Thiên Mệnh Giai Tẫn

Thiên Mệnh Giai Tẫn - Chương 74: Nội thành khu cứ điểm (length: 8978)

An Tĩnh cũng không biết mình không chỉ bị một trong ba thế lực lớn nhìn trúng, mà còn bị "bại tướng dưới tay" của một thế lực khác để mắt tới.
Nhưng chuyện này không quan trọng, cho dù An Tĩnh biết rõ cũng chỉ cười xòa —— không bị ai nhòm ngó mới là tầm thường, phàm là cho thấy mình có điểm đặc biệt, ắt sẽ bị các thế lực khắp nơi chú ý.
Mà những chú ý và để ý này, đều không ảnh hưởng tới An Tĩnh hiện tại.
Bởi vì hắn và Hoắc Thanh đều đã chuyển vào khu biệt thự của Niệm Tuyền, mỗi ngày có kem ly đồ uống và tiệc tùng, còn được dùng Trúc Cơ Tụ Linh Trận cấp chuyên nghiệp, sướng rơn cả người.
Tính tới thời điểm hiện tại, An Tĩnh ở Huyền Dạ thành có ba căn cứ địa.
Căn thứ nhất là kho hàng ở trấn Trọng Cương nằm ở ranh giới khu an toàn —— nơi này giờ đã bị phong tỏa, ít nhất phải một hai tuần nữa mới dần dần mở cửa lại.
Căn thứ hai là phòng nhỏ Thiết Thủ thu hồi ở ngoại ô Huyền Dạ thành. Vì Thiết Thủ giờ đã rời đi, đến căn cứ bí mật của Quy Nghĩa Quân để báo cáo tình hình, nên hiện giờ Hoắc Thanh và đại tỷ Tú Vũ đang quản lý.
Còn hiện tại căn thứ ba, chính là khu biệt thự trong nội thành của Niệm Tuyền.
Tuy nhà Niệm Tuyền có sự giám sát của bên tam trung, nhưng chủ yếu chỉ để bảo đảm an toàn cho Niệm Tuyền, trong phòng chỉ cần biết tránh né là ổn, tính bảo mật lại còn tốt hơn hai nơi trước đó, hơn nữa sẽ không có chuyện đột kích kiểm tra hay yêu thú tấn công, độ an toàn là tốt nhất.
Mở cửa sổ ra, An Tĩnh nhìn về phía bên ngoài.
Bầu trời âm u bị ánh đèn neon rực rỡ của nội thành chiếu sáng rực rỡ, biến thành một cảnh tiên lung linh đầy màu sắc, mặt đất bằng phẳng với ánh sáng nhân tạo, không khí sạch sẽ tới nỗi không có một hạt bụi lơ lửng nào, có thể nhìn thấy cuối khu dân cư.
Giữa các tòa nhà để ra đủ khoảng trống, đường phố mới toanh sạch sẽ lại rộng rãi, ven đường những hàng cây cảnh thẳng tắp đều có những linh văn màu bạc trên cành lá đang chuyển động, nối liền thành đại trận, vừa nhìn đã thấy thoải mái dễ chịu.
Các phương tiện giao thông đi lại không phải tàu xe mà là phi xa không tiếng ồn và pháp khí cá nhân, phi cơ cá nhân cao cấp như của Đằng Sương Bạch ở đây coi như ồn ào nhất, nhưng kể cả vậy, phi cơ ở nội thành cũng có trận pháp tĩnh âm.
Toàn bộ khu sinh hoạt không khác gì thư viện, mọi thứ đều du dương tĩnh lặng, khiến người có thể ở trạng thái tập trung tinh thần tu hành bất cứ lúc nào.
Không khí trong lành, không một chút mưa axit. Một lớp màng bảo hộ mờ bao phủ toàn bộ khu dân cư, mà trên bãi cỏ lớn bên cạnh có không ít trẻ con đang nô đùa vui vẻ.
Nhìn cảnh này, An Tĩnh có một khoảnh khắc hoảng hốt, phảng phất như hắn không ở Thế Kiếp sau, tại giới Thiên Nguyên hoang tàn, mà là ở quê nhà Địa Cầu với xã hội Đại Đồng ở kiếp trước.
—— nơi đây khác hẳn với những khu đổ nát, bang phái chém giết, đầy axit ăn mòn và ô nhiễm dưới thành khu và khu vực an toàn, rốt cuộc có ở cùng một thế giới sao?
An Tĩnh không khỏi suy nghĩ về vấn đề này, nhưng hắn rất nhanh tự giễu bật cười: "Chuyện này chẳng phải giống Hoài Hư sao? Lão gia Thần Kinh múa may hát mừng cảnh thái bình, mấy cậu ấm ăn gạo trắng cũng chê bẩn, hoàn toàn không biết đến người ở Bắc Cương đang chết đói."
"Mẹ nó, ta và nương ở Sương Kiếp khổ sở giãy giụa mấy tháng trước, nằm mơ cũng muốn ăn cơm gạo trắng!"
Sở dĩ là mấy tháng trước, vì sau đó An Tĩnh nằm mơ cũng không thể nhớ cơm có mùi vị gì nữa. Khi đó, có vỏ cây với cám để ăn cũng đã là không tệ rồi... Còn cơm gạo trắng thì, người ta đã sắp thành kẻ gạo thịt!
"Thế giới khác nhau, nhưng con người là giống nhau, đám 'thượng đẳng nhân' vô nhân tính vẫn cứ là vậy..."
Đóng cửa sổ lại, lòng An Tĩnh ngược lại càng kiên định: "Đại Thần Đế Đình, tập đoàn Thiên Nguyên, bọn chúng có kiếm, quyết định 'pháp' của bọn chúng... Ta nếu muốn đối kháng với bọn chúng, cũng phải có kiếm của riêng mình, lập ra pháp của mình."
"Ta có kiếm. Ta nhất định sẽ có sức mạnh, ta tin vào điều đó —— điều duy nhất ta cần suy nghĩ, chính là pháp của ta."
Làm sao mới tích lũy được sức mạnh, làm sao để người của phe mình không biến thành kiểu Đại Thần và các tập đoàn?
An Tĩnh đã có ý tưởng về vấn đề trước mắt, hắn có thể dùng kỹ thuật chênh lệch giữa hai giới để phát triển căn cứ hai giới, còn vấn đề thứ hai có lẽ phải đợi trung hậu kỳ suy nghĩ thêm, giờ kết cấu tổ chức của hắn còn nhỏ gọn, còn lâu mới cần đề phòng vấn đề đó.
Nhưng với vai trò thủ lĩnh, An Tĩnh nhất định phải tính tới những khả năng đó trong tương lai.
Và ngay lúc An Tĩnh đang suy nghĩ thì trong đại sảnh, có chút ồn ào, tiếng nói chuyện xen lẫn kinh ngạc vang lên không ngớt.
Nghe kỹ thì đó là tiếng Hoắc Thanh và Niệm Tuyền đang trao đổi về trận pháp.
"Ôi, không ngờ là mình còn cách pháp trận Tụ Linh cấp chuyên nghiệp một khoảng lớn như vậy."
Với tư cách là một Trận Pháp Sư chuyên nghiệp, Hoắc Thanh ngay từ đầu đã để ý tới Tụ Linh Pháp Trận của nhà Niệm Tuyền, sau khi được phép, hắn đã lập tức đến quan sát, phân tích một cách say mê.
Và kết quả phân tích khiến Hoắc Thanh phải thở dài: "Vốn nghĩ nếu Tụ Linh Trận An Tĩnh cho ta mà có thể xếp chồng lên đến tầng chín thì sẽ có thể chạm tới lĩnh vực Trúc Cơ, giờ xem ra còn kém xa."
Hoắc Thanh cảm khái bị Niệm Tuyền nghe thấy, không khỏi tò mò mong Hoắc Thanh cho xem thử —— và khi Hoắc Thanh dùng các linh tài đơn giản bày một pháp trận Tụ Linh có hai tầng chồng lên, lập tức làm cho Niệm Tuyền là học sinh xuất sắc chính quy kinh ngạc.
"Pháp trận này... Vô luận là lý luận thiết kế hay thủ pháp cấu trúc đều hoàn toàn mới!"
Thương thế thật ra còn chưa đủ để xuống giường tùy tiện, Niệm Tuyền chống gậy cúi người xuống, kinh ngạc nhìn Hoắc Thanh mày mò điều khiển pháp trận hai tầng: "Trời ạ, đây là trận trong trận, phong thủy trong cục phong thủy!"
"Thì ra là thế, dùng trong âm có dương, trong dương có âm làm lý luận cốt lõi? Dù ta không hiểu nhiều về trận pháp, nhưng Hoắc Thanh này, pháp trận này thiết kế phi thường cao minh, nó mạnh mẽ không phải ở hiệu suất mà là sự tinh xảo!"
"Nói đơn giản thì công dụng lớn nhất của nó thật ra là ở việc thay đổi và sửa chữa nhỏ trong các đại trận phòng ngự của thành trì, và đại trận phong thủy tự nhiên, để đạt được hiệu quả ngàn cân một lạng!"
"Vậy mà lại như vậy!"
Thiên phú về trận pháp của Hoắc Thanh đích thực hơn người, hắn vốn không nghĩ ra, cũng chỉ vì ở nơi nhỏ bé lâu, tầm nhìn không đủ lớn, giờ được Niệm Tuyền gợi ý, tức khắc đã hiểu ra: "A, ta hiểu rồi, người viết bản 'Thái Minh Kinh' kia thật ra căn bản không định dạy người ta vẽ đại trận từ đầu đến cuối."
"Hắn biết chúng ta đã tinh thông trận pháp và các loại đại trận thông dụng rồi nên toàn dạy những thứ nâng cao..."
"Khó trách, khó trách, ta phải cố gắng hơn nữa!"
Hai tu sĩ Thiên Nguyên giới Hoắc Thanh và Niệm Tuyền trò chuyện kiến thức kiểu này hăng say, khiến An Tĩnh chỉ hiểu chém giết và tu hành cảm thấy hơi lạc lõng —— thật sự là hắn không hiểu trận pháp, cũng không biết phù lục hay luyện khí, còn đan đạo thì chỉ có thể nói là hiểu chút ít về dược tài, những câu chuyện này vậy mà hắn không xen vào được câu nào!
"Có cảm giác Thiên Nguyên giới chia kỹ nghệ tu hành ra 'Đan Trận Phù Vũ Khí' vẫn là có đạo lý, năm môn kỹ nghệ này đều có thể coi là những tài năng xuất chúng của tu sĩ, nếu rèn luyện được nhiều môn thì càng có thể suy luận, nâng cao sự lĩnh ngộ đại đạo."
An Tĩnh nhìn hai người Niệm Tuyền Hoắc Thanh đang cách không mắt sáng lên, dùng tâm phiến linh võng trao đổi, cảm thấy mình có chút thừa: "Ta cũng phải chọn một môn để tu luyện thôi —— chỉ biết chém giết không được, nhất định phải nắm vững một môn kỹ nghệ phụ trợ sản xuất và xây dựng dân sinh thì mới có thể hiểu sâu hơn về sự vận hành của xã hội thiên địa."
"Ta sẽ dạy ngươi luyện khí." Kiếm linh Phục Tà nói: "Nhưng ta cảm thấy nguyên nhân ngươi lạc lõng không phải vì không chen vào được, mà là do ngươi không có tâm phiến của người bản địa —— thứ này thật sự dùng tốt, ở thành trong lại càng dùng nhiều."
"Sau này nếu ngươi muốn tham gia sâu vào công việc của giới Thiên Nguyên thì một cái tâm phiến tốt là cần thiết... Đúng lúc mà chuẩn bị đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận