Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 108: Mô-tơ điện (2) ( tạ ơn BJ Hà Mã chủ Thần Minh chủ )

Chương 108: Mô-tơ điện (2) (cảm ơn BJ Hà Mã chủ Thần Minh chủ)
Tiếng mũ giáp vỡ vụn lớn vang lên, trong đường hầm trở nên đặc biệt rõ ràng, còn vọng lại tiếng vang.
Ở phía sau hắn, Dã Kê dáng người cao lớn hai tay nắm chùy, trên mặt cười nhăn nhở rút chùy ra.
"Ngu xuẩn, ngay cả lão tử áp sát như vậy mà cũng không phát hiện, loại người như ngươi làm sao mà sống đến bây giờ?"
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn nhanh chóng biến mất.
Bởi vì Vu Hoành vẫn đứng tại chỗ, không hề kêu gào đau đớn, không hề lay động, không hề ngã xuống.
Hắn chỉ là quay đầu lại, nhìn về phía Dã Kê, xuyên qua kính bảo hộ, mơ hồ có thể thấy trên mặt hắn thậm chí ngay cả một tia ngoài ý muốn cũng không có.
"Vừa rồi, là tiếng gì vậy? Vang quá vậy?" Vu Hoành hỏi.
"..." Dã Kê sau lưng nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
"Ngươi...! Ngươi tên này...!?"
"Ta đang tìm phòng cung cấp năng lượng, ngươi có thể dẫn đường cho ta không?" Vu Hoành lên tiếng.
"Phòng cung cấp năng lượng?" Dã Kê càng đổ nhiều mồ hôi, hắn vừa nghe liền đoán ra, người này cũng giống như những kẻ dẫn dụ trước đó, đến để tìm hạt nhân năng lượng mô-tơ điện.
"Đúng vậy, ta tới bắt thứ mà người khác đưa cho ta là hạt nhân năng lượng mô-tơ điện." Vu Hoành đáp lại, hai mắt hắn xuyên qua kính bảo hộ, nhìn chằm chằm Dã Kê.
"Ngươi sẽ không ngăn cản ta lấy đồ của mình chứ?"
"Ta...ta..." Hai mắt Dã Kê đỏ ngầu, toàn thân run rẩy, cảm giác mình phảng phất như bị mãnh thú khủng bố nào đó tiếp cận, cả người nổi da gà từng mảng từng mảng. Huyết dịch đang tăng tốc, nhịp tim đang rung động, hô hấp thậm chí có cảm giác không rõ.
Hắn cũng là người cường hóa cục bộ, cho dù đối diện với thủ lĩnh Hắc Nha, cảm nhận được áp bức cũng còn kém xa sự khó chịu lúc này.
Là cao thủ thứ hai trong đội Hắc Nha, thực lực của hắn và Hắc Nha chỉ chênh lệch một bậc về kỹ xảo thực chiến và tốc độ xuất chiêu, thực sự giao đấu, nếu gặp tình huống phát huy rất thích hợp bản thân, cũng có thể miễn cưỡng thắng được Hắc Nha.
Cũng chính bởi vậy, hắn mới không phục Hắc Nha, nhiều lần muốn thay thế.
Nhưng bây giờ...
Hiện tại...
Tố chất thân thể cường hóa mà hắn vẫn lấy làm kiêu hãnh, bản năng thực chiến của thân thể, thế mà trước mặt người này, cảm nhận được áp bức.
Tuyệt đối áp bức!
Đó giống như lần trước, khi hắn một mình đối mặt với con Đa Mục Điểu lớn cấp bốn, cảm thấy sợ hãi.
Bên ngoài lối ra số 2.
Tiếng súng, tiếng la hét, tiếng binh khí va chạm, loạn thành một bầy.
Lãng Phong và Tiểu Phong hai người hợp sức đối đầu với Hắc Nha mạnh nhất, ba người còn lại thì đánh nhau với đám người cường hóa trong đội Hắc Nha xung quanh.
Đạn bị bộ đồ chống đạn cản lại, vô dụng đối với cao thủ cấp bậc này của bọn họ, nếu không có đạn xuyên giáp, vũ khí hạng nặng mới là thủ đoạn thực sự uy hiếp địch quân.
Bành!
Đột nhiên một tiếng vang trầm, Tiểu Phong bị đá bay ra ngoài, trượt dài trên mặt đất, một tay chống đất, dưới mũ giáp, mũi và miệng không ngừng chảy máu.
Cùng lúc đó, Lãng Phong cũng bị một gậy đánh trúng vai, lực xung kích của thân côn đánh xuống vô cùng lớn, coi như xuyên qua lớp giảm xóc và tấm hợp kim mỏng bên trong áo chống đạn, cũng khiến vai hắn đau nhức, xương cốt ẩn hiện vết rạn.
Lãng Phong nhanh chóng lùi lại, kéo dài khoảng cách, che vai khẽ cử động.
"Côn pháp của đại sư Fall?"
"Ha ha, ngươi cũng có con mắt tinh đấy." Hắc Nha vung vẩy côn dài, vạch ra một vòng tròn lớn.
Hắn cũng không động thanh sắc mà cử động đầu gối bên phải, đó là chỗ vừa rồi bị Tiểu Phong đánh trúng nhiều lần gây ra vết thương.
"Tố chất cường hóa chỉ là cơ bản, thứ thực sự quyết định thực lực của chúng ta, vẫn là kỹ xảo chém giết."
Thể phách của hắn xác thực mạnh hơn hai người đối phương, nhưng cũng mạnh ở mức có hạn, trong số những người cường hóa, cường hóa cục bộ và cường hóa toàn thân có sự chênh lệch rất lớn, nhưng hắn không phải là cường hóa toàn thân, mà là phần đầu sau cùng.
Cho nên hắn không thể so được sức với ô tô, không thể tay không nhấc tảng đá hai tấn, nhưng tương tự, hắn cũng không cần lo lắng bị bức xạ gây tổn thương đến trí thông minh, trở thành bệnh tâm thần hoặc thiểu năng trí tuệ.
"Có ý tứ." Lãng Phong thở hắt ra, nuốt một ngụm máu.
"Quái vật cường hóa toàn thân ta cũng đã giết qua hai con, ta cũng là nửa người cường hóa, hôm nay ngược lại muốn xem kỹ xảo chém giết như chó rắm của ngươi mạnh đến mức nào."
Một tay hắn cầm thuẫn, nâng lên che khuất mặt. bày ra một tư thế chiến đấu có chút kỳ dị.
"Nói cho cùng, cũng chỉ vì hạt nhân năng lượng mô-tơ điện. Một đám dối trá." Hắc Nha cười lạnh.
Lời còn chưa dứt, hắn chủ động tiến lên trước một bước, xông về phía Lãng Phong.
Giữa hai người vang lên một chuỗi tiếng trầm đục, côn dài tựa như một mâm tròn, tốc độ cực nhanh từ các góc độ va chạm vào tấm chắn của Lãng Phong.
Tấm chắn khảm dao tựa như mai rùa, phòng thủ mấy nhịp mới đột nhiên phản công một chút. Nhưng lần phản kích này lại làm cho Hắc Nha vô cùng khó chịu, ngay cả bộ đồ chống đạn cũng không thể đỡ được tổn thương, nhất định phải cực kỳ mạo hiểm tránh lui né tránh, mới có thể miễn cưỡng không bị chém trúng.
Song phương dốc toàn lực chém giết, cũng vì hạt nhân năng lượng mô-tơ điện.
Rốt cuộc số người Hắc Nha chiếm ưu thế, dần dần làm bị thương Lãng Phong mấy người.
Lại thêm mấy phút đồng hồ, Hắc Nha một chiêu quét ngang, bóng côn đột nhiên tăng vọt, thế mà kéo dài thêm một đoạn chiều dài, từ cuối cùng bắn ra một thân côn ẩn tàng dài hơn mười centimet.
Sự đột biến lần này khiến hai người Lãng Phong không kịp trở tay.
Bành!
Tiểu Phong tại chỗ bị gậy đánh trúng cổ, bị hất bay ra, không thể bò dậy được.
Tấm chắn của Lãng Phong ngược lại cản được, nhưng bị gậy dài hơn một đoạn nghiêng nghiêng đánh trúng trán, mũ giáp tại chỗ lõm tung, đầu bị đánh đến chóng mặt về sau lảo đảo né tránh.
Hắc Nha cười lớn thu côn, cực nhanh xông về phía thuộc hạ còn lại của Lãng Phong, một bộ dạng làm như muốn tấn công. Sau khi ép lui mấy người, hắn nhanh chóng lên xe.
"Đi!"
Đội người của Hắc Nha nhao nhao lên xe, để lại mấy người chặn hậu vài lượt, rất nhanh cũng đi theo, tăng tốc lên xe đuổi theo, nhanh chóng nắm lấy sợi dây đồng bọn thả xuống, nhẹ nhàng lên xe.
Không có Lãng Phong và hai người ra tay, những người còn lại không dám đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn xe hướng về nơi xa chạy tới.
"Thảo!" Tiểu Phong tức giận đấm xuống đất, "Còn thiếu chút nữa!"
"Nếu Hoài Quân bọn họ cùng chúng ta hành động, thì tuyệt đối không xảy ra chuyện!" Lãng Phong nghiến răng nói, che vai bị thương, gắt gao nhìn đoàn xe rời đi.
"Gã Hắc Nha này phách lối như vậy, không kiêng nể gì cả dụ dỗ giết người, chẳng lẽ không có ai có thể ngăn hắn sao!?" Tiểu Phong giận dữ nói.
"Quân Liên Hiệp còn không lo nổi thân, bảo vệ các đại đô thị còn không kịp, căn bản không thể quản những điểm cư trú của người sống sót ở vùng hoang dã như chúng ta!" Lãng Phong đáp lời.
"Phong ca, muốn bắn thủng lốp xe à?" Một cô gái mặc bộ đồ màu đỏ ở phía sau nhỏ giọng hỏi.
"Chúng ta không giữ được bọn hắn, thực lực của Hắc Nha vượt quá dự tính, nếu không phải hắn không muốn ở lại, sợ dẫn đến quân Liên Hiệp tinh nhuệ, chính diện đối đầu, chúng ta không phải là đối thủ." Lãng Phong lắc đầu.
Hắn nhìn những xác chết ngã trên mặt đất, bên bọn họ có một người ngã xuống, Hắc Nha thì có bốn người ngã xuống. Nhưng người ngã xuống của bọn họ đều là tinh nhuệ, còn đối phương chỉ là lâu la.
"Vậy thì cứ trơ mắt nhìn hắn mang hạt nhân năng lượng mô-tơ điện đi sao?" Tiểu Phong khó hiểu nói.
"Ngươi nói hạt nhân năng lượng mô-tơ điện ở đâu?" Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau hai người.
"Ở trên xe!" Tiểu Phong không kiên nhẫn quát.
"Ngươi không nhìn thấy à? Ở trên chiếc xe thứ ba! !"
Hô!!!
Bỗng nhiên một cái bóng đen lớn từ sau lưng mấy người xông ra, như một cơn gió, đuổi theo đoàn xe đang chạy trong rừng.
Lãng Phong và bốn người Tiểu Phong đều giật mình, đợi lấy lại tinh thần thì thấy một tráng hán mặc bộ đồ Hôi Tích như thật như ảo, đang chạy nước đại đuổi theo ba chiếc xe hàng đang chạy về phía xa.
Tốc độ của tráng hán kia rất nhanh, thế mà còn nhanh hơn xe hàng một chút.
"Người thế mà chạy nhanh hơn xe!?"
"Cái quỷ gì!?"
Bốn người Lãng Phong há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không chỉ có bọn họ, mấy người Hắc Nha trên chiếc xe thứ ba cũng nghe thấy động tĩnh, thò đầu ra xem. Vừa vặn nhìn thấy có người thế mà đang đuổi theo xe hàng, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn xe, khoảng cách giữa người và xe không ngừng rút ngắn.
"Người cường hóa à?? Ngươi là muốn chết đấy à?" Hắc Nha cười ha hả. Rút súng ra, nhắm vào đối phương bóp cò.
Ầm!
Đạn bắn vào bộ đồ của đối phương, thế mà chỉ tóe ra một chút hoa lửa.
"...!!" Nụ cười trên mặt Hắc Nha lập tức đông lại.
"Cái mẹ nó đây không phải bộ Hôi Tích à? Sao lại cứng vậy!?"
Hắn không muốn nói nhảm với đối phương, tốc độ của đối phương rất nhanh, nếu như bình thường, có lẽ hắn sẽ bằng lòng giao thủ chơi đùa với hắn, nhưng bây giờ Lãng Phong ở phía sau, vạn nhất bị kéo lại, lại thêm một đám cường nhân nữa, có lẽ hắn sẽ khó thoát thân.
"Tăng tốc!" Hắc Nha lớn tiếng nói.
"Bỏ người này lại!"
"Được!" Lái xe phía trước đáp lời.
Hắc Nha quay đầu lại, một lần nữa cầm súng nhắm chuẩn, phanh phanh phanh phanh,
Bắn liên tục.
Rất nhanh số đạn ít ỏi cuối cùng của hắn cũng bắn hết, nhưng rơi trên người người kia, thế mà chỉ để lại vài vết lõm.
"Vận khí của ngươi không tệ đấy, tên ngu ngốc, nếu là bình thường, cái bộ đồ này của ngươi ta chắc chắn có được!" Hắc Nha vứt súng, cảm nhận xe dần dần tăng tốc, kéo dài khoảng cách, lập tức yên tâm lại, chế nhạo người kia.
"Tạm biệt, hy vọng lần sau vận khí của ngươi còn tốt như vậy." Hắn hướng đối phương phẩy tay.
"Trả mô-tơ điện cho lão tử!!!"
Đột nhiên một tiếng gầm giận dữ vang lên, Hắc Nha thấy hoa mắt, liền nhìn thấy tốc độ người kia tăng vọt, tựa như nhảy vọt, lập tức áp sát xe, bắt lấy mép xe hàng, nhấc chân đá một cước.
"Trả lại cho ta!!!!"
Oanh!!!
Người kia nhấc chân quét thấp, trúng ngay vào lốp xe đang quay tròn với tốc độ cao.
Lốp xe tại chỗ biến dạng, bị đè ép, như một quả bóng bay bị bóp, oanh một tiếng nổ tung.
Ầm ầm!!!
Xe hàng mất cân bằng, xoay vòng tại chỗ, người Hắc Nha trên xe trời đất quay cuồng, triệt để choáng váng, bọn hắn há hốc mồm hoàn toàn không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, liền bị xe lôi theo cùng nhau, lật nghiêng, sau đó theo quán tính trượt một đoạn dài về phía trước, đâm mạnh vào hai cây đại thụ bên trên.
Bành!!
Lực trùng kích khổng lồ đâm vào bốn người trên xe, lập tức làm hai người chết ngất, Hắc Nha và một tên thuộc hạ khác là Hắc Mục ngơ ngác bị kẹt giữa các tấm kim loại biến dạng trong xe.
"Cái quỷ gì!? Quái vật Huyết Triều à!?" Hắc Nha cố sức cậy tấm sắt trên ngực, thở dốc một hơi, túm lấy Hắc Mục, từ trong phòng lái chui ra.
Thể phách của hắn cực mạnh, chút va chạm này chỉ là bị thương nhẹ, nhưng sự kinh hãi về tinh thần còn vượt xa vết thương đó.
Phải biết đó là bánh xe đang quay với tốc độ cao, xe hàng nhỏ có trọng lượng hai tấn!
Thế mà bị người khác đang trong quá trình chạy tốc độ cao đá một cước nổ lốp xe?
Hành động biến thái này, e là những tên quái thai cường hóa toàn thân cũng không dám làm như vậy? Hắn không sợ chân của mình bị xoắn đứt à??
Hắc Nha bò ra khỏi xe, mới đứng dậy, liền trong lòng giật mình, thấy người kia vừa rồi đang đứng ở sau thùng xe hàng.
Đối phương đang hai tay bám vào cửa thùng xe, dùng sức kéo một cái.
Binh boong boong.
Cánh cửa thùng xe hàng bị xé nát, vứt qua một bên. Người kia hình như đang bắt đầu kiểm tra tình trạng hoàn hảo của mô-tơ điện.
Hắc Nha trong lòng rối loạn, không cần đánh hắn đã đánh giá ra, khí lực của mình tuyệt đối kém xa đối phương.
Tối thiểu hắn lúc mở cửa thùng hàng cũng sẽ không bạo lực như vậy, nhổ một ngụm khí trọc, hắn lặng lẽ cong người, túm lấy Hắc Mục cũng đang sợ đến mặt trắng bệch, cùng nhau rút lui về phía sâu trong rừng cây mà đối phương không nhìn thấy.
Hắn dám khẳng định, đối phương rất có thể chính là người cường hóa toàn thân có vấn đề về tinh thần, cũng chỉ có loại quái vật này, mới có thể làm ra loại hành động khoa trương như vừa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận