Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 04: Cảm tạ (length: 15170)

Sau đó chính là vấn đề bồi thường.
Tiền nằm viện, chi phí dinh dưỡng khẳng định không thể thiếu, chỉ là thời đại này không có phí tổn thất tinh thần.
Nếu không có chuyện Khương Mật bị ép nhảy lầu tự sát, mẹ Vệ còn có thể nói đạo lý, Khương Mật xác thực ngất xỉu phải vào viện, nhưng nàng vốn yếu đuối, nhà Khương đừng hòng thừa cơ uy hiếp, nhà Vệ họ cũng không nhận.
Nhưng mà! Khương Mật bị mấy người Vệ Vinh Nghiệp ép suýt chút nữa tự sát.
Nếu không bị giữ lại, vậy coi như thật sự đã nhảy xuống rồi. Bà ấy bây giờ, chỉ muốn mau chóng cho chuyện này kết thúc, tranh thủ thời gian cách xa Khương Mật một chút.
Mẹ Vệ trước kia thấy con trai mình cái gì cũng tốt, thông minh hiếu thuận chân thành, ai cũng khen. Nhưng mà chuyện này, Vệ Vinh Nghiệp thật sự hồ đồ rồi.
Mẹ Vệ cảm thấy không phải con trai mình ngu xuẩn, mà là hắn bị Khương Thư Âm làm cho mê muội rồi.
Dưới sự can thiệp của chủ nhiệm hội phụ nữ và chủ nhiệm tổ dân phố, mọi người chuẩn bị ra ngoài phòng bệnh để bàn bạc.
Mọi người khuyến khích Khương Mật vài câu, bảo nàng hãy dưỡng bệnh cho tốt, sống cho tốt.
Khương Mật được Lưu Vân đỡ xuống giường, nàng yếu ớt cúi đầu chào thật sâu về phía chàng thanh niên đeo kính và cô gái mặc váy xanh.
"Ơn cứu mạng, cả đời khó quên! Cảm ơn hai vị đồng chí đã giúp tôi, ân tình của hai vị, ta sẽ luôn khắc ghi trong lòng! Mặc kệ sau này ta đi đến đâu, ta đều sẽ nhớ đến phần ân tình sâu đậm này. Về sau, ta sẽ không làm chuyện điên rồ nữa, bởi vì mạng của ta, là các ngươi cứu được." Lại cảm tạ các đồng chí bên hội phụ nữ và tổ dân phố.
Cô gái váy xanh vội vàng đỡ nàng, "Nếu đã hứa với chúng ta, về sau phải sống cho tốt, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, nhanh chóng lên giường nằm đi."
Khương Mật nắm tay cô gái ngại ngùng cười, "Có thể quen biết các đồng chí tốt như các ngươi, là vinh hạnh của đời ta. Các ngươi là đơn vị nào? Tên gì vậy?"
Cô gái váy xanh cười: "Chúng ta đều là người của Ban Tuyên truyền nhà máy kéo sợi bông, ta tên Trương Vân Anh, hắn tên Bành Dương, sau này có chuyện gì cứ đến tìm ta."
Khương Mật: "Thì ra là Ban Tuyên truyền, khó trách chị Vân Anh và anh Bành Dương nói chuyện hay như vậy, cảm ơn các ngươi, đợi ta xuất viện, ta sẽ đến nhà máy kéo sợi bông cảm tạ các ngươi."
Trương Vân Anh nói thêm một câu: "Cô phải đi xuống nông thôn rồi, về sau tính tình không được hiền như vậy, phải lợi hại một chút, như vậy người khác mới không dám bắt nạt cô. Đừng để ý người khác nói gì, ta thấy cô rất đáng yêu."
Khương Mật ngại ngùng cười: "Ta nhất định học tập chị Vân Anh và anh Bành Dương."
Trương Vân Anh: "Cô cứ dưỡng bệnh cho tốt, để cơ thể khỏe mạnh, đợi cô khỏe rồi, chúng ta cùng nhau đi chơi."
Khương Mật kinh hỉ: "Ta có thể cùng chị đi chơi sao?"
Trương Vân Anh cảm thấy cô bé quá đáng thương, đây là ít bạn bè quá hay sao, nàng sờ đầu cô bé: "Ừ, chúng ta cùng nhau leo núi ngắm mặt trời mọc."
Đợi mọi người đều đi ra, Lưu Vân ở trong phòng bệnh trông chừng Khương Mật và Tiểu Tương Bao, Lưu Vân kéo tay Khương Mật không buông, mắt cũng nhìn chằm chằm Khương Mật, đây là sợ nàng lại làm chuyện dại dột, "Mật Mật, về sau con không được làm những chuyện ngớ ngẩn nữa nha, con mà xảy ra chuyện, nhà mình biết làm sao bây giờ?"
Nàng cũng nghe ra, trước khi bọn họ tới, Khương Mật đã muốn tìm đến cái chết rồi, vừa nãy khi mẹ Khương đi ra, đã dặn nàng nhất định phải trông chừng Khương Mật cho cẩn thận.
Khương Mật đầu tựa lên vai Lưu Vân: "Nhị tẩu, sau này ta không tìm đến cái chết nữa đâu, Tiểu Tương Bao đói bụng rồi, đã sắp xế chiều rồi."
Tiểu Tương Bao nước mắt lưng tròng lắc đầu, "Không đói bụng. Tiểu cô, không được, chết."
Có thể thấy rõ ràng là đứa bé đã bị dọa rồi, Khương Mật ôm Tiểu Tương Bao, trán mình chạm vào trán Tiểu Tương Bao, "Tiểu Tương Bao, lúc nãy không phải cô nói với con sao? Cô đang chơi trò chơi đó, cô đóng vai người bệnh, Tiểu Tương Bao chăm sóc cô. Chờ lát nữa, cô mua cho con kem ăn."
Lưu Vân cũng xót con trai, bất quá lúc này nói gì cũng không ra ngoài, nàng nói: "Trẻ con đói một chút không sao cả."
Khương Mật không nỡ mà, nàng kéo tay Lưu Vân mềm mại nói ra: "Nhị tẩu, ta cũng đói đến hoảng rồi, ta đảm bảo, ta khẳng định không làm chuyện dại dột. Ta còn muốn xuống nông thôn tích lũy vật tư đó, nghe nói trên núi tỉnh Bắc có rất nhiều thịt thú rừng đó, đến lúc đó, ta bắt được thú rừng, đều gửi cho các ngươi, để các ngươi đỡ thèm."
Lưu Vân mặc kệ, "Mẹ chúng ta rất nhanh sẽ về thôi."
Lúc này, Trương Vân Anh và Bành Dương quay lại, mang theo một túi bánh quy, "Để cho đứa bé ăn tạm, trẻ con không thể để đói."
Khương Mật rất xúc động, hai vị đồng chí này thật là tốt bụng lại chu đáo, "Cái này quý giá quá."
Bánh quy lại là một món đồ tốt.
Trương Vân Anh dúi bánh quy vào ngực Tiểu Tương Bao, "Đói bụng chết rồi, mau ăn đi."
Lưu Vân muốn đưa tiền cho Trương Vân Anh, Trương Vân Anh từ chối, cùng Bành Dương đi, Lưu Vân cũng không dám đuổi theo ra ngoài. Khương Mật mở bánh quy cho Tiểu Tương Bao ăn, nàng cũng bóp một miếng bánh quy ăn.
Đây là lần đầu tiên Khương Mật ăn bánh quy của niên đại này.
Bánh quy là loại bột mì trộn trứng gà và đường rồi nướng, giòn xốp giòn xốp thơm phức, nàng lại đang đói meo, lúc này cảm thấy, bánh quy thật là mỹ vị trần gian.
Lưu Vân nhìn hai mẹ con ăn bánh quy, vặn túi nước da bò cho hai người uống.
"Con bé này, lần này, làm chúng ta sợ hết hồn."
Khương Mật bóp một miếng bánh quy đút cho Lưu Vân, "Tẩu tử, ăn thử xem."
Lưu Vân ăn bánh quy, bít cả miệng lại.
Mẹ Khương rất nhanh trở về, cũng không hề đề cập đến việc bồi thường của nhà Vệ, ngồi bên giường nhìn Khương Mật lặng lẽ rơi lệ.
Khương Mật bỏ bánh quy xuống, đưa tay kéo tay mẹ Khương.
Mẹ Khương vỗ tay nàng, "Con còn xem có ta là mẹ không? Lúc con muốn nhảy lầu, có nghĩ đến ta không?"
Khương Mật lần nữa đưa tay nắm tay mẹ Khương, lại bị mẹ Khương đánh vào, nàng không muốn mẹ Khương lo lắng như vậy, nàng nhỏ giọng nói: "Mẹ, con không nỡ chết đâu, ngoài cửa sổ có người mà."
Mẹ Khương nhìn nàng, "Thật sao?"
Khương Mật đặt tay nhỏ trước mặt mẹ Khương, "Mẹ, tay của con bị đỏ lên nè."
Tiểu Tương Bao tiến lại, chu mỏ thổi phù một cái lên mu bàn tay Khương Mật.
"Phải rồi. Lần sau còn như vậy, ta dùng cây gậy lửa đánh con." Mẹ Khương không hỏi nhiều, nàng nhìn từ trên xuống dưới Khương Mật, cầm tay nàng: "Còn chỗ nào không thoải mái không?"
Khương Mật: "Thật đói, muốn ăn bánh bao thịt to."
Mẹ Khương chỉ sợ Khương Mật một lòng muốn tìm đến cái chết, nghe nàng kêu đói, còn muốn ăn bánh bao thịt to, coi như là thả lỏng được chút, nàng nói: "Nhị ca con mua cơm cho con rồi. Mật Mật, lúc trước để con bị bắt nạt, ta đã không bảo vệ tốt cho con." Bà sờ mái tóc Khương Mật, lòng đầy cay đắng.
Cho dù Khương Mật không tìm đến cái chết, thì cũng thật sự là bị ép đến không còn cách nào nữa.
Khương Mật ngoan ngoãn bị vuốt tóc, "Mẹ, con về sau không để ai bắt nạt con đâu. Hôm nay con không bị ai bắt nạt cả, con không bị ủy khuất gì hết. Mấy người kia mắng con, con cũng mắng lại, làm bọn họ tức sôi máu lên. Nếu không phải Vệ Vinh Nghiệp động tay động chân, thì con và Tiểu Tương Bao bây giờ đã đang ở nhà ăn bánh bao thịt rồi."
Mẹ Khương: "Con còn biết cãi lại à?"
Tiểu Tương Bao phản bác: "Bọn họ, hung, giọng, lớn. Tiểu cô, giọng, nhỏ."
Khương Mật: "Cãi nhau không phải là so xem ai giọng lớn hơn, bọn họ là vô năng nên mới giận dữ thôi." Nàng xoa xoa Tiểu Tương Bao: "Hôm nay dọa sợ con rồi, là lỗi của tiểu cô, chờ tiểu cô xuất viện, sẽ dẫn con đi xem phim."
Tiểu Tương Bao: "Tương Bao, không sợ, Tương Bao, sợ, cô, đau lòng."
Khương Mật hôn Tiểu Tương Bao một cái: "Tiểu Tương Bao hôm nay là một anh hùng nhỏ, biết bảo vệ tiểu cô đấy."
Khương Trạch rất nhanh quay lại, anh ấy đạp xe trở lại quán cơm quốc doanh một chuyến, khóa xe ở cửa bệnh viện xong thì xách hộp cơm chạy vào.
Khương Trạch vừa tiến vào, mắt Khương Mật và Tiểu Tương Bao đều rơi trên người anh ấy.
Khương Mật: "Đói bụng, đói bụng, cơm, cơm."
Tiểu Tương Bao cũng làm theo.
Khương Trạch mua một phần thịt kho tàu cùng bốn cái bánh bao, mở hộp cơm ra, mùi thơm liền giấu không được.
Thịt kho tàu bốc khói nóng, màu sắc tươi ngon, xung quanh ngập tràn mùi thịt, Khương Mật và Tiểu Tương Bao đều tròn xoe mắt, chỉ cảm thấy càng đói bụng, bụng sôi ùng ục.
Không cần nói gì nữa, trước tiên nhồi đầy cái bụng đã.
Thịt kho tàu này thật là thơm, màu đỏ sậm của nước tương, lửa nấu vừa phải, béo mà không ngấy, vào miệng là tan ra. Tất cả mệt mỏi của buổi trưa đều tan biến theo một miếng thịt này.
Nàng liên tiếp ăn mấy miếng, lại gắp một miếng đút cho mẹ Khương, "Mẹ, có thơm không?"
Động tác của nàng nhanh quá, mẹ Khương trực tiếp bị đút đầy miệng, mẹ Khương bất đắc dĩ: "Ta ăn cơm xong rồi, con và Tiểu Tương Bao ăn đi."
Khương Mật: "Giữa trưa mẹ có ăn thịt kho tàu đâu."
Tiếp theo lại muốn đút cho Lưu Vân và Khương Trạch ăn, hai người không qua được Khương Mật, cũng đều ăn một miếng.
Một đĩa lớn thịt kho tàu, Khương Mật và Tiểu Tương Bao ăn hơn phân nửa, bốn cái bánh bao cũng ăn hết ba cái, còn lại một cái bánh bao và nửa phần thịt kho tàu, Khương Mật nói muốn để dành cho ba và nhị tỷ ăn.
Lưu Vân: "Con cứ ăn đi, trong nhà còn bánh bao thịt, mùa hè để lâu không được."
Mẹ Khương cũng bảo nàng tiếp tục ăn, "Con quá gầy, nên bồi bổ."
Khương Mật: "Bánh bao thịt không phải thịt kho tàu, ăn cho đỡ đói mà ăn thịt như vậy được rồi. Cái này nghiện quá! Lưu thúc nấu cơm càng ngày càng thơm."
Lưu thúc chỉ là cha của Lưu Vân, cũng là bếp trưởng của quán cơm quốc doanh.
Khương Trạch: "Lần này thịt kho tàu là do ta nấu đấy."
Khương Mật kinh ngạc: "Nhị ca, anh muốn thành đầu bếp rồi sao?"
Khương Trạch gãi đầu: "Còn chưa chắc, nhưng mà cơ hội của ta tương đối lớn."
Khương Trạch là học việc, phụ trách thái thịt nhặt rau lặt vặt, thỉnh thoảng cũng sẽ xào chút đồ ăn, nhưng mà giống như là thịt kho tàu dạng này món chính, không tới lượt hắn.
Có thể để cho hắn xào thịt kho tàu, kia là muốn làm người cầm muôi đầu bếp.
Khương Mật cao hứng: "Trước tiên chúc mừng nhị ca."
Khương mẹ cũng cao hứng theo: "May mà có cha của Vân Vân, ngươi sau này cần phải hiếu thuận lão cha vợ của ngươi."
Khương Trạch: "Vậy khẳng định." Hắn muốn hỏi chuyện sáng hôm nay, bất quá lại sợ làm Khương Mật đau lòng, xoắn xuýt trong chốc lát, Lưu Vân cũng nháy mắt với hắn, bảo hắn đừng hỏi nhiều.
Khương mẹ nói: "Các ngươi trở về đi làm, buổi chiều ta ở đây trông coi. Buổi tối tan làm đem con gà mái trong nhà giết một con, hầm một nửa, cho Mật Mật bồi bổ."
Khương Mật: "Đừng đừng đừng, chúng ta còn muốn ăn trứng gà chứ."
Trong nhà nuôi ba con gà mái, có thể đẻ, mỗi ngày trong ổ gà ít nhất có thể nhặt hai quả trứng đấy.
Lưu Vân: "Bắt con trên cánh có lông trắng ấy, ta quan sát một thời gian, nó thường xuyên không đẻ trứng, ăn thì nhiều, lông gà bóng loáng không dính nước."
Khương Mật nghe nó không đẻ trứng, xoắn xuýt một chút nói: "Ban đêm ăn bánh bao nhỏ, còn muốn uống cháo loãng. Canh gà giữ lại về sau uống."
Khương Trạch: "Tiền này, Vệ gia trả, Mật Mật đừng đau lòng."
Khương Mật nghe xong, cười tủm tỉm nói ra: "Uống! Một con nấu hết."
Khương Trạch thở dài một tiếng, "Ngươi ngủ một giấc cho ngon, buổi tối ta đưa canh gà cho ngươi."
Khương Trạch và Lưu Vân đi làm, Tiểu Tương Bao ăn no ngủ kỹ liền buồn ngủ, nằm ở bên cạnh Khương Mật ngủ say sưa, còn ngáy khe khẽ.
Khương mẹ ngồi trước mặt Khương Mật, thật nghiêm túc hỏi: "Mật Mật, con thành thật nói với ta, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con đừng hòng giấu ta."
Khương Mật cũng không định giấu giếm, nhưng mà có một số việc không cần nói toạc, hiểu ý là được.
Nàng nói: "Mẹ, Vệ Vinh Nghiệp bọn họ chặn con, đường tỷ nói bảo Vệ Vinh Nghiệp xin lỗi con, nhưng bọn họ không một câu xin lỗi, cứ mắng con xấu như heo, ngu như lợn, mắng con lớn lên như cóc, đương nhiên, con cũng không chịu thiệt, con mắng hắn lớn lên giống con cá, khiến hắn tức xì khói. Lúc con ôm Tiểu Tương Bao muốn rời khỏi rạp chiếu phim, Vệ Vinh Nghiệp túm cổ áo sau của con, xách con lên lôi trở lại." Nàng khoa tay một chút: "Con cách xa mặt đất cao như vậy, cổ bị kéo đau chết."
Đại khái cách xa mặt đất hai mươi centimet.
Không có cách, nguyên chủ thấp mà, một mét năm tám gì đó.
Nàng ôm eo Khương mẹ: "Mẹ, con nhất định vẫn còn cao lớn lên được đúng không, đúng không."
Khương mẹ đau lòng không chịu được, "Ta xem cổ con."
Khương Mật cúi đầu, để Khương mẹ nhìn sau cổ, sau chiếc cổ gầy như que củi có một mảng bầm tím do cổ áo siết lại.
Khương mẹ sờ vào, toàn xương là xương, đau lòng vành mắt muốn rơi lệ, bà dỗ dành: "Nhất định sẽ cao, con mới 17 tuổi, muộn lớn thôi." Lại nói: "Mật Mật à, lúc con trèo cửa sổ định nhảy xuống, vạn nhất không có ai giữ lại thì làm sao hả? Về sau, không thể như vậy, lỡ tay trượt thì sao. Mình ngay thẳng không sợ bóng nghiêng, không cần vậy."
Cái dáng vẻ xông xáo đó, trông chẳng khác nào một lòng tìm đến cái chết.
Khương Mật: "Vậy con chờ mẹ chạy đến kéo con á, mẹ có thể trơ mắt nhìn con nhảy không?"
Khương mẹ: "Thật?"
"Thật thật, con còn chưa ăn đủ thịt kho tàu mà."
"Lời này đừng nói với người khác, nhất là Khương Thư Âm, sau này tránh xa nó ra. Nằm xuống ngủ một lát đi, mẹ ở đây trông con." Khương mẹ dìu nàng nằm xuống, ở bên cạnh nhìn nàng truyền dịch.
Khương Mật quả thật buồn ngủ, cũng là tại thân thể này quá yếu đuối, mới một lúc đã ngủ thiếp đi.
Khương Mật ngủ một giấc được hồi lâu, Khương mẹ ở bên cạnh nhìn nàng, đây là con gái ruột của mình, bà chăm sóc 17 năm, mới lớn như thế này.
Khương mẹ tổng cộng có năm đứa con, Khương Mật là con út, bởi vì thân thể của con bé không tốt, nên cũng là đứa mà Khương mẹ tốn tâm tư chăm sóc nhiều nhất, giờ Khương Mật lớn rồi, lại còn thay đổi nữa.
Dường như trong chốc lát liền trở nên thông thấu cơ trí.
Dân gian tương truyền, có người bỗng dưng thay đổi, thực chất là bị mấy thứ bẩn thỉu chiếm xác, nhưng mà Khương mẹ không nghi ngờ đây không phải con mình, sự thông minh và sức sống này vẫn giống hồi nhỏ như đúc.
Thân thể Khương Mật gầy yếu là từ năm tuổi bắt đầu, trên mặt mọc mụn là từ tám tuổi bắt đầu, hồi ấy, Khương Mật vẫn thông minh lanh lợi, rất nhiều thứ không cần dạy, nhìn một lần là biết, ở trong lớp, thành tích học tập luôn đứng nhất, miệng ngọt như bôi mật. Mười tuổi trở đi, trí nhớ của Khương Mật bắt đầu suy yếu, sự thông minh cũng mất, trở nên ít nói kiệm lời.
Những gì tốt đẹp nàng có, đều bị ông trời từng chút một lấy đi.
Khương mẹ chắp hai tay lại, trong lòng khẩn cầu trời cao, có gì không tốt cứ nhằm vào bà mà đến, đừng đối xử với Khương Mật tàn nhẫn như vậy, hãy đối tốt với con bé một chút, dù chỉ là một chút thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận