Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 281: Bẫy rập (3)

Chương 281: Cạm bẫy (3) Trên đường núi tối tăm.
Lão Dương thở hồng hộc chạy nhanh.
Hắn đang vì hai triệu tiền thưởng mà cắm đầu cắm cổ chạy, có số tiền kia, hắn điều tra trên đảo này cũng có thể dễ dàng hơn một chút, tiền vốn cho nhiệm vụ trong phủ sớm đã tiêu hết, thật sự nếu không kiếm được khoản tiền bổ sung, hắn ngay cả tiền chế tác lá bùa trận bàn cũng mất trắng.
Dọc theo đường lớn tăng tốc chạy về phía trước, hắn quay đầu nhìn ba bóng trắng ở phía xa.
'Số lượng lại nhiều. Lần này không xong rồi, nhất định phải báo cáo không thể giấu giếm nữa.' Lão Dương cắn răng quả quyết.
Tìm đúng phương hướng, hắn từ xa thấy được dãy cửa hàng hai tầng ở bờ biển, trong mắt hắn, tòa lầu nhỏ vốn bị một vòng tơ hồng bao quanh, lúc này mặt ngoài hồng quang đã bị phá ra một lỗ hổng lớn hình người.
Tại vị trí lỗ hổng, từng bóng người trắng bệch đang từ từ đi vào lầu nhỏ, tựa hồ đánh hơi được mùi tanh kẻ săn đuổi.
"Nguy rồi!" Hắn biến sắc, càng nhanh tăng tốc phóng đi.
"Thứ gì?" Vu Hoành đang tu hành bỗng mở mắt, bỏ Thái Uyên Chính Pháp cho đạo tức tự động vận hành, hắn từ trong lều vải ngồi dậy, nhíu mày nhìn về phía bên ngoài phòng.
Cạch.
Cạch.
Cạch.
Một trận tiếng bước chân rất nhỏ, từ từ truyền đến bên ngoài phòng.
Tiếng bước chân chậm rãi, có tiết tấu cố định, cứ hai giây lại một bước, hoàn toàn không giống tiếng của Tống Tư Ngữ bọn người thức giấc nửa đêm đi tiểu đêm.
Không có tiếng hít thở. Vu Hoành có giác quan cường đại nên cảm ứng được, chủ nhân tiếng bước chân ngoài hành lang hoàn toàn không có tiếng hít thở.
Ở khoảng cách này, chỉ cần hắn tập trung chú ý, thì đến nhịp tim đập cũng có thể cảm nhận được.
Với độ nhạy bén ngũ quan hiện giờ của hắn, không thể nào không nhận ra được.
Có vấn đề.
Vu Hoành từ từ đứng dậy, kéo khóa lều vải, chui ra ngoài.
Kỳ lạ là, hắn lại không cảm nhận được sự tồn tại của hồng bức xạ, nếu không hắn, người cực kỳ mẫn cảm với hắc tai, đã sớm phải bị đánh thức.
Không phải hắc tai mà lại không phải Tống Tư Ngữ bọn người, vậy thì...
Đứng lên, hắn khởi động cổ tay, đi tới cửa.
Răng rắc.
Cửa phòng bị kéo ra.
Tiếng bước chân trên hành lang bên ngoài cũng trong nháy mắt biến mất, hoàn toàn yên tĩnh.
Vu Hoành đi ra ngoài, nhìn xung quanh một lượt, trên hành lang trống rỗng, chỉ có cửa chống trộm ở lối ra bị mở, gió lạnh từ bên ngoài ô ô thổi vào.
Hắn bước nhanh tới, đóng cửa chống trộm, xoay người lại.
Lại thấy ngay cửa phòng vừa ra có một nữ tử tóc dài rối bù mặc váy đen đang đứng đó.
Nữ tử không thấy rõ mặt, đang đối diện với hắn, tóc tai bù xù, hai tay buông thõng, chân không.
"Ngươi là...?" Vu Hoành ánh mắt ngưng lại, mở miệng hỏi.
Hắn cảm nhận được đối phương có gì đó không thích hợp, không giống người.
Nhưng bây giờ hắn không phải là người cầu sinh có thể một mình xử lý hắc tai cấp tám chín như ở Hắc Phong doanh địa, mà chỉ là một sinh viên du lịch bình thường ở đảo Hoàng Tùng. Thích tập thể hình, chỉ thế thôi.
Cho nên hắn không nên làm ra những hành động vượt ngoài hình tượng nhân vật mình xây dựng, để tránh gây ra hoài nghi.
Ngay khi hắn mở miệng hỏi, nữ tử xoay người, từ từ đi vào phòng ngủ mà hắn vừa mới đi ra.
Vu Hoành tiến lên một bước, đứng tại cửa phòng quan sát, bên trong không có gì cả. Trống rỗng.
'Không phải hắc tai, bây giờ có thể xác định. Gần như vậy, mà một chút hồng bức xạ cũng không có...Có thể lão Dương lại nói trước đây ở đây từng có hắc tai, chẳng lẽ lại chỉ là trùng tên? Hay là... Hắc tai và những thứ khác gây ra biến dị, dẫn đến hỗn tạp ở cùng nhau?' Nội khí nhè nhẹ nổi lên trên cơ thể Vu Hoành, bảo vệ toàn thân.
'Không biết phương thức tấn công, chỉ đơn thuần dọa người để gây ra bất ổn tinh thần sao?' hắn cẩn thận kiểm tra căn phòng, xác định không có gì, liền quay người nhìn lại hành lang.
Chỉ vừa quay người lại thì sau lưng đã có người đứng đó. Một nữ tử trẻ tuổi mặc váy đen tóc đen, sắc mặt tái xanh.
Nàng gần như dán sát sau lưng Vu Hoành, mặt chỉ cách hắn một gang tay, lộ ra một nụ cười kỳ quái, loạn thần kinh.
Gần như thế mà không phát hiện đối phương, Vu Hoành hoảng sợ ngay tại chỗ giơ tay đập tới.
Bàn tay vận nội khí mang theo bạch quang, kèm theo tiếng xé gió bén nhọn.
Bành!
Một chưởng này, không chỉ Vu Hoành không ngờ tới, ngay cả nữ tử kia cũng không lường trước được.
Hô!
Bàn tay đánh hụt, tạo ra một trận gió mạnh, thổi trong hành lang rung động ô ô.
Nữ tử biến mất không thấy, tựa như vừa thấy chỉ là ảo giác.
". . . Thuấn di? Hay là vốn dĩ đã tồn tại ở một không gian đặc biệt nào đó, không thể tiếp xúc?"
Hắn mơ hồ cảm thấy, nữ tử váy đen kia vừa rồi dường như thật sự có vấn đề rất lớn.
'Không thể cảm nhận, nội khí vô dụng, với phản xạ và tốc độ ra tay của ta, mà lại để nàng trốn thoát... Không. Không giống trốn thoát, mà giống như căn bản không thể tiếp xúc hơn. Vừa đụng vào là tự động biến mất ngay.' Vu Hoành cẩn thận hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.
Hắn không tin một con hắc tai bình thường ở đây đều mạnh mẽ như vậy. Nếu quả thật như vậy, thì người có thân thủ như lão Dương làm sao sống được đến bây giờ?
A!
Đúng lúc này, từ trong phòng Cao Văn truyền đến tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Vu Hoành không nói hai lời, tăng tốc tiến lên, một cước đá tung cánh cửa.
Bịch một tiếng, cảnh tượng trong phòng hiện ra trước mắt hắn.
Một gã mập lùn tay cầm dao gỉ sét đang đứng trước lều của Cao Văn, giơ dao lên, chuẩn bị chém xuống.
Còn Cao Văn thì trốn trong lều vải, vẻ mặt hoảng sợ la hét, co rúm người lại.
Phốc.
Trong tích tắc, tên mập vừa còn giơ dao chuẩn bị chém xuống, ngay giây sau đã đột ngột biến mất.
Cao Văn a a vẫn kêu thảm, cố sức trườn sâu vào lều, không dám nhìn ra ngoài một chút nào.
Vu Hoành thu lại ngón tay bắn nội khí, nhíu mày.
Vừa rồi là hắn bắn một tia nội khí ra, đánh trúng tên mập, đối phương trong nháy mắt biến mất, nhưng hắn không cảm thấy là đã giải quyết, mà giống như bị nội khí tạm thời đánh lui hơn.
'Mình nhớ rồi, nội khí của mình lúc trước là cường hóa đặc công hình đặc biệt dành cho hắc tai, đối với những nguy hiểm khác không dùng được cũng là bình thường...' Vu Hoành chợt nhớ lại tình huống lúc trước.
A!
Lúc này bỗng nhiên lại có tiếng thét lên.
Là Tống Tư Ngữ!
Hắn lại quay người cấp tốc chạy về phía phòng khác.
Trong phòng.
Một người đàn ông tóc ngắn mặc sơ mi quần dài đang giơ Tống Tư Ngữ lên cao, treo giữa không trung, kẹp chặt cổ cô, dường như muốn bóp chết.
Vu Hoành không nói hai lời, tiến lên nhấc ghế lên đập vào người đàn ông.
Nội khí lặng lẽ bao phủ trên ghế, hung hăng đập vào gáy người đàn ông.
Xẹt!
Người đàn ông chớp mắt biến mất. Như ảo ảnh.
Tống Tư Ngữ bị nhấc lên ngã xuống đất, kịch liệt ho khan. Trong thời gian ngắn không thể động đậy.
"Chết đi!!" Lúc này ở ngoài hành lang lại truyền đến tiếng gầm của người cuối cùng Ngụy Thành Quân.
Vu Hoành lại lần nữa đuổi ra. Thấy Ngụy Thành Quân hai mắt đỏ ngầu, tay cầm dao quân dụng cán ngắn dùng để chặt cây, vẻ mặt dữ tợn đi về phía này.
"Chết cho tao!" Hắn như mất trí, bổ dao về phía Vu Hoành.
Bành.
Một nhát dao này bị Vu Hoành linh hoạt né được, nhưng vết dao vẫn chém vào tường một bên, chém ra một vết dao sâu hoắm.
Vôi xi măng lả tả rơi xuống, lưỡi dao tạm thời bị mắc kẹt.
Vu Hoành nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách, cẩn thận quan sát xung quanh.
Vừa rồi một nhát dao này, tốc độ bộc phát rất mạnh, vượt xa phạm trù cực hạn của người trưởng thành, phỏng chừng chỉ những vận động viên hàng đầu mới đạt đến trình độ này, cũng chính là hắn, chứ đổi thành người khác thì nhất định đã trúng chiêu rồi.
"Mau lui lại, hắn bị phụ thân! Chỉ bằng ngươi không ngăn được đâu!"
Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng kêu lo lắng.
Là lão Dương!
Vu Hoành sắc mặt trấn định, phân biệt ra được người, nhưng hắn không có lui lại, mà mũi chân phải chĩa xuống đất.
"Mau trốn đi!" Tiếng la của lão Dương ở phía sau lại vang lên một lần nữa.
Vu Hoành làm như không nghe thấy, chăm chú nhìn Ngụy Thành Quân đang rút dao ra khỏi tường, lại lần nữa chém nhát dao thứ hai về phía hắn.
Bạch!
Không có nội khí, chỉ đơn thuần dựa vào tố chất thân thể.
Đùi phải của Vu Hoành như cự mãng, rầm rầm mang theo một tiếng xé gió, mu bàn chân gào thét như tiếng nổ, đá vào cánh tay Ngụy Thành Quân bên cạnh.
Bành!!!
Ngụy Thành Quân như một con búp bê vải nhẹ bẫng, bị đá bay ngang đập mạnh vào tường bên trái.
Sau một tiếng nổ lớn, hắn lăn xuống mặt đất hành lang, bất động.
"Ta..." Lão Dương từ hành lang tiến vào, giơ tay cầm một lá bùa như pháo thăng thiên, vừa hay thấy cảnh tượng này.
Miệng hắn lúc này há hốc không khép lại được...
Nhìn Ngụy Thành Quân đang bị phụ thân, lại nhìn Vu Hoành đứng tại chỗ như không có chuyện gì xảy ra.
"Giỏi!" Nhịn mấy giây, hắn lúc này mới tìm được một từ ngữ thích hợp để hình dung, không khỏi thốt ra.
Hô...
Lão Dương nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng đến gần, ngồi xổm xuống kiểm tra mũi Ngụy Thành Quân.
"Còn tốt, chỉ là tổn thương một chút tinh khí, trở về dưỡng chút là được. Cú đá của cậu chuẩn xác thật!"
"Luyện tập mấy năm thôi, có gì đâu." Vu Hoành khiêm tốn nói.
"Mấy năm?" Lão Dương không nói gì, đây không phải là công phu mấy năm là có thể luyện ra được. Đương nhiên lời này cũng không có ý nghĩa. Người ta không thừa nhận thì thôi.
Lúc này Tống Tư Ngữ và Cao Văn đều chạy ra, thấy cảnh tượng trước mắt, cho rằng lão Dương giải quyết hết rồi, lập tức nước mắt lã chã, khóc lớn ôm lấy cánh tay lão Dương không buông.
Sau khi khóc lóc kể khổ một trận về sự sợ hãi vừa rồi, bỗng nhiên Tống Tư Ngữ tỉnh táo lại.
"Chờ đã, Tư Tư đâu? Tư Tư sao không thấy!?"
"Ta trở về cũng là do các ngươi ai phá cái lỗ hổng trên vòng tơ hồng ở bên ngoài! Khí tức tiết lộ nên mới đưa tới phiền phức này!" Lão Dương tức giận nói.
"Ta vừa đi ngang qua thấy, chỉ có mấy người các ngươi ở đó, ngoài ra không ai. Đoán chừng là con bé Tư Tư gây chuyện đấy!"
Lời này vừa nói ra, Tống Tư Ngữ lập tức nhớ tới, việc khuê mật Tư Tư bảo đi tìm vòng tay bằng vàng.
Lúc này mặt nàng tái mét đứng lên.
Sống hơn hai mươi năm, nàng khám phá những nơi bí ẩn nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy qua tình huống khoa trương như đêm nay.
Có thể nói, tất cả những gì xảy ra, những gì nhìn thấy đêm nay, đều đảo lộn hết toàn bộ những nhận thức trong hơn hai mươi năm qua của nàng.
Đến bây giờ, trong đầu nàng vẫn còn thấy như đang trong mộng.
Lúc này nghĩ đến Tư Tư, trong lòng nàng lại bắt đầu lo lắng, bất an cho sự an nguy của bạn thân.
"Không phải đâu... Không thể nào, trước đó ta đã khuyên nhủ nàng, nàng đồng ý với ta là ngày mai ban ngày sẽ đi tìm vòng tay, trước nay nàng sẽ không lừa ta, khẳng định không phải là nàng!" Nghe lão Dương nói, nàng vội vàng giúp khuê mật giải thích.
"Có phải nàng hay không, đợi tìm được người là biết." Lão Dương lãnh đạm nói, tiến lên nhanh chóng kiểm tra tình hình của Cao Văn, xác nhận thằng nhóc này không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây chính là kim chủ của hắn, nhỡ mà xảy ra chuyện thì hắn sẽ không có chỗ nào kiếm tiền nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận