Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 70: (2) (length: 8039)

Khương Mật vững vàng ngã vào trong ngực Dương Giai Hòa: "Ngươi tới đón ta rồi."
Dương Giai Hòa cười cười: "Đón ngươi trở về." Hắn mặc dù rất muốn ôm Khương Mật như vậy, nhưng vẫn là buông nàng xuống.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà của Khương Mật mang theo chút phúng phính trẻ con, dường như mập lên một chút, có thể thấy được về nhà một chuyến, sống rất thoải mái.
Chờ ra nhà ga, đi ăn cơm ở quán cơm Quốc Doanh trước.
Khương Mật ăn cơm hai ngày trên xe lửa, hiện tại đặc biệt muốn uống chút canh, muốn ăn đồ đậm vị, đến quán cơm, gọi ba bát canh gà mì và một phần cá luộc.
Lúc chờ cơm, Dương Giai Hòa lén nắm tay Khương Mật, nắm rất chặt.
Khương Mật mím môi cười khẽ, nhỏ giọng hỏi: "Nhớ ta sao?"
Dương Giai Hòa: "Mẹ ta nói ta gầy đi."
Khương Mật ngẩn người một thoáng, sau đó kịp phản ứng, đây là nói muốn nàng nghĩ đến gầy sao? Nàng nhìn chằm chằm mặt Dương Giai Hòa, tỉ mỉ xem đi xem lại, "Đại khái có lẽ gầy?"
Dương Giai Hòa: "Bỏ đi đại khái có lẽ cùng chào hỏi."
Khương Mật ha ha ha ha, sau đó nói: "Ta cũng gầy!"
Dương Giai Hòa nhìn khuôn mặt nhỏ phúng phính trẻ con của Khương Mật: "Trở về bồi bổ thêm."
Chờ canh gà mì lên, Dương Giai Hòa gắp hết thịt gà trong chén cho Khương Mật: "Ăn nhiều một chút."
Chờ ăn được một nửa canh gà mì, cá luộc cũng làm xong, trên mặt đều là ớt quả cùng hoa tiêu tê dại, nàng gắp một đũa lát cá, vị cay tê thỏa mãn vị giác.
Ăn cơm xong, trực tiếp về Dương gia câu.
Khương Miểu ngồi ở sau xe, Khương Mật ngồi ở trước xà ngang, nàng đưa tay ôm eo Dương Giai Hòa, nhịn không được nhéo nhéo, xúc cảm rất tốt!
Trên đường, Dương Giai Hòa kể cho Khương Mật nghe chuyện trong đại đội bây giờ.
Chủ yếu là chuyện trường học, bây giờ trường học đã xây xong, bây giờ chuyện được bàn luận nhiều nhất trong đại đội chính là hiệu trưởng trường học và lão sư.
Mọi người chắc chắn không dám nghĩ đến chức hiệu trưởng, nhưng lão sư thì chắc là có thể nghĩ đến.
Trong đại đội có mấy người là học sinh cấp ba, hơn phân nửa thanh niên trí thức cũng là học sinh cấp ba, bây giờ cũng bắt đầu cầm sách giáo khoa ra học.
Nếu như có thể trở thành lão sư, vậy cũng không cần xuống đất làm việc, mỗi tuần có một ngày nghỉ ngơi, còn có thể hàng tháng cầm tiền lương, ở trong đại đội cũng có thể được người tôn kính, công việc tốt biết bao!
Khương Mật: "Giai Nhân tỷ giờ đi làm xa như vậy, đợi đến mùa đông, cũng bất tiện quá. Chi bằng về đại đội chúng ta, làm hiệu trưởng!"
Dương Giai Hòa cúi đầu nhìn Khương Mật, "Ngươi cũng thật dám nghĩ, nhị tỷ tư lịch không đủ, phần lớn hiệu trưởng sẽ được điều từ huyện về, bất quá chủ nhiệm thì vẫn có thể tranh thủ."
Khương Mật gật đầu, chủ nhiệm cũng không tệ, từng bước một, lại hỏi Hứa Niệm Nhi thế nào rồi.
Dương Giai Hòa: "Hứa đồng chí trở về, bất quá ta không tiếp xúc với nàng nhiều, nghe Văn Thần nói vài câu, nàng cắt đứt liên lạc với người nhà, về sau chỉ xem như không có người nhà mẹ đẻ."
Chuyện tốt! ! ! !
Chân cha của Chiêu Đệ là đồ bỏ!
Đến đường thôn quê, thật yên tĩnh, cũng không có ai, Khương Mật kéo áo Dương Giai Hòa: "Cúi đầu xuống."
Dương Giai Hòa cúi đầu, Khương Mật ngẩng mặt hôn hắn một cái.
Vui vẻ!
Rất nhanh liền đến đại đội, gặp không ít người đang tụ dưới cây liễu đầu thôn nói chuyện phiếm, nhìn thấy Khương Mật và Khương Miểu, một người thím nói: "Khó trách Giai Trung nương hôm nay vui vẻ như vậy, còn đi cắt thịt heo, thì ra là Mật Mật và Miểu Miểu về."
Ở nông thôn, hễ đã đính hôn, về cơ bản là người một nhà.
Khương Mật cười chào hỏi, lấy kẹo chia cho mọi người ăn, mấy đứa trẻ con cũng chạy tới gọi tỷ Mật Mật, đều muốn nàng.
Khương Mật chia cho mỗi bạn nhỏ hai cái kẹo.
Các bạn nhỏ thích nhất tỷ Mật Mật, là một tỷ tỷ hào phóng nhất trong đại đội.
Nói chuyện một hồi, Khương Mật cùng mọi người cáo từ về điểm thanh niên trí thức.
Bây giờ, mọi người ở điểm thanh niên trí thức đang ra sức học tập đó! Thời tiết bây giờ cũng vừa đẹp, hơi se se lạnh nhưng không lạnh, ngồi dưới bóng cây, gió mát thổi tới, giở một quyển sách cũ, làm vài bài tập, lại có cảm giác như quay về trường học.
Khương Mật còn chưa tới điểm thanh niên trí thức, Tiểu Bạch và Heo Sữa Quay đã chạy ra, một chó một heo đều ngoe nguẩy đuôi, ngửi ngửi Khương Mật, lại ngửi ngửi Khương Miểu, cuối cùng đều đứng hai chân trước lên nhào vào đùi Khương Mật.
Khương Mật xoay người lần lượt xoa xoa, "Lại lớn rồi!"
Nhất là Heo Sữa Quay, mập hơn Tiểu Bạch một vòng.
Nàng đi lên phía trước, Tiểu Bạch và Heo Sữa Quay đi theo hai bên, gâu gâu gâu kêu.
Khương Mật nhìn Heo Sữa Quay: "Heo Sữa Quay, ngươi là lợn mà! Sao còn gâu gâu gâu gọi?"
Heo Sữa Quay cảm giác mình được khen, kêu càng hăng.
Về tới điểm thanh niên trí thức, Hứa Niệm Nhi kinh hỉ nói: "Mật Mật!" Buông sách giáo khoa chạy tới, trực tiếp bế Khương Mật xoay một vòng lớn.
Khương Mật: . . .
Dương Giai Hòa đưa tay ôm Khương Mật lại.
Hứa Niệm Nhi: "Mật Mật, ta nhớ ngươi muốn chết."
Khương Mật nhìn Hứa Niệm Nhi, mặc một chiếc áo len màu xanh nhạt, dưới mặc quần ống rộng màu xanh lam, tóc cũng cắt ngắn, trông rất tinh thần.
Khương Mật: "Ta cũng nhớ các ngươi muốn chết." Lại khen: "Cái áo len này của ngươi đẹp quá, tóc cắt cũng gọn gàng, trông có phong cách tây thật đẹp, ta suýt chút nữa không nhận ra."
Hứa Niệm Nhi liền kéo áo len cho Khương Mật xem: "Ngươi cũng thấy đẹp phải không? Ta cũng đang đan cho ngươi một cái, cổ lá sen, chỉ sợ ngươi không thích thôi."
Nàng đặc biệt cảm ơn Khương Mật đã cho nàng về nhà một chuyến, triệt để đánh tan ảo tưởng về những người xung quanh, trước kia, nàng sống vì gia đình, về sau, nàng chỉ sống cho bản thân.
Khương Mật kinh hỉ: "Còn có cả phần của ta à, vậy ta chắc chắn thích đó ~ trời lạnh rồi, mặc vừa đẹp, tối nay ta sẽ thử xem."
Trần Tích mấy người cũng đều tới, hàn huyên một hồi, Khương Mật chia đồ ăn vặt mang về cho mọi người, rồi lại nói một vài chuyện lúc đến Dương gia.
Tiểu Bạch và Heo Sữa Quay cũng đi theo sau lưng Khương Mật.
Về tới Dương gia, Thôi Hội Phương cười đón, nắm tay Khương Mật hỏi chuyện hôn sự của Khương Ngưng, Khương Mật nói mọi chuyện đều tốt.
Dương Giai Nhân pha nước đường đỏ, rót cho mấy người Khương Mật mỗi người một chén.
Một lát sau, Hổ Tử Cẩu Oa chạy tới, bọn họ đến tìm Khương Miểu chơi, chào hỏi người lớn xong, liền dẫn Tiểu Bạch và Heo Sữa Quay đi ra ngoài.
Tiểu Bạch và Heo Sữa Quay cũng muốn đi chơi, nhưng lại muốn ở bên Khương Mật, ngồi xổm trước mặt Khương Mật, Khương Mật xoa xoa đầu chúng: "Đi chơi đi."
Tiểu Bạch và Heo Sữa Quay lúc này mới ngoe nguẩy đuôi đi theo chạy ra ngoài chơi.
Thôi Hội Phương cũng nói: "Mật Mật đi xe mệt rồi, cũng nghỉ ngơi một chút, tối nay chúng ta ăn thịt kho tàu."
Bây giờ mới hơn hai giờ, Khương Mật cũng không thấy mệt, liền kéo Dương Giai Hòa lên núi, nói muốn bắt hai con cá ăn, nhưng thực ra là muốn bắt mấy con cá không gian trong không gian ra.
Trên núi ít người, thích hợp nhất để nói chuyện yêu đương.
Khương Mật thật sự không mệt, bất quá nàng không muốn tự mình đi bộ, vừa lên núi đã bảo Dương Giai Hòa cõng, trên đường vừa đi vừa cười nói, chờ đến bên khe suối, hai người ngồi xuống một bên bờ suối, Khương Mật nói: "Ta viết cho ngươi mấy lá thư đó, mỗi lần nhớ ngươi, lại viết một lá thư, hoặc là vẽ một bức tranh, giờ đã tích lại rất dày rồi."
Nàng lấy từ trong túi đeo vai ra một cuốn sổ tay, lật một xấp thư bên trong, đưa cho Dương Giai Hòa: "Đây là nỗi nhớ của ta dành cho ngươi."
Chờ Dương Giai Hòa nhận lấy, nàng cười híp mắt hỏi: "Còn ngươi thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận