Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 18: Canh hai (length: 20580)

Trương Vân Anh tê cả da đầu, không phải trùng hợp, đó chính là cố ý. Đứa bé kia rơi trong sông, là cố ý! Nàng thì thào: "Liêu hội trưởng làm sao dám a!"
Dạng hắc ám này đã vượt ra khỏi nhận thức của nàng về hiện thực. Cửa Khương gia náo nhiệt, Vương Thu Hoa dẫn bốn cô đồng chí tới, ngay tại cửa nói chuyện với Từ Nhạc Ninh, còn khoe nàng xinh đẹp.
Mấy cô đồng chí vốn có chút do dự lúc này cũng cảm thấy đến đúng rồi.
Khương Mật nói: "Có gì không ổn, các ngươi buổi tối tới tìm ta. Ta ngày mai muốn đi kinh thành hai ngày, có vấn đề gì, chúng ta hôm nay làm rõ Sở." Nàng đem bánh quy và bánh trứng gà trên bàn đưa cho Trương Vân Anh: "Tỷ, cái này Tam Thủy càng cần hơn."
Trương Vân Anh: "Ngươi giữ lại ăn, chúng ta trước khi đi, lại đi cung tiêu xã mua."
Khương Mật cười: "Lần trước mẹ ta vì cảm tạ hai người các ngươi mua bánh trứng gà còn chưa ăn hết đâu, nhanh cầm đi, đừng mua." Chờ hai người rời đi, Khương Mật trừng mắt liếc Khương ba đang bưng nước, bị Khương Mật nhét cho một chén nước, ông đúng là không lên tiếng nữa.
Khương Mật: "Ba, nhị thúc sớm không kiếm chuyện, muộn không kiếm chuyện, nhất định phải ở nhà chúng ta sắp có thể phân được nhà ở thì lại làm? Tìm cũng đều là người so với ba tư lịch cao hơn, đây là ý gì, ba nghĩ kỹ một chút đi."
Khương ba: "Hẳn là trùng hợp thôi."
Khương Mật hừ một tiếng, lại trừng mắt liếc Khương ba, đi ra ngoài tìm Vương Thu Hoa và mọi người.
Khương Mật vừa đi ra ngoài, liền bị năm sáu tiểu cô nương vây quanh, đều đem đồ vật nhét cho Khương Mật, trong miệng nói: "Muội muội, chúng ta tới thăm muội."
Khương Mật đại khái nhìn một chút, giày, mỹ phẩm dưỡng da, đồ dùng hàng ngày đều có, giá trị lớn, đại khái đều khoảng mười lăm đồng. Giày da xem như quý nhất.
Khương Mật bưng một mâm hạt dưa đi ra, lại pha một bình nước quýt, Tần Viễn buổi sáng đưa tới.
"Chúng ta ở ngoài này đi, trong phòng ánh sáng tối, mở đèn cũng không sáng bằng bên ngoài. Các tỷ tỷ, ăn hạt dưa uống nước quýt. Chúng ta bắt đầu từ ai trước?"
Sau đó, Khương Mật không ngừng lặp lại việc cắt tóc, chải tóc, tỉa lông mày, trang điểm.
Khó làm nhất chính là mái tóc thưa thớt của cô chị, tóc ít mềm oặt dính da đầu, Khương Mật dùng kìm sắt đã nung đỏ trong lò than giúp cô ấy làm nóng một chút sợi tóc.
Đây là có chút khó khăn, cần phải khống chế lửa, sơ sẩy một chút, tóc liền cháy.
Khương Mật lúc trước vì một bộ điện ảnh, chuyên môn đi theo lão sư học một thời gian dài, khi quay chụp cũng không hề dùng người đóng thế, dựa vào vai diễn này cầm giải ảnh hậu Kim Tượng.
Lúc này cũng không thịnh hành uốn tóc, dễ bị người nói là không đứng đắn, đương nhiên có một số người thời thượng, cũng không sợ bị người nói.
Khương Mật chỉ giúp cô ấy làm nóng ở lớp tóc giữa, tóc liền có vẻ bồng bềnh, Khương Mật nói cái này gọi là gác sau đầu tóc, giống như dùng que diêm kẹp lông mi. Lại giúp cô ấy cắt tóc ngắn ngang tai: "Về sau gội đầu thì dùng nước gừng nấu rửa, phòng rụng tóc. Bình thường có thể sao bột hắc vừng ăn với cháo, mỗi sáng ăn một lần, hoặc cũng có thể thêm đường đỏ, phòng rụng tóc, thúc đẩy tóc mọc. Cái kiểu tóc này có thể giữ được ba tháng, muội cứ ăn như vậy trong ba tháng, chất tóc sẽ tốt hơn, tóc con cũng mọc ra."
Cô gái kia hết sức kích động, hỏi cụ thể cách làm.
Các cô gái khác cũng chăm chú nghe, xem chừng là đều chuẩn bị về thử một lần.
Hắc vừng vẫn tương đối quý, nhưng nếu có thể có tóc dài, thì cắn răng cũng ăn được.
Không ít người đi ngang qua, đều muốn đứng lại xem vài lần, chờ Khương mẹ khi trở về, liền thấy cảnh tượng này, nàng cảm thấy vui vẻ, cũng đứng ở bên cạnh xem hồi lâu, trong lòng kiêu ngạo, con gái mình thật lợi hại.
Khương Trạch và Lưu Vân khi tan làm cũng đứng bên cạnh xem, Khương mẹ nói: "Chị hai đang cắt tóc đấy, các ngươi xem cái gì, nhanh đi nấu cơm."
Khương Trạch: "Ta xem Mật Mật..." Nhưng vẫn là đàng hoàng vào nhà nấu cơm.
Chờ xong việc, các cô đồng chí vui vẻ hài lòng rời đi, Khương Mật nói: "Có chỗ nào không vừa ý, hai ngày nữa lại đến nhà ta, ta hai ngày này không có ở nhà."
Khương Mật kéo Vương Thu Hoa, bảo nàng vào nhà ăn cơm đi.
Vương Thu Hoa nói: "Gương mặt này của ta, vội về nhà trang điểm lại đã. Cảm ơn muội tử, lần sau ta đến." Khương Trạch đã nấu cơm xong, nhưng chưa ăn cơm, một là chờ Khương Mật làm xong, hai là Khương Ngưng vẫn chưa về.
Mấy dì, mấy chị hàng xóm cũng tỏ vẻ muốn nhờ Khương Mật làm giúp tạo kiểu tóc.
Khương mẹ: "Hôm khác đi, hôm khác, hôm nay tay Mật Mật đều mỏi nhừ rồi." Nắm tay Khương Mật xoa bóp, đúng là mỏi tay rồi. Kéo Khương Mật và Từ Nhạc Ninh vào phòng, còn khen Từ Nhạc Ninh không để tóc mái đặc biệt đẹp, trán đầy đặn, trông chính là tướng có phúc.
Từ Nhạc Ninh được khen, cao hứng nói: "Đây đều là do tay nghề Khương Mật giỏi, tùy ý cắt mấy đường tỉa vài cái, đã thấy dễ nhìn như vậy." Khương ba ngồi ở phòng chính, không mấy nhúc nhích, có vẻ đang nghĩ chuyện gì đó.
Khương mẹ: "Đây là thế nào?" Nàng vừa rồi cũng không có vào trong nhà, mà ở ngoài xem Khương Mật cắt tóc.
Khương ba: "Haiz."
Khương mẹ: "Ông ở nhà nghỉ một ngày, còn nghỉ ra bệnh?"
Khương ba ủ rũ: "Nhà chúng ta không có nhà ở, sau này chúng ta liền ở đây thôi."
Mọi người: ? ? ?
Từ Nhạc Ninh đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài chơi một chút, không chuẩn bị ở lại đây nghe Khương gia nói chuyện gia đình.
Khương Mật đưa cho nàng một nắm hạt dưa, tỏ ý không cần đi, nàng thấy Khương ba lại cúi đầu không nói, nàng nói: "Vốn là định sau bữa ăn nói, nếu ba đã nói rồi, thì ta nói rõ vậy. Nhà ở của chúng ta bị nhị thúc phá...hỏng mất rồi."
Nàng kể việc Khương Ái Đảng gây khó dễ hôm nay ở xưởng may, Khương mẹ tức vành mắt đỏ hoe, người không biết còn tưởng hai người là kẻ thù không đội trời chung. Có ai làm anh trai như vậy không? Bình thường cũng chẳng trông mong gì hắn kéo chúng ta một tay, nhưng cũng đừng có cản đường chứ. Cái này là cách cư xử của người sao?
Lưu Vân cũng tức không kém, nhà ở là chuyện lớn của gia đình, nàng hôm qua vui đến mức nửa đêm không ngủ được, chỉ mong ngóng được chuyển vào nhà lầu, mà không phải bị chia cách trong căn phòng này, một căn phòng bị chia thành hai nửa, một nửa của vợ chồng bọn họ, một nửa của chị em Khương Ngưng.
Hai vợ chồng Lưu Vân ban đêm xử lý chuyện này cũng không dám lớn tiếng, chỉ sợ người khác nghe được.
Thật vất vả mới có hy vọng.
Ánh mắt của nàng cũng ngấn nước, mụ, chúng ta đi nhà nhị thúc, ai lại làm người kiểu đấy chứ, cũng nên cho mọi người biết chuyện nhị thúc làm.
Khương Ngưng và Thẩm Hoài Thành lúc này trở về, Thẩm Hoài Thành xách một con vịt quay, hai người phải xếp hàng mua vịt quay mới về muộn như vậy.
Chờ Khương Ngưng biết được chuyện này thì cũng nổi đóa, chuyện này cứ tính như vậy à?
Khương Mật: "Chúng ta đi đánh người bịt đầu à? Nhị thúc lần này đắc tội nhiều người rồi đấy. Tiêu chuẩn chia phòng có từng ấy thôi, cho những người này thì người khác sẽ không có, hiện giờ bọn họ cũng đang hận cái tên xấu xa này đấy, chúng ta bịt đầu hắn, hắn cũng không biết là ai."
Khương ba vỗ bàn một cái: "Ta đi tìm hắn!"
Mọi người đồng loạt nhìn ông, Khương mẹ: "Đi rồi, lại quỳ gối bị đánh cho một trận hả?" Khương ba lập tức xìu xuống.
Thẩm Hoài Thành nói: "Mục đích của nhị thúc đúng là không muốn nhà ta có thể thuận lợi lấy được nhà ở, nếu như Trần chủ nhiệm cứ nhất quyết muốn giúp chúng ta tranh giành nhà ở, nhị thúc sẽ nói nhà ta câu kết với Trần chủ nhiệm, còn có thể khơi lại chuyện tặng cờ thưởng trước đó."
Khương Mật: "Trước kia chúng ta xem nhà nhị thúc là người thân, sau này đừng có coi họ là người thân. Chuyện nhà ở, vẫn còn cơ hội."
Lưu Vân: "Cơ hội nào?"
Khương Mật lại đem chuyện hội trưởng công đoàn cứu người kể lại một lần, Thẩm Hoài Thành gần như hiểu ngay: Đây không phải là tai nạn bất ngờ, là cố ý?
Khương Mật gật đầu: "Người bên phòng tuyên truyền đang đi điều tra, chỉ chờ kết quả thôi."
Lưu Vân đột nhiên nói ra: "Có phải trước kia nhị thúc hay ngáng chân ba, khiến ba không thăng chức được không?"
Khương Ngưng: "Ba thành tổ trưởng, bên kia đều tức sôi lên muốn làm loạn đấy, nếu không phải Mật Mật thông minh thì hôm qua chúng ta đã gặp xui rồi, còn phải liên lụy Trần chủ nhiệm."
Khương ba càng thêm khó chịu: "Thôi được rồi, ăn cơm đi. Cơm nguội hết cả rồi."
Bữa tối thật phong phú, một nồi tôm rang cay, nộm sợi khoai tây, nộm rau xanh, lại nấu canh rau đậu phụ, thêm cả vịt quay nóng hổi, bữa ăn này tiêu chuẩn cực kỳ cao.
Khương Mật: "Ăn đi, nghĩ nhiều vô dụng, nhà ở trước sau gì cũng sẽ có. Chỉ là lần này không thành thì lần sau sẽ thành thôi. Chỉ sớm hơn nửa năm hoặc muộn hơn nửa năm mà thôi."
Khương mẹ nghĩ đến quan hệ giữa nhà mình và nhà Trần chủ nhiệm, cảm thấy con gái nói rất đúng.
Khương mẹ: "Đồ ăn ngon thế này, nếu các ngươi còn ủ rũ mặt không muốn ăn thì về phòng đi, đừng làm ảnh hưởng đến ta ăn cơm." Gắp một con tôm lớn thả vào bát của Từ Nhạc Ninh: "Ăn thử xem tay nghề của anh hai cháu đi."
Từ Nhạc Ninh cắm cúi ăn tôm: "Dì ơi, tôm này ngon quá! Tay nghề anh hai giỏi thật đấy! Còn ngon hơn cả đầu bếp ở đơn vị mẹ cháu!"
Khương Trạch gắp liên tục tôm lớn cho Lưu Vân: "Tôm này còn tươi, luộc sơ chấm nước tương thôi cũng thơm rồi. Mau nếm thử đi, còn ủ rũ mặt, mẹ sẽ đuổi về phòng đấy."
Khương mẹ đá Khương Trạch một cái: "Con im miệng cho mẹ."
Lưu Vân bật cười, cắn một con tôm lớn, cay nồng, tôm vỏ giòn, thịt tôm dai chắc, nàng giơ ngón tay cái với Khương Trạch: "Đầu bếp giỏi."
Không khí trở nên vui vẻ, Khương mẹ hỏi Khương Mật và Từ Nhạc Ninh chuyện của Niên Niên, lại nói: "Sao các con không ra cung tiêu xã cân thử xem cân nặng thể trọng đi?"
Khương Mật thở dài một tiếng: "Bận rộn cả ngày, ta lại quên mất chuyện này."
Khương Trạch: "Chờ ăn cơm ta vui vẻ sẽ biết nặng bao nhiêu."
Mẹ Khương gắp một con tôm, rất tươi: "Đúng, lát nữa để nhị ca của ngươi vui vẻ, ta thấy con chắc chắn mập lên đấy, bây giờ còn đầy đặn hơn hồi sáng." Lại quay sang Từ Nhạc Ninh cười: "Nhạc Ninh à, ăn nhiều một chút, coi như nhà mình."
Từ Nhạc Ninh: "A di, con nhất định không khách khí."
Khương Mật cũng nhắc đến chuyện của Niên Niên, rồi nói: "Nhờ phúc của Nhạc Ninh, ta mua được hai cái váy bị lỗi, tám đồng một cái, lại còn không cần phiếu."
Mẹ Khương: "Cái này ngại quá." Bà làm ở hợp tác xã cung tiêu, đương nhiên biết, mấy thứ này đều là tiêu thụ tại chỗ, căn bản không cho khách hàng mang ra.
Từ Nhạc Ninh: "Đây tính là gì, chờ ba ta trong đơn vị phát thịt heo, ta cũng cho mọi người xách đến mấy cân."
Mọi người: ...
Mẹ Khương: "Đừng, đừng đừng." Nếu đây là con gái nhà họ Bạch đối xử với người khác như vậy, bà ít nhất phải cho nàng ăn bữa măng xào thịt.
Khương Mật phì cười, gắp canh cho Từ Nhạc Ninh, "Ăn ngon uống ngon, ngốc bạch ngọt ~"
Mẹ Khương: "Vậy số tiền còn lại, không đủ phải không?"
Khương Mật: "Váy không mất tiền, chị Thu Hoa đưa. Quần áo của Niên Niên là Nhạc Ninh lo. Lát nữa, con đưa tiền và phiếu cho mẹ."
Mọi người: ? ? ?
Từ Nhạc Ninh nói: "Khương Mật cắt tóc cho mọi người, dạy mọi người trang điểm, mọi người đưa cho nàng." Vừa tỉ mỉ đếm lại những thứ mọi người đưa cho nàng. Khương Ngưng nhìn Khương Mật đang vùi đầu lột tôm cuốn thịt vịt nướng, cảm thấy có chút lộn xộn.
Mẹ Khương ngơ ngác hỏi: "Đều đưa cái gì?"
Khương Mật: Quần áo giày da, kem dưỡng da, đồ trang điểm các thứ. Chị, ngày mai chị có việc gì không? Có hẹn với tỷ phu không?
Khương Ngưng: "Không có việc gì... Tỷ phu con đi" nàng nhận ra mình lỡ lời, vội vàng đổi giọng: "Hoài Thành và Tĩnh Tĩnh đi kinh thành thăm ông bà."
Khương Mật cười: "Tỷ phu thì là tỷ phu, đổi cái gì chứ."
Lưu Vân: "Đúng đấy, vốn là tỷ phu mà."
Khương Ngưng: ....
Thẩm Hoài Thành nói: "Ông nội ta bị đau khớp, ta và Tĩnh Tĩnh đi xem ông một chút."
Khương Mật: "Vậy không phải tiện sao? Ngày mai ta và Nhạc Ninh cũng đi nhé, mang Tiểu Tương Bao đi xem sở thú ở kinh thành."
Tiểu Tương Bao đang ăn cơm ngẩng đầu lên: Cô ơi, cô đưa cháu đi sở thú sao? Không gạt cháu chứ?
Khương Mật: "Cô lừa cháu bao giờ chưa? Chị Liễu Liễu mời chúng ta đi chơi, hai ta dạo này cũng không có việc gì, liền đi chơi hai ngày. Chị, tỷ phu chị đều ở Bắc Kinh, chị cũng đi cùng đi, cũng đi xem đại học ở kinh thành." Rồi lại nói: "Chị dâu, mẹ, hai người cũng xin nghỉ hai ngày, chúng ta cùng nhau đi chơi?"
Mẹ Khương không chút nghĩ ngợi trực tiếp từ chối, Lưu Vân cũng từ chối, nhị ca con mấy hôm nữa liền thi rồi, đi không được. Khương Mật tiện thể nói: "Về sau có cơ hội, chúng ta cả nhà đi chơi."
Khương Ngưng có chút do dự, nàng quả thực muốn đi xem Kinh Đại một chút, dù không được vào, cũng muốn đi ngắm xem, phiền Liễu Liễu quá chăng? Khương Mật: Sao lại thế, chị Liễu Liễu bảo, cả nhà mình cùng đi chơi, chị ấy mới vui vẻ.
Từ Nhạc Ninh gật đầu: Đúng đấy, chị Liễu Liễu nói thế mà.
Thẩm Hoài Thành cười: "Nếu không thì, Ngưng Ngưng ở nhà ông nội tôi nhé? Như vậy chúng ta đều là người một nhà, không phiền gì cả."
Khương Ngưng liếc xéo hắn: "Ngươi thấy thế nào?"
Khương Mật: "Tỷ phu, ngày mai chúng ta cùng nhau đi xe của nhà chị Liễu Liễu đi, chị ấy bảo chỗ ngồi đủ."
Thẩm Hoài Thành: "Tôi mua vé ô tô rồi."
Khương Mật: "Xem ra anh không muốn cùng chị tôi đi xe ra kinh thành chơi à, tôi còn muốn lúc đó chúng ta cùng nhau chơi đùa chứ, vậy thôi vậy."
Thẩm Hoài Thành đổi giọng: "Mai tôi đi trả vé."
Giữa những tiếng cười nói, họ cũng đã ăn cơm xong xuôi, ba Khương không một tiếng động thu dọn bàn bát đũa, mẹ Khương bảo nhị ca đưa Từ Nhạc Ninh về nhà, ban đêm không dám để một cô gái nhỏ tự mình về nhà, không yên tâm.
Từ Nhạc Ninh bảo, cô lúc này không đi, muốn xem Khương Mật mặc váy, anh trai cô lát nữa sẽ đến đón.
Mọi người đều giục Khương Mật mặc váy mới, vừa chuẩn bị bước vào phía trước, Khương Trạch đã nhấc eo Khương Mật, bế lên: "Nặng đấy, có đến tám mươi cân." Mọi người vui vẻ ra mặt, thế là nặng thêm bốn năm cân rồi đấy. Trước kia Khương Mật đều chỉ khoảng bảy mươi lăm cân, gầy trơ xương.
"Nhìn xem mặt đã có thịt, quả nhiên là mập thêm mấy cân rồi. Thịt này không uổng công ăn." Mẹ Khương cao hứng nói.
Tiếp theo thì nhìn Khương Mật mặc thử quần áo mới, đầu tiên là thử chiếc váy xếp nếp hoa nhí nền trắng, váy này là cotton thuần, chất vải khá dễ chịu, họa tiết in cũng tương đối đơn giản, mẹ Khương cảm thấy màu sắc nhạt quá, không bằng váy caro xanh trắng đẹp hơn.
Khương Ngưng khen: Đẹp đấy, tiên khí bồng bềnh.
Khương Mật xoay một vòng, tà váy xếp nếp đều bay lên, trông cứ như nàng tiên dịu dàng yếu ớt. Váy caro xanh trắng lại mang phong cách tây hơn.
Mẹ Khương nhìn thích: "Mật Mật nên mặc những chiếc váy xinh xắn như này, ngày mai mặc váy này vào, đi thêm đôi giày da nhỏ, chắc chắn là sáng sủa hết cả mắt. Con đến kinh thành, lại mua quần áo của người khác, tiền mua quần áo cho con, dù gì cũng phải tiêu."
Khương Mật: "Cảm ơn mẹ."
Rồi lại đem những thứ người khác cho làm thù lao hôm nay bày ra một bên, phấn trân châu đưa cho Lưu Vân, son môi đưa cho Khương Ngưng, trong đó có một tấm vải đỏ đưa cho mẹ Khương, bảo bà may một bộ quần áo để mặc.
Ba Khương và nhị ca thì không nhận, đồ của con gái, họ dùng không được.
Cuối cùng lại cầm một lọ kem dưỡng da đưa cho Từ Nhạc Ninh, "Cái này cho cậu."
Từ Nhạc Ninh không thể tin nổi kêu lên: "Cái này cho mình sao?" Khương Mật chỉ cần đối xử tốt với cô một chút, cô đã cảm thấy mình dường như không xứng rồi.
Khương Mật: "Không cần sao?"
Từ Nhạc Ninh vội vàng nhận lấy: "Cần, cần."
Lưu Vân: "Mật Mật cũng lớn rồi, có thể dùng phấn trân châu rồi."
Khương Ngưng cũng muốn lên tiếng, Khương Mật chỉ vào mặt mình: "Thổi một cái là tan, môi đỏ răng trắng, không cần đến ~"
Mọi người: ....
Lưu Vân, Khương Ngưng và mẹ Khương hết sức hứng thú với chuyện trang điểm, hỏi Khương Mật làm như thế nào.
Khương Mật liền lần lượt trang điểm nhẹ cho Lưu Vân và Khương Ngưng, Lưu Vân thuộc tuýp người có tướng mạo vô cùng dễ thương, mặt tròn mắt hạnh cực kỳ đáng yêu, mũi nhỏ xinh xắn, môi mỏng.
Ngũ quan không có gì không ổn, hơi trang điểm tô điểm một chút, liền hết sức xinh đẹp. Người nhà họ Khương đều có chút thích nhan sắc, Lưu Vân đương nhiên cũng không thể kém được.
Khương Ngưng lại càng xinh đẹp hơn, thuộc tuýp đại mỹ nhân, hơi trang điểm một chút, cũng khiến người ta không rời được mắt.
Anh trai Từ Nhạc Ninh là Từ Nhạc An đến, gọi Từ Nhạc Ninh về nhà. Từ Nhạc Ninh đang xem trang điểm đến vui vẻ, bảo anh chờ một chút, Từ Nhạc An liền đứng dưới mái hiên cùng Thẩm Hoài Thành và Khương Trạch tán gẫu.
Ba Khương tâm trạng không vui, nên đang tự thu mình, không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Cuối cùng, Khương Mật cũng sửa dáng lông mày cho mẹ Khương, muốn trang điểm cho bà, nhưng bà nhất quyết không cho, bà bảo tuổi đã cao còn trang điểm, bị người ta thấy thì xấu hổ chết mất.
Từ Nhạc Ninh: "A di, hồi trẻ a di chắc chắn là một đại mỹ nhân, mới sinh ra những đứa con xinh đẹp như vậy. Anh cả và chị cả có phải cũng rất đẹp không?"
Khương Mật chạy đến tủ lật ra một album ảnh, chỉ cho Từ Nhạc Ninh xem: "Đây là ảnh cưới của ba mẹ mình."
Khương Mật: "Mẹ mình là đại mỹ nhân, ba mình là soái ca."
Khương Mật không cho Từ Nhạc Ninh xem ảnh gia đình, vì trong đó cô xấu quá! Về sau khi anh cả và chị cả về, nhất định phải chụp ảnh gia đình một lần nữa! Từ Nhạc Ninh bày tỏ tán thành, mấy người đi ra, quả thực làm Khương Trạch kinh diễm, Khương Trạch: "Vợ tôi đâu? Đã thay đổi thành ai thế này?"
Lưu Vân cười: "Ở đây này!"
Khương Trạch: "Tôi không tin, em xinh đẹp thế này, chắc chắn không phải vợ tôi." Lưu Vân ha ha ha ha.
Thẩm Hoài Thành ánh mắt dịu dàng nhìn Khương Ngưng, trong mắt không còn ai khác, người ta thường nói Giai Nhân dưới ánh trăng, so với ban ngày còn hơn gấp mười, lúc này Khương Ngưng còn trang điểm nhẹ, tết tóc đuôi cá, cái này còn đẹp hơn.
Một cái nhíu mày một nụ cười một hành động, chạm vào đáy lòng của hắn.
Ánh mắt kia a, kéo cả hồn rồi.
Từ Nhạc Ninh cũng rụt cả cánh tay lại, buồn nôn! Ôm ấp lọ kem dưỡng da, cùng Từ Nhạc An mỗi người một chiếc xe đạp cùng nhau đi. Khương Mật vào nhà, nhìn dáng vẻ cô đơn của ba Khương, đau lòng, cô ngồi xuống bên cạnh ba Khương, chuẩn bị làm một thầy giáo phụ đạo tâm lý một phen.
"Ba, chẳng phải chỉ là một bà mẹ không yêu thương mình, một thằng em độc ác chỉ biết gây cản trở mình thôi sao? Còn có hai cô em không qua lại với mình nữa chứ gì? Có gì to tát đâu a! Bọn họ đối xử với ba như nào, ba liền đối xử với họ y như vậy. Ba vẫn còn có con đây này, vẫn còn có mẹ và anh chị mà, còn có Tiểu Tương Bao nữa! Sau này còn có rất nhiều cháu trai cháu gái, ngoại tôn ngoại tôn nữ, nhiều người thân như vậy ở đây." Cô đưa tay ôm vai ba Khương, "Ba ơi, khóc đi, nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới chỗ đau lòng thôi. Hôm nay khóc một hồi, ngày mai, ba coi như mình không có mẹ và anh em tỷ muội nữa."
Mẹ Khương đứng bên cạnh nghe mà khóe mắt giật giật, cố nín không cười.
Ba Khương càng đau tim hơn: "Con gái, con đang an ủi ta? Hay đang móc mỉa ta đấy?"
Khương Mật: "Chắc chắn là an ủi ba, làm ba triệt để hết hy vọng thì sau này, tâm của ba sẽ trở nên bất khả xâm phạm, những người đó sẽ không còn cách nào làm tổn thương ba nữa. Họ tựa như những mụn nhọt độc mọc trên người ba, chỉ cần ba nhẫn tâm nặn hết chúng ra, đau một lần sau rồi, liền không đau nữa.
Mẹ Khương nói: "Lời này nghe chẳng lọt tai chút nào, nhưng chính là cái lẽ này đấy. Dù sao thì chúng ta cũng đã chia nhà rồi, mà cũng không tính là chia nhà, ba chính là người đơn thương độc mã bị đuổi ra thôi." Bà lắc đầu, hướng vào phòng đi.
Nàng vừa mới vào nhà, liền giật mình kinh hãi, cái đống đồ trên giường này là sao! ! ! Sữa mạch nha. Tinh dầu quýt. Đồ hộp hoa quả. Đồ hộp thịt bò. Thịt khô. Lạp xưởng...
Nàng hô: Khương Ái Quốc, những thứ này từ đâu ra vậy?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận