Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 13: Sủi cảo (length: 17700)

Nhà họ Khương.
Khương Mật mang Tiểu Tương Bao về nhà, trên đường đi, mắt Tiểu Tương Bao cứ dán chặt vào cái móng giò, không rời ra được, Khương Mật mở giấy dầu ra, muốn để Tiểu Tương Bao cắn một miếng, Tiểu Tương Bao: "Về nhà, ăn."
Khương Mật xé một miếng thịt mềm cho hắn ăn, "Trẻ con không chịu được đói, ăn trước lót dạ."
Tiểu Tương Bao híp cả mắt, một miếng lớn thịt ăn xong mới chịu nuốt.
Hai người về đến nhà, Khương mẹ đang ở trong nhà băm nhân bánh sủi cảo, trong nồi đất đang hầm canh xương ống, mùi thơm đã ngửi thấy ở ngoài cửa.
Khương Mật cùng Tiểu Tương Bao chạy đến trước mặt Khương mẹ, Khương Mật: "Mẹ, chúng con mang rau tề thái về rồi ạ!"
Khương mẹ: "Hái nhiều thế! Mệt không? Mẹ múc cho mỗi đứa hai bát canh xương lót dạ."
Khương Mật đưa móng giò cho Khương mẹ: "Mẹ, bỏ cái này vào đây đi, con với bé ăn hai miếng. Ngửi dọc đường thèm quá."
Tiểu Tương Bao vẫn thòm thèm: "Ngon, ăn ngon."
Khương mẹ giật mình: "Cái này không ít tiền nhỉ? Con lấy đâu ra nhiều tiền thế?"
Khương Mật: "Không mất tiền, người khác cho." Rồi lại đặt ba con cá vào trong chậu: "Cái này cũng là cho."
Khương mẹ: "...Ai lại hào phóng cho nhiều đồ ngon thế?"
Tiểu Tương Bao: "Cô cô cứu, em bé."
"Cứu được em bé?" Khương mẹ hỏi lại, nàng không dùng dao cắt móng giò mà trực tiếp xé thành từng miếng nhỏ, xé xong bưng nửa cái móng giò cho Khương Mật, lại múc thêm một bát canh xương, rắc thêm hành ngò thơm phức.
Xương lợn này bị lọc hết thịt, chỉ còn lại nước canh để uống.
Khương Mật cùng Tiểu Tương Bao rửa tay, ngồi sang một bên gặm, móng giò nóng hầm hập hầm mềm Q dai, ăn béo mà không ngấy, tan trong miệng, khiến người dư vị mãi.
Đỡ thèm cũng phải một miếng to thịt như thế mới được.
Nàng lại véo một miếng thịt lớn có gân, đút cho Khương mẹ ăn, rồi bắt đầu kể chuyện hôm nay đi cứu người.
Khương mẹ vốn tưởng chỉ là chuyện con nít vấp ngã được Khương Mật đỡ lên thôi, ai dè lại là bắt cóc buôn người! Cứu được bé gái bị bọn buôn người bắt đi.
Khương mẹ: !!!
Nàng nghe mà sôi hết cả máu, con gái nhà mình quá giỏi đi.
Khương Mật kể sơ lược, Khương mẹ hỏi rất nhiều, không hiểu thì hỏi, kiểu như: sao con biết chúng là bọn buôn người? Con gan to thế, nhỡ đồng bọn chúng bắt cả con với Tiểu Tương Bao thì sao? Sao con biết trong đám đông cũng có đồng bọn què? Trưởng phòng thật sự muốn cho con đi làm à?
Đến cuối cùng, nàng chỉ trích bọn buôn người, chúng phá hoại biết bao gia đình hạnh phúc. Nàng mong mọi bọn buôn người đều bị vạch mặt, mọi phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc đều được giải cứu. Rồi lại khen Khương Mật thông minh dũng cảm, làm việc tốt như thế.
Khương mẹ nhìn Khương Mật, ánh mắt có chút mơ hồ, bây giờ Mật Mật giống hệt hồi bé, hồi bé Khương Mật thông minh lanh lợi, làm gì cũng tràn đầy tự tin.
Khi đó nàng đã nghĩ, con gái lớn lên sẽ ra sao nhỉ?
Khương Mật: "Tiểu Tương Bao nhà con cũng siêu dũng cảm, là tiểu anh hùng, lúc con bị người đuổi, Tiểu Tương Bao một tiếng không khóc, ôm chặt con."
Khương mẹ lại khen Tiểu Tương Bao, tiểu hài tử ăn miệng toàn dầu, được khen như vậy, mặt đỏ bừng, mắt sáng long lanh, "Tiểu anh hùng."
Chờ Khương Mật ăn xong móng giò, rửa tay rồi bắt đầu hái rau dại.
Khương Ngưng và Thẩm Hoài Thành cùng nhau về, Thẩm Hoài Thành xách hai quả dưa hấu, bảo là trên đường gặp người đồng hương gánh dưa nên đổi.
Khương mẹ: "Ôi, dưa hấu quý hiếm lắm đấy, lát nữa mình ăn cơm thì bổ một quả, một quả kia con cầm về, cho cả ba mẹ và em gái con ăn."
Thẩm Hoài Thành bảo hôm nào lại mua dưa về ăn, quả này cứ để ở đây.
Khương Mật cười hì hì: "Mẹ bảo anh sao, anh cứ làm thế, làm con rể thì nghe lời là được."
Thẩm Hoài Thành nghe mà lâng lâng, miệng toe toét đến tận mang tai, cứ như thể giờ anh đã là con rể nhà họ Khương.
Khương Ngưng:...
"Mẹ, nhào bột chưa ạ?"
Khương mẹ bảo: "Chưa, lần này mình dùng bột mì trắng, làm sủi cảo mềm."
Khương Ngưng mở tủ lấy bột, tò mò hỏi: "Chuyện gì vui thế? Mà mẹ chịu dùng bột ngon vậy?"
Trước đây kể cả là ăn Tết, vỏ sủi cảo cũng phải trộn bột ngô vào, loại bột này chỉ có thể hấp chứ không luộc được.
Sủi cảo nhất định phải luộc mới ngon.
Khương mẹ: "Đợi ba con về, kể cho cả nhà nghe, bây giờ kể lát nữa lại phải kể thêm lần nữa." Nàng bưng đĩa móng giò ra cho Thẩm Hoài Thành, cười tủm tỉm bảo: "Các con ăn tạm móng giò lót dạ đi."
Thẩm Hoài Thành: "Cảm ơn dì." Vén một miếng đút cho Khương Ngưng.
Khương Ngưng tay dính bột mì, liền cắn luôn vào tay Thẩm Hoài Thành, "Ngon thật, vị này giống ở quán ăn Quốc Doanh đấy." Rồi lại hỏi Khương mẹ: "Mua ở đâu vậy ạ? Cái này đắt lắm nhỉ?"
Thẩm Hoài Thành ăn miếng móng giò Khương Ngưng cắn dở, thơm quá trời!!!
Khương Ngưng:...
Khương Mật vừa nhìn thấy, bảo anh rể còn đúng là không biết xấu hổ, "Anh rể, ngon không ạ?"
Thẩm Hoài Thành: "Thơm!"
Khương Mật cười hắc hắc đứng dậy, mặt Khương Ngưng đỏ bừng.
Khương mẹ khoe: "Cái này không mất tiền, người ta cho Mật Mật đấy, còn có cả ba con cá này, đều là người ta cho cả."
Khương Ngưng: "...Mẹ, chuyện tốt này liên quan đến Mật Mật hả? Mẹ đang nhử con à! Mẹ cứ kể cho con nghe đi, đợi ba về con lại kể cho ba nghe, được không?" Nàng đã nhanh tay nhào bột thành một khối mịn màng.
Khương mẹ: "Được thôi." Nàng cũng sắp không nhịn được muốn kể.
Sau khi Khương Ngưng và Thẩm Hoài Thành nghe xong đầu đuôi, Khương Ngưng kinh ngạc hồi lâu, rồi mới lên tiếng: "Đi ra ngoài một chuyến mà đã bắt được bọn buôn người? Còn tóm cả ổ? Em thông minh quá đấy."
Khương Mật đắc ý dương dương: "Chuyện nhỏ. Cũng tại em bé may mắn, vừa vặn gặp được con thôi."
Thẩm Hoài Thành từ trước đã thấy em vợ đáng yêu thông minh rồi, không ngờ đầu óc em ấy còn nhanh nhạy vậy! Bắt được bọn buôn người, toàn bộ công lao là của Khương Mật, nàng còn một tay dẹp tan cả ổ. Anh ta bắt đầu hết lời khen ngợi, như: xinh đẹp thông minh. Dũng cảm cơ trí. Một mình một phương. Bày mưu tính kế... nói chung là tất cả những từ hay ho đều đổ hết lên đầu Khương Mật.
Khương Mật được tâng bốc mà thích thú, cười không ngậm được miệng.
"Anh rể, anh nói hay thế, bình thường anh hay khen chị hai thế nào?"
Thẩm Hoài Thành: "Chim sa cá lặn. Bích ngọc e lệ. Mắt ngọc mày ngài. Yểu điệu thướt tha. Vừa xinh đẹp vừa thông minh..."
Khương Ngưng: "Anh câm miệng cho em!"
Thẩm Hoài Thành: "Em câm, em câm."
Khương Mật cùng Khương mẹ cười ngặt nghẽo, Tiểu Tương Bao thấy người lớn cười, nó cũng cười ha ha.
Mặt Khương Ngưng đỏ hết cả lên, Khương Mật: "Chị hai, chị đỏ mặt cái gì vậy, câu nào anh rể khen không đúng?"
Cái trò nịnh bợ này, đúng là đỉnh cao.
Thẩm Hoài Thành lại tiếp tục khen Khương mẹ: Tính tình đoan chính. Hiền hòa dễ gần. Khéo tay. Thông minh tài giỏi.
Khương Mật lại thêm vào vài từ: Mặt mũi hiền từ. Phong thái xuất chúng. Thiên phú lệ chất.
Khương mẹ cũng đỏ mặt: "Được rồi, đừng nói nữa."
Tiểu Tương Bao: "Khen con đi, khen con đi."
Trẻ con thì càng dễ khen hơn, thông minh lanh lợi. Hồn nhiên ngây thơ. Khỏe mạnh đáng yêu...
Khương Mật: "Chị hai, chị cũng khen anh rể đi!"
Khương Ngưng: "Mặt dày?"
Khương Mật ha ha ha ha.
Thẩm Hoài Thành ấm ức: "Cảm ơn Ngưng Ngưng đã khen."
Khương Ngưng: "Tuấn tú tiêu sái, tài trí hơn người."
Mọi người đều vui vẻ.
Đến khi Khương Trạch và Lưu Vân về, biết chuyện này thì cả hai người cũng một phen khen lấy khen để.
Lưu Vân: "Mật Mật lợi hại thật, tùy tiện đi uống nước ngọt thôi mà cũng bắt được bọn buôn người. Nếu bọn buôn người ôm con trước mặt chị, chắc chị cũng không nhận ra."
Khương Trạch: "Đặt anh, anh cũng không phát hiện được. Nếu mà dễ phát hiện thế, thì bọn buôn người bị bắt hết rồi. Mật Mật thật là thông minh, đầu óc này lớn kiểu gì thế?"
Mọi người cùng nhau làm sủi cảo, bao rất nhanh, đợi Khương Trạch kho xong hai con cá lớn bằng bàn tay thì cũng đến giờ ăn cơm.
Khương Mật đứng ở cửa nhìn ra ngoài: "Muộn thế này rồi, sao ba con vẫn chưa về ạ? Tháng này ba đâu có ca đêm đâu. Mỗi ngày tan làm đều về sớm mà."
Khương mẹ: "Chắc ông ấy có việc gì đó bị chậm trễ thôi, không sai người về nói thì chắc không về muộn đâu, mình cứ ăn trước, để lại cho ông ấy một đĩa sủi cảo, chờ ông ấy về rồi mình cho luộc." Lại múc một mâm sủi cảo, bảo Khương Ngưng mang sang nhà bà Triệu hàng xóm.
Bà Triệu trước đây hay chăm sóc nhà họ Khương, mấy đứa trẻ còn nhỏ, ba Khương mẹ thì phải đi làm, thỉnh thoảng nhờ bà Triệu trông giúp một lát.
Bà Triệu đối với nhà mình cũng tốt, có gì ngon đều sẽ mang cho các con ăn lót dạ.
Nhà họ Khương nấu ăn ngon, cũng không quên bà Triệu.
Khương Trạch lại để một nồi cá kho cùng hai cái móng giò ở trong nồi.
Bọn họ mới ăn sủi cảo được một lúc, thì Triệu Khánh hàng xóm đạp xe đến cửa hô: "Thím ơi, bà Khương bị ốm rồi, bác Khương bảo cháu nói với thím một tiếng, bác qua nhà xem bà Khương rồi. Bảo mọi người đừng đợi bác ấy ăn cơm."
Khương mẹ nghe tim chợt thót một cái, từ trong nhà bước ra: "Mẹ chồng ta ốm à? Có nặng không?"
Triệu Khánh gãi gãi đầu: "Nhị thẩm đến xưởng tìm Khương nhị thúc với Khương thúc, nói bà nội bệnh cũ tái phát, ta thấy rất sốt ruột."
Khương mẹ: "Cảm ơn Triệu Khánh, ta đi xem một chút."
Chờ Triệu Khánh đi, Khương Ngưng mặt lộ vẻ tức giận: "Cái này lại giở trò quỷ quái gì đây. Ba qua đó rồi, không biết phải chịu tội ra sao nữa."
Khương Mật nhớ lại về Khương lão thái, đối với Tiểu Khương gia mà nói, bà ta là một bà lão mặt mũi hiền lành, xem Khương Ái Đảng như tròng mắt, với ba đứa con phía dưới cũng như bảo bối. Nhưng với Đại Khương gia thì, bà ta chua ngoa xảo trá, với Khương Ái Quốc thì không đánh cũng mắng, với mấy đứa con Khương Yển thì chẳng có sắc mặt tốt, trước nay đều chỉ trừng mắt khinh miệt bọn họ.
Khương mẹ đi thay quần áo, chuẩn bị đi xem một chút.
Khương Ngưng: "Mẹ, mẹ đừng đi, con với nhị ca qua xem là được rồi."
Tô Trân Trân mà đi thì chẳng khác gì đưa đầu chịu đòn, chờ bị bà lão mắng thôi.
Khương Mật mặt lạnh: "Hơn nửa là vì chuyện xưởng may. Mẹ cũng đi, con xem lần này bà ta muốn khi dễ nhà mình thế nào."
Khương Ngưng vừa chuẩn bị lên tiếng, Thẩm Hoài Thành khẽ giật tay Khương Ngưng, nàng lại im miệng.
Bây giờ Khương Mật không phải cô nhóc đáng thương ai muốn ức hiếp cũng được nữa.
Cả nhà cùng nhau đi đến nhà Tiểu Khương, Thẩm Hoài Thành cũng đi theo, Lưu Vân không đi, ở nhà trông Tiểu Tương Bao.
Cũng không dám mang theo con, sợ Khương lão thái mặt mắng người, bộ dáng đánh người dọa Tiểu Tương Bao.
Trên đường, bọn họ đi rất nhanh, Khương Mật ngắn gọn nói: "Hôm qua tỷ phu cũng đã nói về tình hình bầu phó xưởng trưởng, chủ nhiệm Tuyên Truyền Khoa Trần với hội trưởng công đoàn Liêu Vĩ Minh đều có cơ hội, bây giờ là thời điểm mấu chốt, bà muốn thu dọn ba, chắc chắn là vì chuyện này, hẳn là sẽ cố ý làm to chuyện lên, cho xóm giềng đều biết ba ôm đùi Trần chủ nhiệm, để tạo thanh thế cho Tuyên Truyền Khoa, tốt nhất là định cho ba cái tội danh dụng ý khó dò tâm thuật bất chính.
Mặt khác danh tiếng của chị họ bị tổn hại, muốn tạo lại danh tiếng, thì phải định nghĩa lại chuyện lúc trước, tốt nhất là ta giả bệnh giả tự tử, cố ý hãm hại chị họ một nhà, cấu kết với Tuyên Truyền Khoa. Nếu làm to chuyện ra, có lẽ còn phải nói Trần chủ nhiệm hứa hẹn sẽ kiếm việc cho ta, để ta giả bệnh ở nông thôn rồi về thành."
Khương mẹ lập tức cuống lên, giọng nói nghẹn ngào: "Thời gian này của chúng ta thật vất vả mới khá hơn một chút. Cái này thật là... làm sao bây giờ?"
Khương Ngưng: "Chúng ta mỗi bước đều đi vững vàng, mẹ đừng hoảng, mẹ nghe Mật Mật nói xong."
Khương Mật tiếp tục nói: "Mẹ, chuyện này dễ giải quyết thôi, chẳng qua chỉ là nhà nhị thúc muốn dẫm lên nhà mình để thăng tiến, kéo Trần chủ nhiệm xuống ngựa, khiến ba không làm được tổ trưởng, lại bôi nhọ thanh danh của con. Để Liêu Vĩ Minh làm phó xưởng trưởng, nhị thúc làm hội trưởng, rửa sạch tiếng xấu cho Khương Thư Âm. Đến nhà nhị thúc, hễ bọn họ chụp mũ cho chúng ta, mẹ cứ khóc mà chụp trả lại cho bọn họ."
Khương mẹ trực tiếp nghe mà mắt tròn mắt dẹt, nhưng nhìn thấy Khương Mật tỉnh táo lý trí như thế, lòng cũng vững hơn.
Khương Mật sợ Khương mẹ không khóc được, "Mẹ, mẹ khóc được không đó? Nếu không khóc cũng không sao, con đi khóc cho. Nhưng con khóc không có hiệu quả bằng mẹ đâu."
Khương mẹ: "... Cũng khóc được."
Thực ra Khương mẹ bình thường nói năng cũng lưu loát lắm, dù sao công tác ở công ty cung ứng nhiều năm, mồm miệng cũng khá. Chỉ là trước mặt Khương lão thái, lại thành một người khó mở lời.
Khương Mật lại nói: "Đừng để ý bọn họ nói gì, mẹ cứ nói nhị thúc muốn ôm đùi quan lớn, chị họ muốn rửa sạch danh tiếng, khóc lóc vì không nhìn nổi ba làm tổ trưởng. Nếu lỡ họ kéo đến chuyện bầu phó xưởng trưởng, mẹ cứ nói hội trưởng muốn làm phó xưởng trưởng, nhị thúc muốn làm hội trưởng, có phải ai hứa hẹn với nhị thúc rồi không, chỉ cần kéo Trần chủ nhiệm xuống ngựa, thì có thể để nhị thúc làm hội trưởng. Ba nếu biết tà môn ngoại đạo, thì còn có thể để cả nhà mình ở lại khu tập thể lớn, ngay cả phòng ở cũng không được chia, cẩn trọng hai mươi hai năm, mới cuối cùng làm được một tổ trưởng nhỏ sao?"
Khương mẹ lẩm nhẩm trong lòng một lượt, tỏ vẻ đã nhớ rõ ràng.
Khương Mật lại thêm một liều thuốc trợ tim: "Quan trọng nhất là, hôm nay con mới bắt bọn buôn người, mũ nào cũng chụp không lên đầu con được, hôm nay bọn họ càng ra oai bao nhiêu, đến khi tin tức lan ra, bọn họ càng buồn cười bấy nhiêu. Tin này, không quá một ngày, có thể truyền khắp Tân Thành."
Khương mẹ trong lòng hoàn toàn yên tâm, người cũng tự tin hẳn, bước chân cũng lớn hơn.
Khương Ngưng cũng tranh thủ kể lại vắn tắt cho Khương mẹ chuyện Khương Thư Âm với Diêm Hạo Dương lăn lộn ở công viên.
Khương mẹ nghe mà thấy khó tin, Khương Thư Âm sao lại làm ra cái chuyện hồ đồ như vậy chứ?
Thế là đã đến nhà Tiểu Khương.
Nhà Tiểu Khương ở trong khu nhà ở của xưởng may, tầng ba, phòng cũng rộng, ba phòng ngủ một phòng khách, phòng ở xưởng may coi như là tốt nhất, nhà bên cạnh đều là lãnh đạo.
Phòng ở không phải dễ được như vậy, huống hồ nhà này còn rộng như thế.
Khương Ngưng: "Nhà nhị thúc ở phòng tốt biết bao, ba phòng ngủ một phòng khách, chỉ lãnh đạo mới được ở đấy. Nếu nói ai ôm đùi, thì phải là nhị thúc chứ."
Ba người vừa xuống dưới lầu đã nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng nổi giận.
Khương lão thái: "Ngươi muốn tức chết ta à, sao ta lại sinh ra thứ đồ chơi như ngươi chứ, ai dạy cho ngươi những tà đạo đó hả? Ngươi không thể làm việc đàng hoàng được à? Cả nhà các người sao mà nhiều tâm nhãn như vậy? Các người muốn bức tử Thư Âm sao?"
Giang Thục Phân ở bên cạnh khóc lóc: "Thư Âm nó là cô gái tốt biết bao nhiêu, ai cũng khen ngợi, Khương Mật sao mà nhẫn tâm vậy chứ, muốn giẫm lên thanh danh của Thư Âm mà đi lên hả, khiến Thư Âm làm người thế nào được?"
Khương Thư Âm ở bên cạnh khuyên: "Mẹ, mẹ đừng nói vậy, Khương Mật chắc không cố ý đâu. Con với em là chị em, không có gì cả."
Khương Ái Quốc: "Mẹ, Mật Mật không phải người như thế. Ái Đảng, bạn của con gái ngươi sỉ nhục Mật Mật, muốn dồn Mật Mật vào chỗ chết..."
Rầm một tiếng, Khương Ái Quốc bị ngắt lời.
"Ta đánh chết ngươi cái thằng bất hiếu này, lúc trước ta không nên sinh ra ngươi thì hơn. Ngươi muốn chọc ta tức chết phải không hả."
Khương Ngưng sắc mặt khó coi: "Sinh long hoạt hổ như vậy mà bảo là bệnh."
Khương Mật soạt soạt soạt leo lên cầu thang, vừa đến tầng ba đã thấy trước cửa nhà nhị bá một đám người đứng vây quanh, Khương Mật vội vàng chen vào, liếc mắt một cái liền thấy Khương Ái Quốc đang quỳ trước cửa, nhà nhị bá đứng trong phòng khách, Khương lão thái bà thì cầm gậy gộc quất vào lưng Khương Ái Quốc.
Hai mắt Khương Ái Quốc đỏ bừng, cố gắng quỳ ở đó: "Mẹ, mẹ nhớ thanh danh của Thư Âm, vậy mẹ không nghĩ đến thanh danh của Mật Mật sao, Mật Mật cũng là cháu gái của mẹ, mẹ muốn bức Mật Mật đến chỗ chết à? Mật Mật của con là người thiện tâm, trước giờ chưa làm gì có lỗi với ai cả..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận