Thiên Mệnh Giai Tẫn

Thiên Mệnh Giai Tẫn - Chương 142: Bách Binh tinh thông (1/3) (length: 8932)

Kim Diễn Hoa, tuy rằng nhìn bề ngoài cảnh giới chỉ là Thần Tàng tam trọng, nhưng nàng đã sớm lĩnh ngộ được Chân Ý của Đạo, thần thông Pháp Vực lại mở ra đến tầng thứ tám.
Ngoài quy mô hơi nhỏ ra thì dù là người bình thường hiển thánh cũng không có nội tình như nàng.
Thế mà, một đại cao thủ của Tổ Long Điện ở cấp bậc này, người có tiềm năng cạnh tranh vị trí Long Thần vào mùa xuân sắp tới, chỉ dạy An Tĩnh ba canh giờ mà đã thấy đau đầu.
Thật ra thì, ngay từ canh giờ thứ nhất, Kim Diễn Hoa đã hiểu ra Minh Quang Trần hội quyết kéo bằng được, cho dù phải bỏ mặt sư phụ xuống cũng phải nhờ nàng chỉ bảo An Tĩnh.
"Sao ngươi lại học được rồi?!"
Kim Diễn Hoa không thể tin được nhìn những thiết bị trong sân. Nàng mở to mắt, đôi mắt đẹp ánh lên, nhìn An Tĩnh từ trên xuống dưới, khó tin nói: "Túc Tuệ cũng không thể làm được thế này đâu?!"
Trước mặt nàng, An Tĩnh khí định thần nhàn thả chiếc búa lớn trong tay xuống.
Linh quang vách tường do Kim Diễn Hoa dùng linh khí ngưng tụ bị hắn bổ làm ba lớp. Uy lực như vậy thì một bức tường nhà bình thường đã bị chẻ toạc một phát, có khi còn xuyên thủng sang bên kia. Với người mới vào Nội Tráng thì đã quá mức tiêu chuẩn.
Không những vậy.
Lúc mới cầm kiếm, An Tĩnh chỉ trong ba nhịp thở đã xoay chuyển mũi kiếm, kiếm quang như cầu vồng, giết chết ba mươi sáu con Dực Xà do Kim Diễn Hoa dùng pháp lực tạo ra.
Lúc này Kim Diễn Hoa đã thấy có chút không đúng.
Vì điểm tối đa của bài kiểm tra này là mười hơi thở hợp lệ, năm hơi thở thì đạt điểm tuyệt đối. Dực Xà dù không bay xa, nhưng lại nhảy nhót như điện, tốc độ cực nhanh, không cẩn thận sẽ để lọt và mất thời gian.
Vậy mà An Tĩnh lại tựa như trong chớp mắt đã tính ra lộ tuyến giết tối ưu. Một kiếm phá không, nội tức cuốn theo luồng khí, làm đảo loạn Dực Xà đang tản mác, khiến chúng tụ tập lại một chỗ rồi bị hắn dễ dàng đánh chết.
Sau đó, An Tĩnh dùng đao ngưng thần chém ra đao khí dài mười hai trượng, nếu không có Kim Diễn Hoa ra tay ngăn cản thì cả cái sân cũng đã bị chẻ ra một đường.
Rồi đến lượt An Tĩnh dùng chùy, nâng lên thì nhẹ hẫng mà lực chùy thì chính xác. Hắn nện vỡ đúng các khối gạch thứ hai, thứ tư và thứ sáu trong mười khối gạch xếp chồng.
Để chứng minh mình thật sự có năng lực khống chế như vậy, An Tĩnh lại làm lần nữa, lần này đập vỡ các khối ba, năm và bảy.
Còn những màn như Đại Thương xuyên thủng mười hai lớp giáp sắt; dùng khí điều khiển chủy lăng không phóng đao; một roi quét ngang, Lôi Âm cắt đứt cột linh khí... thì lại xem như thường.
Từ đầu chí cuối, Kim Diễn Hoa đã để An Tĩnh kiểm tra hơn mười loại vũ khí khác nhau, kết quả An Tĩnh cầm lên kiểm tra, suy nghĩ một hồi rồi có thể đạt điểm tuyệt đối, thậm chí là hơn điểm tối đa trong các bài kiểm tra.
"Ta hết cả ý nghĩ để nghĩ ra bài kiểm tra nữa rồi..."
Kim Diễn Hoa chỉ muốn dò xét giới hạn của An Tĩnh, giờ lại cảm giác như bị hắn dò xét.
Với vẻ kinh ngạc của Kim Diễn Hoa, An Tĩnh chỉ mỉm cười.
Đương nhiên, trong một vài loại vũ khí mà hắn nắm bắt không tốt, hắn đã dùng Chấp Thiên Thời khẽ xoay chuyển lực lượng, nắm bắt kỹ nghệ chiến đấu một cách hoàn chỉnh, rồi bộc phát ra sức mạnh mà trước đây hắn không dám nghĩ đến.
Đây chính là cái "võ" thực sự mà Minh Quang Trần đã nói… Hoặc có lẽ không tính là võ chân chính, nhưng ít nhất, nó mạnh hơn võ của người phàm.
【 hoàn toàn nắm giữ cảnh giới 】... Nhập vi? Hay trạng thái Thiên Nhân?
Nói tóm lại, Thiên Tử pháp và Chấp Thiên Thời, tuy không trực tiếp tăng lực chiến nhưng sự nâng cao cảnh giới của một người thì quả thật khủng khiếp.
"Thật hay giả vậy... Hay là ta đã tụt hậu rồi?"
Kim Diễn Hoa vẫn chưa tin. Nàng tìm U Như Hối, dò hỏi đối phương một vài kỹ thuật chiến đấu để biết được sự khác biệt.
U Như Hối học rất nhanh, thật sự là một thiên tài nhưng vẫn sẽ có những sai sót nhất định – thiên tài không phải là không mắc lỗi mà là biết cách sửa sai.
Đây mới là tiến độ thông thường.
Còn An Tĩnh đơn giản là một con quái vật!
Không phải nàng có vấn đề, mà là cái tên quái vật An Tĩnh có vấn đề!
"Hai canh giờ tiếp theo, ta sẽ kiểm tra việc hắn sử dụng kình lực, mức độ hùng hậu của linh khí, độ chính xác trong việc điều khiển, độ cứng của kinh mạch, độ bền của xương cốt, sức bùng nổ, độ dẻo dai..."
Lắc đầu, kết thúc hồi tưởng, Kim Diễn Hoa nghiêm túc nói với Minh Quang Trần: "Ngươi đoán xem kết quả như thế nào?"
-- à, tất nhiên là quá sức bình thường, ngươi nghĩ ta không biết sao?
Minh Quang Trần hiểu, đây chính là kiểu nói chuyện quen thuộc của Kim Diễn Hoa, nàng đặc biệt thích đặt câu hỏi, mà lại không thích người khác trả lời thẳng đáp án, nên mới nói lại: "Kết quả thế nào?"
"Ngay cả khi loại bỏ môn luyện thể pháp cao siêu không rõ kia ra thì tố chất của hắn cũng đã gần đến, mà đến mức cực hạn của thân thể con người!"
Kim Diễn Hoa nghiêm nghị nói: "Ta biết ngươi muốn nói điều này không có gì ghê gớm, nhưng thằng nhóc này không có huyết mạch Tiên Thiên, cũng không có thể chất đặc biệt mà lại có thể đạt tới mức giới hạn này... Quá kinh khủng."
"Chờ đến khi hắn Thần Tàng, có thần thông bổ trợ đúng lúc, cái thân thể đạt cực hạn mà không có bất kì tạp chất huyết mạch nào của hắn thì muốn thành pháp thể gì là thành pháp thể đó, một chút ràng buộc cũng không có!"
"Lợi hại thật." Minh Quang Trần tủm tỉm cười nói, làm Kim Diễn Hoa trợn mắt: "Được rồi được rồi, biết là đồ đệ của ngươi mà... Ai, nghĩ lại vẫn thấy khó tin, tại sao lại có người thiên phú cao đến thế chứ?"
"Thần thông của hắn là Ngưng Khí Thành Binh."
Minh Quang Trần nhắc nhở, Kim Diễn Hoa nghe vậy liền giật mình: "Ngưng Khí Thành Binh? Thì ra là vậy... Thần thông này có thể dùng khí để tạo binh, tùy ý dùng linh sát để tăng cường vũ khí, phát kình với hắn chẳng khác nào hít thở!"
"Khoan đã..."
Sau khi suy nghĩ kỹ, Kim Diễn Hoa nhìn Minh Quang Trần, tức giận nói: "Ngươi muốn xem ta mất mặt có phải không? Chuyện này cũng không nói cho ta một tiếng?"
"Ấy, đâu có."
Minh Quang Trần bình tĩnh nói: "Nhưng ta cảm thấy chỉ có đích thân trải nghiệm thì ngươi mới hiểu thiên phú của An Tĩnh kinh khủng cỡ nào."
"Hay là... ngươi thử, dạy cho hắn cái đó đi?"
Kim Diễn Hoa vừa gật gù, có chút tán thành với lời Minh Quang Trần nói - cho dù đối phương có khen An Tĩnh thế nào, nàng cũng không thể tưởng tượng ra có người thật sự có thiên phú đáng kinh ngạc như vậy.
Nhưng nghe đến vế sau, Long Nữ lập tức phản ứng lại: "Nhãi ranh nhà ngươi, ngay từ đầu đã nhắm vào bí pháp của ta phải không?"
"Năm đó ta không học được." Minh Quang Trần thản nhiên nói: "Đã vậy thì để đồ đệ ta đi thử xem sao."
"Ừm..."
Kim Diễn Hoa trầm tư.
Với thân phận của nàng thì chuyện truyền bí pháp cho người ngoài chẳng phải vấn đề gì. Huống chi đây là bí pháp nàng tự sáng tạo, chỉ là thêm chút mạch tư duy quê nhà, sau khi về báo Truyện Pháp Điện một tiếng là xong.
Thêm nữa là An Tĩnh sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào Tẫn Viễn Thiên, trở thành người một nhà. Thực ra Kim Diễn Hoa cũng chẳng có gì lo lắng cả, năm xưa nàng cũng đã dạy Minh Quang Trần cùng mấy người trong đội rồi.
"Vậy ngươi sau này phải bồi ta đến Trung Châu Đông Hải làm một chuyện lớn."
Ngẩng đầu, Kim Diễn Hoa nói: "Ngươi biết đó, trả nợ nhân quả, không thì viện thảo luận cũng chẳng đi qua."
Minh Quang Trần thật sự hơi khó xử: "Ta thì không sợ... Chủ yếu là đám người Minh Kính Tông giờ đang khó khăn, ta gần đây muốn chuẩn bị hiển thánh, hỗ trợ giải quyết một số vấn đề cho tông môn."
"Trong vòng năm năm ta nhất định hiển thánh, cũng có thời gian giải quyết vấn đề, đối với ngươi mà nói cũng tốt thôi. Có trợ thủ hiển thánh thì chắc chắn hơn là Thần Tàng."
Long Nữ quả quyết nói: "Không nhanh đến vậy đâu, chỉ là năm năm thôi, ta có thể đợi."
"Vậy được."
Minh Quang Trần giãn lông mày ra, hắn biết mình đã hiểu lầm một chút về "sau một thời gian ngắn" - Cũng phải, thời gian của rồng và người sao có thể giống nhau: "Ta đồng ý."
Nghe Minh Quang Trần đồng ý, Kim Diễn Hoa hài lòng gật đầu. Nàng dứt khoát quay người, lần nữa đi về phía An Tĩnh.
Lời hẹn giữa người sắp đi không cần bất cứ khế ước nào, vì họ đều biết họ là người cùng loại, với những chuyện như vậy thì họ khinh thường dối trá...
Bạn cần đăng nhập để bình luận