Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh
Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 33: Con đỉa (length: 20298)
Dương Giai Hòa mang theo Khương Mật và đám người đi đến một nơi, nơi này địa chất không tốt, toàn là đá, cây cối thưa thớt, còn có một dòng suối nhỏ chảy từ trên núi xuống, rất thích hợp để đốt lửa nướng đồ ăn.
Củi cũng nhặt được không ít, lựa toàn là loại không bị mưa dầm ướt, bất quá vẫn có chút ẩm, không dễ mồi.
Dương Giai Hòa xử lý thỏ rừng và gà rừng, hắn đối với việc này tương đối thuần thục, chốc lát sau, da thỏ đã được lột xuống hoàn chỉnh, "Mùa đông có thể làm khăn quàng cổ, ấm áp, chờ khi nào chế biến xong, cho ngươi."
Khương Mật cười tủm tỉm ngồi xổm bên suối rửa nấm, "Cám ơn Giai Hòa ca."
Đợi Dương Giai Hòa xử lý xong thỏ và gà rừng, Hổ Tử cùng Cẩu Đản cũng đã mồi lửa xong, Dương Giai Hòa nhồi nấm đã rửa sạch vào bụng thỏ và gà rừng, sau đó dùng cành liễu sạch buộc kín bụng gà và thỏ, đặt lên đống lửa nướng.
Mấy người ngồi bên đống lửa nhìn, càng nướng càng thơm, mỡ gà rừng thỏ rừng nhỏ trên lửa tí tách rung động, ai nấy đều nhịn không được nuốt nước miếng, vốn dĩ không thấy đói lắm, lúc này chỉ cảm thấy bụng muốn xẹp lép.
Hận không thể lập tức có thể ăn một miếng thịt.
Hổ Tử: "Con gà rừng này sắp chín rồi nhỉ? Gà này gầy, chắc chẳng có nhiều thịt."
Cẩu Đản: "Xem ra bọn họ chia không đều thật, thịt thỏ thì mập ú, khoảng bốn năm cân, gà rừng thì chỉ hơn một cân, lại toàn xương."
Nhị Nha: "Thảo nào bọn chúng đánh nhau liền vứt cả thịt đi."
Khương Điềm Điềm mừng rỡ gật đầu: "Thật đúng là tiện cho chúng ta, bọn mình quá may mắn rồi."
Gà nướng nhanh chín, được xé thành từng miếng, mọi người trực tiếp dùng tay bốc ăn, Khương Mật được một chiếc chân gà, nàng cắn một miếng lớn, thịt gà hòa quyện cùng nấm tươi thơm ngon, hương vị tuyệt cú mèo, lại gắp một miếng nấm nướng, ngon tuyệt! Nàng thán phục: "Nấm ngon quá!" Đồng thời gắp một miếng cho Khương Miểu.
Hổ Tử: "Có chút mỡ thịt vào, tự nhiên càng ngon hơn."
Đợi chia hết gà nướng và nấm nướng, mọi người cũng đã lót dạ một chút, tuy không còn đói lắm nhưng vẫn phải nhường bụng cho thỏ.
Đợi thỏ chín, mọi người lại chia thịt thỏ, lần này Khương Mật được một chân sau thỏ, nối liền với một miếng thịt mông lớn, con thỏ này rất béo, nướng lên mỡ chảy xèo xèo, thơm lừng.
Cắn một miếng, tuyệt cú mèo.
Thịt ở cái thời này đúng là rất thơm.
Nhị Nha không ăn hết thịt thỏ, cô bé dùng lá cây sạch gói lại rồi cất vào túi, Hổ Tử và Cẩu Đản cũng làm theo, gói một ít mang về nhà.
Lần này, Dương Giai Hòa cũng lưu lại một phần rồi gói lại.
Khương Mật nhìn Dương Giai Hòa, người này lần trước ăn gà nướng thế nhưng không để lại chút nào, lần này nhìn ba đứa trẻ giữ thịt lại, hắn cũng bắt chước theo! Chắc chắn là sợ ba đứa trẻ về nhà lỡ miệng nói ra.
Nàng nói: "Ngươi là cậu của ba anh em Cẩu Đản?"
Cẩu Đản giành nói: "Bà nội ta với bà ngoại là chị em ruột."
Hóa ra nhà họ Dương và nhà đại đội trưởng lại có quan hệ này.
Nàng cười tủm tỉm nói: "Miểu Miểu, mình ăn hết rồi, không cần giữ nữa!"
Dương Giai Hòa: ...
Đừng thấy dáng người nàng nhỏ, nhưng sức ăn rất lớn, một chân thỏ nàng ăn sạch trơn.
Mấy người ăn uống no nê, đều ra suối rửa mặt, đặc biệt là miệng, nhất định phải rửa sạch, nếu không sẽ dính đầy dầu mỡ, nhìn là biết vừa ăn xong, chầm chậm tiếp tục đi dạo, lại phát hiện thêm chút nấm lẻ tẻ, hái hết cả, thấy sắc trời không còn sớm, mọi người mới bắt đầu về.
Bốn đứa trẻ đi trước, Khương Mật đi bên cạnh Dương Giai Hòa, nghe ngóng chuyện ở đại đội Hạnh Hoa, người này nhìn qua là người có chủ kiến.
Thật ra trước đó nàng cũng đã hỏi các thanh niên trí thức, đại đội Hạnh Hoa đặc biệt xa, thông tin cũng không được nhanh nhạy, họ cũng không biết chuyện ở đại đội Hạnh Hoa, chỉ nói không nghe được tin xấu gì, chắc là sống ổn thôi.
Dương Giai Hòa: "Đại đội Hạnh Hoa, ngươi nghe ngóng làm gì?"
Khương Mật: "Chị gái ta đang ở đại đội Hạnh Hoa, ta trên tàu gặp một tỷ tỷ Chu Di rất tốt, cũng đi đại đội Hạnh Hoa, ta định Chủ nhật tới thăm họ."
Thanh niên trí thức có ngày Chủ nhật!
Trừ thời điểm cấy hái gấp gáp thì không thể nghỉ ngơi, bình thường họ một tuần có một ngày nghỉ, coi như là đội cho nghỉ.
Đương nhiên, nếu không muốn nghỉ, có thể xuống ruộng kiếm công điểm.
Đầu mùa đông rồi, ở nông thôn quanh năm suốt tháng đều có việc để làm.
Dương Giai Hòa trầm ngâm một lúc, "Vậy chị gái ngươi với Chu Di thật không may."
Khương Mật giật mình, rồi nghe Dương Giai Hòa nói, "Ta học sơ trung từng tiếp xúc với bạn học ở đại đội Hạnh Hoa, có thể nói không một ai tốt, bọn họ vừa hay bè vừa che chở nhau, một đám chuyên bắt nạt người yếu thế. Nếu ngươi đi đại đội Hạnh Hoa, phải cẩn thận một chút."
Khương Mật suy nghĩ một lát, "Cám ơn ngươi nhắc nhở, ta biết rồi."
Dương Giai Hòa: "Ngày chủ nhật thì đường sá phơi một ngày, đường sẽ dễ đi hơn. Ngươi có thể mượn xe đạp của chị gái ngươi đi." Hắn cúi đầu nhìn Khương Mật, cô bé này chắc không tới bàn đạp xe đâu.
Khương Mật: "! ! ! Ngươi có thể tôn trọng ánh mắt của ngươi không, ta vẫn còn có thể lớn được." Nàng ngẩng đầu nhìn Dương Giai Hòa, giật giật vạt áo, "Giai Hòa ca, hay ngươi đưa ta đi đi, ta cũng không biết lái xe, cũng không biết đường, lạ nước lạ cái."
Dương Giai Hòa: "Ta không đi được, mấy thằng nhóc đại đội Hạnh Hoa mà thấy ta ở đó, bọn nó sẽ xông vào đánh ta."
Khương Mật: "Trước ngươi đã làm gì chúng nó?"
Dương Giai Hòa lắc đầu tỏ ý không có.
Khương Mật mới không tin, Dương Giai Hòa chắc chắn đã chơi chúng nó, hơn nữa còn cho chúng một trận nhớ đời.
Khương Mật nói: "Ta mời ngươi đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa, muốn gì thì gọi, ăn không hết có thể gói về. Cũng không cần ngươi đưa ta và Miểu Miểu tới tận thôn Hạnh Hoa, đến gần đó thôi cũng được, ta xem trước tình hình của chị gái."
Dương Giai Hòa rất thích Khương Mật kiểu tài đại khí thô này: "Thành giao."
Chuyện đã định, chỉ chờ đến Chủ nhật.
Mấy đứa nhỏ lại phát hiện thêm hoa hành dại lẻ tẻ, liền nhổ hoa hành, Khương Mật lấy ra nửa cân thịt khô từ túi đưa cho Dương Giai Hòa, "Cho anh."
Dương Giai Hòa nhận lấy rồi lại bóc một ít nhân hạt dưa trong tay đưa cho Khương Mật: "Ăn không?"
Khương Mật tất nhiên ăn, một lúc ăn sạch trơn.
Đến chân núi thì trời đã tối, Khương Mật cùng Khương Miểu và đám trẻ tách nhau rồi về điểm thanh niên trí thức, các thanh niên trí thức khác cũng vừa mới về đến.
Ai cũng có không ít thu hoạch, thấy Khương Mật về, liền đến xem thu hoạch của nàng.
Khương Mật lấy giỏ trúc ra, bên trong nấm, mộc nhĩ, rau dại chất đầy, Hứa Niệm Nhi kinh ngạc: "Nhiều vậy! Hái được ở đâu thế?"
Khương Mật nói: "Ở trên núi, Hổ Tử dẫn đường."
Hứa Niệm Nhi bĩu môi: "Mấy đứa nhỏ này hào phóng phết, lần sau mình cũng đi với các cậu."
Đây là muốn dò la chỗ hái nấm rồi.
Ai cũng biết, nơi nào mọc nấm thì sẽ liên tục mọc nấm.
Chỗ lần này ra nấm, lần sau lại đến thì có nhiều khả năng lại mọc thêm một đợt nữa.
Khương Mật không theo người khác, Hổ Tử chắc chắn sẽ không mang cô nàng đi, thêm một người chẳng phải là phí phạm đem nấm mộc nhĩ chia cho cô nàng sao.
Vì Khương Mật hái được nhiều nấm, nàng nói: "Mình có thể để lại một ít đem cho chị gái không?"
Trần Tích: "Được, lên núi nhặt lâm sản, mình đều có thể giữ lại một nửa."
Nàng và Hứa Niệm Nhi hôm nay cũng đào được không ít nấm, cũng để lại một nửa phơi khô, Hứa Niệm Nhi là gửi về nhà, còn nàng là để dành mùa đông nấu canh.
Khương Mật chọn ra một nửa số nấm rồi mang vào phòng, phơi trên tủ quần áo, không cần phơi khô, sau này trực tiếp mang cho Khương Dung, cũng gần một cân chứ ít gì!
Nàng lại cầm ra nửa cân thịt khô, nói có thể xào ăn cùng với rau hẹ và hoa hành dại, buổi tối hôm nay ăn thêm món ngon.
Mọi người đều sáng mắt, Hà Chiêu Đệ khen Khương Mật hào phóng, Hứa Niệm Nhi dí sát lại gần Khương Mật hỏi: "Còn nữa không? Cho mình mượn một cân có được không? Mình gửi cho em trai, chắc chắn em trai mình sẽ thích ăn."
Khương Mật không nói gì: "Mau ngậm miệng, nếu không phải chỉ có một chút này thì mình cũng chẳng lấy ra."
Hà Chiêu Đệ trừng mắt nhìn Hứa Niệm Nhi: "Ngươi mà dám nói nhiều một câu, ta đánh ngươi đấy."
Hứa Niệm Nhi: "Có giỏi thì ngươi cứ thử, tưởng ta sợ ngươi chắc." Bất quá cũng không dám nói thêm, tốt xấu gì trước tiên cũng phải ăn chỗ này đã.
Trần Tích vốn dĩ tối nay muốn xuống bếp, lại toàn cá và nấm, không dám để Hoàng Vĩnh Tấn nấu. Người này chỉ biết nấu chín cơm, chứ chẳng có vị gì.
Chỉ phí đồ ăn.
Bây giờ thấy có nửa cân thịt khô thì mừng húm, liền chỉ huy Hoàng Vĩnh Tấn thái thịt khô thành lát mỏng, lại để Trình Ngọc Trạch lột hành hái rau.
Khương Mật ngồi ở sân viết thư, Khương Miểu giúp nàng cầm đèn pin.
Hứa Niệm Nhi muốn đến gần xem, "Chữ của ngươi viết đẹp quá." Nhìn một lát thấy chán lại đi sang một bên, lẩm bẩm, tốt nhất là hôm nay Khương Thư Âm đừng về ăn cơm.
Ăn nhiều như vậy, cô ta về chẳng phải sẽ chia bớt đồ ăn.
Hà Chiêu Đệ cũng tỏ vẻ đồng ý, "Ngày nào cũng đi ra ngoài, không biết đi làm gì, tôi thấy tám phần là đi tìm đàn ông."
Hứa Niệm Nhi cảm thấy hứng thú: "Đàn ông? Trong đại đội hả?"
Đúng lúc này, Khương Thư Âm bị nhắc tên trở về, cô nàng không hái nấm, nhưng lại mang về một con gà, một con gà trống đã vặt lông, mổ bụng.
Cô nói: "Đây là ta đổi gà trống từ nhà xã viên, mọi người cùng nhau ăn."
Hà Chiêu Đệ tranh thủ thời gian vừa đi vừa khen Khương Thư Âm xinh đẹp hào phóng, còn khen con gà này lại mập lại lớn, cuối cùng cảm khái nói: "Chúng ta hôm nay ăn cơm gà hầm nấm, đồ ăn hôm nay quá phong phú, cái nông thôn này thật sự là đến đúng rồi."
Trên mặt mọi người đều mang ý cười, thời đại này, không có gì so với việc ăn một bữa no nê càng khiến người ta cao hứng.
Vu Đạt: "Vậy hôm nay chúng ta hảo hảo ăn mừng một trận."
Buổi tối đồ ăn lại thêm một món gà hầm nấm, Trần Tích kỳ thật không nỡ ăn một bữa nhiều đồ ngon như vậy, bất quá nàng thấy mọi người cao hứng, cũng không nói nhiều, thật cùng nhau làm.
Gà trống lớn rất béo tốt, trong bụng một khối lớn mỡ, nàng đem mỡ lấy ra, để lại từ từ xào rau, đem chặt thành khối nhỏ gà trống lớn bỏ vào nồi đất bên trong nấu canh.
Tiếp theo xào rau hẹ thịt khô, về phần năm con cá nhỏ, trực tiếp lên nồi chưng, mượn rượu trắng của Vu Đạt xối lên một ít khử tanh.
Món chính vẫn là bánh bột ngô hai thứ trộn lẫn.
Chờ lúc ăn cơm, Khương Mật đã viết xong một phong thư. Thư này gửi về cho Khương gia, đại khái nói một lần tình hình đại đội, đại đội trưởng rất hòa nhã, xã viên cũng thật hữu hảo, khu thanh niên trí thức cũng rất náo nhiệt, mỗi ngày có chuyện vui không nhìn hết.
Nàng được vợ đại đội trưởng gọi đi chăn dê, công điểm không cao, nhưng mà sống dễ dàng, cũng không phải phơi nắng. Mặt khác, Khương Miểu đã bắt đầu đi học tiểu học, đi cùng mấy đứa nhỏ trong đại đội, chính là đường đi hơi xa, mỗi ngày phải đi hơn bốn mươi phút đồng hồ.
Cuối cùng lại nói, nàng chuẩn bị hai ngày nữa nghỉ ngơi đi thăm chị cả.
Bảo người trong nhà không cần phải lo lắng, nàng mọi chuyện đều tốt.
Đinh An Khang đang ở ngay gần đó, mấy lần muốn xích lại gần, nhưng lại không dám.
Người này sợ nhất bị đánh, điển hình có tặc tâm không có tặc đảm, thu thập một trận lập tức ngoan ngoãn.
Cơm tối ăn ở trong sân, một bàn lớn mỹ thực, làm người ta chảy nước miếng, Trần Tích cũng không nói nhiều, trực tiếp múc canh gà cho mọi người, trừ Khương Thư Âm nhiều một cái đùi gà, Khương Miểu nhiều một cái chân gà ra, còn lại rất đồng đều, đều là mấy miếng ngon đè lên mấy miếng không đều.
Lại múc một thìa nấm, cuối cùng chan đầy canh gà, đưa tới trong tay mỗi người.
Thịt cũng đều chặt không lệch nhau bao nhiêu, rất công bằng.
Cho thêm Khương Miểu một cái chân gà, không phải vì Khương Miểu là trẻ con, mà là vì Khương Mật lấy ra một miếng thịt khô.
Khương Mật ăn trước thịt cá và thịt khô, chờ ăn rau, cuối cùng mới bắt đầu uống canh gà, mọi người cũng đều vậy, múc đến trong bát là của mình, bày ra trên bàn là của mọi người.
Ở đây, ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề.
Bữa cơm ngon như vậy, so với ăn Tết còn phong phú hơn.
Chờ ăn cơm xong, bát đũa của mình tự mình rửa, chuyện khác từ Trình Ngọc Trạch và Hoàng Vĩnh Tấn thu dọn.
Khương Mật về phòng, rửa mặt xong xuôi, chuẩn bị lấy giấy bút viết thư, nhưng lại nghĩ, ngày mai đi chăn dê, xem ra thời gian sẽ rất nhiều! Cũng không vội.
Đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, ký túc xá nam thanh niên trí thức truyền đến tiếng thét chói tai như mổ heo của Đinh An Khang.
"Ngao ngao ngao, trong giày ta có con gì, cắn ta!"
Những người khác vội đi tới, chờ Đinh An Khang cởi giày da ra, phát hiện trên chân bò mấy con đỉa, vội vàng dùng đế giày đánh rớt.
Chờ đem đỉa đều đánh rớt giẫm chết, Đinh An Khang rống to: "Con mẹ nó thằng nào bỏ đỉa vào giày của ta."
Nữ thanh niên trí thức và thanh niên trí thức cũng đều chạy tới nhìn, Hà Chiêu Đệ trực tiếp chạy vào, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Đinh An Khang, nàng ha ha ha cười lớn: "Sao con đỉa lại chạy vào giày ngươi?"
Mặt Đinh An Khang xanh mét, "Ai bỏ đỉa vào giày ta! Mẹ nó ngươi đứng ra cho ta, có chuyện gì nói thẳng mặt, sau lưng hạ độc thủ, đúng là không phải thứ gì."
Hắn cũng không biết mình đắc tội với ai, chủ yếu là mọi người nhìn hắn đều không vừa mắt.
Trần Tích: "Có chuyện gì? Giày có đỉa, bây giờ mới phát hiện?"
Đinh An Khang nói: "Ta ban ngày phơi giày da ở bên ngoài, vừa mới lấy vào, ta đi thử một cái, nào ngờ trong giày toàn là đỉa, cắn ta một chân. Hôm nay ta ăn bao nhiêu đồ ngon, đều cho đỉa ăn hết."
Hà Chiêu Đệ: "Có phải là hôm nay ngươi lội nước, đỉa chui vào giày không?"
Đinh An Khang: "Không thể nào, ta có lội sông đâu mà đỉa chui vào! Ai mẹ nó hại ta, hại ta thì cả nhà chết không yên." Hắn nhìn chằm chằm Hà Chiêu Đệ: "Có phải ngươi làm không?"
Hà Chiêu Đệ trợn mắt trắng, "Ngươi cũng xứng để ta đi bắt đỉa đối phó? Một đế giày quất lên mặt ngươi, ngươi dám phản kháng à?"
Đinh An Khang run lẩy bẩy, nhưng mà khẽ cắn môi, "Ta muốn tìm đại đội trưởng! Nhất định phải bắt được người này."
Trần Tích: "Này, về sau ai cũng không được làm chuyện thất đức này, có chuyện gì nói thẳng ra, không được sau lưng giở trò xấu. Lần này bỏ đỉa vào giày, lần sau có phải lại muốn bỏ độc trùng vào chăn không?"
Đinh An Khang kinh hãi: "Còn muốn bỏ độc trùng? Không thể ở trong khu thanh niên trí thức nữa, đây là muốn giết ta mà, ta phải đi tìm đại đội trưởng! Có người muốn hại chết ta."
Trần Tích: "Không có, ta chỉ lấy một ví dụ thôi, để mọi người không được làm như vậy. Hôm nay quá muộn rồi, không tiện làm phiền đại đội trưởng, ngày mai phải cùng đại đội trưởng nói chuyện này."
Mọi người suy nghĩ sâu xa, đều thấy rất đáng sợ, lần này là đỉa, cùng lắm thì hút máu thôi, hay xuống sông, ai mà chưa từng gặp, vậy nhỡ lần sau là những thứ khác thì sao!
Đinh An Khang: "Không được, hôm nay phải nói với đại đội trưởng, nhỡ tối nay bỏ bọ cạp rắn độc vào giường tôi thì sao."
Nếu hắn kiên quyết như vậy, Trần Tích bảo chính hắn đi tìm đại đội trưởng.
Đinh An Khang không dám một mình đi, nhờ Vu Đạt cùng hắn, lại tìm đại đội trưởng đang chuẩn bị ngủ dậy, đại đội trưởng rất tức giận, cầm đèn pin đến khu thanh niên trí thức điều tra.
Nếu nhặt được đỉa, vậy hôm nay nhất định là đi ra bờ sông, hỏi mọi người hôm nay có ai đi bờ sông, có gặp người nhặt đỉa không.
Nam thanh niên trí thức đều đi mò cá ở sông, bọn họ đều phủ nhận không phải mình, dù sao cũng không có thù oán gì với Đinh An Khang, không đến mức làm cái chuyện nhàm chán này.
Khương Mật: "Ta và Miểu Miểu hôm nay cũng đi bờ sông, bất quá hai ta không có xuống sông, chỉ ở bên bờ."
Đinh An Khang nhìn nàng: "Có phải ngươi trả thù ta không, ngươi mới sáng nay bảo người đánh ta, tối liền có người bỏ đỉa vào giày ta."
Khương Mật bình tĩnh nói: "Cái thứ này ghê tởm như vậy, ta cũng không dám cầm bỏ vào giày ngươi. Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi không chủ động nói chuyện với ta, ta sẽ không để người đánh ngươi, ta nói là làm."
Giằng co nửa ngày, cũng không tra ra cái gì, đại đội trưởng lại giáo huấn mọi người trong khu thanh niên trí thức, bảo phải làm việc cho tốt, đừng cả ngày làm mấy chuyện không ra gì này. Nếu không muốn ở đại đội nữa, thì cuốn gói rời đi.
Chờ đại đội trưởng đi rồi, mọi người về phòng ngủ.
Hứa Niệm Nhi phàn nàn chậm trễ việc đi ngủ của nàng, không biết là ai làm, nhàm chán như vậy, thả đỉa thì được cái gì, cũng chỉ thiếu chút máu, thịt thì không mất miếng nào.
Khương Mật nằm trên giường, nghĩ đến chuyện đỉa, nàng biết, chuyện này là Khương Miểu làm.
Khương Miểu cẩn thận cầm quạt hương bồ quạt gió cho nàng, mang theo chút nịnh nọt, dường như nhìn ra nàng đang tức giận.
Khương Mật đưa tay xoa đầu Khương Miểu, "Ngủ đi."
Có chuyện gì, chắc chắn không thể nói bây giờ, cả phòng còn có người.
Giáo dục con trẻ, thật là khó!
Nàng phải dạy Khương Miểu như thế nào đây?
Ngày hôm sau, Khương Mật và Khương Miểu rời giường xong, hai người cùng đi nhà vệ sinh.
Trên đường, Khương Mật xác nhận xung quanh không có ai, nàng hỏi: "Khương Miểu, con có vui không?"
Khương Miểu mím môi, "Tỷ vui, con liền vui. Tỷ không vui, con cũng không vui. Tỷ, tỷ không vui, vì sao?"
Đinh An Khang bắt nạt Mật Mật tỷ, Mật Mật tỷ chán ghét Đinh An Khang, nó muốn Đinh An Khang đau đớn, nhưng vì sao tỷ tỷ không vui? Nó nghĩ cả đêm mà không hiểu.
Khương Mật: "Con cảm thấy cách ngày hôm qua có đúng không?"
Khương Miểu: "Hắn đau, hắn sợ hãi, đạt được mục đích."
Nó không biết cách đó có đúng không, nó chỉ biết là đã đạt được mục đích.
Khương Mật tổ chức ngôn ngữ: "Lần này là đỉa, vậy sẽ có lần tiếp theo sao?"
Khương Miểu nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, "Nếu hắn bắt nạt tỷ, làm tỷ bực, con không bắt được rết, rắn độc, con có thể nhét mảnh thủy tinh vào giày hắn, ném đinh lên giường hắn."
Khương Mật: ...
Nàng hít sâu một hơi, tự nhủ với mình không vội, từ từ sẽ đến.
Nàng nắm lấy mặt Khương Miểu, "Con làm như vậy, tỷ thật không vui, Miểu Miểu là một đứa trẻ con, không cần quan tâm chuyện người lớn, một mình Đinh An Khang tỷ có thể giải quyết rất tốt. Hắn làm tỷ phiền, tỷ có thể đường đường chính chính trả thù lại.
Miểu Miểu nếu có người bắt nạt, tổn thương con, con không cần lo, có thể đánh, có thể mắng, có thể ném bùn, ném trứng thối vào người bọn họ. Cũng có thể dùng cách khác để trả thù, tựa như chúng ta đưa mẹ kế của con đi ăn súng đồng ấy, chúng ta muốn bắt được sai lầm của người ta, để cho tất cả mọi người biết họ đã sai ở đâu.
Mà không phải làm ô uế tay mình, để bản thân mình trở thành người phạm lỗi.
Hứa với tỷ sau này đừng làm như vậy nữa nhé."
Khương Miểu hốc mắt đỏ hoe: "Tỷ, con đồng ý với tỷ, con sẽ không làm như vậy nữa. Con sẽ là muội muội mà Mật Mật tỷ thích nhất. Tỷ mong con là đứa trẻ như thế nào, con sẽ là đứa trẻ như thế ấy."
Củi cũng nhặt được không ít, lựa toàn là loại không bị mưa dầm ướt, bất quá vẫn có chút ẩm, không dễ mồi.
Dương Giai Hòa xử lý thỏ rừng và gà rừng, hắn đối với việc này tương đối thuần thục, chốc lát sau, da thỏ đã được lột xuống hoàn chỉnh, "Mùa đông có thể làm khăn quàng cổ, ấm áp, chờ khi nào chế biến xong, cho ngươi."
Khương Mật cười tủm tỉm ngồi xổm bên suối rửa nấm, "Cám ơn Giai Hòa ca."
Đợi Dương Giai Hòa xử lý xong thỏ và gà rừng, Hổ Tử cùng Cẩu Đản cũng đã mồi lửa xong, Dương Giai Hòa nhồi nấm đã rửa sạch vào bụng thỏ và gà rừng, sau đó dùng cành liễu sạch buộc kín bụng gà và thỏ, đặt lên đống lửa nướng.
Mấy người ngồi bên đống lửa nhìn, càng nướng càng thơm, mỡ gà rừng thỏ rừng nhỏ trên lửa tí tách rung động, ai nấy đều nhịn không được nuốt nước miếng, vốn dĩ không thấy đói lắm, lúc này chỉ cảm thấy bụng muốn xẹp lép.
Hận không thể lập tức có thể ăn một miếng thịt.
Hổ Tử: "Con gà rừng này sắp chín rồi nhỉ? Gà này gầy, chắc chẳng có nhiều thịt."
Cẩu Đản: "Xem ra bọn họ chia không đều thật, thịt thỏ thì mập ú, khoảng bốn năm cân, gà rừng thì chỉ hơn một cân, lại toàn xương."
Nhị Nha: "Thảo nào bọn chúng đánh nhau liền vứt cả thịt đi."
Khương Điềm Điềm mừng rỡ gật đầu: "Thật đúng là tiện cho chúng ta, bọn mình quá may mắn rồi."
Gà nướng nhanh chín, được xé thành từng miếng, mọi người trực tiếp dùng tay bốc ăn, Khương Mật được một chiếc chân gà, nàng cắn một miếng lớn, thịt gà hòa quyện cùng nấm tươi thơm ngon, hương vị tuyệt cú mèo, lại gắp một miếng nấm nướng, ngon tuyệt! Nàng thán phục: "Nấm ngon quá!" Đồng thời gắp một miếng cho Khương Miểu.
Hổ Tử: "Có chút mỡ thịt vào, tự nhiên càng ngon hơn."
Đợi chia hết gà nướng và nấm nướng, mọi người cũng đã lót dạ một chút, tuy không còn đói lắm nhưng vẫn phải nhường bụng cho thỏ.
Đợi thỏ chín, mọi người lại chia thịt thỏ, lần này Khương Mật được một chân sau thỏ, nối liền với một miếng thịt mông lớn, con thỏ này rất béo, nướng lên mỡ chảy xèo xèo, thơm lừng.
Cắn một miếng, tuyệt cú mèo.
Thịt ở cái thời này đúng là rất thơm.
Nhị Nha không ăn hết thịt thỏ, cô bé dùng lá cây sạch gói lại rồi cất vào túi, Hổ Tử và Cẩu Đản cũng làm theo, gói một ít mang về nhà.
Lần này, Dương Giai Hòa cũng lưu lại một phần rồi gói lại.
Khương Mật nhìn Dương Giai Hòa, người này lần trước ăn gà nướng thế nhưng không để lại chút nào, lần này nhìn ba đứa trẻ giữ thịt lại, hắn cũng bắt chước theo! Chắc chắn là sợ ba đứa trẻ về nhà lỡ miệng nói ra.
Nàng nói: "Ngươi là cậu của ba anh em Cẩu Đản?"
Cẩu Đản giành nói: "Bà nội ta với bà ngoại là chị em ruột."
Hóa ra nhà họ Dương và nhà đại đội trưởng lại có quan hệ này.
Nàng cười tủm tỉm nói: "Miểu Miểu, mình ăn hết rồi, không cần giữ nữa!"
Dương Giai Hòa: ...
Đừng thấy dáng người nàng nhỏ, nhưng sức ăn rất lớn, một chân thỏ nàng ăn sạch trơn.
Mấy người ăn uống no nê, đều ra suối rửa mặt, đặc biệt là miệng, nhất định phải rửa sạch, nếu không sẽ dính đầy dầu mỡ, nhìn là biết vừa ăn xong, chầm chậm tiếp tục đi dạo, lại phát hiện thêm chút nấm lẻ tẻ, hái hết cả, thấy sắc trời không còn sớm, mọi người mới bắt đầu về.
Bốn đứa trẻ đi trước, Khương Mật đi bên cạnh Dương Giai Hòa, nghe ngóng chuyện ở đại đội Hạnh Hoa, người này nhìn qua là người có chủ kiến.
Thật ra trước đó nàng cũng đã hỏi các thanh niên trí thức, đại đội Hạnh Hoa đặc biệt xa, thông tin cũng không được nhanh nhạy, họ cũng không biết chuyện ở đại đội Hạnh Hoa, chỉ nói không nghe được tin xấu gì, chắc là sống ổn thôi.
Dương Giai Hòa: "Đại đội Hạnh Hoa, ngươi nghe ngóng làm gì?"
Khương Mật: "Chị gái ta đang ở đại đội Hạnh Hoa, ta trên tàu gặp một tỷ tỷ Chu Di rất tốt, cũng đi đại đội Hạnh Hoa, ta định Chủ nhật tới thăm họ."
Thanh niên trí thức có ngày Chủ nhật!
Trừ thời điểm cấy hái gấp gáp thì không thể nghỉ ngơi, bình thường họ một tuần có một ngày nghỉ, coi như là đội cho nghỉ.
Đương nhiên, nếu không muốn nghỉ, có thể xuống ruộng kiếm công điểm.
Đầu mùa đông rồi, ở nông thôn quanh năm suốt tháng đều có việc để làm.
Dương Giai Hòa trầm ngâm một lúc, "Vậy chị gái ngươi với Chu Di thật không may."
Khương Mật giật mình, rồi nghe Dương Giai Hòa nói, "Ta học sơ trung từng tiếp xúc với bạn học ở đại đội Hạnh Hoa, có thể nói không một ai tốt, bọn họ vừa hay bè vừa che chở nhau, một đám chuyên bắt nạt người yếu thế. Nếu ngươi đi đại đội Hạnh Hoa, phải cẩn thận một chút."
Khương Mật suy nghĩ một lát, "Cám ơn ngươi nhắc nhở, ta biết rồi."
Dương Giai Hòa: "Ngày chủ nhật thì đường sá phơi một ngày, đường sẽ dễ đi hơn. Ngươi có thể mượn xe đạp của chị gái ngươi đi." Hắn cúi đầu nhìn Khương Mật, cô bé này chắc không tới bàn đạp xe đâu.
Khương Mật: "! ! ! Ngươi có thể tôn trọng ánh mắt của ngươi không, ta vẫn còn có thể lớn được." Nàng ngẩng đầu nhìn Dương Giai Hòa, giật giật vạt áo, "Giai Hòa ca, hay ngươi đưa ta đi đi, ta cũng không biết lái xe, cũng không biết đường, lạ nước lạ cái."
Dương Giai Hòa: "Ta không đi được, mấy thằng nhóc đại đội Hạnh Hoa mà thấy ta ở đó, bọn nó sẽ xông vào đánh ta."
Khương Mật: "Trước ngươi đã làm gì chúng nó?"
Dương Giai Hòa lắc đầu tỏ ý không có.
Khương Mật mới không tin, Dương Giai Hòa chắc chắn đã chơi chúng nó, hơn nữa còn cho chúng một trận nhớ đời.
Khương Mật nói: "Ta mời ngươi đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa, muốn gì thì gọi, ăn không hết có thể gói về. Cũng không cần ngươi đưa ta và Miểu Miểu tới tận thôn Hạnh Hoa, đến gần đó thôi cũng được, ta xem trước tình hình của chị gái."
Dương Giai Hòa rất thích Khương Mật kiểu tài đại khí thô này: "Thành giao."
Chuyện đã định, chỉ chờ đến Chủ nhật.
Mấy đứa nhỏ lại phát hiện thêm hoa hành dại lẻ tẻ, liền nhổ hoa hành, Khương Mật lấy ra nửa cân thịt khô từ túi đưa cho Dương Giai Hòa, "Cho anh."
Dương Giai Hòa nhận lấy rồi lại bóc một ít nhân hạt dưa trong tay đưa cho Khương Mật: "Ăn không?"
Khương Mật tất nhiên ăn, một lúc ăn sạch trơn.
Đến chân núi thì trời đã tối, Khương Mật cùng Khương Miểu và đám trẻ tách nhau rồi về điểm thanh niên trí thức, các thanh niên trí thức khác cũng vừa mới về đến.
Ai cũng có không ít thu hoạch, thấy Khương Mật về, liền đến xem thu hoạch của nàng.
Khương Mật lấy giỏ trúc ra, bên trong nấm, mộc nhĩ, rau dại chất đầy, Hứa Niệm Nhi kinh ngạc: "Nhiều vậy! Hái được ở đâu thế?"
Khương Mật nói: "Ở trên núi, Hổ Tử dẫn đường."
Hứa Niệm Nhi bĩu môi: "Mấy đứa nhỏ này hào phóng phết, lần sau mình cũng đi với các cậu."
Đây là muốn dò la chỗ hái nấm rồi.
Ai cũng biết, nơi nào mọc nấm thì sẽ liên tục mọc nấm.
Chỗ lần này ra nấm, lần sau lại đến thì có nhiều khả năng lại mọc thêm một đợt nữa.
Khương Mật không theo người khác, Hổ Tử chắc chắn sẽ không mang cô nàng đi, thêm một người chẳng phải là phí phạm đem nấm mộc nhĩ chia cho cô nàng sao.
Vì Khương Mật hái được nhiều nấm, nàng nói: "Mình có thể để lại một ít đem cho chị gái không?"
Trần Tích: "Được, lên núi nhặt lâm sản, mình đều có thể giữ lại một nửa."
Nàng và Hứa Niệm Nhi hôm nay cũng đào được không ít nấm, cũng để lại một nửa phơi khô, Hứa Niệm Nhi là gửi về nhà, còn nàng là để dành mùa đông nấu canh.
Khương Mật chọn ra một nửa số nấm rồi mang vào phòng, phơi trên tủ quần áo, không cần phơi khô, sau này trực tiếp mang cho Khương Dung, cũng gần một cân chứ ít gì!
Nàng lại cầm ra nửa cân thịt khô, nói có thể xào ăn cùng với rau hẹ và hoa hành dại, buổi tối hôm nay ăn thêm món ngon.
Mọi người đều sáng mắt, Hà Chiêu Đệ khen Khương Mật hào phóng, Hứa Niệm Nhi dí sát lại gần Khương Mật hỏi: "Còn nữa không? Cho mình mượn một cân có được không? Mình gửi cho em trai, chắc chắn em trai mình sẽ thích ăn."
Khương Mật không nói gì: "Mau ngậm miệng, nếu không phải chỉ có một chút này thì mình cũng chẳng lấy ra."
Hà Chiêu Đệ trừng mắt nhìn Hứa Niệm Nhi: "Ngươi mà dám nói nhiều một câu, ta đánh ngươi đấy."
Hứa Niệm Nhi: "Có giỏi thì ngươi cứ thử, tưởng ta sợ ngươi chắc." Bất quá cũng không dám nói thêm, tốt xấu gì trước tiên cũng phải ăn chỗ này đã.
Trần Tích vốn dĩ tối nay muốn xuống bếp, lại toàn cá và nấm, không dám để Hoàng Vĩnh Tấn nấu. Người này chỉ biết nấu chín cơm, chứ chẳng có vị gì.
Chỉ phí đồ ăn.
Bây giờ thấy có nửa cân thịt khô thì mừng húm, liền chỉ huy Hoàng Vĩnh Tấn thái thịt khô thành lát mỏng, lại để Trình Ngọc Trạch lột hành hái rau.
Khương Mật ngồi ở sân viết thư, Khương Miểu giúp nàng cầm đèn pin.
Hứa Niệm Nhi muốn đến gần xem, "Chữ của ngươi viết đẹp quá." Nhìn một lát thấy chán lại đi sang một bên, lẩm bẩm, tốt nhất là hôm nay Khương Thư Âm đừng về ăn cơm.
Ăn nhiều như vậy, cô ta về chẳng phải sẽ chia bớt đồ ăn.
Hà Chiêu Đệ cũng tỏ vẻ đồng ý, "Ngày nào cũng đi ra ngoài, không biết đi làm gì, tôi thấy tám phần là đi tìm đàn ông."
Hứa Niệm Nhi cảm thấy hứng thú: "Đàn ông? Trong đại đội hả?"
Đúng lúc này, Khương Thư Âm bị nhắc tên trở về, cô nàng không hái nấm, nhưng lại mang về một con gà, một con gà trống đã vặt lông, mổ bụng.
Cô nói: "Đây là ta đổi gà trống từ nhà xã viên, mọi người cùng nhau ăn."
Hà Chiêu Đệ tranh thủ thời gian vừa đi vừa khen Khương Thư Âm xinh đẹp hào phóng, còn khen con gà này lại mập lại lớn, cuối cùng cảm khái nói: "Chúng ta hôm nay ăn cơm gà hầm nấm, đồ ăn hôm nay quá phong phú, cái nông thôn này thật sự là đến đúng rồi."
Trên mặt mọi người đều mang ý cười, thời đại này, không có gì so với việc ăn một bữa no nê càng khiến người ta cao hứng.
Vu Đạt: "Vậy hôm nay chúng ta hảo hảo ăn mừng một trận."
Buổi tối đồ ăn lại thêm một món gà hầm nấm, Trần Tích kỳ thật không nỡ ăn một bữa nhiều đồ ngon như vậy, bất quá nàng thấy mọi người cao hứng, cũng không nói nhiều, thật cùng nhau làm.
Gà trống lớn rất béo tốt, trong bụng một khối lớn mỡ, nàng đem mỡ lấy ra, để lại từ từ xào rau, đem chặt thành khối nhỏ gà trống lớn bỏ vào nồi đất bên trong nấu canh.
Tiếp theo xào rau hẹ thịt khô, về phần năm con cá nhỏ, trực tiếp lên nồi chưng, mượn rượu trắng của Vu Đạt xối lên một ít khử tanh.
Món chính vẫn là bánh bột ngô hai thứ trộn lẫn.
Chờ lúc ăn cơm, Khương Mật đã viết xong một phong thư. Thư này gửi về cho Khương gia, đại khái nói một lần tình hình đại đội, đại đội trưởng rất hòa nhã, xã viên cũng thật hữu hảo, khu thanh niên trí thức cũng rất náo nhiệt, mỗi ngày có chuyện vui không nhìn hết.
Nàng được vợ đại đội trưởng gọi đi chăn dê, công điểm không cao, nhưng mà sống dễ dàng, cũng không phải phơi nắng. Mặt khác, Khương Miểu đã bắt đầu đi học tiểu học, đi cùng mấy đứa nhỏ trong đại đội, chính là đường đi hơi xa, mỗi ngày phải đi hơn bốn mươi phút đồng hồ.
Cuối cùng lại nói, nàng chuẩn bị hai ngày nữa nghỉ ngơi đi thăm chị cả.
Bảo người trong nhà không cần phải lo lắng, nàng mọi chuyện đều tốt.
Đinh An Khang đang ở ngay gần đó, mấy lần muốn xích lại gần, nhưng lại không dám.
Người này sợ nhất bị đánh, điển hình có tặc tâm không có tặc đảm, thu thập một trận lập tức ngoan ngoãn.
Cơm tối ăn ở trong sân, một bàn lớn mỹ thực, làm người ta chảy nước miếng, Trần Tích cũng không nói nhiều, trực tiếp múc canh gà cho mọi người, trừ Khương Thư Âm nhiều một cái đùi gà, Khương Miểu nhiều một cái chân gà ra, còn lại rất đồng đều, đều là mấy miếng ngon đè lên mấy miếng không đều.
Lại múc một thìa nấm, cuối cùng chan đầy canh gà, đưa tới trong tay mỗi người.
Thịt cũng đều chặt không lệch nhau bao nhiêu, rất công bằng.
Cho thêm Khương Miểu một cái chân gà, không phải vì Khương Miểu là trẻ con, mà là vì Khương Mật lấy ra một miếng thịt khô.
Khương Mật ăn trước thịt cá và thịt khô, chờ ăn rau, cuối cùng mới bắt đầu uống canh gà, mọi người cũng đều vậy, múc đến trong bát là của mình, bày ra trên bàn là của mọi người.
Ở đây, ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề.
Bữa cơm ngon như vậy, so với ăn Tết còn phong phú hơn.
Chờ ăn cơm xong, bát đũa của mình tự mình rửa, chuyện khác từ Trình Ngọc Trạch và Hoàng Vĩnh Tấn thu dọn.
Khương Mật về phòng, rửa mặt xong xuôi, chuẩn bị lấy giấy bút viết thư, nhưng lại nghĩ, ngày mai đi chăn dê, xem ra thời gian sẽ rất nhiều! Cũng không vội.
Đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, ký túc xá nam thanh niên trí thức truyền đến tiếng thét chói tai như mổ heo của Đinh An Khang.
"Ngao ngao ngao, trong giày ta có con gì, cắn ta!"
Những người khác vội đi tới, chờ Đinh An Khang cởi giày da ra, phát hiện trên chân bò mấy con đỉa, vội vàng dùng đế giày đánh rớt.
Chờ đem đỉa đều đánh rớt giẫm chết, Đinh An Khang rống to: "Con mẹ nó thằng nào bỏ đỉa vào giày của ta."
Nữ thanh niên trí thức và thanh niên trí thức cũng đều chạy tới nhìn, Hà Chiêu Đệ trực tiếp chạy vào, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Đinh An Khang, nàng ha ha ha cười lớn: "Sao con đỉa lại chạy vào giày ngươi?"
Mặt Đinh An Khang xanh mét, "Ai bỏ đỉa vào giày ta! Mẹ nó ngươi đứng ra cho ta, có chuyện gì nói thẳng mặt, sau lưng hạ độc thủ, đúng là không phải thứ gì."
Hắn cũng không biết mình đắc tội với ai, chủ yếu là mọi người nhìn hắn đều không vừa mắt.
Trần Tích: "Có chuyện gì? Giày có đỉa, bây giờ mới phát hiện?"
Đinh An Khang nói: "Ta ban ngày phơi giày da ở bên ngoài, vừa mới lấy vào, ta đi thử một cái, nào ngờ trong giày toàn là đỉa, cắn ta một chân. Hôm nay ta ăn bao nhiêu đồ ngon, đều cho đỉa ăn hết."
Hà Chiêu Đệ: "Có phải là hôm nay ngươi lội nước, đỉa chui vào giày không?"
Đinh An Khang: "Không thể nào, ta có lội sông đâu mà đỉa chui vào! Ai mẹ nó hại ta, hại ta thì cả nhà chết không yên." Hắn nhìn chằm chằm Hà Chiêu Đệ: "Có phải ngươi làm không?"
Hà Chiêu Đệ trợn mắt trắng, "Ngươi cũng xứng để ta đi bắt đỉa đối phó? Một đế giày quất lên mặt ngươi, ngươi dám phản kháng à?"
Đinh An Khang run lẩy bẩy, nhưng mà khẽ cắn môi, "Ta muốn tìm đại đội trưởng! Nhất định phải bắt được người này."
Trần Tích: "Này, về sau ai cũng không được làm chuyện thất đức này, có chuyện gì nói thẳng ra, không được sau lưng giở trò xấu. Lần này bỏ đỉa vào giày, lần sau có phải lại muốn bỏ độc trùng vào chăn không?"
Đinh An Khang kinh hãi: "Còn muốn bỏ độc trùng? Không thể ở trong khu thanh niên trí thức nữa, đây là muốn giết ta mà, ta phải đi tìm đại đội trưởng! Có người muốn hại chết ta."
Trần Tích: "Không có, ta chỉ lấy một ví dụ thôi, để mọi người không được làm như vậy. Hôm nay quá muộn rồi, không tiện làm phiền đại đội trưởng, ngày mai phải cùng đại đội trưởng nói chuyện này."
Mọi người suy nghĩ sâu xa, đều thấy rất đáng sợ, lần này là đỉa, cùng lắm thì hút máu thôi, hay xuống sông, ai mà chưa từng gặp, vậy nhỡ lần sau là những thứ khác thì sao!
Đinh An Khang: "Không được, hôm nay phải nói với đại đội trưởng, nhỡ tối nay bỏ bọ cạp rắn độc vào giường tôi thì sao."
Nếu hắn kiên quyết như vậy, Trần Tích bảo chính hắn đi tìm đại đội trưởng.
Đinh An Khang không dám một mình đi, nhờ Vu Đạt cùng hắn, lại tìm đại đội trưởng đang chuẩn bị ngủ dậy, đại đội trưởng rất tức giận, cầm đèn pin đến khu thanh niên trí thức điều tra.
Nếu nhặt được đỉa, vậy hôm nay nhất định là đi ra bờ sông, hỏi mọi người hôm nay có ai đi bờ sông, có gặp người nhặt đỉa không.
Nam thanh niên trí thức đều đi mò cá ở sông, bọn họ đều phủ nhận không phải mình, dù sao cũng không có thù oán gì với Đinh An Khang, không đến mức làm cái chuyện nhàm chán này.
Khương Mật: "Ta và Miểu Miểu hôm nay cũng đi bờ sông, bất quá hai ta không có xuống sông, chỉ ở bên bờ."
Đinh An Khang nhìn nàng: "Có phải ngươi trả thù ta không, ngươi mới sáng nay bảo người đánh ta, tối liền có người bỏ đỉa vào giày ta."
Khương Mật bình tĩnh nói: "Cái thứ này ghê tởm như vậy, ta cũng không dám cầm bỏ vào giày ngươi. Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi không chủ động nói chuyện với ta, ta sẽ không để người đánh ngươi, ta nói là làm."
Giằng co nửa ngày, cũng không tra ra cái gì, đại đội trưởng lại giáo huấn mọi người trong khu thanh niên trí thức, bảo phải làm việc cho tốt, đừng cả ngày làm mấy chuyện không ra gì này. Nếu không muốn ở đại đội nữa, thì cuốn gói rời đi.
Chờ đại đội trưởng đi rồi, mọi người về phòng ngủ.
Hứa Niệm Nhi phàn nàn chậm trễ việc đi ngủ của nàng, không biết là ai làm, nhàm chán như vậy, thả đỉa thì được cái gì, cũng chỉ thiếu chút máu, thịt thì không mất miếng nào.
Khương Mật nằm trên giường, nghĩ đến chuyện đỉa, nàng biết, chuyện này là Khương Miểu làm.
Khương Miểu cẩn thận cầm quạt hương bồ quạt gió cho nàng, mang theo chút nịnh nọt, dường như nhìn ra nàng đang tức giận.
Khương Mật đưa tay xoa đầu Khương Miểu, "Ngủ đi."
Có chuyện gì, chắc chắn không thể nói bây giờ, cả phòng còn có người.
Giáo dục con trẻ, thật là khó!
Nàng phải dạy Khương Miểu như thế nào đây?
Ngày hôm sau, Khương Mật và Khương Miểu rời giường xong, hai người cùng đi nhà vệ sinh.
Trên đường, Khương Mật xác nhận xung quanh không có ai, nàng hỏi: "Khương Miểu, con có vui không?"
Khương Miểu mím môi, "Tỷ vui, con liền vui. Tỷ không vui, con cũng không vui. Tỷ, tỷ không vui, vì sao?"
Đinh An Khang bắt nạt Mật Mật tỷ, Mật Mật tỷ chán ghét Đinh An Khang, nó muốn Đinh An Khang đau đớn, nhưng vì sao tỷ tỷ không vui? Nó nghĩ cả đêm mà không hiểu.
Khương Mật: "Con cảm thấy cách ngày hôm qua có đúng không?"
Khương Miểu: "Hắn đau, hắn sợ hãi, đạt được mục đích."
Nó không biết cách đó có đúng không, nó chỉ biết là đã đạt được mục đích.
Khương Mật tổ chức ngôn ngữ: "Lần này là đỉa, vậy sẽ có lần tiếp theo sao?"
Khương Miểu nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, "Nếu hắn bắt nạt tỷ, làm tỷ bực, con không bắt được rết, rắn độc, con có thể nhét mảnh thủy tinh vào giày hắn, ném đinh lên giường hắn."
Khương Mật: ...
Nàng hít sâu một hơi, tự nhủ với mình không vội, từ từ sẽ đến.
Nàng nắm lấy mặt Khương Miểu, "Con làm như vậy, tỷ thật không vui, Miểu Miểu là một đứa trẻ con, không cần quan tâm chuyện người lớn, một mình Đinh An Khang tỷ có thể giải quyết rất tốt. Hắn làm tỷ phiền, tỷ có thể đường đường chính chính trả thù lại.
Miểu Miểu nếu có người bắt nạt, tổn thương con, con không cần lo, có thể đánh, có thể mắng, có thể ném bùn, ném trứng thối vào người bọn họ. Cũng có thể dùng cách khác để trả thù, tựa như chúng ta đưa mẹ kế của con đi ăn súng đồng ấy, chúng ta muốn bắt được sai lầm của người ta, để cho tất cả mọi người biết họ đã sai ở đâu.
Mà không phải làm ô uế tay mình, để bản thân mình trở thành người phạm lỗi.
Hứa với tỷ sau này đừng làm như vậy nữa nhé."
Khương Miểu hốc mắt đỏ hoe: "Tỷ, con đồng ý với tỷ, con sẽ không làm như vậy nữa. Con sẽ là muội muội mà Mật Mật tỷ thích nhất. Tỷ mong con là đứa trẻ như thế nào, con sẽ là đứa trẻ như thế ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận