Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 303: Tên (1)

Chương 303: Tên (1) Chú ý đến dấu chân, Vu Hoành trên mặt không chút biến sắc. Nếu là người cường hóa biến dị đứng đầu nhất, có lẽ mới có khả năng này. Trương Khai Tĩnh, có lẽ cũng có tố chất này. Dọc theo lối ra doanh địa, hắn một đường đưa người đến bưu cục, tìm vài thứ cho nàng đốt lửa sưởi ấm. Sau đó, chính mình mới trở về doanh địa chờ hắc ấn cường hóa kết thúc. Gần năm tháng cường hóa, đến lúc này cuối cùng cũng sắp hoàn thành. Sau khi trở về, đứng ở cửa ra vào phòng an toàn sơn động, Vu Hoành dầm mình trong gió tuyết, lẳng lặng nhìn cửa lớn sơn động. Một phút. Hai phút. Bốn phút…
Vụt!
Trong nháy mắt, toàn bộ cửa lớn sơn động mờ đi trong tích tắc. Sau đó rất nhanh, cửa và xung quanh sơn động đồng thời thấm ra một tầng màu xám đen nhàn nhạt. Vu Hoành nhận thấy, trước đó vẫn còn chút khe hở nhỏ, lúc này cũng biến mất, cửa lớn biến thành một khối liền, cùng nham thạch xung quanh hợp làm một. Hắn cúi đầu nhìn hắc ấn ở mu bàn tay, cầm chìa khóa định mở cửa, lại phát hiện chìa khóa cũng biến dạng, thành một vật hình trụ, đỉnh khảm những mảnh nhỏ tinh thể bảo thạch đủ màu. Cắm vào ổ khóa, vặn.
Rắc.
Vu Hoành kéo cửa lớn, nhìn về phía phòng an toàn sơn động bên trong mà hắn mong chờ bấy lâu. Khi cửa dần mở rộng ra, Vu Hoành cũng thấy tình hình bên trong. Lớp bài trí vẫn vậy, nhưng vách tường và mặt đất toàn bộ đều trở nên bóng loáng sạch sẽ, phảng phất như dát thêm một lớp sơn bạc mờ. Hắn bước vào, đóng cửa lại.
Rắc.
Ông.
Khi cửa vừa đóng kín, toàn bộ sơn động tự động phát ra âm thanh nặng nề của xích và bánh răng. Sau đó cửa lớn “phốc” một tiếng, đóng chặt hơn nữa. Vu Hoành liếc nhìn cửa lớn dường như không có gì thay đổi, quay người nhanh chóng xuống tầng hầm. Ba tầng hầm đã hợp làm một thể, thông với nhau. Lúc này, cuối vách tường phía bên phải của tầng hầm có một cột đá đen, trên đỉnh cột là một bánh lái bằng gỗ màu đen.
“Đây không phải đồ vật trên thuyền đen sao?” Vu Hoành trong nháy mắt nhận ra thứ này. Không chỉ thế. Trên bánh lái, hắn còn thấy một cửa sổ kính trong suốt. Đó là một cửa sổ hình bầu dục, xuyên qua lớp kính, có thể thấy bên ngoài một màu đen vô tận.
Chờ chút! Nước sông? Màu đen?
Vu Hoành sững sờ, ngay lập tức cảm thấy không đúng.
“Nơi này là tầng hầm, song song với hắc ấn hẳn là ở dưới mặt đất bên ngoài chứ? Sao lại là Hắc Hà??” Hắn mơ hồ trong lòng dấy lên một ý nghĩ, liền vội vàng bước tới, tay vịn bánh lái, đứng trước cửa sổ nhìn ra. Nước sông màu đen cuồn cuộn không ngừng trào lên, phía trên mặt sông đầy khói đen bao phủ. Đây chính là cảnh sắc xung quanh mà hắn đã thấy trên thuyền đen. Chỉ là, trước đó hắn nhìn thấy khi ở bến tàu lúc vừa lên thuyền, còn giờ đây, lại là từ tầng hầm ngầm trong doanh địa của chính mình.
‘Xem ra đúng là xong rồi!’ Vu Hoành vui sướng tột độ, thành công đưa thuyền đen vào hệ thống phòng an toàn của doanh địa. Điều này có nghĩa, sau này hắn có thể coi doanh địa như một con thuyền lớn hơn, mang theo hắn đi khắp nơi.
Buông tay khỏi bánh lái, Vu Hoành nhìn sang chỗ khác của tầng hầm. Các tầng hầm sau khi sáp nhập lại thì rộng khoảng gấp đôi một tầng bình thường. Bánh lái và cửa sổ của thuyền đen nằm ở góc bên phải tầng hầm. Còn ở góc bên trái thì cũng có một tay lái sắt thép màu xám bạc, tương tự tay lái ô tô, cũng được khảm trên vách tường. Tương tự như vậy, trên vách đá vuông ở tay lái cũng có một cửa sổ hình bầu dục thông ra ngoài. Xuyên qua lớp kính trong suốt, Vu Hoành một lần nữa thấy bầu trời và núi rừng hoang vu bên ngoài, tràn đầy sương mù ánh lam. Đó chính là cảnh sắc bên ngoài sơn động. Hắn còn thấy thôn Bạch Khâu bị tuyết phủ kín, chỉ lộ ra mấy nóc nhà.
Suy nghĩ một chút, hắn bước lên nắm lấy tay lái. Nhẹ nhàng xoay một vòng.
Rắc.
Một tờ giấy trắng chi chít chữ nhỏ rơi ra từ dưới mâm tay lái. Hắn nhặt lên xem, phía trên là hướng dẫn thao tác phòng an toàn của doanh địa này. Nhanh chóng đọc lướt qua, hắn ấn vào một nút phía dưới tay lái.
Rắc.
Một tiếng vang giòn, toàn bộ doanh địa lập tức vang lên tiếng vo ve trầm thấp.
‘Đây là trực tiếp chuyển động lực đến đây. Chỉ máy điện hạt nhân trước đó thì chắc chắn còn thiếu rất nhiều.’ Vu Hoành không rõ nhìn quanh bốn phía, muốn tìm xem âm thanh phát ra từ đâu. Rất nhanh, hắn tìm thấy một máy điện hạt nhân được cường hóa rõ rệt, nằm ở một góc khác của tầng hầm. Bên ngoài máy điện hạt nhân trông như dây leo bò trên những đường vân giống sợi tóc màu đen.
‘Xem ra là đã dung hợp với động cơ cốt lõi của thuyền đen. Thảo nào cần nhiều thời gian vậy... Thứ này xem ra giá trị siêu cao thật.’ Vu Hoành hài lòng gật đầu. Quay lại chỗ tay lái, hắn nhìn ra cửa sổ. Tiếng ồn ào dần tắt, thay vào đó là sự rung nhẹ của toàn bộ sơn động phòng an toàn. Sau đó.
Ù.
Một tiếng như còi tàu vang lên. Sơn động phòng an toàn đột ngột dừng lại, cảnh vật ngoài cửa sổ bắt đầu di chuyển, rõ ràng đã chuyển sang chế độ di động. Lúc này bên ngoài doanh địa. Trên núi, toàn bộ Hắc Phong doanh địa đột nhiên rung nhẹ.
Ông.
Chẳng bao lâu, ngọn núi từ từ tách ra một đống lớn đá lởm chởm. Tiếp đó, tảng đá đó trồi ra một chân, mọc ra bốn bánh xe lớn, từ từ di chuyển đi xa, rời khỏi vị trí. Sau khi doanh địa rời đi được chừng vài chục mét thì lại nhanh chóng trở về vị trí cũ, khe hở liền lại một cách hoàn hảo. Tất cả, khôi phục nguyên trạng, nếu không để ý kỹ thì không thể nhận ra được nó vừa di chuyển. Gió tuyết chỉ mất chưa đầy hai phút, liền vùi lấp hoàn toàn vết nứt. Trong tầng hầm. Vu Hoành tâm tình rất tốt ngồi trước tay lái.
“Cuối cùng cũng có thể đi rồi, nhưng Chung Cực Chi Môn vẫn ở đây, ta không thể rời xa quá… Nếu không thì tu hành sau này sẽ không thuận tiện.”
Hắn dựa theo sách hướng dẫn nhấn một nút khác.
Két.
Vách đá bên phải phía trước bỗng vỡ ra, để lộ một màn hình máy tính cỡ bằng mặt người. Trên màn hình tự động hiển thị tình hình toàn bộ doanh địa. Trên nền đen, một ngôi nhà hình cầu màu trắng đang từ từ lơ lửng xoay tròn. Mặt ngoài ngôi nhà hiện lên vết cắt ngang như trên ảnh anime. Bên trong vết cắt, ba lớp phòng hộ được đánh dấu bằng đường nét đứt.
‘1 - lớp phòng hộ ngoài: Phong Hỏa Đồ Linh Trận (vì nhiệt độ cực thấp nên một bộ phận chức năng bị mất hiệu lực)’
‘2 - lớp phòng hộ giữa: Phù văn trận của văn minh Ứng Sơn (chỉ có tác dụng với hắc tai)’
‘3 - lớp phòng hộ trong: Tường vật liệu gia cố đa lớp’.
Ba lớp phòng hộ dùng màu trắng, xám và đen phân chia rất rõ ràng. Vu Hoành vừa nhìn thấy hơn một lớp phòng hộ thì trận pháp Phong Hỏa Đồ Linh Trận mờ mờ liền phóng lớn ra như một mạng lưới nổi.
“Cũng may, chỉ là công năng hơi kém một chút, không ảnh hưởng tới toàn bộ công năng.”
“Giải quyết được vấn đề di chuyển của căn cứ, tiếp theo, tới bí pháp.”
Trở lại tầng một, ngồi lại vào bàn, Vu Hoành kết nối máy truyền tin, nghe những tiếng xào xạc trong máy, ngược lại cảm thấy có chút an tâm. Cầm bút lên, hắn viết lên giấy trắng đạo pháp Quan Ngô công của Thanh Trần quan, sau đó đưa tay lên đặt ở trên tờ giấy.
‘Cường hóa Quan Ngô công, phương hướng: Tăng cường năng lực khống chế đối với người tu hành đạo pháp, yêu cầu tất cả người tu hành pháp này không thể phản bội ta. Một khi phản bội, công pháp hoàn toàn mất hết hiệu lực.’
Xùy.
Yêu cầu vừa mới được truyền đi. Hắc tuyến trên mu bàn tay lóe lên, nhanh chóng chảy vào trang giấy.
‘Có muốn cường hóa Quan Ngô công không?’ Hắc ấn phản hồi. Đồng thời đếm ngược hiện ra: 7 ngày 11 giờ 42 phút.
“Có.” Vu Hoành đã trải qua gần năm tháng cường hóa, hiện tại nhìn mấy ngày thời gian cũng không phải là chuyện gì to tát. Trong nháy mắt, đồng hồ đếm ngược nhấp nháy trên trang giấy trắng, bắt đầu tính giờ. Làm xong những việc này, Vu Hoành lại trở lại tầng hầm, ngồi trước bánh lái của thuyền đen, nhìn Hắc Hà đang cuồn cuộn trào lên bên ngoài cửa sổ.
‘Bây giờ, thử trở về thế giới Hoàng Tùng đảo.’
Hắn lục lọi bên dưới, quả nhiên cũng tìm thấy một cái nút dưới bánh lái. Nhẹ nhàng nhấn xuống.
Xùy!
Một mảng hắc vụ chợt lóe trên cửa kính. Toàn bộ sơn động lại rung lên, bắt đầu rung lắc như ở trên thuyền thật vậy. Ngay sau đó, dòng sông đen bên ngoài cửa sổ bắt đầu trôi ngược về sau, điều này nghĩa là sơn động đã bắt đầu di chuyển trong Hắc Hà. Trong tình huống này, doanh địa sơn động trong thực tế sẽ có hình dạng gì? Đột nhiên trong lòng Vu Hoành trào lên một tia tò mò. Lúc này, hắn buông tay lái, nhanh chóng trở lại tầng một, qua cửa sổ quan sát bên ngoài. Nhưng ngoài cửa sổ đen kịt, hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, cái gì cũng không thấy, phảng phất như đang ngâm trong nước của Hắc Hà âm u, còn có thể nghe thấy tiếng nước “soạt soạt” cùng tiếng trò chuyện khe khẽ của đám Quỷ Ảnh.
‘Đã biến thành một kết cấu giống tàu ngầm sao?’ Vu Hoành thầm suy đoán. Đứng chờ ở cửa trong chốc lát. Rất nhanh.
Bành.
Toàn bộ sơn động rung nhẹ, trên vách tường bên trong sáng lên từng mảng hoa văn trắng phức tạp, đó là những phù văn trận đặc trưng của văn minh Ứng Sơn. Vu Hoành nhanh chóng xuống tầng hầm xem xét. Qua cửa sổ thấy toàn bộ sơn động dừng lại. Bên ngoài lấp ló dưới màn khói đen là một bãi biển hoang vu. Đó chính là bãi biển ẩn nấp mà gần đây hắn thường xuyên lui tới. Nằm trên một đoạn đường ven biển phía tây nam nội thành Đài Châu.
‘Đã trở lại!’ Vu Hoành thở phào nhẹ nhõm. ‘Chỉ cần có thể đi tới đi lui bình thường thì những thứ khác đều không phải là vấn đề lớn’. Một lần nữa trở lại tầng một, hắn mở cửa. Một luồng không khí ấm áp mang theo mùi biển tràn vào. Hắn bước ra cửa lớn, dưới chân là một mẩu đá lồi lên vừa đủ cho một người đứng. Thả người nhảy lên, hắn nhẹ nhàng đáp xuống bãi biển rồi quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy phía trên mặt biển, dưới lớp khói đen lảng bảng, một vật thể kỳ dị có phần trên là hình cầu, phần dưới hình hộp chữ nhật đang lẳng lặng trôi nổi trên Hắc Hà. Toàn thân vật thể được bao phủ bởi một lớp vật liệu màu xám trắng không xác định, trên bề mặt liên tục có những ký hiệu vân trắng phát ra bạch quang, chống lại lớp hắc vụ xung quanh.
“Cái thứ này… dù đã được cường hóa nhưng… sao hình dáng có chút giống cái nắp chén?” Vu Hoành hết chỗ nói.
Xác định được có thể trở về thế giới Hoàng Tùng đảo, hắn mới lại nhảy về sơn động, ngồi vào chỗ trong doanh địa. Sau đó hắn lại đưa Trương Khai Tĩnh trở về để nghỉ ngơi.
Bảy ngày sau. Tại tầng một sơn động, Vu Hoành một lần nữa xuất hiện trước bàn gỗ. Hắn đưa tay ra cầm một quyển sách nhỏ màu xanh đậm mới được tạo ra trên mặt bàn. ‘Muộn một chút, cường hóa đã kết thúc.’ Vu Hoành nhìn xung quanh, xác định cuốn sách nhỏ này hẳn là do trước đó hắn viết bừa Quan Ngô công cường hóa mà có được. Đánh giá cuốn sách, bìa sách in ba chữ lớn Quan Ngô công.
Soạt. Hắn nhanh chóng lật trang đầu tiên.
‘Quyển sách tên Quan Ngô Ngọc Linh công, lấy Quan Ngô công làm gốc, dung hợp Ngự Linh Quyết của Vô Cực cung để cường hóa. Người tu hành cần xác định người tu luyện thứ nhất, sau khi đã xác định, về sau bất kỳ ai tu luyện công này đều không được ra tay phản bội người thứ nhất. Nếu trái với, công pháp tu được sẽ hoàn toàn mất hiệu lực, công lực tự loạn chỉ có tán công.’
‘Chú thích: Bất cứ người nào về sau tu luyện công pháp này, đều sẽ ngưng tụ một tia linh quang cho người tu luyện đầu tiên. Càng nhiều linh quang, người tu luyện sẽ càng được bảo hộ và tăng cường sức mạnh.’
Bạn cần đăng nhập để bình luận