Thiên Mệnh Giai Tẫn

Thiên Mệnh Giai Tẫn - Chương 29: Không quá an tường qua đời (length: 9678)

Vì thận trọng, An Tĩnh phần lớn tài sản đều cất giữ trong căn phòng nhỏ ở Thiên Nguyên giới, quan trọng nhất là chiếc máy bay không người lái Lục Khí Liên Đài thì luôn mang theo bên mình. Trong phòng chỉ có đồ đạc lặt vặt, những vật dụng sinh hoạt thường ngày của gia đình, không có thứ gì có thể làm lộ thân phận.
Nhưng đối phương không hề che giấu sự phách lối, điều này thực sự khiến An Tĩnh nổi giận: "Cảm thấy không có tông sư bảo vệ, lại được quan viên 'thụ bùa' nên không thể tùy tiện ra tay, thế là có thể muốn làm gì thì làm sao?"
Hắn nhìn về hướng Sùng Nghĩa Lầu, giọng điệu bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo: "Ta cũng muốn cho các ngươi xem. . . Cái gọi là muốn làm gì thì làm đó, rốt cuộc ai mới lợi hại hơn, mà nợ ai thì phải tìm đúng người mà đòi. Lãi ta sẽ bắt đầu thu từ Trần bộ đầu trước vậy."
Nhà Trần bộ đầu.
Vốn dĩ phải ra ngoài làm việc thì gã trung niên hôm nay lại ở nhà, tĩnh tọa tu luyện.
Cánh cửa bị gõ vang, Trần bộ đầu mới từ từ vận khí kết thúc, mở mắt, những nếp nhăn trên mặt gã dường như ít đi, cả người gã đều vô cùng tỉnh táo, môi đỏ như máu.
Ở trên chiếc bàn đá cạnh đó, trong ống trúc nhỏ, viên đan dược vừa được gã nuốt vào.
"Vào đi."
Gã nói, một tên tiểu sai mặc áo vải bước vào, cung kính báo: "Trần gia, người của chúng ta không đuổi kịp thằng nhóc đó, còn bị hắn đánh tan đội hình."
Trần bộ đầu vốn là quân hộ ở Nha Sơn, vì chiến sự lắng xuống nên bị điều về, rồi lặn lội đến Khám Minh thành làm sai nha, cuối cùng lại thành bộ đầu, được vào biên chế.
Người khác khen gã có cơ duyên và cố gắng, nhưng bản thân Trần bộ đầu biết rõ, phía sau gã có một đám đại ca chống lưng, nên mới thuận buồm xuôi gió tiến vào Hình Bộ Ti. Mà những đại ca kia trải rộng các ngành nghề, người có quyền thế nhất trên danh nghĩa chính là Sùng Nghĩa Lầu.
Ban đầu, Trần bộ đầu còn có chút không muốn hợp tác với bọn họ, nhưng sau khi thấy rõ năng lực của đám đại ca kia, gã liền nhanh chóng quỳ rạp xuống. Mà quỳ gối cũng có cái lợi của nó.
Những đại ca thân phận thần bí đó chưa từng để gã làm không công, mỗi lần gã phối hợp làm nội ứng, hoặc là tạo sóng gió, gã đều có thể lấy được bạc rủng rỉnh, mà trong những phi vụ lớn, chỉ cần phối hợp, còn có thể nhận được một lượng lớn Dưỡng Khí Đan, đến nỗi có cả "Huyết khí viên" gã nhận được hôm nay!
Trần bộ đầu dù đại khái biết món đồ này được luyện ra như thế nào, nhưng nó đúng là tư lương tu luyện khó kiếm, dùng nó tu hành, một viên đã có thể vun dưỡng nội tức mấy tháng!
Dù nó có chút bất ổn, sẽ bị cạn kiệt, và có hậu chứng phấn khích tinh thần, nhưng so với tiết kiệm được thời gian thì những thứ kia chẳng đáng gì!
Còn về nguồn gốc có hơi buồn nôn. . . À thì, hoa màu còn cần dùng phân và nước tiểu ủ cho lên men để làm màu, bọn người hạ lưu không hơn gì đám ăn mày, coi như bọn họ là thứ nước phân tưới hoa màu đi.
Nói tóm lại, dưới sự điều hành nhiều năm của Trần bộ đầu, gã cũng có một đám tay chân, toàn là những tên ăn mày, tiểu sai, lưu manh đường phố, chuyên làm những việc bẩn thỉu, có thể thay gã hành động, hoàn thành nhiệm vụ của những kẻ thần bí kia.
"Lợi hại như vậy sao?"
Lúc này, nghe thấy báo cáo của thuộc hạ, Trần bộ đầu vẫn còn chút không tin: "Cùng lắm thì cũng chỉ là Nội Tức Như Ti, dù hắn có dùng linh vật đột phá Nội Tức Như Hà thì có được bao nhiêu sức chiến đấu chứ?"
"Thôi vậy."
Nghĩ đến trên đời này quả thật có những kẻ thiên tài, gã lười nghĩ ngợi thêm, phất tay ra lệnh: "Lấy cung nỏ ra, bắn gãy chân rồi bắt về cho ta, dù sao cấp trên cũng không nói phải còn nguyên vẹn nha. Loại thiên tài này phải cho nếm chút khổ mới được!"
"Hỏi han xong thì ném cho đám Sùng Nghĩa Lầu, gần đây bọn chúng luyện đan không tệ, cũng coi như có chút nguyên liệu tốt mà dùng."
Nếu là trước đây, Trần bộ đầu tuyệt đối không dám ngông cuồng như vậy.
Nhưng tông sư bảo vệ đã rời đi, quan phủ lại chẳng đoái hoài, những kẻ ẩn nấp dưới cống ngầm như bọn chúng giờ mới coi như được thở dưới ánh mặt trời.
Bây giờ chúng không còn gì phải kiêng dè!
"Vâng!"
Nghe lệnh, tên tiểu sai cáo lui. Trần bộ đầu cảm thấy hậu chứng của Huyết Đan bắt đầu trỗi dậy, đầu hơi choáng váng, ham muốn cùng khí tính cũng bốc lên, một ngọn lửa vô danh đang thiêu đốt trong thân thể và tận sâu trong linh hồn gã, làm lu mờ lý trí.
"Nhẫn nại, nhẫn nại. . . ."
Trần bộ đầu giờ phút này cực muốn dùng một tấm Ngưng Tâm Phù, nhưng loại phù này gần đây đều bị Sùng Nghĩa Lầu lấy hết, gã chỉ có thể cố gắng chịu đựng, miệng lẩm bẩm: "Sớm biết đã chuẩn bị vài người đến giải tỏa. . . ."
Ầm!
Ngay lúc đó, cánh cửa nhà Trần bộ đầu như bị ai đó dùng búa tạ đánh vào, hoàn toàn bay ngược ra ngoài.
Một bóng người mang mặt nạ quái dị, khoác trang phục kì lạ sải bước tiến vào trong nhà.
"Ai?!"
Lửa giận bùng lên trong lòng, hai mắt Trần bộ đầu sáng rực, sự ham muốn thôi thúc khiến gã đứng dậy, chuẩn bị rút đao chém giết: "Không biết là thằng tạp nham nào, dám chọc tới lão tử. . . ."
Gã còn chưa kịp hoàn thành ý nghĩ, một mảnh ván cửa đã vỡ như đạn pháo, thẳng hướng ót gã mà đập xuống.
Không kịp nghĩ gì thêm, Trần bộ đầu theo bản năng giơ tay lên đỡ.
Dù sao gã cũng là võ giả sắp đạt đến Nội Tức Như Triều, sao có thể. . .
Gã mất đi ý thức.
Trần bộ đầu quả thật đã cản được mảnh ván cửa.
Nhưng cùng lúc gã ra tay, bóng người kì dị kia đã bước lên phía trước, nhanh hơn cả mảnh ván cửa, một cước đá vào bụng gã, làm đứt hết mạch suy nghĩ, cả người như bức tranh bị đánh dán vào tường đại sảnh.
Sau đó, An Tĩnh mới thản nhiên bước lên, gỡ gã từ trên tường xuống, ném xuống đất, rồi lấy nước từ trên bàn hắt vào mặt gã, để đối phương mơ màng tỉnh lại.
Sau khi thấy chiếc ống trúc đựng Huyết Đan trên bàn, An Tĩnh tặc lưỡi một tiếng, rồi lại đạp nát xương vai Trần bộ đầu, làm gã đau đến sống dở chết dở mới tỉnh táo hoàn toàn.
"Á ách."
Vừa mới kêu lên một tiếng, An Tĩnh đã túm lấy tóc gã, cho một cái tát trời giáng, đánh đến tóe máu mồm miệng: "Tiếp theo, ta hỏi, ngươi đáp."
An Tĩnh, với đôi mắt nhuốm đầy vẻ cuồng nộ, bình tĩnh nói: "Các ngươi bắt những đứa trẻ và người lang thang, ăn mày đó đưa đi đâu?"
"Còn nữa, kẻ đứng sau lưng ngươi là ai?"
"Hắc hắc. . . . Phì! Ngươi chết không yên đâu!"
Bị đánh cho choáng váng, Trần bộ đầu sau khi tỉnh lại, lại ngoài dự đoán mà ngoan cố: "Ngươi dám tập kích quan lại triều đình, ngươi sắp chết tới nơi rồi ngươi biết không hả! Ngươi mà động đến một sợi lông của ta. . . . A a a a, a... ách!"
An Tĩnh giơ tay lên, nhẹ nhàng khẽ lướt như thể bàn tay ngọc ngà đang lướt qua, liền móc lấy một con mắt của gã, nhét vào miệng tên bộ đầu ác độc này, ép gã nuốt xuống: "Nói tiếp đi, ta thích nghe."
"A a a, ngươi, mẹ kiếp ngươi là ai?"
Lần này là một cái tai đẫm máu.
"Lão gia! Lão gia! Ta thật không biết gì mà, ta chỉ là con tép riu. . . . A a a!"
Lần này là những chiếc răng cửa.
Miệng Trần bộ đầu còn đang cứng rắn, gã cho rằng An Tĩnh thật sự muốn hỏi thứ gì đó, không muốn giết gã, chỉ cần gã cắn răng không khai, thì sẽ cầm cự được đến lúc bọn tay chân gã phát hiện có chuyện bất thường đến ứng cứu.
Nhưng lần này gã đã chọn sai đối tượng.
Bởi vì, An Tĩnh từ đầu đến cuối chẳng có ý định nói đạo lý.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, hắn vốn dĩ không phải đến để tra hỏi.
An Tĩnh chỉ đến để giết người.
Trần bộ đầu nếu trả lời, gã có thể bớt được một ít đau đớn trên cơ thể mình.
Nếu không trả lời. . . ha ha, An Tĩnh sẽ thoải mái.
— thích ăn Huyết Đan sao? Thích ăn thì tự ăn cho nhiều vào sản phẩm mình làm ra.
Cho nên cuối cùng, kẻ sụp đổ chỉ có thể là Trần bộ đầu.
Không lâu sau đó.
"Tha mạng, tha mạng!"
Trần bộ đầu mình đầy máu me, đã không còn hình người, khóc lóc cầu xin: "Ta nói, ta nói, bọn người đó ta đều giao cho thương đội Sùng Nghĩa Lầu, nhưng cụ thể đi đâu ta thực không biết, cho thống khoái, cho thống khoái. . . ."
An Tĩnh không cho gã toại nguyện.
Thái Bạch Hạo Linh Thần Cấm sát khí là Canh Kim thu lại, trong Kim có Chính Dương, được tôi luyện từ sắt nhờ lửa, vốn dĩ có thể hủy vật diệt người, gặp máu thì càng thêm hung hãn.
Dù là thiên mệnh Thất Sát cũng có thể cảm nhận được sự nóng rực, nặng nề của nó, với những người có mệnh cách bình thường thì việc dung nạp nó chẳng khác gì là một cực hình.
Hắn đưa một đạo Thái Bạch sát khí vào người Trần bộ đầu, gã không có thiên mệnh, lại không có mệnh cách, chỉ có tinh khí tu vi tầm thường, ngay lập tức đến cả âm thanh cũng không phát ra được.
Máu thịt của gã đều đang sôi sục, tan nát, bị từng sợi Thái Bạch sát khí sắc bén như dao cạo xẻ nhỏ thành từng mảnh thịt vụn.
Đúng như mong muốn của Trần bộ đầu, gã đã chết.
Chỉ là cái chết không mấy êm đềm.
Nhưng An Tĩnh có thể đảm bảo, Trần bộ đầu hoàn toàn không có ý kiến về điều đó.
~~~~~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận