Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 70: (2) (length: 23135)

Dương Giai Hòa nâng một xấp thư, mười mấy phong đấy! Hắn thật xúc động cũng rất vui vẻ, Mật Mật sau khi về nhà lại còn có thể nhớ hắn đấy.
"Ta đi hai chuyến chợ đồ cũ, tìm được một ít thứ rất thú vị, cũng làm một ít điêu khắc gỗ, trở về đều tặng cho ngươi."
Khương Mật tỏ vẻ hài lòng, đưa tay nâng mặt Dương Giai Hòa, "Rất nhiều người đều muốn để ta ở lại Tân Thành, cho ta công việc, cho ta cơ hội." Nàng hôn lên môi Dương Giai Hòa: "Nhưng mà ta chưa bao giờ một khắc dao động qua, bởi vì nơi này có ngươi."
Dương Giai Hòa ôm chặt eo Khương Mật, khẽ nói: "Ngươi nếu không về, ta sẽ đuổi theo."
Khương Mật còn muốn nói, thanh âm tan vào trong nụ hôn tinh tế.
Hồi lâu sau, hai người đi bên bờ suối bắt cá, Khương Mật lén thả một ít cá từ không gian vào suối, rồi để Dương Giai Hòa bắt lên.
Bắt được năm con thì mặt trời cũng xuống núi, trên núi trời cũng tối dần, hai người xuống núi.
Năm con cá đưa cho điểm thanh niên trí thức hai con, ba con còn lại mang về Dương gia.
Thôi Hội Phương đang cùng Giai Nhân Hà Lộ nấu cơm, mùi thịt kho tàu thơm nức đã bay ra ngoài rồi, thấy Dương Giai Hòa và Khương Mật về, Thôi Hội Phương nói: "Đi nghỉ ngơi chút đi, lát nữa ăn cơm."
Dương Giai Hòa lấy từ trong giỏ tre ba con cá hơn hai cân, Thôi Hội Phương thốt lên: "Lớn vậy! Mật Mật vừa về, chúng ta liền được ăn cá." Rồi hô Dương Giai Hoa đi làm cá.
Một con nấu canh, hai con còn lại ướp lên, hôm nay trời lạnh, cá có thể để thêm vài ngày.
Thôi Hội Phương không cho Khương Mật giúp, nàng cười nói: "Trên núi có một cái khe, bên trong nhiều cá lắm đấy."
Thôi Hội Phương nói: "Đấy là do ngươi về đấy, Giai Hòa mới chịu lên núi."
Bình thường Dương Giai Hòa đâu có chịu khó chạy lên núi như vậy.
Dương Giai Hòa: "Mật Mật gặp may mắn nên mới bắt được nhiều cá như vậy." Nói rồi kéo tay Khương Mật vào phòng xem đồ chạm gỗ và đồ cổ.
Phòng của Dương Giai Hòa bây giờ khác trước rất nhiều, trong phòng đặt một bàn trang điểm khá cũ, ở giữa là một cái bàn rộng rãi với hai chiếc ghế Bàn Long, trên giường còn có một cái sập chạm hoa, trên sập bày rất nhiều điêu khắc gỗ, đều rất tinh xảo, còn có tô màu, không ngoại lệ đều là nàng.
Khương Mật hứng thú nhất với điêu khắc gỗ, xỏ dép lê lên giường, cầm lên một bức điêu khắc, tổng cộng có năm cái!"Ngươi nhớ ta nên mới làm một cái điêu khắc gỗ sao?"
Dương Giai Hòa: "Lúc làm một cái điêu khắc, ta nhớ ngươi đến cả trăm ngàn lần."
Khương Mật cười, câu trả lời này khiến nàng rất vui, nàng lần lượt nhìn một lượt, cái nào cũng được làm tỉ mỉ, nàng đều rất thích.
Sau đó lại nhìn bài trí mới trong phòng, Bàn trang điểm thoang thoảng mùi hương, nàng cẩn thận hít hà, nhấc một chiếc gương lên, mùi hương phát ra từ chiếc gương này.
Ngửi nhiều, có cảm giác thư thái tinh thần.
"Đây là gỗ gì? Thơm quá."
Đều là đồ tốt cả!
Đặt ở đời sau, chỉ sợ giá trị lên đến con số trên trời.
Dương Giai Hòa: "Chắc là gỗ trầm hương."
Khương Mật lại ngửi ngửi, thích thật ~ nàng đặt gương xuống, rồi lại xem bàn trang điểm và những thứ khác, nàng thực ra không hiểu lắm về mấy cái này, nhưng nhìn kiểu dáng và chất gỗ thì biết đây đều là gỗ tốt.
Đều đặc biệt nặng, Dương Giai Hòa mang những thứ này về, phỏng chừng tốn không ít công sức.
Khương Mật: "Lần sau, hai chúng ta cùng đi chợ đồ cũ."
Dương Giai Hòa nói: "Được."
Hắn trước đây rất tùy tiện, nghĩ bình bình đạm đạm qua hết cuộc đời này, ăn no mặc ấm là được, nhưng bây giờ khác, hắn có vợ rồi.
Hắn muốn cho vợ mình tất cả những thứ tốt nhất.
Bên ngoài náo nhiệt, Dương Giai Dân đi xe đạp về, Thôi Hội Phương nhíu mày: "Muộn như vậy sao con mới về? Sáng mai về cũng được mà, không an toàn."
Dương Giai Dân tính cách mềm mỏng, trời tối rồi vẫn còn đi trong thôn, lỡ gặp chuyện gì sợ là phải thiệt thòi, quá không an toàn.
Lúc về nhà, đều là sáng ngày hôm sau, nhân lúc trời vừa hửng đông thì về huyện.
Dương Giai Dân dựng xe ở dưới mái hiên, lấy hộp cơm mang xuống, "Con định sáng mai mới về, lúc tan làm, ở cổng nhà máy gặp đồng chí Tô ở điểm thanh niên trí thức, con liền cùng anh ấy về."
Thôi Hội Phương lập tức vui vẻ, "Lại gặp Tô Văn Thần? Liên tiếp ba lần đều đưa con về, con cũng không mời người ta về nhà ăn bữa cơm."
Mặt Dương Giai Dân lập tức đỏ lên, "Nương, anh ấy có việc nên mới ở ngay cửa nhà máy thôi."
Dương Giai Nhân: "Việc gì thế ạ?"
Dương Giai Dân cắn môi không nói, nàng không thể nói, Tô Văn Thần đang bán thịt rừng ở gần đó, nàng từng gặp một lần rồi.
Ở trong huyện cũng không tiện ăn thịt, có một số người có tiền nhưng không có phiếu, nên muốn mua thịt rừng để ăn cho đỡ thèm.
Nhưng đây là việc làm ăn phi pháp, không thể nói ra được.
Thôi Hội Phương nhìn bộ dạng của Dương Giai Dân, cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, bà nhận hộp cơm từ tay Dương Giai Dân đưa cho Hà Lộ, để hâm lại, rồi kéo Dương Giai Dân vào phòng, Dương Giai Nhân nhanh chóng đi theo.
Thôi Hội Phương: "Mẫn Mẫn, con nói cho mẹ xem, hai đứa con có chuyện gì thế?"
Dương Giai Nhân: "Hai người đang tìm hiểu nhau!"
Dương Giai Dân cúi đầu: "Không có! Anh ấy là thanh niên trí thức, sau này muốn về hải thành. Con đã ly hôn rồi, sao xứng được."
Thôi Hội Phương: "! ! ! Sao con lại không xứng chứ? Con xinh đẹp, công việc cũng tốt, nhà mình tuy ở nông thôn nhưng điều kiện không hề thua kém trong huyện."
Dương Giai Nhân nói: "Mẫn Mẫn, con tốt hơn bất kỳ ai, kết hôn rồi ly hôn không phải lỗi của con."
Thôi Hội Phương lau tay vào tạp dề, đi ra ngoài, gọi Dương Giai Hòa: "Đi đến điểm thanh niên trí thức một chuyến, gọi Tô Văn Thần đến nhà ăn cơm."
Dương Giai Dân nhanh chóng chạy ra ngoài, mắt đỏ hoe: "Nương, mẹ làm gì thế! Giai Hòa, không cho anh đi."
Nàng không dám nói toạc chuyện này ra với Tô Văn Thần, nàng sợ sau này ngay cả nói chuyện cũng không được.
Nàng chạy mấy bước, kéo Dương Giai Hòa không cho hắn đi.
Thôi Hội Phương túm lấy tay Dương Giai Dân kéo ngược về, "Nếu hắn đến ăn cơm thì sau này hai đứa cứ tùy ý, nếu hắn không đến mà dám lượn lờ bên cạnh con thì mẹ đánh gãy chân hắn."
Khương Mật nhìn Dương Giai Dân, nhị tỷ tính cách mềm mỏng hướng nội, căn bản không giao du với đồng chí nam, sao lại quen Tô Văn Thần?
Nàng gần như lập tức nghĩ đến chuyện trong chuồng heo lần trước.
Trong mấy phút nàng rời đi đó, đã có chuyện khác xảy ra!
Nàng từng có thời gian tiếp xúc với Tô Văn Thần không ngắn, rất hiểu tính cách của Tô Văn Thần, hắn đâu phải kiểu người tùy tiện la cà trước mặt nữ sinh, trừ khi hắn có ý với nhị tỷ.
Ôi trời ~ Sau khi Dương Giai Hòa đi ra ngoài, Dương Giai Dân vừa thẹn vừa xấu hổ, vành mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, nàng rất sợ hãi, cũng rất bối rối.
Thôi Hội Phương nhìn mà không đành lòng, "Được rồi Dân, không phải con không tốt, bây giờ mẹ cũng không nhất định phải coi trọng thanh niên trí thức. Cũng đã bao nhiêu năm rồi, nếu có thể về thành, người ta đã về thành từ lâu rồi! Mấy người thanh niên trí thức này, sau này cũng sẽ là người dân thường thôi."
Dương Giai Nhân và Hà Lộ cũng khuyên nhủ, bảo Dương Giai Dân hãy tự tin lên.
Đừng nói là chuyện kết hôn trước đó chưa có gì xảy ra, kể cả Dương Giai Dân mang theo con, thì cũng không lo chuyện lấy chồng.
Điều kiện tốt như vậy mà.
Dung mạo xinh đẹp, công việc tốt, đồ cưới nhiều.
Dương Giai Dân cụp mắt, nước mắt lã chã rơi, "Nương, con chỉ muốn giống như bây giờ thôi. Con không mong cầu gì tương lai, chỉ cần có thể nói chuyện với nhau là tốt rồi."
Thôi Hội Phương: ! ! !
Bà hận không thể cho Dương Giai Dân một cái tát, nhưng mà chắc chắn không nỡ rồi, bà đưa tay đập vào đầu Dương Giai Cộng: "Xê ra, ở đấy làm gì."
Giọng còn rất to.
Dương Giai Tổng: ? ? ?
"Nương, nhẹ chút, con da dày thịt béo không sợ đau, nhưng tim con thì xót khi mẹ đau tay đấy."
Lời nói thì thế, nhưng vừa bị đánh thì đã chạy xa rồi.
Hà Lộ nhìn tiểu thúc đang bị ăn đòn, cái ông tiểu thúc này đúng là bị đánh bao nhiêu lần cũng không khá lên được.
Dương Giai Hoa và Dương Giai Hòa thấy bà nổi giận đều lánh đi, bà đau con gái, không nỡ đánh con gái, nên tức giận thì kìm nén khó chịu, trút lên đầu con trai.
Con gái Dương gia là được cưng chiều mà lớn.
Khương Mật ngồi bên cạnh Dương Giai Dân nói: "Nhị tỷ, Tô Văn Thần ở trong điểm thanh niên trí thức toàn là tránh né mấy đồng chí nữ thôi, không thấy hắn lân la đến trước mặt ai, cơ hồ không nói chuyện riêng với đồng chí nữ. Trước kia em từng cùng anh ta chăn heo, hắn làm xong việc là chạy qua một bên, cách xa em cả dặm."
Dương Giai Dân ngẩng đầu nhìn nàng, nước mắt còn đọng trên hốc mắt, cái cảm giác yếu đuối dễ vỡ kia thật khiến người đau lòng.
Khương Mật đưa tay dùng khăn lau nước mắt, "Nhị tỷ, tỷ đây là đẹp mà không biết sao? Tỷ xinh đẹp lại dịu dàng như vậy, nếu em là đàn ông thì cũng muốn cưới tỷ về nhà."
Dương Giai Dân rất thiếu tự tin, người từng bị "pua" rất khó tìm lại được sự tự tin.
Dương Giai Dân: "Đồng chí Tô thật sự không nói chuyện với đồng chí nữ sao?"
Trong ấn tượng của nàng, Tô Văn Thần nói rất nhiều, cũng rất thú vị, biết rất nhiều điều mà nàng không biết, nàng thích nói chuyện cùng hắn.
Khương Mật: "Em còn lừa chị làm gì? Nhị tỷ, bây giờ chị nên cầm một cái gương lên, xem mình xinh đẹp đến nhường nào."
Thật ra Dương Giai Dân không xinh bằng Dương Giai Nhân, nhưng mà khí chất của Dương Giai Dân thuộc kiểu tiểu bạch hoa yếu đuối, nàng rất giống tiểu bạch hoa, đặc biệt khiến người ta yêu mến.
Qua một trận, đại môn bị đẩy ra.
Dương Giai Hòa đi ở phía trước, Tô Văn Thần theo ở phía sau, trong tay còn cầm một cái túi lưới cùng hai bình rượu, lúc đi vào cũng rất câu nệ, hắn cơ hồ trong nháy mắt liền thấy hốc mắt hồng hồng con ngươi rưng rưng Dương Giai Dân, mấy bước đi đến trước gót chân nàng: "Giai Dân đồng chí, tại sao khóc?"
Dương Giai Dân lắc đầu, "Con mắt bị cát bay vào, không có việc gì."
Tô Văn Thần còn muốn nói điều gì, nhưng mà nhiều người như vậy đâu, hắn đi đến Thôi Hội Phương cùng Dương Kiến Doanh trước mặt, đặc biệt chính thức giới thiệu chính mình: "Thúc thúc, thím, ta là Tô Văn Thần, đến từ hải thành, năm nay 22 tuổi, chưa có đối tượng, lần đầu đến nhà, thúc thẩm đừng ghét bỏ." Hắn đem túi lưới cùng hai bình rượu đưa tới.
Thôi Hội Phương nhìn thấy hắn xách theo đồ gì, trong lòng liền đã có tính toán, đây là đối với khuê nữ có ý tứ chứ.
Nếu chỉ muốn tán tỉnh mà không muốn chịu trách nhiệm, vậy thì không dám tới cửa.
Tô Văn Thần nhăn nhó một chút, mặt đỏ bừng lên, "Thúc thẩm, ta muốn cưới Giai Dân đồng chí."
Dương Giai Dân không thể tin nhìn về phía Tô Văn Thần.
Tô Văn Thần sau khi nói xong, liền nhìn về phía Dương Giai Dân, thật ôn nhu nói: "Bất quá, khẳng định phải có Giai Dân đồng chí đồng ý, ta không vội, ta chờ Giai Dân đồng chí."
Dương Giai Dân mặt thoáng cái liền đỏ lên, quay người liền hướng trong phòng chạy.
Tô Văn Thần đuổi hai bước: "Giai Dân đồng chí.", nhưng mà rất nhanh ý thức được nơi này là nhà Dương Giai Dân, hắn lại dừng lại.
Dương Giai Cộng đưa tay khoác lên vai Tô Văn Thần, sức rất nặng, trực tiếp ép Tô Văn Thần lảo đảo một chút: "Ta nói ngươi đoạn thời gian trước tìm ta làm gì, nguyên lai là lôi kéo ta nói chuyện đấy."
Tô Văn Thần: . . .
Thôi Hội Phương cười nói: "Giai Cộng, đi bưng cơm."
Nàng gọi Tô Văn Thần, hỏi hắn tình hình gia đình, đây chính là cân nhắc tính hợp lý của việc kết hôn.
Tô Văn Thần là con thứ ba trong nhà, trên có một anh trai một chị gái, dưới còn một em trai em gái, cha mẹ đều là công nhân viên chức, nhưng mà trong nhà con cái nhiều, chi tiêu cũng lớn, chị gái cùng hắn vừa vặn gặp phải thanh niên trí thức xuống nông thôn, liền đều đi tới nông thôn.
Điều này không chiếm ưu thế, hắn hết sức nói ra chỗ tốt của mình, nói trước khi kết hôn sẽ xây thêm hai gian phòng làm phòng cưới, về phần ba thứ lớn, bây giờ hắn có xe đạp, đồng hồ và máy may chắc chắn không thể thiếu, về phần lễ hỏi, bao nhiêu cũng được.
Về sau chắc chắn sẽ không để Dương Giai Dân theo hắn chịu khổ.
Thôi Hội Phương càng nghe càng thích, "Vạn nhất về sau ngươi có thể về thành thì sao?"
Tô Văn Thần không chậm trễ chút nào nói: "Nếu có thể mang Giai Dân cùng nhau, vậy thì cùng nhau về. Nếu như không thể, vậy ta ở đây cả đời."
Thôi Hội Phương lại nói: "Ngươi nói thật cho ta, ngươi thích Mẫn Mẫn ở điểm gì?"
Lần này Tô Văn Thần suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Thích nàng toàn bộ, mềm mại thiện lương. Ôn nhu xinh đẹp."
Thôi Hội Phương cười kéo tay hắn: "Lát nữa ăn cơm, ngươi mang Giai Dân đi nhà đội trưởng xin đất, bên cạnh không bao xa là một chỗ đất trống, cứ che ở đó, phòng xây xong, ngươi liền đến nhà cầu hôn. Còn ba thứ lớn, Giai Dân có máy may rồi, ngươi mua cho nàng cái đồng hồ là được, mặt khác, quy đổi thành tiền cho Giai Dân. Tiền này, nhà ta không cần, sau này hai vợ chồng trẻ sinh hoạt."
Còn ý nghĩ của cô khuê nữ ngốc nghếch, thì không cần phải hỏi.
Thích Tô Văn Thần chứ.
Dương Giai Dân tính tình mềm mại, thực ra có thể gả vào thành phố, dạo gần đây có không ít người tới nhà cầu hôn, có mấy người là ở trong huyện, nhưng Thôi Hội Phương sợ, nghĩ muốn tìm người gần chỗ cho Dương Giai Dân, tốt nhất là không có cha mẹ chồng.
Tô Văn Thần cười ngây ngô, "Đảm bảo trong mười ngày liền xây xong phòng."
Thôi Hội Phương vỗ vai Tô Văn Thần: "Đi gọi Giai Dân ra ăn cơm."
Tô Văn Thần đi vào nhà, Dương Giai Dân đang đứng trong phòng, phòng không cách âm, cửa sổ cũng mở ra, chuyện bên ngoài, nàng nghe rõ ràng, nàng nắm chặt quần áo mím môi, vẫn như cũ không dám tin.
Tô Văn Thần đi đến bên cạnh Dương Giai Dân, "Ta có thể gọi nàng Mẫn Mẫn không?"
Dương Giai Dân: "Ngươi về sau sẽ gặp được người ưu tú hơn, ta rất ngốc thật đần, còn đã ly hôn, ta không . . ."
Tô Văn Thần đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Dương Giai Dân, "Nàng rất tốt, so với bất cứ ai đều tốt hơn, đừng khóc, ta sợ lát nữa ra ngoài lúc, Giai Cộng sẽ đánh ta một trận. Vừa nãy hắn rất muốn đánh ta, vì ta dùng lời khách sáo để hỏi, muốn biết nàng khi nào thì nghỉ ngơi, lúc nào tan tầm. Bất quá hắn nói không đúng, ta đợi tám lần, mới chỉ gặp nàng ba lần."
Dương Giai Dân vừa khóc vừa cười, thấp giọng nói: "Ta bảo vệ nàng. Ngươi cố ý chờ ta sao?"
Tô Văn Thần: "Chắc chắn rồi, ta cõng sọt tre ở nhà máy của các nàng chờ nàng, thực ra thịt rừng đã sớm bán xong, không phải ở cổng bán, bán thịt rừng ở một chỗ khác, dễ bị bắt. Ta muốn cưới nàng, không muốn đi vào."
Hắn thử đưa tay nắm tay Dương Giai Dân, "Nàng có ghét bỏ ta là người chăn heo không? Ta đang cố ôn tập, tranh thủ làm một thầy giáo."
Dương Giai Dân bị nắm tay, run rẩy, cúi đầu phản bác: "Sao lại thế! Ngươi nuôi nhiều heo trắng trẻo mập mạp như vậy, thật vinh quang."
Tô Văn Thần nhìn mặt Dương Giai Dân phiếm hồng, làm những việc mà những ngày qua muốn làm, hắn hít sâu một hơi, đưa tay ôm Dương Giai Dân, "Mẫn Mẫn, ta thích nàng, muốn cùng nàng sống hết đời."
Dương Giai Dân hoảng sợ lui lại, cúi đầu nói: "Ta, ta bẩn."
Tô Văn Thần trong lòng mắng Tề Cảnh Văn tinh trùng lên não, cô nương tốt như vậy, bởi vì cái tên tinh trùng lên não này mà trở nên tự ti nhu nhược như vậy, hắn đau lòng không thôi, hắn nắm tay Dương Giai Dân: "Ngoan, không cho phép nói mình như vậy. Ta không bẩn, đặc biệt sạch sẽ."
Giọng Dương Giai Dân thấp đến mức gần như không nghe thấy: "Hắn nói, ta đổ mồ hôi, thối."
Không cần hỏi, liền biết cái "hắn" này là ai.
Tô Văn Thần hận không thể đánh chết Tề Cảnh Văn, hắn kéo tay cô nương vào lòng, vùi đầu vào hõm vai nàng: "Thơm."
Dương Giai Dân lúc này không khóc, nhưng mặt đỏ rực.
Tô Văn Thần: "Những lời tên tinh trùng lên não đó nói, không có câu nào là thật. Người có phúc không vào nhà vô phúc, nàng là cô nương có phúc khí, nhà họ không trân trọng nàng, là họ không có phúc. Về sau, ta sẽ bảo vệ phúc khí này."
Tim Dương Giai Dân đập quá nhanh, khiến nàng có chút nghẹt thở, nàng cảm thấy mình quá bất bình thường, chuyện này khác với trước kia, khi nàng cùng Tề Cảnh Văn yêu đương, tim nàng sẽ không đập như vậy.
Tô Văn Thần nâng mặt Dương Giai Dân: "Mặt nàng nóng quá, nàng thích ta, có phải không?"
Dưới ánh mắt chăm chú của Tô Văn Thần, nàng gật đầu.
Tô Văn Thần: "Ta cố trong một tuần sẽ xây xong phòng, nàng đợi ta đến cầu thân."
Mười ngày thoáng cái biến thành bảy ngày.
Bên ngoài đã bày đồ ăn, Dương Giai Cộng gọi: "Nhị tỷ, ăn cơm thôi." Hắn mấy lần muốn vào nhà, nhưng đều bị Thôi Hội Phương ngăn cản.
Thôi Hội Phương buồn nhất là chuyện hôn sự của hai cô con gái, nhất là Dương Giai Dân! Bây giờ xem như yên tâm.
Dương Giai Dân từ trong nhà đi ra, mặt ửng hồng, Tô Văn Thần theo sau, mặt nở hoa cười rồi, mọi người vào bàn, hai vị trí còn lại sát nhau, Dương Giai Dân và Tô Văn Thần ngồi cùng nhau.
Bữa tối đặc biệt phong phú, thịt kho tàu. Cá kho. Đậu que hầm cà tím. Rau trộn rau dại, còn có canh nấm, ngoài ra còn có hai cái móng giò Dương Giai Dân mang về.
Dương Kiến Doanh mở một bình rượu, Tô Văn Thần rất lanh tay lẹ mắt xin phép rót rượu cho mọi người, cũng nâng chén mời rượu, nói sau này nhất định sẽ đối tốt với Dương Giai Dân, sau này Dương Giai Dân chính là mệnh căn của hắn.
Thôi Hội Phương cười nói: "Tốt nhất ngươi nói được làm được, nếu như ngươi không đối tốt với Mẫn Mẫn, ta sẽ đánh gãy cái mệnh căn tử còn lại của ngươi."
Tô Văn Thần: . . .
Thôi Hội Phương liếc mấy đứa con trai, "Còn có các con, ai dám không tốt với chị dâu, không cần chờ bên nhà sui gia, ta sẽ xử lý các con trước."
Bữa cơm ăn rất náo nhiệt, món được yêu thích nhất đương nhiên là cá kho, Thôi Hội Phương hết lời khen món cá này quá ngon, còn nói cá trên núi so với cá trong sông ngon hơn nhiều.
Ăn xong cơm, Thôi Hội Phương thu dọn hai thứ đồ, nhờ Tô Văn Thần và Dương Giai Dân mang đi nhà đội trưởng xin đất xây nhà.
Dương Giai Dân vừa bắt đầu còn ngại đi, Tô Văn Thần liền nhìn nàng, xem nàng không nói ra lời cự tuyệt.
Tô Văn Thần vừa mới xác định quan hệ với Dương Giai Dân, hận không thể lúc nào cũng ở chung một chỗ!
Dương Giai Hòa đưa Khương Mật cùng Khương Miểu về điểm thanh niên trí thức, Tiểu Bạch và heo sữa chạy trước, bọn chúng hôm nay cũng được ăn ngon, canh thịt nấu với bánh ngô, còn gặm xương, lại uống nước không gian, lúc này đặc biệt thỏa mãn.
Khương Mật và Khương Miểu về điểm thanh niên trí thức rồi, Đinh An Khang liền tới hỏi: "Sao Tô Văn Thần vẫn chưa về? Anh ta làm gì thế? Còn cầm đồ đến nhà họ Dương?"
Khương Mật: "Anh hỏi anh ta ấy."
Mọi người đều tò mò, Đinh An Khang lại nói: "Tô Văn Thần nhận người nhà họ Dương làm thông gia rồi?"
Khương Mật không nhịn được vui vẻ, "Đầu óc anh còn lớn hơn cả em."
Hứa Niệm Nhi: "Tô Văn Thần thích Dương đại tỷ hay Dương nhị tỷ? Dương nhị tỷ?"
Vu Đạt mắng: "Hôm nay tôi còn thấy Văn Thần đạp xe theo sau xe đạp của đồng chí Dương Giai Dân đâu."
Mọi người: ? ? ? ! ! !
Khương Mật liếc nhìn Hứa Niệm Nhi, phải nói rằng cô nương này đầu óc thật linh hoạt, đặc biệt thông minh, "Lát nữa hỏi Tô Văn Thần là biết mà." Trực tiếp nói sang chuyện khác: "Hôm nay cá có ngon không?"
Hà Chiêu Đệ: "Bắt ở đâu đấy? Ăn ngon quá. Vừa tươi vừa ngọt, là món cá ngon nhất tôi từng ăn!"
Khương Mật: "Bắt trên núi, hôm nào tôi mang mọi người đi."
Khương Miểu đã đổ nước rửa mặt cùng đánh răng, đem lọ đựng kem đánh răng đưa cho Khương Mật, Khương Mật nâng Khương Miểu hôn một cái: "Cám ơn Miểu Miểu."
Chờ đánh răng rửa mặt xong lại ngâm chân, lúc này mới lên giường.
Trên giường màn đều đã thu vào, nhìn qua đặc biệt sáng sủa, cảm giác gian phòng đều rộng hơn rất nhiều.
Mấy cô nương đều nằm ở trên giường, nói chuyện riêng tư.
Khương Mật nghe hỏi thăm chuyện nhà Hứa Niệm Nhi, Hứa Niệm Nhi đại khái kể một lần, còn nói về sau nàng không còn nhà mẹ đẻ.
Khương Mật: "Nếu là không kết hôn, điểm thanh niên trí thức chính là nhà ta, nếu như kết hôn, kia điểm thanh niên trí thức chính là nhà mẹ đẻ chúng ta."
Trần Tích: "Lời này có lý!"
Mọi người liền đều cười.
Khương Mật nói: "Bây giờ khẩn yếu nhất chính là hảo hảo ôn tập, tham gia kiểm tra. Thi đậu đi làm lão sư, không thi đậu đi chăn heo. Vạn nhất về sau bên ngoài có chiêu công, ta nhất định nói cho các ngươi biết. Lại nói nhỏ: "Ta nghe nói, qua mấy năm muốn khôi phục thi đại học đấy! Chúng ta phải thường xuyên chuẩn bị."
Trần Tích: ! ! !
Hứa Niệm Nhi: "Mật Mật, ngươi nói thật hay giả?"
Khương Mật cười: "Ta cũng là nghe người khác nói, nhưng mà ta cảm thấy lời này là thật. Quốc gia muốn phát triển, liền cần nhân tài, trước kia là khoa cử, bây giờ chính là thi đại học. Có lẽ sẽ ngừng lại mấy năm, nhưng mà chắc chắn sẽ không quá lâu! Nếu như chờ đến lúc đó mới ôn tập, vậy khẳng định sẽ trễ. Niệm Nhi, ngươi mặc dù không nhận nhà mẹ đẻ, nhưng mà chúng ta có thể thông qua kiểm tra trở lại kinh thành."
Ba người bị tin tức này của nàng chấn động đến không bình tĩnh nổi.
Khương Mật lại bổ sung một câu: "Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi."
Hứa Niệm Nhi: "Có điều ta chỉ tốt nghiệp cấp hai. Nàng học tập kỳ thật rất tốt, bất quá khi đó nghe mẹ nàng lừa, nói học hành vô dụng, liền không học, ở nhà làm việc."
Khương Mật cười: "Ngươi chỉ cần muốn học, chúng ta liền dạy. Ta còn mang theo mấy bộ đề đâu, quay đầu để ở điểm thanh niên trí thức, chúng ta cùng nhau làm."
Hứa Niệm Nhi: "Mật Mật, ngươi sao tốt thế, chuyện lớn như vậy, ngươi vậy mà nguyện ý nói ra."
Hà Chiêu Đệ cảm động nước mắt đầm đìa: "Mật Mật, ngươi quá tốt rồi."
Trần Tích đưa tay xoa xoa khóe mắt ướt át, "Mật Mật, chúng ta nhất định hảo hảo học, chúng ta về sau cùng nhau thi về thành."
Ba người cảm động nước mắt đầm đìa, nói cảm tạ Khương Mật, nửa ngày không thấy Khương Mật đáp lại, Hà Chiêu Đệ đến gần xem thử, hai tỷ muội đều ngủ thiếp đi, còn đánh tiểu khò khè.
Nàng giúp Khương Mật dịch chăn, lại cảm khái nói: "Có thể quen biết Khương Mật, là chúng ta may mắn lớn nhất..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận