Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh
Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 05: Vào viện (length: 15565)
Chờ Khương Mật tỉnh lại sau giấc ngủ, trời đã tối đen, nàng mơ mơ màng màng trở mình, liền đối diện ngay một đôi mắt to ngấn nước.
"Mật Mật, có chỗ nào không thoải mái không? Có khát không, có đói bụng không?" Khương Ngưng khẩn trương hỏi.
Khương Ngưng con ngươi long lanh, vành mắt sưng đỏ, xem xét là đã khóc qua, hơn nữa khóc thời gian còn không ngắn.
"Tỷ, ta tốt mà, thoải mái không tả nổi, xem phim suốt buổi trưa, giữa trưa còn ăn thịt kho tàu, thoải mái không tả nổi, tỷ đừng lo cho ta, ta không có việc gì." Khương Mật ngủ một giấc này rất dễ chịu, ngay cả mộng cũng không có, cảm thấy thân thể đều nhẹ bẫng.
Khương Ngưng cúi người đưa tay ôm nàng, nghẹn ngào: "Ngươi lỡ tay trượt, ngã xuống thì làm sao bây giờ?"
Cũng là biết chuyện của Khương Mật xảy ra, nàng hận chính mình không phát hiện ra chuyện Khương Mật bị bắt nạt ở trường học, cũng hận mình hoàn toàn không biết chuyện Khương Mật bị bắt nạt trong lớp.
Làm nàng nghĩ mà sợ, Mật Mật đã trèo lên trên cửa sổ! Đây là tầng bốn đó, ngã xuống thì đến cái mạng cũng không còn.
Khương Mật được ôm thật thoải mái, còn dùng đầu cọ xát, "Tỷ, tỷ ôm ấp thật thoải mái."
Khương Ngưng: "..."
Nàng rất vui lòng bị muội muội chiếm tiện nghi, nỗi đau lòng của nàng cũng vơi đi một nửa.
Khương ba tranh thủ thời gian bưng nước, đã để nguội từ sớm, bưng cho Khương Mật: "Uống nước trước đi."
Khương Mật được Khương Ngưng đỡ ngồi dậy, liền đón lấy tay Khương ba uống nước, uống vào uống vào liền cười, cha đau mẹ yêu, anh chị cưng chiều, chị dâu cũng coi nàng như em gái ruột, thật là hạnh phúc.
Tiền tài. Dung mạo. Địa vị, đời trước nàng đều có, đời này tiện thể hưởng thụ sự dịu dàng.
Dung mạo khó mà thay đổi, nhưng tiền tài và địa vị, đối với nàng mà nói, rất dễ.
Hiện tại là năm 1973, cách thời điểm khôi phục thi đại học và mở cửa kinh tế còn bốn năm, trong khoảng thời gian này, Khương mẹ có thể chữa khỏi bệnh cho nàng để nàng sớm về thành, nếu không được, cũng có thể sau khi khôi phục thi đại học, tham gia thi đại học để về thành.
Khương Ngưng: "Còn cười!"
Khương Mật tay trái ôm Khương Ngưng, tay phải ôm Khương ba, "Ta hạnh phúc quá đi."
Khương Ngưng nhìn bộ dạng này của nàng, đều không nỡ trách cứ, xoa xoa tóc nàng, "Ba cho ngươi uống nước đã thấy hạnh phúc rồi? Vậy thì lát nữa đút ngươi uống canh gà chẳng phải càng hạnh phúc hơn."
Khương Mật: "Ngủ cũng có thể cười tỉnh. Nhưng mà bây giờ, ta trước hết phải đi nhà vệ sinh."
Mọi người đều bị nàng chọc cười, Tiểu Tương Bao hét lớn: "Ta ôi, cô út."
Khương Mật xoay người ôm hắn hôn một cái.
Khương Ngưng đi cùng Khương Mật đến nhà vệ sinh, sau khi trở về, Khương ba mở hộp cơm đựng canh gà ra, bởi vì không chắc Khương Mật ngủ bao lâu, luôn để hộp cơm bên lò sưởi trong phòng trà để giữ ấm, Khương Trạch đứng trông coi bên cạnh, chờ Khương Mật tỉnh, tranh thủ thời gian bưng về, lúc này vẫn còn nóng hổi.
Khương ba muốn đút Khương Mật ăn, Khương mẹ trợn mắt, "Có phải bị gãy tay đâu mà, tự ăn."
Khương Mật: "Mẹ, chúng ta cùng ăn."
Khương mẹ: "Bây giờ đã chín giờ, qua giờ cơm tối rồi, chúng ta ăn bánh bao. Thịt kho tàu, cả canh gà nữa, đều là để lại cho con đó, tự con ăn đi."
Khương Mật nắm tay Tiểu Tương Bao: "Nói cho cô biết, có ăn thịt gà không?"
Tiểu Tương Bao: "Ăn." Tiếp đó mừng rỡ leo lên giường, đòi thìa từ Khương ba, "Ông, để con, con đút."
Canh này là gà mái hầm cùng nấm, gà mái được nuôi rất mập, hầm thời gian lại dài, canh nồng vị ngọt, phía trên nổi một tầng váng dầu vàng óng, lại rắc lên chút hành lá xanh mướt, khiến người thèm nhỏ dãi.
Tiểu Tương Bao cầm thìa, múc canh gà đút Khương Mật, người bé, nhưng tay cầm rất vững vàng, từng hớp từng hớp đút, Khương Mật một trái tim cũng muốn mềm nhũn ra, cười toe toét: "Cháu trai lớn của ta giỏi quá."
Khương Ngưng cầm khăn giấy, thỉnh thoảng giúp Khương Mật lau miệng, còn Khương ba, đứng bên cạnh bưng canh gà, Khương Trạch thì vây quanh ở đó, cầm quạt giúp Khương Mật quạt gió.
Mùa hè trời nóng, uống vào canh gà nóng hôi hổi, lại càng nóng hơn.
Lưu Vân cũng đứng ở bên cạnh, nhưng tạm thời không tìm được việc gì cần mình làm.
Khương mẹ ngoài miệng nói không thích, cũng vây lại, hỏi Khương Mật là giờ ăn bánh bao hay là uống canh gà xong ăn bánh bao thịt.
Thẩm Hoài Thành đứng ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này, chấn kinh với độ sủng ái mà cô em vợ nhận được ở nhà, đây rõ ràng là chẳng bị thương tích gì cả.
Hắn chỉ biết qua loa chuyện đã xảy ra, nhưng nhìn dáng vẻ người nhà họ Khương, chắc cũng có thể đoán ra, Khương Mật không bị thương.
Khương Ngưng cất tiếng gọi: "Hoài Thành, gọt quả lê đi, Mật Mật ăn cơm xong thì ăn lê."
Thẩm Hoài Thành tranh thủ cầm dao gọt lê.
Lê núi này là Thẩm Hoài Thành và Khương Ngưng hôm nay mua ở chân núi, quả to ngọt nước.
Ăn canh xong, Khương Mật bắt đầu gặm thịt, một cái đùi gà và một cái cánh gà đều được chặt tận gốc, còn có mấy miếng thịt ức khác, có thể thấy, chỗ ngon đều dành cho nàng.
Khương Mật đẩy chân gà ra, đưa chân gà cho Tiểu Tương Bao, cánh gà muốn cho Khương Ngưng ăn, thịt ức cũng muốn chia cho những người khác, còn đùi gà thì muốn cho Thẩm Hoài Thành.
Tiểu Tương Bao không nhận, nhưng người còn nhỏ, bị cô út nhét cho luôn.
Khương Ngưng: "Đều chia hết cho chúng ta, vậy con có ăn gì không?"
Khương Mật cười tươi rói: "Nhìn mọi người ăn, con còn vui hơn cả bản thân mình ăn."
Khương Trạch: "Ngốc, đều là phần của con, chúng ta ăn no rồi, đừng nói nữa, mau ăn đi."
Lưu Vân thấy nàng phấn khích đưa tay muốn đút cho mình một miếng thịt ức gà to, liền lùi lại một bước: "Con mà đưa cho ai miếng thịt đó, dính nước bọt của con thì con phải ăn."
Khương Mật: "..."
Khương Mật liền cùng Tiểu Tương Bao cùng gặm thịt, thịt gà thật thơm!
Một hộp canh gà vào bụng nàng, tiếp đó nàng lại ăn một chiếc bánh bao thịt lớn, no rồi!
Thẩm Hoài Thành đưa quả lê núi đã gọt xong cho Khương Mật, Khương Mật cười hì hì nói: "Cám ơn tỷ phu."
Khương Mật muốn cùng Tiểu Tương Bao cùng ăn lê, bị Lưu Vân ngăn lại: "Không thể ăn lê đã gọt."
Thẩm Hoài Thành: "Tôi gọt thêm một quả nữa, nhiều lê lắm."
Lưu Vân: "Không gọt, Tiểu Tương Bao thích ăn cả vỏ." Dù đồ có quý thế nào, cũng không thể gọt vỏ đi mà ăn.
Thẩm Hoài Thành bật cười: "Được."
Khương Mật ngồi ở mép giường, gặm lê núi, nhàn nhã tự đắc lắc lư đôi bàn chân nhỏ, "Hôm nay ai ở bệnh viện trông nom ta vậy?"
Khương Ngưng: "Con muốn là ai vậy?"
Khương Mật nghĩ nghĩ: "Cha, con sẽ có cảm giác an toàn hơn."
Chủ yếu là Khương Ái Quốc ở bệnh viện chăm sóc là thích hợp nhất.
Khương ba cười tít mắt: "Ta chăm sóc Mật Mật."
Khương Trạch không vui: "Sao lại không an toàn khi ở cùng ta?"
Khương Mật vội nói: "Tối mai nhị ca đến."
Khương Trạch vui vẻ.
Lưu Vân: "Tới mai là Mật Mật xuất viện rồi."
Khương Trạch: "!"
Thẩm Hoài Thành nhìn một nhà này, mặt không khỏi cũng nở nụ cười theo. Trước đây luôn có người nói Khương Ngưng là cái đồ “bảo hộ em trai”, hễ có tiền lương, liền giao hết cho nhà, bản thân thì tiết kiệm hết mức không dám tiêu. Trước đây với đối tượng của hắn, cũng nói rõ, mặc kệ là trước khi cưới hay sau khi cưới, nàng cũng sẽ không bỏ mặc người nhà.
Đồng ý thì cưới, không đồng ý thì thôi.
Khương Ngưng xinh đẹp như vậy, hai mươi tuổi mới yêu đương, cũng là vì nguyên nhân này, rất nhiều người nghe xong lời này, liền bị dọa chạy mất.
Thẩm Hoài Thành lòng đầy ắp hình bóng Khương Ngưng, dù cho sau này cưới rồi phải chăm lo cho cả nhà vợ, hắn cũng vui vẻ.
Tiếp xúc lâu mới biết, cái gì mà đồ “bảo hộ em trai” chứ.
Nàng một lòng vì người nhà, người nhà cũng một lòng mong nàng được tốt.
Trong lòng suy nghĩ, sau này phải chăm lo cho người nhà họ Khương thế này, hắn rất sẵn lòng.
Khương mẹ: "Vậy, mọi người về đi, sáng mai không cần tới, mẹ xin nghỉ, ngày mai ban ngày chăm sóc Mật Mật." Rồi lại nói với Thẩm Hoài Thành: "Con đi đường cẩn thận, bận bịu tới tận giờ này, cũng mệt rồi."
Thẩm Hoài Thành: "Dì, chúng con đều là người một nhà, bận bịu có đáng gì? Con chở mọi người về trước."
Khương Ngưng: "Ai là người một nhà với anh!"
Thẩm Hoài Thành cười: "Sau này, sau này sẽ là người một nhà."
Khương Ngưng mặt đỏ bừng, người này da mặt thật dày.
Mọi người cười, Khương mẹ: "Ừm."
Trước khi đi, cũng không nói gì nhiều, chỉ là mang hơn nửa số lê núi đi.
Khương Mật dặn Khương mẹ, ngày mai đừng quên mang cho nàng khung thép, bút và vở.
Chờ trong phòng bệnh vắng, Khương ba trước hết đi cùng Khương Mật rửa mặt, sau khi trở về, Khương Mật ghé vào cửa sổ hóng gió, gió nhẹ từ từ, còn rất mát.
Khương ba đứng bên cạnh lo lắng: "Con ngồi trên giường nghỉ đi, ta quạt cho con."
Khương Mật lay Khương ba đang sát vách: "Ba, con chỉ hóng mát thôi, ba nghĩ đi đâu vậy! Sau này con còn phải chăm sóc ba và mẹ nữa, còn phải xem anh chị kết hôn, còn phải xem Tiểu Tương Bao lớn lên nữa, con sẽ sống thật khỏe, con sẽ sống lâu trăm tuổi."
Khương ba: "Ôi."
Khương Mật muốn đẩy Khương ba xuống giường nằm một lát, trong phòng tổng cộng có ba giường bệnh, chỉ có Khương Mật nằm một mình, hai giường kia có thể để cho người nhà ngủ khi đến trông nom, nàng nói: "Ba, ba nằm một lát đi, hôm nay đi làm cả ngày, chắc mệt lắm."
Khương ba: "Ba không mệt, cũng không buồn ngủ."
Khương Mật chớp chớp mắt: "Con ngủ đến trưa, lúc này cũng không buồn ngủ, tinh thần cực kỳ tốt. Ba, vậy con kể cho ba nghe chuyện xem phim hôm nay nha, đẹp lắm."
Thế là, hai cha con ngồi ở bên cửa sổ thổi gió nói chuyện.
"《Địa Đạo Chiến》 cùng 《Thiết Lộ Du Kích Đội》, ta đều xem qua, nhưng nghe Khương Mật kể, thật đúng là có tư có vị, liền sát vách phòng bệnh tiểu lão thái thái mang theo cháu đi nhà vệ sinh, đi ngang qua nghe lọt tai bị hấp dẫn, gõ cửa tiến vào, hỏi có thể hay không vào nghe cùng, Khương Mật thích náo nhiệt, tự nhiên bằng lòng, còn bốc hạt dưa cho thằng bé.
Thằng bé sáu tuổi, tên ở nhà là An An, phát sốt nằm viện, ban ngày ngủ nhiều, ban đêm hạ sốt rồi cũng không ngủ được.
Y tá đến kiểm tra phòng, ở bên cạnh khen Khương Mật kể chuyện hay, bất quá vẫn giục Khương Mật và An An đi ngủ.
Khương Mật cười hì hì: "Muốn biết chuyện tiếp theo thế nào, lần sau sẽ kể."
An An chớp mắt to đen láy, nài nỉ hỏi kết quả ra sao, có phải họ bị tiểu. Quỷ. Tử bắt đi không, nó nói: "Mật Mật tỷ không kể xong, ban đêm chắc chắn ta nghĩ mãi không thôi."
Khương Mật cười khì khì: "Chắc là mí mắt sụp hết cả xuống rồi, ngươi cứ nằm trên giường nhắm mắt lại, không quá năm phút, chắc chắn ngủ được. Ngày mai ta kể tiếp cho ngươi."
Tiểu lão thái thái đưa An An trở về, Khương Mật lúc này cũng mệt lả rồi, nằm lên giường chưa tới năm phút, cũng ngủ khò khò ngay.
Sáng hôm sau, đợi đến khi mẹ ta đến, Khương Mật mới tỉnh, Khương Ngưng và Khương Trạch Lưu Vân cũng tới, Khương Trạch cùng Lưu Vân giờ làm sớm hơn, nói với Khương Mật mấy câu rồi vội vã đi làm.
Khương Ngưng ở lại đó cùng Khương Mật ăn điểm tâm.
Mẹ ta mang nhiều thứ thật, ngoài bữa sáng cho Khương Mật còn có giấy bút mà nàng yêu cầu, thêm hai túi to.
Đây là mẹ ta chuẩn bị cho Trương Vân Anh cùng Bành Dương, bảo cha ta mang đến xưởng cho hai vị đồng chí, cảm ơn chuyện cứu mạng của Khương Mật hôm qua, bây giờ Khương Mật chưa xuất viện, không có cách nào đích thân đi tạ, trước hết để cha ta đi một chuyến, đợi Khương Mật xuất viện, lại đi cảm ơn.
Mỗi túi đựng một cân trứng gà, bánh ngọt, bốn quả lê to cùng một túi đường đỏ.
Ở thời này, đây là một món quà cực kỳ hậu hĩnh.
Khương Mật cảm thấy như vậy cũng rất tốt, người nhà họ Khương có ân tất báo mà.
Trương Vân Anh và Bành Dương hai đồng chí làm việc tốt, đương nhiên phải rầm rộ cảm ơn, còn phải cảm ơn lãnh đạo xưởng dạy tốt nữa.
Khương Mật hôm qua đã nghĩ, nàng không chỉ muốn viết thư cảm ơn gửi đến xưởng cho hai đồng chí, còn phải tặng cờ thưởng! Cũng không biết đi đâu đặt cờ thưởng nữa.
Tốt nhất có thể viết một bài báo gửi cho tòa soạn! Cảm ơn hai đồng chí, cảm ơn nhà máy dệt nuôi dưỡng nhân tài ưu tú, cũng giúp nhà máy dệt được thơm lây.
Cha ta còn là công nhân nhà máy dệt hai mươi năm đâu!
Khương Mật: "Chuyện này không cần giấu giếm, càng đông người càng tốt. Nếu Vân Anh tỷ và Bành Dương ca không cần cái này, cứ bảo lại, đợi ta xuất viện, ta cũng muốn đi một chuyến."
Mẹ ta: "Không giấu giếm? Vậy chẳng phải người khác đều biết?"
Khương Mật: "Ta bị Vệ Vinh Nghiệp sỉ nhục ẩu đả nhập viện, bọn chúng nhục mạ ta, ta vì giữ trong sạch muốn nhảy lầu tự tử, chuyện nào không thể nói?"
Khương Ngưng: "Không chỉ phải nói, còn phải nói lớn lên. Ba, ba đến xưởng, liền đi đến phòng Tuyên Truyền cảm ơn hai đồng chí, gặp lãnh đạo thì cảm ơn lãnh đạo dạy dỗ tốt."
Cha ta do dự: "Cảm ơn ngay trước nhiều người vậy à? Cái đó được không?" Thật thà cả đời người, nói chuyện với lãnh đạo, ta đã thấy sợ rồi.
Khương Ngưng: "Ba, hôm qua là đồng chí Trương và đồng chí Bành thấy việc nghĩa hăng hái ngăn Mật Mật bị thêm tội, còn đưa Mật Mật vào bệnh viện. Mật Mật bị ép nhảy lầu, nếu không phải đồng chí Bành nhanh tay lẹ mắt kéo được Mật Mật đang định nhảy xuống lầu, thì chúng ta đã không còn Mật Mật nữa rồi. Bọn họ là ân nhân lớn của chúng ta! Cảm ơn bọn họ, cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn nhà máy dệt."
Cha ta chỉ cần nghĩ đến việc lỡ như Khương Mật nhảy xuống lầu, tim ta như bị dao cắt, hốc mắt cũng đỏ hoe, ta không còn sợ sệt nữa, lấy hết dũng khí rời bệnh viện.
Xong rồi!
Khương Mật cười giơ ngón cái với Khương Ngưng.
Mẹ ta lo lắng, thở dài, "Vẫn không ổn, thầm cảm ơn thì hơn."
Khương Mật cười hì hì: "Mẹ, cái này con có thấy mất mặt đâu. Hơn nữa, cha tự đi cảm ơn, thì chính là mình tự tặng quà, không tốt."
Mẹ ta thở dài: "Tiếng lành đồn xa, sau này khó tìm chồng."
Đây cũng là điều mà Khương Ngưng từng lo lắng, nàng cũng như mẹ ta, cảm thấy âm thầm cảm ơn thì tốt, nhưng nếu Khương Mật không để ý, vậy thì cứ vậy đi.
Nàng nói: "Vậy thì không tìm, chúng ta nuôi Mật Mật."
"Tốt lắm, sau này mọi người nuôi ta. Ta nuôi các người." Khương Mật bắt đầu cười khà khà, chỉ vào mặt mình, "Nhìn mặt ta đi, điều kiện tốt, kẻ nào không ưa ta. Ai vừa mắt ta, thì ta cũng chướng mắt người đó."
Nếu như nàng phải lập gia đình, chắc chắn sẽ tìm một đại soái ca tuyệt thế.
Khương Ngưng dỗ: "Mật Mật nền đẹp sẵn rồi, đợi nốt mụn tan hết, chắc chắn chúng ta đẹp nhất."
Vừa dứt lời, Khương Ngưng ngây người ra, mẹ ta kêu lên, "Mật Mật, mặt của con."
Khương Mật hoảng hốt, vội vàng sờ mặt, nàng đã đủ xấu rồi, nếu còn khó nhìn thêm chút nữa, vậy còn gặp ai được nữa!...
"Mật Mật, có chỗ nào không thoải mái không? Có khát không, có đói bụng không?" Khương Ngưng khẩn trương hỏi.
Khương Ngưng con ngươi long lanh, vành mắt sưng đỏ, xem xét là đã khóc qua, hơn nữa khóc thời gian còn không ngắn.
"Tỷ, ta tốt mà, thoải mái không tả nổi, xem phim suốt buổi trưa, giữa trưa còn ăn thịt kho tàu, thoải mái không tả nổi, tỷ đừng lo cho ta, ta không có việc gì." Khương Mật ngủ một giấc này rất dễ chịu, ngay cả mộng cũng không có, cảm thấy thân thể đều nhẹ bẫng.
Khương Ngưng cúi người đưa tay ôm nàng, nghẹn ngào: "Ngươi lỡ tay trượt, ngã xuống thì làm sao bây giờ?"
Cũng là biết chuyện của Khương Mật xảy ra, nàng hận chính mình không phát hiện ra chuyện Khương Mật bị bắt nạt ở trường học, cũng hận mình hoàn toàn không biết chuyện Khương Mật bị bắt nạt trong lớp.
Làm nàng nghĩ mà sợ, Mật Mật đã trèo lên trên cửa sổ! Đây là tầng bốn đó, ngã xuống thì đến cái mạng cũng không còn.
Khương Mật được ôm thật thoải mái, còn dùng đầu cọ xát, "Tỷ, tỷ ôm ấp thật thoải mái."
Khương Ngưng: "..."
Nàng rất vui lòng bị muội muội chiếm tiện nghi, nỗi đau lòng của nàng cũng vơi đi một nửa.
Khương ba tranh thủ thời gian bưng nước, đã để nguội từ sớm, bưng cho Khương Mật: "Uống nước trước đi."
Khương Mật được Khương Ngưng đỡ ngồi dậy, liền đón lấy tay Khương ba uống nước, uống vào uống vào liền cười, cha đau mẹ yêu, anh chị cưng chiều, chị dâu cũng coi nàng như em gái ruột, thật là hạnh phúc.
Tiền tài. Dung mạo. Địa vị, đời trước nàng đều có, đời này tiện thể hưởng thụ sự dịu dàng.
Dung mạo khó mà thay đổi, nhưng tiền tài và địa vị, đối với nàng mà nói, rất dễ.
Hiện tại là năm 1973, cách thời điểm khôi phục thi đại học và mở cửa kinh tế còn bốn năm, trong khoảng thời gian này, Khương mẹ có thể chữa khỏi bệnh cho nàng để nàng sớm về thành, nếu không được, cũng có thể sau khi khôi phục thi đại học, tham gia thi đại học để về thành.
Khương Ngưng: "Còn cười!"
Khương Mật tay trái ôm Khương Ngưng, tay phải ôm Khương ba, "Ta hạnh phúc quá đi."
Khương Ngưng nhìn bộ dạng này của nàng, đều không nỡ trách cứ, xoa xoa tóc nàng, "Ba cho ngươi uống nước đã thấy hạnh phúc rồi? Vậy thì lát nữa đút ngươi uống canh gà chẳng phải càng hạnh phúc hơn."
Khương Mật: "Ngủ cũng có thể cười tỉnh. Nhưng mà bây giờ, ta trước hết phải đi nhà vệ sinh."
Mọi người đều bị nàng chọc cười, Tiểu Tương Bao hét lớn: "Ta ôi, cô út."
Khương Mật xoay người ôm hắn hôn một cái.
Khương Ngưng đi cùng Khương Mật đến nhà vệ sinh, sau khi trở về, Khương ba mở hộp cơm đựng canh gà ra, bởi vì không chắc Khương Mật ngủ bao lâu, luôn để hộp cơm bên lò sưởi trong phòng trà để giữ ấm, Khương Trạch đứng trông coi bên cạnh, chờ Khương Mật tỉnh, tranh thủ thời gian bưng về, lúc này vẫn còn nóng hổi.
Khương ba muốn đút Khương Mật ăn, Khương mẹ trợn mắt, "Có phải bị gãy tay đâu mà, tự ăn."
Khương Mật: "Mẹ, chúng ta cùng ăn."
Khương mẹ: "Bây giờ đã chín giờ, qua giờ cơm tối rồi, chúng ta ăn bánh bao. Thịt kho tàu, cả canh gà nữa, đều là để lại cho con đó, tự con ăn đi."
Khương Mật nắm tay Tiểu Tương Bao: "Nói cho cô biết, có ăn thịt gà không?"
Tiểu Tương Bao: "Ăn." Tiếp đó mừng rỡ leo lên giường, đòi thìa từ Khương ba, "Ông, để con, con đút."
Canh này là gà mái hầm cùng nấm, gà mái được nuôi rất mập, hầm thời gian lại dài, canh nồng vị ngọt, phía trên nổi một tầng váng dầu vàng óng, lại rắc lên chút hành lá xanh mướt, khiến người thèm nhỏ dãi.
Tiểu Tương Bao cầm thìa, múc canh gà đút Khương Mật, người bé, nhưng tay cầm rất vững vàng, từng hớp từng hớp đút, Khương Mật một trái tim cũng muốn mềm nhũn ra, cười toe toét: "Cháu trai lớn của ta giỏi quá."
Khương Ngưng cầm khăn giấy, thỉnh thoảng giúp Khương Mật lau miệng, còn Khương ba, đứng bên cạnh bưng canh gà, Khương Trạch thì vây quanh ở đó, cầm quạt giúp Khương Mật quạt gió.
Mùa hè trời nóng, uống vào canh gà nóng hôi hổi, lại càng nóng hơn.
Lưu Vân cũng đứng ở bên cạnh, nhưng tạm thời không tìm được việc gì cần mình làm.
Khương mẹ ngoài miệng nói không thích, cũng vây lại, hỏi Khương Mật là giờ ăn bánh bao hay là uống canh gà xong ăn bánh bao thịt.
Thẩm Hoài Thành đứng ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này, chấn kinh với độ sủng ái mà cô em vợ nhận được ở nhà, đây rõ ràng là chẳng bị thương tích gì cả.
Hắn chỉ biết qua loa chuyện đã xảy ra, nhưng nhìn dáng vẻ người nhà họ Khương, chắc cũng có thể đoán ra, Khương Mật không bị thương.
Khương Ngưng cất tiếng gọi: "Hoài Thành, gọt quả lê đi, Mật Mật ăn cơm xong thì ăn lê."
Thẩm Hoài Thành tranh thủ cầm dao gọt lê.
Lê núi này là Thẩm Hoài Thành và Khương Ngưng hôm nay mua ở chân núi, quả to ngọt nước.
Ăn canh xong, Khương Mật bắt đầu gặm thịt, một cái đùi gà và một cái cánh gà đều được chặt tận gốc, còn có mấy miếng thịt ức khác, có thể thấy, chỗ ngon đều dành cho nàng.
Khương Mật đẩy chân gà ra, đưa chân gà cho Tiểu Tương Bao, cánh gà muốn cho Khương Ngưng ăn, thịt ức cũng muốn chia cho những người khác, còn đùi gà thì muốn cho Thẩm Hoài Thành.
Tiểu Tương Bao không nhận, nhưng người còn nhỏ, bị cô út nhét cho luôn.
Khương Ngưng: "Đều chia hết cho chúng ta, vậy con có ăn gì không?"
Khương Mật cười tươi rói: "Nhìn mọi người ăn, con còn vui hơn cả bản thân mình ăn."
Khương Trạch: "Ngốc, đều là phần của con, chúng ta ăn no rồi, đừng nói nữa, mau ăn đi."
Lưu Vân thấy nàng phấn khích đưa tay muốn đút cho mình một miếng thịt ức gà to, liền lùi lại một bước: "Con mà đưa cho ai miếng thịt đó, dính nước bọt của con thì con phải ăn."
Khương Mật: "..."
Khương Mật liền cùng Tiểu Tương Bao cùng gặm thịt, thịt gà thật thơm!
Một hộp canh gà vào bụng nàng, tiếp đó nàng lại ăn một chiếc bánh bao thịt lớn, no rồi!
Thẩm Hoài Thành đưa quả lê núi đã gọt xong cho Khương Mật, Khương Mật cười hì hì nói: "Cám ơn tỷ phu."
Khương Mật muốn cùng Tiểu Tương Bao cùng ăn lê, bị Lưu Vân ngăn lại: "Không thể ăn lê đã gọt."
Thẩm Hoài Thành: "Tôi gọt thêm một quả nữa, nhiều lê lắm."
Lưu Vân: "Không gọt, Tiểu Tương Bao thích ăn cả vỏ." Dù đồ có quý thế nào, cũng không thể gọt vỏ đi mà ăn.
Thẩm Hoài Thành bật cười: "Được."
Khương Mật ngồi ở mép giường, gặm lê núi, nhàn nhã tự đắc lắc lư đôi bàn chân nhỏ, "Hôm nay ai ở bệnh viện trông nom ta vậy?"
Khương Ngưng: "Con muốn là ai vậy?"
Khương Mật nghĩ nghĩ: "Cha, con sẽ có cảm giác an toàn hơn."
Chủ yếu là Khương Ái Quốc ở bệnh viện chăm sóc là thích hợp nhất.
Khương ba cười tít mắt: "Ta chăm sóc Mật Mật."
Khương Trạch không vui: "Sao lại không an toàn khi ở cùng ta?"
Khương Mật vội nói: "Tối mai nhị ca đến."
Khương Trạch vui vẻ.
Lưu Vân: "Tới mai là Mật Mật xuất viện rồi."
Khương Trạch: "!"
Thẩm Hoài Thành nhìn một nhà này, mặt không khỏi cũng nở nụ cười theo. Trước đây luôn có người nói Khương Ngưng là cái đồ “bảo hộ em trai”, hễ có tiền lương, liền giao hết cho nhà, bản thân thì tiết kiệm hết mức không dám tiêu. Trước đây với đối tượng của hắn, cũng nói rõ, mặc kệ là trước khi cưới hay sau khi cưới, nàng cũng sẽ không bỏ mặc người nhà.
Đồng ý thì cưới, không đồng ý thì thôi.
Khương Ngưng xinh đẹp như vậy, hai mươi tuổi mới yêu đương, cũng là vì nguyên nhân này, rất nhiều người nghe xong lời này, liền bị dọa chạy mất.
Thẩm Hoài Thành lòng đầy ắp hình bóng Khương Ngưng, dù cho sau này cưới rồi phải chăm lo cho cả nhà vợ, hắn cũng vui vẻ.
Tiếp xúc lâu mới biết, cái gì mà đồ “bảo hộ em trai” chứ.
Nàng một lòng vì người nhà, người nhà cũng một lòng mong nàng được tốt.
Trong lòng suy nghĩ, sau này phải chăm lo cho người nhà họ Khương thế này, hắn rất sẵn lòng.
Khương mẹ: "Vậy, mọi người về đi, sáng mai không cần tới, mẹ xin nghỉ, ngày mai ban ngày chăm sóc Mật Mật." Rồi lại nói với Thẩm Hoài Thành: "Con đi đường cẩn thận, bận bịu tới tận giờ này, cũng mệt rồi."
Thẩm Hoài Thành: "Dì, chúng con đều là người một nhà, bận bịu có đáng gì? Con chở mọi người về trước."
Khương Ngưng: "Ai là người một nhà với anh!"
Thẩm Hoài Thành cười: "Sau này, sau này sẽ là người một nhà."
Khương Ngưng mặt đỏ bừng, người này da mặt thật dày.
Mọi người cười, Khương mẹ: "Ừm."
Trước khi đi, cũng không nói gì nhiều, chỉ là mang hơn nửa số lê núi đi.
Khương Mật dặn Khương mẹ, ngày mai đừng quên mang cho nàng khung thép, bút và vở.
Chờ trong phòng bệnh vắng, Khương ba trước hết đi cùng Khương Mật rửa mặt, sau khi trở về, Khương Mật ghé vào cửa sổ hóng gió, gió nhẹ từ từ, còn rất mát.
Khương ba đứng bên cạnh lo lắng: "Con ngồi trên giường nghỉ đi, ta quạt cho con."
Khương Mật lay Khương ba đang sát vách: "Ba, con chỉ hóng mát thôi, ba nghĩ đi đâu vậy! Sau này con còn phải chăm sóc ba và mẹ nữa, còn phải xem anh chị kết hôn, còn phải xem Tiểu Tương Bao lớn lên nữa, con sẽ sống thật khỏe, con sẽ sống lâu trăm tuổi."
Khương ba: "Ôi."
Khương Mật muốn đẩy Khương ba xuống giường nằm một lát, trong phòng tổng cộng có ba giường bệnh, chỉ có Khương Mật nằm một mình, hai giường kia có thể để cho người nhà ngủ khi đến trông nom, nàng nói: "Ba, ba nằm một lát đi, hôm nay đi làm cả ngày, chắc mệt lắm."
Khương ba: "Ba không mệt, cũng không buồn ngủ."
Khương Mật chớp chớp mắt: "Con ngủ đến trưa, lúc này cũng không buồn ngủ, tinh thần cực kỳ tốt. Ba, vậy con kể cho ba nghe chuyện xem phim hôm nay nha, đẹp lắm."
Thế là, hai cha con ngồi ở bên cửa sổ thổi gió nói chuyện.
"《Địa Đạo Chiến》 cùng 《Thiết Lộ Du Kích Đội》, ta đều xem qua, nhưng nghe Khương Mật kể, thật đúng là có tư có vị, liền sát vách phòng bệnh tiểu lão thái thái mang theo cháu đi nhà vệ sinh, đi ngang qua nghe lọt tai bị hấp dẫn, gõ cửa tiến vào, hỏi có thể hay không vào nghe cùng, Khương Mật thích náo nhiệt, tự nhiên bằng lòng, còn bốc hạt dưa cho thằng bé.
Thằng bé sáu tuổi, tên ở nhà là An An, phát sốt nằm viện, ban ngày ngủ nhiều, ban đêm hạ sốt rồi cũng không ngủ được.
Y tá đến kiểm tra phòng, ở bên cạnh khen Khương Mật kể chuyện hay, bất quá vẫn giục Khương Mật và An An đi ngủ.
Khương Mật cười hì hì: "Muốn biết chuyện tiếp theo thế nào, lần sau sẽ kể."
An An chớp mắt to đen láy, nài nỉ hỏi kết quả ra sao, có phải họ bị tiểu. Quỷ. Tử bắt đi không, nó nói: "Mật Mật tỷ không kể xong, ban đêm chắc chắn ta nghĩ mãi không thôi."
Khương Mật cười khì khì: "Chắc là mí mắt sụp hết cả xuống rồi, ngươi cứ nằm trên giường nhắm mắt lại, không quá năm phút, chắc chắn ngủ được. Ngày mai ta kể tiếp cho ngươi."
Tiểu lão thái thái đưa An An trở về, Khương Mật lúc này cũng mệt lả rồi, nằm lên giường chưa tới năm phút, cũng ngủ khò khò ngay.
Sáng hôm sau, đợi đến khi mẹ ta đến, Khương Mật mới tỉnh, Khương Ngưng và Khương Trạch Lưu Vân cũng tới, Khương Trạch cùng Lưu Vân giờ làm sớm hơn, nói với Khương Mật mấy câu rồi vội vã đi làm.
Khương Ngưng ở lại đó cùng Khương Mật ăn điểm tâm.
Mẹ ta mang nhiều thứ thật, ngoài bữa sáng cho Khương Mật còn có giấy bút mà nàng yêu cầu, thêm hai túi to.
Đây là mẹ ta chuẩn bị cho Trương Vân Anh cùng Bành Dương, bảo cha ta mang đến xưởng cho hai vị đồng chí, cảm ơn chuyện cứu mạng của Khương Mật hôm qua, bây giờ Khương Mật chưa xuất viện, không có cách nào đích thân đi tạ, trước hết để cha ta đi một chuyến, đợi Khương Mật xuất viện, lại đi cảm ơn.
Mỗi túi đựng một cân trứng gà, bánh ngọt, bốn quả lê to cùng một túi đường đỏ.
Ở thời này, đây là một món quà cực kỳ hậu hĩnh.
Khương Mật cảm thấy như vậy cũng rất tốt, người nhà họ Khương có ân tất báo mà.
Trương Vân Anh và Bành Dương hai đồng chí làm việc tốt, đương nhiên phải rầm rộ cảm ơn, còn phải cảm ơn lãnh đạo xưởng dạy tốt nữa.
Khương Mật hôm qua đã nghĩ, nàng không chỉ muốn viết thư cảm ơn gửi đến xưởng cho hai đồng chí, còn phải tặng cờ thưởng! Cũng không biết đi đâu đặt cờ thưởng nữa.
Tốt nhất có thể viết một bài báo gửi cho tòa soạn! Cảm ơn hai đồng chí, cảm ơn nhà máy dệt nuôi dưỡng nhân tài ưu tú, cũng giúp nhà máy dệt được thơm lây.
Cha ta còn là công nhân nhà máy dệt hai mươi năm đâu!
Khương Mật: "Chuyện này không cần giấu giếm, càng đông người càng tốt. Nếu Vân Anh tỷ và Bành Dương ca không cần cái này, cứ bảo lại, đợi ta xuất viện, ta cũng muốn đi một chuyến."
Mẹ ta: "Không giấu giếm? Vậy chẳng phải người khác đều biết?"
Khương Mật: "Ta bị Vệ Vinh Nghiệp sỉ nhục ẩu đả nhập viện, bọn chúng nhục mạ ta, ta vì giữ trong sạch muốn nhảy lầu tự tử, chuyện nào không thể nói?"
Khương Ngưng: "Không chỉ phải nói, còn phải nói lớn lên. Ba, ba đến xưởng, liền đi đến phòng Tuyên Truyền cảm ơn hai đồng chí, gặp lãnh đạo thì cảm ơn lãnh đạo dạy dỗ tốt."
Cha ta do dự: "Cảm ơn ngay trước nhiều người vậy à? Cái đó được không?" Thật thà cả đời người, nói chuyện với lãnh đạo, ta đã thấy sợ rồi.
Khương Ngưng: "Ba, hôm qua là đồng chí Trương và đồng chí Bành thấy việc nghĩa hăng hái ngăn Mật Mật bị thêm tội, còn đưa Mật Mật vào bệnh viện. Mật Mật bị ép nhảy lầu, nếu không phải đồng chí Bành nhanh tay lẹ mắt kéo được Mật Mật đang định nhảy xuống lầu, thì chúng ta đã không còn Mật Mật nữa rồi. Bọn họ là ân nhân lớn của chúng ta! Cảm ơn bọn họ, cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn nhà máy dệt."
Cha ta chỉ cần nghĩ đến việc lỡ như Khương Mật nhảy xuống lầu, tim ta như bị dao cắt, hốc mắt cũng đỏ hoe, ta không còn sợ sệt nữa, lấy hết dũng khí rời bệnh viện.
Xong rồi!
Khương Mật cười giơ ngón cái với Khương Ngưng.
Mẹ ta lo lắng, thở dài, "Vẫn không ổn, thầm cảm ơn thì hơn."
Khương Mật cười hì hì: "Mẹ, cái này con có thấy mất mặt đâu. Hơn nữa, cha tự đi cảm ơn, thì chính là mình tự tặng quà, không tốt."
Mẹ ta thở dài: "Tiếng lành đồn xa, sau này khó tìm chồng."
Đây cũng là điều mà Khương Ngưng từng lo lắng, nàng cũng như mẹ ta, cảm thấy âm thầm cảm ơn thì tốt, nhưng nếu Khương Mật không để ý, vậy thì cứ vậy đi.
Nàng nói: "Vậy thì không tìm, chúng ta nuôi Mật Mật."
"Tốt lắm, sau này mọi người nuôi ta. Ta nuôi các người." Khương Mật bắt đầu cười khà khà, chỉ vào mặt mình, "Nhìn mặt ta đi, điều kiện tốt, kẻ nào không ưa ta. Ai vừa mắt ta, thì ta cũng chướng mắt người đó."
Nếu như nàng phải lập gia đình, chắc chắn sẽ tìm một đại soái ca tuyệt thế.
Khương Ngưng dỗ: "Mật Mật nền đẹp sẵn rồi, đợi nốt mụn tan hết, chắc chắn chúng ta đẹp nhất."
Vừa dứt lời, Khương Ngưng ngây người ra, mẹ ta kêu lên, "Mật Mật, mặt của con."
Khương Mật hoảng hốt, vội vàng sờ mặt, nàng đã đủ xấu rồi, nếu còn khó nhìn thêm chút nữa, vậy còn gặp ai được nữa!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận