Thiên Mệnh Giai Tẫn

Thiên Mệnh Giai Tẫn - Chương 83: Không vốn cuồng kiếm lời (3/3) (length: 10280)

"Vậy xin đa tạ các vị huynh đệ nhắc nhở."
An Tĩnh mỉm cười chắp tay một cái, sau đó liền ra hiệu Hoắc Thanh tiếp tục lái xe về phía trước.
"Ta còn tưởng rằng bọn họ thật sự muốn đòi tiền ấy chứ..."
Xe chậm rãi lăn bánh, Hoắc Thanh vẫn còn sợ hãi: "Trước đây bọn Trú Hổ Bang cũng hay làm vậy... Nếu không đưa tiền, là thật không cho người ta vào trấn, có khi còn sẽ chặn đường đánh nữa!"
"Yên tâm."
An Tĩnh cũng hiểu rõ: "Mấy người này chỉ là cái miệng lanh lợi, hễ gặp kẻ yếu là bắt nạt, ngươi càng tỏ ra nhút nhát, bọn họ càng có thể cướp của ngươi."
"Nhưng nếu ngươi không sợ, đám người này dù sao cũng là Thành Vệ Quân, sao có thể tùy tiện ra tay với 'Người trong thành' như ngươi chứ?"
"Ra là vậy... "
Hoắc Thanh và U Như Hối ngơ ngác gật đầu, người trước vì cẩn thận quen rồi, người sau thì không ngờ còn có chuyện kiểu này.
Năng lực giao tiếp xã hội cũng là một yếu tố thực lực quan trọng nhất mà.
An Tĩnh nghĩ như vậy, mặc dù bản thân hắn nhiều lúc cũng chỉ muốn 'Giết sạch hết đi', nhưng chưa kể có nhiều người không đáng phải chết, một số xung đột chỉ cần vài ba câu là có thể ngăn ngừa được, không cần thiết liên tục gặp rắc rối.
"Người phụ trách bên Trọng Cương trấn của Tiểu Hách Sơn là một người họ Lục, tên Hoạch Hoành, cứ gọi là Lục tiên sinh là được."
Chuyện này, Hoắc Thanh cũng đã liên hệ, hắn vừa dùng tin phiến liên lạc với đối phương, vừa giới thiệu chi tiết giao dịch lần này với An Tĩnh và U Như Hối: "Lần này chúng ta muốn mua là kho hàng lớn số 3 ở Trọng Cương trấn của Tiểu Giả Sơn, nằm ở phía nam trấn phía Tây, diện tích rộng mà công trình cũng cũ, lần tu sửa gần nhất là sáu tháng trước, lần giao dịch này không bao gồm phí bảo trì sau này, tức là chỉ mua lại kho hàng cùng đất xây dựng thôi."
"Quy trình hợp đồng cụ thể đã thống nhất rồi, tiếp theo chúng ta một tay đưa linh vật, một tay nhận khế ước là xong, rất thuận tiện."
Quả thực rất thuận tiện. An Tĩnh khẽ gật đầu. Tất cả những điều này đều nhờ vào thân phận 'Người Huyền Dạ Thành' của Hoắc Thanh.
Nếu là người từ khu vực an toàn, việc mua nhà sẽ vô cùng phức tạp, trước tiên phải nộp lại lịch sử sinh hoạt, còn phải định ra những điều khoản trái ngược với cam kết, quan trọng nhất là việc phê duyệt hợp đồng của cục bất động sản rất khó thông qua, phải nộp đi nộp lại nhiều lần, vô số giấy tờ cam kết, thề phải trói người vào bất động sản.
Còn An Tĩnh loại nông dân hoang dã ở nơi khác?
Xì! Đồ người hoang dã hôi thối, dám đến khu vực an toàn của chúng ta xin ăn à?
Chỉ có người Huyền Dạ Thành tới khu vực an toàn mua bất động sản, mới có thể dễ dàng, thuận lợi như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân mà Hoắc Thanh, hoặc nói là phần lớn người ở khu vực an toàn vẫn luôn khát khao trở thành người trong thành, đó là thực sự có đặc quyền, rất tiện lợi, thực sự có lợi!
Trọng Cương trấn không phải là không có cư dân, chỉ là lúc này họ đều đang làm việc, số ít ở nhà đợi chiến đấu kết thúc.
Trên con đường bụi bặm, chỉ có lác đác vài nhóm vệ binh tuần tra, nhưng càng vào khu vực vắng vẻ thì ngay cả vệ binh cũng thưa thớt dần.
Chẳng bao lâu, bọn họ đã tới trước một kho hàng lớn màu xám trắng, được bao quanh bằng tường.
Tại đây, nhóm của An Tĩnh gặp người dân đầu tiên không phải vệ binh, một người đàn ông trung niên là nhân viên công tác, tóc hoa râm, thần thái mệt mỏi, khoác áo bào Tiểu Giả Sơn.
"Là Hoắc tiên sinh sao?"
Sau khi mọi người xuống xe, người quản sự này tiến thẳng lên phía trước tìm An Tĩnh, thở dài một hơi nói: "May mà các người tới cũng nhanh, nếu không buổi chiều tôi phải đi rồi."
"Lục quản sự, anh ấy mới là Hoắc tiên sinh."
An Tĩnh liếc mắt ra hiệu, Hoắc Thanh đi lên, Lục quản sự phản ứng lại, liền hiểu ra.
-- Kẻ có tiền ở vùng hoang dã hợp vốn với bạn trong thành mua nhà? Chuyện này cũng không hiếm gặp.
Anh ta chào hỏi Hoắc Thanh xong, vẫn quay sang An Tĩnh đang chủ sự nói: "Nếu giao dịch thì xin nhanh chóng một chút đi, không thì công tác nghiệm thu của bên tôi ít nhất phải nửa tuần, lâu thì một hai tháng mới xong, thật là phiền phức."
"Không thành vấn đề."
An Tĩnh cũng trực tiếp lấy linh thạch từ trong ngực ra: "Hai lượng năm tiền, giá thị trường bảy nghìn năm trăm công thiện."
"Hả?"
Vốn dĩ đang mệt mỏi, hơi qua loa muốn xong việc sớm, Lục quản sự đột ngột ngẩng đầu.
Thực lực của anh ta giống như Nữ Quản Sự tóc đuôi ngựa mà An Tĩnh từng gặp trước đây, đều là Luyện Khí lục trọng, giờ phút này nhìn thấy linh thạch cũng không thể rời mắt.
Nuốt nước miếng, Lục quản sự còn muốn tỏ vẻ bình thường, nhưng phát hiện không cần thiết nữa thì liền dứt khoát không giả vờ: "Là linh thạch tự nhiên? Không bị ma khí ô nhiễm, cũng không qua tái chế?"
"Tự anh thử xem."
An Tĩnh không hề sợ hãi, ném khối linh thạch này về phía đối phương, làm Lục quản sự giật mình hô lên một tiếng, liền thi triển một tay khống phong thuật, nhẹ nhàng dẫn dắt linh thạch tới trong tay mình: "Anh làm gì đó! Rớt bể thì tôi thiệt!"
Tuy nói là vậy nhưng vừa cầm được linh thạch trong tay, Lục quản sự liền lộ vẻ mặt mừng rỡ: "Quả nhiên là linh thạch tự nhiên! Trời ạ, khí tức thuần khiết thế này, thanh linh trong trẻo như vậy..."
An Tĩnh kiên nhẫn chờ đối phương mân mê linh thạch hồi lâu, vừa quay sang hỏi U Như Hối bên cạnh: "Thế nào?"
"Thượng trung." U Như Hối dùng ngón tay làm một ấn thủ, nhẹ giọng nói: "Kim khí hừng hực như lửa, lửa nung luyện kim, là nơi luyện kim tốt nhất... Cho dù không làm kho hàng, làm xưởng luyện binh cũng hợp, quá thích hợp tu hành!"
"Được."
An Tĩnh khẽ gật đầu, trải qua nhiều trận giết chóc, hắn cũng cảm thấy Thái Bạch Thần Thông của mình, ít nhất là dị năng sắp thức tỉnh rồi, dù sao hắn là Kim linh căn, ở phương diện này cũng có chút thiên phú.
Chỉ cần mình đi học thêm về thuật chế tạo hoặc khôi lỗi thuật, có lẽ sẽ thức tỉnh năng lực tương quan cũng không biết chừng?
"Phục Tà, ngươi biết không?" An Tĩnh thầm hỏi, Phục Tà đưa ra câu trả lời chắc chắn: "Biết. Nhưng chúng ta luôn chạy trốn, có thời gian đâu mà đi học những kỹ năng cần nơi đóng quân ổn định này?"
"Cho nên ngươi muốn mua chỗ ở tại Thiên Nguyên Giới, ta đã ngăn cản, chúng ta quả thật cần một động phủ yên ổn, kín đáo để tu hành."
Sau khi đã quyết, An Tĩnh để U Như Hối thu ấn thủ lại, nhìn sang Lục quản sự: "Được rồi chứ?"
"Thiếu khoảng nửa thành linh lực."
Lục quản sự nghĩ ngợi rồi cau mày nói: "Linh thạch này từng dùng rồi à?"
An Tĩnh hiểu rõ, đây chỉ là lời Lục quản sự muốn mặc cả một cách bản năng, hắn không chút hoảng hốt: "Chỉ có dùng rồi, anh mới biết được viên này là linh thạch nguyên sinh tự nhiên, chứ không phải hàng second hand bổ sung năng lượng."
"Dù sao cũng không thiếu nhiều, cũng không cản anh tinh luyện ra khí tức thanh linh trong trẻo."
"Cũng phải." Lục quản sự hiển nhiên không thể bỏ qua khối linh thạch này, xem ra là định dùng tư vật của mình để đổi rồi giao lên trên.
Vài nghìn công thiện linh vật, anh ta đúng là có một ít, nhưng linh thạch tự nhiên loại bị quản chế này thì anh ta căn bản không mua được.
Công thiện thì dễ kiếm, còn linh thạch thì khó tìm.
Đừng nói linh thạch của An Tĩnh giá vượt giá nhà, cho dù là không vượt, anh ta cũng sẽ tự bỏ tiền bù vào.
"Đi."
Ngẩng đầu lên, Lục quản sự có vẻ thoải mái hơn nhiều: "Coi như anh bảy ngàn công thiện, còn dư một ngàn ba trăm công thiện sau sẽ tính... Hoắc tiên sinh?"
Anh ta nhìn sang Hoắc Thanh đang tranh thủ thời gian, chăm chú đọc trận pháp đồ lục, mà Hoắc Thanh bị An Tĩnh vỗ một cái mới phản ứng, hắng giọng một tiếng rồi cất đồ lục, nghiêm mặt nói: "Vậy chúng ta ký hợp đồng thôi!"
"Không." An Tĩnh lại vỗ vai Hoắc Thanh, hắn nhắc nhở: "Yển khôi!"
-- chỗ công thiện thừa, hỏi thử Tiểu Giả Sơn có yển khôi cũ nào không!
Tuy An Tĩnh không nói rõ, nhưng Hoắc Thanh giật mình, anh lập tức nói: "Chỗ công thiện thừa, có thể dùng mua yển khôi cũ của quý ti được không? Lấy quặng, đào đất đều được."
"Không giấu gì anh, chúng tôi đối với yển khôi chi đạo... cũng cảm thấy hứng thú?"
"Đúng là có."
Lục quản sự xoa xoa râu, tiện thể bán cho anh ta mấy đồ yển khôi cũ thì chỉ đơn giản là ký thêm một tờ giấy, tính sổ sách như vậy thì càng lời: "Nhưng, đừng trách tôi nói trước."
"Không có quyền hạn của công ty, những yển khôi này đều không thể kết nối với địa mạch chính, các anh muốn dùng thì chỉ có thể tự cung cấp năng lượng."
"Học hỏi thôi mà."
Lúc này An Tĩnh cũng lên tiếng: "Anh cứ nói xem một ngàn ba trăm công thiện có thể mua mấy cái?"
"Năm cái." Lục quản sự nhẩm tính: "Nhưng đều là yển khôi khai thác khoáng sản gần như bỏ đi... Lúc nào thành phế phẩm cũng không biết, nếu anh muốn mua, tôi có thể tặng kèm bộ dụng cụ sửa chữa và linh kiện dự phòng."
Thực ra đều là phế phẩm, chỉ là bây giờ vẫn còn dùng được thôi.
Lục quản sự khó mà tưởng tượng, vậy mà vẫn có thể dùng mấy loại yển khôi bỏ đi tàn phế này đổi lấy công thiện.
Cái thế giới này, sao có thể có chuyện làm ăn tốt đến vậy?
"Năm cái!"
Mà An Tĩnh trong lòng cũng đầy cảm thán: "Một viên linh thạch tùy tiện lấy được từ tên tiểu binh Chân Ma Giáo, vậy mà ở Thiên Nguyên Giới có thể đổi một cái kho lớn, lại thêm năm con yển khôi bán tự động với hàm lượng kỹ thuật cao?"
"Cái thế giới này, thế mà lại có chuyện làm ăn kiếm lời không cần vốn như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận