Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 244: Tập kích (2)

Chương 244: Tập kích (2)
Tách rời thông tin, Vu Hoành thở dài một tiếng, nhìn doanh địa không một bóng người, ánh đèn từ cửa sổ hắt ra, chiếu xuống nền tuyết trắng xóa, phản chiếu thứ ánh sáng nhàn nhạt. Bên ngoài gió rít gào, lay mạnh cánh cửa, như muốn xô đổ nó. Hắn quay lại bàn gỗ, thuốc cường hóa Thể Chất còn hơn bốn tiếng nữa là xong. Vốn dĩ trong lòng đầy mong đợi, nhưng khi nghe tin về Trần Diệu Phong, tâm tình ấy đã không còn mãnh liệt như trước.
Xùy.
Đột nhiên một con Long Tích bên ngoài phát ra tiếng thét nhỏ, như mũi tên nhọn từ dưới đống tuyết phóng vụt lên, lao về phía xa. Trong đêm tối mịt mùng, chỉ có Vu Hoành có thể thấy điểm sáng di chuyển nhanh chóng của Long Tích qua dấu ấn trong đầu. Hắn nhanh chóng chuyển sang tầm nhìn đen trắng, phát hiện phía trước có một bóng người thấp bé, toàn thân đen kịt, che nửa khuôn mặt, đang chạy trốn rất nhanh. Long Tích đang bao vây, đuổi theo với tốc độ kinh người. Hiện tại Long Tích trong doanh địa đã vượt qua hai mươi ải lớn. Một khi bị kích động, chúng sẽ ngay lập tức từ tứ phía vây quét đến, rất nhanh đã chặn được bóng đen kia ở giữa.
Ầm ầm!
Chớp mắt, bóng đen đột ngột nổ tung, hóa thành một quả cầu lửa màu đỏ chói mắt, nuốt trọn hơn mười mét đất tuyết xung quanh. Một con Long Tích ở gần bị ảnh hưởng, lộn nhào chục vòng, nửa thân thể cháy đen, bỏng nặng. Vu Hoành định xem xét thương thế của nó, thì phát hiện ngay tại trung tâm vụ nổ, có vô số hạt bột màu giống như bông tuyết đang bay tứ tung…
Bành, bành, bành!
Vô số tiếng nổ lớn, từ tứ phía cấp tốc vọng đến. Vu Hoành không hề đổi sắc mặt, nhanh chóng ra lệnh cho Long Tích rút lui. “Cuối cùng cũng đến…” lòng hắn rất bình tĩnh. Ngay khi đám Long Tích lui vào bên trong tường cao ngoại viện, chỉ vài phút sau, tiếng rung chuyển và ồn ào bên ngoài càng lúc càng gần, càng lúc càng vang.
Hí hí ha ha...
Tiếng cười the thé quỷ dị vang lên. Những Ác Ảnh mặt trắng bệch, quấn quanh mình những xúc tu như khói đen, từ ba hướng cùng nhau tiến về phía doanh địa. Không những vậy, phía sau chúng còn có hơn mười con Đại Đa Mục Điểu đang lượn vòng trên không. Xa hơn nữa, là vô số Khô Nữ tóc đen, mang hình dáng bé gái, ẩn hiện trong màn sương đen. Cùng với sự xuất hiện của những hắc tai nguy hiểm này, vô số Đại Bì và Tượng Trùng mới cũng chen chúc nhau tiến về doanh địa dưới sự thúc đẩy của lũ hắc trùng.
"Mồi câu à?" Vu Hoành lập tức nghĩ đến thủ pháp của Hiệp hội Vĩnh Sinh. Bọn chúng có thể dụ dỗ hắc tai hội tụ trong thời gian dài, nên việc tạo ra những thứ này hiển nhiên không khó. Có lẽ người vừa rồi ban đầu chỉ định thả mồi rồi chạy, nhưng không ngờ lại bị Long Tích phát hiện, cuối cùng bị buộc phải tự nổ. "Nhưng thật sự nghĩ như vậy có thể phá vỡ được phòng hộ doanh địa?" Vu Hoành điều khiển tất cả Long Tích leo lên tường cao ngoại viện, chờ lệnh bất cứ lúc nào. Hai mươi con Long Tích, dàn đều bảo vệ trên đỉnh tường. Còn Vu Hoành thì đứng tại khoảng đất trống bên rìa thạch bảo, lặng lẽ chờ đợi công kích từ trên không.
Ù ù.
Mặt đất rung lên nhè nhẹ. Đó là do một số hắc tai có kích thước khổng lồ đang phóng tới. Hắc vụ bao phủ doanh địa, càng xa càng không nhìn thấy gì, chỉ có những tiếng gầm rú không biết từ đâu vọng đến. Vu Hoành hít sâu một hơi, một tay nắm chặt đại thiết cầu.
Bành!
Trong khoảnh khắc, toàn bộ tường cao ngoại viện nổ tung, rung lắc kịch liệt. Từng con Tượng Trùng liên tục đâm vào tường rào, khiến tường rung chuyển, mảnh vỡ bắn tung tóe. May mắn là tường vây đã được gia cố nhiều lần nên cực kỳ kiên cố, cố gắng chống chịu đợt va chạm này. Không đợi Tượng Trùng kịp lùi lại để va chạm lần nữa, đám Long Tích trên tường đã khai hỏa. Từng luồng hỏa tuyến đỏ rực phun ra, bay xuống, trút xuống người Tượng Trùng. Ngọn lửa ăn mòn cực mạnh ngay lập tức đốt cháy Tượng Trùng, đồng thời lây lan sang những con côn trùng bình thường khác bên cạnh. Đám Long Tích như những khẩu súng phun lửa, không ngừng bắn phá về phía dưới. Huyết Triều Đại Bì và hắc trùng liên tục bị thiêu rụi, hóa thành khói đen. Chỉ có Tượng Trùng là có vẻ lì lợm hơn, nhưng cũng bị thiêu đến toàn thân lõm những mảng lớn, mục rữa, đau đớn không chịu nổi.
Đợt tấn công của Huyết Triều bị tạm thời ngăn chặn, đến lượt Quỷ Ảnh Ác Ảnh bắt đầu tiến công. Từng đợt cười quỷ dị, những Ác Ảnh từ bốn phương tám hướng đồng loạt tiếp cận doanh địa. Vu Hoành vẫn đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích, mà vẫn chờ đợi. Rất nhanh, kẻ đầu tiên có vẻ là một Tốc Nhân nữ tử áo đen đã vượt qua tường cao, đặt chân vào đất ngoại viện.
Xùy!
Ngay tức khắc, một luồng khí trong suốt ngưng tụ thành hình quạ đen, lao vào nữ tử áo đen. Trận pháp khởi động cùng tiếng cười quỷ dị, từng đạo Ác Ảnh liên tục bước vào phạm vi trận pháp. Mặt đất liên tục nổi lên từng con Quạ Ô Khí Lưu, mang theo những đốm lửa, tấn công những kẻ xâm nhập. Trận pháp được gia cường, sau nhiều lần tối ưu hóa và tăng lượng dự trữ, bây giờ đã khác xưa. Vu Hoành đứng yên tại chỗ, chờ đợi chiêu thức tiếp theo của đối phương. Nếu Hiệp hội Vĩnh Sinh đã ra tay thì chắc chắn không thể chỉ dừng lại ở đây. Hồi trước hắn đã từng chặn được hắc tai tương tự, nên chắc chắn vẫn còn những thủ đoạn khác.
Ngang!
Đột nhiên, trên bầu trời vang lên tiếng kêu của một con Đại Đa Mục Điểu khổng lồ. Vu Hoành vội ngẩng đầu, nhìn lên trên. Trong làn hắc vụ mịt mùng, một con quái vật khổng lồ, trông như được tạo thành từ vô số màu xám xi măng, đang giãy giụa cùng chiếc cổ dài tựa như đầu người. Quái vật này có thân thể to lớn như máy bay chở khách, dài hơn trăm mét, hai cánh bằng phẳng và rộng lớn, đầu là gương mặt người có hai mắt và ba lỗ lớn, biểu cảm như đang thút thít. ‘Thiên Sứ Thút Thít’ Vu Hoành nhận ra loại hắc tai này. Hắc tai cấp chín, Thiên Sứ Thút Thít thường sống theo bầy với Đa Mục Điểu.
Phốc.
Trong nháy mắt, Thiên Sứ Thút Thít nhỏ xuống một mảng chất nhầy màu xám đục như bùn nhão. Mảng chất nhầy to bằng cái thớt đập mạnh lên đỉnh thạch bảo, khoét một lỗ lớn ngay tức khắc. "Phiền toái rồi…" Vu Hoành phán đoán độ cao của Thiên Sứ Thút Thít, chí ít cũng hơn trăm mét. May mắn là trận pháp vẫn phát huy tác dụng. Chất nhầy tiếp tục nhỏ xuống, khi đến gần mặt đất, bị những con quạ đen trong suốt xông lên, đốt cháy thành tro tàn rồi biến mất trong hư không.
Ông!
Đúng lúc này, Vu Hoành dồn hết sức ném đại thiết cầu yêu quý của mình lên trên. Đại thiết cầu gào thét ầm ĩ, phóng thẳng lên trời, nhanh chóng vượt qua hơn trăm mét, đập trúng vào Thiên Sứ Thút Thít. Nhưng vì khoảng cách quá xa, khi thiết cầu đến nơi thì lực đã bị hút bởi trọng lực nên không còn bao nhiêu. Nó chỉ có thể khẽ đập vào người Thiên Sứ Thút Thít, tạo ra một mảng chất nhầy màu xám.
Tê.
Thiết cầu bị ăn mòn rất nhanh, mềm nhũn ra, còn chưa chạm đất đã mất đi một nửa thể tích. Vu Hoành đưa hai tay ra đỡ lấy, nhìn kỹ thì thấy quả cầu đã bị hụt đi một nửa, như quả anh đào bị cắn dở. Hắn nhíu mày nhìn từng đám chất nhầy màu xám nhỏ xuống. Chuyện mà hắn luôn lo lắng rốt cuộc đã xảy ra. Với hắc tai trên không thì doanh địa Hắc Phong không thể ứng phó được hoàn toàn. ‘Nhất định phải nghĩ cách đối phó với đối thủ trên không…’
Trong lúc đường cùng, hắn lui về hang động. Hang động có núi che chắn, cộng thêm lớp ngoài đã được gia cố bởi hắc ấn mấy lần, độ cứng cáp vượt xa thạch bảo. Đứng ở cửa hang, xuyên qua cửa quan sát, Vu Hoành chỉ có thể bất lực nhìn con Thiên Sứ Thút Thít nện cho thạch bảo của hắn nát bét. Vô số chất nhầy màu xám như nước mũi ăn mòn đá, bám lên tảng đá tạo ra vô số lỗ hổng. May mà rương nuôi dưỡng hắn đã sớm di chuyển đến hang núi thứ hai cạnh bên. Thạch bảo sụp đổ, ảnh hưởng đối với hắn không lớn. “Đáng tiếc… Lúc trước ta đã tốn không ít thời gian và công sức để sửa chữa nó…” Nhìn thạch bảo đổ nát, tâm trạng Vu Hoành vô cùng tệ. Ánh mắt hắn thông qua Long Tích, nhìn ra ngoài tường thấy lũ hắc tai đang tấn công dày đặc.
"Chờ cường hóa xong, sẽ cường hóa thủ đoạn đối phó với trên không…”. Cuộc tấn công của Thiên Sứ Thút Thít kéo dài hơn mười phút mới từ từ biến mất. Lũ hắc tai dưới đất từ đầu đến cuối vẫn không thể xâm nhập vào bên trong trận pháp. Trong thời gian này, Vu Hoành đã thử mấy lần dùng nội khí công kích lên bầu trời. Đáng tiếc công kích của hắn đối với con Thiên Sứ Thút Thít khổng lồ là vô ích. Hơn nữa khoảng cách quá xa, nên tổn thương còn nhỏ hơn. Nửa giờ sau, lũ hắc tai dưới đất cũng chậm rãi rút lui. Vu Hoành sắc mặt khó coi bước ra cửa, nhìn khung cảnh hỗn loạn xung quanh. “Phải nghĩ cách giải quyết triệt để đám người của Hiệp hội Vĩnh Sinh này, cái u nhọt của nhân loại!” Hắn không thể chạy khắp thiên hạ để tìm đám người của hiệp hội kia gây phiền phức được, nếu làm thế hắn có còn phát triển được nữa không? Còn luyện công được nữa không? Luyện công cần một lượng lớn dinh dưỡng, hoàn toàn không phải là cảnh bữa đói bữa no như bây giờ là giải quyết được. ‘Cho nên….’ Cách duy nhất, là để người khác giúp mình đi thăm dò. Hoặc là giúp đỡ đám tinh nhuệ ở Cực Quang thành, hoặc là tự mình xây dựng lực lượng. Ý nghĩ này vốn đã xuất hiện trong lòng Vu Hoành từ rất lâu, bây giờ lại trỗi dậy một lần nữa. “Nhất định phải bồi dưỡng một đám có thể tự do hành động, chịu sự ước thúc của ta, những thuộc hạ có thể truy sát Hiệp hội Vĩnh Sinh!”. Hắn sắc mặt băng lãnh, trở về hang động, để Long Tích bên ngoài canh gác.
Chớp mắt đã thêm mấy giờ trôi qua. Lúc này đã là ba bốn giờ đêm khuya. Vu Hoành lẳng lặng chờ ở bên bàn gỗ, đợi hắc ấn cường hóa xong thuốc Thể Chất. Không lâu sau, ống đựng thuốc trên mặt bàn đột nhiên lóe lên, một chút chớp mắt, một dung dịch màu đỏ tươi mang theo khí tức xui xẻo sánh đặc, nở rộ trong ống nghiệm trong suốt, xuất hiện trước mặt Vu Hoành. Bên trong dung dịch trôi lơ lửng vô số hạt tròn màu đen nhỏ li ti, thành ống nghiệm còn có vô số rễ cây dạng sợi màu xanh sẫm bài tiết ra, bám vào thành thủy tinh. Ống nghiệm được bịt bằng nút gỗ đơn sơ, phía dưới kẹp một tờ giấy chữ in kiểu chữ viết tay.
“Pha loãng Huyết Nguyệt Thần cấp thấp.”
"Cách dùng: Chia đều hai phần rồi uống, một phần dùng cho bản thân, có thể tăng lên một phần thể chất, ngẫu nhiên thu được đặc tính Nguyệt Thần hiếm có. Một phần khác cho vật khác dùng, dùng nó tiêu hóa và tế tự, có thể đạt được nguyệt chi kêu gọi.”
“Thần khí Mặt Trăng Mờ có 72 thuộc tính đặc biệt, có thể nhận được lợi ích hoặc cũng có thể là tổn hại, tùy thuộc vào may mắn."
“Nguyệt chi kêu gọi: Cõi nguyệt quang huy hoàng xưa kia trong cuộc chiến chống lại tai ương nguyên thủy cuối cùng cũng đã thất bại, huyết nhục xương cốt khí quan bị ô nhiễm, biến thành dấu ấn của tai ương nguyên thủy. Nghe theo ý chí của việc chống lại tai ương còn sót lại, sử dụng năng lực này có thể kêu gọi những gì Nguyệt Thần đã bố trí trước kia, để chiến đấu cho ngài.”
“Chú thích: Nguyệt Thần bố trí đã sớm bị tai ương nguyên thủy ô nhiễm, việc triệu hoán chỉ là tư cách, tiềm ẩn những nguy hiểm, mong người dùng cẩn thận.”
"Thứ này… có chút thú vị." Vu Hoành suy nghĩ một lúc rồi cầm ống nghiệm, mở nút gỗ ra. Ngay lập tức một mùi máu tanh hôi khó chịu xộc lên, lan khắp cả hang động. Hắn nhíu mày nắm lấy ống nghiệm, chần chờ trong giây lát, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng hắc ấn.
Ực!
Hắn ngửa đầu uống hết một nửa. Máu trong ống nghiệm sánh đặc như rau câu có mùi, trượt vào khoang miệng, theo cổ họng xuống dạ dày. Ngay tức khắc một cảm giác nóng rát, đau nhói từ thực quản trào lên. Vu Hoành nhanh tay đậy nút gỗ, tranh thủ uống nước để dịu bớt cổ họng, mới thấy dễ chịu hơn.
"Tiếp theo là tìm tế phẩm để thử xem hiệu quả." Hắn cầm ống nghiệm bước ra khỏi hang động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận