Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 112: Khương Miểu 2 - HOÀN (length: 9800)

Úc Chiêu mấy bước tiến lên: "Miểu Miểu, ngươi bị bệnh? Chỗ nào không thoải mái?"
Khương Miểu đưa tay ngăn cản nàng, "Không liên quan gì tới ngươi." Nàng hướng phía trước đi tới.
Trương Diên Lâm tranh thủ thời gian đến dìu nàng trở về phòng bệnh.
Khương Miểu muốn xuất viện, cũng không cần truyền dịch.
Trương Diên Lâm: "Bởi vì nàng? Ngươi trốn nàng?"
Khương Miểu đột nhiên liền xì hơi, nàng tại sao phải trốn nàng, tại sao phải bị nàng ảnh hưởng?
Úc Chiêu dường như biết Khương Miểu không thích nàng, cũng không dám tìm đến Khương Miểu, đi trạm y tá hỏi thăm bệnh tình của Khương Miểu, biết được nàng là phát sốt về sau, nàng tự lẩm bẩm: "Ta sai rồi, ta không nên xuất hiện ở trước mặt của nàng."
Một người đàn ông trung niên xuất hiện ở trong phòng bệnh của Khương Miểu.
"Miểu Miểu, ta là Úc Thịnh, là anh trai của Úc Chiêu, ta có thể nói riêng với ngươi mấy câu được không? Mấy phút thời gian cũng không chịu sao?"
Hắn không dám nói mình là cậu của Miểu Miểu.
Khương Miểu thờ ơ nhìn hắn, "Ngươi muốn nói gì? Muốn nói lúc trước có ẩn tình khác, muốn nói nàng là bị ép?"
Úc Thịnh: "Nàng xác thực không có lựa chọn khác."
Mẹ của Úc Thịnh là tiểu thư nhà tư bản thời xưa, cha của Úc Thịnh trước kia đi du học, Úc Thịnh cũng ra nước ngoài học vào năm 58.
Vào thời đại đặc thù, gia đình bọn họ như vậy, không thể nào an toàn.
Mẹ của Úc Thịnh đem bất động sản cho chính phủ thuê miễn phí, lại đem tiền tiết kiệm ngân hàng cũng góp vào, hy vọng có thể bảo toàn Úc gia.
Cha của Úc Chiêu cũng không muốn rời đi.
Nhưng như vậy cũng không thể bảo toàn Úc gia, thời cuộc càng ngày càng rung chuyển, ngay cả người con gái đã gả đi như Úc Chiêu cũng không thể may mắn thoát khỏi, Úc gia dùng tiền mua một con đường sống, cả nhà chuyển đến Mỹ, nhưng bởi vì đi quá muộn, con đường nhập cư trái phép rất nguy hiểm, người lớn còn không nhất định có thể qua được, trẻ con thì càng không thể.
Một khi bị bắt lại, chỉ có một chữ "chết".
Úc Chiêu cũng muốn mang theo Miểu Miểu.
Có thể nàng lại càng sợ Miểu Miểu xảy ra chuyện trên đường.
Cha của Miểu Miểu là Vương Lục Châu làm lái xe ô tô, ba đời bần nông, thân thế trong sạch, lại thêm vàng trang sức trong đồ cưới của nàng, nàng cho rằng Vương Lục Châu có thể nuôi nổi Miểu Miểu, có thể cho Miểu Miểu một cuộc sống giàu có, càng có thể giữ được Miểu Miểu.
Úc Chiêu theo cha mẹ anh trai cùng rời đi.
Vương Lục Châu đối ngoại nói Úc Chiêu qua đời.
Úc Thịnh nhìn Khương Miểu: "Nói gì thì ta cũng đã nói rồi, nếu như ngươi còn oán mẹ ngươi, vậy thì cứ oán đi, đợi nàng khỏi bệnh, ta sẽ đưa nàng đi. Mẹ ngươi những năm này luôn luôn không thể quên được ngươi, nàng không tái giá cũng không sinh thêm con, ngươi là đứa con duy nhất của nàng."
Khương Miểu thật mờ mịt, Úc Chiêu không sai, vậy ai sai?
Trương Diên Lâm ở bên cạnh Khương Miểu: "Ngươi làm sao thì ta đều ủng hộ ngươi, chị Mật Mật cũng sẽ ủng hộ ngươi."
Khương Miểu truyền nước, nằm trên giường bệnh nghĩ đến những lời Úc Thịnh nói, Trương Diên Lâm ở bên cạnh nàng, rồi lại đi nghe ngóng bệnh tình của Úc Chiêu, kể cho Khương Miểu nghe.
Úc Chiêu cũng sốt cao.
Chắc cũng là bị mắc mưa.
Khương Miểu còn chưa truyền nước xong thì Khương Mật đã đến.
Nàng cảm thấy Trương Diên Lâm hôm qua tới một chuyến có hơi kỳ lạ, liền đi tìm Khương Miểu, cũng tới nơi này.
Nhìn thấy Khương Miểu nằm trên giường bệnh, rõ ràng mới có mấy ngày, mà trông nàng phảng phất tiều tụy đi nhiều, quan trọng nhất là tinh thần của nàng, rất kém.
Khương Mật mấy bước đến, nước mắt đã ầng ậng: "Miểu Miểu, không thoải mái tại sao không về nhà?"
Khương Miểu: "Ta không muốn làm cho chị lo lắng."
Khương Mật vừa tức vừa sốt ruột, đưa tay ôm lấy nàng, phảng phất như đang ôm đứa trẻ mà nhẹ nhàng vuốt lưng nàng: "Có chị ở đây."
Khương Miểu được ôm như vậy, tâm tư rối bời lập tức liền tĩnh lặng lại, Khương Mật đã đến đây, sự việc đã không thể giấu được nữa, nàng nói: "Chị, Úc Chiêu vẫn còn sống."
Khương Mật lập tức hiểu ra, vì sao tinh thần Khương Miểu lại như vậy.
Nàng vỗ lưng Khương Miểu, nghe Khương Miểu nói chuyện về Úc Chiêu, lúc này nàng nói chuyện có chút không có logic, dường như không có khả năng tổ chức ngôn ngữ.
Cuối cùng, Khương Miểu ngẩng đầu nhìn Khương Mật: "Chị, tại sao nàng lại trở về muộn như vậy?"
Khương Mật: "Không muộn, lúc nào cũng không muộn."
Ai cũng không sai, chỉ có Tiểu Miểu Miểu đáng thương.
Khương Miểu lại nói: "Nhưng mà bởi vì nàng trở về muộn, nên em mới có chị Mật Mật."
Khương Mật: "Chúng ta đừng buồn, ăn một chút gì có được không?"
Trương Diên Lâm nhanh chóng mang canh gà mì sợi đến, Khương Mật đút Khương Miểu ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Khương Mật lại dỗ nàng ngủ.
Khương Miểu: "Chị, chị về đi làm đi, em không sao."
Khương Mật khoa trương nói ra: "Chị dễ lắm mới được rảnh một ngày, có một ngày nghỉ phép, em cũng muốn để chị đi tăng ca à? Ngủ đi, chị nhìn em ngủ."
Khương Miểu ôm tay Khương Mật, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Trong thuốc có thành phần giúp ngủ, nàng kỳ thật sớm đã muốn ngủ.
Bên này có Trương Diên Lâm trông coi Khương Miểu, Khương Mật muốn đi xem Úc Chiêu.
Úc Chiêu cũng ở tầng phòng bệnh này, không cách xa lắm, tình trạng của nàng cũng rất kém, sau khi về nước, việc đầu tiên nàng làm chính là đi tìm chồng con gái, sau khi biết tình hình của Khương Miểu thì nàng đêm không ngủ được, nàng không biết ngày xưa Tam Thủy đó bất lực như thế nào, nàng không dám nghĩ, thế nhưng mà lại nghĩ suốt cả đêm.
Bây giờ Khương Miểu bị bệnh, nàng muốn nhìn Khương Miểu, nhưng không dám đến gần.
Miểu Miểu này hận nàng.
Khương Mật đến xem nàng, nàng rất hoảng: "Cô Khương, tôi không đến để tranh giành Miểu Miểu, tôi rất nhanh sẽ rời đi, sẽ không quấy rầy cô và Miểu Miểu."
Không ai mong muốn, con mình nuôi lớn lại nhận lại mẹ ruột.
Nàng mở túi ra, đưa một sổ tiết kiệm cho Khương Mật: "Đây là tiền tiết kiệm mấy năm nay của tôi, đây là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, tôi đã sang tên cho Miểu Miểu, chờ Miểu Miểu kết hôn, coi như cho thêm đồ cưới."
Khương Mật thở dài: "Cái này cô cứ giữ đi, chờ sau này, tự tay đưa cho Miểu Miểu. Cô có thể yêu thương Miểu Miểu nhiều hơn một chút, tôi chỉ có vui vẻ mà thôi. Cô có muốn nghe chuyện của Miểu Miểu những năm qua không?"
Úc Chiêu vội vàng giơ tay lau nước mắt: "Muốn, nằm mơ cũng muốn."
Khương Mật kể từ khi biết Khương Miểu bắt đầu, kể đến chuyện mang Khương Miểu về nhà, xuống nông thôn, đi học, mỗi khoảnh khắc trưởng thành của nàng, nàng đều kể cho Úc Chiêu nghe.
"Kỳ thực tôi không phải một người chị tốt, nhiều khi, đều là Miểu Miểu chiếu cố tôi."
"Miểu Miểu trước mặt tôi đặc biệt ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng mà tôi biết, thật ra nàng không thích chung đụng với người khác, thậm chí không thích chơi với người cùng lứa, tôi đoán, Miểu Miểu là chê bọn họ quá ngốc, ai bảo Miểu Miểu quá thông minh. Nhưng nàng biết, tôi thích nhìn nàng chơi cùng với đám bạn, thích nhìn nàng cười ngây ngô, thích nhìn nàng thân cận, ở chung với người khác. Nàng biểu hiện rất tốt, thời gian dài, nàng cũng ngày càng giống như một đứa con."
"Thật ra, Miểu Miểu như thế nào, tôi cũng thích."
"Nàng thật sự không có cảm giác an toàn, cứ sợ tôi bỏ rơi nàng, tôi sao nỡ bỏ rơi nàng, bất quá đi theo tôi chạy khắp nơi, khiến nàng chuyển trường cũng hơi nhiều lần."
"Tôi rất yêu Miểu Miểu, cũng thật may mắn khi gặp được Miểu Miểu, chỉ là gặp được Miểu Miểu quá muộn, khiến nàng phải chịu nhiều khổ cực."
"Chuyện này đều qua rồi, Miểu Miểu bây giờ rất hạnh phúc. Nếu như cô chưa từng xuất hiện, thì có lẽ nàng sẽ mãi mãi hạnh phúc. Tuổi thơ đã sớm qua đi. Có thể cô trở về, xuất hiện trước mặt Miểu Miểu, sao cô có thể lại từ bỏ vào lúc này?"
"Cô lúc trước không sai, không đi thì mất mạng. Nhưng bây giờ nếu cô cứ như vậy mà đi, vậy thì cô thật sự sai rồi."
"Khi đó cô bỏ Miểu Miểu lại rồi rời đi, bây giờ cô trở về, cô nên cố gắng một chút, thường xuyên xuất hiện trước mặt Miểu Miểu. Cô mau chóng khỏe lại, chúng ta cùng nhau yêu thương Miểu Miểu."
"Nói trước cho rõ, giữa cô và Miểu Miểu chỉ có thể là tình yêu thương thuần túy, nếu có mục đích khác, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."
Úc Chiêu vẫn đang khóc, nhưng ánh mắt lúc này mang theo ước mơ và hy vọng.
"Cô Khương, tôi không biết phải làm thế nào để cảm tạ cô. Một câu cảm ơn thì quá nông cạn. Nếu như Miểu Miểu xảy ra chuyện, tôi cũng không sống nổi. Tính mạng này của tôi là do cô cứu."
Khương Mật cười: "Khỏe mạnh lại đi, cố gắng hồi phục sớm. Giữa tôi và Miểu Miểu, không cần đến lời cảm ơn."
Sau khi Khương Miểu tỉnh dậy liền đi tìm Khương Mật, đến nơi này, nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong, nàng không đi vào, cũng không để người ta biết nàng đang ở bên ngoài, và trước khi Khương Mật đi ra thì tranh thủ trở về phòng bệnh.
Trương Diên Lâm không nghe được nội dung cuộc nói chuyện, nhưng nhìn trạng thái của Khương Miểu lúc này, tinh thần sáng láng, rõ ràng là đã ổn.
Khương Miểu: "Chị của em nói rất yêu em, thật may mắn khi gặp được em."
Trương Diên Lâm cười: "Anh cũng rất yêu em, cũng thật may mắn khi gặp được em."
Tinh thần Khương Miểu rất tốt, cũng sắp hồi phục, đến tối đã hạ sốt về nhà.
Úc Chiêu cũng trở thành khách quen trong nhà.
Nàng mang đến rất nhiều đồ chơi mua từ nước ngoài cho Hoài Cẩn Ác Du, Ác Du rất thích.
Khương Miểu mới đầu cũng không để ý lắm đến Úc Chiêu, nhưng Úc Chiêu nghe lọt lời Khương Mật nói, vậy thì cứ từ từ rồi đến, tương lai còn dài mà.
Dần dần, thái độ của Khương Miểu cũng dịu lại.
Hai người càng thêm thân thiết, một lần nữa hàn gắn lại tình mẫu tử bị bỏ trống nhiều năm.
Về phần Trương Diên Lâm, cuối cùng cũng trở thành người được Khương Miểu chấp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận