Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 132: Ấn ký thứ hai (2)

"Thọ Đông thị cách chỗ chúng ta bao xa?"
"Hơn tám trăm cây số. Lái xe thì không tính là xa, mấu chốt là không x·á·c định đi qua sẽ gặp phải cái gì." Lý Nhuận Sơn t·r·ả lời.
"Nếu như cho ta đủ số lượng loại b·ứ·c xạ lựu đ·ạ·n kia của ngài, ta có thể bảo đảm đi một chuyến."
". . . Ngươi muốn bao nhiêu cái?" Vu Hoành im lặng một chút rồi hỏi.
Phù văn mới có sức hút rất lớn đối với hắn, lần trước ghi chép bảy cái phù văn, chỉ có phù văn Vòng Xoáy dùng nội lực vẽ mới có tác dụng. Nhỡ đâu lão Lý nhìn thấy lại là ký hiệu vô dụng khác, vậy thì coi như chuyến đi tay không.
"Chờ một chút, ngươi có chắc chắn không phải di tích trong khu vực này của chúng ta có phù văn không?" Hắn hỏi lại.
"Có thể chắc chắn vì lúc đó tôi đã xem qua giới thiệu quảng cáo. Các di tích khác nhau đều có một cánh họa môn, ký hiệu tr·ê·n cửa phần lớn là giống nhau, nhưng trong đó những ký hiệu cốt lõi thì mỗi di tích đều có hai cái hoàn toàn khác biệt. Chuyên gia viết phần giới thiệu không nhiều, tôi vẫn nhớ rõ."
"Mỗi di tích không giống nhau?"
"Ừm, chuyên gia đó viết như vậy." Lý Nhuận Sơn gật đầu.
"Chuyện này ta cũng có nghe qua một chút." Chu Học Quang ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng. Thu hút sự chú ý của hai người.
"Tiền tuyến của chúng ta thường xuyên có nhân viên nghiên cứu đi lên thu thập các loại tài liệu, lâu dần thì những nhân viên thu thập tài liệu cơ sở sẽ quen với những người s·ố·n·g lâu như chúng tôi. Dù sao thì đều muốn tránh nguy hiểm, nên thỉnh kinh từ chúng tôi đã trở thành chuyện thường." Hắn dừng lại một chút. "Mọi người thường xuyên tụ tập tán dóc, tôi từng nghe có người nói, trừ ký hiệu Huy Thạch, chính là cái ký hiệu Tăng Cường mà lão bản anh nói đó, thì các di tích đều có, còn rất nhiều di tích có các ký hiệu đặc biệt, đ·ộ·c nhất vô nhị, nhưng nghiên cứu một thời gian thì Ngân Tháp p·h·át hiện chỉ có ký hiệu Huy Thạch là có hiệu quả."
Hắn thở dài tiếp tục nói: "Vì chuyện này, không ít chuyên gia không cam lòng, cố gắng từ nhiều khía cạnh khai thác hiệu quả của những phù văn ký hiệu khác, nhưng đều vô dụng."
Nói xong hắn nhìn Vu Hoành, trong mắt ít nhiều cũng có chút kính ý.
Ngẫm lại cũng đúng, tiền tuyến Ngân Tháp có nhiều chuyên gia hàng đầu như vậy mà đều không nghiên cứu ra được thứ gì, đến chỗ Vu Hoành lại khai p·h·át ra được ký hiệu thứ hai.
"Ta chỉ là đ·á·n·h bậy đ·á·n·h bạ." Vu Hoành lắc đầu. Hắn biết rõ, ký hiệu Vòng Xoáy rất có thể là phải kết hợp với nội khí mới có thể có hiệu quả.
Hoặc nói là nội khí, mà phải là tác dụng của phù văn Vòng Xoáy tạo ra một vòng tuần hoàn.
Tựa như một người muốn một chén nước muối, nhưng trong tay hắn chỉ có muối, không có nước, vậy thì dù có thế nào cũng không thể có được một chén nước muối.
Phù văn Vòng Xoáy cũng vậy.
"Chuyện này, đáng để đánh cược một lần. . . Nhưng rủi ro khá lớn. Hay là ta tự mình đi một chuyến thì tốt hơn." Vu Hoành nghĩ một hồi rồi nói.
"Lão bản, chúng ta cậy nhờ vào ngài cũng phải có chút tác dụng chứ?" Lý Nhuận Sơn đặt tay lên vai Vu Hoành, chân thành nói.
"Ta đi, lần này sẽ không có vấn đề, người p·h·át thư già này, coi như là trở về nghề cũ."
Hắn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng cửa lớn vàng khè không biết bao lâu chưa đánh.
Vu Hoành nhìn hắn, dừng lại vài giây.
"Đi. Ta tin ngươi thêm một lần. b·ứ·c xạ lựu đ·ạ·n ta sẽ chuẩn bị cho ngươi mười viên, vì cần thời gian hấp thụ b·ứ·c xạ, còn phải tối ưu hóa cấu trúc, cho nên tầm ngày kia là có thể xong, đến lúc đó ngươi xuất p·h·át, được chứ?"
"Được!" Lão Lý hiển nhiên đã nghĩ kỹ về vị trí của mình. Vừa rồi tình nguyện đi ra ngoài thu thập lời kia, rõ ràng không phải là ngẫu nhiên nghĩ đến.
Sau khi xác định xong kế hoạch, nhà gỗ cũng làm xong.
Ba người sau khi đi ra ngoài bắt đầu nhanh chóng chế tạo g·i·ư·ờ·n·g gỗ bàn ghế, sau đó Vu Hoành từ trong sơn động kéo một đường ống nước đi ra.
Soạt.
Dòng nước trắng xóa liên tục không ngừng phun ra từ đường ống, rửa trôi cả tường trong sân.
"Ta s·á·t! ! ! Nước máy! ! ?"
Lý Nhuận Sơn vừa đặt bàn gỗ vào phòng, vừa bước đến liền nhìn thấy đường ống đang phun nước.
Trong khoảnh khắc, người hắn run lên, trong mắt lộ ra vẻ ngỡ ngàng như đang nằm mơ.
Đứng trong làn hơi nước trắng xóa, mắt hắn trừng to như quả bóng, nhìn chằm chằm vào đường ống mềm trong suốt mà Vu Hoành đang cầm trên tay.
Không chỉ mình hắn, Chu Học Quang bên cạnh đang ngồi xổm trên mặt đất thu thập vụn gỗ cũng há hốc mồm khi thấy cảnh này, giống như là chứng kiến chuyện không thể tin nổi nào đó.
"Lão bản. . . Anh giải quyết được nguồn nước rồi! ? ?" Hắn hổn hển thở, đứng bật dậy hỏi lớn.
Lúc này, Lý Nhuận Sơn mới nhớ ra là trước đó Vu Hoành đã mua cho hắn một bộ linh kiện hệ th·ố·n·g cấp nước ngầm.
Lại thêm mô-tơ điện do năng lượng h·ạt n·hân cung cấp, xem ra, với kỹ t·h·u·ậ·t của Vu Hoành, thì đúng là có thể giải quyết được hệ th·ố·n·g cấp nước ngầm.
"A! Có nước rồi! Có thể tắm rồi! !" Asena là trẻ con nên là người đầu tiên vui vẻ kêu lên.
Cô bé từ trong nhà gỗ chạy ra, thích thú đi vòng vòng trong hơi nước.
"Cho nên, chúng ta nên xây một phòng tắm c·ô·ng cộng." Vu Hoành cầm đường ống nước, nhìn mọi người trong sân, không nhịn được mà cười.
Ở nơi môi trường cực kỳ nguy hiểm này, có thể không cần phải ra ngoài để lấy nước, có thể có nguồn nước dồi dào để sử dụng, thì đối với bất kỳ ai cũng là một niềm vui lớn ngoài mong đợi.
Nhất thời, cho dù là Lý Nhuận Sơn, hay là Chu Học Quang, tất cả mọi người đều không nhịn được mà đến gần làn hơi nước, đưa tay ra chạm thử vào chúng.
Vẻ mặt của mọi người đều lộ ra sự thoải mái và vui sướng từ tận đáy lòng.
"Ngoài ra, về nguồn năng lượng thì ta đã giải quyết xong, sau này các ngươi có thiết bị gì cần nạp điện đều có thể tìm ta để bổ sung năng lượng. Dù sao bây giờ thời gian có ánh mặt trời ngày càng ngắn đi. Ta sẽ mắc thêm một cái bóng đèn ở ngoài, làm c·ô·ng cụ chiếu sáng c·ô·ng cộng." Vu Hoành nói thêm.
"Lão bản vạn tuế! !" Asena là người đầu tiên giơ hai tay lên reo hò giòn tan.
Lý Nhuận Sơn và Chu Học Quang cũng đều tươi cười, giơ tay lên theo.
"Vạn tuế! !"
Bọn họ cũng hùa theo kêu lên, nhìn Nana nhảy nhót vui mừng tại chỗ.
Có nước có điện, đây chính là sự bảo hộ cơ bản nhất của cứ điểm cỡ nhỏ!
Nếu như trước đó chỉ đơn thuần là sống sót qua ngày, thì bây giờ, có thêm sự bảo vệ về nguồn năng lượng và nước, khiến mọi người thật sự có được mong đợi một cuộc s·ố·n·g tốt hơn.
Nói là làm, Vu Hoành rất nhanh từ trong động kéo ra một đường dây điện, lắp vào bóng đèn, xuyên qua lỗ thông gió lớn trên cửa mà ngày đêm liên tục cung cấp ánh sáng cho sân nhỏ bên ngoài.
"Nguồn sáng có thể ch·ố·n·g lại tai họa bóng tối nơi dã ngoại, nhưng vì chúng ta có nguồn điện năng lượng h·ạt n·hân nên tôi đề nghị lắp thêm cho bóng đèn một cái chụp, bên trong chụp hình nón cụt được phủ một lớp vật liệu phản quang, có thể thu hẹp phạm vi chiếu sáng hơn nữa, đồng thời tăng cường độ sáng trong phạm vi này." Chu Học Quang đề nghị.
Xem ra, mấy năm hắn làm việc ở tiền tuyến cũng thu được không ít những kỹ xảo nhỏ thực tế.
"Có lý." Vu Hoành tiếp thu ngay, cùng Lý Nhuận Sơn đến bưu cục một chuyến, từ trong đồ lặt vặt tìm thấy giấy bạc và nhựa cao su, rồi dùng gỗ làm chụp đèn, không đầy nửa tiếng là hoàn thành chụp đèn, thậm chí cả bệ đỡ.
Đèn điện c·ô·ng cộng được treo ở trên một cây cột gỗ cao năm mét chính giữa sân.
Cột gỗ to như quả dưa hấu, nói là cột thì không đúng, mà chính xác hơn thì đây là một cây nhỏ mà Vu Hoành đã k·é·o đến một cách mạnh bạo từ bên ngoài.
Gần đến lúc hoàng hôn, một phòng nhỏ c·ô·ng cộng để tắm rửa cũng được dựng lên, mặt ngoài quét một lớp sơn c·h·ố·n·g nước.
Lúc này trong sân trở nên nhộn nhịp hơn rất nhiều.
Ba ngôi nhà gỗ lớn nhỏ khác nhau được phân bố theo hình tam giác, ở giữa sân tr·ố·ng cắm một cây cột đèn điện.
Ánh đèn sáng tỏ trong màn đêm chạng vạng đang dần buông xuống, mang đến cho mọi người cảm giác an toàn khó tả.
Từng đợt gió lạnh thổi qua, Huy Thạch Thảo trong sân lay động theo gió tạo thành tiếng xào xạc.
Vu Hoành đứng trước cửa chính, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng nảy sinh một chút cảm giác thành tựu khó hiểu.
"Nhìn như vậy thì có hơi hướng thôn quê nhỉ." Anh mỉm cười nói.
"Đúng vậy. . . Làng bình thường còn không bằng điều kiện của chúng ta đấy!" Lý Nhuận Sơn đứng bên cạnh cảm thán.
"Cuối cùng thì còn thiếu một thứ là chúng ta có thể thời gian dài không cần phải ra ngoài rồi."
"Ý ngươi nói là sưởi ấm?" Vu Hoành hiểu rõ.
"Đúng vậy, thời tiết càng ngày càng lạnh. Bây giờ sự thay đổi của các mùa hoàn toàn không còn ý nghĩa gì nữa. Nhiệt độ dường như có mối liên hệ với vật gì khác." Lý Nhuận Sơn gật đầu.
"Đã có nguồn điện năng lượng h·ạt n·hân thì chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng nước làm mát ống để tạo ra hệ thống dư nhiệt."
"Bản chất của việc năng lượng h·ạt n·hân p·h·át điện là cần một lượng lớn nước để làm mát và giảm nhiệt độ, những nước làm mát này sẽ bị làm nóng lên rất nhiều, đúng là có thể tận dụng để giữ ấm." Vu Hoành tuy chỉ là một nhà nghiên cứu không chuyên, nhưng những kiến thức cơ bản này thì anh cũng biết. Có điều có chút xa lạ.
Lúc này nghe Lý Nhuận Sơn nhắc tới, làm cho anh có một chút cảm giác cấp bách về việc dự trữ kiến thức.
Dù sao thì anh cũng được cài đặt là một nhân viên nghiên cứu chế tạo ra những thứ cao siêu, nếu như ngay cả những kiến thức cơ bản mà cũng không biết thì chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ về những món đồ kia của mình.
"Ngoài ra thì thiết kế phòng ngự bên ngoài vẫn còn quá thô sơ." Lý Nhuận Sơn thở dài.
"Ừm, ta sẽ tìm cách." Vu Hoành gật đầu.
"Vậy lão bản, nếu các điều kiện đều tốt như vậy, nếu như ta gặp được những người s·ố·n·g sót nào thực sự phù hợp, thì liệu có thể cho họ gia nhập cùng chúng ta không?" Lý Nhuận Sơn quay đầu nhìn về phía anh.
"Tạm thời không được, phạm vi chúng ta có thể bảo vệ được có giới hạn." Vu Hoành nghĩ một hồi, vẫn là cự tuyệt.
Phạm vi Huy Thạch Thảo có thể xua đuổi cũng chỉ có vậy thôi. Việc liệu có thể mở rộng được khu vực an toàn hơn nữa hay không, vẫn phải xem sinh vật từ ấn ký mới kết hợp sẽ thế nào.
Sau khi bàn bạc với lão Lý một hồi về kế hoạch phát triển trong tương lai, hai người ai về nhà nấy.
Không bao lâu sau đó, bên ngoài tường viện đã vang lên tiếng xào xạc của vô số con vật b·ò s·á·t.
Vô số c·ô·n trùng đen, giống như thủy triều, nối tiếp nhau vượt qua bức tường.
Bọn chúng tự nhiên tránh né khu vực này, bị các cây Huy Thạch Thảo phát huỳnh quang cưỡng ép xua đuổi, tạo thành một khu vực an toàn hoàn hảo.
Ngang!
Trong bầu trời đêm, có tiếng kêu của Đa Mục Điểu vang lên từ xa, một tiếng rồi một tiếng, hiển nhiên không chỉ một con.
Việc này làm Vu Hoành không tự chủ mà có chút căng thẳng.
Nhưng khi đứng ở cửa ra vào quan s·á·t một hồi, anh nhận ra lũ Đa Mục Điểu này cũng không lại gần khu vực này, mà nhanh chóng bay ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng nữa.
Xác định không còn nguy hiểm gì nữa, Lý Nhuận Sơn và mọi người trong phòng đều thông qua cửa sổ để theo dõi tình hình.
Sau khi nghe thấy Đa Mục Điểu hoàn toàn rời khỏi nơi này, không còn tấn công nữa thì trong lòng mỗi người dâng lên một cảm giác an toàn sâu sắc.
Bá.
Vu Hoành kéo tấm che lên, quay trở lại nhìn thằn lằn và lũ gián đang ở trước mặt mình trong quá trình cường hóa.
Trước đó, mấy con gián trong hộp đều đã b·iế·n m·ấ·t, một con thằn lằn cũng đã b·iế·n m·ấ·t. Khối Đại Huy Thạch kia cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đồng hồ đếm n·g·ư·ợ·c bên ngoài hộp đã kết thúc. Thay vào đó, bên trong xuất hiện thêm một loại dịch Dị Tích màu đỏ thẫm.
Con thằn lằn này có hình thể nhỏ hơn con thằn lằn đỏ trước đây, phía sau có thêm một đôi cánh trùng màu đen giống như của con gián, đồng thời giống con gián là nó giấu cánh ở phía sau lưng, nếu như không nhìn kỹ thì căn bản không nhận ra được.
Bề mặt cánh trùng sáng bóng trơn láng như sứ, có những hoa văn màu trắng rất nhỏ ẩn hiện.
Vu Hoành nghĩ một chút, rồi mở hộp ny lon ra, đưa tay ra chạm vào mình con thằn lằn này.
Rất nhẵn bóng.
Con thằn lằn này dài chỉ bằng bàn tay, dáng người hơi gầy, nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra đó là vật s·ố·n·g, mà trông giống một cây gỗ c·ô·n màu đen bị nhuốm đỏ hơn.
"Khả năng ngụy trang cũng không tệ."
Vu Hoành nhìn con thằn lằn đang không nhúc nhích, chợt phát hiện có một tờ giấy trắng được đặt ở góc dưới bên phải bên ngoài hộp ny lon.
Nhặt lên tờ giấy trắng thì thấy là một tờ sách hướng dẫn với các chữ được in kỹ càng.
Hắc Tích: Còn được gọi là Ôn Dịch Trùng Tích, bản thân có khả năng t·h·í·c·h ứng cực cao của các loại trùng, có thể tái tạo nhanh chóng sau khi bị mất đi một phần chi, miễn dịch với hầu hết các loại vi khuẩn gây b·ệ·n·h, dịch thể trong người có chứa chất kịch đ·ộ·c, nhưng ở trong trạng thái bị chọc giận sẽ bài tiết ra lượng lớn nọc đ·ộ·c, dùng cách phun để t·ấ·n c·ô·ng kẻ đ·ị·c·h. Sinh sản bằng cách đẻ trứng đơn thư. Thức ăn chủ yếu là hống trị b·ứ·c xạ, một phần là thực vật thối rữa, c·ô·n trùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận