Thiên Mệnh Giai Tẫn

Thiên Mệnh Giai Tẫn - Chương 12: Kim Mao Bi Oản Chưởng (length: 10988)

Vẻ mặt An Tĩnh đều bị chưởng quỹ thu vào mắt, ai cũng thấy rõ vị Trần Lê thiếu gia này đang nhắm vào thứ gì.
Hắn cười nói: "Vật này quý giá, chính là một đầu gấu nâu lão thành trăm năm tuổi, da lông của nó đã bị đại lão bản của lầu Chính Nghĩa tối cao mua mất rồi, giá trị mấy ngàn bạc."
"Ví như Huyền thiếu ngài muốn. . . ."
Hắn vốn muốn nói, ví như An Tĩnh muốn mua cái móng gấu này, thì số bạc mang theo cũng không đủ - hoặc là lấy chiếc kính bảo vật này mà đổi, hoặc phải mang ra thêm bảo vật khác của Trần Lê.
Nhưng ngay sau đó, chưởng quỹ trợn tròn mắt.
Vì chưa kịp để hắn dứt lời, An Tĩnh đã lấy ra một chồng bùa chú.
"Bùa chú chất lượng này?!"
Trông thấy An Tĩnh đưa ra một xấp bùa chú nhỏ, cả chưởng quỹ Lợi Trinh lẫn quản sự Lý đều hít sâu một hơi.
Dù những bùa chú An Tĩnh lấy ra trông không đặc biệt tinh xảo, đa phần chỉ là những thuật pháp bình thường, nhưng kiểu dáng, hoa văn trên đó đều chứng tỏ chúng do đại sư vẽ ra!
Phù văn rõ ràng, nét bút trôi chảy, bùa này chỉ cần người có chút khí huyết luyện ra cũng có thể kích hoạt!
Phải biết, sự khác biệt của bùa chú nằm ở chỗ, nó bản chất là một đạo thuật pháp đã hoàn thành, một bùa tốt thì dù võ giả Nội Tức Như Ti chỉ cần hơi điều động chút tinh khí trong người là có thể thi triển.
Nhưng nếu phẩm chất kém, có lẽ cần rót vào lượng lớn tinh khí, thậm chí còn vượt quá tinh khí mà người vẽ bùa phóng thích ra!
Loại thứ nhất tự nhiên là đồ tốt, còn loại sau dù có thể bù đắp cho sự thiếu hụt của võ giả nhưng không thể nói là vô dụng, chỉ có điều giá trị không cao.
Mà bùa chú thực sự đắt đỏ lại là những loại mà chỉ cần người có khí huyết là dùng được - bùa thượng phẩm. Dù đại thần tu luyện đạt đến nội tức tam dưỡng, có thể thành võ giả thì không nhiều, nhưng số võ đồ điều động được huyết khí thì không ít.
Bọn họ không dùng được các thủ đoạn võ đạo chân chính, càng không có pháp thuật, nên bùa chú là con đường duy nhất để thi triển thần diệu.
Tư liệu làm bùa chú tốn kém, lại mất rất nhiều tinh thần, mà người vẽ được bùa đa phần là những kẻ có chí với khoa cử, hoặc là các quan viên có chức có quyền, nên các loại bùa chất lượng thượng phẩm đều là vật tư chiến lược, số lượng lưu thông trên thị trường không nhiều.
Những bùa đang bày bán ngoài phố đa phần đều do người đã bỏ khoa cử, chỉ nghĩ đến kiếm tiền mà vẽ ra, hoặc do một số phương sĩ bên ngoài đạo gia, chất lượng đáng lo ngại mà thuật pháp cũng chẳng hữu dụng mấy.
Nhưng xấp bùa trong tay An Tĩnh lại khác biệt hoàn toàn.
Đầu tiên, đường nét, hoa văn chữ trên bùa cực kỳ rõ ràng và có quy tắc, thấy rõ người vẽ có bản lĩnh thâm hậu, chắc chắn là do đại sư làm ra, là hàng thượng phẩm, thậm chí trên trung phẩm.
Thứ hai, bằng con mắt tinh tường của chưởng quỹ Lợi Trinh, hắn mơ hồ nhận ra, xấp bùa này chắc chắn là "Ngưng Tâm phù"! Ai cũng biết, dù tập võ vận chuyển khí huyết hay ngẫm nghĩ tu dưỡng tinh thần đều cần bình tâm tĩnh khí.
Người có thiên phú cao chỉ cần nhắm mắt lại là tự nhiên vào trạng thái, bắt đầu vận công nội thị.
Mà người thiên phú kém nếu muốn đuổi kịp, phải dùng đến hương liệu, nhã nhạc, hàn ngọc, và. . . Ngưng Tâm phù.
Đây là bùa giúp người tu hành, không bao giờ thiếu đầu ra, là hàng "tiền tươi thóc thật" - cho dù người thiên phú tuyệt hảo, khi giao chiến mà dùng một lá Ngưng Tâm phù cũng giảm được nhiều sai sót, huống chi dùng lúc đột phá thì còn giảm nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.
Bùa thường được bán theo tổ 5 tấm hoặc bộ 9 tấm, bộ An Tĩnh cầm trong tay có 9 tấm, đều là thượng phẩm, giá trị cực cao.
"Ngài..."
Giờ phút này, chưởng quỹ khom lưng xuống, giọng nói hoàn toàn trở nên cung kính: "Ngài thực sự muốn bán bộ Ngưng Tâm phù này sao? Đây hẳn là gia tộc chuẩn bị cho ngài đột phá trạm gác. . . . Tốt nhất vẫn là không nên chậm trễ tiến độ tu hành của Huyền thiếu!"
"Đương nhiên, đừng lảm nhảm, với thiên phú của ta thì căn bản không cần bùa này!"
An Tĩnh ngẩng đầu lên cắt ngang lời chưởng quỹ một cách thiếu kiên nhẫn - nhưng đối phương không hề tức giận, ngược lại lộ vẻ mừng rỡ: "Cũng đúng cũng phải, là tại hạ ngu dốt, vậy tại hạ xin đi báo ngay!"
"Mời ngài ngồi! Tiểu Lưu! Dâng trà! Trà ngon nhất!"
An Tĩnh nghiễm nhiên trở thành thượng khách của hiệu cầm đồ Lợi Trinh, đến mức cả quản sự Lý cũng được uống loại trà Vân Sơn sương mù mà cấp bậc của hắn không với tới, có vẻ hơi gò bó.
Hắn đâu ngờ một gã thiếu niên trông có vẻ nhà giàu quê mùa của Trần Lê, lại có thể mang ra cả bộ bùa chú thượng phẩm hữu dụng thế kia?
Có thể tùy ý đưa ra một bộ thượng phẩm phù lục như vậy, phía sau "Tĩnh Huyền" này, chắc chắn trong gia tộc lớn của Trần Lê có một Phù Sư! Hơn nữa còn là trình độ rất cao!
"Ôi, tiếc thật, nếu khi nãy mình kiên nhẫn thêm một chút, làm chủ bỏ bớt tiền lẻ, biết đâu Tĩnh Huyền này đã dùng bùa chú để thanh toán cho chúng ta!"
Lại so sánh với vẻ tiêu tiền như nước của An Tĩnh lúc nãy, trong đầu họ đã suy đoán ra đủ chuyện về một gia tộc lớn ẩn dật của Trần Lê, nghĩ tới việc mình bỏ lỡ cơ hội tạo quan hệ này, quản sự Lý không khỏi đau lòng nhức óc.
Không nói gì thêm, chắc chắn cửa hàng Lợi Trinh bên kia đã thông báo cho bản gia, lần sau giao thiệp với An Tĩnh, chỉ sợ không phải vị chưởng quỹ này mà là một đại quản sự nào đó của hiệu cầm đồ Lợi Trinh. . . . . Đây chính là đại thương hội tung hoành ba đại vực ở Bắc Cương, nếu họ ra tay thì chắc chắn gia tộc Trần Lê sau lưng An Tĩnh cũng vui vẻ hợp tác với đối phương!
Cũng may giờ cũng không quá tệ, mình cũng đại diện cho Hữu Đức Uyển, dù sao cũng lưu lại chút thể diện cho An Tĩnh, biết đâu sau này lại có cơ hội hợp tác?
Nếu An Tĩnh biết được những gì đang diễn ra trong đầu đám người này, chắc chắn hắn sẽ hài lòng gật đầu - mọi chuyện diễn ra đúng như hắn dự liệu.
Tiếng tăm của hiệu cầm đồ Lợi Trinh đúng là không tệ, nhưng An Tĩnh không thể gửi gắm tương lai của mình vào lòng tốt của người khác, hắn tin rằng, chỉ cần lợi ích mình mang lại đủ lớn, thì dù tiếng tốt thế nào cũng không chịu nổi thử thách.
Vì vậy, những thứ An Tĩnh mang ra, dù là bảo kính hay bùa chú, thực chất không quá quý hiếm, mà còn có hàm ý.
Bảo kính quả thực quý, nhưng chung quy chỉ là phàm vật, vì nó mà đắc tội võ giả cùng gia tộc đứng sau thì không đáng.
Nó còn ám chỉ gia tộc An Tĩnh có lịch sử lâu đời, tài lực dồi dào.
Bùa chú tuy hữu dụng, nhưng bùa thì sẽ dùng hết, hơn nữa loại bùa này phẩm giai không cao, cái quý ở chỗ là hàng thượng phẩm - điều này chứng tỏ, gia tộc phía sau tên tiểu tử Trần Lê này nắm giữ kỹ thuật chế bùa tinh xảo, có lẽ còn có cả đại sư tọa trấn.
Vì một bộ Ngưng Tâm phù mà đắc tội với một gia tộc chế phù lớn, một Đại Phù Sư thì dù là kẻ ngu cũng không chọn.
Hơn nữa, dù là bảo kính hay phù lục, cũng đều không phải thứ làm một lần - bản thân bảo kính là bảo vật gia truyền, có giá trị cao nhưng không thể tùy tiện buôn bán, nhưng kính của Trần Lê mà đem đến Đại Thần thì cũng có thể bán được giá tốt.
Bùa chú thì khỏi nói, thương hội nào mà lại từ chối một đường dây bùa chú chứ?
Vì vậy, An Tĩnh tin rằng, chỉ cần mình có chất lượng và cho thấy những nguồn lực này, thì dù là thương hội ngông cuồng nhất cũng sẽ quay về bản chất “dĩ hòa vi quý”, chờ đợi một ngày nào đó hợp tác được với gia tộc Trần Lê phía sau An Tĩnh.
Và An Tĩnh không cho rằng ngày đó còn xa.
Thân phận giả người Trần Lê này, hắn không có ý định bỏ, nếu được, hắn dự định hợp tác với những thương hội có tiếng tăm hơn, bản thân cũng quen thuộc hơn, để ổn định việc buôn bán bùa chú và bảo kính.
Còn về chi phí. . . .
Ha ha, cái gọi là bảo kính kia ở Thiên Nguyên giới chỉ là đá dạ quang nhân tạo rẻ tiền được gắn thêm kỹ thuật làm kính thời xưa.
Bùa chú thì càng vậy - Phù Lục chi đạo ở Thiên Nguyên giới quá phát triển, Ngưng Tâm phù thông thường từ lâu đã sản xuất công nghiệp hóa, phổ cập khắp nơi, dù không rẻ nhưng cũng chỉ khoảng mười công thiện một tổ, mười sáu công thiện một bộ.
Đổi ra tiền thì không bằng mấy chục lượng bạc.
Sở dĩ Thiên Nguyên giới đạt được thành tựu toàn dân tu hành cũng là nhờ những kỹ thuật cơ sở này.
Tất nhiên, do kỹ thuật quá phát triển và phổ cập rộng rãi, Ngưng Tâm phù ở Thiên Nguyên giới thực chất đã trở thành thứ tương tự như khói hương hay các chất gây nghiện khác.
Quá nhiều tu giả dùng Ngưng Tâm phù từ nhỏ, quen với cái tâm cảnh sáng tỏ mà nó mang lại, trong khi công phu suy ngẫm lại chẳng đâu vào đâu, nên cứ hễ không dùng một thời gian là lại khó chịu toàn thân, thậm chí còn có cả phản ứng cai.
Có lẽ đây cũng là một trong những thủ đoạn mà các tập đoàn lớn ở Thiên Nguyên giới dùng để kiểm soát người dân bình thường, nhưng đó lại là một chủ đề khác.
"Huyền thiếu, linh vật ngài yêu cầu, lát nữa sẽ đưa đến phòng khách sạn của ngài."
Rất nhanh, chưởng quỹ với khuôn mặt rạng rỡ bước ra từ phía sau: "Đội săn kia nhà có con trai, đang cần vượt quan, nên vui vẻ nhận lời ngay - hắn còn muốn tặng kèm một chiếc răng cửa của gấu nâu kim mao, nói là kết thiện duyên, giao hảo bằng hữu."
"Được!"
Vậy mà còn có ý ngoài niềm vui, An Tĩnh cũng phát từ nội tâm cảm thấy cao hứng, hắn cười ha ha nói: "Có cơ hội, ta khẳng định phải kiến thức một chút cái đội đi săn có thể đi săn gấu nâu lớn kim mao này!"
Sự tình đến bây giờ, tất cả mọi người đều vui vẻ — Hữu Đức Uyển thể hiện tình nghĩa với An Tĩnh, lại giới thiệu cho lão hỏa bạn Lợi Trinh một mối làm ăn, mà Lợi Trinh cũng đã nhận được tình nghĩa và mối làm ăn của An Tĩnh.
An Tĩnh lấy được linh vật mình muốn, từ đầu đến cuối không tốn mấy đồng, mà đội đi săn bên kia cũng nhận được Ngưng Tâm phù mà họ vĩnh viễn không mua được trong núi.
Bốn bên đều thắng!
Rất nhanh, An Tĩnh liền ngồi chiếc xe tốt mà hiệu cầm đồ Lợi Trinh mời tới, ổn thỏa về tới khách sạn nơi hắn ở một mình.
Cũng không lâu sau, dưới sự hộ tống của mấy vị thị vệ đeo đao, một cái tủ lạnh được đưa đến phòng của An Tĩnh.
Linh vật, Kim Mao Bi Oản Chưởng, đã tới tay!
~~~~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận