Thiên Mệnh Giai Tẫn

Thiên Mệnh Giai Tẫn - Chương 5: Ngược lại ta chỉ là một thanh kiếm (length: 8042)

"Sau Sương Kiếp, ta chưa từng gặp lại một thành thị nào an bình hài hòa như vậy."
Theo dòng người qua lại, ta cảm khái trước khung cảnh đường phố an tĩnh.
Ở khu vực tây bắc, Khám Minh thành là một đại đô thị có kinh tế tương đối phát triển. Trên tường những ngôi nhà nhỏ ven đường đều được trang trí bằng tranh mực vẽ, trong sân nhỏ cũng không ngớt những vở kịch bóng.
Điều kỳ lạ hơn là những con phố ẩm ướt và lầu xanh tửu quán từ xa dần tiến vào thành phố, có người vừa tắm xong toàn thân bốc hơi nóng, không màng gió lạnh gào thét, cứ thế hướng ngay Lâu Viện sát vách mà đi, tiếng khúc hát lả lơi trong gió thoang thoảng.
Trong quán trà, các sĩ tử áo xanh đọc sách thưởng trà, tựa vào lan can ngắm tuyết; trong tửu lâu, những võ nhân mang đao cười nói ồn ào, uống rượu ăn thịt.
Ta có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ.
Một dòng sông lớn chảy qua thành phố, từng cỗ guồng nước lớn chậm rãi xoay chuyển, hai bên cờ Huyền Vũ chính là ký hiệu Đại Thần mà ta tận mắt chứng kiến. Đệ tử Võ Viện trong thành dùng sức đẩy xe, dọn sạch tuyết đọng trên cả con phố, chất thành một núi tuyết nhỏ rồi lại khuân núi tuyết này ra khỏi thành, đắp đống ở bên ngoài.
Cũng có phi xa qua lại, xuyên qua mây trời, đáp xuống phủ thành chủ.
Ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản, bước đi trên đường phố, quả thực có người qua đường để ý đến người thanh niên mặc trường bào phong cách Trần Lê kỳ quái này, nhưng không quá để tâm.
Khám Minh tây bắc là nơi giao thương của Đại Thần và Trần Lê, một người trẻ tuổi ăn mặc khác lạ thì có gì đáng để ý đâu.
Điểm thu hút người khác duy nhất nằm ở khuôn mặt đoan chính của thiếu niên, nét mặt tuấn tú, tóc đen như lông quạ, da lại trắng nõn mịn màng. Không biết là công tử nhà ai mà dám phóng ra ngoài đi dạo lung tung như vậy, không sợ bị bọn buôn người bắt cóc bán đi sao.
Thực tình, dung mạo này thực ra chính là dựa trên nền tảng dáng vẻ tự nhiên của một "ta chưa luyện võ" mà hơi sửa đổi mà thành.
Dù sao Hậu Thổ pháp của ta cũng chỉ mới có chút thành tựu, không thể tùy ý thay đổi hình dạng, chỉ có thể tu chỉnh trên bộ xương gốc.
Nhưng ta từ nhỏ luyện võ, lại có mệnh cách trong người, khí chất quá mức sắc bén hung hãn. So với dung mạo ngụy trang này, cho dù đường nét có chút tương đồng, cũng không ai thấy hai gương mặt này là một người.
Hôm nay, ta không làm gì đặc biệt cả, chỉ như một người Trần Lê thật sự, đi một vòng quanh Khám Minh thành, nghe chuyện đường phố, nghe người trong quán rượu cười nói, nghe những việc vặt vãnh trong quán trà, giao lưu với người khác, đi vòng thành thử sức. . .
Cuối cùng, lúc mặt trời xế bóng, ta lại trở về khu thương mại ngoại ô Khám Minh.
"Khí thế của Hoài Hư suy yếu đi không ít so với năm xưa... Thậm chí có thể nói, trở nên rối tinh rối mù."
Kiếm linh nhận xét: "Mặc dù người dân ở đây trông có vẻ an cư lạc nghiệp, cuộc sống yên bình tĩnh lặng, nhưng tất cả đều được xây dựng trên vị trí địa lý tuyệt đẹp - nếu như năm xưa, Khám Minh thành chắc chắn đã trở thành một trung tâm mậu dịch biên cương lớn chứ không phải là một cảng giao thương lơ lửng không trên không dưới như bây giờ."
"Hơn nữa, khi ảnh hưởng của Sương Kiếp ngày càng lan rộng, sinh kế của người Trần Lê cũng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Mối quan hệ hòa bình giữa các bộ tộc và Đại Thần e là sẽ bị phá vỡ... Khám Minh thành tuy nhìn phồn vinh nhưng thực chất là hút máu những người Trần Lê không tìm được kế sinh nhai ở phương bắc đến Đại Thần làm công, thu không đủ bù chi, về lâu dài sẽ không ổn!"
"Nói thật đấy."
Còn ta thì chửi thầm: "Kiếm tiên bình thường không hiểu những điều này chứ? Ngươi quá chuyên nghiệp rồi đấy."
"Đương nhiên rồi."
Phục Tà nghiêm túc nói: "Kiếm là binh khí của vương giả, tiên nghi khí, chinh phạt chỉ là thủ đoạn bạo lực cần thiết, người cầm kiếm nên am hiểu vạn vật trong thiên hạ... Dù ta không nghĩ ra cách nào giải quyết nhưng nhìn ra vấn đề vẫn không khó."
"Nguyên lý này cũng giống như kiếm pháp vậy: Ta có thể thấy được sơ hở trong kiếm pháp của đối phương nhưng chưa chắc đã có thể bù đắp được sơ hở đó cho hắn."
"Ngược lại ta chỉ là một thanh kiếm."
— Ra là dạng dài dòng chỉ thích tranh cãi chứ không biết giải quyết vấn đề... À, đúng vậy, kiếm đâu cần giải quyết vấn đề, chỉ cần giải quyết người gây ra vấn đề là được.
Trong lòng chửi thầm, ta khẽ lắc đầu: "Xem ra, vấn đề của Khám Minh thành không nhỏ, có quá nhiều quả bom nổ chậm ẩn giấu."
Thật ra ta cũng thấy được sự bất ổn ẩn sau sự phồn hoa của thành thị này, có điều không thấu đáo như kiếm linh mà thôi.
Ngoài ra, qua những cuộc trò chuyện phiếm đầu đường xó chợ, ta cũng nắm được một vài tin tức gần đây ở Khám Minh.
Chưa nói đến nguy cơ trong tương lai, ngay hiện tại Khám Minh cũng tương đối bất ổn.
Đầu tiên, tông sư trấn thủ Khám Minh thành "Uy Dương quyền Thư Tranh" đã một thời gian dài không xuất hiện.
Nghe nói cứ đến thu đông hàng năm, ông ta thường đi săn một mình trong rừng sâu, nhưng đã hơn một tháng không lộ mặt, không có tin tức thì quả thực là lần đầu. Không có người quản lý, cấp cao Khám Minh thành thì lơi lỏng, lính canh trong thành thì biếng nhác, đến nỗi gần đây yêu thú lộng hành, tất cả đều bị đổ lỗi là do người lãnh đạo trực tiếp bặt vô âm tín.
Ta ngờ rằng, nếu Thư tông sư không trở về thành, đám quan lại Khám Minh chắc chắn sẽ mượn cớ ông ta vắng mặt để dùng "hỏa long thiêu kho" mà tính sổ sách cho xong chuyện.
Thứ hai, dựa theo tin tức ta nghe được lúc nói chuyện phiếm với các phụ nữ bên đường, dạo gần đây ở Khám Minh cứ thỉnh thoảng lại có những người lang thang biến mất, người sống một mình thì mất tích.
Đến nỗi còn có tình huống trẻ nhỏ ham chơi chạy ra ngoài rồi mất tích, khiến nhiều người kinh ngạc và oán giận.
Lúc các bà các cô nói chuyện phiếm đều vô cùng lo sợ, giọng điệu e sợ con mình bị lừa bán kia không hề giống như đang diễn.
"Ma Giáo?"
Nghe đến đây, ta không khỏi cau mày: "Lại nữa à?"
Ta vất vả lắm mới thoát khỏi sự truy đuổi của Thiên Ý Ma Giáo, không muốn lại vướng vào. . . . . Nhưng nếu gặp chuyện này, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn!
Cùng lắm thì ta sẽ đi báo quan! Nhưng mà ta cũng có chút nghi hoặc.
Dựa trên kinh nghiệm của bản thân, Ma Giáo dù ăn thịt người thì yêu cầu cũng rất cao.
Nói đơn giản là những người không có mệnh cách, những đứa trẻ không qua huấn luyện đặc biệt thì họ đều khinh thường không thèm ăn.
Mấy tên nô bộc cỡi ngựa, phần lớn đều là những đứa trẻ không đáng ăn, hay nói cách khác là người không có mệnh cách.
Còn đám người thuộc Lê giáo đã thức tỉnh mệnh cách thất bại thì đều được xem là của hiếm. Vì vậy mà ta mới là người dẫn đầu và người huấn luyện - theo quá trình từng bước nâng cao địa vị của bản thân, ta thấy khả năng thức tỉnh mệnh cách của ta còn lớn hơn so với những người khác.
Trừ phi tình huống đặc biệt, cần gấp một mẻ hao tổn, bằng không, chính Ma Giáo đã có những thành thị thôn trang và tụ điểm ở Tây Sơn rồi, sao còn đến tận Đại Thần mà cướp người chứ?
Ta không nghi ngờ đạo đức của Thiên Ý Ma Giáo, vì Ma Giáo vốn không có thứ này. Ta nghi ngờ phẩm vị của Ma Giáo sao có thể tệ đến thế.
Nhưng cho dù không phải Thiên Ý Ma Giáo thì cũng chắc là Ma Giáo nhỏ nào đó, tóm lại là có thể bắt cóc cướp người giữa Khám Minh thành, chắc chắn đằng sau có nước rất sâu.
~~~~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận