Thiên Mệnh Giai Tẫn

Thiên Mệnh Giai Tẫn - Chương 59: Hai Đại Tuyệt Chiêu. (length: 9626)

Cùng lúc đó.
Trong phòng của Niệm Tuyền.
Niệm Tuyền kinh ngạc nhìn chằm chằm vào 'Kéo dài mạng sống mầm' trong tay An Tĩnh: "Đây là... Đây là tinh hoa sinh cơ thuần huyết Đương Khang?"
"Ngươi..."
Hắn không thể tin nổi nhìn An Tĩnh: "Ngươi đi săn một con Đương Khang thuần huyết?"
An Tĩnh nghĩ ngợi, lắc đầu nói: "Chỉ là có quan hệ tốt, đối phương cho ta không ít thôi."
"Cho?"
Lần này ngay cả Hoắc Thanh bên cạnh cũng không kìm được: "An Tĩnh, ngươi có biết thứ này đối với Đương Khang mà nói quý giá thế nào không? Nó tương đương với cái mạng thứ hai của bọn chúng đấy!"
Tuy kinh ngạc, nhưng thật ra hắn cũng biết An Tĩnh nói là sự thật, vì nếu đi săn Đương Khang, Đương Khang nhất định sẽ dùng hết sinh cơ để chữa thương, trừ phi nhất kích tất sát, trước khi đối phương kịp phản ứng trực tiếp lấy mạng hắn, như thế mới có thể thu được một viên tinh hoa sinh cơ...
Nhưng cũng chưa chắc!
Vì cây cỏ ở Thiên Nguyên giới không quá tươi tốt, Đương Khang tích lũy Tinh hoa Thảo Mộc cũng rất khó khăn, rất nhiều Đương Khang đến chết cũng không ngưng tụ được nó.
Hả?
Còn An Tĩnh thì trợn tròn mắt, hắn nhớ lại việc Phàn Tuyết Nha một hơi ngưng tụ ra sáu mầm kéo dài mạng sống, tựa như đưa sáu quả thông nhẹ nhõm vậy, nghĩ thế nào cũng không quý giá: "Hóa ra Thiên Nguyên giới nghèo đến mức này... Đến cả yêu thú hoang dã cũng túng quẫn vậy."
Nhưng An Tĩnh không lộ ra, hắn vẫn nghiêm túc nói: "Tóm lại, lấy mộc chữa mộc, mầm kéo dài mạng sống này có thể giúp ngươi ngăn cách độc khí Mộc Sát, tránh cho tay ngươi bị tổn thương vì nó, đồng thời còn có thể từ từ ôn dưỡng gân cốt trong quá trình Mộc Khí tiêu tán."
"Thứ này quá quý giá..."
Niệm Tuyền tự lẩm bẩm, còn An Tĩnh thì không để bụng, giơ ngón trỏ lên: "Nói thế thôi, nhưng nó cũng không thể giúp tay phải của ngươi nhanh chóng khôi phục sức chiến đấu, cho nên ta chuẩn bị cho ngươi hai chiêu."
"Chiêu thứ nhất tên là Quán Giáp Chân Kình - ban đầu ta xem qua một lần là biết gần hết rồi, Hoắc Thanh cũng chỉ dùng một buổi tối suy diễn trận pháp là dùng được, ta tin ngươi dùng một ngày rưỡi để học, chắc chắn sẽ được."
Trong vẻ mặt nghi ngờ của Hoắc Thanh 'Ta sao? Chẳng phải ta lĩnh ngộ cũng phải gặp nguy hiểm một đêm mới sau đó học được mấy tháng à?', An Tĩnh thản nhiên giảm độ khó của Quán Giáp Chân Kình xuống: "Chiêu này yêu cầu cao về thể chất và chi tiết phát lực, điều thứ hai ta không lo, nhưng thứ nhất ngươi không có nền luyện thể.
Chắc là không ổn đâu."
"Nhưng mà hay đấy, tay phải của ngươi đã bị mộc hóa, tuy cứng nhắc không thể vận kiếm thuật, lại vừa có thể xem như một thanh kiếm gỗ cứng rắn - Niệm Tuyền, thế nhân thường nói kiếm đối với kiếm tu là cơ thể mới, vậy tại sao cơ thể cũ của ngươi không thể là kiếm?"
"Đến lúc đó, ngươi dùng cánh tay làm kiếm, dùng Quán Giáp Chân Kình bộc phát kiếm khí, kiếm ý, chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc!"
"Lấy thân làm kiếm..."
Niệm Tuyền mở to mắt, hắn nghe mà ngơ ngác, còn An Tĩnh không do dự dựng ngón tay thứ hai: "Còn về chiêu thứ hai, tên là kiếm khí tổn thương bệnh - chiêu này thì hơi khó, cho dù là ngươi, ta cũng cảm thấy phải mất vài ngày, cho nên không cần vội."
"Đây là tuyệt chiêu của ta, từng... Tổ tiên ta từng dùng nó để chém giết một hóa thân Trúc Cơ của Chân Nhân Tử Phủ!"
"Thật vậy sao!"
Tuy chuyện này nghe có vẻ phóng đại, nhưng dù là Hoắc Thanh hay Niệm Tuyền đều nghe thấy sự tự tin tràn đầy trong giọng nói An Tĩnh - nội tình giáo phái thần bí phía sau An Tĩnh thật sự không tầm thường, e rằng... bọn họ thực sự từng đối đầu với một vị chân nhân, còn chém giết hóa thân Trúc Cơ của chân nhân!
Với sự hỗ trợ của mầm kéo dài mạng sống, dựa vào tư chất của Niệm Tuyền, học được Quán Giáp Chân Kình trước ngày thi đấu chắc chắn không khó, An Tĩnh và Hoắc Thanh cùng nhau giúp hắn nhận chiêu, giúp hắn có thể thực chiến hóa chiêu mới với tốc độ nhanh nhất.
Và ngay khi ba người chữa trị vết thương trong phòng, khổ luyện chiêu mới, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Ngày thứ ba của An Tĩnh ở Thiên Nguyên giới.
Vòng loại trực tiếp thứ nhất, vòng tám người, cuộc thi cá nhân đặc biệt của thành phố.
Hiệu trưởng Hà Dũng Chí của trường Tam Trung nhíu mày, ngồi ở vị trí hàng đầu, còn bên cạnh ông ta, hiệu trưởng trường Nhất Trung, một lão nhân hiền lành râu bạc, tươi cười xoa bộ râu dê của mình.
"Ta nghe nói, vị Tiểu Kiếm Tiên của trường Tam Trung các ngươi không hề bỏ cuộc."
Giọng Bàn Lão nhẹ nhàng nói, ông lắc đầu, có vẻ bất mãn: "Cái này không hay lắm đâu, Tiểu Hà à, mọi việc nên lấy con người làm gốc, người bị thương thì phải dưỡng thương, làm liều sẽ khiến mầm non tốt bị chết yểu đấy."
Hiệu trưởng Hà cũng không hiểu vì sao Niệm Tuyền rõ ràng nói là sẽ bỏ cuộc lại đột ngột đổi ý - lọt vào top tám đã khiến ông rất hài lòng, cấp trên cũng nói họ làm khá tốt trong đợt này, đã nuôi được một hạt giống tốt.
Niệm Tuyền đã hoàn thành quá mức mọi nhiệm vụ, ông còn định quay về khen ngợi học sinh giỏi có phần không cẩn thận nhưng thực lực đúng là vững vàng này.
Ông vốn muốn ép Niệm Tuyền bỏ thi đấu, nhưng Niệm Tuyền lại vô cùng kiên quyết, khiến ông cũng không làm gì được.
"...Thủ đoạn này không quang minh chính đại lắm."
Trong lòng có uất ức, dù sao cũng là kiếm tu, giọng hiệu trưởng Hà cũng không tốt: "Thực lực cứng của trường Nhất Trung thì ta luôn nể phục rồi, hà cớ gì dùng mấy thủ đoạn nhỏ này."
"Tiểu Hà à."
Đối với lời chỉ trích của hiệu trưởng Hà, mập hiệu trưởng không để ý lắc đầu: "Có gì không quang minh chính đại chứ? Non nớt tức là ngây thơ, bị thủ đoạn nhỏ đánh lừa là do tố chất toàn diện học viên nhà ngươi không đủ cao thôi, chuyện trên lôi đài cứ để lôi đài giải quyết, nói như ngươi thì có chút thua không nổi rồi đấy, hơi ấu trĩ quá."
"Vả lại, bây giờ đâu phải thời đại của chúng ta nữa, ngươi năm đó giành được hạng nhất cũng là do hai người cầm đầu của Nhất Trung chúng ta nội chiến mà ra chứ? Hiện tại học sinh Nhất Trung đoàn kết hơn nhiều, các ngươi vốn không có cơ hội đâu."
"Ha ha."
Hiệu trưởng Hà cười lạnh, nghe thấy đối phương ám chỉ thành tích trước đây của mình là do ăn may, ông nào chỉ tức giận, mà là thật sự muốn rút kiếm quyết đấu với cái gã béo này một trận.
Nhưng không phải bây giờ. Chưa phải lúc.
Đối phương không còn là kẻ từng bị ông đánh bại, trong câu chuyện của ông chỉ là nhân vật phụ và kẻ bồi bút, mà đã là hiệu trưởng Nhất Trung, người nắm trong tay nguồn lực mà ông không thể tưởng tượng.
Mà ông cũng không phải là chàng trai trẻ tuổi năm nào hăng hái, giơ kiếm xông lên, không hề sợ hãi chút nào nữa...
Hiệu trưởng Hà nén giận trong lòng, quyết tâm nhìn lên võ đài.
Hai trận đấu vòng kẻ thua cuộc đều là nội chiến của Nhất Trung, hai bên đều đánh rất xuất sắc. Trận đầu, học viên thiên về tấn công am hiểu độn pháp, bay lượn tùy thời, chuẩn bị dùng kiếm thế trên không áp chế, nhưng lại bị học viên có kế hoạch phía sau dùng một chiêu 'Lôi kích thuật' gần như phát ngay lập tức đánh rớt khi tấn công áp sát.
Còn trận thứ hai, cả hai bên đều là thuật tu, cách thi pháp liên tục của ngũ hành thuật pháp liên tiếp nhau vô cùng đặc sắc, hiệu ứng nhiều màu sắc khiến khán giả no mắt, và thắng thua cuối cùng cũng khiến mọi người hồi hộp - học viên bị khóa bằng 'Thủy Lao thuật', sắp ngạt thở thất bại, nhưng trong khi học viên cho rằng mình thắng đang nỗ lực bổ nhát cuối cùng thì lại bị một chiêu 'Khiên Dẫn Thuật' được giấu dưới đất của đối phương hất văng xuống lôi đài và thất bại.
"Đều là kịch."
Nhưng với con mắt tinh tường của hiệu trưởng Hà, sao có thể không nhìn ra những chiêu trò bên trong những trận đấu kịch liệt của hai bên? Hai bên đánh trông như đều ra tay tàn nhẫn, nhưng học viên thắng cuối cùng thì một người chỉ dùng một chiêu lôi kích thuật, còn người kia tuy bị Thủy Lao trói lại, nhưng vẫn giữ lại phần lớn thể lực và không lộ ra con bài tẩy khác.
Còn trận đấu của những người thắng thì càng là: Học viên cao to ra tay trước giơ pháp khí Như Ý màu đỏ lên, lập tức có bốn năm đạo thuật pháp thiêu đốt lao đi, đánh bay đối thủ vừa chống đỡ bằng một tấm Linh Thuẫn thuật xuống lôi đài.
Ba trận thi đấu đầu tiên đều đã kết thúc, giờ là lượt Niệm Tuyền, hiệu trưởng Hà nghiêng đầu, mang theo một chút lo lắng nhìn về lối đi dành cho tuyển thủ, Niệm Tuyền đang được An Tĩnh và Hoắc Thanh hộ tống tới.
Hôm qua ông có biết bạn bè của Niệm Tuyền đến thăm cậu, nhưng với suy nghĩ 'Để Niệm Tuyền thoải mái một chút cũng được', ông không để ý, giờ nhìn lại, tuy vết thương của Niệm Tuyền chưa lành, nhưng ít ra sắc mặt và tâm trạng không tệ.
Hiệu trưởng Hà Dũng Chí: 【Trạng thái không cố gượng, chỉ cần không tăng thêm vết thương thì sao cũng được, Tiểu Niệm, con đã làm rất tốt rồi, về ta sẽ thanh toán tiền thưởng cho con, tuyệt đối đừng kích động】 Niệm Tuyền: 【đang vào trong...】 Niệm Tuyền: 【sẽ thắng】
Bạn cần đăng nhập để bình luận