Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 70: (2) (length: 14303)

Người trong nhóm cũng khoe Dương Giai Hòa cùng Khương Mật, chuyện này nếu là ở trong thành phố công việc tốt, bọn họ đại đội có thể dính lây chút danh thơm có thể được nhiều lắm. Hiến lương, nhiệm vụ lợn, bình chọn ưu tú đại đội những đại sự này, bọn họ đại đội đều có thể được ưu đãi, mặt khác đại đội muốn ức hiếp bọn họ, vậy cũng phải hảo hảo cân nhắc một chút.
Nếu trong nhà có chuyện gì, một đại đội cũng có tiếng nói hơn.
Đây chính là đại hảo sự.
Trương Xuân Miêu ghen tị đến mức mũi đều lệch, nếu con trai con dâu của nàng có thể đi làm trong huyện thì tốt biết bao a. Khương Mật sao mà vận may tốt đến vậy?
Ban đêm, Thôi Hội Phương đem con gà mái mập nhất trong ổ bắt ra giết, buổi tối làm một bàn thức ăn ngon chúc mừng đại hỷ sự này.
Còn để lại một cái đùi gà lớn chưa chặt ra, chuyên môn múc vào chén của Khương Mật. Thôi Hội Phương nói: "Mật Mật, con thật đúng là phúc tinh của nhà ta."
Chờ ăn cơm xong, Dương Giai Hòa đưa Khương Mật trở về, trên đường, Khương Mật hỏi: "Ngươi muốn đi chỗ nào?" Dương Giai Hòa: "Ta còn có thể chọn sao? Chỗ nào muốn ta cũng không tệ rồi."
Khương Mật kiễng chân véo mặt Dương Giai Hòa: "Ngươi muốn đi chỗ nào, khẳng định là có thể đi chỗ đó. Ta dẫn ngươi cùng nhau học! Còn có nửa tháng nữa, thời gian kịp mà."
Dương Giai Hòa cười: "Tốt, ngươi dẫn ta học, vậy ta cố gắng thi đậu thị ủy, còn ngươi thì sao?"
Khương Mật: "Ta thi cục công an."
Nàng có không gian, có Tiểu Thủy Tích, có thể tự vệ, cũng có thể bảo vệ người khác, hẳn là dùng lợi thế này làm những việc có ý nghĩa hơn. Dương Giai Hòa đưa tay ôm nàng, "Vậy thỉnh Tiểu Khương lão sư hảo hảo dạy ta học tập." Khương Mật vừa về đến điểm thanh niên trí thức đã bị Trần Tích và đám người vây quanh, chúc mừng nàng có thể trở về thành.
Tuy nói phải thi cử, nhưng mọi người đều cảm thấy Khương Mật nhất định có thể thi đậu.
Ngày kế tiếp, người ở điểm thanh niên trí thức dậy rất sớm, ăn vội chút điểm tâm, cùng nhau hướng huyện đi, chuẩn bị đến lò mổ lão Đồ xem người Hạnh Hoa đại đội và Tiếu gia trại ăn súng thế nào.
Khương Miểu và Hổ Tử mấy đứa trẻ con cũng rất muốn đi cùng, bất quá bọn chúng phải đi học. Người lớn đều dặn bọn chúng phải đi học, không cho chúng đi xem náo nhiệt lò mổ.
Trẻ con không cần góp những chuyện ồn ào như vậy.
Dương Giai Hòa đạp xe chở Khương Mật, sau khi đến nơi, trước tiên giấu xe vào chỗ kín dưới một thân cây lớn, sau đó đi đến lò mổ, bọn họ đến đã sớm, nhưng sân trước lò mổ đã vây đầy người, bộ đội vây khu vực ở giữa lại, không cho dân thường vào.
Phạm nhân vẫn chưa bị kéo đến.
Khương Mật muốn tìm một cây leo cao một chút trèo lên nhìn, đến xem gốc cây trước, trên cây cũng toàn là người, không có chỗ tốt.
Khương Mật ghen tị chiều cao của Dương Giai Hòa, ngay cả khi đứng ở phía sau cũng có thể nhìn thấy! Nàng kéo Dương Giai Hòa, nhờ hắn nhấc nàng lên để nhìn xem phía trước có những gì.
Dương Giai Hòa liền nhấc nàng lên cho nhìn, hiện tại cũng chưa có phạm nhân, phía trước vùng vây không có gì cả.
Đến khoảng mười một giờ rưỡi, ở đằng xa xuất hiện ba chiếc xe tải quân sự, lính trước tiên nhảy xuống xe, sau đó áp giải phạm nhân xuống xe theo.
Dẫn đầu là Tiêu Khai Dương, trên cổ hắn đeo một cái bảng to, dùng bút đỏ viết chữ Tiêu Khai Dương, bên cạnh là một chuỗi chữ nhỏ, đó là tội của hắn, vì tội quá nhiều, chữ cũng tương đối nhỏ, nhìn không rõ lắm.
Phía sau là một đám người Tiếu gia trại, cũng đều đeo bảng hiệu, từng người đều khom người, run lẩy bẩy, mặc kệ trước kia có bao nhiêu uy phong, một lát nữa đã kề súng, bây giờ sợ đến cực điểm.
Mấy tên nhát gan hơn, trực tiếp sợ đến tè ra quần, chân run đi không vững, bị lính khiêng đến một bãi đất hoang phía sau lò mổ.
Những người này đều quỳ trên đất chờ xử bắn.
Khoảng thời gian chờ đợi cái chết là lúc thống khổ nhất, cũng là đáng sợ nhất. Phàm là còn có thể sống, thì không ai muốn chết cả.
Bọn chúng khóc lóc sám hối, muốn được sống. Đáng tiếc, đã muộn.
Đúng lúc này, một chuỗi tiếng pháo nổ vang lên, tiếp theo lại mấy tràng pháo, chúc mừng những tên ác bá này sắp lên đường.
Khương Mật được Dương Giai Hòa nhấc lên, nhìn vô cùng rõ ràng, trên đất quỳ một loạt ác bá, trước kia ngông cuồng bao nhiêu, bây giờ thì co rúm bấy nhiêu, chính là Tiêu Khai Dương, lúc này cũng vừa sợ vừa hận.
Đến lúc mười hai giờ bốn mươi lăm phút, sau tiếng còi tử vang lên, trước một loạt tiếng súng, Dương Giai Hòa thả Khương Mật xuống.
Từng phạm nhân quỳ gối ở lò mổ đều đầu nở hoa, óc và máu cùng nhau chảy ra, ngã xuống trên bãi cỏ, nhuộm đỏ cả một vùng. Tiếp đó là hàng loạt tiếng khóc than, tiếng thét chói tai và cả những tiếng nôn mửa.
Có người là người thân của những người bị kề súng, có người là dân chúng bị hoảng sợ, nhìn thấy cảnh máu tanh như vậy, chắc chắn sẽ gặp ác mộng mấy ngày. Càng nhiều người đang reo hò nhảy cẫng, nói thẳng ác giả ác báo, lúc này chỉ muốn hát vang một khúc! Lính kiểm tra xem phạm nhân đã chết chưa, nếu chưa chết, phải bắn bù thêm một phát.
Người chết rồi, người nhà có thể đến nhận xác, nếu không ai nhận, quân đội sẽ kéo xác đi hỏa táng, đó là chuyện sau đó.
Mọi người lần lượt rời đi, Dương Giai Hòa cùng Khương Mật đi lấy xe đạp, lúc này người quá nhiều, không thể đạp xe được, chỉ có thể theo đám người đẩy xe, đến chỗ vắng người hơn, Dương Giai Hòa mới lên xe đạp.
Hai người không về đại đội, mà đi thẳng vào huyện.
Đi chụp ảnh trước, mấy ngày nay đến đã chụp được mười tấm ảnh, đều là ảnh chụp chung của hai người, Khương Mật từng tấm lật xem, Dương Giai Hòa mặc áo sơ mi trắng, nàng mặc váy dài màu hồng cánh sen viền lá sen, hai người đều cười đặc biệt tươi, vô cùng đẹp đôi.
Tiếp theo hai người đến bưu điện, Khương Mật lần lượt bỏ mấy tấm ảnh vào trong phong bì, dán kín phong bì, rồi mua tem dán lên. Mua rất nhiều tem, toàn bộ tem mới ra đều mua.
Mua cả bộ!
Nàng không biết sau này những con tem đó sẽ tăng giá, mỗi lần gửi thư, nhìn thấy tem mới, đều sẽ mua. Mua hết toàn bộ, nhất định có thể mua đúng.
Thỉnh thoảng gặp con tem nào đặc biệt, trực tiếp mua luôn mấy bộ.
Tiếp theo những thứ cần gửi cũng lần lượt gửi đi.
Mỗi túi đồ đều không khác mấy, một cân nấm mèo, một cân táo khô, một cân quả óc chó, quan trọng nhất là hộp sắt đựng rượu thuốc.
Cho nhà nhiều rượu thuốc một chút, đóng vào hai hộp sắt.
Dương Giai Hòa hỏi: Thím chú có khi nào không muốn cho ngươi ở nông thôn?
Khương Mật cười: Ngươi sợ chuyện này?
Dương Giai Hòa gật đầu: Tất nhiên là sợ.
Khương Mật giơ tay xoa đầu Dương Giai Hòa: "Ngươi đẹp trai như vậy, cha mẹ ta nhất định thích, ta trong thư cũng nói rất nhiều rất nhiều lời hay về ngươi đấy."
Sau khi đồ và thư đã gửi hết, Khương Mật lại gửi một bức điện báo, đại khái nói sơ qua chuyện mình muốn đính hôn, cũng để người nhà yên tâm, cũng không cần đến, nàng sẽ về nhà một chuyến trước khi nhị tỷ kết hôn.
Sở dĩ gửi điện báo là sợ thư gửi về chậm quá. Nàng vẫn hy vọng người nhà biết chuyện này trước khi nàng đính hôn.
Nhân viên bưu điện thấy Khương Mật một lúc gửi nhiều thư và nhiều đồ như vậy thì vô cùng ngạc nhiên, chờ nhìn thấy tên Khương Mật, nhân viên bưu điện liền nói: "Cô là Khương Mật? Có đồ bưu kiện của cô đây, cô muốn mang về hôm nay hay là đợi mấy ngày nữa mang xuống giao ở đại đội?"
Người bưu điện đều biết Khương Mật, mỗi ngày trong bưu điện có không ít đồ, nhưng chắc chắn không có ai nhận được nhiều đồ gửi như Khương Mật. Lần nào cũng là từ rất nhiều nơi gửi đến.
Khương Mật cười: Thúc ơi, không cần làm phiền mang xuống đâu ạ, chiều cháu về đại đội thì đến lấy ạ.
Nhân viên bưu điện nói: "Được."
Khương Mật nhìn Dương Giai Hòa ăn cũng rất ngon, còn khen anh có tâm lý vững vàng.
Dương Giai Hòa: "Ta cũng không nhìn kỹ."
Bên cạnh một bàn người mặt mày xanh mét, ăn đều là đồ chay, thấy hai người Khương Mật ăn cơm chan thịt kho tàu, một người đội mũ không nhịn được, trực tiếp che miệng chạy ra ngoài nôn mửa.
Khương Mật gắp miếng thịt kho tàu cắn một cái, nàng và Dương Giai Hòa thì thầm nhỏ giọng: "Cũng có phải ăn óc heo hay đậu phụ đâu, sao món thịt kho tàu này cũng liên tưởng ra thứ đó được nhỉ?"
Sau khi ăn cơm xong, hai người lại đi xem phim, phim thời đó đều là các vở kịch nổi tiếng và kịch kháng chiến, không có phim tình cảm gì, bất quá rạp chiếu phim môi trường không giống nhau, đen như mực, rất thích hợp nắm tay vòng eo hôn môi vụng trộm, lén lút yêu đương.
Dương Giai Hòa kéo Khương Mật xuống hàng ghế cuối ngồi, người ở đó ít. Thời đại này, mọi người đều thích ngồi phía trên.
Chờ phim chiếu, hai thanh niên mười bảy mười tám tuổi từ phía trước đi xuống, ngồi ngay cạnh Dương Giai Hòa, tay hai người đều cầm bình nước ngọt đá, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Dương Giai Hòa và Khương Mật.
Dương Giai Hòa: . . .
Một thanh niên đụng đụng Dương Giai Hòa: "Sao anh ngồi lùi sâu xuống dưới vậy? Xem phim ở đây có thoải mái không?"
Một thanh niên đội mũ nói: "Hai người các người chạy xuống sau này, có phải muốn làm chuyện gì đó không?" Còn cười khanh khách hai tiếng, "Hay là hai ta ngồi bên cạnh cho vui nhé?"
Thanh niên đội mũ này chính là người lúc ở quán cơm quốc doanh ăn rau mà nôn ra kia.
Hai người này thật đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, cố ý lảng vảng trước mặt các cặp tình nhân.
Dương Giai Hòa nói: "Ta sợ máu, thích ngồi dựa vào sau một chút." Chụp mũ thanh niên trề môi: "Điện ảnh có gì đáng sợ."
Dương Giai Hòa: "Đạn xuyên qua đầu óc, mang theo não và máu văng ra trong nháy mắt, đáng sợ."
Hai thanh niên mặt đều tái rồi, mũ thanh niên lại bắt đầu buồn nôn.
Khương Mật: "Uống nhanh chút nước ngọt ép một chút, đừng phun ra." Lại cầm một quả hạch đào, Giai Hòa ca, giúp ta bóp nát quả hạch đào, ta muốn ăn nhân hạch đào từ trong.
Dương Giai Hòa tiếp quả hạch đào, trực tiếp ấn nát, đưa nhân hạch đào cho Khương Mật. Khương Mật: "Đồng chí, hai người các ngươi ăn hạch đào không? Hạch đào và đại não tương đối giống, bổ não."
Hai thanh niên: ! ! !
"Ọe ọe ọe!"
Mũ thanh niên: "Ngươi cố ý!"
Khương Mật: Cố ý để ngươi làm phiền chúng ta bên cạnh à?
Rất nhanh, điện ảnh bắt đầu, đây là phim kháng chiến, đủ loại đạn bay, Dương Giai Hòa thỉnh thoảng miêu tả một chút, hai thanh niên kia dứt khoát không nhìn điện ảnh, nhìn chằm chằm Dương Giai Hòa nghiến răng: "Ngươi kể chuyện thật là có ý gì."
Dương Giai Hòa: "Đa tạ khích lệ." Hắn thoải mái nắm tay Khương Mật, tiếp tục xem phim.
Cả buổi xem phim, Dương Giai Hòa cũng biết hai người này là từ thành phố đến, chuyên đến xem cảnh bắn chết người, để vượt qua nỗi sợ hãi, lại đi xem một hồi phim kháng chiến.
Chờ phim kết thúc xong, Dương Giai Hòa lại mở mấy quả hạch đào, hỏi Khương Mật có ăn không.
Khương Mật ghé vào mặt Dương Giai Hòa hôn hắn một cái, cám ơn Giai Hòa ca. Hai người là người yêu đàng hoàng, người ngồi phía sau mới là tư tưởng.
Hai thanh niên: ! ! !
Dương Giai Hòa và Khương Mật xem phim xong lại đi bưu điện lấy đồ, đồ đạc năm sáu bao lớn, treo ở sau yên xe, đầy ắp. Dương Giai Hòa đệm tấm nệm lên trước rồi vác, lần này Khương Mật ngồi phía trước.
Đợi đến khi về đến nhà, người trong đại đội nhìn thấy Khương Mật lại mang về nhiều đồ như vậy, vậy mà cảm thấy quen thuộc, người nhà Khương Mật thật quá sủng nàng.
Dương Giai Hòa thật sự là gặp may, có thể cưới được cô vợ tốt như vậy. Khương Mật đến điểm thanh niên trí thức xong, trước tiên xem thư.
Thư đầu tiên là thư nhà gửi tới. Là chữ viết của chị cả. Kể một chút tình hình trong nhà, mọi người đều rất tốt.
Lại nói nàng hiện tại đã đi làm ở bến xe, lúc đó cũng là một phen quanh co, lúc mới đầu có tin tức truyền tới nói nàng là kẻ xấu trốn tránh lao động nông thôn, thanh danh bị ảnh hưởng, còn có đồng chí ở điểm thanh niên trí thức đến hỏi thăm tình hình khôi phục, bảo nàng sớm ngày xuống nông thôn tiếp tục lao động, nàng suýt chút nữa không thể vào làm, đúng lúc này, nàng nhận được giấy khen và tiền thưởng do huyện gửi tới.
Nàng trực tiếp từ kẻ xấu trốn tránh lao động biến thành đồng chí tốt dũng cảm kiên cường. Cũng thuận lợi vào làm ở bến xe, các đồng nghiệp đều rất tốt, cũng rất chiếu cố nàng, khiến Khương Mật yên tâm.
Lại hỏi Khương Mật lúc nào có thể về nhà? Anh cả ngày 1 tháng 10 cũng sẽ về, hy vọng cả nhà có thể đoàn tụ. Tâm ý của những người khác cơ bản đều là quan tâm Khương Mật, hy vọng nàng có thể sớm ngày về thành.
Khương Mật xem lại một chút đồ ăn uống rồi, lấy ra một chút cùng mọi người chia sẻ, số còn lại đều bỏ vào trong rương. Chuyện nuôi dê của Dương Giai Hòa cũng bắt đầu giao cho Dương Giai Cộng, chuyện nhỏ nhặt thì quá nhỏ, chỉ có thể phụ giúp. Còn công việc ở trại nuôi heo, là thông qua bốc thăm quyết định, Đinh An Khang vô cùng may mắn rút trúng. Khương Mật và Dương Giai Hòa bắt đầu ôn tập, nếu muốn thi thì nhất định phải thi được vị trí thứ nhất.
Nguyên chủ vừa tốt nghiệp trung học, kiến thức cấp ba vẫn còn nhớ rất rõ, Khương Mật ôm sách vở xem qua một lần, làm một cô Khương giáo viên nghiêm túc phụ trách, nhưng mà rất nhanh nàng phát hiện, có đôi khi gặp phải những bài khó không làm được, Dương Giai Hòa có thể dễ dàng dạy nàng.
Hơn nữa, hắn cái gì cũng biết! ! !
Khương Mật: "Ngươi không phải không thi đỗ cấp ba sao?"
Dương Giai Hòa: "Ta chỉ là không thi đỗ, chứ không phải là không biết."
Khương Mật: ? ? ?.
Bạn cần đăng nhập để bình luận