Thiên Mệnh Giai Tẫn

Thiên Mệnh Giai Tẫn - Chương 57: Ngươi có ba câu nói muốn nói. (length: 10157)

Trong vòng một khắc đồng hồ, An Tĩnh đã gặp được Niệm Tuyền.
Trước phòng bế quan linh mạch, dưới ánh đèn mờ ảo, thiếu niên Luyện Khí khoác lên mình bộ huyễn sắc y phục, những đường vân kim hồng sắc phác họa rõ nét.
Bên hông hắn đeo kiếm, nhưng bàn tay phải vốn dùng để cầm kiếm lại bị từng lớp từng lớp vải băng quấn phủ, bên trên vẽ đầy phù lục minh văn, cánh tay trắng nõn non mịn ấy lại lan ra thứ sát khí xanh đen như rễ cây, khiến cho lớp da mềm mại cũng biến thành vỏ cây khô cứng.
Sắc mặt Niệm Tuyền trông rất tệ, môi nhợt nhạt thiếu sức sống, khi thấy An Tĩnh và Hoắc Thanh, hắn gắng gượng cười, muốn lên tiếng chào hỏi: “Lâu rồi không…”
“Tay bị thương à?”
An Tĩnh chẳng buồn khách sáo, liếc mắt liền thấy tay phải Niệm Tuyền bị băng vải phù chú quấn chặt, cậu hỏi thẳng: “Có chuyện gì thế? Di chứng sau trận Lôi Đài Chiến, mà y sư thành thị không chữa nổi à?”
"Là 'Kiên Mộc Hồn Sát'."
Hoắc Thanh nhìn ra được tên gọi khoa học mà Niệm Tuyền đang phải chịu đựng: “Công có thể khiến kẻ địch khô mục, thủ có thể bảo vệ cơ thể mình. Là thứ sát khí mà tu giả Mộc hệ hay tu luyện, quả thật khó trị.”
“Nhìn tình hình này thì chắc là bị một đòn bản mệnh sát khí của đối thủ đánh trúng tay phải rồi… Nhưng sao có thể?”
Thấy vậy, Hoắc Thanh hơi khó hiểu, thắc mắc nói: “Thứ sát khí này dù uy lực khá mạnh, nhưng thủ thì dễ công thì khó, nếu không đạt Luyện Khí cao giai thì gần như không thể tách rời khỏi cơ thể, dù là tu sĩ luyện thể cũng chỉ dùng thứ sát khí này gia trì cho nhục thể khi chiến đấu chứ đâu ai lại đem nó bắn ra để đả thương địch thủ.”
“Chưa kể, đây là bản mệnh sát khí, đánh trúng đối thủ cũng gây tổn hại cho bản thân, Niệm Tuyền, ngươi gặp phải kẻ điên nào vậy? Lại dùng chiến thuật tự bạo như thế để đánh với ngươi à?”
“…”
Niệm Tuyền chẳng biết phải nói gì, ngơ ngác đứng im tại chỗ, An Tĩnh vỗ vai hắn: “Còn không mời bọn ta vào trong?”
“Ài, vào đi.”
Hắn thở dài rồi mở cửa.
An Tĩnh và Hoắc Thanh bước vào, bên trong là một căn phòng bế quan rất đơn sơ, bài trí đại khái giống như lần trước An Tĩnh đến, có đài Lưu Ly Liên tụ linh, cũng có mộc nhân dùng để trắc nghiệm, xem ra ngày thường Niệm Tuyền rất đơn giản, chỉ tu hành học tập, chẳng hề để lại dấu vết sinh hoạt gì.
“Tu sĩ thuộc tính mộc ở Huyền Dạ thành không ít đấy, nhưng linh vật thuộc tính mộc lại hiếm hoi đến thế.”
Vừa bước vào, An Tĩnh cảm khái nói. Lời này của cậu không phải không có căn cứ, ban đầu trong động quật, kẻ có thân thể ngọc tủy cốt biến thành ma vật võ giả kia là thuộc tính mộc, Thiết Thủ cũng thuộc tính mộc, Hoắc Thanh cũng có thể coi là thuộc tính mộc, còn Phong Đô Vệ lại càng thuộc tính mộc.
Giờ, kẻ làm Niệm Tuyền bị thương kia cũng thuộc tính mộc, khiến An Tĩnh không khỏi có ảo giác, rằng lẽ ra Thiên Nguyên giới không phải thiếu Thủy Mộc hai thuộc tính, mà lại thiếu Kim Thổ mới đúng.
"Chính là vì trời đất thiếu thốn, nên con người mới lấy đạo để bù vào.”
Người vừa lên tiếng là Niệm Tuyền, hắn hơi áy náy, nhỏ giọng nói: “Nếu không có bao nhiêu tu sĩ mộc hệ cần cù làm việc thì lấy đâu ra lương thực? Rốt cuộc thì, ở nơi hoang dã, ma vật hệ mộc cũng là nhiều nhất, cho nên tu sĩ mộc hệ mới có nhiều phúc lợi nhất.”
“Thủy Mộc mất cân đối, Âm Dương ẩn khuất, Hỏa Thổ Kim thịnh vượng... Đây chính là cục diện hiện tại.”
“Thì ra là vậy.”
An Tĩnh gật khẽ đầu, kéo một chiếc ghế cho Niệm Tuyền rồi bảo đối phương ngồi xuống: “Vậy nghĩa là ngươi bị kẻ đông nhất, thường gặp nhất trong các tu sĩ hệ mộc ám toán à?”
"Chuyện này... Sao có thể xem là ám toán chứ!"
Sắc mặt Niệm Tuyền thoáng đỏ lên, khó chịu, không biết phải nói sao, ấp úng: “Tu sĩ hệ mộc đều có một Mộc Khí hoặc Mộc Sát bản mệnh... Ta cũng đoán được! Nhưng, nhưng làm sao ta biết, đối phương gần như đã thua, tỏ vẻ muốn đầu hàng, kết quả lại còn ra tay chứ?"
“À.”
Nghe đến đây, Hoắc Thanh - người thường xem các trận quyết đấu giữa các bang phái cũng đã hiểu ra, hắn chửi đổng: “Rõ ràng thua rồi, nhưng lại quyết không chịu đầu hàng, dù có thua cũng phải kéo thêm người khác vào cùng đúng không? Chẳng phải bọn trung học đều là con cháu Tiên tộc, kém cỏi nhất cũng là thiên tài hàn môn sao? Sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ đến vậy?”
“Đúng là không chấp nhận được thua.”
An Tĩnh cũng hiểu, đây chính là kiểu ‘thấy sắp thua rồi, vì loại trừ chướng ngại trên con đường trường học mình đi đến cuối cùng nên liều một phen tàn nhẫn’.
Dù thực lực của Niệm Tuyền vượt trội hơn tu giả đồng lứa, sau Luyện Khí lại càng thêm vững chắc, với một tay kiếm ý có thể xưng vô địch trong cùng cấp.
Cho dù có những thiên tài khác có thể đánh bại hắn thì cũng không có khả năng khiến hắn chịu thiệt lớn như thế này.
Bây giờ thì xem ra là do đám người ở trường trung học có tính toán, mưu trí, ranh ma, cố ý ra vẻ đầu hàng, nhưng khi Niệm Tuyền lơ là thì bất ngờ tung ra Mộc Sát bản mệnh, khiến Niệm Tuyền trở tay không kịp.
- Đúng là kinh nghiệm thực chiến quá ít, dù là tỉ thí trên lôi đài thì cũng tuyệt đối không được chủ quan trước khi đối phương chính thức đầu hàng hay trọng tài tuyên bố kết quả thắng thua.
An Tĩnh nghĩ thầm, nhưng xét thấy Niệm Tuyền không phải người chuyển sinh nắm giữ túc tuệ như hắn, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất ít, nên không thể trách mắng nặng lời.
“Thật không có đạo đức.”
Hoắc Thanh lại còn tức hơn An Tĩnh - tuy An Tĩnh cũng coi thường mấy thủ đoạn như này, nhưng nếu vì chiến thắng quan trọng, cậu cũng không ngại sử dụng, chỉ là hiện tại vẫn chưa có kẻ địch nào quan trọng đến mức khiến cậu phải dùng đến những mánh khóe tầm thường.
Còn Hoắc Thanh lại khác, hắn là người tự thân trọng quy tắc, bình thường cũng chẳng muốn nghĩ cách đối phó với những người sử dụng mánh khóe ấy, cho nên khi thấy người khác bị ám toán thì giống như mình bị vậy, càng nghĩ càng bực mình!
An Tĩnh vận chuyển Chân Linh đồng cùng Đồng Trung Hỏa, nhìn về phía Niệm Tuyền, lắc đầu nói: “Ngươi bị thương nặng lắm... Thứ Kiên Mộc Hồn Sát này đã cố hóa huyết nhục, khiến ngươi không thể dùng kiếm bình thường được nữa rồi.”
“Cho dù có loại trừ được Mộc Sát thì cũng phải mất một khoảng thời gian suy yếu, ít nhất là một tuần mới có thể hồi phục hoàn toàn, còn bị tổn thương cơ thể, muốn hoàn toàn chữa trị thì phải một tháng, mặc dù ngươi đã vào được top 8, có suất đi vòng đấu loại trực tiếp, nhưng trước khi vòng đấu thứ nhất diễn ra, ngươi không thể nào hồi phục chiến đấu được.”
“Tóm lại là, ngươi không thể tiếp tục tham gia cuộc tỉ thí ở thành thị đặc biệt lần này.”
Niệm Tuyền không nói gì, hắn cúi gằm đầu xuống, ôm kiếm, thần sắc ảm đạm.
An Tĩnh cười, cậu nhìn Niệm Tuyền đang có vẻ chán nản, điềm tĩnh nói: “Niệm Tuyền, ngươi nghiêm túc chiến đấu, một đường toàn thắng không bại mà giờ bị ám toán, đành phải rời khỏi cuộc thi, ta biết trong lòng ngươi có một luồng khí không cam.”
"Việc ngươi chịu gặp ta thay vì tự nhốt mình hối hận, có nghĩa là trong lòng ngươi ít nhất có ba điều muốn nói."
Niệm Tuyền trầm mặc nhìn chăm chú vào tay mình, hắn nghiêm nghị nói: "Lần này là một bài học, ta sẽ rút kinh nghiệm, lần sau tuyệt đối không được chủ quan."
An Tĩnh lắc đầu: "Không phải câu này."
Niệm Tuyền hít sâu một hơi, tay ôm kiếm càng thêm dùng sức, cố gắng trấn tĩnh nói: "Đám người trung học lần này khí thế hung hăng, dường như muốn gì đó lắm, chắc chắn sẽ cố tranh đoạt, giờ ta lọt vào top 8 coi như đã có lời rồi, nếu cố quá có khi lại thành hại."
An Tĩnh hờ hững nói: "Không phải câu này."
Niệm Tuyền đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía An Tĩnh, mà An Tĩnh cũng nhìn thẳng vào hắn.
Trong đôi mắt chàng thiếu niên ánh lên một vẻ xấu hổ.
Một vẻ không cam tâm vì 'rõ ràng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ mà giờ chỉ có thể dừng chân tại đây’.
Còn có một nỗi ủy khuất bị đè nén, một nỗi phẫn nộ sâu trong lòng, khiến cho máu trong người hắn như đang cuộn trào mãnh liệt.
“Ngươi đang ngại cái gì vậy?”
Thấy ánh mắt như vậy, khóe miệng An Tĩnh nhếch lên, cậu bình thản nói: "Niệm Tuyền, ngươi cùng đám huynh đệ giấu cái gì vậy? Ta không tin là ngươi ngay cả chửi tục cũng không biết."
“... Một lũ hỗn đản!”
Giờ khắc này, Niệm Tuyền cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, chàng thiếu niên nghiến răng đứng thẳng dậy, tay trái vung nắm đấm đập vào bia gỗ một bên, khiến cho bia gỗ chấn động không ngừng, bộc phát ngọn lửa giận tiềm tàng trong lòng: “Ta đã có lòng đưa tay đỡ hắn đứng dậy, vậy mà còn dám ám toán ta!”
Hắn hung dữ nói: “Chơi trò lén lút, giở thủ đoạn bẩn thỉu, ta muốn đánh cho cả đám cẩu tử trường trung học đó té sấp mặt, để bọn chúng biết rõ kiếm của ta lợi hại cỡ nào!”
Giờ phút này, sắc mặt Niệm Tuyền đỏ bừng, đôi đồng tử chân linh lam băng cũng biến thành thâm trầm uy nghiêm, giống như biển cả trong cơn bão tố, nửa điểm cũng không thấy phong thái thanh lãnh kiếm sĩ của chàng thiếu niên trong video - nhưng giờ phút này, cả An Tĩnh lẫn Hoắc Thanh đều gật đầu.
Đây mới là Niệm Tuyền chân thật, là ý nghĩ, sự phẫn nộ cùng tính khí thực sự của hắn.
“Tốt, phải thế chứ!”
Vì vậy An Tĩnh cũng cười, cậu từ trong Thái Hư pháp khí lấy ra một mầm cây xanh biếc, thứ vừa được lấy ra từ tinh hoa Mộc Khí của Phàn Tuyết Nha thì lập tức đã dẫn động Mộc Sát nơi cánh tay phải của Niệm Tuyền hơi nhúc nhích, có vẻ như muốn xông ra ngoài.
Trước ánh mắt ngơ ngác của Niệm Tuyền, An Tĩnh đặt mầm xanh ấy xuống trước người đối phương, khoanh tay trước ngực nói: “Mầm cây tiếp tục sống này có thể hóa giải thương thế của ngươi, nhưng ta có một ý tưởng… Tiếp theo ta sẽ cho ngươi hai chiêu.”
“Một chiêu tên là ‘Quán Giáp Chân Kình’ còn một chiêu tên là ‘Tổn thương bệnh kiếm khí’."
Bạn cần đăng nhập để bình luận