Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 286: Đường tắt (4)

"Nghe nói chỉ cần học xong ba tiết đầu tiên, liền có thể nhận được một lá bùa hộ thân tương đối linh nghiệm từ trong quan. Đến lúc đó về nhà coi như có thể báo cáo với ông bà."
"Bùa hộ thân tính là gì, mấu chốt là được treo cái tên này, về sau gặp chuyện nhờ người cũng có quyền ưu tiên."
"Bọn ta đến đây học tập, còn có một tác dụng nữa, là để rèn luyện khả năng tự mình phân biệt một lần khi gặp chuyện, không cần chuyện gì cũng tìm đến đại sư trong quan, mà có thể tự mình dùng một lượng lớn đạo phù giải quyết trước, nếu thật sự không được mới mời đại sư, như vậy cũng tiết kiệm được rất nhiều thời gian và sức lực."
Mấy người bên cạnh Vu Hoành ngươi một câu ta một câu bàn tán về tác dụng của khóa học này.
Hắn nghe trong lòng, lại có chút nhíu mày.
"Vậy...chúng ta không được dạy những phương pháp rèn luyện đạo pháp chân chính sao?"
"Dạy thì có dạy, nhưng mà..." Một nam sinh đeo kính bên cạnh đã sớm thấy Vu Hoành cơ thể cường tráng nên rất ngạc nhiên, lúc này vội vàng lên tiếng.
"Anh bạn, không lẽ ngươi thực sự muốn đến đây học đạo pháp đấy hả?"
"Có ý nghĩ này." Vu Hoành gật đầu, "Sao, không được sao?"
"Đương nhiên là được, chỉ là tuổi của bọn ta, đã sớm không có cách nào luyện, hơn nữa Kim Ngọc ban chỉ dạy qua loa thôi, đạo pháp gì đó, ta cũng nghe qua rồi, thật ra chỉ là giống như luyện nội công, điều tiết thần kinh cơ thể, khiến tinh thần minh mẫn hơn người bình thường một chút, thể lực tốt hơn một chút thôi. Chỉ là nghe thì rất mơ hồ." Nam sinh đeo kính nói nhỏ.
"Không phải chứ? Vậy nếu chúng ta gặp ma quỷ thì làm thế nào?" Một cô gái trẻ tô son môi tím bên cạnh nhịn không được hỏi.
"Làm gì có ma quỷ, tìm vệ sĩ thôi." Cậu đeo kính cười.
"Dù sao thì ta tới đây cũng là do ông ta bắt buộc, nói nhất định phải có được chứng nhận tốt nghiệp mới được về nhà. Ngươi sẽ không thật sự cho rằng mọi người đến đây là vì học đạo pháp đấy chứ? Các ngươi chưa nghe bao giờ sao?"
"Cái gì cơ?" Cậu đeo kính hỏi.
"Là mấy vụ án mất tích mà cảnh s·á·t cũng bó tay ấy. Dạo này mấy vụ đó càng ngày càng nhiều, bạn cha ta làm ở cục cảnh s·á·t thành phố nói, căn bản không có quy luật gây án gì, hung thủ cũng chỉ là mấy tên tội phạm khác tìm đại trên đầu thôi." Gã mập thở dài, "Nếu không phải giờ thế đạo ngày càng khó hiểu, ai lại muốn mất thời gian với số tiền lớn đến đây giày vò chứ."
"Nói như vậy, các vụ án mất tích giờ nhiều lắm hả?" Vu Hoành chen vào hỏi một cách rất tự nhiên.
"Cũng không ít, có vụ được p·há, là do người thừa cơ gây sự, nhưng phần lớn, đều là không tìm được người." Gã mập t·r·ả lời, mắt nhìn Vu Hoành cao hơn hẳn một mảng, cùng với những đường cong cơ bắp cứng rắn nổi lên trên người đối phương. "Thể trạng của ông bạn trâu thật đấy!"
Vu Hoành cười cười, thân hình cao lớn của hắn, cực kỳ nổi bật trong đám người này.
Từ những gì gã mập t·r·ả lời, hắn có thể đ·á·n·h giá được rằng, hắc tai đang tăng tốc xâm nhập thế giới này, nhưng nếu nơi này cửu môn có thể cầm cự lâu như vậy, đoán chừng sớm muộn cũng sẽ có biện pháp phản chế. Nếu không nơi này đã sớm không khác gì Y Y ở bên kia rồi.
Ngay khi hắn đang nghe mấy cậu ấm cô chiêu tán gẫu.
Ở một bên khác, trong bốn người đang đứng ở phía trước nhất, gã thanh niên lãnh đạm dường như bị ồn ào làm phiền, khẽ cau mày, nhỏ giọng nói.
"Lần này sắp xếp kiểu gì thế? Bắt bọn ta học chung với đám người rỗi việc kia, vừa lãng phí thời gian của bọn ta, vừa vô nghĩa với bọn chúng."
"Ta đã đề xuất ý kiến từ trước rồi, nên quăng đám công tử bột dát vàng này cho những nhân viên ở bên ngoài kia huấn luyện mới phải. Dù sao thì truyền p·h·á·p cho bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ không chịu khó tu luyện." Một thanh niên có gò má hơi cao đáp.
"Ráng chịu thôi." Gã thanh niên lãnh đạm nhắm mắt lại, thở hắt ra, rồi tiếp tục niệm tụng cái gì đó trong miệng.
Khoảng hai phút sau.
Cánh cửa gỗ trong sân bị đẩy ra.
Một ông lão tóc bạc trắng, một mắt là mắt giả, dưới sự chen chúc của bốn đạo sĩ ở trước và sau, tiến vào nơi này.
Lão đạo phất tay ra hiệu bốn người dừng lại, mình thì bước nhanh đến trước mặt mọi người trong sân.
"Bần đạo Vũ Mặc, khóa học lần này bắt đầu từ bây giờ." Ông ta ngồi xuống xếp bằng. "Giai đoạn truyền p·h·á·p nhập môn này, chủ yếu là dành cho đám trẻ mới vào Kim Ngọc ban, hiện giờ hắc ám đang xâm nhập, loạn tượng sắp xảy đến, các ngươi hãy học đạo p·h·á·p cho tốt, không chỉ để bản thân tránh xa những thứ không sạch sẽ, còn có thể tự bảo vệ người nhà, câu giờ đợi người của đạo mạch đến đây cứu viện."
"Xin hỏi đại sư Vũ Mặc, trên đời này thật sự có cái gọi là thứ không sạch sẽ sao?" Vu Hoành đột nhiên giơ tay lên tiếng hỏi.
"Tin thì có, không tin thì không." Vũ Mặc nhìn hắn một cái, ánh mắt đảo qua những khối cơ bắp cường tráng trên người hắn, "Cái gọi là thứ không sạch sẽ, bao gồm cả những tà niệm, tạp niệm nảy sinh trong lòng ngươi, đều có thể tính là một trong số đó."
"Thì ra là thế." Vu Hoành lộ vẻ "giật mình".
Hắn không cố ý gây sự, mà là từ người lão đạo này, hắn không cảm nhận được bất kỳ sự khác biệt nào so với người bình thường.
Suy yếu, bất lực, thậm chí có thể mơ hồ nghe thấy cả tiếng đờm trong hơi thở, rõ ràng lão đạo này đang bị cảm.
Tiếp theo, chính là thời gian tụng kinh của đạo nhân Vũ Mặc, ông ta thấy mọi người không có vấn đề, liền đề nghị dẫn đầu mọi người niệm tụng đạo kinh Phổ Hoa Kinh.
Một hồi niệm kinh khô khan kéo dài hơn nửa tiếng, khiến mấy người ở Kim Ngọc ban đều càng trở nên mất kiên nhẫn, thậm chí có người còn ngáp dài. Chỉ có Vu Hoành, lại thành thành thật thật mà niệm theo hết một hồi Phổ Hoa Kinh.
"Cậu nhóc này cũng có chút thú vị đấy chứ. Không lẽ cậu ta thật sự đến để học hả?" Trong bốn đệ tử trẻ tuổi ở bên cạnh, một nữ đệ tử phát hiện ra điểm này, không khỏi nhỏ giọng thì thầm.
"Cái kinh Phổ Hoa này nhàm chán như vậy mà cậu ta vẫn niệm theo được, định lực thật tốt." Một nữ đệ tử khác gật đầu đồng ý.
"Có lẽ là đang giả vờ thôi." Đạo sĩ có gò má hơi cao suy đoán.
"Sư huynh Chính Minh, huynh nghĩ sao?" Hắn nhìn về phía người luôn im lặng, nói năng lạnh lùng kia.
"Chuyện này không liên quan đến các ngươi, chăm chỉ nghe giảng. Nếu là thật, tự nhiên sau này sẽ tiếp tục kiên trì được, còn nếu là giả, rất nhanh sẽ bỏ cuộc thôi." Đạo sĩ Chính Minh lạnh nhạt nói.
Lời này của hắn vừa thốt ra, lập tức khiến ba người còn lại không dám nói thêm.
Trong số các đệ tử trong quan, hắn là một trong hai người có đạo p·h·á·p tiểu thành, nên có uy tín tương đối lớn trong đám đệ tử trẻ tuổi.
Chính Minh nói xong, mắt nhìn Vu Hoành, cơ thể cao lớn cường tráng của đối phương, nổi bật trong đám công tử bột này.
Thực ra, những người đến đây mạ vàng này cũng không phải đều là phế vật, đôi khi cũng sẽ có một hai người có nghị lực, có tiềm chất.
Chỉ là tuổi đã lớn, dù hắn có tư chất và nghị lực thế nào, đều đã quá muộn, nửa đường xuất gia chắc chắn không đi được bao xa.
Cho nên sau khi nhìn thêm mấy lần, hắn lại tiếp tục nghe Vũ Mặc giảng giải Phổ Hoa Kinh.
Một ngày học nhanh chóng kết thúc, mọi người tiễn Vũ Mặc rời đi, mới ai về nhà nấy.
"Vu Hoành, ngươi không phải là người địa phương nhỉ? Nghe giọng của ngươi, có lẽ là mới đến Đài Châu không lâu thì phải, muốn cùng nhau đi ăn cơm, đi chơi không?"
Gã mập trong đám công tử bột chủ động mời Vu Hoành.
"Thôi, ta thật sự muốn chăm chỉ học một chút đạo pháp, định về nghiên cứu lại Phổ Hoa Kinh." Vu Hoành nhã nhặn từ chối.
"Ghê đấy! Thật sự làm à, vậy ngươi cố lên!" Gã mập giơ ngón tay cái lên, bội phục nói.
"Mong chờ ngươi cố gắng tu pháp, để bên Đạo Chủng ban phải mở rộng tầm mắt!"
Vu Hoành cười cười, nhìn về phía bốn đạo sĩ trẻ tuổi ở phía bên kia, với giác quan của hắn, tự nhiên có thể nghe được cuộc trò chuyện riêng của bốn người vừa rồi. Cũng hiểu rõ bọn họ không vừa mắt đám người Kim Ngọc ban bên này.
Nhưng không sao cả, nhiều thứ cần có thời gian kiểm nghiệm, dần dần sẽ hiện ra bản chất.
Quay người, hắn một mình đi về phía bên ngoài đạo quán.
Những ngày sau đó, Vu Hoành mỗi ngày đều thành thành thật thật đến đạo quán lên lớp, những người còn lại của Kim Ngọc ban, ban đầu còn năm người, nhưng ba ngày sau, chỉ còn ba người, thêm bốn ngày nữa, chỉ còn lại hai người: Vu Hoành và gã đeo kính.
Bốn người còn lại đều chê nhàm chán mà trốn học hết cả.
Mỗi ngày lịch học đều chỉ có học thuộc các loại đạo kinh, buồn tẻ lại không hiểu, trong mắt mọi người hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Chỉ có Vu Hoành và gã đeo kính kiên trì được.
Ở chung lâu, hắn cũng biết gã đeo kính tên là Quách Thượng Đông, gia đình mở một chuỗi cửa hàng sách ở địa phương.
Chỉ là bọn họ không biết, sự kiên trì của bọn họ đã khiến những đạo sĩ khác trong quan chú ý.
Ba tuần sau.
Trong Thanh Trần quan, lúc năm giờ rưỡi sáng, cuộc họp tổng kết hàng tháng thường lệ vẫn được tổ chức.
"Về việc truyền p·h·á·p cho hai người của Kim Ngọc ban, ta dự định sẽ chính thức thông qua." Đạo nhân Vũ Mặc khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, lờ đờ ngáp.
"Kim Ngọc ban? Những người trẻ tuổi dùng tiền tiến vào thì có hạt giống tốt gì? Sư đệ đang đùa đấy à?" Quan chủ Vũ Ngấn đạo nhân, người mặt trắng bệch tròn ủm, đang dùng đầu ngón tay dính nước bọt đếm tiền.
"Ngươi đừng có làm loạn chứ, Thanh Trần quan của chúng ta khác với các đạo mạch khác, chúng ta tất cả đều là hướng đến tiền bạc, việc có hai đệ tử truyền p·h·á·p chính thức lại còn bắt chúng ta phải bỏ tiền ra bồi dưỡng tài nguyên, vậy không phải lãng phí quá sao?"
"Quách Thượng Đông thì thôi đi, còn tên Vu Hoành kia ta thấy có nghị lực lắm, hơn nữa một lòng hướng đạo, ta nói chuyện với cậu ta vài lần, thấy có vẻ từng trải qua sóng gió nên mới khát khao cầu đạo pháp đến thế." Vũ Mặc giải thích.
"Vậy cũng không được, có thêm một người là thu nhập của chúng ta thiếu đi một phần rồi, bình thường thu nhập của quan đã chẳng có bao nhiêu, sư đệ, ngươi đây là không lo việc nhà không biết sự quý giá của củi gạo dầu muối rồi, Kim Ngọc ban Kim Ngọc ban, cái gì gọi là kim ngọc? Hắn xây ra cái ban này chỉ để k·i·ế·m tiền thôi! Ngươi đừng có phản đối!" Đạo nhân Vũ Ngấn lắc đầu liên tục.
"Ai, ta nói vậy thôi, sư huynh đừng có k·í·c·h đ·ộ·n·g." Vũ Mặc bất đắc dĩ cười trừ.
"Vậy thế này đi, ta nói chuyện với hắn, để hắn tự gánh vác những chi phí đạo pháp, xem có được không đã."
"Ấy! Thế thì đúng rồi đấy! Nếu đã một lòng mộ đạo pháp, tự nhiên sẽ không để ý những chi phí tu hành, nếu như đến cái chút tiền như thế mà hắn cũng để ý, thì ta sẽ nghi ngờ lòng dạ của hắn." Đạo nhân Vũ Ngấn lập tức vỗ đùi.
Vũ Mặc im lặng lắc đầu, thấy bộ dạng này của hắn, các lão đạo khác trong quan cũng đều ngừng cười đùa.
Thanh Trần quan hiện giờ tuy không thuần khiết như xưa, nhưng lại có tiền.
Từ khi đạo nhân Vũ Ngấn lên nắm quyền, cuộc s·ố·n·g của mọi người đều khấm khá hơn hẳn, mua nhà mua xe mua biệt thự, những thứ trước kia chỉ thấy trong mơ nay ai cũng có. Sinh hoạt gọi là muôn màu muôn vẻ, có hương vị.
Còn về đạo pháp?
Đó chẳng qua chỉ là công cụ để k·i·ế·m tiền mà thôi.
Cố chấp giữ những điều truyền th·ố·n·g thì được ích gì? Nếu ngay cả cơm cũng không đủ ăn, không có tài nguyên dược liệu tu luyện, cuối cùng còn không phải héo tàn rồi biến mất à.
Vũ Mặc nhìn các lão đạo trong quan đang hừng hực khí thế cùng quan chủ bàn chuyện mở rộng việc kinh doanh, cũng như xem livestream vừa rồi, lòng khe khẽ thở dài.
Từ sau khi đuổi những kẻ khờ dại m·ấ·t trí kia theo phái tu khổ đi, giờ trong quan đã không còn thiếu tiền nữa, sinh hoạt đã tốt lên rất nhiều, gương mặt gầy gò của mọi người đều đã mập mạp hẳn lên.
Nhưng mà, dần dà, ông cũng đã n·h·ậ·n ra không ổn.
Các đạo sĩ càng ngày càng lười biếng trong việc tu luyện đạo pháp, phần lớn thời gian đều dành để đi chơi, ra ngoài du lịch, sống phóng túng.
Những sư trưởng đã thế, thế hệ trẻ càng học theo, bản lĩnh thì chẳng có bao nhiêu, còn cái tính tự cao tự đại thì một chút cũng không bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận