Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 153: Không khí (3)

"Sức hồi phục mạnh như vậy? Ta đi xem một chút." Vu Hoành kinh ngạc nói.
Hắn bước nhanh về phía khu vực bên ngoài, không lâu sau, đã tới chỗ Diêu Phi Linh. Cô ta vẫn như cũ, ngửa đầu nhìn trời, không nhúc nhích. Thân thể thì bị bác sĩ Hứa kéo vào trong sân, tránh bị đám hắc trùng đi ngang qua gặm nhấm.
"Xem ra ngươi đã nghĩ thông rồi?" Vu Hoành đứng cạnh nàng, nhìn ánh mắt lúc này của cô ta, có chút bất ngờ.
"Ngươi tới đây làm gì? Để chế giễu ta?" Diêu Phi Linh bình thản hỏi.
"Chỉ là người sống càng ngày càng ít, muốn lưu lại chút kỷ niệm." Vu Hoành đáp tỉnh bơ. Với cô ta, nếu là Đinh Thược thì hắn có lẽ sẽ muốn đưa vào căn cứ, nhưng người này mà phát điên thì ngay cả bạn bè mình cũng nổ tung, không phải là một đồng đội tốt.
"Vậy việc ta nghĩ thông có liên quan gì đến ngươi?" Diêu Phi Linh nói, "Bác sĩ Hứa cho ta ăn uống, tại sao ngươi không ngăn cản? Ta đã từng muốn giết ngươi đó."
"Vẫn là cái lý do kia, người sống không nhiều lắm... Dù sao hiện tại ngươi không hề có chút uy h·i·ế·p nào đối với ta." Vu Hoành không thèm để ý đến nàng nữa, hắn chỉ muốn được nghe thêm chút tiếng người. Thức ăn từ kho lương có thể đủ cho hơn 20 người sinh sống, có thêm hay thiếu một người cũng không đáng kể.
Có đồ ăn đấy, nhưng số người sống bên ngoài thì lại càng ngày càng ít đi... Loại cảm giác này, sau khi máy truyền tin bị ngắt kết nối, hắn đã nhận ra rõ hơn. Vượt qua Diêu Phi Linh, hắn không đáp lại nữa, đi về phía con đường mà Lý Nhuận Sơn đã rời đi.
Hắn phải đi tiếp ứng lão Lý. Mong rằng cái thứ gọi là hắc tai nguy hiểm kia sẽ không đụng phải lão Lý trên đường đi. Càng rời xa căn cứ, sương mù càng lúc càng che kín toàn bộ mọi thứ.
Vu Hoành di chuyển về phía trước, đôi khi còn không thể nào xác định phương hướng của mình, phải nhờ Hắc Tích xung quanh chỉ đường. Hắc Tích không bị sương mù ảnh hưởng, dù nhìn cái gì cũng chỉ thấy đen trắng, nhưng mọi cảnh vật lại hiện rõ một cách khác thường.
Soạt. Soạt.
Tiếng lá khô vụn bị giẫm nát, dường như là âm thanh duy nhất của khu rừng núi này. Những chiếc lá khô màu xám cứ thế rơi xuống theo gió. Trong rừng núi âm u, Vu Hoành nhanh chóng tiến về phía trước, vóc dáng cùng với những cây cối cao lớn xung quanh bắt đầu so sánh, trông nhỏ bé và không đáng kể, như một con kiến màu đen đang chậm rãi bò trong một cái chậu cây cảnh khổng lồ.
Bộ đồ màu đen trên người hắn càng hòa lẫn vào khung cảnh âm u xung quanh, quỷ dị có chút hài hòa. Sương mù lan tỏa ra, đôi khi đến cả bóng dáng của hắn cũng khó mà nhìn thấy được.
"Người trẻ tuổi. Đến đây. Đến đây nào."
"Ta đau quá, có thể giúp ta một chút không? Ta đi ngang qua đây bị ngã gãy chân mất rồi..."
"Nơi này thật đáng sợ... Mẹ ơi, ba ơi. Các người đâu rồi?"
"Vu Hoành, sao ngươi lại ở đây? Mau đi với ta, chỗ này không an toàn."
Từng giọng nói, nam nữ già trẻ, từng bóng người quỷ dị không ngừng xuất hiện rồi lại biến mất sau những thân cây. Bọn chúng tựa như những con cá trong sương mù, lúc ẩn lúc hiện, dùng ánh mắt chứa đựng sự ác ý sâu thẳm nhìn chằm chằm Vu Hoành đang tiến về phía trước.
Nhưng hắn vẫn không hề lay động, Hắc Tích không hề đuổi những bóng ma này đi, bởi vì chúng quá nhiều... Một mình hắn với ba Hắc Tích dẫn đường, căn bản không thể nào đối phó hết được ngần ấy bóng ma. Bọn chúng cũng không thể bị giết hết, vừa chết đi lại hồi phục ngay, động thủ chẳng những phí sức, lại chẳng giải quyết được gì. Cho nên Vu Hoành chọn cách làm lơ chúng.
Hắn dần tăng nhanh bước chân, chẳng mấy chốc, phía trước đột ngột xuất hiện một bóng người nằm trên mặt đất, thân mình phủ kín Huy Thạch thảm. Bước chân hắn khựng lại, tiến đến gần, khí trong chân phải cũng đã sẵn sàng bùng nổ. Cho đến khi cách chưa tới một mét mà đối phương vẫn không hề nhúc nhích, Vu Hoành mới đưa mắt nhìn vào máy dò hồng trị. Vẫn là chỉ số hồng trị môi trường, không hề thay đổi.
Hồng trị: 46.315
Hắn lại tiếp tục tiến gần, lấy Lang Nha bổng sau lưng xuống, nhẹ nhàng gạt Huy Thạch thảm ra. Dưới tấm thảm, lộ ra một khuôn mặt có chút quen thuộc.
"Đinh Thược?" Vu Hoành nhận ra người này, khẽ gọi.
"... Là ngươi... ! ?" Đinh Thược vẫn còn ý thức, đôi môi cô ta khô khốc nứt nẻ, đang cầm chặt một túi nước, rõ ràng là nhờ nó mà gượng đến giờ. Tuy là người cường hóa, nhưng dưới tình trạng trọng thương, mấy ngày không ăn không ngủ, cô ta lúc này đã đến cực hạn.
"Xin lỗi..." Đinh Thược yếu ớt thốt ra hai chữ. Vu Hoành cúi đầu nhìn cô ta, hồi tưởng lại cái lần đầu gặp một người cường hóa hoàn chỉnh, tên kia có sức hồi phục thân thể cực kỳ biến thái, khi đó còn cho rằng là do bị Ác Ảnh ô nhiễm. Bây giờ xem ra... Thật đúng là chưa chắc. Hắn nghĩ rằng cú đá cuối cùng kia có thể làm một người bình thường chết ngay tại chỗ, người cường hóa cũng phải bị thương nặng, vậy mà hai người kia thế mà vẫn chỉ nửa sống nửa chết.
Xem ra trước đây bọn họ có thể một mình hoạt động ở nơi hoang dã lâu đến thế, đúng là trong đám người cường hóa cũng nên coi là dạng khá.
"Ta có chuyện phải đi, lúc trước các ngươi tấn công ta, ta đánh trả lại các ngươi, hiện giờ chẳng ai nợ ai."
Hắn dừng lại một chút, "Nếu như sau khi ta quay lại mà ngươi vẫn còn sống, nếu như ngươi bằng lòng, ta có thể đưa ngươi về."
Đôi mắt Đinh Thược mông lung, nhìn cũng không rõ nữa. Nghe thấy tiếng nói, cô ta hiểu tất cả những gì trước mắt không phải là ảo giác, cũng không phải âm mưu của Quỷ Ảnh. Cô ta nghe được giọng Vu Hoành, không hề oán hận hắn, đúng như hắn nói, tấn công và phản kích, chỉ có thế.
Cô ta hối hận... Hối hận vì đã đi cùng Diêu Phi Linh... Lúc trước ở Hội nữ sinh có rất nhiều thành viên, với mối quan hệ xã giao của mình, cô ta có thể chọn nhiều người bạn để đi cùng... Sao cô ta lại bị ma quỷ ám ảnh, chọn cái tên Diêu Phi Linh cùng nhau tìm đường sống?
"Đây tất cả... Đều là số m·ệ·n·h." Đinh Thược khẽ nói. Nếu không phải do Diêu Phi Linh một mực cản trở, có lẽ cô ta một mình căn bản sẽ không rơi vào tình cảnh này... Thậm chí đến cuối cùng, một nửa số vết thương của cô ta vẫn là do lựu đạn của Diêu Phi Linh gây ra.
Vu Hoành lấy một ống dinh dưỡng cao từ sau eo, nhét vào mồm Đinh Thược, sau đó đưa cho cô ta một viên thuốc tiêu viêm, rồi lại đổ đầy nước vào túi nước của cô ta. Làm xong hết những điều đó, hắn đứng dậy, một lần nữa đắp Huy Thạch thảm cho cô ta. Không còn nhìn lại nữa, liền nhanh chóng rời đi.
Lão Lý lúc nào cũng có thể gặp hắc tai nguy hiểm, hắn nhất định phải mau chóng đón người trở về. Không thể chỉ vì Đinh Thược mà quay lại căn cứ rồi lại lãng phí thời gian được, đặc biệt là vào thời điểm ban ngày ngắn ngủi như thế này. Còn tại sao lại để cho Đinh Thược một con đường sống.
Chỉ là vì. Người sống ngày càng ít... Thế giới này... Nếu như cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn, thì đây đâu phải là tất cả những gì hắn muốn. Một thế giới như vậy, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy tuyệt vọng rồi. Ngẩng đầu nhìn một chút khoảng trời nhỏ trên rừng. Vu Hoành chỉ thấy một màn trời màu xám trắng to cỡ bàn tay với những hình thù bất quy tắc.
Sương mù đã che lấp tất cả, cái gì cũng không thấy. Hắn cúi đầu, tiếp tục tăng nhanh bước chân về phía trước. Trên con đường lớn màu xám trắng, những vết rạn nứt giống mạng nhện đã bao trùm cả mặt đường, vài chỗ còn bị sụt xuống, để lại những dấu chân kỳ quái khác nhau.
Ông. Tiếng bánh xe chạy nhỏ xíu từ đường cái cứ thế tiến về phía trước. Một chiếc xe Jeep quân đội đen tuyền, nhìn là biết đã được cải tiến, đang chở tấm pin mặt trời lao vút về phía khu vực căn cứ Hắc Phong. Xe hầu như không có tiếng động cơ, chỉ có tiếng bánh xe nghiền lên mặt đường phát ra tiếng ma sát nhỏ xíu. Trong xe, Lý Nhuận Sơn quấn băng trắng ở trước ngực, trên lớp băng vải trắng còn lấm tấm những vết máu. Nhưng mặc dù thân thể đang đau nhức, tinh thần hắn lại tương đối thoải mái.
"Tiểu Yến tử à Tiểu Yến tử ~~ mùa xuân của em ở đâu a chỗ nào," hắn vừa hát vu vơ, tay cầm lái rất vững vàng. Lần này ra ngoài, hắn không chỉ tìm được một viên phù văn mà trong căn cứ không có, còn ngoài định mức kiếm được một chiếc lò vi sóng, một cái tủ lạnh nhỏ, đều là hàng còn nguyên vẹn không chút hư hao, thêm một ít dược phẩm lộn xộn khác, đều là hắn trao đổi có được từ một tổ chức nhỏ ẩn trong tầng hầm của một bệnh viện. Nhờ có bản sao của Vòng Xoáy phù văn mà Vu Hoành đưa, hắn dễ dàng đổi được một đống vật tư. Mấy cái lựu đạn phóng xạ lợi hại hơn hắn đều giữ lại dùng riêng, lần này nếu không có chúng, hắn cảm giác chỉ dựa vào hiệu quả ẩn thân của Huy Thạch mật thất trên xe, nhất định sẽ không thoát khỏi sự truy đuổi của mấy Ác Ảnh kia.
Không lâu sau, phía trước mặt đường xuất hiện một chiếc xe buýt cháy trụi. Nhìn thấy chiếc xe buýt này, Lý Nhuận Sơn biết mình sắp đến nơi rồi, chiếc xe này hồi trước còn là do hắn và Vu Hoành cùng nhau đến đốt mà.
Meo.
Khi xe chạy ngang chiếc xe buýt, Lý Nhuận Sơn không hiểu sao lại thấy lạnh sống lưng. Hắn không dám đến gần, vội vã vượt qua.
Tê! Chỉ là cái động tác lướt qua bên cạnh này. Tới gần cửa xe buýt, một khối Huy Thạch phù bản đột nhiên nhanh chóng biến sắc, biến thành màu xám trắng, rồi hai giây sau, răng rắc một tiếng, vỡ vụn rơi xuống đất. Thấy cảnh này, Lý Nhuận Sơn lạnh cả người, vội vàng dán thêm một khối Huy Thạch phù bản mới, sửa chữa lại hiệu quả Huy Thạch mật thất.
"Chỉ cần đến gần thôi mà đã nguy hiểm thế này, xe buýt này trước đây trông có đâu có mạnh đến vậy?" Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng, không dám nhìn chiếc xe buýt thêm lần nào, mà tiếp tục tiến lên phía trước, rất nhanh đã tới vị trí đậu xe Jeep thứ hai cách căn cứ gần nhất. Thấy hai chiếc xe Jeep quân đội năng lượng mặt trời còn lại đang đậu ở đấy, lão Lý mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chỗ này chính là địa điểm hẹn, giờ chỉ chờ lão bản tới hỗ trợ đón người thôi..." Hắn mở bộ đàm lên chờ thông báo từ bên kia. Tắt máy xe, xung quanh trở nên hoàn toàn im lặng. Lão Lý ngồi ở ghế lái, ngả ghế về phía sau một chút, thư giãn phần lưng đã ngồi lâu.
Sau đó, hắn nằm hẳn ra, sao cho mắt mình chỉ có thể nhìn thấy được tình hình bên trong xe. Trần xe, cửa xe, cửa sổ xe, mọi chỗ đều vẽ phù văn Huy Thạch, có chỗ thì đã bị tiêu hao hết trên đường đi, những chỗ bị tiêu hao này sẽ sinh ra lỗ hổng, rồi lại được hắn dùng Huy Thạch phù bản mang theo dán vào, để đảm bảo Huy Thạch mật thất còn nguyên vẹn.
"Vào lúc này, ở cái hoàn cảnh này, không được thấy gì là không nên nhìn cái đấy, ám hiệu sai lệch đều là giả hết... Mình cứ ngân nga hát cho lành." Lão Lý sớm đã tự rút ra kinh nghiệm cho bản thân, vừa lẩm bẩm hát khe khẽ Tiểu Yến tử, vừa hồi tưởng lại cảnh mình đi gặp cô con gái Nana để cho an tâm.
Hắn còn mang theo cả những món quà bí ẩn đã tìm trong siêu thị về cho Nana nữa. Đúng rồi, cả giày của lão Chu, lão tử một hơi hốt luôn mười đôi, đủ cho tên đó thay ra mặc vào. Xe không gian rộng, cứ thoải mái như thế mà thôi.
Ngay lúc hắn vừa nằm xuống không lâu. Ở bên trái xe Jeep, ven đường, trong sương mù chậm rãi xuất hiện một bóng người mặc váy trắng. Đó là một cô gái tóc dài mặc áo đuôi ngắn màu vàng nhạt và váy dài trắng tinh đến đầu gối. Người cô ta rất sạch sẽ và chỉnh tề, như thể đến từ một thời đại hoàn toàn tách biệt với thời đại bây giờ. Trong sương mù mờ ảo, cô ta cứ thế lặng lẽ chậm chạp đi dọc theo đường cái, trừ việc cử động hơi cứng nhắc, tóc đen che hết gương mặt, từ xa nhìn lại, thì đây là một người bình thường.
'Tiếng gì vậy?' Trong xe lão Lý nghe thấy tiếng bước chân, nhắm mắt cẩn thận lắng nghe. Tiếng bước chân...? Chẳng lẽ là lão bản tới? Tay hắn chống về phía sau, muốn ngồi dậy nhìn xem bên ngoài.
Nhưng đột nhiên, hành động của hắn khựng lại, vẫn là nên chờ ám hiệu của lão bản... Mặc dù Huy Thạch mật thất đảm bảo không có thứ gì phát hiện ra mình, nhưng đôi khi vẫn sẽ có Quỷ Ảnh dùng giọng nói lừa gạt hắn. Hắn là người cảnh giác cực cao, lại từ từ nằm xuống, thở nhẹ nhàng, lắng nghe tiếng bước chân ở bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận