Thiên Mệnh Giai Tẫn

Thiên Mệnh Giai Tẫn - Chương 20: Giải quyết ba người (length: 8219)

Không đúng.
An Tĩnh ánh mắt khẽ nhúc nhích, hắn đã nhận ra, lão nhân này vừa rồi rõ ràng là thấy rõ y phục của mình, mà khi nghe thấy mình hỏi lại, nàng còn sững sờ một chút, sau đó mới đổi giọng.
Lão nhân này có ý tứ, bất quá không quan trọng, Hoài Hư ngọa hổ tàng long, nói không chừng có một vài người có thể nhìn ra lai lịch thực sự của người khác đâu?
Vừa lúc An Tĩnh mua một ly trà sữa mặn, chuẩn bị thêm chút cơm rang ăn thử thì hắn bỗng nhiên lại cảm thấy có ánh mắt ác ý.
"Vị cũng được, nhưng so với quê nhà thì kém một chút."
An Tĩnh một hơi uống cạn ly trà sữa mặn thêm cơm rang, sau đó mặt không đổi sắc đứng dậy rời đi.
Mà Hòe đại nương đứng trong bóng tối của quán trà, chăm chú nhìn theo bóng lưng An Tĩnh.
An Tĩnh bước đi bình thường trên phố.
Nhưng, đi được một đoạn, bước chân của hắn càng lúc càng chậm.
"Lão nhân kia không tầm thường, rất có thể có mệnh cách, có cả bối cảnh nữa.
Thần Hải kiếm linh nói: "Quán trà của nàng, là nơi phong thủy hội tụ của Khám Minh thành, mạch đất, che chở phúc địa, nếu là người mệnh cách âm hoặc hồn có thể được bồi dưỡng, lớn mạnh dần."
"Nhưng, bà ta đúng là không phải võ giả, có thể là thân nhân của một vị đại võ giả nào đó."
"Vì vậy mà nhãn lực cũng tốt hơn?"
An Tĩnh thầm giao tiếp, hắn không còn nghĩ đến mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa, mà cảm nhận được xung quanh có mấy luồng ác ý đang tiến đến gần mình: "Ta thấy lạ thật, Khám Minh thành không còn võ giả trấn thủ mà loạn như vậy sao? Mấy người này đâu có lén lút cướp người, mà là trắng trợn bắt cóc đấy chứ."
"Ai bảo ngươi để lộ tài phú nhiều quá làm gì? Mấy cửa hàng lớn không quan tâm, họ sẵn sàng giao dịch với ngươi để kiếm lời nhiều hơn, nhưng tiểu quỷ lại không được như thế, chúng là lũ khó chơi nhất."
Kiếm linh cũng không so đo chuyện tính cách này, hắn càng không lo lắng thực lực của An Tĩnh, còn An Tĩnh đã tìm ra nguồn gốc của ác ý.
Người thứ nhất, tất nhiên vẫn là gã mắt nhỏ quen thuộc kia.
Hắn lờ mờ theo sau lưng mình, ngoài ra, còn có một người phụ nữ đi phía trước mình, thỉnh thoảng quay đầu lại, cùng với một người đàn ông trung niên đi theo bên cạnh, ngoài ra còn có một thanh niên.
Có người yểm hộ phía sau, người đón đầu phía trước, lại có hai người hai bên sườn, quả thực là quá chuyên nghiệp.
Ba người đều là võ giả, cũng xem như là cao thủ.
Hành động của bọn họ thì rất cẩn thận, nhưng quyết định lại cực kỳ to gan, lực lượng có phần quá mạnh.
Nhưng không đáng lo.
An Tĩnh nhìn về phía sau, trong lòng đánh giá khách quan.
Chớ nói hắn đã đột phá Nội Tức Như Triều, Thái Bạch Thần Cấm cũng có tầng thứ ba, dù chỉ vừa mới đột phá nội tức thì hắn cũng dễ dàng giải quyết ba người này.
Bất quá, với người thường thì ba người này đã là khó nhằn rồi, còn mình, cái thân phận Tĩnh Huyền là một gã thanh niên Nội Tức như ti bình thường, không cẩn thận, có lẽ sẽ bị ba người này đánh lén, một thoáng bị bắt đi thật.
Tương kế tựu kế.
An Tĩnh tiếp tục đi về phía trước, ba người kia vẫn tiếp tục vây quanh theo.
Thực tế thì, một kẻ đơn độc, tiêu tiền mạnh tay như An Tĩnh đã nằm trong tầm ngắm của bọn họ, bất quá thấy sau lưng hắn có thể có bộ tộc lớn nên bọn họ chưa hành động thăm dò.
Nhưng hôm trước, bọn họ bất ngờ nhận lệnh trên, treo phần thưởng lớn để bắt hắn.
Tuy hơi nghi ngờ vì mệnh lệnh trên lặp đi lặp lại, nhưng chỉ là một gã Nội Tức như ti, dù có là thiếu niên thiên tài đi nữa thì sao? Cả ba người họ tự tin tuyệt đối có thể bắt tiểu tử này về!
Nhưng bất ngờ thay, An Tĩnh vừa đang dạo trên phố đột nhiên rẽ ngoặt một cái, biến mất trong con hẻm nhỏ.
Người phụ nữ chặn đường phía trước sững người, còn hai gã đàn ông phía sau liếc mắt nhau, liền tăng nhanh bước chân, hướng vào hẻm nhỏ.
Nhưng khi người đàn ông trung niên đi đầu vừa đến cửa hẻm nhỏ thì đã thấy một nắm đấm.
Một nắm đấm siết chặt như ngọc bạch, dùng thế như rồng bay đánh thẳng vào cằm của hắn! Một cú đấm nặng nề trúng cằm, đầu người đàn ông trung niên "Vù" một tiếng, chưa kịp cảm thấy đau đớn và choáng váng thì cả người đã hôn mê.
Xương hàm của hắn trật khớp, thậm chí có vết nứt, gây chấn động não nghiêm trọng.
"Má nó, mày là cái thứ gì?!"
Gã thanh niên đi sau vẫn chưa rõ chuyện gì, chỉ theo bản năng thấy An Tĩnh dám phản kháng thì xông lên, vội vã tung ra một chiêu "Bạt Bộ Phủ Diện Chưởng".
Chiêu này ngắn gọn, mạnh mẽ, dùng mu bàn tay đánh thẳng vào xương hàm và hai gò má, chỉ cần trúng thì có thể gây choáng váng dữ dội, thanh niên nọ thuần thục thi triển, đừng nói người bình thường, võ giả trúng chiêu cũng mất nửa ngày mới tỉnh.
Nhưng khi chiêu chưởng vừa ra được một nửa thì thanh niên thấy tay mình bị người đè xuống, còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay phải của hắn đã bị bắt, ngón chân bị đạp mạnh vào.
Tay bị tàn thì ruột cũng đau, ngón chân cũng vậy, gã mới chỉ nhập môn công phu tấn pháp, bị đạp mạnh vào mu bàn chân thì lập tức mất thăng bằng, đứng không vững, bàn tay trong tay cũng mất hết sức lực.
Thế là, ngay khoảnh khắc sau, cánh tay phải bị bẻ ngược lại, cả người như đô vật ngã nhào xuống đất, đầu bị ép xuống đất, cổ bị một chân chặn lại.
Hắn bị An Tĩnh khóa chặt chữ thập, không thể động đậy.
"Tay của tao! Tay của tao!"
Hắn chỉ vừa dùng lực thì đã kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, tiểu thương xung quanh bị chấn động mà xôn xao, còn An Tĩnh đang dùng Quan Tiết Kỹ khóa đám bắt cóc kia thì chẳng chút cảm xúc.
— Thái Bạch Hạo Linh Thần Cấm gia trì thật mạnh, ta chỉ dùng sức của cơ thể, còn nội tức thì không, nhưng đối phương cố sức giãy giụa như kiến càng, tùy thời đều có thể nghiền nát.
Nghĩ như thế, hắn chỉ bình tĩnh tiếp tục tăng thêm lực đạo, cứ như bẻ bánh quy, bẻ gãy tay của hắn.
Răng rắc.
An Tĩnh lạnh lùng buông tay, chân ra, hắn đứng dậy, gã thanh niên dưới thân cũng miệng mũi sùi bọt mép, đã bất tỉnh.
Hắn không để ý những tiểu thương đang tụ tập ngoài cửa, trên mặt nghi hoặc bất định mà nhảy lên, hai chân đạp mạnh, mượn lực từ vách tường hai bên, vài bước đã chạy lên nóc nhà.
Dù không vận Huyền Bộ, với lực hiện giờ của An Tĩnh, leo tường vượt mái cũng không có gì khó.
Đứng trên nóc nhà, An Tĩnh thấy người phụ nữ nọ mà hắn đã khóa mục tiêu phía trước đã biết không ổn, đang bước nhanh về phía đường khác. Cô ta đã biết chuyện bại lộ, dù đồng bọn thành công hay không thì bây giờ cô ta cũng phải chạy, lại còn dưới sự chú ý của người khác, vì thế cô ta phải cố giữ vẻ không nhanh không chậm, để tránh bị nghi ngờ.
Nhưng cô ta không biết, An Tĩnh đã xác nhận được thân phận của cô ta từ sớm rồi, sự giả vờ thong thả của cô ta, chỉ tạo cơ hội để An Tĩnh đuổi kịp thôi. Hô!
Nghe thấy tiếng gió, gáy của nữ nhân lạnh toát, cô ta bản năng cúi đầu né tránh — và miếng ngói lớn nhất sượt qua da đầu, nát tan trên con đường đá xanh.
Nhưng khi người phụ nữ chưa kịp phản ứng thì một cơn đau nóng bỏng trên đầu kéo tới, tiếp đó là một tiếng gió nữa, An Tĩnh trực tiếp từ trên trời giáng xuống, một chân đạp vào vai trái của cô ta.
Răng rắc, tiếng xương vỡ vang lên, còn An Tĩnh thì mượn lực nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống một bên.
Ba người giải quyết xong.
~~~~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận