Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 70: (2) (length: 11413)

Khương Mật lại lên chuyến xe buýt đi kinh thành, phía trước, cả xe chỉ còn lại một nửa người, nhà ga có không ít nhân viên công tác nghe nói có tội phạm giết người lên xe, đều đến xem dấu đạn trên nóc xe.
Trương sư phó lúc này cũng không sợ hãi, cùng mọi người kể hai tên tội phạm giết người đã lên xe như thế nào, trên xe lại bắt cóc hắn như thế nào, hắn lúc đó dũng cảm cùng tội phạm giết người nói, nhường hành khách xuống xe trước! Khi tội phạm giết người nhường dừng xe, định kéo Khương Mật xuống xe, hắn cùng đồng chí Vương Mới Lệ dũng cảm đứng ra ngăn cản, vết đạn cũng là vào lúc này mà lưu lại.
Cuối cùng, chú trọng nhấn mạnh việc Khương Mật dũng cảm dùng vũ lực giải quyết tội phạm giết người.
Khen Khương Mật lớn lên xinh đẹp như thế nào, lại lợi hại như thế nào.
Phỏng chừng không bao lâu nữa, toàn bộ nhà ga sẽ biết chuyện Khương Dung tam muội cứu được một xe lái xe và hành khách, dũng cảm chiến đấu với tội phạm giết người, và đã đưa tội phạm giết người đến cục công an.
Chờ Khương Dung đưa Khương Mật lên xe, mọi người đều nhìn về phía Khương Mật với vẻ sùng bái.
Một nữ đồng chí nói: "Tiểu Khương đồng chí, cô thật là lợi hại."
Khương Mật khiêm tốn nói: "Chỉ là khí lực tương đối lớn thôi."
"Lúc đó cô có sợ không? Đó là súng đấy!" Một người dì nói.
Khương Mật: "Ta không sợ, nếu không phải muốn xem bọn hắn còn có đồng bọn không, thì ta đã quật ngã bọn họ ngay khoảnh khắc chúng rút súng rồi."
Trương sư phó nói: "Sắp khởi hành rồi."
Những người khác lúc này mới xuống xe, lại vây quanh Khương Dung hỏi về Khương Mật.
Khương Dung chuyện nào nói được thì nói, chuyện nào không thì lảng đi.
Khương Mật vẫn ngồi ở phía trước, ngồi cùng chỗ với Vương Mới Lệ, nàng lấy ra một hộp anh đào cùng Vương Mới Lệ cùng ăn, cảm tạ Vương Mới Lệ đã che chở nàng khi tội phạm giết người kéo nàng.
Đây là một hành động thật sự dũng cảm và thiện lương, một việc mà cả xe không ai dám làm.
Vương Mới Lệ ăn một ít anh đào, khen anh đào ngon, mọi người cũng đều nói chuyện về tội phạm giết người, cảm tạ Khương Mật lợi hại như thế, chuyện này, có thể nói cả đời.
Quá kinh hiểm!
Đến kinh thành, Khương Mật cùng Vương Mới Lệ trao đổi phương thức liên lạc, hẹn sau này thường xuyên liên lạc.
Trưa đã qua, bây giờ đã gần mười hai giờ, Khương Mật xách đồ đạc lên xe buýt đi nhà Liễu Liễu, đến nơi thì đã hơn một giờ.
Bảo vệ nhận ra Khương Mật, trực tiếp cho nàng vào.
Khương Mật xách đồ đạc đến nhà Tần, nhà Tần đã ăn cơm xong, Phương Liễu Liễu đang cùng Niên Niên ở trên lầu ngủ trưa, Tần lão thái hỏi Khương Mật đã ăn cơm chưa, biết Khương Mật chưa ăn, liền mau chóng sai người nấu cơm.
Bảo Khương Mật lên tầng gọi Phương Liễu Liễu dậy trước, lát nữa xuống lầu ăn cơm.
Khương Mật biết phòng, lên lầu gõ cửa, gọi: "Liễu Liễu tỷ ~ "
Phương Liễu Liễu ngủ khá nhẹ, nghe thấy tiếng của Khương Mật thì cứ tưởng mình ngủ mơ, một hồi mới phát hiện không phải là mơ, nàng vội xuống giường mở cửa, liền thấy Khương Mật đang đứng cười nhẹ ở cửa, nàng kéo tay Khương Mật, rất kích động: "Mật Mật, em về rồi, em ăn cơm chưa?"
Khương Mật: "Chưa ăn đâu, thím đang làm cơm. Chị sáng hơn tám giờ lên xe, kết quả dọc đường gặp phải chút chuyện, nên giờ mới đến kinh thành, để em xem Niên Niên đã." Đi đến bên giường nhìn bé Niên Niên nằm ở giữa giường.
Niên Niên lúc này đang ngủ say, mặc một bộ đồ thu màu xanh lam, đắp chăn nhỏ, bây giờ đã sắp được trăm ngày, trắng trẻo mũm mĩm, cổ cũng chẳng thấy đâu.
Khương Mật sờ tay nhỏ của bé, "Lớn nhanh quá, thịt đô đô đáng yêu quá."
Tay nhỏ đều là thịt, toàn các ngấn thịt.
Phương Liễu Liễu nói: "Sao lại đính hôn rồi? Cũng vội quá đấy!"
Tối qua nhận được thư và đồ gửi của Khương Mật, cũng nhìn thấy ảnh chụp trong đó, đúng là trai tài gái sắc, tướng mạo thiếu niên rất tuấn tú.
Nhưng mà Phương Liễu Liễu cũng lo lắng sốt ruột, sợ Khương Mật chỉ nhìn mặt mà không xem phẩm tính, cứ vậy mà đính hôn, sáng nay đã gửi một bức điện tín đến Lạc Thành Lĩnh cho Khương Mật.
Khương Mật cười: "Liễu Liễu tỷ, đừng lo, em đâu phải chỉ nhìn mặt, Dương Giai Hòa cũng tốt lắm mà."
Phương Liễu Liễu gật đầu: "Tuy là ở nông thôn, nhưng mà cũng không có vấn đề gì, chị sắp xếp công việc cho hai người, đều chuyển đến kinh thành." Chuyện không khó giải quyết, chỉ sợ có người khoe khoang.
Khương Mật: "Chị đúng là chị ruột của em, thương em như vậy. Hai bọn em mà đến đây làm việc, chẳng phải là gây thêm phiền toái cho chị và anh rể sao? Đây không phải tự mình đưa cái chuôi vào tay người ta hay sao." Lại nói chuyện công việc, quyết định tạm thời cứ làm ở thành phố Suối Xuân trước.
Phương Liễu Liễu thở dài: "Xa như vậy."
Khương Mật: "Biết đâu lúc nào đó chính sách thay đổi, em còn muốn đi Hoa Thanh đấy."
Phương Liễu Liễu cũng rất mong chờ, mọi người đều mong muốn khôi phục thi đại học, bây giờ các trường đại học Công Nông Binh thật sự quá tệ, không phải là chỗ để học tập.
Đề tài này cũng không cần bàn sâu, Khương Mật lại nhìn Niên Niên một hồi, nhìn mãi không thấy đủ, quá đáng yêu mà!
Phương Liễu Liễu hỏi Khương Mật một vài chuyện về Dương Giai Hòa, chủ yếu là phẩm tính, Khương Mật cười kể một ít, Phương Liễu Liễu coi như yên tâm, một lát sau, hai người cùng nhau xuống lầu.
Phương Liễu Liễu hỏi Khương Mật chuyện buổi sáng, Khương Mật đại khái kể lại một chút.
Phương Liễu Liễu cứ nghĩ xe buýt bị hỏng giữa đường, hết hồn: "Em đụng phải hai tên buôn người kia? Còn bắt được chúng nó." Nàng kéo Khương Mật xem nàng có bị thương không.
Tần lão thái: "Còn có chuyện như vậy nữa! Đồ trời đánh bọn buôn người."
Bà hận không thể bọn buôn người toàn bộ đều chết hết, lúc trước mất Niên Niên mấy ngày đó, như địa ngục trần gian vậy, bây giờ thỉnh thoảng vẫn còn gặp ác mộng, trong mơ bà khắp nơi tìm Niên Niên.
Bây giờ, lúc đưa Niên Niên ra ngoài, bà một khắc cũng không dám để Niên Niên rời khỏi tầm mắt.
Cơm cũng đã xong, nấu mì gà tơ, lại trộn hai món rau nhỏ, Khương Mật đang ăn cơm thì ba người ngồi nói chuyện phiếm.
Phương Liễu Liễu lúc đầu là báo đáp Khương Mật ơn cứu mạng, bây giờ đã coi Khương Mật như em gái ruột thịt, buổi chiều nàng định xin nghỉ đưa Khương Mật ra ngoài một chuyến, Khương Mật nói: "Chiều em không đi đâu cả, ở nhà ngắm con trai nuôi, chị đừng bận tâm đến em, cứ coi như nhà mình mà thôi."
Tần lão thái cười không ngậm được mồm: "Đúng, chính là nhà mình. Liễu Liễu đi làm đi, dạo này đơn vị bận, nhanh chóng làm xong việc đi, tháng mười một cả nhà chúng ta đi Tân Thành. Nếu Mật Mật thật muốn đi đâu đó, đã có ta ở đây rồi."
Đơn vị Phương Liễu Liễu thật sự đang bận, liền đi làm.
Niên Niên ngủ trưa gần ba giờ, đợi đến khi bé tỉnh lại, Khương Mật cùng Tần lão thái cùng chơi với bé, trẻ con lớn tầm này đáng yêu nhất.
Niên Niên rất thích Khương Mật, không hề sợ người lạ, lúc Tần lão thái ôm bé, bé còn đưa tay về phía Khương Mật nữa.
Khương Mật nhận lấy ôm bé, thịt đô đô mềm mềm, đặc biệt thích ôm, cứ trêu một chút là Niên Niên sẽ cười ha ha, rất biết lấy lòng Khương Mật.
Tần lão thái nói: "Thằng bé có duyên với con đấy, ngoài Liễu Liễu ra, người khác dỗ bé có nể mặt hay không là tùy vào tâm trạng bé cả."
Khương Mật hôn một cái lên má Niên Niên, "Ngoan ~ "
Đồ mà Khương Mật mang đến cũng được Tần lão thái sắp xếp, nho và anh đào sau khi rửa sạch được bày lên hai bàn, những thứ tươi ngon thế này trẻ con thích nhất, đưa tay muốn với.
Trẻ con tầm tuổi này không nên ăn trái cây, Khương Mật cầm xúc xắc thu hút sự chú ý của bé.
Cùng bé Niên Niên dễ thương chơi, thời gian buổi trưa trôi qua rất nhanh, Phương Liễu Liễu vừa tan làm đã trở về, Tần Viễn ở bộ đội, không về được, Tần lão gia tử cũng về từ sớm, rủ Khương Mật chơi cờ tướng, còn nhắc đến chuyện Lạc Thành Lĩnh.
Tần lão gia tử cảm khái: "Vốn dĩ bảo Phương Minh chăm sóc con đấy, ngược lại con dính chút lộc của con, chuyển ra thành phố."
Phương Minh còn đặc biệt gọi điện thoại báo với ông chuyện này.
Ván cờ chưa xong, Tần lão thái đã gọi hai người ra ăn cơm, còn kể với Tần lão gia tử chuyện bọn buôn người.
Tần lão gia tử: ! ! !
"Thế mà lại bị con bắt rồi đưa đến đồn công an Tân Thành."
Khương Mật: "Con đúng lúc gặp."
Tần lão gia tử không thể tin được Khương Mật thân thủ lợi hại đến vậy, còn hỏi Khương Mật có muốn đi bộ đội không.
Khương Mật cười nói: "Con muốn làm cảnh sát, bắt đầu từ cảnh sát thành phố Suối Xuân."
Tần lão gia tử nói: "Làm cảnh sát cũng tốt." Tiếp đó còn nói về tội ác của hai tên buôn người, chúng là đầu sỏ ổ nhóm buôn người ở kinh thành, trên tay đã giết người, dính máu, không biết đã lừa gạt bao nhiêu phụ nữ trẻ em, mấy hôm trước Tân Thành đã bắt hai tên buôn người trên xe lửa, "nhổ củ cải kéo theo đất", cuối cùng tìm ra được ổ của chúng ở viện mồ côi ngoại ô.
Chúng giấu quá sâu.
Cũng tại cảnh sát cục công an không cẩn thận, không ngờ bọn buôn người lại có súng, để bảo vệ trẻ em viện mồ côi, hai cảnh sát đã hy sinh khi làm nhiệm vụ, bốn cảnh sát khác bị thương nặng, cuối cùng hai tên đầu sỏ còn trốn thoát.
Đề tài này quá nặng nề.
Khương Mật hít một hơi: "Bá bá, vậy bốn cảnh sát đó có bị thương nặng lắm không?"
Tần lão gia tử: "Bây giờ đều ở bệnh viện quân khu, nghe nói đã qua cơn nguy kịch, thực sự quá không cẩn thận! Đây không phải đi bắt người mà là đi đưa mạng."
Có thể thấy được, bốn cảnh sát đó bị thương rất nặng.
Khương Mật: "Con có thể đi thăm họ một chút không?"
Sau khi Bành Nhạc nói, nàng đã có ý tưởng này.
Bởi vì nàng có linh tuyền.
Tần lão gia tử nhíu mày nhìn Khương Mật, liên tưởng đến Khương Mật ở trên xe buýt bắt lấy hai tên giết người như ngóe là bọn buôn người, hắn nói: "Trên xe lửa bọn buôn người chẳng lẽ cùng ngươi có quan hệ?"
Khương Mật cảm thấy Tần lão gia tử thật rất lợi hại, nàng gật đầu: "Là ta bắt bọn hắn lại."
Tần gia mọi người: ! ! !
Tần lão thái: "Chờ một chút, nhường ta vuốt một chút, ngươi ở trên xe lửa bắt bọn buôn người, bọn buôn người khai báo ổ điểm ở kinh thành, chạy trốn hai tên đi cướp xe buýt, lại bị ngươi bắt được."
Khương Mật gật đầu.
Tần lão gia tử: "Mật Mật, ngươi làm tất cả mọi chuyện, đều là đúng. Cảnh sát tử thương đều không liên quan gì đến ngươi, những chuyện ngươi làm đều là đúng, đáng giá tán dương."
Khương Mật nhìn Tần lão gia tử: "Ta không hối hận làm qua chuyện này, bọn buôn người bắt lấy càng nhiều càng tốt!"
Tần lão gia tử vui mừng gật đầu: "Ăn cơm trước, đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi bệnh viện quân khu."
Khương Mật: . . .
Tần lão gia tử: "Nếu là Khương Mật không có thực lực này, khẳng định là không may, nhưng mà Khương Mật có thực lực này, chính là chuyện tốt! Mật Mật, ta tin tưởng ngươi về sau nhất định là một cảnh sát tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận