Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 289: An bình (1)

Chương 289: An bình (1)
'Bên này thuyền đen xuất hiện, dựa vào mặt nước biển, không giống như doanh địa bên kia chỉ cần chiếu sáng là có thể thấy bến tàu cầu gỗ. Có phải hay không là do bên kia tồn tại hắc tai Hắc Hà, nên mới sinh ra sự khác biệt này?' Vu Hoành đứng dậy, cảm thấy cần phải đến trong quan nghe ngóng tin tức. Hắn suy tư một hồi, phát hiện mình ở trong quan giao thiệp khá là khác người, nhất thời không biết nên tìm ai để hỏi. Người duy nhất quen biết là Quách Thượng Đông, cũng là người mới giống hắn, chắc chắn không có chút manh mối nào về việc này. Sau một hồi do dự, hắn dứt khoát vỗ đùi. 'Trực tiếp đi tìm lão già Vũ Mặc là được rồi!' Thay quần áo xong, Vu Hoành nhanh chóng đi ra ngoài, thẳng đến biệt thự của lão đạo Vũ Mặc. Sau khi trở thành đệ tử đặc biệt được chọn, Vu Hoành và Quách Thượng Đông càng có nhiều liên hệ với Vũ Mặc hơn. Nên việc biết nơi ở của ông ta cũng là điều bình thường. Khu biệt thự Vọng Nguyệt là khu nhà cao cấp khá nổi tiếng ở Đài Châu, một căn giá thấp nhất cũng đã 3 triệu. Ở Đài Châu giá nhà còn hơi thấp, thì đây đã là con số trên trời rồi. Vu Hoành đón xe taxi, đi thẳng đến cổng khu biệt thự. Ngồi trên xe, trong đầu hắn nghĩ nên hỏi thăm như thế nào, dùng lời lẽ gì. Đột nhiên khi xe đi qua một đoạn đường, hắn thấy người hơi lạnh, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ xe, tấm biển Hồng Mai lữ quán vẫn nhấp nháy ánh đèn màu ở đầu hẻm. Trước đây vắng vẻ, giờ lại có rất nhiều người đứng ở cửa lữ quán, còn có xe cảnh sát dừng ven đường, mấy nhân viên cảnh sát cầm bộ đàm nói chuyện nhỏ."Sư phụ, làm phiền dừng xe, tôi xuống ở chỗ này." Vu Hoành nhíu mày lại khi lướt qua con hẻm nhỏ, hắn thấy cô gái có sẹo trên mặt ở lữ quán. Nàng đang đứng ở cửa chính, tay cầm túi sách, ngơ ngác nhìn vào bên trong với đôi mắt vô hồn. "Đi. Tiền đây." Người lái xe lập tức tấp vào lề đường. "Tiền không cần trả, đây." Vu Hoành đưa tờ 10 đồng cho ông ta, không lấy tiền thừa, rồi mở cửa bước xuống. Đi vào hẻm nhỏ, đến trước cửa lữ quán. Đến gần mới thấy có hơn mười người đứng ở đó, đều quay mặt nhìn vào bên trong lữ quán. Vu Hoành cũng theo đó nhìn vào. Cửa lớn vào Hồng Mai lữ quán đã bị chặn bằng dây giới hạn màu vàng, xuyên qua cửa mở, có thể thấy vết máu khô màu đỏ sẫm trên mặt đất của một căn phòng nhỏ ở tầng một. Hắn nhìn quanh, nghe mấy người thì thầm kể lại chuyện đã xảy ra, nhanh chóng tìm một thanh niên đeo kính, nhẹ nhàng vỗ vào người đối phương."Xin lỗi, có thể hỏi chút chuyện được không, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?""Người chết chứ sao." Người thanh niên thở dài, "Ông chủ quán trọ, một ông lão bảy tám mươi tuổi, tối qua đột nhiên bị dao nhọn đâm từ phía sau xuyên qua bụng, đồ đạc trong bụng chảy lênh láng khắp đất, nghe nói còn bò được một đoạn, muốn ra ngoài kêu cứu, nhưng cuối cùng vẫn chết ở ngay cửa." Ông chủ quán trọ, ông lão ư? Tim Vu Hoành chợt run lên, hắn nhớ lại ông lão luôn tươi cười khi hắn ở trọ, còn cho hắn thiếu tiền. Hắn mới dời đi chưa bao lâu thì lữ quán này đã xảy ra chuyện rồi sao? Thật ra, tối hôm đó khi đi lướt qua lúc trở về, hắn cũng cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ là không rõ không đúng ở chỗ nào. Lúc đó, mặt của ông lão cũng thấy trắng bệch, rất lạ. Rồi ông lão nói mặt hắn cũng trắng bệch. Thế là Vu Hoành cũng không để ý, ai ngờ... 'Xem ra lúc đó cảm giác của mình đúng là có vấn đề, chỉ là do sức mạnh của hệ thống khác biệt nên mình không thấy được.' Sau khi cảm ơn người thanh niên, Vu Hoành đi tới bên cạnh cô gái có vết sẹo. "Linh Đang?" Cô gái cứng nhắc quay đầu lại, thấy hắn cũng không trả lời, chỉ tiếp tục quay đầu nhìn vào lữ quán. Thấy nàng như vậy, xung quanh lại không có người thân thích nào khác, một mình đứng đó, Vu Hoành đoán tình cảnh của nàng khá khó khăn. "Nếu như cần giúp đỡ, có thể đến chỗ này tìm ta." Với việc trước kia ông lão đã đồng ý cho hắn thiếu tiền, hắn vẫn cảm thấy có chút biết ơn. Linh Đang không đáp lời, vẫn cứ ngơ ngác đứng đó, dường như không nghe thấy gì cả. Vu Hoành nhìn cảnh sát đang bận rộn, rồi nhìn một lúc nữa, mới quay người rời đi. Hắn khẳng định chắc chắn rằng hiện trường không hề phát hiện bất kỳ khí tức hắc vụ hay hắc tai nào. Điều này có nghĩa có khả năng đây chỉ là một vụ án mưu sát thông thường. Cũng có thể là do một thứ gì đó bản địa tạo ra trong thế giới này. Về phần Linh Đang, hắn không thân không quen với cô ấy, coi như là nể tình chuyện ông lão đã cho mình thiếu tiền mà ngỏ ý giúp một tay, vậy là đã đủ ý rồi. Có cảnh sát tiếp nhận, là cơ quan giữ gìn trật tự lớn nhất của quốc gia, hắn không tin rằng họ hoàn toàn không biết gì về các chuyện thần bí. Vì thế, cách tốt nhất là để chính quyền xử lý. Sau khi rời đi, Vu Hoành đi ra khỏi hẻm nhỏ, vừa vặn gặp mấy người đàn ông xa lạ mặc áo tay dài màu đen, không cổ, đang tụm năm tụm ba cười nói nhỏ. Da mặt của mấy người đó trắng bệch, cổ của bọn họ lộ ra vị trí có hình xăm màu đen. Thấy Vu Hoành ra khỏi hẻm, vì dáng người đáng chú ý của hắn mà họ hơi nhìn nhiều hơn. Phát hiện Vu Hoành cũng đang nhìn bọn họ, mấy người đó nhanh chóng dời tầm mắt đi. Vu Hoành nghe thấy bọn họ nói chuyện bằng một thứ ngôn ngữ chưa từng nghe thấy, nhờ máy phiên dịch, hiện tại hắn có thể hiểu được mười mấy thứ tiếng, nhưng vẫn không hiểu được thứ tiếng của mấy người kia. Chỉ nhìn vào trạng thái nói chuyện của bọn họ, thì thấy dường như mấy người đó đang rất vui vẻ, đắc ý. 'Vui vẻ như vậy ngay bên cạnh một lữ quán có người chết?' Trong lòng Vu Hoành thoáng có chút nghi ngờ. Nhưng hắn đang vội có việc, cũng không rảnh để xen vào chuyện của người khác, không thể thấy người ta vui vẻ mà lại lao vào đấm đá cho ngất xỉu, như vậy không thực tế. Rất nhanh chóng hắn đón một chiếc xe khác, tiếp tục đi về phía nhà của đạo sĩ Vũ Mặc. Hơn mười phút sau... Bên ngoài biệt thự Vọng Nguyệt. Vu Hoành có chút thất vọng đi ra khỏi khu nhà. Lão đạo lại không có nhà, ra ngoài du lịch không biết đi đâu rồi. Không có người, cũng không có cách nào hỏi thăm tin tức, Vu Hoành quyết định trở về tiếp tục luyện công. Chờ đến khi đi học, xem có tìm được cơ hội để nghe ngóng tình hình không. Trên đường về, hắn tiện thể mua cho mình một cái điện thoại, đến cục cảnh sát nhận thẻ căn cước, coi như là người chính thức của Á Tùng Quốc. Lắp sim vào, khởi động máy, lưu số liên lạc của mấy người ở Hoàng Tùng đảo trước đó, gửi tin nhắn thông báo số mới cho bọn họ. Sau đó đến lượt những người trong đạo quán, còn có Quách Thượng Đông. Làm xong những việc này, Vu Hoành tiếp tục bước vào tụng kinh niệm chú ở tầng thứ hai. Muốn ngưng tụ đạo thứ hai của ảo ảnh sợ hãi, thời gian tụng kinh cần lâu hơn trước kia rất nhiều. Nhưng vì có sự phụ trợ của đạo hơi thở lưu chuyển, tương đương với việc Vu Hoành tụng kinh niệm chú liên tục không ngừng hai mươi bốn giờ. Rất nhanh, vào trước ngày thứ tư, khi hắn vừa mới ra ngoài mua bánh bao nhân thịt về làm bữa sáng. Vừa vào cửa, liền thấy trong sân nhà mình có một người đứng. Một người trong suốt toàn thân như làm bằng nhựa cao su lỏng đặc, có hình dạng con người. "Thứ hai. Là ngươi." Vu Hoành nhận ra đối phương. Ngữ Nhân. Hơn nữa còn là Ngữ Nhân hoàn chỉnh. Lúc trước hắn nhân lúc đối phương chưa chui ra hoàn toàn, liền cho nó một kích trí mạng, bây giờ xem ra, trong lòng hắn vẫn luôn có sự đề phòng sâu sắc đối với loại Ác Ảnh dễ khiến người ta lẫn lộn giữa thực tế và ảo giác này. Loại Ác Ảnh này không đơn giản chỉ là lực lượng mạnh, có thể miễn dịch. Sự xâm nhập vào nhận thức một cách hỗn loạn này không thể dùng sức mạnh vật lý để xử lý. Buông đồ ăn xuống, Vu Hoành ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy đối phương đã biến mất, không còn đứng ở chỗ đó nữa. Cùng lúc đó, trong tai hắn bắt đầu truyền đến những tiếng nói chuyện vụn vặt. Dường như hắn là một người bệnh đang hôn mê trên giường, bên cạnh có giọng một người phụ nữ mà hắn vô cùng quen thuộc, đang nhẹ nhàng kể một câu chuyện gì đó. Trong thực tại, tất cả âm thanh bên ngoài dần trở nên mơ hồ, sai lệch, chỉ có giọng nữ kể chuyện kia là ngày càng rõ ràng và chân thực. Vẻ mặt của Vu Hoành không đổi, nội khí toàn thân bao bọc, phát ra ánh sáng trắng nhạt. Hô! Trong nháy mắt, một luồng khí vô hình nổ tung ra xung quanh người hắn, thổi bay những thứ lặt vặt xung quanh, luồng nội khí này bây giờ còn lẫn không ít Trụ Thần Quang ở trong đó, lúc này bị tràn ra bên ngoài cơ thể, hóa thành gió. Ngay lập tức, toàn bộ mọi ngóc ngách trong sân đều bị quét sạch một lượt. Ngay lập tức, Ngữ Nhân vừa mới biến mất, đã bị luồng khí vô hình bao phủ, hiện ra thân hình ở một góc sân. Trên người nó mọc ra rất nhiều miệng người đỏ tươi, chi chít, lúc này những cái miệng đang không ngừng nói, phát ra tạp âm. Ngay khi bị phát giác, tất cả các âm thanh đồng bộ lại với nhau, biến thành một tiếng gầm giận dữ. A! ! ! Đó là một tiếng kêu the thé như giọng nữ cao, sóng âm biến thành một cột sóng xung kích trong suốt hình trụ, trong nháy mắt vượt qua sân nhỏ, va vào người Vu Hoành. Phụt. Sóng xung kích va vào nội khí bao bọc trên người Vu Hoành, rõ ràng thanh thế rất lớn nhưng lại không thể phá vỡ lớp nội khí mỏng manh tựa như vỏ trứng gà đó. Vu Hoành bước lên phía trước, triển khai Bôn Lôi Thối, người bỗng lóe lên liền xuất hiện ở trước mặt Ngữ Nhân, một tay nắm lấy đầu nó, giơ lên ném mạnh ra. Sức mạnh to lớn trong nháy mắt nhấc bổng Ngữ Nhân, cuốn lên cao cao. Ngay sau đó hắn nhảy lên, giơ chân lên đá một cú ngang chặt như chiến phủ. Cú đá mạnh mẽ trực tiếp vào điểm yếu trên người Ngữ Nhân. Bành! Ngữ Nhân không chút sức phản kháng nào mà bị một cú đá đánh tan tành, nổ tung thành vô số điểm sáng. Đồng thời, Vu Hoành lại lần nữa dùng sức đá nát tất cả những điểm sáng đó. Ngay lập tức một cảm giác mát lạnh dễ chịu tràn vào đầu hắn. Các hạt tròn màu bạc trong Thiên Hà lại một lần nữa gia tăng với số lượng lớn. Đồng thời, tiến độ của Thái Uyên Chính Pháp cũng theo đó mà tăng vọt một đoạn. Thái Uyên Chính Pháp bây giờ đang ở tầng thứ hai, còn đang trong giai đoạn luyện hóa Trụ Thần Quang để dung nhập vào cơ thể. Lúc này, dường như là vì tinh thần tăng lên trên diện rộng, mà thời điểm đột phá ánh bình minh của tầng thứ hai cũng bất ngờ tiến nhanh hơn một đoạn. Đứng ở đó, Vu Hoành hơi nhắm mắt, khi mở mắt ra thì cảm giác mình vẫn đang đứng ở cửa sân, không nhúc nhích, dường như vẫn đang ở trong trạng thái khi vừa bước vào. "Tầng thứ hai của Quan Ngô công cũng không khó, thậm chí còn giúp ta tu luyện Thái Uyên Chính Pháp. Ánh bình minh của tầng thứ hai có nghĩa là dung nạp đủ Trụ Thần Quang, tăng nồng độ, để Trụ Thần Quang khi phát ra đạt đến sắc thái như ánh bình minh, thì coi như thành công." Vu Hoành giơ tay ra, lòng bàn tay hiện lên một tia Trụ Thần Quang nhỏ bé. Ánh sáng màu xanh đậm tựa như ngọn lửa đang nhảy nhót, lơ lửng tĩnh lặng trong lòng bàn tay hắn. Ngay chính giữa màu xanh đậm này, mơ hồ có thể thấy một chút điểm màu đỏ rực rỡ, giống như ánh bình minh, xinh đẹp thuần khiết. "Giờ tầng thứ hai cũng qua rồi, tiếp theo sẽ là tầng thứ ba." Kiểm tra xong Thái Uyên Chính Pháp, hắn không nên phô diễn công pháp này ở đây, hắn lo lắng sẽ bị cao nhân phát giác, vì thế hắn nhanh chóng thu công. Sau đó hắn luyện một lần Quan Ngô công tầng thứ ba, đạo tức lưu chuyển sẽ tự động đưa nó vào quá trình tu hành, liên tục hai mươi bốn giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận