Thiên Mệnh Giai Tẫn

Thiên Mệnh Giai Tẫn - Chương 211: Thiên Kiếm Sơn chủ (length: 12999)

Đại Gấu Mèo học vấn Thiên Mệnh đều thành tro tàn. “Như thế mà nói, Đại Thần hệ thống, cũng là tương tự nguồn gốc?”
Tay cầm ‘Thái Cực trận bàn’, An Tĩnh như có điều suy nghĩ nhìn về phía phương nam, vị trí Thần Kinh.
Hắn thấp giọng thì thào: “Là Thiên Địa Tâm? Hay là nói, Đại Thần thuở đầu Thủy Tổ cũng là Thiên Mệnh? Hẳn là không phải…”
Thái Cực trận bàn giao cho An Tĩnh năng lực, hắn kỳ thật cũng không đặc biệt để ý. Việc Đoạn Nhận sơn mạch xung quanh biến thành Đại Linh phúc địa, đối với hắn mà nói cũng không có bao nhiêu sức hút - một cá nhân quan trọng nhất là phải tự biết mình, loại nơi tốt này, hắn một kẻ Võ Mạch, cho dù là có thể lực chiến Thần Tàng Võ Mạch, cũng tuyệt đối không nuốt nổi.
Vì lẽ đó, chuyện như thế này, tốt nhất cũng đừng để người khác biết. Bản thân hắn không phải thời khắc mấu chốt thì cũng tốt nhất đừng dùng, biểu hiện ra. An Tĩnh còn muốn tiếp tục theo sát bước chân của Đức Vương. Dù là Đức Vương phái người đến quản giáo, hay là tự mình quản, hoặc vẫn là để bản thân quản lý khu vực này, hắn đều không lại công khai bộc lộ quyền hành của mình.
Đây là một con át chủ bài, không nên tùy tiện thể hiện ra.
Mà giờ khắc này, ánh mắt chú ý Bắc Cương từ các nơi cũng đổ dồn đến Đoạn Nhận sơn xung quanh.
Đa số mọi người suy nghĩ đều rất đơn giản.
Đức Vương... Lại có thủ đoạn như vậy?
Không phải là bọn họ không chú ý đến An Tĩnh, cũng không phải là không biết rõ An Tĩnh mới là người cầm mảnh vỡ Phục Tà, chống lại chủ lực Thiên Ma, mà trong mắt võ giả Hoài Hư, đó chính là ‘thời điểm định mệnh’ của An Tĩnh là Thiên Ý giáng xuống, muốn để An Tĩnh cầm kiếm chống lại Sương Kiếp.
Thời điểm định mệnh giáng lâm, người cầm mệnh gần như không thể chiến thắng, có thể hoàn thành đủ loại công việc to lớn không thể tưởng tượng nổi, An Tĩnh xem như Cửu Lê Binh Chủ, nắm giữ thượng cổ Thiên Kiếm Phục Tà mảnh vỡ, vốn là Thiên Ý muốn hắn đi đối kháng binh kiếp Thiên Ma Sương Kiếp, sức mạnh của hắn là do trời ban, mà bản thân hắn dù vô cùng quan trọng, nhưng khi thời khắc định mệnh qua đi, cũng chỉ là một đế quân thần mệnh bình thường.
Mặc dù nói như vậy có phần vô lý - đế quân thần mệnh sao có thể ‘bình thường’? Nhưng đối với những tồn tại thật sự mạnh mẽ, bọn họ chỉ để ý thần mệnh ‘thời điểm định mệnh’ giáng xuống khi nào. Khi đó, khí vận triều dâng không thể ngăn cản, thần cản giết thần phật cản giết phật.
Trước khí vận triều dâng ấy, cho dù là một thế lực lớn, cũng không dám tùy tiện đối đầu.
Tựa như vừa rồi, ‘thời điểm định mệnh’ của An Tĩnh giáng lâm, cho dù là thế lực các nơi Thần Tàng tụ tập, rất nhiều phân thân Đại Thiên Ma giáng xuống, cũng đều không thể ngăn cản được hắn cầm mảnh vỡ Phục Tà, toàn bộ bị đánh tan. Mà bây giờ, ngay cả Sương Kiếp cũng sụp đổ bị phong ấn, chuyện này đối với thần mệnh mà nói có hơi quá bất khả tư nghị.
Chỉ có thể là thời điểm định mệnh. Chỉ có thể là thời điểm định mệnh!
Còn về Thiên Mệnh? Nói đùa gì vậy!
Đặc biệt là phe Đại Thần, đối với phương diện này đặc biệt chắc chắn.
Không thể là Thiên Hạ Chủ, không thể là Thiên Địa Tôn, đương nhiên cũng không thể là Vô Trung Sinh, mà Tự Nhiên Sư căn bản không chịu trách nhiệm loại Thiên Mệnh này.
Còn về Thất Sát kiếp?
Ha ha, thế lực khắp nơi ít nhất đều biết, trong cha mẹ An Tĩnh còn có một người còn sống đó thôi!
Thất Sát kiếp, ha ha, nói mấy lời ngốc nghếch, sao có Thất Sát kiếp mà vẫn còn người thân sống sót, chuyện này nghĩ thôi cũng khiến người bật cười, nói ra càng khiến người cười rụng răng.
Đây là điều đương nhiên mấy chục vạn năm nay. Phe Đại Thần, dù là Đế Đình, hay văn võ bá quan, hoặc là Trấn Vương có ý đồ khác, đều không hề nghi ngờ chuyện này.
Và điều bọn họ có thể xác định chính là ‘Đức Vương’ thật sự là thần cơ diệu toán, vậy mà đã sớm tính toán như vậy!
Huynh đệ của ta, chắc chắn đã sớm phát hiện bản chất thần mệnh của An Tĩnh, chỉ sợ cũng đã sớm phát hiện mảnh vỡ Phục Tà, xác định An Tĩnh chính là vì đối phó với Sương Kiếp!
Đây là lời một Trấn Vương Đại Thần nào đó nói với thủ hạ của mình. Hắn nghĩ đúng thật, vì Đức Vương thật sự đã nghĩ đến điều này, nhưng câu tiếp theo của hắn lại hoàn toàn đi chệch: Tất cả chúng ta đều bị hắn lừa. Hừ hừ, trong âm thầm, mượn thời điểm định mệnh của thần mệnh, mảnh vỡ Thiên Kiếm, dẫn động Thiên Ý, kết thúc Sương Kiếp, phá tan sự giằng co của đại vực Hãn Hải phía sau cái chết của Quang Uẩn mà chúng ta mưu đồ, còn có mưu đồ của phe văn võ bá quan, tất cả đều bị đánh bại, hắn thì lại mượn chiêu này, trở thành chủ nhân chân chính của bắc địa. Hãn Hải Bắc Cương này dù trống trải không người, nhưng cũng không còn bao nhiêu người có thể quản thúc hắn, một trang giấy trắng dễ vẽ, một mảnh đất màu mỡ ban cho một linh địa hoàn toàn mới, đủ để hắn hấp dẫn vô số người muốn khai khẩn di dân đến đây định cư. Tất cả chúng ta đều cho rằng hắn chỉ có thể bị vây chết ở đây, trên thực tế lại đáng sợ như vậy, không hổ là Trấn Vương mà Đế Đình lựa chọn!
Mà trong Đế Đình, Huyền Thiên đế trẻ tuổi cũng nheo mắt lại, dời ánh mắt từ bản đồ Kham Dư đến phương bắc.
“Lúc đầu, tất cả đều nhờ câu nói này của Vương thúc, chỉ là thuận miệng nói, cô cũng không nghĩ thật, cũng không trông cậy vào Vương thúc có thể làm được gì…”
Vị quân chủ Đế Đình thầm nhủ: “Giờ xem ra, lại là một lời thành sấm - Vương thúc này của cô, quả nhiên là có khí vận, có đức hạnh, có thủ đoạn đúng là Trấn Vương, có lẽ… ở một vài phương diện, thật đúng là có thể dựa vào hắn một chút?”
“Còn về An Tĩnh, cầm trong tay mảnh vỡ Thiên Kiếm, quả nhiên xứng đáng là ‘Binh Chủ’. Vốn tưởng Cửu Lê Binh Chủ là dấu hiệu Cửu Lê hưng thịnh, không ngờ lại vì Đại Thần ta tiêu diệt Sương Kiếp. Dù việc này cũng có lợi cho Trần Lê, nhưng có lợi nhất hiển nhiên vẫn là Đại Thần chúng ta… Quả nhiên, là trung thần sao?”
Phục Tà.
Là chủ của Đại Thần, Huyền Thiên đế dù trẻ tuổi, vẫn biết không ít Bí Văn Thượng Cổ. Thanh kiếm này có quá nhiều cái tên khác, có quá nhiều kiếm, rất nhiều kiếm chủ ‘kiếm diệt ma qua các thời đại’ khác nhau. Trong số đó, chỉ có một số ít thanh được gọi là ‘Thiên Kiếm’. Mà thanh An Tĩnh đang cầm hiển nhiên là một mảnh vỡ Thiên Kiếm.
Và nhìn hành động của hắn, cơ bản có thể xác định, An Tĩnh, Cửu Lê Binh Chủ này, chính là ‘kiếm chủ Thiên Kiếm’ không còn gì nghi ngờ của thế hệ này.
Cửu Lê Binh Chủ, kiếm chủ Thiên Kiếm, thật sự là quá thích hợp… Nghĩ đến đây, hắn khẽ gật đầu, ánh mắt loé lên, quyết định: “Đây cũng là cơ hội Thiên Kim Mãi Mã Cốt…”
Còn về ý nghĩ của các tông môn, Thiên Ý giáo và Chân Ma giáo, thì lại càng không ngoại lệ.
Vốn tưởng rằng Cảnh Vương chết, là dấu hiệu khí vận Đại Thần suy chuyển, không ngờ lại có chuyện An thần mệnh và nội tình như của Đức Vương… Có lẽ không phải An Tĩnh - vị thần mệnh đầu tiên này quả nhiên danh bất hư truyền, quả nhiên là ứng kiếp mà sinh, một đòn kết thúc Sương Kiếp. Nhưng trái đào này lại để Đức Vương hái được, Đại Thần quả nhiên vẫn có khí vận ở bên người… Mọi người đều có chung ý nghĩ rất đơn giản, chỉ là giật mình tỉnh ngộ, cảm khái Đức Vương đa mưu túc trí, An Tĩnh có Thiên Ý ở bên. Còn Đức Vương thì suy tính thêm nhiều điều.
“Nơi tốt a.”
Giờ phút này, Ma Tai Hãn Hải phương nam lại một lần nữa bị đánh lui, cuối cùng sau khi tốn chút thời gian và sức lực, Đức Vương vội vã trở về Bắc Cương một chuyến, lập tức hai mắt sáng lên: “Thiên đạo phản hồi, vậy mà để Bắc Cương hồi sinh, vận khí của ta cũng không tệ!”
Nếu nói tư duy của Đức Vương đơn giản thì cũng không đúng, hắn thật sự cũng có mưu tính, cũng đã sớm nhìn ra An Tĩnh là người ứng kiếp, cũng phát hiện trên người An Tĩnh có quá nhiều đặc thù không tầm thường, nhưng giờ những đặc thù này đều có thể được ‘mảnh vỡ Thiên Kiếm’ giải thích, mà Đức Vương cũng không tính truy đến cùng, cũng không có ý định hiểu rõ chân tướng.
Dù thế nào, An Tĩnh được xem là có liên hệ trực tiếp với hắn, hắn đã từng lên tiếng trực tiếp, hứa hẹn về quyền hành ‘lãnh chúa địa phương’, còn nhiều lần cung cấp người tài cho mình. Đức Vương tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý định bạc đãi An Tĩnh nào.
Vì vậy, sau khi đi quanh một lát, Đức Vương trực tiếp giáng lâm ở Đoạn Nhận phong - giờ đây có lẽ nên được gọi là Thiên Kiếm phong - bên cạnh An Tĩnh.
Đây cũng là lần đầu tiên An Tĩnh chính diện giao tiếp với Đức Vương.
Đây là một người đàn ông trung niên dung mạo đoan chính, thân hình có thể nói là cao lớn vạm vỡ, nhưng không mang cảm giác áp bức. Râu của hắn không nhiều, nhìn ra được hắn không có thói quen để râu, giống như người của dòng máu Đế Đình, cũng có đôi mắt đen tuyền ánh vàng, nhưng con ngươi vàng của hắn không chói mắt như mặt trời mà là màu hổ phách vàng ôn nhuận.
Đức Vương không phải là Trấn Vương tàn bạo, cũng không phải người ôn hòa yếu đuối phó thác cho trời. Có lẽ người khác hiểu lầm hắn, hoặc coi trọng hắn, không hiểu sao đem quá nhiều công lao quy về cho hắn, nhưng Đức Vương tuyệt đối không phải không đảm đương nổi những điều 'coi trọng' này. Có lẽ hắn đích xác không thể tự mình giải quyết Sương Kiếp, nhưng nếu không có sự giúp đỡ và cầm cự kiên định của hắn, An Tĩnh cũng không thể đối phó với quá nhiều áp lực cả công khai lẫn trong bóng tối từ các nơi.
Hắn tựa như một cây đại thụ, có lẽ không thể che chắn mưa gió như núi cao, nhưng chỉ ngăn cản những ánh mắt ác ý thì lại vô cùng thích hợp. Hơn nữa ở thế giới này, ai nói đại thụ không thể lớn lên vượt qua núi non?
Và Đức Vương cũng nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mặt.
An Tĩnh lúc này khoác trên mình bộ trang phục bình thường đến từ Thiên Nguyên giới, nhìn qua không hề giống một võ giả, nhưng mái tóc dài rối bù như lửa bay trong gió, dáng người tráng kiện cùng tư thế võ đạo hoàn mỹ không tì vết liền cho người biết, hắn là một võ giả chân chính.
Mà trong đôi mắt đen của thiếu niên võ giả, ẩn hiện ánh đỏ lập lòe, nhảy nhót một loại hùng tâm và ý chí kiên quyết không thể che giấu.
Bất cứ ai chỉ cần nhìn thấy đôi mắt này, liền hiểu, nếu hắn muốn làm một chuyện, dù chuyện đó là gì, là báo thù hay là chiến đấu, là tìm tòi nghiên cứu bí mật nào đó hoặc đứng trên đỉnh cao võ đạo, chỉ cần hắn nhận định đó là mục tiêu của mình, vậy thì hắn sẽ bất chấp tất cả để hoàn thành việc đó.
Tựa như thác lũ đổ xuống, tựa như biển động nổi lên, tựa như bão táp ập đến, tựa như trời đất chuyển vần.
Tựa như...
Thiên Ý.
Không thể ngăn cản, không thể trái nghịch.
—— đây chính là người nắm giữ Thiên Kiếm Cửu Lê Binh Chủ sao?
Hai người chỉ cần liếc nhau, không cần bất cứ giao tiếp thừa thãi nào.
"Đức Vương điện hạ," An Tĩnh nói: "Ngươi là đại diện Đế Đình mà đến, hay là đại diện cho chính mình?"
"Chính ta." Đức Vương cười nói: "Vậy còn ngươi, An Tĩnh, ngươi là chân truyền của Minh Kính tông, hay là thành chủ Đại Thần?"
"Chính ta." An Tĩnh cũng cười: "Vậy nên chỉ có chúng ta thôi sao?"
"Chỉ là một ông già, cùng một chàng trai trẻ."
"Vậy nên, ông già muốn chàng trai trẻ làm gì?"
"Không, ngươi sai rồi. Ta không cần ngươi làm gì cả, ta chỉ đến tận mắt nhìn xem một vị anh hùng trẻ tuổi, một võ giả khó lường."
"Cảm ơn đã khen ngợi. Vậy, ngươi đến để kết giao bạn bè?"
"Bạn bè không phải ta đơn phương tuyên bố là được, càng không nói, ngươi làm nhiều như vậy, còn ta lại chẳng có gì hồi báo."
Đức Vương nói: "An Tĩnh, ta đến đây, chỉ vì tuyên bố một việc."
Hắn tiến lên trước, nắm chặt tay An Tĩnh, một luồng gió lớn màu vàng kim hào hùng đột ngột từ mặt đất trồi lên, hóa thành những bậc thang lầu các trùng trùng điệp điệp, nâng Đức Vương cùng An Tĩnh lên không trung, khiến ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh dãy núi Đoạn Nhận, hết thảy các thế lực đều tụ lại.
Lúc này, Đức Vương cầm vương ấn trong tay, lớn tiếng ra lệnh cho thiên địa: "Thiên Địa Chứng Giám, Thừa Thiên Chi Ý: Thành chủ An Tĩnh của Lâm Giang thành thuộc Hãn Hải Đạo, Định Châu, Đoạn Nhận Sơn, giữ gìn sông lớn, trừ ma vệ đạo, chém diệt tai ương, nhiều lần lập chiến công, trên thuận Thiên Ý, bảo vệ vạn dân, làm việc phi thường, định công siêu thế."
"Cho nên, lấy danh Trấn Bắc Đức Vương Huyền Quang Cách của Đại Thần Đế Đình ta, ban sắc lệnh cho mười phương sơn thủy, thiên hải địa mạch, đổi Đoạn Nhận Sơn thành Thiên Kiếm Sơn, Lâm Giang thành thành Phục Tà thành, đặc biệt phong An Tĩnh làm Thiên Kiếm Sơn chủ, cai quản núi non xung quanh ba thành mười bảy trấn, tự định các luật lệ, thế tập mãi mãi!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận