Thiên Mệnh Giai Tẫn

Thiên Mệnh Giai Tẫn - Chương 670: Không có thể làm cho An Tĩnh ngươi sử xuất toàn lực, ta rất xin lỗi (2) (length: 8416)

Dạ Nguyệt Lung cố hết sức duy trì Thủy triều Hoàng Tuyền, nàng dồn hết công lực toàn thân, ngưng tụ một dòng Hoàng Tuyền Nhược Thủy tinh khiết nhất thành Thủy Long, nhằm An Tĩnh đánh tới, nhưng An Tĩnh lại chỉ dùng một thanh kiếm, chém đầu rồng, phá tan thân rồng, đánh tan cả một con Minh Long thành một trận mưa lớn!
—— Ít ra cũng dùng chiêu tuyệt chứ!
Nhưng thật ra thì Dạ Nguyệt Lung đã hiểu lầm An Tĩnh rồi —— chiêu tuyệt của An Tĩnh chính là vậy, tố chất cơ bản mạnh mẽ đến khó tin và kỹ nghệ võ đạo tinh xảo vượt quá lẽ thường.
Nào là kiếm bạo phá, nào là vung Tuyết Nhận, nào là Sát Sinh Kiếm khí nhìn như đại chiêu và việc rút kiếm, tất cả đều chỉ là một kiếm dùng hết sức, nhiều phi kiếm, chém gió và một kiếm toàn lực mà thôi, thực sự là hắn đã rất nghiêm túc đánh với Dạ Nguyệt Lung, đương nhiên cũng có cố ý thả lỏng, muốn xem đối phương còn có thể tung ra chiêu trò mới lạ gì.
"Ngươi cứ giữ lại như vậy sẽ gặp chuyện đó."
Phục Tà nói: "Phía sau cô nàng này chắc chắn có cao nhân, có lẽ có Chân Quân đang theo dõi, nếu Chân Quân cách không xuất thủ thì ngươi cực kỳ nguy hiểm."
"Chẳng phải Đàm sư tổ đang ở sau lưng ta sao, nói như thể ta không nương tay thì Chân Quân sẽ không ra tay ấy, giờ ta cứ giữ sức, đến lúc đó mới dễ biến chiêu quyết định đánh hay chạy."
An Tĩnh rõ là ung dung bình tĩnh, đương nhiên hắn biết rõ phía sau Dạ Nguyệt Lung chắc chắn có chỗ dựa, cho nên mới giữ lại một hai phần lực để tùy thời rút lui theo lối Thái Hư: "Ta thấy, Chân Quân không ra tay ta mới hoảng, chứ ra tay thì ta yên tâm hơn."
Hắn hiện giờ đã đánh xong hết người, danh tiếng cũng tạo dựng, lời ngoan cũng nói và thực hiện rồi, gặp Chân Quân thì đương nhiên là nên chuồn, dưới tình huống bình thường thì một người Võ Mạch có thể chạy thoát khỏi tay Chân Quân bản thân nó đã là kỳ tích.
Thực tế, An Tĩnh vung kiếm chấn động, ép tan Thủy triều Hoàng Tuyền, lay động tạo thành một mảng sóng nước, rõ ràng là muốn ngược dòng tiến tới, vượt sóng mà đi, muốn phản công Dạ Nguyệt Lung.
Nhưng đúng lúc này, tay Dạ Nguyệt Lung lại đột nhiên khựng lại.
"Sư tổ?"
Nàng mờ mịt trong giây lát, trên mặt lộ ra vẻ giãy dụa: "Cái gì? Có cần thiết không? Ta... Ta không hề bất trung với tông môn, nhưng mà..."
Dạ Nguyệt Lung trợn trừng hai mắt, đôi mắt vô cơ giống như người mù có tròng màu lục u ám bên trong chậm rãi sáng lên chút ánh sáng, hồn hỏa tĩnh mịch bừng lên, đối diện với An Tĩnh đang khẽ nhíu mày, giọng nàng trống rỗng, sau đó dần trở nên kiên quyết: "Hiểu rồi..."
"Cẩn thận, Chân Quân phía sau cô gái này ra tay rồi." Giọng Phục Tà cũng nghiêm túc: "Chân Quân đó rất thận trọng, hắn ép xác thịt và thần hồn của cô gái này để xuất chiêu, đốt tuổi thọ và vận khí để đối chiến với ngươi!"
"Ồ? Thế mà lại bắt đệ tử chịu hao tổn? Ta còn tưởng rằng Thái Minh tông dù sao cũng coi như là Chính Đạo chứ." An Tĩnh hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không thấy lạ, Phục Tà liền phủ nhận: "Thế này sao coi là hao tổn được? Ngươi là kẻ thù của Thái Minh tông, tiêu diệt ngươi chỉ hao tổn vài chục năm tuổi thọ thì có là gì? Tông môn nuôi sĩ, chẳng phải là để đến thời khắc mấu chốt có thể cống hiến cho tập thể sao?"
"Bất quá truyền đạo dùng cả chân truyền thì đúng là đủ để thấy ngươi uy hiếp đối với Thái Minh tông lớn thật."
"An Tĩnh."
Dạ Nguyệt Lung ngẩng đầu lên, nàng hít sâu một hơi, không hề giấu giếm, quang minh lỗi lạc nói: "Tiếp theo ta sẽ tung một chiêu dốc toàn lực, nếu ngươi có thể đỡ được thì mặc ngươi giết mặc ngươi lóc thịt, còn nếu không được... cẩn thận!"
"Hắc."
Còn An Tĩnh lại không hề tức giận chút nào, hắn không hề đáp lời theo cách bình thường, mà chỉ mỉm cười: "Nếu như sư tổ của ta muốn mượn tay ta tiêu diệt đại địch của tông môn, thì tuyệt đối thà thiêu đốt nội tình của nhà mình, chứ không để ta phải chịu nửa điểm tổn thương—— thậm chí sẽ trước tiên di dời ta đi, sau đó mới cách không xuất thủ, tránh dư ba làm hại."
"Dạ Nguyệt Lung, tên ngươi là vậy à? Trước không bàn đến việc một kích này của ngươi có làm ta bị thương hay bại hay không, riêng về chuyện sư phụ sư tổ thôi, ngươi đã hoàn toàn thua rồi!"
"Ngươi! Ta..."
Dù sao cũng chỉ là một người trẻ tuổi mười mấy tuổi, ấm ức trong lòng khiến nước mắt như sắp trào ra, nhưng Dạ Nguyệt Lung cuối cùng vẫn là võ giả, đệ tử chân truyền của một tông môn, cưỡng ép đè nén cảm xúc xuống, nàng nghiến răng tiếp lời: "Nói chung, ta muốn xuất chiêu!"
Hai tay nàng làm Nhật Luân Ấn, nhắm vào An Tĩnh, Thần Binh 'Chấp Chưởng Tử Thư' hư ảnh lặng lẽ không tiếng động hiện lên phía sau, linh khí U Minh mênh mông vô biên theo nhịp thở của Dạ Nguyệt Lung vang lên, lấy pháp ấn làm trung tâm, biến thành một vùng động sâu thăm thẳm cực mờ giữa hai tay nàng.
Trong chốc lát, theo nàng thiêu đốt sinh mệnh và linh hồn, sát khí kinh người của Dạ Nguyệt Lung bốc lên nhanh đến mức ngạt thở, gần như phá vỡ lớp thành trì giữa Võ Mạch và Thần Tàng——không, nhờ có sự hỗ trợ của Thần Binh, sức mạnh của nàng đã phá vỡ lớp thành trì đó, nhờ có sự hỗ trợ của Chân Quân ẩn mình trong bóng tối, linh khí U Minh cực độ áp súc hội tụ đến cực hạn, ngay sau đó trong vực sâu cực mờ này...
Ngưng tụ một con mắt như gương.
Khi con mắt này nhìn xuống, một sức mạnh vô danh dùng tốc độ ánh sáng tỏa ra, lan tràn, nuốt sống An Tĩnh thậm chí cả một vùng núi hoang lớn xung quanh, một cảm giác mệnh lệnh tối cao truyền đến, một sự thống ngự tất cả, chưởng sinh khống tử, xuyên qua kiếp trước kiếp này, tất cả nhân quả nghiệp báo đều dao động sâu sắc trong phiến thiên địa này.
【Đại Nghiệp Vô Sinh Đồng Tử】 Lấy Dạ Nguyệt Lung làm cửa, Chân Quân Thái Minh tông, ném cho An Tĩnh một cái nhìn thoáng qua.
Chỉ cái nhìn đó thôi đã đủ giết chết An Tĩnh rồi.
Nếu như An Tĩnh là người đơn độc.
"Ôi, ta đã nói rồi mà."
Đối diện với thần thông hiển thánh của Thiên Ma đủ để giết một cách không phân biệt bất cứ ai ở chỗ có Thần Tàng Võ Mạch, An Tĩnh không khỏi khoanh tay, không chút vấn đề nói: "Sư tổ nhà ta sẽ ra tay."
Đúng như An Tĩnh nói, Tinh Nguyệt trên trời vừa xoay chuyển, bỗng nhiên hóa thành một mặt kính tinh không lớn bao la, sau đó, một bàn tay lớn huy hoàng, bao la, đầy vẻ tức giận đưa ra, chụp thẳng vào con mắt kia.
【Sân Diệt, ngươi thực sự nghĩ Minh Kính tông ta không có ai sao, dám mẹ nó ra tay hả? Có thấy xấu hổ không khi mà dùng người trẻ tuổi nhà mình thiêu đốt mệnh đánh tiểu bối nhà ta, ngươi không thích tiểu bối nhà ngươi chứ ta vẫn thích đấy nhé】 Thanh âm giận dữ của Trần Ẩn Tử sư tổ chỉ có An Tĩnh và Dạ Nguyệt Lung nghe thấy được, bàn tay khổng lồ và con mắt va vào nhau trong nháy mắt rồi cùng biến mất không còn tăm tích kèm theo những đợt sóng Thái Hư dữ dội, rõ ràng là hai bên đã di chuyển đến một địa vực không người nào đó không rõ để đại chiến.
Uy áp vừa tan biến, giữa thiên địa, vẫn chỉ có An Tĩnh và Dạ Nguyệt Lung treo lơ lửng giữa không trung.
"Ngươi đã thua ta rồi, dù có gọi trưởng bối cũng vô ích."
An Tĩnh bình tĩnh nhìn Dạ Nguyệt Lung vẻ mặt thất vọng, hắn cười, cười vô cùng vui vẻ: "Về đi, một trận chiến rất thú vị, ta quyết định tạm thời không giết ngươi."
"Hy vọng tương lai ngươi và Thái Minh tông, có thể mang lại cho ta nhiều niềm vui hơn nữa."
"Vô cùng cảm tạ..." Dạ Nguyệt Lung vừa thoát chết giờ phút này không có tinh thần đáp lại, nàng chỉnh lại đầu, ở cổ còn có vết máu tươi, như là vòng cổ màu máu: "Ta đi đây?"
Nói xong, nàng định xoay người đi, nhưng vẫn nghiêng đầu, thận trọng nhìn về phía An Tĩnh.
Lần này thì An Tĩnh hơi không nhịn được: "Ngươi không định thả chút ngoan thoại sao? Cứ thế mà đi không phải là không được hay sao?"
"Nguyện chiến phục thua, ta đã thực sự thua rồi, có thể bị người mạnh hơn ta nhiều như vậy đánh bại, đối với ta cũng xem như là một loại vinh dự."
Gặp thất bại và bị tông môn thăm dò như một quân cờ, Dạ Nguyệt Lung lúc này đã hơi mất ý thức, hoàn toàn ở trong trạng thái nằm yên chịu nhạo báng: "Xin lỗi, An Tĩnh, không thể khiến ngươi dùng toàn lực, ta rất xin lỗi."
"Ta sẽ cố gắng tu hành, hy vọng lần sau khi ta tiến bộ, có thể để An Tĩnh đại nhân được tận hứng."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận