Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 369: Thủy triều (1)

"Tam Nhãn Long Nhân: Tuyệt đối đã đạt tới cấp độ chiến tranh. . . Tên gia hỏa này chỉ cần một thương trúng đích đã có thể cưỡng chế đối thủ đứng im một chút, điều này so với mê muội còn vô lý hơn, lại còn có thêm cả thuấn di, hư hóa, cùng khả năng đánh trúng nhiều lần với các thủ đoạn chưa biết. Tốc độ nhanh, lực lượng cũng rất kinh khủng." Vu Hoành thở hắt ra.
Vu Hoành nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cột đá, đạo bào trên người hắn đã bị hư hại hơn phân nửa trong trận chém giết vừa rồi, hắn dứt khoát xé toạc nửa trên áo choàng, buộc túm lại vạt áo ngang hông, để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn như đá, rồi hướng về phía đại điện sừng trâu cuối cùng bước đi.
Chỉ vừa đi được vài bước, hắn đột ngột dừng lại.
Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời bên phải.
Hô.
Gió nhẹ thổi qua mang theo chút cát bụi.
Ầm ầm! ! !
Bỗng nhiên.
Một cỗ áp lực kinh khủng che trời lấp đất, tựa như sóng biển bao trùm toàn bộ khu vực xung quanh, đồng thời va chạm và bao phủ lên người Vu Hoành.
Cho dù lúc này hắn đã vận toàn bộ nội lực đốt cháy cả cơ thể, nhưng ở dưới loại trạng thái này, mà vẫn bị cỗ áp lực khủng bố này ép đến xương cốt toàn thân vang lên răng rắc.
Đầu óc trống rỗng, ngay cả tư duy cũng bị đình trệ.
Nội lực Thái Linh Công trong cơ thể bản năng bộc phát sức mạnh lớn nhất để đối kháng với áp lực từ bên ngoài.
Oanh!
Trên người Vu Hoành lại lần nữa bốc cháy ngọn lửa màu trắng mạnh mẽ hơn. Lần này là song trọng nội lực thiêu đốt.
Toàn bộ sức mạnh cùng tố chất của hắn, dưới song trọng gia tốc thiêu đốt, tăng vọt lên một mảng lớn.
Nhờ vào sự đối kháng như vậy, Vu Hoành mới dần dần khôi phục tư duy bị trì trệ, lấy lại tinh thần.
Hắn vội vàng cúi đầu nhìn đồng hồ vạn năng: '729238. 124.'
Số lượng quá mức khoa trương, khiến hắn hít thở có chút chậm lại.
Ngẩng đầu, hắn nhìn về hướng mà áp lực đang phát ra.
Ở giữa không trung, có một đạo thân ảnh đạo nhân, tay cầm phất trần, mình mặc áo bào trắng, đầu đội mũ quang kính màu sắc rực rỡ, khoanh chân lơ lửng bất động, phảng phất đang nhìn chăm chú xuống phía dưới một nơi nào đó.
Xung quanh đạo nhân, từ đỉnh đầu tầng mây, cho đến núi rừng cùng mặt đất xung quanh, đều lấy hắn làm trung tâm, xuất hiện một cái hình cầu vô hình khổng lồ, phảng phất bị áp lực khổng lồ từ trên người hắn ngạnh sinh sinh tạo ra một cái không gian hình cầu bên trong.
"Khá lắm, tuyệt đối là quái vật đỉnh cấp. Thứ đồ này có lẽ phải dùng tới Bôn Lôi Biến mới có tư cách tới gần." Vu Hoành trong lòng run sợ, đối phương tuyệt đối không chỉ có cấp độ chiến tranh, mà còn mạnh hơn Tam Nhãn Long Nhân vừa rồi không chỉ gấp mười lần.
Chỉ cách một khoảng xa như vậy, mà vẫn đo được hơn 700.000 điểm bức xạ dao động tinh thần.
A! ! !
Đột nhiên, một tiếng gầm thét từ xa xa vọng đến.
Vu Hoành ngưng thần nhìn lại, nhưng tầm mắt bị vật gì đó cản trở, không thể thấy rõ. Chỉ cảm thấy một cỗ khí tức quen thuộc, đột nhiên tăng vọt một tiết, rồi hóa thành một luồng lưu tinh lửa tím, lao thẳng về phía đạo nhân đội quang kính giữa không trung.
Nhưng lưu tinh tử hỏa này chỉ vừa tới gần đạo nhân hơn mười mét đã tự sụp đổ giữa không trung.
Từ trong luồng lưu tinh, một bóng người cháy đen cao cao rơi xuống, "phốc" một tiếng rơi xuống phía dưới, rồi biến mất không thấy gì nữa.
"Khô Thiền!?" Vu Hoành nhớ ra chủ nhân của khí tức lưu tinh tử hỏa kia là ai, lập tức biến sắc.
Hắn muốn tiến đến cứu viện, nhưng cường độ tinh thần của quái vật đạo nhân kia quá kinh khủng.
Hắn cảm thấy hiện tại mình mà tới gần, rất có thể sẽ phải đánh một trận với tên này.
Mặc dù Bôn Lôi Biến của hắn rất mạnh, nhưng nói thật, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình không có phần thắng.
Vì cứu một Khô Thiền, liệu có đáng giá?
Vu Hoành vẫn còn đang cân nhắc đánh giá, thì khí tức màu tím của Khô Thiền nhanh chóng lóe lên, rồi lại một lần nữa bùng nổ, hóa thành một luồng lưu tinh, bắn về phía xa.
Gia hỏa này không những không hề hấn gì, mà ngược lại còn bạo tăng tốc độ, mấy cái đã chạy thoát khỏi tầm mắt của Vu Hoành.
"Khá lắm... còn biết bay!?"
Hắn ngẩn người ra đó mấy giây, mới im lặng thu tầm mắt lại.
Tên đạo nhân quang kính vẫn cứ xếp bằng trên hư không, không hề để ý đến, chỉ khẽ phất tay vung phất trần trong tay.
Xuy xuy xuy xùy!
Trong chớp mắt, vô số tơ phất trần từ tay đạo nhân bay xuống, tựa như những chùm sáng.
Mỗi một sợi tơ phất trần sau khi hạ xuống, liền như những quả bóng bay phồng lên, trong nháy mắt biến thành từng con quái vật linh tai giống hệt Tam Nhãn Long Nhân vừa nãy.
Chi chít khí thế mênh mông tựa như nắp nồi, từng lớp từng lớp bao phủ lẫn nhau, khiến cho số liệu trên đồng hồ vạn năng tăng vọt lên đến hơn ngàn vạn.
Đồng thời, cũng cùng lúc đó, từng mảng lớn mặt đất xung quanh, cũng theo đó bay lên vô số đốm sáng trắng nhỏ chi chít.
Trên bề mặt những đốm sáng này, nổi lên những hình dạng mờ ảo của động vật, côn trùng, thậm chí cả con người.
Chúng có kích thước lớn nhỏ khác nhau, người thì lớn, động vật thì trung bình còn côn trùng thì nhỏ nhất.
Tất cả các đốm sáng đều bay vút lên, nhao nhao hội tụ về phía đầu của đạo nhân quang kính kia thành những dòng chảy quang thải.
Cảnh tượng này, phảng phất như đạo nhân kia đang thôn phệ linh hồn của vạn linh.
" . . .! ! !"
Vu Hoành từ xa thấy cảnh này, da đầu tê rần, ngay lập tức không nói hai lời, quay người bỏ chạy!
Không đọ lại được không đọ lại được, loại trận địa này chờ hắn luyện thành Chung Cực Thái Dương rồi hãy quay lại sau.
Hiện tại mà đến… là muốn chết.
Không thấy ngay cả Khô Thiền bộc phát toàn lực mà ngay cả đến gần tên đạo nhân quang kính kia cũng không làm được sao?
Nếu đã xác định Tử Hòa Cung không còn người sống, ở lại cũng không còn ý nghĩa.
Vu Hoành một hơi chạy nước đại trở lại nơi đã dừng xe trước đó, không chút do dự, quay đầu rời đi, ngồi vào trong xe, hắn lại lần nữa khoác đạo bào lên người, rồi vội vàng gọi điện thoại cho Vũ Ngấn.
"Ù ù", luồng khí lưu từ cửa sổ xe lùa vào, làm cho trái tim đang đập loạn của hắn từ từ nguội lạnh.
Vừa rồi cục diện kia, nếu mà hắn do dự thêm một chút nữa thôi, thì bị bao vây là chắc chắn chết.
Tam Nhãn Long Nhân hắn dùng Bôn Lôi Biến có lẽ còn có thể dễ dàng giải quyết, nhưng số lượng... ít nhất cũng phải trên cả trăm con, cùng lúc nhào tới, liên tục thuấn di đánh trúng khiến hắn đứng im, thì e rằng hắn không thể động đậy nổi, rồi sẽ bị đánh cho tới chết.
"Ục ục", âm thanh chờ kết nối vang lên.
Rất nhanh bên kia kết nối điện thoại.
"Chính Nhu, thế nào rồi? Bên Tử Hòa Cung."
"Chết hết rồi. . . Chỉ còn mỗi Khô Thiền chạy thoát." Vu Hoành thở dài, "Ta vào xem rồi, quá thảm, toàn bộ là phế tích, thi thể còn bị linh tai biến thành quái vật. Bọn chúng đao thương bất nhập, tốc độ cùng lực lượng đều không tệ. Còn có thể lây nhiễm nữa. Ngoài ra còn có không ít quái vật vượt quá cấp Giới Hạn, vô cùng nguy hiểm."
"Toàn bộ Tử Hòa Cung. . . Cửu Môn đứng thứ ba, lớn như vậy một tông môn." Vũ Ngấn nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng.
"Thật, cứ như vậy mà, hết rồi!?"
"Không chỉ thế, mà bên kia còn xuất hiện một quái vật linh tai cực kỳ kinh khủng, ta nhìn thấy Khô Thiền bộc phát thực lực mà vẫn không thể tới gần tên kia!" Vu Hoành nghiêm mặt nói.
"Thật á. Định Thiên Bàn đâu? Loại quái vật này mà Định Thiên Bàn lại cho phép hắn xuất hiện sao?" Vũ Ngấn nghi ngờ nói.
"Không rõ ràng, nhưng mà..." Vu Hoành lúc này hồi tưởng lại cảnh đạo nhân quang kính quái vật mà hắn đã nhìn thấy, bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Chỉ mới nhìn từ xa, cơ thể hắn đã tự nhiên căng cứng, đây là khi đối mặt với cường địch nguy hiểm cực độ mới xuất hiện cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
"Nhưng mà tên kia quá kinh khủng, ta cần phải thông báo ngay lập tức cho đạo mạch và cao tầng của Thất Hung Minh! Ngươi giúp ta liên lạc với bên đạo mạch một chút, ta muốn đối thoại trực tiếp với cao tầng của bọn họ, tình hình rất khẩn cấp! Ngài quan hệ rộng, giúp đỡ chút!"
"Ta thì là quan hệ rộng, chứ đâu phải chức năng rộng! Ngươi coi ta là thiên sư đương thời à, cứ muốn liên lạc cao tầng là được!" Vũ Ngấn tức giận nói.
"Nghĩ cách một chút. Danh tiếng Linh Quang Thanh Trần Quan chúng ta, hẳn là khác trước rồi, giờ trọng lượng, nói ra cũng khẳng định nặng ký hơn, ngài thử lại lần nữa xem?" Vu Hoành trầm giọng nói.
"Ngươi... đạo mạch thì coi như xong, còn Thất Hung Minh thì..." Vũ Ngấn muốn nói lại thôi.
"Thất Hung Minh không phải là người tốt, điểm này xác thực, nhưng bất kể thế nào, ta lo rằng, con quái vật kia nhìn có vẻ đang thôn phệ linh hồn, nhỡ nó nuốt chửng rồi trở nên càng mạnh hơn thì càng khó đối phó! Với lại một điều nữa, ta nghi ngờ rằng Thất Hung Minh không hề hay biết chuyện hắc tai và linh tai hoàn toàn được giải phóng sẽ dẫn đến ngày tận thế, kịp thời thông báo cho bọn họ, cũng là để tránh việc trong cuộc đối đầu sau này giữa người và linh tai mà tổn thất thêm nhiều sinh lực!"
Vu Hoành trịnh trọng đáp.
"Ngươi..." Vũ Ngấn không phản bác được.
"Được rồi sư bá, mau liên lạc đi. Thời gian không còn nhiều, bên dãy núi Tử Hòa Cung còn bị vây, ta thông báo một chút tình hình, để bọn họ chuẩn bị trước đã..."
Vu Hoành vốn định nói rút lui trước.
Nhưng hắn bỗng nhiên kịp phản ứng, nếu như vòng vây này rút lui, thì mấy trăm vạn cư dân thành phố phía sau, phải đối diện với một tai họa khủng khiếp như vậy, thì còn có thể làm gì?
Chẳng lẽ cứ chờ chết sao?
Chi.
Xe đột ngột phanh gấp, dừng lại.
Hắn ngồi ở ghế lái, nắm chặt vô lăng, vẻ mặt lộ vẻ suy tư.
"Ục ục."
Tin nhắn tới, là của Vũ Ngấn lão đạo, hắn gửi cho hai số điện thoại, là số nội bộ, nối thẳng đến hai vị thiên sư của đạo mạch, nói rằng có thể phải gọi nhiều lần mới được.
Sau đó về phía vòng vây, nói là ông sẽ thông báo và liên lạc, lấy danh nghĩa Linh Quang Hỗ Trợ Minh để thông báo cho bọn họ tình hình, còn về quyết định như thế nào thì tùy thuộc vào phía chính phủ tự định đoạt.
Vu Hoành nhanh chóng bấm số điện thoại đầu tiên của đạo mạch.
Cuộc chờ đợi dài dằng dặc bắt đầu.
Một lần, không ai nghe máy.
Hai lần, ba lần, bốn lần...
"Răng rắc", hắn mở cửa xuống xe, một tay kéo xe sang bên lề đường, để phòng ngừa bị cản trở.
Sau đó đi ra mép vách núi, hướng về phía vòng vây dãy núi Tử Hòa Cung nhìn lại.
Xe cộ quân đội quả nhiên đã bắt đầu từ từ rút lui.
Rõ ràng Vũ Ngấn lão đạo vẫn là có cách, không biết dùng thủ đoạn gì mà để quan binh và thuật sĩ bên kia lập tức lên đường rời đi.
Trong lòng buông xuống được phần nào rồi, Vu Hoành tập trung liên tục gọi điện thoại. Gọi một hồi mà không có ai nghe máy, sau đó lại gửi tin nhắn cho Thanh Hoàng, để anh ta cho phương thức liên lạc trực tiếp với Long Tình Tử.
Hắn quyết định tự mình đối thoại với những người thuộc tầng cao nhất, để xác định thái độ của bọn họ đối với linh tai và hắc tai.
Đồng thời sẽ cố dùng sự thật chính mình mắt thấy, để thuyết phục bọn họ.
Trong những khu rừng núi non liên miên.
Cách xa Tử Hòa Cung, đang trên đường đến tổ đình đạo mạch Vân Số Sơn.
Một luồng tử quang đột ngột rơi xuống đất, xoay người lên chiếc xe gắn máy, rồi dùng tốc độ cao nhất phóng về phía xa.
Trong tử quang, Khô Thiền toàn thân là máu, nửa bên gò má từ mắt, mũi đến tai, toàn bộ bị một chất lỏng ăn mòn mạnh nào đó đốt cháy rụi, chỉ còn lại một mảng cháy đen, không ngừng bốc khói trắng, phát ra những âm thanh "tê tê".
Cùng với đó một cánh tay mềm oặt buông thõng xuống, tay kia thì ôm chặt vị hôn thê Dĩnh Nhi đang hôn mê bất tỉnh, cố gắng hết sức giữ vững tay lái.
Huyết thủy từ vị trí hai người đang kề sát vào nhau không ngừng chảy xuống, rồi lại bị chiếc xe di chuyển với tốc độ cao vẩy ra, hóa thành những giọt li ti không thể nhìn thấy.
Sắc mặt Dĩnh Nhi sớm đã trắng bệch, không còn chút máu nào. Trên quãng đường chạy trốn, không biết đã qua bao lâu rồi.
Đột nhiên mí mắt Dĩnh Nhi khẽ động đậy, chậm rãi mở ra một khe hở nhỏ.
"Tấn Chi... là ngươi sao?"
"Là ta... ta đây, ta ở bên cạnh em đây!" Khô Thiền vui mừng, vội vàng đáp lời.
"Em... còn chưa... kịp. Nói với anh." Dĩnh Nhi gian nan thở dốc, từng chữ từng chữ khó nhọc bật ra.
"Em... có... con của chúng ta,"
"Em..." Mặt Khô Thiền run lên, nhưng cảm nhận thấy cơ thể của vị hôn thê đang ngày càng lạnh lẽo, nước mắt của hắn lập tức tuôn trào.
"Anh sẽ đến tổ đình ngay! Vân Số Sơn đạo pháp thuật pháp rất nhiều, nhất định có cách cứu chữa em! Em cố lên! Nhất định phải sống!"
Khô Thiền ôm chặt Dĩnh Nhi, thấp giọng gần như van nài.
"Cha... mẹ... họ đều rất vui vẻ." Dĩnh Nhi phảng phất như không nghe thấy lời hắn nói, mà tự nói với mình.
"Còn nói, muốn cho chúng ta tổ chức một buổi, rất lớn... lễ cưới..."
"Anh... hứa với em... nhất định... nhất định..." Vừa nghĩ tới cha mẹ đã sớm qua đời, nước mắt của Khô Thiền lại một lần nữa làm nhòe mắt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận