Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 351: Dấu hiệu (1) ( tạ ơn mặt trăng Kỵ Sĩ Quải Nguyệt Lượng minh chủ )

"Thật ra những bí ẩn này người bình thường không có tư cách biết, dù sao cũng coi như là bí mật đạo mạch của ta, nhưng ngươi thì khác." Thanh Hồng Tử vuốt râu, "Với thiên phú của ngươi, có lẽ không bao lâu nữa sẽ gặp ngươi ở đại hội Cửu Môn." Đại hội Cửu Môn không chỉ có Cửu Môn tham gia, mà còn có các thủ lĩnh chi nhánh đạo mạch hàng đầu. Đây đều là những trụ cột vững chắc thực sự của đạo mạch, có nội tình, thực lực và căn cơ. Còn những người yếu kém như Vũ Ngấn, căn bản không có tư cách biết những cơ mật đạo mạch này. "Đa tạ tiền bối đã cho biết." Vu Hoành hiểu rõ ý muốn kết giao của đối phương. Hai người nhanh chóng quay lại Đài Châu. Thanh Hồng Tử cầm 30 triệu tiền xe Vu Hoành đưa, rồi lên đường trở về. Còn về chỗ tiếp theo hắn nói tới thiên trụ, thì không đi, xem chừng là giá cả bên đó chưa thỏa thuận xong. Trụ sở môn phái Vô Cấu Sơn của đối phương mạnh hơn Thanh Trần quan và Cửu Phương quan nhiều, là môn phái trung đẳng, thế lực của họ chiếm ba thành phố lớn, cao thủ cấp quan chủ có ba người, thậm chí nghe nói người lãnh đạo sớm đã tu thành thụ động thuật thức, ở giới thuật sĩ toàn phương nam cũng là nhân vật có máu mặt. Có lẽ vì tự nhận có đủ thực lực đè vụ án do thiên trụ gây ra nên mới không cần số tiền kia. Dù sao 30 triệu trong mắt người như Vu Hoành có cả một thế giới làm nền thì không tính là gì, nhưng với môn phái bình thường, đó là một khoản chi tiêu hoạt động khá lớn. Chỉ là, cả quá trình Vu Hoành tận mắt nhìn quá trình Định Thiên Bàn trấn áp, luôn có cảm giác... Định Thiên Bàn trấn áp thiên trụ không nhẹ nhàng như Thanh Hồng Tử nói. Vân Số Sơn. Đỉnh núi cao vút trong mây, một phiến đá ngọc trải màu trắng trên bình đài. Một cái bồ đoàn bằng tre nhỏ đặt ở đó, trên bồ đoàn ngồi xếp bằng một lão giả mặt mũi dữ tợn, tóc hoa râm, thân hình cường tráng. Lão giả tay cầm phất trần, tay còn lại lật xem một tập tài liệu văn bản trên mặt đất. Tài liệu màu xanh nhạt được bọc một lớp nhựa dẻo bên ngoài, bị gió núi thổi không ngừng bật lên, phát ra tiếng lách tách. "Tình báo do Sùng Chân Tử gửi đến chỉ có bấy nhiêu?" Lão giả xem xong tập tài liệu, có chút không hài lòng hỏi. "Dạ, lão gia, tài liệu văn bản từ Vãn Thanh Tỉnh gửi đến đều ở đây." Sau lưng, trong làn sương mù, một đồng tử Nguyên Bảo đầu mờ ảo lặng lẽ hiện ra, khom người đáp lời. "Còn cái khác không? Âm khí thiên trụ đã đóng bao nhiêu?" Lão giả mặt dữ tợn tiếp tục hỏi. "Đã đóng lại ba mươi tư đạo, còn lại ba đạo, tạm thời không cần quan tâm, tính nguy hại cực nhỏ." Đồng tử đáp lời. "Đưa hết các hồi văn bản đến đây cho ta xem." Lão giả không yên lòng nói. "Vâng." Rất nhanh, đồng tử liền ôm tới một chồng văn bản mới, cẩn thận đặt bên cạnh lão giả. Đến gần, sẽ thấy đồng tử này da trắng như tuyết, mặc yếm đen, thân cao chỉ có một mét bốn, mắt quỷ dị không ngừng xoay tròn. Không phải đảo trái phải, mà như hai viên bi, tự xoay tròn trong mí mắt, càng lúc càng nhanh. Lật xem một hồi, lão giả đột nhiên lấy ra bốn phần tài liệu văn bản. "Mấy phần này có vấn đề, chọn ra điểm quan trọng mà quan sát. Tên Long Tình Tử kia mưu ma chước quỷ quá nhiều, khó mà phòng bị, nhắc nhở mọi người cẩn thận." "Rõ..." Đồng tử tiến lên, từng cái tiếp nhận bốn phần tài liệu. Nhìn một phần văn bản, có thể thấy rõ ràng chữ viết tay ghi chép phía trên: Phong bế âm khí thiên trụ số 11, gặp quan chủ Thanh Trần quan mới nhậm chức là Chính Nhu Vu Hoành, lai lịch người này không rõ, đặc biệt chú ý hắc tai linh tai quá khác thường, công pháp gọi Khủng Ảnh cũng khác bình thường, ở gần thiên trụ không bị ảnh hưởng của linh tai, như có cấu kết với linh tai, cố ý dẫn dụ người ngoài chú ý quá mức hắc tai linh tai để che giấu vấn đề khác, mong các phái để ý." "Lão gia, gần đây có vài hảo thủ đạo mạch bỗng dưng mất tích, mất liên lạc. Tả thiên Sư muốn Hạ Nguyên phái bọn ta truy tìm điều tra." Đồng tử đứng im nói tiếp. "Haizz..." Lão giả thở dài một tiếng, "Toàn bộ đạo mạch nhìn thì bền vững như thép, Cửu Môn uy trấn thiên hạ, thật ra bên trong không ít kẻ vô dụng ăn bám, còn luôn có tâm tư riêng." "Vậy ý lão gia là...?" "Phát thư mời các thành viên của tổ hành động Thanh Dương lần trước, gây dựng lại tổ hành động. Người của đạo mạch tạp nham quá nhiều, ta không thể phân biệt ai có đáng tin không. Chờ gây dựng lại xong thì giao việc này cho tổ hành động." Lão giả nói. "Rõ. Ta đi thông báo." Đồng tử xoay người định đi thì bỗng nhớ ra điều gì. "Lão gia, đúng rồi, người phía dưới đi phong tỏa trấn áp thiên trụ có báo, lần trấn áp này chắc sẽ có chút dư lại, Định Thiên Bàn có vẻ như không thể triệt để ép hết được, cái này phải để ý chứ ạ?" "Không cần quan tâm. Bản thể Định Thiên Bàn tọa trấn, đạt tới quy mô nhất định sẽ gây ra chấn động. Bản thể không động thì vấn đề đều nhỏ. Chuyện phiền phức bây giờ là Thất Hung minh." Lão giả chẳng quan tâm, khoát tay. "Vâng." Đối với lời nhắc nhở của đạo mạch, dường như không được coi trọng bao nhiêu. Vu Hoành đang ngồi xếp bằng trong một gian thần điện nhỏ phía sau đại điện. Nhìn kỹ những đầu mối trận pháp đạo quán dưới đất, trong lòng hắn có chút suy nghĩ. Thanh Hồng Tử trên kia giải quyết xong âm khí thiên trụ vội vã rời đi. Uy lực của Định Thiên Bàn rất mạnh nhưng... một chút dấu vết lưu lại luôn khiến Vu Hoành như nghẹn ở cổ họng, có cảm giác khó chịu không nói ra được. Không hiểu vì sao, hắn có dự cảm không tốt. Đặc biệt là khi thấy đồng hồ vạn năng đo ra chỉ số dao động tinh thần của môi trường bắt đầu gần 1 thì càng nghiêm trọng hơn. Vu Hoành liếc nhìn ba loại phù lục vừa được cường hóa xong, vẻ mặt nghiêm túc. Chốc lát, hắn buông phù lục, cầm đồng hồ vạn năng. "Đây là công cụ đo đặc thù ta đặt riêng bên nước ngoài, có thể kiểm tra đo lường trị số dao động tinh thần bên trong môi trường xung quanh." Hắn giới thiệu sơ lược công năng của đồng hồ vạn năng rồi xoay người, nhìn về phía các lão đạo mang họ Vũ đang ngồi xếp bằng. "Các số liệu mới nhất đo được cho thấy chỉ số của môi trường xung quanh vẫn ổn định ở mức 0.6. Điều này có ý nghĩa gì, các sư phụ sư bá có biết không?" "Có ý nghĩa gì?" Một đám lão đạo ngơ ngác. "Nghĩa là, một khi dao động tinh thần trong môi trường có vấn đề, có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tư duy hoạt động của một người trưởng thành bình thường." Vu Hoành thành thật nói. "Ý ngươi là, thôi miên phạm vi lớn? Hoặc thần kinh thuật thức?" Vũ Ngấn đã kịp phản ứng. "Đúng vậy." Vu Hoành gật đầu. "Đệ tử nghi ngờ linh tai do thiên trụ gây ra không bị trấn áp đơn giản như vậy, nhưng gửi thư cho đạo mạch lại không được coi trọng." "Cho nên ngươi định làm gì?" Vũ Mặc hỏi, "Bây giờ ngươi là quan chủ, ngươi cứ nói, bọn ta sẽ phối hợp." "Dù thế nào, dù linh tai có bùng phát tiếp hay nghiêm trọng hơn, ta vẫn định chuẩn bị trước mọi thứ. Tăng cường hết lực lượng phản ứng khẩn cấp của Thanh Trần quan, dù sao có chuẩn bị vẫn hơn." Vu Hoành nghiêm mặt nói. Lời này khiến các lão đầu gật đầu tán thành. "Nói có lý, Chính Nhu cứ việc nói đi, muốn bọn ta làm gì?" Vũ Ngấn thoải mái nói. "Rất đơn giản, đệ tử nắm giữ một loại bí thuật đặc thù, có thể tập hợp lực lượng của mọi người, cùng tu luyện tăng cường, sau khi tăng cường còn có thể cùng nhau hưởng thành quả." Vu Hoành bắt đầu quảng bá khoa học linh quang của mình tốt, mạnh đến thế nào, toàn là ưu điểm không có khuyết điểm. Một tràng thuyết giảng làm các lão đạo hoa cả mắt, chóng mặt liền đồng ý để Thanh Trần quan mở cửa cho tiện lợi, tuyển dụng lượng lớn đệ tử ngoại môn. Đệ tử ngoại môn không luyện được Quan Ngô công cũng không sao, chỉ cần luyện bí thuật linh quang là được. Nói xong bí thuật linh quang, Vu Hoành lại lấy ra ba loại phù lục cường hóa được. "Ngoài ra, đệ tử còn sáng tạo ra ba loại phù đặc biệt dành cho việc khai thác linh tai. Có thể cho mọi người tu luyện chế tạo." Hắn đưa tờ giấy sao chép phù lục ra. Mấy người Vũ Ngấn cùng nhau lại xem. Thấy bên trên ghi ba loại phù văn quái dị chưa từng thấy. Phù Trắc Linh cải tiến: Có thể đo lường dấu vết của hết thảy linh thể không bình thường trong phạm vi trăm mét xung quanh. Phù Họa Linh cải tiến: Khi gặp Linh Vực bao trùm, lá bùa này có thể bảo vệ chủ thể trong một thời gian ngắn, giúp có được mười giây thoát ly. Thời gian cụ thể bao lâu tùy tốc độ đốt cháy của phù lục. Phù Tị Linh cải tiến: Có thể khiến các linh thể không bình thường không chú ý tới người dùng, thời gian sử dụng tùy thuộc vào việc đốt cháy của phù lục. Ba loại phù lục đều là phiên bản được gia cường từ trước, độ khó khắc họa cũng được ưu hóa, giảm bớt. Vấn đề duy nhất là... Tất cả phù lục này đều cần thêm linh quang mới có thể chế tác xong. "Thì ra là thế, hóa ra đây mới là nguyên nhân căn bản khiến Chính Nhu muốn mọi người luyện bí thuật linh quang." Vũ Ngấn bừng tỉnh. "Đúng vậy." Vu Hoành thở dài gật đầu. "Đệ tử nghĩ, nếu mỗi người đều có loại phù lục này, nếu linh tai không bùng phát thì tốt, lỡ có bùng phát thì sẽ không xảy ra bất kỳ sự cố gì! Một phần nữa là, ba loại phù lục này đảm bảo chất lượng rất dài, cho dù không dùng để ứng phó linh tai, mà ngày thường gặp phiền phức liên quan tới linh thể thì cũng là bảo hộ bản thân rất quan trọng." "Có lý!!" Mấy người đồng loạt gật đầu. "Làm đi, Chính Nhu, chúng ta cần làm gì phối hợp?" Lão đạo Vũ Mặc vỗ đùi cười nói. "Rất đơn giản. Chỉ cần xin mấy sư trưởng trong thời gian tới đảm nhiệm một thời gian truyền thụ bí thuật linh quang." Vu Hoành trầm giọng nói. "Truyền thụ công pháp? Cái này thì đơn giản." Vũ Mặc cười, đây không phải là thứ hắn giỏi nhất sao? Sau khi sắp xếp ổn thỏa công việc cho các lão đạo, Vu Hoành lại một mình đi đến gần nơi âm khí thiên trụ. Khí tức xám xịt ở đó càng đậm, không ngừng từ dưới đáy biển trào lên tiêu tan. Dù khí xám này không tạo thành âm khí thiên trụ mới nhưng... Chỉ số dao động tinh thần trong môi trường xung quanh ngày càng nồng nặc. Điểm này làm Vu Hoành nhớ đến điềm báo khi hắc tai bùng nổ. Khi đó, cũng y như vậy. Đồng thời, mỗi khi tới gần nơi này, hắn đều cảm giác trên tinh thần có một cảm giác áp bức to lớn khó tả. Rõ ràng không có gì, nhưng trong lòng cứ như bị tảng đá đè lên, không thở được. Trên mặt biển, lúc này gió êm sóng lặng, thời tiết âm u. Vu Hoành đứng trên ca nô, thở dài một tiếng, thu mắt lại, nhìn về phía bên kia. Nơi đó không biết từ khi nào có thêm một bóng người mặc áo choàng đen. Bóng người im lặng giẫm trên mặt biển, bất động. "Đến từ lúc nào?" Vu Hoành hỏi. Cách nhau mấy chục mét, giọng hắn thông qua dao động tinh thần, chính xác truyền vào tai đối phương. "Vừa đến." Bóng người đáp. Đồng thời ngẩng đầu lên, lật mũ trùm ra, là Thanh Hoàng đã rời đi trước đó. "Tình hình Thất Hung minh thế nào? Lần này ngươi quay lại, có thăm dò được thông tin gì về hắc tai linh tai không?" Vu Hoành hỏi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận