Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 382 xuất phát (2)

"Cái này... Vị này là... ! ! ?" Thị trưởng Từ Kiến Phong đứng bên cạnh không nhịn được lên tiếng hỏi, hắn chỉ là một người bình thường, nhìn thấy kiểu xuất hiện khoa trương này, rõ ràng đã bị chấn động không hề nhẹ. Lúc này dù đã lấy hết can đảm để mở miệng, nhưng giọng hắn hơi run, ánh mắt lơ đãng, căn bản không dám nhìn thẳng vào mặt đối phương. Có điều khi ánh mắt dời xuống, nhìn thấy đường cong cao ngất trước ngực của đối phương, hắn lại cảm thấy thất lễ, nhìn xuống thêm chút nữa, phần eo uyển chuyển khiến mặt hắn đỏ bừng, đành phải lảng tránh ánh mắt, nhìn chằm chằm vào đạo nhân Kim Quang đứng một bên. Đạo nhân Kim Quang: "??? Hỏi ta?" "Bần đạo là Kim Quang..." "À, ta xin hỏi vị nữ sĩ này..." Từ Kiến Phong vội nói. "Tiểu bằng hữu rất đáng yêu." Toàn Hạc cũng bị trêu đến cười khẽ, đưa tay nhẹ nhàng vỗ đầu Từ Kiến Phong. Với chiều cao mét chín mấy của nàng, đứng trước thị trưởng Từ cao mét bảy, hoàn toàn thể hiện thế nghiền ép. "..." Mặt Từ Kiến Phong đỏ lên, muốn tránh đi nhưng lại không dám, vẻ mặt khó chịu, khiến Vu Hoành đứng bên cạnh không nhịn được phải lên tiếng. "Vị này là trưởng lão khách khanh Linh Quang Hỗ Trợ của ta, tiền bối Toàn Hạc, vị đại vân la quan thứ nhất của đạo mạch trăm năm trước! Năm nay nàng hơn 140 tuổi, gọi ngươi một tiếng tiểu bằng hữu cũng không tính là thất lễ." Hắn nghiêm túc nói rõ từng danh xưng. Hơn 140 tuổi! ! ? Từ Kiến Phong nghe mà hai mắt tê rần. Nhìn người phụ nữ trước mặt không quá đôi mươi, hắn cảm thấy chắc mình nghe nhầm tuổi rồi. Nếu không phải cảnh tượng khoa trương vừa rồi còn đang hiện lên trước mắt, thì hắn đã nghĩ người kia là diễn viên được thuê đến để cố tình trêu chọc hắn. "Ừm?" Toàn Hạc nghe thấy hai chữ tiền bối, liền lập tức nheo mắt, nhìn Vu Hoành. "Minh chủ quên mất rồi sao, vừa nãy đã gọi ta là gì?" "À." Vu Hoành vừa định lên tiếng, bỗng cảm thấy nội lực tr·ê·n người mình tr·ố·ng rỗng dao động, sắc mặt tái tím chợt lóe lên. A! Một tiếng giống như pha lê vỡ tan nhẹ vang lên giữa hai người nổ tung. "A?" Toàn Hạc kinh ngạc nhìn hắn. Vừa rồi nàng chỉ định trêu đùa đối phương, không ngờ Vu Hoành trước đó vẫn còn sửa đổi nhận thức, hiện giờ thế mà lại không có cách nào xâm nhập tầng tinh thần bên ngoài của hắn. Mới chỉ qua bao nhiêu thời gian? Bên ngoài cơ thể đối phương đã có thêm một tầng sức mạnh cường hãn qu·á đ·ị, lực lượng bao trùm trong chớp mắt đó... Âm lãnh, khổng lồ, vô biên vô hạn, khiến nàng cảm thấy một sự mâu thuẫn tương đối lớn. Trong cái âm lãnh lại ẩn chứa một vòng ấm áp. Cái to lớn ấy lại rất giống lực lượng ẩn tàng trong linh quang đã được tăng cường lên. "Kẻ sĩ ba ngày không gặp, quả là phải lau mắt mà nhìn, bần đạo thất lễ." Toàn Hạc đột nhiên mỉm cười, hướng về Vu Hoành trang trọng chắp tay thi lễ. "Tiền bối khách khí, vào Linh Minh rồi, ngươi ta đều là huynh đệ tỷ muội, tất cả đều vì chung tay đối phó đại đ·ị·c·h." Vu Hoành chân thành nói. "Có lý." Toàn Hạc cười nói, "Thực lực chênh lệch thì gọi tỷ tỷ, mạnh thì gọi tiền bối, minh chủ rất linh hoạt về chuyện này." Vu Hoành cười, coi như không nghe thấy, hắn nghiêng người giới thiệu Toàn Hạc và những người còn lại cho Vũ Ngấn. Khi biết bốn người này đều là những cường giả đứng đầu đạo mạch, Từ Kiến Phong và Vũ Ngấn đều không nhịn được lộ vẻ mừng như điên. Chỉ là bọn họ còn chưa kịp bàn bạc xem nên mở rộng khu an toàn như thế nào, thì từ đằng xa có một đạo nhân cưỡi xe nhanh chóng chạy tới. "Minh chủ! Đạo mạch có tin khẩn cấp! ! Tin khẩn cấp!" Mặt đạo nhân tái nhợt như giấy, thở hồng hộc, nhảy xuống xe, nhanh chóng tiến đến, đưa nhanh phong thư trong tay về phía trước. "Cửu Môn Định Thiên Bàn của đạo mạch đều vỡ nát, Lưỡng Thiên Sư cùng Thất Hung minh chủ Long Tình t·ử quyết chiến, đến nay không rõ tung tích. Địa điểm quyết chiến bùng phát hắc tai linh tai siêu quy cách, tình hình hiện tại không rõ!" "Cái gì! ? ? Định Thiên Bàn vỡ nát! ? Tin tức này là thật? ?" Vu Hoành biến sắc, hắn còn định sẽ đi đến đạo mạch để cướp Định Thiên Bàn, giờ lại thành ra... Mà siêu quy cách là cấp bậc gì! ?" "Chắc chắn là vỡ, theo tin tức bên kia truyền đến, người của Cửu Môn đã xác nhận đi xác nhận lại rất nhiều lần, còn tìm cách dùng các phương pháp khác nhau để che giấu, chữa trị, nhưng vô dụng! Mà lại, theo người bên đạo mạch đến báo tin nói, không cách nào phán đoán được trình độ bùng phát linh tai hắc tai lần này, trước giờ chưa từng thấy cường độ khoa trương như vậy! Toàn bộ bầu trời đều đen kịt. Nhìn mà xem, vô số Hắc Trùng và Long Thủ Nhân!" Người đưa tin gấp giọng nói. Hắc Trùng... Hóa ra hắc tai đã đến rồi. Lòng Vu Hoành r·u·n lên, vội nhìn về phía bốn người Toàn Hạc. Bọn họ cũng mang vẻ mặt ngưng trọng, hiển nhiên cũng đoán được tình hình khẩn cấp. "Bên đạo mạch có nhiều đạo môn không?" Vu Hoành hỏi. "Không rõ, chỉ nói là rất nhiều." Đạo nhân đưa tin lắc đầu, thở dốc. "Tiền bối, có cần phải đi đến Đại Vân La Quan một chuyến không?" Vu Hoành nhìn Toàn Hạc, dù gì Đại Vân La Quan cũng là tông môn xuất thân của đối phương. "Chuyện quá khứ không cần phải luyến tiếc, những người trong môn từ lâu không còn là những người ta yêu thích năm xưa." Toàn Hạc lắc đầu, "Ngươi có dự định gì không? Cứ nói thẳng đi." "Ý của vãn bối là, nhất định phải biết rõ bên kia rốt cuộc mở ra bao nhiêu cánh cửa. Với cả đạo mạch không thể hoàn toàn sụp đổ, trong đó có một lượng lớn thuật sĩ, tự nhiên có khả năng đối kháng với linh tai hắc tai, chỉ cần ban cho linh quang liền có thể nhanh chóng chuyển hóa thành chiến lực tinh nhuệ, thậm chí chiến lực cấp độ chiến tranh. Chúng ta có thể cứu được ai thì cứu." Vu Hoành nói. "Giờ đi thì cũng đã muộn rồi. Tin tức truyền ra từ bên kia đến khi chúng ta nhận được đã phải mấy tiếng. Bên kia chắc giờ đã kết thúc tất cả." Đạo nhân Kim Quang chen ngang. "Xác thực là nên đến xem thử, Thiên Sư Tả Vân Phong và Hứa Sùng lúc đó, thực lực tuy có yếu một chút, nhưng cũng không phải hạng người tầm thường. Ta từng gặp qua vài lần trước khi lâm bệnh nặng, đều là người trẻ tuổi không tệ. Nếu có thể lôi kéo bọn họ cùng tham gia, phần thắng đối kháng với linh tai sẽ tăng lên nhiều." Toàn Hạc gật đầu. "Vãn bối cũng có ý này." Vu Hoành nói, "Lần này đi, hễ gặp được người nào có tài đều nên thu phục, trong tình thế nguy nan này, đều nên gia nhập Linh Quang Minh của ta, vì đại nghiệp đối kháng với hắc tai linh tai, cống hiến một phần sức mình." "Minh chủ có vẻ quá mức lo lắng về linh tai và hắc tai rồi thì phải?" Toàn Hạc khẽ nói, "Theo những gì ta biết thì hai tai họa này tuy quỷ dị phiền phức nhưng không mạnh, ngay cả khi ta không sử dụng Truyền Thừa Đạo Khí, cũng có thể tùy ý giải quyết." "Tiền bối... các ngươi không hiểu những nguy hiểm đáng sợ thật sự ẩn sâu bên trong linh tai hắc tai đâu. Ta từng nhiều lần cảm nhận được chúng rất rõ ràng. Đừng nhìn tiền bối bây giờ đã hồi phục thực lực, nhưng vãn bối biết, hắc tai còn mạnh hơn tiền bối bây giờ nhiều." Vu Hoành nhớ lại cuộc sống bi thảm khi vừa đến thế giới Hi Vọng thành, đến giờ vẫn còn ám ảnh trong lòng. "Là do ngươi căn bản không biết ta mạnh đến mức nào. Được thôi, lần này đi xem thử, nguy hiểm đáng sợ như lời ngươi nói, rốt cuộc là đáng sợ đến mức nào, nguy hiểm bao nhiêu." Toàn Hạc hời hợt cười nói. Nàng sinh ra vốn là một thiên tài tuyệt thế vô địch trong thời đại của mình. Mọi đạo pháp thuật pháp nàng đều dễ dàng nắm bắt, chỉ trong thời gian ngắn đã luyện đến đỉnh cao, Truyền Thừa Đạo Khí cũng là Đế binh Đạo khí ở tầng cao nhất, vượt qua cả Thiên Địa Huyền Hoàng phân cấp. Hiện tại có thể so sánh với nàng cũng chỉ có Khô Thiền, nhưng Khô Thiền tư chất và thiên phú thua xa nàng. Cho nên hắn chỉ có thể xem như là bản rút gọn của Toàn Hạc. "Thôi được, lần này lên đường, đạo mạch mục nát, Thất Hung thắng yếu, thiên hạ suy tàn, trước kia ngươi mời ta xuất quan, chẳng phải là vì tái tạo lại thiên hạ, trấn áp tà túy, loại trừ thiên tai hay sao?" Toàn Hạc nhớ lại những lời mà Vu Hoành đã từng nói trước mặt mình, không khỏi nghiêm mặt lên tiếng. "Tiền bối còn nhớ rõ?" Vu Hoành lúc đó cũng bộc lộ hết cảm xúc của mình. "Đương nhiên là nhớ, mới ba ngày mà thôi." Toàn Hạc cười nói, "Hơn nữa lần này có linh quang tương trợ, bần đạo sẽ không thất thố mà bị tập kích như lần trước nữa, thắng thì có chút vinh quang, thua thì chẳng còn gì." "Đa tạ tiền bối." Vu Hoành cảm khái nói, "Lần này đi, mục tiêu thứ nhất của chúng ta là điều tra rõ tình hình cụ thể của hắc tai linh tai. Thứ hai là dẹp yên đạo mạch, tiêu diệt Thất Hung, dựa vào tình hình bây giờ thì thiên hạ ngày nay có thể cứu vãn hết thảy suy tàn chỉ có Linh Quang Minh của ta!" "Các ngươi có bằng lòng đi cùng ta một đoạn đường không?" Toàn Hạc nhìn ba người Kim Quang. "Lão sư đã mời thì sao dám chối từ." Kim Quang chắp tay nói. "Nguyện đi theo lão sư." Hai người còn lại tranh nhau đáp lời. "Đều là những đứa trẻ ngoan." Toàn Hạc mỉm cười, vung tay lên. Xuy xuy xuy xùy! ! Bốn tiếng nhẹ vang lên, nàng và ba người còn lại trong nháy mắt bị vô số ngân quang lông trắng bao phủ, hai giây sau, lông vũ tản ra, người đã biến m·ấ·t không thấy đâu. Ngay cả Vu Hoành cũng không biết nàng đã dùng thuật pháp gì mà có thể làm được như vậy, loại thuật pháp gần như dịch chuyển tức thời. Hình như có chút khác so với trước kia, lông trắng lúc trước hoàn toàn là màu trắng tinh, lần này dường như có xen lẫn linh quang đang vận dụng. Vị đại lão này quả thực là thiên tài hàng đầu, mới chỉ có linh quang trong tay ba ngày mà đã nghĩ ra nhiều chiêu trò như vậy rồi. Với đà này, e là sớm muộn gì thuật dịch chuyển tức thời thật sự cũng bị đối phương mò mẫm ra mất. Dù sao mặc kệ quang tai Trụ Thần Quang lực lượng, hay hắc tai, hàn tai, linh tai, đều dính đến nguyên lý phương diện không gian. Nếu không thì căn bản bọn chúng sẽ không thể nào vượt qua một khoảng cách xa xôi như vậy để giáng lâm hủy diệt thế giới này được. Bỗng nhiên Vu Hoành nhớ ra điều gì đó, vội đưa tay nhìn xuống đồng hồ vạn năng. Giá trị hiển thị bên ngoài có lẽ là phạm vi thực lực đỉnh cao hiện tại sau khi Toàn Hạc Chân Quân hồi phục: 72366. 10. 241. "..." Vu Hoành lại một lần nữa dùng đồng hồ vạn năng dán vào thái dương mình để kiểm tra đo lường. Tít. Chỉ số trong nháy mắt thu nhỏ lại: 3 23. 127 "Ừm, tốt hơn gấp bội, tăng lên không ít rồi đấy..." Mặt hắn không có cảm xúc. So với mới đầu hơn một trăm, tốt hơn nhiều... Dù sao thì hắn mới tu luyện bao lâu chứ? Toàn Hạc Chân Quân đã tu luyện hơn một trăm năm, chênh lệch lớn hơn chút cũng là chuyện bình thường mà... Chắc vậy. Cất đồng hồ vạn năng đi, hắn nhìn về phía Từ Kiến Phong và Vũ Ngấn đang nhìn mình. "Sư bá, thị trưởng Từ, ta cũng đi xem tình hình, tình hình bên này cũng đang dịu lại, hẳn không cần phải lo lắng, mong hai vị tận lực ổn định cục diện, từ từ mở rộng khu an toàn. Không cần nóng vội, hãy cố gắng thu thập nhiều đồ ăn thức uống có kỳ hạn sử dụng dài để đảm bảo chất lượng." "Điểm này không cần phải lo lắng, chúng ta sẽ xử lý tốt. Chỉ là, Chính Nhu ngươi nói như vậy, chẳng lẽ là...?" Vũ Ngấn đã đoán được gì đó. "Không sai, ta cũng dự định sang bên kia xem tình hình, không có Định Thiên Bàn, muốn đóng cửa hắc tai linh tai, độ khó quá lớn." Vu Hoành vẫn còn nhớ rõ hắc tai Tuyệt Vọng Chi Môn muốn đóng lại, chỉ có thể tìm được con quái vật đầu tiên chui ra từ cánh cửa lớn, đảm bảo nó vẫn còn s·ố·n·g, rồi nhét nó trở về vị trí cũ. Như vậy mới có thể đóng lại. Còn cách đóng cửa Vạn Linh Chi Môn, thậm chí ngay cả phương pháp cũng không ai biết. Cũng chỉ có những đại lão thuật sĩ cổ đại của thế giới này mới lợi h·ạ·i, có thể luyện chế ra Định Thiên Bàn để cưỡng ép trấn áp cửa hắc tai linh tai. Nghĩ tới đây, Vu Hoành thân hình lóe lên rồi cũng biến mất tại chỗ. Vượt qua bức tường đen của khu an toàn, hắn nhẹ nhàng như gió, xuyên qua những khu vực trống trải đã bị thanh lọc sau trận chiến. Chẳng bao lâu sau, liên tục xoay người, vượt qua mấy trăm mét khoảng cách, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Bịch. Hắn vừa hay đứng ở tr·ê·n đống đổ nát của một khu nhà dân. Bước lên phía trước hai bước. Phía trước là một con dốc hướng xuống. Dưới chân dốc là một vùng đất trống với các công trình kiến trúc xám đen ngổn ngang, giữa vùng đất trống có từng bóng người đeo mặt nạ mặc đạo bào Thanh Trần Quan đứng đấy. Đây đều là những tinh nhuệ cao thủ mới được thu phục từ tổng bộ Thất Hung Minh. Sau khi gieo xuống linh quang, liền trở thành những thủ hạ thuật sĩ giỏi nhất của hắn. Thanh Hoàng và Triệu Tỉnh Đàm là người dẫn đầu lâm thời của đám người này, bọn họ đứng ở phía trước nhất, quay đầu nhìn Vu Hoành. "Đi thôi." Vu Hoành lên tiếng. "Kẻ nào dám lùi bước, g·iết không tha." Ánh mắt lạnh lùng của hắn khẽ lướt qua từng người. "Lần này đi là cơ hội tốt để các ngươi lập c·ô·ng chuộc tội, hãy nắm bắt cho kỹ." Agris từ phía sau hắn hiện ra, mang theo một luồng cuồng phong, chở hắn nhanh chóng rời đi. Những thuật sĩ còn lại lúc này cũng bình tĩnh tản ra, lên những chiếc máy bay trực thăng đang chờ sẵn ở hai bên, hướng theo Vu Hoành đuổi kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận