Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 288: Động tĩnh (2)

Tuần Dương lập tức kéo hắn đến một góc khuất, để một người đồng môn khác giúp nàng canh vị trí. Hai người đi ra phía sau một cây cột tròn lớn, đứng vững.
"Cái này mới chỉ chưa đầy một tuần. Định Nhu, có phải trước đây ngươi từng luyện qua pháp môn tương tự không? Sao mà nhanh vậy được!?" Mắt nàng giờ vẫn còn trợn tròn xoe. Tốc độ thế này, nàng chỉ thấy ở người của Đồng Tử công trước đây, nghe nói hai thiên tài năm đó cũng chỉ mất một tuần là nhập môn.
"Ta cũng không biết... Chắc là có, trước đây ta từng luyện qua chút pháp môn rèn luyện tinh thần." Vu Hoành ngập ngừng đáp. Hắn không rõ việc trước đây mình luyện quán tưởng đồ có được tính là tương tự hay không.
"Vậy thì bình thường." Tuần Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Làm ta hết hồn, ta còn tưởng ngươi luyện có vấn đề... Vì chuyện này hoàn toàn không phù hợp lẽ thường. Nhưng nếu trước kia ngươi từng có nền tảng, thêm nghị lực của ngươi vốn rất mạnh, thì nhanh chóng nhập môn cũng không phải không thể."
Nàng vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, xả hơi xong, lại vội vàng lấy từ trong túi quần ra một quyển sách nhỏ bìa màu lam không có chữ.
"Đây là công pháp Quan Ngô tiếp theo, công pháp này có tất cả chín tầng, đạo gia bọn ta đa phần đều dùng chín, xem đây là số tận cùng, Quan Ngô công cũng thế. Quan Ngô công của bọn ta hơi đặc thù, mỗi tầng luyện thành, tinh thần đều sẽ lớn mạnh gấp đôi trước đó. Chín tầng viên mãn, về lý thuyết tinh thần sẽ mạnh hơn gấp ngàn lần lúc ban đầu. Nhưng đó chỉ là lý thuyết, ngươi tự xem đi. Nhớ đừng để lộ ra ngoài nha. Công pháp chân truyền của đạo mạch bọn ta chỉ thích hợp người trong mạch tu luyện, lại cần cả bộ dược vật Định Thần Hương, người ngoài luyện thì chỉ bị rối loạn tinh thần, rất nguy hiểm, đây là để bảo vệ người ngoài."
Vu Hoành nhận lấy sách, mở ra xem qua. Quả nhiên, trang đầu ghi: "Tài liệu nội bộ, cấm truyền ra ngoài". Lật tiếp theo từ tầng thứ nhất, đến tầng thứ chín, tất cả đều đầy đủ.
"Cho hết ta sao?" Hắn có chút kinh ngạc.
"Đương nhiên, khi nào luyện thấy triệu chứng bất thường thì nhớ kịp thời đi uống thuốc điều trị, nếu xảy ra chuyện thì đừng trách ta không nhắc nhở. Lấy thuốc thì đến nhà trệt bên phải ngoài đạo quán ấy, có treo bảng hiệu tự tìm." Tuần Dương dặn dò.
"Được được, không sao, ta đi đánh bài tiếp đây. Ta đã bảo rồi, đã cái tuổi này, sao có thể có tốc độ kiểu đó được..." Nàng lẩm bẩm, quay người đi về phía bàn đánh bài.
Vu Hoành cầm sách mà chẳng phản bác được, hắn đã chuẩn bị được dịp làm thiên tài, ai ngờ người ta căn bản chẳng để ý. Cầm theo sách về phòng trọ, nửa đường đi hắn cứ đọc nội dung bên trong.
Cả quyển Quan Ngô công đọc qua mang đến cho hắn cảm giác là một bộ công pháp rèn luyện tinh thần thuần túy. Từ tầng thứ nhất đến tầng thứ chín, lần lượt lợi dụng chín loại sự vật bản thân sợ hãi nhất, để rèn luyện ý chí. Chín tầng công pháp đưa ra chín đoạn kinh văn khác nhau, chỉ cần niệm tụng thì sẽ tự động dùng sức tưởng tượng của tinh thần, ngưng tụ ra một ảo ảnh đáng sợ tương ứng. Đánh bại nó thì tinh thần bản thân có thể tiến thêm một bước, bước vào tầng kế. Trình tự rất đơn giản. Chín tầng là chín ảo ảnh đáng sợ.
"Xem ra, trách sao Thanh Trần quan không quan tâm công pháp này có truyền ra ngoài hay không, người bình thường nếu ý chí không đủ thì luyện bị tâm thần phân liệt thật là bình thường." Vu Hoành cảm thán khép sách lại, hiểu ra lời giải thích của Tuần Dương. "Chỉ là nếu dựa theo công pháp này, chẳng lẽ các đạo sĩ trong Thanh Trần quan đều là người có ý chí cực kỳ kiên định? Mà từ những gì thấy trong khoảng thời gian này, có vẻ không phải vậy." Những đạo sĩ ăn chơi trác táng kia, không hề giống những cao thủ được công pháp này tôi luyện ra. Có điều cũng có thể là họ thoái hóa, công pháp này cho dù tu thành, một khi ý chí dao động thì cảnh giới cũng chắc chắn sẽ thoái trào. Quả nhiên là một môn công pháp coi trọng trạng thái tâm cảnh.
Cầm theo nguyên bộ công pháp về, Vu Hoành làm theo nội dung và trình tự ghi trong sách. Trong phòng trọ ở tiểu viện, hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, đầu hướng về bầu trời, lẳng lặng bắt đầu đọc tầng thứ nhất của kinh văn.
Đêm xuống. Theo thời gian trôi, một giờ, hai canh giờ, ba giờ...
Đột nhiên, một tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến sau lưng Vu Hoành. Hắn im lặng mở mắt, quay đầu nhìn lại phía sau. Ngoài cửa phòng, trong bóng tối đang đứng một người. Mặt trắng bệch, áo trắng dơ bẩn, biểu lộ cười quái dị.
"Nỗi sợ hãi đầu tiên của ta lại là Quỷ Ảnh mới gặp ở chỗ Y Y?" Đứng lên, Vu Hoành nhìn đối phương, biểu lộ có phần hoài niệm. "Đúng vậy, khi đó ta yếu ớt vô cùng, chỉ có thể dựa vào Y Y mới có thể sống sót ở cái thế giới tàn khốc kia." Hắn từng bước đi về phía Quỷ Ảnh, dừng ngay trước mặt đối phương. Hai người cách nhau chưa đầy một mét, hắn từ trên cao nhìn xuống, nhìn kỹ đối phương.
"Còn bây giờ." Vu Hoành vươn tay, nắm cổ đối phương, "Nỗi sợ hãi của ta từ lâu không còn là ngươi."
"Mà là cái ta vô lực và yếu đuối trước kia." Bỗng chốc, mặt Vu Hoành dữ tợn vặn vẹo, nắm lấy Quỷ Ảnh, tay kia như búa tạ, đập thẳng xuống đầu đối phương.
Bành!! Đầu Quỷ Ảnh nổ nát, hóa thành vô số đốm sáng trắng, từ từ tan biến.
"Ta không còn sợ nữa! Không sợ nữa!!" Vu Hoành nắm chặt nắm đấm, ngay lập tức giơ chân đá nghiêng, bóng chân như mưa, trong một giây đã đá ra một loạt hư ảnh.
Bá bá bá! Đốm sáng bị đá trúng liên tiếp, nổ tung lần nữa rồi hoàn toàn biến mất. Ngay khi các đốm sáng bị đánh nát hoàn toàn, Vu Hoành chỉ thấy vô số sợi tơ mát lạnh tuôn ra từ chỗ trống trong đầu, hội tụ giữa mi tâm.
Cảnh vật xung quanh tức thì méo mó. Trước mắt hắn chợt hoa lên, rồi nhận ra mình vẫn đang ngồi xếp bằng giữa sân, hoàn toàn không động đậy.
"Tầng thứ nhất... Tu thành rồi." Vu Hoành thở dốc, ngửa đầu nhìn trời. Sao xanh dày đặc lấp lánh, trong trẻo như được gột rửa, vầng trăng khuyết lơ lửng trên chân trời. Lúc này hắn cảm nhận rõ rệt cả người như được rửa qua gương, mọi tạp niệm và cảm xúc tiêu cực trong lòng đều bị quét sạch. Những kìm nén tận sâu trong lòng cũng đã biến mất. Quan trọng hơn cả là, Thiên Hà. Bí pháp triệu hồi đặc thù của môn Vô Cực Thiên Hà, lúc này lại được tăng cường rõ rệt.
Thiên Hà vẫn vờn quanh, bên trong lúc này bắt đầu xuất hiện những hạt tròn màu bạc li ti, đây là cảnh tượng bí pháp chỉ Vu Hoành nhìn thấy được. Một bản thu nhỏ của Agris chậm rãi qua lại trong đó, như rất mừng rỡ với những hạt tròn màu bạc này, không ngừng há miệng nuốt lấy.
'Công pháp của Thanh Trần quan này... Thế mà cũng có ích cho bí pháp Vô Cực môn... Không đúng, có lẽ là thứ mà trước giờ ta thiếu, đó chính là ý chí tinh thần.' Nghĩ lại, Vu Hoành chợt phát hiện từ khi gặp phải hắc tai, hắn vẫn luôn ở trong trạng thái mệt mỏi lo lắng, tâm cảnh không cao là chuyện bình thường. Dù sao thì hắn từ trước đến giờ cũng không truy cầu những thứ đó, thứ hắn theo đuổi là sức mạnh của nhục thân và nội khí. Theo đuổi sức phá hoại vật chất thực sự.
"Vậy cũng tốt." Vu Hoành thở dài, cảm nhận sự biến hóa của Thiên Hà. Đột nhiên, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ vui mừng. Bởi vì Thiên Hà đã cho hắn hồi đáp, để hắn cảm nhận, mình có thể nhét thêm chỉ tiêu mới vào trong.
Nhét Hưởng Luật Chi Long Agris vào, trước đó Thiên Hà đã đầy, mà bây giờ tinh thần tăng lên, không ngờ Thiên Hà lại tăng thêm một chỉ tiêu. 'Quả nhiên, mình đến đây là đúng rồi!' Vu Hoành lập tức phấn chấn tinh thần, dù Thái Uyên Chính pháp không đột phá, nhưng Thiên Hà tăng lên, khiến hắn có thể lần nữa thu nạp thêm một cá thể mình đã giết chết. Chỉ cần chọn thật kỹ, có thể tăng cường thực chiến cho bản thân.
Tất nhiên, hiện tại đang ở trong môi trường hòa bình, tạm thời không cần dùng đến khả năng này, cứ để đó dùng sau vậy...
Đảo Hoàng Tùng.
Từng chiếc tàu tuần tra biển đậu san sát tại đây đã mấy ngày. Trên đảo, người đi đi lại lại bị khám xét không ít lần, chỗ nào có thể lục đều đã tìm, vậy mà vẫn không thấy hai người mất tích đâu.
Lúc này, ở trước căn nhà hai tầng nơi Tống Tư Ngữ và nhóm người kia từng ở, Dương lão mặc một bộ đạo bào màu vàng nhạt, thở dài nhìn về phía xa hai đạo sĩ đang xuống thuyền tiến lại gần.
"Khô Thiền sư huynh, Khô Lĩnh sư huynh, lần này làm phiền hai vị rồi."
Trong hai đạo sĩ vừa đến, một người tóc bạc phơ, tuổi tác gần như ông, mặt vuông chữ điền, biểu hiện khó coi, lười cả liếc nhìn ông. Người kia còn trẻ, mới hơn hai mươi tuổi, dung mạo tuấn lãng, thần sắc nhu hòa, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Dương lão thì nhẹ nhàng lắc đầu. "Mộc Dương sư đệ lần này ngươi thật quá đáng. Tình huống bên này đã có chút nghiêm trọng rồi, mà để tránh bị trách phạt lại giấu diếm mãi. Kéo tới tình trạng này, ngươi quả thực phải gánh trách nhiệm rất lớn."
"Khô Thiền sư huynh... Ta cũng chẳng còn cách nào..." Mộc Dương bất đắc dĩ nói, "Lúc trước sơ ý bất cẩn, trám nhầm lỗ thủng... Lại lấy lỗ phụ làm lỗ chính mà trám... Đến khi phát hiện thì đã quá muộn... Ta cũng không còn thừa trận bàn."
"Ai bảo đạo pháp cảnh giới của ngươi quá yếu, thôi được rồi, lần này ta đến là để mau chóng trám tốt. Cũng may là chưa thành đại họa." Nam tử nhu hòa an ủi.
"Chỉ là kỳ kiểm tra hàng năm của phủ chắc là ngươi đừng mơ nữa."
"Ta biết mà..." Mộc Dương lại thở dài.
"Mặt khác, mấy vị sư đệ sư muội của Thiên Sư phủ cũng đang trên đường tới, ngươi liệu mà nghĩ cách đối phó họ." Khô Thiền nhắc nhở.
Ai... Mộc Dương nghe vậy, lại thở dài một hơi dài hơn.
"Cũng may còn có Khô Thiền sư huynh chịu ra tay giúp sức một chút, nếu không thì lão đạo ta thật là muốn gặp họa lớn."
"Khách khí quá, Thiên Sư phủ và Tử Hòa cung chúng ta cùng chung một mối, cùng là đạo mạch, nên giúp nhau thôi." Khô Thiền mỉm cười đáp. Nói xong, cẩn thận hỏi rõ lại vị trí trám lỗ thủng lúc trước, rồi quay người dẫn người đến đó.
Ước chừng hơn một tiếng sau, toàn bộ đảo Hoàng Tùng đều được bao phủ bởi những tia sương mù xám nhạt, và bắt đầu tan dần. Một chiếc thuyền chở Khô Thiền và Mộc Dương cũng rời đảo, hướng về Đài Châu.
Cùng lúc đó.
Vu Hoành đang niệm kinh văn thì đột nhiên toàn thân rung lên, mở choàng mắt. 'Ấn ký thuyền đen bị ăn mòn đã biến mất hoàn toàn!?'. Hắn ở chỗ này lâu như vậy, thường xuyên cảm nhận được thuyền đen liên tục bị một lực lượng không rõ nào đó ăn mòn. Mỗi khi như vậy, hắn lại cưỡi thuyền đen về doanh địa để "nạp điện", nạp đầy rồi thì thuyền đen sẽ có thể cứng đầu chống chọi thêm một thời gian. Nhưng thông thường chỉ trụ được một ngày, sang ngày thứ hai sẽ lại thấy thuyền đen bị ăn mòn.
Tình huống cứ lặp lại như thế, không ngờ lần này lại hoàn toàn không còn bị ăn mòn. 'Khoan đã, có khi nào mình bị cưỡng ép mang đi rồi không?' Vu Hoành bỗng nhớ ra gì đó, vội đứng dậy, cẩn thận quan sát xung quanh. Thấy xác định đây là đất liền, xung quanh không có vị trí đậu thuyền nào, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
'Hắc tai không thể nào tự dưng biến mất được, chắc chắn là Hoàng Tùng đảo bên kia xảy ra chuyện gì, khiến cho hắc tai đột ngột biến mất...' Nghĩ đến chuyện Dương lão khi đó nói muốn đi "mời người", Vu Hoành liền liên hệ được với nhau. "Xem ra là người của Tiên Thiên Cửu Môn tới rồi."
Hắn suy tư một lát, quyết định không về đảo xem xét, hiện tại mỗi ngày tu luyện Quan Ngô công rất thuận lợi, ngay lập tức tầng thứ hai của nỗi sợ hãi cũng sắp ngưng tụ ra. Tiến độ của hắn dường như là do đạo tức lưu chuyển mà còn nhanh hơn cả Quách Thượng Đông rất nhiều. Nhưng vì không có thêm tài liệu so sánh, nên hắn không biết mình nhanh tới mức nào, dù sao thì công pháp có trong tay, chỉ cần không có dấu hiệu cần dùng thuốc thì cứ việc mà luyện thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận