Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh
Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 21: Tử kiếp (2) (length: 21372)
Mẹ Khương vui đến phát khóc: Hoài Thành đâu? Tĩnh Tĩnh đâu? Nhanh đưa hai người đến đây, cũng làm cho Tiểu Tương Bao gọi ta tiếng nãi nãi nghe. Khương Ngưng lại gọi người, Khương Mật nghe thấy không ổn, xảy ra chuyện gì? Giọng ngươi không được.
Tiểu Tương Bao ở bên cạnh hô: Nãi, nãi nãi. Thẩm Hoài Thành cùng Thẩm Hoài Tĩnh cũng đứng ở bên điện thoại.
Thẩm Hoài Thành: "A di."
Thẩm Hoài Tĩnh cũng đi theo kêu a di.
Tô Trân Trân: "Ai, thật tốt, các con đều khỏe là tốt rồi."
Chu Phù Du nghẹn ngào khóc rống: "Hoài Thành, Hoài Tĩnh." Đây là cao hứng mà, đây là đại bi qua đi đại hỉ.
Thẩm Tuyền Sinh cầm micro, bảo Hoài Thành và Hoài Tĩnh gọi cha, bốn người đều kích động, căn bản nói không rõ, cuối cùng là học sinh của Thẩm Tuyền Sinh đem sự tình đại khái nói một lần, hắn làm giáo dục, nói chuyện rất sắc bén, rất nhanh liền nói rõ mọi chuyện.
Ý rất rõ ràng, nếu Thẩm Hoài Thành và Thẩm Hoài Tĩnh không trả vé, lúc này đã mất mạng, sẽ bị ép thành thịt nát, đến thi thể lành lặn cũng không giữ được.
Khương Mật cùng mọi người tranh thủ thời gian an ủi qua điện thoại, tỏ ý bọn họ phúc lớn mạng lớn, không sao! Bọn họ hiện tại cũng khỏe, ăn ngon chơi tốt, không có bất kỳ nguy hiểm gì, bảo bốn vị phụ huynh nhất định phải bảo trọng thân thể, chú ý an toàn của mình, ăn cơm thật ngon. Bọn họ ngày mai sẽ về.
Mấy người lớn cũng ngược lại an ủi bọn trẻ, chỉ cần con cái không sao, họ có chuyện gì cũng không sao cả. Để bọn chúng ở ngoài chơi, nhất định phải chú ý an toàn.
Đợi cúp điện thoại, Chu Phù Du khóc nói: "Chị Trân, Ngưng Ngưng Mật Mật nhà chị cứu được mạng của Hoài Thành và Hoài Tĩnh rồi. Bọn nó vốn muốn ngồi xe bus mà, Tĩnh Tĩnh bị say xe, chắc chắn phải ngồi ở phía trước, thường ngày đều ngồi phía trước mà. Nhà tôi nếu không có hai đứa trẻ nhà chị, chúng tôi còn sống làm gì nữa, tôi không sống nổi nữa, tôi đi theo luôn quá."
Tô Trân Trân: "Đây là phúc của chúng nó mà. Tối qua Mật Mật đòi đi kinh thành, biết Hoài Thành cũng muốn đi, liền nháo muốn đi cùng. Ngồi xe nhà con nuôi của nó. Đây là số mệnh của Hoài Thành, Hoài Tĩnh, cũng là số mệnh của Ngưng Ngưng."
Nếu Hoài Thành xảy ra chuyện, Ngưng Ngưng sợ là cũng không sống nổi mất.
Bà làm mẹ hiểu con gái, tim Ngưng Ngưng đã chết ở chỗ Thẩm Hoài Thành rồi.
Thẩm Tuyền Sinh cũng nắm tay Khương Ái Quốc không ngừng nói: "Hoài Thành Tĩnh Tĩnh đều không sao, vừa mới còn gọi cha con."
Khương Ái Quốc: Ngưng Ngưng và Mật Mật cũng gọi ta là cha, Tiểu Tương Bao còn gọi ta là ông nội.
Mấy người đều vui mừng điên cuồng rồi.
Người một nhà, đây là lần đầu gặp mặt, lại gặp nhau trong tình cảnh như thế.
Người xung quanh nhìn dáng vẻ chật vật của bốn người, trên người hai người còn có vết máu lấm lem, nhìn rất đáng sợ, cũng không dám lại gần. Ông chủ phòng điện thoại ở bên cạnh nghe toàn bộ câu chuyện, nói thẳng trẻ con mạng lớn, được quý nhân cứu giúp, đây là gặp được quý nhân giúp bọn chúng vượt qua kiếp nạn. Về sau sẽ xuôi gió xuôi nước bình thường.
Chu Phù Du lau nước mắt cười: "Khương gia là quý nhân nhà tôi, giúp con cái chúng tôi vượt qua kiếp nạn." Đầu dây bên kia cũng trầm mặc rất lâu. Bà Phương Liễu Liễu đều cảm thấy khó tin: "Xe tuyến bị đá đập vỡ?"
Thẩm Hoài Thành mím môi, tay nắm tay Thẩm Hoài Tĩnh lạnh toát: "Sáng nay tôi đưa Tĩnh Tĩnh đi lấy vé, hôm qua mua vé, tôi đưa cho lái xe một hộp thuốc, bảo hắn giữ cho tôi hai vị trí đầu. Nếu mà... Chúng tôi ngồi xe đó, nhất định là ở chỗ đó."
Khương Mật xoa bóp tai Thẩm Hoài Tĩnh: "Xoa tai, đừng sợ đừng sợ."
Mặt Khương Ngưng cũng trắng bệch. Thẩm Hoài Thành nắm tay nàng: "Đừng sợ, đây không phải là vẫn ổn cả rồi sao."
Khương Ngưng nghĩ mà sợ, chân lúc này cũng mềm nhũn cả ra, vành mắt nàng ửng đỏ: "Thiếu chút nữa... thiếu chút nữa."
Lão thái thái Tần gia cảm khái: "Đây là mệnh. Trong mệnh có một kiếp, nhưng gặp được quý nhân, liền tránh được một kiếp. Giống như Niên Niên, nếu không gặp Mật Mật và Nhạc Ninh, vậy cũng không tránh khỏi được.
Nàng nghĩ đến Niên Niên, giọng cũng nghẹn ngào, đây là phúc của chúng ta.
Nàng đưa tay sờ tóc Khương Mật, mềm mại trơn bóng, đứa trẻ này là phúc tinh mà, bà thích quá.
Lão thái thái Phương cũng đi theo cảm thán: "Có thể gặp được quý nhân tương trợ, đều là mệnh cả."
Khương Mật ngẩng đầu cười: "Mệnh với chả miếc gì, giờ ta chỉ muốn ăn thử heo sữa quay thôi, heo sữa quay mà nguội rồi thì da sẽ không giòn xốp nữa. Ăn cơm xong còn phải đi xem Kinh Đại nữa."
Lão thái thái Tần cười:
"Ai, ăn cơm thôi, chúng ta ăn cơm xong đi chơi, đừng chậm trễ việc ăn chơi."
Khương Mật bị sờ đầu, nàng cũng sờ đầu Thẩm Hoài Tĩnh: "Ôi, nhìn cái mặt nhỏ trắng bệch này, đừng sợ. Đại nạn không chết tất có hậu phúc đó. Sau này thì, cuộc đời nhất định thuận buồm xuôi gió luôn."
Thẩm Hoài Tĩnh ừ một tiếng, rất chân thành rất nghiêm túc nói: "Chị Mật Mật, chị đã cứu em và anh trai một mạng. Anh trai em nói, chính là chị nhất quyết bắt em với anh cùng đi xe nhà chị Liễu Liễu."
Chẳng phải nhất định muốn đi, chỉ là thuận miệng hù dọa vài câu, lúc đó, cũng chỉ là ý nghĩ trong khoảnh khắc của nàng, đã muốn đi, vậy cùng đi có sao.
Khương Mật: "Vậy chúng ta có phải nên cảm ơn xe nhà chị Liễu Liễu không? Không có chiếc xe đó, có khi chúng ta đi xe tuyến rồi." Phương Liễu Liễu cười, vậy chúng ta lát nữa sẽ cảm ơn hai chiếc xe kia cho tử tế, công lao của bọn nó lớn quá, cứu được tất cả mọi người mà. Tất cả mọi người đều bật cười, nhưng trong lòng họ đều biết, mạng của hai anh em Hoài Thành và Hoài Tĩnh, chính là do Khương Mật cứu. Chờ đến lúc ăn cơm, Từ Nhạc Ninh gắp cho Khương Mật một miếng heo sữa quay, miếng thịt này ngon, bên ngoài giòn trong mềm, nạc mỡ vừa vặn.
Khương Mật: "Tớ thấy miếng thịt này là ngon nhất, thơm ghê." Nàng cắn một miếng: "Dì Tần ơi, đầu bếp nhà mình nấu cơm ngon thật." Mẹ Phương Liễu Liễu nói: "Tối ta bảo anh trai các con mang cả bàn tiệc đến, không thua cái này đâu." Anh trai này là anh ruột của Phương Liễu Liễu.
Khương Mật: "Vậy chúng ta cũng có lộc ăn quá đi."
Khương Mật khuấy động không khí rất giỏi, một lúc sau bầu không khí liền náo nhiệt, Tần gia chuẩn bị đồ ăn cực kỳ phong phú, món mặn có heo sữa quay, vịt quay, thịt băm hương cá, thịt muối Kinh Thành, món chay có địa tam tiên, nộm củ sen, bắp cải xào, rau muống xào tương, canh là canh nấm gà và canh rượu gạo ngọt, bày đầy một bàn lớn, rất phong phú.
Khách đến cũng là loại bàn tiệc này.
Có thể thấy họ coi trọng Khương Mật và những người khác đến nhường nào.
Ăn một bữa cơm, Khương Mật ăn có chút no, nàng hơi lười, nhưng thời gian tươi đẹp thế này, không thể ngủ trưa!
Nhất định phải ra ngoài chơi thôi!
Khương Mật ôm tay Phương Liễu Liễu, liền khen đồ ăn ngon quá, về sau không nỡ đi nữa. Phương Liễu Liễu cười: "Vậy thì cứ ở lại đi, ta tìm cho ngươi công việc tốt, sau này ngày nào cũng được ăn thế này."
Khương Mật cười ha ha: "Chị ơi, mà ăn như vậy, chắc phải ăn sạch cả gia tài của Niên Niên quá. Vậy thì mẹ nuôi này cũng quá tệ rồi." Phương Liễu Liễu cũng cười theo, vẫn là đủ sức ăn được.
Trạm đầu tiên của họ là đại học Kinh Thành và đại học Hoa Thanh, đây là mục đích đến Kinh Thành của Khương Mật. Chưa đi đâu thì trước phải đến nhà ông bà của Thẩm Hoài Thành và Thẩm Hoài Tĩnh đã.
Phương Liễu Liễu vốn tìm người dẫn họ đi chơi, nhưng Thẩm Hoài Thành lớn lên ở đây, quá quen thuộc với Kinh Thành, không cần người dẫn đi chơi. Nhà Thẩm cách Tần gia không xa, đều ở trong một khu lớn, nhưng trước đó không quen, mà hai nhà chắc chắn là có biết nhau.
Khương Ngưng và Khương Mật đã đến Kinh Thành rồi, vậy nhất định phải nhanh đến thăm các cụ. Mấy người lại cùng Thẩm Hoài Thành và Thẩm Hoài Tĩnh đi đến Thẩm gia.
Chờ mấy đứa trẻ đi rồi, lão thái thái Tần nói chuyện với lão thái thái Phương, lão thái Tần nói: "Trước kia đã nghe người lớn nói, có người mệnh cách tốt, sinh ra đã mang theo quý khí, người bên cạnh cũng được hưởng phúc. Chẳng phải chính là nói Mật Mật sao?"
Lão thái thái Phương đồng ý, ôm cháu ngoại: "Niên Niên à, sau này chúng ta hiếu thuận mẹ nuôi cho tốt, chúng ta đi theo hưởng phúc."
Trên đường đi, Khương Ngưng rất lo lắng, tay không đi thì cũng không hay, hay là mua trước chút gì đó? Thẩm Hoài Thành: "Trong nhà không thiếu gì cả, em đến thăm họ, là tốt nhất rồi." Khương Mật lắc lắc túi đồ trên tay: "Đâu có thể đi không thế được, tỷ mang rồi đây."
Khương Ngưng: ! ! ! Đâu ra thế?
Khương Mật: "Vừa nãy chị Liễu Liễu chuẩn bị, là sáu loại điểm tâm, đều là loại thích hợp với người già."
Khương Ngưng: "Chúng ta đi thăm ông bà Thẩm gia, thế nào còn có thể dùng đồ mà chị Liễu Liễu đã chuẩn bị! Chúng ta không thể mang theo."
Khương Mật: "Không sao không sao, khách khí gì chứ, đều là người một nhà cả."
Từ Nhạc Ninh: "Đúng thế, khách khí làm gì. Khương Mật với ai cũng không cần khách khí, ai cho gì thì cứ nhận." Khương Mật tán thành gật đầu.
Mọi người: . . . .
Khương Ngưng cảm thấy sáu loại điểm tâm trên tay nặng nề quá! Da mặt nàng quả thực không đủ dày, hơi khó xử.
Khương Mật vẫn rất tò mò với khu nhà lớn này, kiến trúc ở đây đều là những tòa nhà nhỏ riêng lẻ, phong cách kiến trúc đặc trưng của thời này, mà đặt ở hiện tại, chính là nơi ở của một nhóm người đứng đầu quân đội Hoa Quốc.
Cây xanh cũng được trồng rất tốt, cây cối tươi tốt, hoa cỏ rực rỡ.
Bà nội Thẩm đang trồng rau trong sân, ông nội Thẩm ngồi dưới ánh mặt trời, đang giơ một chiếc kính lúp xem báo, nhìn thấy cháu trai cháu gái đến, liền cười tít mắt.
Bà nội Thẩm: "Ta còn tưởng rằng các cháu không tới. Lại nhìn thấy mấy cô bé Khương Ngưng Khương Mật: "Đây là tiểu cô nương nhà ai vậy?"
Từng người một đều tuấn tú, đứa nhỏ này khỏe mạnh kháu khỉnh thật đáng yêu.
Thẩm Hoài Tĩnh: "Nãi, đây là ta tương lai chị dâu Khương Ngưng, đây là ta Mật Mật tỷ Khương Mật, đây là cháu trai của chị dâu Tiểu Tương Bao, đây là Từ Nhạc Ninh."
Từ Nhạc Ninh: . . . .
Khương Ngưng mặt đỏ bừng: "Gia gia nãi nãi, ta là Khương Ngưng, đến nhà bái phỏng khiến nhị lão thêm phiền phức." Lại đem điểm tâm mang đến đưa cho Tần nãi nãi.
Thẩm nãi nãi vui mừng không ngậm được miệng: "Ngưng Ngưng a, ta nghe Hoài Thành nhắc đến, lớn lên thật là xinh đẹp, mau vào ngồi." Lại phân phó Thẩm lão gia tử hái nho cầm đồ ăn vặt cho bọn nhỏ ăn.
Tiểu Tương Bao chưa từng ăn nho, thấy nho liền mắt sáng lên, nhưng cũng không tự mình cầm, chờ Thẩm nãi nãi đưa cho một chùm, mới bắt đầu ăn.
Vỏ nho cùng hạt nho đều không nhả, cùng nhau ăn, ăn ngon tuyệt.
Khương Mật cùng Từ Nhạc Ninh cũng cầm một chùm, nhìn Thẩm nãi nãi kéo tay Khương Ngưng nói chuyện, nhiệt tình đến mức hận không thể hôm nay cho hai người đi lĩnh chứng, ngày mai làm đám cưới, sau này liền sinh một đứa bé giống như Tiểu Tương Bao khỏe mạnh kháu khỉnh xinh đẹp.
Khương Ngưng cũng không biết nên nói gì, khuôn mặt xinh đẹp đỏ như quả táo. Thẩm Hoài Thành tuy rất muốn thúc cưới, nhưng sợ Khương Ngưng thật sự giận, liền chuyển chủ đề, nói đến nguyên nhân Khương Ngưng và Khương Mật đến.
Thẩm nãi nãi biết được Khương Mật và Từ Nhạc Ninh là mẹ nuôi của con trai út nhà Tần Viễn, cũng rất kinh ngạc, bà cũng biết chuyện cháu trai nhỏ nhà Tần bị trộm, trong sân giờ ai nấy trông trẻ đều kỹ hơn, bà cũng vì chuyện này quan tâm, vốn nghĩ đứa bé không tìm được rồi, kinh thành lật cả lên một lượt, cũng không tìm thấy, về sau càng ít cơ hội.
Sáng nay, trong đại viện đã lan ra chuyện cháu trai nhỏ nhà Tần được hai cô bé cứu! Còn bắt bọn buôn người cả ổ, cả ổ điểm ở kinh thành cũng bị bưng, cứu được không ít trẻ em.
Giờ cháu trai lớn nói với bà, hai cô bé kia đều ở ngay đây.
Bà hiếm thấy nhìn Khương Mật và Từ Nhạc Ninh, hỏi thăm quá trình cứu người khi đó.
Từ Nhạc Ninh lại thích kể chuyện này, nàng kể cho bạn bè thân thích rất nhiều lần rồi, giờ Thẩm nãi nãi muốn nghe, nàng liền buông nho, đứng lên, kể lại sinh động như thật.
Thẩm Hoài Tĩnh lại không biết chuyện này, nghe mà say mê, còn trách ca ca không kể cho nàng.
Cứ như vậy cùng Thẩm nãi nãi Thẩm gia gia hơn một tiếng, Thẩm Hoài Thành nói: "Gia nãi, chúng cháu đi kinh thành một vòng, ngài có muốn đi cùng không?"
Hai người tự nhiên không đi chơi với bọn trẻ, ngược lại giúp Thẩm Hoài Thành gọi một chiếc xe Jeep, bảo hắn lái đi ra ngoài, cho tiện, rồi nói tối về ăn cơm.
Việc này có hơi khó, dù sao đã hứa với Phương nãi nãi, biểu thị nhất định mai đến nhà ăn cơm. Thẩm gia gia bảo Thẩm Hoài Thành lái xe chậm chút, không lái xuống sông.
Khương Mật: "Tỷ phu, ngươi có biết lái xe không? ? ?
Nếu ngươi lái không quen, bảo gia gia tìm cho chúng ta tài xế đi. Ta không biết bơi a."
Thẩm Hoài Thành: "Yên tâm đi, không lái xuống sông đâu."
Khương Mật: "Thật rơi xuống sông, ngươi cứu ai trước? Ta tự hiểu được, chắc chắn không phải cứu ta trước."
Từ Nhạc Ninh: "Không cần cứu ta trước, ta biết bơi, ta sẽ cứu Khương Mật trước."
Thẩm Hoài Tĩnh và Khương Ngưng đều nhìn Thẩm Hoài Thành.
Thẩm Hoài Thành không dám đắc tội chị dâu, cũng không dám đắc tội em gái, hắn nói: "Ta sẽ nâng cái xe lên, như vậy được không?"
Khương Mật: "Thôi đi, trốn tránh vấn đề."
Thẩm Hoài Thành: . .
Thẩm gia gia và Thẩm nãi nãi bên cạnh cười không ngớt, Thẩm nãi nãi: "Đi đường chậm một chút nha."
Xe Jeep lái đi, Thẩm nãi nãi cười đi vào nhà, "Khó trách trước kia giới thiệu cho Hoài Thành nhiều như vậy, không ai chịu, cái này mắt cao đó, nhìn Ngưng Ngưng này xem, lớn lên thật xinh xắn, tính tình cũng tốt.
Thẩm gia gia: "Trước không phải bà còn ghét bỏ người ta xuất thân không tốt sao?"
Thẩm nãi nãi không vui: "Ta có nói đâu, là Phù Du nói! Không phải Phù Du nói với ta, Ngưng Ngưng gia cảnh không tốt, lại là đồ gánh nặng của em trai gì đó sao."
Thẩm gia gia cười: "Khương Mật này thú vị ghê, vừa thông minh vừa lanh lợi, lại còn xinh đẹp nữa."
Trong nhà chuông điện thoại reo, Thẩm nãi nãi đi nghe, là Phù Du, vừa mới nói về ngươi đây. Ta đã gặp Ngưng Ngưng, cô bé này tốt, chúng ta không thể chê điều kiện người ta được.
Chu Phù Du không nhận lời Thẩm nãi nãi, biết được bà đã gặp Hoài Thành và Tĩnh Tĩnh, trực tiếp kể lại sự việc xe tuyến xảy ra chuyện một lần, chuyện này không thể giấu hai người già.
Thẩm nãi nãi mấy năm trước mê tín, nhưng hai năm nay làm cách mạng, không ai dám mê tín.
Thẩm nãi nãi một tràng tiếng nói A Di Đà Phật ông trời phù hộ các loại, bà dừng một chút mới nói: "Đúng là cô con dâu tốt, vượng gia, có phúc khí.
Khương Mật có phúc khí, là do Khương Ngưng mang tới đó.
Nếu lỡ có vạn nhất, bà không dám nghĩ nhiều nữa.
Thẩm nãi nãi nói: "Sau này đến kinh thành, không đi xe tuyến, bảo Tiểu Triệu đi đón." Chu Phù Du gật đầu, đây cũng là mục đích của bà, xe tuyến không dám ngồi nữa. Xem như một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Thẩm gia gia từ trong hộp thuốc lá rút một điếu thuốc ngậm trong miệng, quẹt que diêm châm, châm nửa ngày, vẫn chưa châm được thuốc, tay ông run quá.
Tân Thành Mấy bà lão bản lĩnh ghê gớm, đi xưởng may triệu tập mấy chục người, lấy bờ sông làm trung tâm mở rộng phạm vi điều tra. Mẹ Bành Dương: "Chuyện này một khi đã có thì không thể không hở, Thôi Mộng Nhu nếu làm chuyện này, nhất định sẽ có sơ hở!"
Hai bà lão còn lại đồng tình gật đầu.
Mấy nhân viên trẻ tuổi nói: "Các dì thật lợi hại, đi mua đồ ăn mà cũng phát hiện ra chuyện lớn vậy! Tam Thủy đáng thương quá, còn nhỏ như vậy, mới có tám tuổi. Mụ dì ghẻ thật ác độc." Ba bà lão lại động viên mọi người: "Chúng ta nhất định phải làm cho xong chuyện này, xuất phát."
Chủ tịch công đoàn Liêu nghe tin việc này, chỉ mới thoáng qua thôi mà trên mặt đã nổi mấy nốt mụn, sốt ruột! Hắn nhìn cờ thưởng treo trên tường, chỉ thấy chói mắt, hắn trực tiếp giật cờ thưởng xuống, cả dây lưng cũng đứt.
Hắn hô ra ngoài: "Khương Ái Đảng, ngươi vào đây cho ta!"
Kết quả Khương Ái Đảng mang hai nhân viên công đoàn đi giúp công nhân giành phúc lợi nhà ở.
Liêu Vĩ Minh: "Tìm người về cho ta!"
Đợi Khương Ái Đảng về, đã qua hơn nửa tiếng.
Liêu Vĩ Minh đóng cửa phòng làm việc lại, Khương Ái Đảng, ngươi tìm người xảy ra chuyện rồi. Mấy bà lão về hưu nói Thôi Mộng Nhu mưu hại Vương Tam Thủy, muốn giết Vương Tam Thủy, giờ người đã bị nhốt trong cục công an. Mấy bà đang đi tìm người làm chứng. Việc của ngươi đã làm sạch sẽ chưa? Đừng để liên lụy đến ngươi đấy."
Khương Ái Đảng: ! ! ! Cái gì? Vào cục công an rồi? Ai mẹ nó nhiều chuyện vậy?
Liêu Vĩ Minh: "Ta mẹ nó làm sao biết. Ngươi tìm toàn ai vậy, bây giờ nên làm gì?"
Khương Ái Đảng cũng lo lắng, hắn không nhẫn tâm để người yêu phải chịu tội trong cục công an. Đây là dự tính xấu nhất, lúc trước Thư Âm cũng đã nói với hắn rồi, trong lòng hắn cũng có sự chuẩn bị, nhưng sự tình xảy ra thật, hắn cũng gấp!
Nhu Nhu không sao đâu, cùng lắm thì mất việc, mất mặt! Chỉ cần hắn có thể làm chủ tịch, làm Phó xưởng trưởng, Nhu Nhu đâu còn cần phải đi làm nữa.
Đến lúc đó lén lút sinh hai đứa bé, ở nhà chăm con là được rồi.
Hắn nói: "Chủ tịch, chuyện này không thể hoảng, chúng ta cắn chết là không biết chuyện này. Giờ ông đem cờ thưởng đến cục công an, cứ nói người phẩm chất như này, ông không dám nhận."
Liêu chủ tịch nghe hắn nói không thể hoảng, ngược lại bình tĩnh được một chút, dù sao thì sự việc không qua tay hắn! Đều là do Khương Ái Đảng làm, liên quan gì đến hắn.
Hai người đều mang tâm tư riêng.
Liêu chủ tịch: "Trả về? Ta là trong sạch?"
Khương Ái Đảng: "Đúng đấy! Chúng ta không thể dính dáng đến bà ta. Ông chính là anh hùng cứu người! Nếu không có ông, Tam Thủy chắc chắn chết rồi. "Thêm vài lời kích lệ, Liêu chủ tịch cảm thấy Khương Ái Đảng nói đúng!
Hắn cầm cờ thưởng chuẩn bị đi cục công an, mụ dì ghẻ độc ác thế thì đưa cờ thưởng làm gì, hắn không muốn nhận.
Khương Ái Đảng thấy hắn đi đến cục công an, thở phào một hơi, nếu không có chứng cứ, Nhu Nhu sẽ không nhận tội, hắn vẫn là cánh tay đắc lực của Liêu Vĩ Minh. Nếu mà có chứng cứ, Nhu Nhu sẽ cắn chết Liêu Vĩ Minh, nàng một quả phụ xinh đẹp bị ép đi vào con đường này, nàng không có ý muốn hại chết Tam Thủy, là do Liêu Vĩ Minh nói, nếu không nghe theo sẽ giết cả hai người.
Thằng bé Tam Thủy thì ngơ ngơ như người mất hồn, chẳng phải Nhu Nhu bảo gì nó đều nghe theo đấy sao. Nhu Nhu không có tội.
Liêu Vĩ Minh đi hai bước, quay đầu lại: "Ngươi ngơ ra đó làm gì, cùng ta đi!"
Khương Ái Đảng: "...À, được."
Hai người vừa ra cửa, đã thấy Trần Cao Lĩnh dẫn Bành Dương đến.
Trần Cao Lĩnh vừa nhìn thấy Liêu Vĩ Minh liền khen: "Liêu chủ tịch đúng là sống như Lôi Phong, nếu không phải có ông lãnh đạo giỏi, dẫn công đoàn đi bờ sông xem xét, thì con bé Tam Thủy tội nghiệp đó đã không còn mạng rồi. Thôi Mộng Nhu con mụ độc ác đó, thật đáng chết vạn lần, thế này là xuống vạc dầu cối xay đây."
Khương Ái Đảng nghe thấy người yêu bị mắng, hận không thể cho Trần Cao Lĩnh một tát, nhưng hắn cũng không thể nói gì, cúi đầu im lặng, trong lòng tức chết, sau này nhất định phải cho Trần Cao Lĩnh một bài học.
Liêu chủ tịch vừa nhìn thấy Trần Cao Lĩnh cùng Bành Dương, liền phiền muốn hoảng, hận không thể một chân đá văng mỗi người, nghe những lời tán dương này, cũng cảm thấy lời này nghe không lọt tai.
Hắn nói: "Ai biết ả độc phụ kia lại ác độc đến như vậy."
Trần Cao Lĩnh: Liêu chủ tịch, ngươi đây là đi đâu vậy?
Liêu chủ tịch đi ra ngoài: "Chỉ là đi ra ngoài, các ngươi có việc thì cứ bận trước."
Trần Cao Lĩnh: "Ta hôm nay muốn cùng Liêu chủ tịch học tập cho giỏi làm thế nào để sống như Lôi Phong."
Liêu chủ tịch tức chết, "Ta đi cục công an, đem cờ thưởng trả lại cho ả độc phụ kia. Loại độc phụ này mà đưa cờ thưởng, xưởng may chúng ta không thể giữ lại. Thôi, lần sau ngươi lại cùng ta học, ta đi trước."
Trần Cao Lĩnh: "Chúng ta sống như Lôi Phong là làm việc tốt! Cái này thì phải! Chúng ta không thể để lại! Đi, ta cùng ngươi đi chung." Liêu chủ tịch suýt chút nữa chửi ầm lên, đồ cẩu thí đi chung với ta. Không chỉ có Trần Cao Lĩnh, mấy người làm việc bên cạnh cũng tỏ vẻ muốn cùng Liêu chủ tịch đi chung, Liêu chủ tịch có tư tưởng giác ngộ cao, là Lôi Phong sống của xưởng may!...
Tiểu Tương Bao ở bên cạnh hô: Nãi, nãi nãi. Thẩm Hoài Thành cùng Thẩm Hoài Tĩnh cũng đứng ở bên điện thoại.
Thẩm Hoài Thành: "A di."
Thẩm Hoài Tĩnh cũng đi theo kêu a di.
Tô Trân Trân: "Ai, thật tốt, các con đều khỏe là tốt rồi."
Chu Phù Du nghẹn ngào khóc rống: "Hoài Thành, Hoài Tĩnh." Đây là cao hứng mà, đây là đại bi qua đi đại hỉ.
Thẩm Tuyền Sinh cầm micro, bảo Hoài Thành và Hoài Tĩnh gọi cha, bốn người đều kích động, căn bản nói không rõ, cuối cùng là học sinh của Thẩm Tuyền Sinh đem sự tình đại khái nói một lần, hắn làm giáo dục, nói chuyện rất sắc bén, rất nhanh liền nói rõ mọi chuyện.
Ý rất rõ ràng, nếu Thẩm Hoài Thành và Thẩm Hoài Tĩnh không trả vé, lúc này đã mất mạng, sẽ bị ép thành thịt nát, đến thi thể lành lặn cũng không giữ được.
Khương Mật cùng mọi người tranh thủ thời gian an ủi qua điện thoại, tỏ ý bọn họ phúc lớn mạng lớn, không sao! Bọn họ hiện tại cũng khỏe, ăn ngon chơi tốt, không có bất kỳ nguy hiểm gì, bảo bốn vị phụ huynh nhất định phải bảo trọng thân thể, chú ý an toàn của mình, ăn cơm thật ngon. Bọn họ ngày mai sẽ về.
Mấy người lớn cũng ngược lại an ủi bọn trẻ, chỉ cần con cái không sao, họ có chuyện gì cũng không sao cả. Để bọn chúng ở ngoài chơi, nhất định phải chú ý an toàn.
Đợi cúp điện thoại, Chu Phù Du khóc nói: "Chị Trân, Ngưng Ngưng Mật Mật nhà chị cứu được mạng của Hoài Thành và Hoài Tĩnh rồi. Bọn nó vốn muốn ngồi xe bus mà, Tĩnh Tĩnh bị say xe, chắc chắn phải ngồi ở phía trước, thường ngày đều ngồi phía trước mà. Nhà tôi nếu không có hai đứa trẻ nhà chị, chúng tôi còn sống làm gì nữa, tôi không sống nổi nữa, tôi đi theo luôn quá."
Tô Trân Trân: "Đây là phúc của chúng nó mà. Tối qua Mật Mật đòi đi kinh thành, biết Hoài Thành cũng muốn đi, liền nháo muốn đi cùng. Ngồi xe nhà con nuôi của nó. Đây là số mệnh của Hoài Thành, Hoài Tĩnh, cũng là số mệnh của Ngưng Ngưng."
Nếu Hoài Thành xảy ra chuyện, Ngưng Ngưng sợ là cũng không sống nổi mất.
Bà làm mẹ hiểu con gái, tim Ngưng Ngưng đã chết ở chỗ Thẩm Hoài Thành rồi.
Thẩm Tuyền Sinh cũng nắm tay Khương Ái Quốc không ngừng nói: "Hoài Thành Tĩnh Tĩnh đều không sao, vừa mới còn gọi cha con."
Khương Ái Quốc: Ngưng Ngưng và Mật Mật cũng gọi ta là cha, Tiểu Tương Bao còn gọi ta là ông nội.
Mấy người đều vui mừng điên cuồng rồi.
Người một nhà, đây là lần đầu gặp mặt, lại gặp nhau trong tình cảnh như thế.
Người xung quanh nhìn dáng vẻ chật vật của bốn người, trên người hai người còn có vết máu lấm lem, nhìn rất đáng sợ, cũng không dám lại gần. Ông chủ phòng điện thoại ở bên cạnh nghe toàn bộ câu chuyện, nói thẳng trẻ con mạng lớn, được quý nhân cứu giúp, đây là gặp được quý nhân giúp bọn chúng vượt qua kiếp nạn. Về sau sẽ xuôi gió xuôi nước bình thường.
Chu Phù Du lau nước mắt cười: "Khương gia là quý nhân nhà tôi, giúp con cái chúng tôi vượt qua kiếp nạn." Đầu dây bên kia cũng trầm mặc rất lâu. Bà Phương Liễu Liễu đều cảm thấy khó tin: "Xe tuyến bị đá đập vỡ?"
Thẩm Hoài Thành mím môi, tay nắm tay Thẩm Hoài Tĩnh lạnh toát: "Sáng nay tôi đưa Tĩnh Tĩnh đi lấy vé, hôm qua mua vé, tôi đưa cho lái xe một hộp thuốc, bảo hắn giữ cho tôi hai vị trí đầu. Nếu mà... Chúng tôi ngồi xe đó, nhất định là ở chỗ đó."
Khương Mật xoa bóp tai Thẩm Hoài Tĩnh: "Xoa tai, đừng sợ đừng sợ."
Mặt Khương Ngưng cũng trắng bệch. Thẩm Hoài Thành nắm tay nàng: "Đừng sợ, đây không phải là vẫn ổn cả rồi sao."
Khương Ngưng nghĩ mà sợ, chân lúc này cũng mềm nhũn cả ra, vành mắt nàng ửng đỏ: "Thiếu chút nữa... thiếu chút nữa."
Lão thái thái Tần gia cảm khái: "Đây là mệnh. Trong mệnh có một kiếp, nhưng gặp được quý nhân, liền tránh được một kiếp. Giống như Niên Niên, nếu không gặp Mật Mật và Nhạc Ninh, vậy cũng không tránh khỏi được.
Nàng nghĩ đến Niên Niên, giọng cũng nghẹn ngào, đây là phúc của chúng ta.
Nàng đưa tay sờ tóc Khương Mật, mềm mại trơn bóng, đứa trẻ này là phúc tinh mà, bà thích quá.
Lão thái thái Phương cũng đi theo cảm thán: "Có thể gặp được quý nhân tương trợ, đều là mệnh cả."
Khương Mật ngẩng đầu cười: "Mệnh với chả miếc gì, giờ ta chỉ muốn ăn thử heo sữa quay thôi, heo sữa quay mà nguội rồi thì da sẽ không giòn xốp nữa. Ăn cơm xong còn phải đi xem Kinh Đại nữa."
Lão thái thái Tần cười:
"Ai, ăn cơm thôi, chúng ta ăn cơm xong đi chơi, đừng chậm trễ việc ăn chơi."
Khương Mật bị sờ đầu, nàng cũng sờ đầu Thẩm Hoài Tĩnh: "Ôi, nhìn cái mặt nhỏ trắng bệch này, đừng sợ. Đại nạn không chết tất có hậu phúc đó. Sau này thì, cuộc đời nhất định thuận buồm xuôi gió luôn."
Thẩm Hoài Tĩnh ừ một tiếng, rất chân thành rất nghiêm túc nói: "Chị Mật Mật, chị đã cứu em và anh trai một mạng. Anh trai em nói, chính là chị nhất quyết bắt em với anh cùng đi xe nhà chị Liễu Liễu."
Chẳng phải nhất định muốn đi, chỉ là thuận miệng hù dọa vài câu, lúc đó, cũng chỉ là ý nghĩ trong khoảnh khắc của nàng, đã muốn đi, vậy cùng đi có sao.
Khương Mật: "Vậy chúng ta có phải nên cảm ơn xe nhà chị Liễu Liễu không? Không có chiếc xe đó, có khi chúng ta đi xe tuyến rồi." Phương Liễu Liễu cười, vậy chúng ta lát nữa sẽ cảm ơn hai chiếc xe kia cho tử tế, công lao của bọn nó lớn quá, cứu được tất cả mọi người mà. Tất cả mọi người đều bật cười, nhưng trong lòng họ đều biết, mạng của hai anh em Hoài Thành và Hoài Tĩnh, chính là do Khương Mật cứu. Chờ đến lúc ăn cơm, Từ Nhạc Ninh gắp cho Khương Mật một miếng heo sữa quay, miếng thịt này ngon, bên ngoài giòn trong mềm, nạc mỡ vừa vặn.
Khương Mật: "Tớ thấy miếng thịt này là ngon nhất, thơm ghê." Nàng cắn một miếng: "Dì Tần ơi, đầu bếp nhà mình nấu cơm ngon thật." Mẹ Phương Liễu Liễu nói: "Tối ta bảo anh trai các con mang cả bàn tiệc đến, không thua cái này đâu." Anh trai này là anh ruột của Phương Liễu Liễu.
Khương Mật: "Vậy chúng ta cũng có lộc ăn quá đi."
Khương Mật khuấy động không khí rất giỏi, một lúc sau bầu không khí liền náo nhiệt, Tần gia chuẩn bị đồ ăn cực kỳ phong phú, món mặn có heo sữa quay, vịt quay, thịt băm hương cá, thịt muối Kinh Thành, món chay có địa tam tiên, nộm củ sen, bắp cải xào, rau muống xào tương, canh là canh nấm gà và canh rượu gạo ngọt, bày đầy một bàn lớn, rất phong phú.
Khách đến cũng là loại bàn tiệc này.
Có thể thấy họ coi trọng Khương Mật và những người khác đến nhường nào.
Ăn một bữa cơm, Khương Mật ăn có chút no, nàng hơi lười, nhưng thời gian tươi đẹp thế này, không thể ngủ trưa!
Nhất định phải ra ngoài chơi thôi!
Khương Mật ôm tay Phương Liễu Liễu, liền khen đồ ăn ngon quá, về sau không nỡ đi nữa. Phương Liễu Liễu cười: "Vậy thì cứ ở lại đi, ta tìm cho ngươi công việc tốt, sau này ngày nào cũng được ăn thế này."
Khương Mật cười ha ha: "Chị ơi, mà ăn như vậy, chắc phải ăn sạch cả gia tài của Niên Niên quá. Vậy thì mẹ nuôi này cũng quá tệ rồi." Phương Liễu Liễu cũng cười theo, vẫn là đủ sức ăn được.
Trạm đầu tiên của họ là đại học Kinh Thành và đại học Hoa Thanh, đây là mục đích đến Kinh Thành của Khương Mật. Chưa đi đâu thì trước phải đến nhà ông bà của Thẩm Hoài Thành và Thẩm Hoài Tĩnh đã.
Phương Liễu Liễu vốn tìm người dẫn họ đi chơi, nhưng Thẩm Hoài Thành lớn lên ở đây, quá quen thuộc với Kinh Thành, không cần người dẫn đi chơi. Nhà Thẩm cách Tần gia không xa, đều ở trong một khu lớn, nhưng trước đó không quen, mà hai nhà chắc chắn là có biết nhau.
Khương Ngưng và Khương Mật đã đến Kinh Thành rồi, vậy nhất định phải nhanh đến thăm các cụ. Mấy người lại cùng Thẩm Hoài Thành và Thẩm Hoài Tĩnh đi đến Thẩm gia.
Chờ mấy đứa trẻ đi rồi, lão thái thái Tần nói chuyện với lão thái thái Phương, lão thái Tần nói: "Trước kia đã nghe người lớn nói, có người mệnh cách tốt, sinh ra đã mang theo quý khí, người bên cạnh cũng được hưởng phúc. Chẳng phải chính là nói Mật Mật sao?"
Lão thái thái Phương đồng ý, ôm cháu ngoại: "Niên Niên à, sau này chúng ta hiếu thuận mẹ nuôi cho tốt, chúng ta đi theo hưởng phúc."
Trên đường đi, Khương Ngưng rất lo lắng, tay không đi thì cũng không hay, hay là mua trước chút gì đó? Thẩm Hoài Thành: "Trong nhà không thiếu gì cả, em đến thăm họ, là tốt nhất rồi." Khương Mật lắc lắc túi đồ trên tay: "Đâu có thể đi không thế được, tỷ mang rồi đây."
Khương Ngưng: ! ! ! Đâu ra thế?
Khương Mật: "Vừa nãy chị Liễu Liễu chuẩn bị, là sáu loại điểm tâm, đều là loại thích hợp với người già."
Khương Ngưng: "Chúng ta đi thăm ông bà Thẩm gia, thế nào còn có thể dùng đồ mà chị Liễu Liễu đã chuẩn bị! Chúng ta không thể mang theo."
Khương Mật: "Không sao không sao, khách khí gì chứ, đều là người một nhà cả."
Từ Nhạc Ninh: "Đúng thế, khách khí làm gì. Khương Mật với ai cũng không cần khách khí, ai cho gì thì cứ nhận." Khương Mật tán thành gật đầu.
Mọi người: . . . .
Khương Ngưng cảm thấy sáu loại điểm tâm trên tay nặng nề quá! Da mặt nàng quả thực không đủ dày, hơi khó xử.
Khương Mật vẫn rất tò mò với khu nhà lớn này, kiến trúc ở đây đều là những tòa nhà nhỏ riêng lẻ, phong cách kiến trúc đặc trưng của thời này, mà đặt ở hiện tại, chính là nơi ở của một nhóm người đứng đầu quân đội Hoa Quốc.
Cây xanh cũng được trồng rất tốt, cây cối tươi tốt, hoa cỏ rực rỡ.
Bà nội Thẩm đang trồng rau trong sân, ông nội Thẩm ngồi dưới ánh mặt trời, đang giơ một chiếc kính lúp xem báo, nhìn thấy cháu trai cháu gái đến, liền cười tít mắt.
Bà nội Thẩm: "Ta còn tưởng rằng các cháu không tới. Lại nhìn thấy mấy cô bé Khương Ngưng Khương Mật: "Đây là tiểu cô nương nhà ai vậy?"
Từng người một đều tuấn tú, đứa nhỏ này khỏe mạnh kháu khỉnh thật đáng yêu.
Thẩm Hoài Tĩnh: "Nãi, đây là ta tương lai chị dâu Khương Ngưng, đây là ta Mật Mật tỷ Khương Mật, đây là cháu trai của chị dâu Tiểu Tương Bao, đây là Từ Nhạc Ninh."
Từ Nhạc Ninh: . . . .
Khương Ngưng mặt đỏ bừng: "Gia gia nãi nãi, ta là Khương Ngưng, đến nhà bái phỏng khiến nhị lão thêm phiền phức." Lại đem điểm tâm mang đến đưa cho Tần nãi nãi.
Thẩm nãi nãi vui mừng không ngậm được miệng: "Ngưng Ngưng a, ta nghe Hoài Thành nhắc đến, lớn lên thật là xinh đẹp, mau vào ngồi." Lại phân phó Thẩm lão gia tử hái nho cầm đồ ăn vặt cho bọn nhỏ ăn.
Tiểu Tương Bao chưa từng ăn nho, thấy nho liền mắt sáng lên, nhưng cũng không tự mình cầm, chờ Thẩm nãi nãi đưa cho một chùm, mới bắt đầu ăn.
Vỏ nho cùng hạt nho đều không nhả, cùng nhau ăn, ăn ngon tuyệt.
Khương Mật cùng Từ Nhạc Ninh cũng cầm một chùm, nhìn Thẩm nãi nãi kéo tay Khương Ngưng nói chuyện, nhiệt tình đến mức hận không thể hôm nay cho hai người đi lĩnh chứng, ngày mai làm đám cưới, sau này liền sinh một đứa bé giống như Tiểu Tương Bao khỏe mạnh kháu khỉnh xinh đẹp.
Khương Ngưng cũng không biết nên nói gì, khuôn mặt xinh đẹp đỏ như quả táo. Thẩm Hoài Thành tuy rất muốn thúc cưới, nhưng sợ Khương Ngưng thật sự giận, liền chuyển chủ đề, nói đến nguyên nhân Khương Ngưng và Khương Mật đến.
Thẩm nãi nãi biết được Khương Mật và Từ Nhạc Ninh là mẹ nuôi của con trai út nhà Tần Viễn, cũng rất kinh ngạc, bà cũng biết chuyện cháu trai nhỏ nhà Tần bị trộm, trong sân giờ ai nấy trông trẻ đều kỹ hơn, bà cũng vì chuyện này quan tâm, vốn nghĩ đứa bé không tìm được rồi, kinh thành lật cả lên một lượt, cũng không tìm thấy, về sau càng ít cơ hội.
Sáng nay, trong đại viện đã lan ra chuyện cháu trai nhỏ nhà Tần được hai cô bé cứu! Còn bắt bọn buôn người cả ổ, cả ổ điểm ở kinh thành cũng bị bưng, cứu được không ít trẻ em.
Giờ cháu trai lớn nói với bà, hai cô bé kia đều ở ngay đây.
Bà hiếm thấy nhìn Khương Mật và Từ Nhạc Ninh, hỏi thăm quá trình cứu người khi đó.
Từ Nhạc Ninh lại thích kể chuyện này, nàng kể cho bạn bè thân thích rất nhiều lần rồi, giờ Thẩm nãi nãi muốn nghe, nàng liền buông nho, đứng lên, kể lại sinh động như thật.
Thẩm Hoài Tĩnh lại không biết chuyện này, nghe mà say mê, còn trách ca ca không kể cho nàng.
Cứ như vậy cùng Thẩm nãi nãi Thẩm gia gia hơn một tiếng, Thẩm Hoài Thành nói: "Gia nãi, chúng cháu đi kinh thành một vòng, ngài có muốn đi cùng không?"
Hai người tự nhiên không đi chơi với bọn trẻ, ngược lại giúp Thẩm Hoài Thành gọi một chiếc xe Jeep, bảo hắn lái đi ra ngoài, cho tiện, rồi nói tối về ăn cơm.
Việc này có hơi khó, dù sao đã hứa với Phương nãi nãi, biểu thị nhất định mai đến nhà ăn cơm. Thẩm gia gia bảo Thẩm Hoài Thành lái xe chậm chút, không lái xuống sông.
Khương Mật: "Tỷ phu, ngươi có biết lái xe không? ? ?
Nếu ngươi lái không quen, bảo gia gia tìm cho chúng ta tài xế đi. Ta không biết bơi a."
Thẩm Hoài Thành: "Yên tâm đi, không lái xuống sông đâu."
Khương Mật: "Thật rơi xuống sông, ngươi cứu ai trước? Ta tự hiểu được, chắc chắn không phải cứu ta trước."
Từ Nhạc Ninh: "Không cần cứu ta trước, ta biết bơi, ta sẽ cứu Khương Mật trước."
Thẩm Hoài Tĩnh và Khương Ngưng đều nhìn Thẩm Hoài Thành.
Thẩm Hoài Thành không dám đắc tội chị dâu, cũng không dám đắc tội em gái, hắn nói: "Ta sẽ nâng cái xe lên, như vậy được không?"
Khương Mật: "Thôi đi, trốn tránh vấn đề."
Thẩm Hoài Thành: . .
Thẩm gia gia và Thẩm nãi nãi bên cạnh cười không ngớt, Thẩm nãi nãi: "Đi đường chậm một chút nha."
Xe Jeep lái đi, Thẩm nãi nãi cười đi vào nhà, "Khó trách trước kia giới thiệu cho Hoài Thành nhiều như vậy, không ai chịu, cái này mắt cao đó, nhìn Ngưng Ngưng này xem, lớn lên thật xinh xắn, tính tình cũng tốt.
Thẩm gia gia: "Trước không phải bà còn ghét bỏ người ta xuất thân không tốt sao?"
Thẩm nãi nãi không vui: "Ta có nói đâu, là Phù Du nói! Không phải Phù Du nói với ta, Ngưng Ngưng gia cảnh không tốt, lại là đồ gánh nặng của em trai gì đó sao."
Thẩm gia gia cười: "Khương Mật này thú vị ghê, vừa thông minh vừa lanh lợi, lại còn xinh đẹp nữa."
Trong nhà chuông điện thoại reo, Thẩm nãi nãi đi nghe, là Phù Du, vừa mới nói về ngươi đây. Ta đã gặp Ngưng Ngưng, cô bé này tốt, chúng ta không thể chê điều kiện người ta được.
Chu Phù Du không nhận lời Thẩm nãi nãi, biết được bà đã gặp Hoài Thành và Tĩnh Tĩnh, trực tiếp kể lại sự việc xe tuyến xảy ra chuyện một lần, chuyện này không thể giấu hai người già.
Thẩm nãi nãi mấy năm trước mê tín, nhưng hai năm nay làm cách mạng, không ai dám mê tín.
Thẩm nãi nãi một tràng tiếng nói A Di Đà Phật ông trời phù hộ các loại, bà dừng một chút mới nói: "Đúng là cô con dâu tốt, vượng gia, có phúc khí.
Khương Mật có phúc khí, là do Khương Ngưng mang tới đó.
Nếu lỡ có vạn nhất, bà không dám nghĩ nhiều nữa.
Thẩm nãi nãi nói: "Sau này đến kinh thành, không đi xe tuyến, bảo Tiểu Triệu đi đón." Chu Phù Du gật đầu, đây cũng là mục đích của bà, xe tuyến không dám ngồi nữa. Xem như một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Thẩm gia gia từ trong hộp thuốc lá rút một điếu thuốc ngậm trong miệng, quẹt que diêm châm, châm nửa ngày, vẫn chưa châm được thuốc, tay ông run quá.
Tân Thành Mấy bà lão bản lĩnh ghê gớm, đi xưởng may triệu tập mấy chục người, lấy bờ sông làm trung tâm mở rộng phạm vi điều tra. Mẹ Bành Dương: "Chuyện này một khi đã có thì không thể không hở, Thôi Mộng Nhu nếu làm chuyện này, nhất định sẽ có sơ hở!"
Hai bà lão còn lại đồng tình gật đầu.
Mấy nhân viên trẻ tuổi nói: "Các dì thật lợi hại, đi mua đồ ăn mà cũng phát hiện ra chuyện lớn vậy! Tam Thủy đáng thương quá, còn nhỏ như vậy, mới có tám tuổi. Mụ dì ghẻ thật ác độc." Ba bà lão lại động viên mọi người: "Chúng ta nhất định phải làm cho xong chuyện này, xuất phát."
Chủ tịch công đoàn Liêu nghe tin việc này, chỉ mới thoáng qua thôi mà trên mặt đã nổi mấy nốt mụn, sốt ruột! Hắn nhìn cờ thưởng treo trên tường, chỉ thấy chói mắt, hắn trực tiếp giật cờ thưởng xuống, cả dây lưng cũng đứt.
Hắn hô ra ngoài: "Khương Ái Đảng, ngươi vào đây cho ta!"
Kết quả Khương Ái Đảng mang hai nhân viên công đoàn đi giúp công nhân giành phúc lợi nhà ở.
Liêu Vĩ Minh: "Tìm người về cho ta!"
Đợi Khương Ái Đảng về, đã qua hơn nửa tiếng.
Liêu Vĩ Minh đóng cửa phòng làm việc lại, Khương Ái Đảng, ngươi tìm người xảy ra chuyện rồi. Mấy bà lão về hưu nói Thôi Mộng Nhu mưu hại Vương Tam Thủy, muốn giết Vương Tam Thủy, giờ người đã bị nhốt trong cục công an. Mấy bà đang đi tìm người làm chứng. Việc của ngươi đã làm sạch sẽ chưa? Đừng để liên lụy đến ngươi đấy."
Khương Ái Đảng: ! ! ! Cái gì? Vào cục công an rồi? Ai mẹ nó nhiều chuyện vậy?
Liêu Vĩ Minh: "Ta mẹ nó làm sao biết. Ngươi tìm toàn ai vậy, bây giờ nên làm gì?"
Khương Ái Đảng cũng lo lắng, hắn không nhẫn tâm để người yêu phải chịu tội trong cục công an. Đây là dự tính xấu nhất, lúc trước Thư Âm cũng đã nói với hắn rồi, trong lòng hắn cũng có sự chuẩn bị, nhưng sự tình xảy ra thật, hắn cũng gấp!
Nhu Nhu không sao đâu, cùng lắm thì mất việc, mất mặt! Chỉ cần hắn có thể làm chủ tịch, làm Phó xưởng trưởng, Nhu Nhu đâu còn cần phải đi làm nữa.
Đến lúc đó lén lút sinh hai đứa bé, ở nhà chăm con là được rồi.
Hắn nói: "Chủ tịch, chuyện này không thể hoảng, chúng ta cắn chết là không biết chuyện này. Giờ ông đem cờ thưởng đến cục công an, cứ nói người phẩm chất như này, ông không dám nhận."
Liêu chủ tịch nghe hắn nói không thể hoảng, ngược lại bình tĩnh được một chút, dù sao thì sự việc không qua tay hắn! Đều là do Khương Ái Đảng làm, liên quan gì đến hắn.
Hai người đều mang tâm tư riêng.
Liêu chủ tịch: "Trả về? Ta là trong sạch?"
Khương Ái Đảng: "Đúng đấy! Chúng ta không thể dính dáng đến bà ta. Ông chính là anh hùng cứu người! Nếu không có ông, Tam Thủy chắc chắn chết rồi. "Thêm vài lời kích lệ, Liêu chủ tịch cảm thấy Khương Ái Đảng nói đúng!
Hắn cầm cờ thưởng chuẩn bị đi cục công an, mụ dì ghẻ độc ác thế thì đưa cờ thưởng làm gì, hắn không muốn nhận.
Khương Ái Đảng thấy hắn đi đến cục công an, thở phào một hơi, nếu không có chứng cứ, Nhu Nhu sẽ không nhận tội, hắn vẫn là cánh tay đắc lực của Liêu Vĩ Minh. Nếu mà có chứng cứ, Nhu Nhu sẽ cắn chết Liêu Vĩ Minh, nàng một quả phụ xinh đẹp bị ép đi vào con đường này, nàng không có ý muốn hại chết Tam Thủy, là do Liêu Vĩ Minh nói, nếu không nghe theo sẽ giết cả hai người.
Thằng bé Tam Thủy thì ngơ ngơ như người mất hồn, chẳng phải Nhu Nhu bảo gì nó đều nghe theo đấy sao. Nhu Nhu không có tội.
Liêu Vĩ Minh đi hai bước, quay đầu lại: "Ngươi ngơ ra đó làm gì, cùng ta đi!"
Khương Ái Đảng: "...À, được."
Hai người vừa ra cửa, đã thấy Trần Cao Lĩnh dẫn Bành Dương đến.
Trần Cao Lĩnh vừa nhìn thấy Liêu Vĩ Minh liền khen: "Liêu chủ tịch đúng là sống như Lôi Phong, nếu không phải có ông lãnh đạo giỏi, dẫn công đoàn đi bờ sông xem xét, thì con bé Tam Thủy tội nghiệp đó đã không còn mạng rồi. Thôi Mộng Nhu con mụ độc ác đó, thật đáng chết vạn lần, thế này là xuống vạc dầu cối xay đây."
Khương Ái Đảng nghe thấy người yêu bị mắng, hận không thể cho Trần Cao Lĩnh một tát, nhưng hắn cũng không thể nói gì, cúi đầu im lặng, trong lòng tức chết, sau này nhất định phải cho Trần Cao Lĩnh một bài học.
Liêu chủ tịch vừa nhìn thấy Trần Cao Lĩnh cùng Bành Dương, liền phiền muốn hoảng, hận không thể một chân đá văng mỗi người, nghe những lời tán dương này, cũng cảm thấy lời này nghe không lọt tai.
Hắn nói: "Ai biết ả độc phụ kia lại ác độc đến như vậy."
Trần Cao Lĩnh: Liêu chủ tịch, ngươi đây là đi đâu vậy?
Liêu chủ tịch đi ra ngoài: "Chỉ là đi ra ngoài, các ngươi có việc thì cứ bận trước."
Trần Cao Lĩnh: "Ta hôm nay muốn cùng Liêu chủ tịch học tập cho giỏi làm thế nào để sống như Lôi Phong."
Liêu chủ tịch tức chết, "Ta đi cục công an, đem cờ thưởng trả lại cho ả độc phụ kia. Loại độc phụ này mà đưa cờ thưởng, xưởng may chúng ta không thể giữ lại. Thôi, lần sau ngươi lại cùng ta học, ta đi trước."
Trần Cao Lĩnh: "Chúng ta sống như Lôi Phong là làm việc tốt! Cái này thì phải! Chúng ta không thể để lại! Đi, ta cùng ngươi đi chung." Liêu chủ tịch suýt chút nữa chửi ầm lên, đồ cẩu thí đi chung với ta. Không chỉ có Trần Cao Lĩnh, mấy người làm việc bên cạnh cũng tỏ vẻ muốn cùng Liêu chủ tịch đi chung, Liêu chủ tịch có tư tưởng giác ngộ cao, là Lôi Phong sống của xưởng may!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận