Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh
Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 08: Cờ thưởng (length: 17560)
Lộp bộp, lại một giọt nước rơi vào mặt Khương Mật, lạnh buốt mát, thì ra trong mơ nước lại đến thế này...
Khương Ngưng: "Chúng ta dời giường một chút, trước cứ chịu tạm một đêm."
Hai tỷ muội đứng dậy dời giường đến bên cạnh, cũng không ảnh hưởng đến việc ngủ.
Khương ba nghe được động tĩnh, ở ngoài cửa hỏi: "Trong phòng dột mưa hả?"
Khương Ngưng: "Có chút dột, không sao. Ba, ba ngủ đi."
Khương ba: "Ừm." Lại trở về phòng ngủ tiếp.
Trong đêm mưa lớn, nhiệt độ cũng hạ xuống, hơi lạnh rất dễ chịu, Khương Mật rụt chăn, cùng Khương Ngưng sát gần vào nhau, trước khi ngủ còn đang nghĩ đến cái giếng kia.
Haizz, còn tưởng là cái kim thủ chỉ gì ghê gớm lắm.
Gái xuyên không niên đại văn thì phải có kim thủ chỉ chứ! Mà nàng thì sao?
Sáng sớm ngày thứ hai, trời đã tạnh, bầu trời xanh lam trong vắt, từng nhà bốc lên khói bếp lượn lờ, mặt trời đỏ ửng từ chân trời từ từ nhô lên, Khương Mật đánh răng ngắm cảnh, thật là đẹp một cách lạ thường.
Khương Trạch giẫm thang leo lên mái nhà sửa chỗ dột, Tiểu Tương Bao chân trần cùng mấy đứa nhỏ nghịch nước, trên đùi đều văng toàn bùn đất.
Thẩm Hoài Thành đạp xe tới, cũng không phải đến tay không, trên tay xách theo hai dải thịt ba chỉ rộng hai ngón tay, chừng hai cân, bên cạnh còn buộc hai khúc xương ống lớn đã cạo sạch thịt, Tiểu Tương Bao nhìn thấy thịt ba chỉ thì reo lên: "Nhị cô phu tới."
Chạy về phía Thẩm Hoài Thành, những đứa trẻ khác nhìn hai dải thịt ba chỉ mà thèm thuồng!
Tiểu Tương Bao có thịt ăn rồi.
Khương mẹ thấy hắn xách thịt thì cau mày: "Hoài Thành, lần sau mà còn mang đồ đến, thì con đừng qua nữa." Tiện tay kéo Tiểu Tương Bao ra: "Xem con bẩn chưa kìa, mau đi rửa chân rồi xỏ giày vào."
Thẩm Hoài Thành cười đưa đồ cho Khương mẹ: "Em út vừa xuất viện, con nghĩ nấu canh xương bồi bổ cho em."
Nghe mấy lời này cũng thấy dễ nghe.
Khương mẹ liếc hắn một cái, "Con cũng phải dành dụm tiền, sau này còn phải sống nữa chứ? Lần sau không được mang đồ tới."
Thẩm Hoài Thành: "Con đang dành đây, còn chờ kiếm vợ nữa."
Khương mẹ: ...
Khương Ngưng: "Vậy con cứ chờ đó đi."
Thẩm Hoài Thành tỏ vẻ mặt đáng thương, trong lòng biết, cưới xin đâu có nhanh thế, hai người mới xác định quan hệ yêu đương trong tháng này thôi mà, chuyện này phải từ từ, hắn ngẩng đầu nhìn Khương Trạch đang sửa nhà, "Nhị ca, có cần em lên giúp một tay không?"
Khương Trạch: "Vậy thì tốt rồi." Anh vá xong chỗ dột cẩn thận theo mái nhà trèo xuống.
Chờ vào nhà, Thẩm Hoài Thành đưa cờ thưởng cho Khương Mật: "Em xem cái này có được không?"
Khương Mật mở cờ thưởng, bên trái là đối tượng cảm ơn, là Phân xưởng Tuyên Truyền Khoa, ở giữa là tám chữ lớn mạ vàng, "Tinh thần Lôi Phong, thấy việc nghĩa hăng hái", bên phải là tên Khương Mật và thời gian.
"Không có đề tên sao?" Khương Mật hỏi.
Thẩm Hoài Thành: "Chủ nhiệm Tuyên Truyền Khoa có ân đề bạt đối với đồng chí Trương Vân Anh và Bành Dương, hiện tại đang là thời điểm then chốt bầu Phó xưởng trưởng, như vậy là tốt nhất."
Khương Mật lập tức hiểu, nàng giơ ngón tay cái, "Vận may thật tốt, cảm ơn nhị tỷ phu."
Chủ nhiệm Tuyên Truyền Khoa may mắn, nhà mình cũng may mắn, sau này Khương ba trong xưởng, xem như trên có người.
Thẩm Hoài Thành nhíu mày, cô em này thông minh thật đấy, hắn cười: "Người một nhà, khách sáo gì."
Khương Mật cười dựa vào vai Khương Ngưng: "Ha ha ha, tỷ phu đúng là chẳng khách sáo."
Khương Ngưng dậm chân hắn, Thẩm Hoài Thành vẻ mặt tươi cười khen Khương Mật: "Em út đúng là ngày càng xinh đẹp."
Khương Mật mừng ra mặt, mấy nốt mụn của nàng hết sạch rồi! Bây giờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ sáng sủa, tuy chưa hẳn đã là mỹ nhân, nhưng nhìn cũng là một cô em yếu ớt dễ thương, rất dễ khiến người ta muốn thương xót chăm sóc kiểu đó.
Khương ba còn đang kinh ngạc về chuyện bầu Phó xưởng trưởng, ông nói: "Muốn bầu Phó xưởng trưởng hả? Còn Tiết xưởng trưởng đâu?"
Thẩm Hoài Thành: "Tiết xưởng trưởng đã được điều lên kinh, vị trí Phó xưởng trưởng bỏ trống. Mà tin này còn chưa loan tin ra, con chỉ vô tình biết thôi. Chú, chú coi như chưa nghe thấy gì đi."
Ánh mắt Khương ba phức tạp, dường như đã hiểu ra, ông gật đầu một tiếng.
"Ba, thịt ba chỉ tỷ phu mang thế này thì nấu ăn gì nhỉ? Hay là làm sủi cảo đi. Chiều con dẫn Tiểu Tương Bao đi đào rau dại, tối chúng ta ăn sủi cảo rau tề thái, chắc chắn thơm. Tối tỷ phu cũng đến ăn nha." Khương Mật nói.
Thẩm Hoài Thành: "Vậy anh cũng nếm thử sủi cảo rau tề thái xem sao."
Khương ba: "Con đã sắp xếp hết rồi, còn hỏi ba làm gì?"
Khương Mật: "Con đoán ba cũng nghĩ vậy, có phải không?"
Mọi người: ...
Cả nhà cười cười nói nói ăn cơm, Khương mẹ nhìn Thẩm Hoài Thành, trong lòng cũng nghĩ, để hai đứa cưới sớm cũng tốt, người trẻ tuổi máu nóng, suốt ngày ở chung, khó tránh khỏi không kiềm chế được. Đến khi bà nhìn sang Khương Ngưng thì lại thấy Ngưng Ngưng chắc sẽ không vậy, con gái thứ hai này rất có chủ kiến.
Ăn cơm xong, mọi người mỗi người đi làm việc của mình, Khương Mật dẫn Tiểu Tương Bao và Khương Ái Quốc cùng đến phân xưởng may.
Lưu Vân vốn muốn đưa Tiểu Tương Bao đến quán cơm Quốc Doanh, sợ làm lỡ việc chính của Khương Mật. Khương Mật nói Tiểu Tương Bao ngoan ngoãn đáng yêu, dẫn đến phân xưởng cũng không sao.
Nhà cách phân xưởng may không xa, đi bộ hơn 20 phút là đến, trên đường Khương Ái Quốc chào hỏi người quen, đối phương đều hỏi Khương Mật đã khỏe hơn chút nào chưa? Rồi khen Khương Mật càng xinh xắn hẳn lên, còn gần như không nhận ra, cuối cùng hỏi Khương Mật đến phân xưởng may làm gì.
Cứ tưởng Khương Mật đến xin việc không đấy.
Bây giờ thì đâu có nhận người vào làm.
Khương Mật ngọt ngào chào hỏi mọi người, đồng thời khoe, là đồng chí Trương Vân Anh và Bành Dương Tuyên Truyền Khoa thấy việc nghĩa hăng hái đã cứu được mạng sống của mình, hôm qua cô ra viện, hôm nay đến để cảm tạ ân nhân cứu mạng.
Chuyện này, hôm qua không ít người trong phân xưởng đã biết rồi.
Mọi người khen ngợi hai đồng chí Tuyên Truyền Khoa, còn khuyên Khương Mật phải trân trọng sinh mạng mình.
Khương Mật lau nước mắt: "Lúc đó tôi cũng nhất thời nghĩ quẩn, sợ liên lụy thanh danh gia đình, gánh phải tai tiếng đó, cha mẹ tôi còn mặt mũi nào ra đường, anh chị tôi còn sao mà lấy vợ gả chồng."
Mọi người đi theo gật đầu, thầm nghĩ chuyện này đúng là dồn người vào chỗ chết mà.
Khương ba ở bên cạnh đỏ mắt, giơ tay áo lau nước mắt: "Tuyệt đối không thể tìm đến cái chết được."
Tiểu Tương Bao: "Cô út, không chết."
Mọi người lại được một phen khuyên nhủ, bèn hỏi con nhà ai mà hư hỏng vậy, sao lại bắt nạt Khương Mật, Khương Mật không trả lời, cứng ngắc chuyển chủ đề: "Đều tại con, để mọi người cũng khó chịu, chúng ta không nói những chuyện này nữa, hôm nay con đến cảm tạ hai đồng chí Tuyên Truyền Khoa, con rất vui."
Chờ Khương Mật dắt Tiểu Tương Bao theo Khương Ái Quốc đến Tuyên Truyền Khoa thì đã có không ít người đi theo bên cạnh, chủ nhiệm Tuyên Truyền Khoa Trần Cao Lĩnh đã nghe ngóng được tin, đang ngồi trong văn phòng chờ rồi, hắn nhấp một ngụm trà, xem nhật báo hôm nay, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những nội dung trên báo, hắn xem mãi cũng không vào đầu được.
Chỉ đang chờ Khương Ái Quốc dẫn con gái đến thôi.
Hôm qua Khương Ái Quốc đã đến một chuyến, một phen nước mắt nước mũi cảm ơn Vân Anh và Bành Dương, hai người trẻ tuổi, cuối cùng còn đến phòng chủ nhiệm cảm tạ hắn.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đặt ở thường ngày, cũng không coi là chuyện lớn, chỉ cần phát bằng khen cá nhân tiên tiến cho Trương Vân Anh và Bành Dương là coi như xong chuyện.
Nhưng bây giờ chuyện này liên quan đến việc bầu Phó xưởng trưởng! Mà hắn cũng đang trong danh sách ứng cử, cống hiến cho xưởng thì không ít, nhưng danh tiếng không nổi, thua công hội Liêu Vĩ Minh một bậc, hiện giờ, cơ hội để danh tiếng vang xa đã tới.
Khương Ái Quốc trước giờ không để lộ tài năng gì, bây giờ ngược lại khai thông rồi, tốt, rất tốt.
Hắn lắc đầu, ngâm nga vài câu hí khúc, bên ngoài náo nhiệt hẳn lên.
Đến rồi!
Khương Mật cầm theo thư cảm tạ và cờ thưởng đi vào Tuyên Truyền Khoa, Trương Vân Anh và Bành Dương vội mời nàng vào trong, Khương Mật trước tiên cảm ơn một phen, cúi đầu chào tràn đầy chân thành.
Trương Vân Anh: "Em gái, em mới ra viện, ở nhà dưỡng bệnh cho tốt đi."
Bành Dương: "Đồng chí Khương, chúng tôi cũng chỉ là tiện tay mà thôi, tôi tin rằng, bất kể là đồng chí nào của Tuyên Truyền Khoa, gặp phải chuyện như vậy, đều sẽ làm giống như tôi và đồng chí Trương thôi. Em đừng khách sáo thế, lo dưỡng bệnh cho tốt mới là quan trọng nhất."
Hai mắt Khương Mật rưng rưng: "Các đồng chí Tuyên Truyền Khoa người nào cũng là Lôi Phong sống cả."
Nàng không cao, nhìn thì yếu ớt, nhưng giọng nói không nhỏ.
Tiểu Tương Bao ở bên cạnh bi bô: "Lôi Phong sống."
Mọi người cũng hăng hái đi theo hô Lôi Phong sống.
Chẳng phải là Lôi Phong sống đó sao? Bọn họ cũng vì các đồng chí Tuyên Truyền Khoa tốt đẹp mà thấy kiêu ngạo.
Trần Cao Lĩnh trong văn phòng nghe mà ngứa ngáy trong lòng, bên ngoài hơi ồn ào, nghe không rõ lắm, nhưng lời của Khương Mật thì hắn nghe được.
Các đồng chí Tuyên Truyền Khoa người nào cũng là Lôi Phong sống!
Trần Cao Lĩnh vỗ đùi một cái, hay quá.
Khương Mật lại cúi đầu lần nữa: "Chị Vân Anh, anh Bành Dương, mạng của em là do hai anh chị cứu được, cũng là do hai anh chị khuyên nhủ em phải sống tốt, em thật không biết làm sao để cảm ơn, em có viết hai bức thư cảm tạ, cảm ơn hai vị ân nhân cứu mạng, lá thư này nhất định phải tự tay em giao cho hai đồng chí."
Cũng đem hai phong thư phân biệt giao cho Trương Vân Anh cùng Bành Dương.
Hai người thụ sủng nhược kinh, một lần thiện ý ra tay, phát triển cho tới bây giờ, hai người cũng là trong lòng bành trướng.
Trương Vân Anh cùng Bành Dương nói: "Ngươi bảo vệ tốt chính mình, về sau nếu là lại có người gây khó dễ ngươi, chúng ta vì ngươi xuất đầu."
Khương Mật: "Cám ơn Vân Anh tỷ, Bành Dương ca, ta về sau nhất định hướng Tuyên Truyền Khoa đồng chí học tập, làm một cái cứng cỏi dũng cảm đồng chí tốt." Lại nói: "Có thể mang ta đi cảm tạ lãnh đạo sao? Ta muốn đem mặt cờ thưởng này đưa cho lãnh đạo, cảm tạ hai vị đồng chí, cảm tạ Tuyên Truyền Khoa."
Trần Cao Lĩnh vừa vặn từ trong văn phòng đi ra, Bành Dương nói: "Khương tiểu đồng chí, đây chính là Tuyên Truyền Khoa Trần chủ nhiệm."
Khương Mật vành mắt đỏ bừng hướng Trần Cao Lĩnh cúi đầu: "Trần chủ nhiệm, cám ơn Tuyên Truyền Khoa ân cứu mạng, ta chết qua một lần, mới biết được sinh mệnh có thể quý, phần ân tình này, ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Ta về sau nhất định tu thân lập đức, làm một người đối với xã hội, đối quốc gia có ích."
Trần Cao Lĩnh tranh thủ thời gian đỡ dậy Khương Mật, đầu tiên là hỏi thăm tình trạng sức khỏe của nàng, căn dặn nàng dưỡng tốt thân thể, về sau yêu quý sinh mệnh vân vân.
Trương Vân Anh cùng Bành Dương chuyện cứu người dấu vết, Khương Ái Quốc hôm qua đã nói qua, Khương Mật nhiệm vụ hôm nay chính là cảm tạ.
Khương Mật hai tay dâng cờ thưởng đưa cho Trần Cao Lĩnh, tám chữ thiếp vàng lớn "Lôi Phong tinh thần, thấy việc nghĩa hăng hái làm" có vẻ đặc biệt chú mục, hai người đều là nước mắt đầm đìa.
Khương Ái Quốc cùng Tiểu Tương Bao càng khóc thảm rồi, mọi người vây xem cũng cảm động đỏ cả vành mắt, thật cảm động a. Tuyên Truyền Khoa đồng chí đều là Lôi Phong sống a, người một nhà Khương Ái Quốc cũng đều là thực xứng có ơn tất báo người trong sạch a.
Đưa xong cờ thưởng, Khương Mật lau lau nước mắt: "Xem ta, đến cảm tạ nhà máy bông vải kéo đây, lại trêu đến mọi người đi theo khó chịu, cũng chiếm dụng thời gian quý giá của mọi người."
Trần chủ nhiệm tại mọi người chứng kiến dưới, đem cờ thưởng treo ở vị trí chính giữa văn phòng, lại đưa Khương Mật ra văn phòng, dặn dò Khương Ái Quốc đưa Khương Mật về nhà, mấy ngày nay chiếu cố thật tốt Khương Mật.
Mọi người vây xem cũng nói: "Chiếu cố thật tốt tiểu khuê nữ, nhìn khuê nữ gầy, có thể thấy được trước đây ở trường học bị đại tội."
Đồng thời lại đem kẻ xấu khi dễ Khương Mật phê phán một trận.
Khương Mật xác thực không nói, Khương Ái Quốc hôm qua cũng che giấu cụ thể tên, nhưng mà loại chuyện này là không giấu được.
Giao cho thời gian liền tốt.
Chờ Khương Ái Quốc đem Khương Mật đưa đến hán môn miệng, mọi người cũng đều tản ra, Khương Ái Quốc còn nghẹn ngào nói ra: "Mật Mật, sinh mệnh có thể quý, về sau vô luận gặp phải chuyện gì, đều muốn nhớ kỹ bốn chữ này."
Có thể thấy được, đây là thật xúc động a.
Thời đại này phần lớn người thật giản dị thiện lương.
Khương Ái Đảng cưỡi xe đạp đi làm, nhìn thấy hai người, dừng lại: "Mật Mật, sao lại tới đây?"
Khương Mật: "Nhị thúc."
Tiểu Tương Bao: "Nhị gia."
Khương Ái Quốc: "Tuyên Truyền Khoa hai vị đồng chí cứu được Khương Mật, Khương Mật đến cảm tạ hai vị đồng chí."
Khương Ái Đảng: "Còn có việc này à? Hôm nào ta phải hỏi kỹ một chút, ta vội đi làm, đi vào trước." Hắn đạp một cái xe đạp, cưỡi xe đi.
Khương Ái Quốc nhíu mày: "Phát sinh chuyện lớn như vậy, Thư Âm đều không cùng trong nhà nói một tiếng?" Thậm chí, Khương Ái Đảng một câu Khương Mật thế nào được cứu sự tình cũng chưa từng hỏi.
Bất kể nói thế nào, người làm tổn thương Khương Mật thế nhưng là Khương Thư Âm đưa đến trước mặt Khương Mật.
Khương Mật nghĩ đến công việc của Khương Ái Đảng, là ở công hội nhà máy bông vải kéo làm việc, rất được hội trưởng công hội trọng dụng, không thiếu có liên quan đến chuyện tranh cử Phó xưởng trưởng, nàng nói: "Ba, ngươi những ngày gần đây, làm tốt công việc, những chuyện khác đều đừng quản. Ngươi nhanh đi đi làm đi, ta nhìn ngươi đi vào."
Khương Ái Quốc sờ sờ đầu Khương Mật, lại sờ sờ Tiểu Tương Bao, tiếp theo từ trong túi móc ra hai mao tiền, "Trời nóng, mua cái kem bơ ngọt miệng."
Khương Mật: "Ba, ngươi vậy mà lại giấu riêng tiền thuê nhà!"
Khuôn mặt tuấn tú của Khương Ái Quốc đỏ lên, "Tiểu hài tử gia, nói bậy gì đó!"
Khương Mật cùng Tiểu Tương Bao nhìn Khương Ái Quốc đi vào, cho đến khi không thấy được, Khương Mật cùng Tiểu Tương Bao mới rời đi: "Đi thôi, đi ăn kem rồi."
Trần Cao Lĩnh Tuyên Truyền Khoa đứng ở trong phòng làm việc, hướng về phía cờ thưởng xem đi xem lại, "Có phải treo lệch rồi không?" Hắn đưa tay lại sửa sang lại một phen, nhìn xem bên trái một hàng chữ, tạ: Tuyên Truyền Khoa nhà máy bông vải kéo, hắn thật sự càng xem càng thích.
Nhìn xem, thật là biết làm việc a!
Người một nhà Khương Ái Quốc đều biết cảm ân a, Khương Ái Quốc trầm mặc ít nói, nhưng khuê nữ của hắn xem xét chính là người thông minh.
Hắn nói: "Vân Anh. Bành Dương à, các ngươi về sau nên khuyên nhủ Khương tiểu đồng chí, cũng nên chiếu cố nàng, tiểu đồng chí này biết cảm ân như vậy, cũng đừng lại để cho những kẻ xấu kia ức hiếp."
Trương Vân Anh cùng Bành Dương tất nhiên là đồng ý, Trương Vân Anh nói: "Mật Mật ở trong trường học thường bị người ức hiếp, đều không có bạn bè, hôm qua lúc ta an ủi nàng, có nói đợi khi nàng tốt hơn rồi mang nàng leo núi ngắm mặt trời mọc, nàng vui mừng vành mắt cũng đỏ."
Bành Dương: "Khương tiểu đồng chí sắp xuống nông thôn chen ngang rồi, phải tranh thủ lúc trước khi nàng xuống nông thôn, chúng ta nhất định phải mang nàng đi leo núi ngắm mặt trời mọc."
Trần Cao Lĩnh như có điều suy nghĩ, xuống nông thôn chen ngang, đó chính là không có công việc.
Việc này cũng không khó, bất quá trước mắt, việc quan trọng nhất chính là tuyển cử Phó xưởng trưởng.
Hắn nói: "Tiểu đồng chí thân thể không tốt, ở nông thôn ở lâu, sợ là thân thể không chịu được." Lại liếc mắt nhìn Bành Dương.
Ý tứ ngầm: Ở nông thôn không ở lâu được đâu.
Người khỏi bệnh về thành xuống nông thôn chen ngang, nhất định phải có đơn vị tiếp nhận. Cái đơn vị này, hắn sẽ giúp để tâm.
Bất quá không phải bây giờ!
Bành Dương minh bạch: "Lần sau ta dặn dò Khương tiểu đồng chí dưỡng thân thể cho tốt."
Trần Cao Lĩnh chắp tay sau lưng trở về văn phòng.
Tuyên Truyền Khoa mọi người vui vẻ, bên công hội liền không vui, Liêu Vĩ Minh tức giận đến nỗi đập cả chén trà, hắn đã biết chuyện Khương Ái Quốc dẫn khuê nữ đi Tuyên Truyền Khoa đưa cờ thưởng, còn luôn miệng nói Tuyên Truyền Khoa đều là Lôi Phong sống!
Đây chẳng phải là đem công hội giẫm dưới chân sao?
"Khương Ái Đảng đâu? Bắt hắn tới đây cho ta. Nhà bọn họ không thể yên tĩnh một chút được à? Coi xưởng may như rạp hát sao? Mỗi ngày đến diễn một màn kịch?"
Khương Ái Đảng đến văn phòng, liền bị mắng một trận.
"Ngươi đây là muốn để ta làm hội trưởng cả đời à?"
Khương Ái Đảng ngạc nhiên một mặt, sao có thể được? Liêu Vĩ Minh không chuyển ổ, hắn làm sao làm hội trưởng được chứ!
Hắn căn bản không biết chuyện này, đến khi một nửa công nhân trong xưởng đều đang thảo luận chuyện này, đồng thời trong xưởng đã truyền ra tin Tuyên Truyền Khoa đều là Lôi Phong sống rồi.
Hắn cau mày, hừ lạnh một tiếng: "Tuyên Truyền Khoa lại chơi chiêu này, chúng ta công hội cũng có thể ai nấy đều là Lôi Phong sống."
Khương Ngưng: "Chúng ta dời giường một chút, trước cứ chịu tạm một đêm."
Hai tỷ muội đứng dậy dời giường đến bên cạnh, cũng không ảnh hưởng đến việc ngủ.
Khương ba nghe được động tĩnh, ở ngoài cửa hỏi: "Trong phòng dột mưa hả?"
Khương Ngưng: "Có chút dột, không sao. Ba, ba ngủ đi."
Khương ba: "Ừm." Lại trở về phòng ngủ tiếp.
Trong đêm mưa lớn, nhiệt độ cũng hạ xuống, hơi lạnh rất dễ chịu, Khương Mật rụt chăn, cùng Khương Ngưng sát gần vào nhau, trước khi ngủ còn đang nghĩ đến cái giếng kia.
Haizz, còn tưởng là cái kim thủ chỉ gì ghê gớm lắm.
Gái xuyên không niên đại văn thì phải có kim thủ chỉ chứ! Mà nàng thì sao?
Sáng sớm ngày thứ hai, trời đã tạnh, bầu trời xanh lam trong vắt, từng nhà bốc lên khói bếp lượn lờ, mặt trời đỏ ửng từ chân trời từ từ nhô lên, Khương Mật đánh răng ngắm cảnh, thật là đẹp một cách lạ thường.
Khương Trạch giẫm thang leo lên mái nhà sửa chỗ dột, Tiểu Tương Bao chân trần cùng mấy đứa nhỏ nghịch nước, trên đùi đều văng toàn bùn đất.
Thẩm Hoài Thành đạp xe tới, cũng không phải đến tay không, trên tay xách theo hai dải thịt ba chỉ rộng hai ngón tay, chừng hai cân, bên cạnh còn buộc hai khúc xương ống lớn đã cạo sạch thịt, Tiểu Tương Bao nhìn thấy thịt ba chỉ thì reo lên: "Nhị cô phu tới."
Chạy về phía Thẩm Hoài Thành, những đứa trẻ khác nhìn hai dải thịt ba chỉ mà thèm thuồng!
Tiểu Tương Bao có thịt ăn rồi.
Khương mẹ thấy hắn xách thịt thì cau mày: "Hoài Thành, lần sau mà còn mang đồ đến, thì con đừng qua nữa." Tiện tay kéo Tiểu Tương Bao ra: "Xem con bẩn chưa kìa, mau đi rửa chân rồi xỏ giày vào."
Thẩm Hoài Thành cười đưa đồ cho Khương mẹ: "Em út vừa xuất viện, con nghĩ nấu canh xương bồi bổ cho em."
Nghe mấy lời này cũng thấy dễ nghe.
Khương mẹ liếc hắn một cái, "Con cũng phải dành dụm tiền, sau này còn phải sống nữa chứ? Lần sau không được mang đồ tới."
Thẩm Hoài Thành: "Con đang dành đây, còn chờ kiếm vợ nữa."
Khương mẹ: ...
Khương Ngưng: "Vậy con cứ chờ đó đi."
Thẩm Hoài Thành tỏ vẻ mặt đáng thương, trong lòng biết, cưới xin đâu có nhanh thế, hai người mới xác định quan hệ yêu đương trong tháng này thôi mà, chuyện này phải từ từ, hắn ngẩng đầu nhìn Khương Trạch đang sửa nhà, "Nhị ca, có cần em lên giúp một tay không?"
Khương Trạch: "Vậy thì tốt rồi." Anh vá xong chỗ dột cẩn thận theo mái nhà trèo xuống.
Chờ vào nhà, Thẩm Hoài Thành đưa cờ thưởng cho Khương Mật: "Em xem cái này có được không?"
Khương Mật mở cờ thưởng, bên trái là đối tượng cảm ơn, là Phân xưởng Tuyên Truyền Khoa, ở giữa là tám chữ lớn mạ vàng, "Tinh thần Lôi Phong, thấy việc nghĩa hăng hái", bên phải là tên Khương Mật và thời gian.
"Không có đề tên sao?" Khương Mật hỏi.
Thẩm Hoài Thành: "Chủ nhiệm Tuyên Truyền Khoa có ân đề bạt đối với đồng chí Trương Vân Anh và Bành Dương, hiện tại đang là thời điểm then chốt bầu Phó xưởng trưởng, như vậy là tốt nhất."
Khương Mật lập tức hiểu, nàng giơ ngón tay cái, "Vận may thật tốt, cảm ơn nhị tỷ phu."
Chủ nhiệm Tuyên Truyền Khoa may mắn, nhà mình cũng may mắn, sau này Khương ba trong xưởng, xem như trên có người.
Thẩm Hoài Thành nhíu mày, cô em này thông minh thật đấy, hắn cười: "Người một nhà, khách sáo gì."
Khương Mật cười dựa vào vai Khương Ngưng: "Ha ha ha, tỷ phu đúng là chẳng khách sáo."
Khương Ngưng dậm chân hắn, Thẩm Hoài Thành vẻ mặt tươi cười khen Khương Mật: "Em út đúng là ngày càng xinh đẹp."
Khương Mật mừng ra mặt, mấy nốt mụn của nàng hết sạch rồi! Bây giờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ sáng sủa, tuy chưa hẳn đã là mỹ nhân, nhưng nhìn cũng là một cô em yếu ớt dễ thương, rất dễ khiến người ta muốn thương xót chăm sóc kiểu đó.
Khương ba còn đang kinh ngạc về chuyện bầu Phó xưởng trưởng, ông nói: "Muốn bầu Phó xưởng trưởng hả? Còn Tiết xưởng trưởng đâu?"
Thẩm Hoài Thành: "Tiết xưởng trưởng đã được điều lên kinh, vị trí Phó xưởng trưởng bỏ trống. Mà tin này còn chưa loan tin ra, con chỉ vô tình biết thôi. Chú, chú coi như chưa nghe thấy gì đi."
Ánh mắt Khương ba phức tạp, dường như đã hiểu ra, ông gật đầu một tiếng.
"Ba, thịt ba chỉ tỷ phu mang thế này thì nấu ăn gì nhỉ? Hay là làm sủi cảo đi. Chiều con dẫn Tiểu Tương Bao đi đào rau dại, tối chúng ta ăn sủi cảo rau tề thái, chắc chắn thơm. Tối tỷ phu cũng đến ăn nha." Khương Mật nói.
Thẩm Hoài Thành: "Vậy anh cũng nếm thử sủi cảo rau tề thái xem sao."
Khương ba: "Con đã sắp xếp hết rồi, còn hỏi ba làm gì?"
Khương Mật: "Con đoán ba cũng nghĩ vậy, có phải không?"
Mọi người: ...
Cả nhà cười cười nói nói ăn cơm, Khương mẹ nhìn Thẩm Hoài Thành, trong lòng cũng nghĩ, để hai đứa cưới sớm cũng tốt, người trẻ tuổi máu nóng, suốt ngày ở chung, khó tránh khỏi không kiềm chế được. Đến khi bà nhìn sang Khương Ngưng thì lại thấy Ngưng Ngưng chắc sẽ không vậy, con gái thứ hai này rất có chủ kiến.
Ăn cơm xong, mọi người mỗi người đi làm việc của mình, Khương Mật dẫn Tiểu Tương Bao và Khương Ái Quốc cùng đến phân xưởng may.
Lưu Vân vốn muốn đưa Tiểu Tương Bao đến quán cơm Quốc Doanh, sợ làm lỡ việc chính của Khương Mật. Khương Mật nói Tiểu Tương Bao ngoan ngoãn đáng yêu, dẫn đến phân xưởng cũng không sao.
Nhà cách phân xưởng may không xa, đi bộ hơn 20 phút là đến, trên đường Khương Ái Quốc chào hỏi người quen, đối phương đều hỏi Khương Mật đã khỏe hơn chút nào chưa? Rồi khen Khương Mật càng xinh xắn hẳn lên, còn gần như không nhận ra, cuối cùng hỏi Khương Mật đến phân xưởng may làm gì.
Cứ tưởng Khương Mật đến xin việc không đấy.
Bây giờ thì đâu có nhận người vào làm.
Khương Mật ngọt ngào chào hỏi mọi người, đồng thời khoe, là đồng chí Trương Vân Anh và Bành Dương Tuyên Truyền Khoa thấy việc nghĩa hăng hái đã cứu được mạng sống của mình, hôm qua cô ra viện, hôm nay đến để cảm tạ ân nhân cứu mạng.
Chuyện này, hôm qua không ít người trong phân xưởng đã biết rồi.
Mọi người khen ngợi hai đồng chí Tuyên Truyền Khoa, còn khuyên Khương Mật phải trân trọng sinh mạng mình.
Khương Mật lau nước mắt: "Lúc đó tôi cũng nhất thời nghĩ quẩn, sợ liên lụy thanh danh gia đình, gánh phải tai tiếng đó, cha mẹ tôi còn mặt mũi nào ra đường, anh chị tôi còn sao mà lấy vợ gả chồng."
Mọi người đi theo gật đầu, thầm nghĩ chuyện này đúng là dồn người vào chỗ chết mà.
Khương ba ở bên cạnh đỏ mắt, giơ tay áo lau nước mắt: "Tuyệt đối không thể tìm đến cái chết được."
Tiểu Tương Bao: "Cô út, không chết."
Mọi người lại được một phen khuyên nhủ, bèn hỏi con nhà ai mà hư hỏng vậy, sao lại bắt nạt Khương Mật, Khương Mật không trả lời, cứng ngắc chuyển chủ đề: "Đều tại con, để mọi người cũng khó chịu, chúng ta không nói những chuyện này nữa, hôm nay con đến cảm tạ hai đồng chí Tuyên Truyền Khoa, con rất vui."
Chờ Khương Mật dắt Tiểu Tương Bao theo Khương Ái Quốc đến Tuyên Truyền Khoa thì đã có không ít người đi theo bên cạnh, chủ nhiệm Tuyên Truyền Khoa Trần Cao Lĩnh đã nghe ngóng được tin, đang ngồi trong văn phòng chờ rồi, hắn nhấp một ngụm trà, xem nhật báo hôm nay, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những nội dung trên báo, hắn xem mãi cũng không vào đầu được.
Chỉ đang chờ Khương Ái Quốc dẫn con gái đến thôi.
Hôm qua Khương Ái Quốc đã đến một chuyến, một phen nước mắt nước mũi cảm ơn Vân Anh và Bành Dương, hai người trẻ tuổi, cuối cùng còn đến phòng chủ nhiệm cảm tạ hắn.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đặt ở thường ngày, cũng không coi là chuyện lớn, chỉ cần phát bằng khen cá nhân tiên tiến cho Trương Vân Anh và Bành Dương là coi như xong chuyện.
Nhưng bây giờ chuyện này liên quan đến việc bầu Phó xưởng trưởng! Mà hắn cũng đang trong danh sách ứng cử, cống hiến cho xưởng thì không ít, nhưng danh tiếng không nổi, thua công hội Liêu Vĩ Minh một bậc, hiện giờ, cơ hội để danh tiếng vang xa đã tới.
Khương Ái Quốc trước giờ không để lộ tài năng gì, bây giờ ngược lại khai thông rồi, tốt, rất tốt.
Hắn lắc đầu, ngâm nga vài câu hí khúc, bên ngoài náo nhiệt hẳn lên.
Đến rồi!
Khương Mật cầm theo thư cảm tạ và cờ thưởng đi vào Tuyên Truyền Khoa, Trương Vân Anh và Bành Dương vội mời nàng vào trong, Khương Mật trước tiên cảm ơn một phen, cúi đầu chào tràn đầy chân thành.
Trương Vân Anh: "Em gái, em mới ra viện, ở nhà dưỡng bệnh cho tốt đi."
Bành Dương: "Đồng chí Khương, chúng tôi cũng chỉ là tiện tay mà thôi, tôi tin rằng, bất kể là đồng chí nào của Tuyên Truyền Khoa, gặp phải chuyện như vậy, đều sẽ làm giống như tôi và đồng chí Trương thôi. Em đừng khách sáo thế, lo dưỡng bệnh cho tốt mới là quan trọng nhất."
Hai mắt Khương Mật rưng rưng: "Các đồng chí Tuyên Truyền Khoa người nào cũng là Lôi Phong sống cả."
Nàng không cao, nhìn thì yếu ớt, nhưng giọng nói không nhỏ.
Tiểu Tương Bao ở bên cạnh bi bô: "Lôi Phong sống."
Mọi người cũng hăng hái đi theo hô Lôi Phong sống.
Chẳng phải là Lôi Phong sống đó sao? Bọn họ cũng vì các đồng chí Tuyên Truyền Khoa tốt đẹp mà thấy kiêu ngạo.
Trần Cao Lĩnh trong văn phòng nghe mà ngứa ngáy trong lòng, bên ngoài hơi ồn ào, nghe không rõ lắm, nhưng lời của Khương Mật thì hắn nghe được.
Các đồng chí Tuyên Truyền Khoa người nào cũng là Lôi Phong sống!
Trần Cao Lĩnh vỗ đùi một cái, hay quá.
Khương Mật lại cúi đầu lần nữa: "Chị Vân Anh, anh Bành Dương, mạng của em là do hai anh chị cứu được, cũng là do hai anh chị khuyên nhủ em phải sống tốt, em thật không biết làm sao để cảm ơn, em có viết hai bức thư cảm tạ, cảm ơn hai vị ân nhân cứu mạng, lá thư này nhất định phải tự tay em giao cho hai đồng chí."
Cũng đem hai phong thư phân biệt giao cho Trương Vân Anh cùng Bành Dương.
Hai người thụ sủng nhược kinh, một lần thiện ý ra tay, phát triển cho tới bây giờ, hai người cũng là trong lòng bành trướng.
Trương Vân Anh cùng Bành Dương nói: "Ngươi bảo vệ tốt chính mình, về sau nếu là lại có người gây khó dễ ngươi, chúng ta vì ngươi xuất đầu."
Khương Mật: "Cám ơn Vân Anh tỷ, Bành Dương ca, ta về sau nhất định hướng Tuyên Truyền Khoa đồng chí học tập, làm một cái cứng cỏi dũng cảm đồng chí tốt." Lại nói: "Có thể mang ta đi cảm tạ lãnh đạo sao? Ta muốn đem mặt cờ thưởng này đưa cho lãnh đạo, cảm tạ hai vị đồng chí, cảm tạ Tuyên Truyền Khoa."
Trần Cao Lĩnh vừa vặn từ trong văn phòng đi ra, Bành Dương nói: "Khương tiểu đồng chí, đây chính là Tuyên Truyền Khoa Trần chủ nhiệm."
Khương Mật vành mắt đỏ bừng hướng Trần Cao Lĩnh cúi đầu: "Trần chủ nhiệm, cám ơn Tuyên Truyền Khoa ân cứu mạng, ta chết qua một lần, mới biết được sinh mệnh có thể quý, phần ân tình này, ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Ta về sau nhất định tu thân lập đức, làm một người đối với xã hội, đối quốc gia có ích."
Trần Cao Lĩnh tranh thủ thời gian đỡ dậy Khương Mật, đầu tiên là hỏi thăm tình trạng sức khỏe của nàng, căn dặn nàng dưỡng tốt thân thể, về sau yêu quý sinh mệnh vân vân.
Trương Vân Anh cùng Bành Dương chuyện cứu người dấu vết, Khương Ái Quốc hôm qua đã nói qua, Khương Mật nhiệm vụ hôm nay chính là cảm tạ.
Khương Mật hai tay dâng cờ thưởng đưa cho Trần Cao Lĩnh, tám chữ thiếp vàng lớn "Lôi Phong tinh thần, thấy việc nghĩa hăng hái làm" có vẻ đặc biệt chú mục, hai người đều là nước mắt đầm đìa.
Khương Ái Quốc cùng Tiểu Tương Bao càng khóc thảm rồi, mọi người vây xem cũng cảm động đỏ cả vành mắt, thật cảm động a. Tuyên Truyền Khoa đồng chí đều là Lôi Phong sống a, người một nhà Khương Ái Quốc cũng đều là thực xứng có ơn tất báo người trong sạch a.
Đưa xong cờ thưởng, Khương Mật lau lau nước mắt: "Xem ta, đến cảm tạ nhà máy bông vải kéo đây, lại trêu đến mọi người đi theo khó chịu, cũng chiếm dụng thời gian quý giá của mọi người."
Trần chủ nhiệm tại mọi người chứng kiến dưới, đem cờ thưởng treo ở vị trí chính giữa văn phòng, lại đưa Khương Mật ra văn phòng, dặn dò Khương Ái Quốc đưa Khương Mật về nhà, mấy ngày nay chiếu cố thật tốt Khương Mật.
Mọi người vây xem cũng nói: "Chiếu cố thật tốt tiểu khuê nữ, nhìn khuê nữ gầy, có thể thấy được trước đây ở trường học bị đại tội."
Đồng thời lại đem kẻ xấu khi dễ Khương Mật phê phán một trận.
Khương Mật xác thực không nói, Khương Ái Quốc hôm qua cũng che giấu cụ thể tên, nhưng mà loại chuyện này là không giấu được.
Giao cho thời gian liền tốt.
Chờ Khương Ái Quốc đem Khương Mật đưa đến hán môn miệng, mọi người cũng đều tản ra, Khương Ái Quốc còn nghẹn ngào nói ra: "Mật Mật, sinh mệnh có thể quý, về sau vô luận gặp phải chuyện gì, đều muốn nhớ kỹ bốn chữ này."
Có thể thấy được, đây là thật xúc động a.
Thời đại này phần lớn người thật giản dị thiện lương.
Khương Ái Đảng cưỡi xe đạp đi làm, nhìn thấy hai người, dừng lại: "Mật Mật, sao lại tới đây?"
Khương Mật: "Nhị thúc."
Tiểu Tương Bao: "Nhị gia."
Khương Ái Quốc: "Tuyên Truyền Khoa hai vị đồng chí cứu được Khương Mật, Khương Mật đến cảm tạ hai vị đồng chí."
Khương Ái Đảng: "Còn có việc này à? Hôm nào ta phải hỏi kỹ một chút, ta vội đi làm, đi vào trước." Hắn đạp một cái xe đạp, cưỡi xe đi.
Khương Ái Quốc nhíu mày: "Phát sinh chuyện lớn như vậy, Thư Âm đều không cùng trong nhà nói một tiếng?" Thậm chí, Khương Ái Đảng một câu Khương Mật thế nào được cứu sự tình cũng chưa từng hỏi.
Bất kể nói thế nào, người làm tổn thương Khương Mật thế nhưng là Khương Thư Âm đưa đến trước mặt Khương Mật.
Khương Mật nghĩ đến công việc của Khương Ái Đảng, là ở công hội nhà máy bông vải kéo làm việc, rất được hội trưởng công hội trọng dụng, không thiếu có liên quan đến chuyện tranh cử Phó xưởng trưởng, nàng nói: "Ba, ngươi những ngày gần đây, làm tốt công việc, những chuyện khác đều đừng quản. Ngươi nhanh đi đi làm đi, ta nhìn ngươi đi vào."
Khương Ái Quốc sờ sờ đầu Khương Mật, lại sờ sờ Tiểu Tương Bao, tiếp theo từ trong túi móc ra hai mao tiền, "Trời nóng, mua cái kem bơ ngọt miệng."
Khương Mật: "Ba, ngươi vậy mà lại giấu riêng tiền thuê nhà!"
Khuôn mặt tuấn tú của Khương Ái Quốc đỏ lên, "Tiểu hài tử gia, nói bậy gì đó!"
Khương Mật cùng Tiểu Tương Bao nhìn Khương Ái Quốc đi vào, cho đến khi không thấy được, Khương Mật cùng Tiểu Tương Bao mới rời đi: "Đi thôi, đi ăn kem rồi."
Trần Cao Lĩnh Tuyên Truyền Khoa đứng ở trong phòng làm việc, hướng về phía cờ thưởng xem đi xem lại, "Có phải treo lệch rồi không?" Hắn đưa tay lại sửa sang lại một phen, nhìn xem bên trái một hàng chữ, tạ: Tuyên Truyền Khoa nhà máy bông vải kéo, hắn thật sự càng xem càng thích.
Nhìn xem, thật là biết làm việc a!
Người một nhà Khương Ái Quốc đều biết cảm ân a, Khương Ái Quốc trầm mặc ít nói, nhưng khuê nữ của hắn xem xét chính là người thông minh.
Hắn nói: "Vân Anh. Bành Dương à, các ngươi về sau nên khuyên nhủ Khương tiểu đồng chí, cũng nên chiếu cố nàng, tiểu đồng chí này biết cảm ân như vậy, cũng đừng lại để cho những kẻ xấu kia ức hiếp."
Trương Vân Anh cùng Bành Dương tất nhiên là đồng ý, Trương Vân Anh nói: "Mật Mật ở trong trường học thường bị người ức hiếp, đều không có bạn bè, hôm qua lúc ta an ủi nàng, có nói đợi khi nàng tốt hơn rồi mang nàng leo núi ngắm mặt trời mọc, nàng vui mừng vành mắt cũng đỏ."
Bành Dương: "Khương tiểu đồng chí sắp xuống nông thôn chen ngang rồi, phải tranh thủ lúc trước khi nàng xuống nông thôn, chúng ta nhất định phải mang nàng đi leo núi ngắm mặt trời mọc."
Trần Cao Lĩnh như có điều suy nghĩ, xuống nông thôn chen ngang, đó chính là không có công việc.
Việc này cũng không khó, bất quá trước mắt, việc quan trọng nhất chính là tuyển cử Phó xưởng trưởng.
Hắn nói: "Tiểu đồng chí thân thể không tốt, ở nông thôn ở lâu, sợ là thân thể không chịu được." Lại liếc mắt nhìn Bành Dương.
Ý tứ ngầm: Ở nông thôn không ở lâu được đâu.
Người khỏi bệnh về thành xuống nông thôn chen ngang, nhất định phải có đơn vị tiếp nhận. Cái đơn vị này, hắn sẽ giúp để tâm.
Bất quá không phải bây giờ!
Bành Dương minh bạch: "Lần sau ta dặn dò Khương tiểu đồng chí dưỡng thân thể cho tốt."
Trần Cao Lĩnh chắp tay sau lưng trở về văn phòng.
Tuyên Truyền Khoa mọi người vui vẻ, bên công hội liền không vui, Liêu Vĩ Minh tức giận đến nỗi đập cả chén trà, hắn đã biết chuyện Khương Ái Quốc dẫn khuê nữ đi Tuyên Truyền Khoa đưa cờ thưởng, còn luôn miệng nói Tuyên Truyền Khoa đều là Lôi Phong sống!
Đây chẳng phải là đem công hội giẫm dưới chân sao?
"Khương Ái Đảng đâu? Bắt hắn tới đây cho ta. Nhà bọn họ không thể yên tĩnh một chút được à? Coi xưởng may như rạp hát sao? Mỗi ngày đến diễn một màn kịch?"
Khương Ái Đảng đến văn phòng, liền bị mắng một trận.
"Ngươi đây là muốn để ta làm hội trưởng cả đời à?"
Khương Ái Đảng ngạc nhiên một mặt, sao có thể được? Liêu Vĩ Minh không chuyển ổ, hắn làm sao làm hội trưởng được chứ!
Hắn căn bản không biết chuyện này, đến khi một nửa công nhân trong xưởng đều đang thảo luận chuyện này, đồng thời trong xưởng đã truyền ra tin Tuyên Truyền Khoa đều là Lôi Phong sống rồi.
Hắn cau mày, hừ lạnh một tiếng: "Tuyên Truyền Khoa lại chơi chiêu này, chúng ta công hội cũng có thể ai nấy đều là Lôi Phong sống."
Bạn cần đăng nhập để bình luận