Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 07: Bắt. Gian (length: 31654)

Từ Nhạc Ninh mặc dù không có nói chuyện, nhưng sự trầm mặc và chột dạ của nàng đã nói lên vấn đề của bà lão nhỏ.
Khổng Vi Vi cũng ở đó.
Bà lão nhỏ: "Được, các ngươi về đi!"
Từ Nhạc Ninh tâm tư ác độc áy náy ngủ không yên, sáng hôm nay đã chạy tới nói xin lỗi. Còn Khổng Vi Vi làm chuyện sai, hôm nay đều không hề nghĩ đến chuyện xin lỗi.
Mẹ Từ khuyên nhủ: "Trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện, dạy dỗ tử tế là sẽ sửa đổi thôi. Lão thái thái đừng giận, tức giận quá là không tốt cho sức khỏe."
Đầu óc Từ Nhạc Ninh như một mớ bòng bong, lặp đi lặp lại câu 'Vậy ngươi biết Diêm Hạo Dương thích Khương Thư Âm sao?', bất quá lúc này cũng giải thích cho Khổng Vi Vi: "Vi Vi không hay mắng chửi người."
Bà lão nhỏ mặt lạnh tanh, ánh mắt sắc bén, giọng nghiêm nghị: "Chuyện này, ta hiểu rõ."
Không còn một chút nào dáng vẻ hiền từ thường ngày, Từ Nhạc Ninh cũng không dám nói thêm gì.
Ba Từ răn dạy Từ Nhạc Ninh: "Con nên suy nghĩ lại vấn đề của mình." Ông lắc đầu: "Mấy đứa trẻ này thật không thể tưởng tượng nổi." Nói xong liền cáo từ bà lão nhỏ.
Sau đó, đến lượt bà lão nhỏ nói xin lỗi mẹ Khương cùng Khương Mật, Khổng Vi Vi dù sao cũng là cháu gái ngoại của bà.
Thế giới đúng là nhỏ như vậy.
Khương Mật: Ha ha, hôm nay nàng có thể tách ra thành hai họng súng máy với chị họ rồi.
Bà lão nhỏ hết sức tức giận, trông có phần uy nghiêm, "Vi Vi bị làm hư rồi, ta cũng không mong đợi nó phải giỏi giang gì, nhưng mà đây là phẩm hạnh không đoan chính, sao nó lại đi sai đường thế này?"
An An nhỏ giọng an ủi bà lão nhỏ: "Bà, bà đừng nóng giận, chị họ vẫn còn nhỏ."
Nhỏ ư? 18 tuổi đâu còn nhỏ nữa.
Khương Mật: "Bà nội hiền lành như vậy, An An cũng thông minh hiểu chuyện thế này, sao Khổng đồng học lại..."
Mẹ Khương nói: "Còn không phải đi theo hạng người gì mà ra bộ dạng đấy. Người tốt đi với người xấu, lâu dần cũng sẽ thành người xấu."
Khương Mật gật đầu: "Mạnh mẫu tam thiên chính là đạo lý đó."
Bà lão nhỏ cảm thấy những lời này có lý, bà thật sự muốn tin rằng, cháu gái ngoại của mình hư hỏng là do bị bạn xấu mê hoặc! Mấy người bạn này, tốt nhất là nên dứt hết đi, bà gật đầu: "Cho xuống nông thôn lao động thì rất tốt, cắt đứt hết liên lạc với đám bạn xấu này."
Đợi An An truyền dịch xong, bà lão nhỏ dẫn An An xuất viện sớm, trước khi đi còn nói sẽ đưa Khổng Vi Vi đến nhà Khương xin lỗi.
Mẹ Khương tỏ vẻ: "Không sao đâu, lão thái thái bớt giận, đừng tức giận hỏng thân thể, đi đường cũng chậm thôi, trẻ con còn nhỏ, giáo dục tử tế rồi sẽ tốt hơn. An An, con chăm sóc tốt cho bà."
An An không ngừng vẫy tay tạm biệt Khương Mật và Tiểu Tương Bao, nói rằng khi chị họ đến xin lỗi, nhất định cô bé cũng sẽ đi theo.
Khương Mật vui vẻ nói, hoan nghênh đến nhà chơi.
Đợi trong phòng bệnh yên tĩnh lại, mẹ Khương vừa nhìn Khương Mật vừa cười, Khương Mật thấy mẹ vui vẻ như vậy, thừa cơ đưa ra yêu cầu: "Mẹ, con muốn uống mạch nha."
Mẹ Khương: "Sao giờ này lại đòi uống cái đó, mẹ pha cho con ly nước đường đỏ nhé." Rồi lại khen: "Mật Mật giờ mồm mép giỏi thật, sau này cứ như vậy, không để ai bắt nạt."
Mẹ Khương pha một ly nước đường đỏ đưa cho Khương Mật, Khương Mật cùng Tiểu Tương Bao cùng nhau uống, "Ngọt thật."
Chờ truyền dịch xong, mẹ Khương đi làm thủ tục xuất viện, xách đồ đạc mang Khương Mật và Tiểu Tương Bao về nhà.
Để tiện cho mẹ Khương hôm nay mang Khương Mật về nhà, Khương Trạch để xe đạp lại cho mẹ Khương, mẹ Khương chở Khương Mật và Tiểu Tương Bao bằng xe đạp, về đến nhà, hàng xóm cũng sang thăm Khương Mật, chủ yếu đều cầm hai quả trứng gà, ai thân hơn thì cầm năm quả trứng gà, đều nói để mẹ Khương tẩm bổ cho Khương Mật, còn mắng thêm vài câu Vệ Vinh Nghiệp lòng dạ độc ác.
Trong đó có một bà lão hàng xóm nói: "Con bé Thư Âm tốt bụng, sao lại chơi với người như thế? Vẫn nên nói lại với Khương lão bà tử một tiếng."
"Thư Âm này cũng vậy, sao lại đứng nhìn bạn mình bắt nạt Mật Mật?"
Một người phụ nữ trung niên đang bế con nói đầy ác ý: "Cô bé ấy, nên ở nhà giúp việc cho nhà mình đi, nếu không có công việc thì mau chóng lấy chồng hoặc xuống nông thôn đi, sao lại suốt ngày đi theo bạn nam học lung tung vậy!"
Mẹ Khương vội vàng dừng ngay cái đề tài này lại, những lời này không thể nói ở nhà mình được, lỡ mà đến tai mẹ chồng, còn không cầm gậy gõ vỡ đầu bọn họ ấy.
Đợi hàng xóm về hết.
Mẹ Khương thở dài: "Thư Âm lần này sao hồ đồ quá vậy."
Khương Mật: "Mẹ, lời này của mẹ không đúng, chị họ không phải hồ đồ, chị họ vốn dĩ là như thế. Bạn chị ta bắt nạt con, không phải một hai ngày đâu."
Mặt mẹ Khương lộ vẻ tức giận, ấn tượng với Khương Thư Âm càng tệ hơn.
Khương Mật đổi chủ đề: "Mẹ, con muốn uống mạch nha, con muốn mập một chút, cao thêm chút nữa. Cũng không cần cao bao nhiêu, giống mẹ là được."
Khương Ái Quốc cao 1m85, Tô Trân Trân cao khoảng 1m6, hai người đều có nhan sắc, con cái trong nhà ai nấy cũng đều có nhan sắc nghịch thiên, anh cả chị hai dáng vẻ theo Khương Ái Quốc, dùng cách nói bây giờ chính là kiểu khuôn mặt khí phách cao cấp. Anh hai chị ba dáng vẻ theo Tô Trân Trân, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, đều là đỉnh cấp nhan sắc.
Chị hai người thấp nhất cũng đã cao 1m65.
Mẹ Khương: "Mạch nha có dinh dưỡng, nhất định được thôi." Bà mở một hộp mạch nha, múc hai muỗng, pha cho Khương Mật vào cốc tráng men.
Khương Mật uống một ngụm, đầy miệng mùi sữa, mịn màng, hương vị thật ngon.
Suốt nửa tháng nay, rốt cuộc ở thời đại này đã có thể được uống một ngụm sữa, hạnh phúc quá.
Tiểu Tương Bao tròn mắt nhìn cốc tráng men trong tay Khương Mật, Khương Mật vung bàn tay nhỏ bé, "Cùng uống."
Tiểu Tương Bao liếm môi, lắc đầu, "Cô uống, cao lớn, mập lên."
Khương Mật cười hì hì ôm lấy nó, "Cùng uống, chúng ta cùng nhau cao lớn mập lên."
Mẹ Khương cũng uống thử một miếng.
Tiểu Tương Bao: "Ngon, Tương Bao, lớn lên, cho cô, mua. Cô cô, mỗi ngày uống."
Khương Mật: "Nha, Tiểu Tương Bao biết nói cụm từ ba chữ rồi." Hướng phía nhà bếp mẹ Khương đang nấu cơm gọi: "Mẹ, Tiểu Tương Bao biết nói cụm từ ba chữ rồi."
Mắt Tiểu Tương Bao sáng lên, "Cô cô."
Khương Mật: "Ta nói thật là tuyệt."
Buổi trưa ăn mì, mẹ Khương cho Khương Mật một bát to, phía trên còn có hai quả trứng gà trần nước sôi, thêm rau xanh mướt mắt, trông rất thèm ăn.
Khương Mật: Cảm tạ Vệ Vinh Nghiệp, nhờ anh mà bữa ăn của tôi tăng lên hẳn, bữa nào cũng có trứng gà để ăn.
Khương Mật ăn cơm xong liền ôm Tiểu Tương Bao ngủ trưa, buổi chiều mẹ Khương đi làm, dặn dò nàng buổi tối đói bụng thì tự pha mạch nha uống, việc nhà đừng làm, tối cơm tối đợi Khương Trạch về làm.
Bên kia, Từ Nhạc Ninh sau khi về nhà cùng ba mẹ, đầu óc đầy ắp chuyện Diêm Hạo Dương thích ai, lúc trước nàng không nghĩ nhiều, bây giờ bị Khương Mật vạch trần, nàng hồi tưởng lại, rất rõ ràng, Diêm Hạo Dương quan tâm đến Khương Thư Âm.
Vậy còn Khương Thư Âm thì sao? Nàng ấy nghĩ như thế nào?
Nàng biết rõ mình và Diêm Hạo Dương là thanh mai trúc mã mà.
Nàng nhắm mắt lại, nức nở khóc rống, vậy tiếp theo phải làm sao? Khương Mật nói gì ấy nhỉ, điều tra!
Đúng, nàng đi điều tra trước.
Nàng bấm số điện thoại nhà Diêm gia, người nghe là mẹ của Diêm Hạo Dương, "A dì, Hạo Dương đâu ạ?"
Mẹ Diêm Hạo Dương lạ hỏi: "Hạo Dương bữa sáng cũng chưa ăn, nói sẽ dẫn con đi Giải Phúc Ký ăn bánh bao cua gạch, rồi đi công viên chơi mà."
Ngón tay Từ Nhạc Ninh ấn sâu vào lòng bàn tay, nàng cố gượng nói: "Sáng nay con cùng cha mẹ đi ra ngoài, chắc Hạo Dương ca tới thì nhà con không có ai, a dì, hôm nào con qua thăm dì nha." Nói xong cúp điện thoại.
Mẹ Từ: "Nhạc Ninh, Khương Mật nói gì với con?"
Từ Nhạc Ninh lau nước mắt: "Mẹ, con muốn đi công viên, con mau tới đó xem thử."
Mẹ Từ nhíu mày: "Cha con cấm túc con rồi, không cho con ra ngoài, đây mới là ngày đầu tiên, con đã muốn đi ra. Con không nói rõ với mẹ, con đừng hòng bước chân ra khỏi cửa."
Từ Nhạc Ninh: "Mẹ, có lẽ Hạo Dương ca cùng Thư Âm đi công viên, con phải đi xem."
Mẹ Từ: "Khương Mật nói."
Từ Nhạc Ninh vừa sụt sịt vừa lau nước mắt: "Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, hôm nay con nhất định phải ra ngoài, con nhất định phải điều tra cho rõ. Nếu mẹ không cho con ra ngoài, con sẽ nhảy cửa sổ ra ngoài."
Mẹ Từ tức giận véo tai nàng, "Ta kêu chị họ con đưa con đi cùng, hơn nữa bây giờ đã là giữa trưa, trời nắng như thế, ai còn ở công viên mà đi dạo, con cũng chưa chắc đã tìm được người."
Bà là người lớn, không tiện tham gia vào.
Chị họ Từ Nhạc Ninh là Vương Thu Hoa lớn hơn nàng ba tuổi, giờ đã kết hôn, tính cách vô cùng mạnh mẽ, nhà mẹ đẻ nhà chồng không ai dám chọc vào.
Mẹ Từ nhỏ giọng dặn dò Vương Thu Hoa: "Nếu chuyện này là thật, phải làm cho ra nhẽ, đến trước mặt Diêm lão gia tử." Lại nhét cho cô hai mươi đồng, "Ở ngoài thì mua đồ ăn."
Nếu trước khi kết hôn đã cùng cô gái khác lăng nhăng, vậy cái đám cưới này dẹp đi.
Vương Thu Hoa: "Đại dì, chuyện này, con sẽ lo liệu thỏa đáng cho dì. Không cần tiền đâu, tối con muốn ăn cua nước Tân Giang."
Mẹ Từ: "Được. Trông kỹ Nhạc Ninh, con bé không có đầu óc gì."
Vương Thu Hoa: ...
Vương Thu Hoa chở Từ Nhạc Ninh bằng xe đạp thẳng đến công viên, trời rất nóng, hai người đi dạo một vòng lớn ở công viên, Vương Thu Hoa mồ hôi nhễ nhại, "Con nói xem, bình thường các con hay đi chơi chỗ nào?"
Từ Nhạc Ninh bình tĩnh hơn một chút: "Có lẽ con nghĩ nhiều, hiểu lầm Hạo Dương ca chăng?"
Vương Thu Hoa: "Tìm tiếp xem, nếu không tìm được ai, chúng ta liền đến nhà Diêm một chuyến, xem Hạo Dương có phải đã về nhà không."
Chạy đến chỗ Từ Nhạc Ninh mua kem bơ, cười hỏi lão bản: "A di, công viên chỗ chúng ta chỗ nào thích hợp yêu đương a? Ta đi bắt người."
Kia a di nghe xong, lập tức máu tám chuyện nổi lên, "Công viên chỗ ta chỗ nào cũng thích hợp tìm người yêu a, bất quá nếu là đi rình mò, ta đây ngược lại là biết mấy nơi, đặc biệt riêng tư."
Vương Thu Hoa nhét hai mao tiền vào tay a di, "A di, người dẫn ta đi."
Kia a di kêu người giúp nàng trông coi cửa hàng, hùng hổ mang theo hai người Vương Thu Hoa đi tìm người, liên tiếp tìm ba địa phương, đều không thấy, Từ Nhạc Ninh tâm tình chuyển tốt, có lẽ chỉ là Khương Mật muốn châm ngòi ly gián, sao nàng lại tin được chứ!
Vương Thu Hoa: "Có lẽ là ngươi hiểu lầm? Ngươi xinh đẹp như vậy, điều kiện gia đình tốt như vậy, hắn mù mắt mới đi tìm người khác đi?"
A di mang theo hai người lại quẹo một cái, đến một nơi càng có vẻ vắng vẻ, "Bên này hoa sen mọc tốt, chỗ cũng vắng, không nhiều người. Chỗ này nếu mà cũng không có, thì đúng là không có thật. Ôi, có người kìa." Mặt a di đầy vẻ hóng hớt, "Mau nhìn xem, có phải không?"
Từ Nhạc Ninh trừng lớn mắt, "!"
Bạn thân nhất và vị hôn phu đồng thời phản bội nàng?
Nơi xa, trên bãi cỏ có hai người đang nằm, chẳng phải Diêm Hạo Dương và Khương Thư Âm sao?
Dưới gốc liễu lớn, cành liễu đung đưa theo gió, không xa là một ao đầy hoa sen, thỉnh thoảng có bướm bay đến, dưới bóng liễu, cỏ xanh tươi tốt, trên đó trải một tấm nệm hoa, hai người đang nằm, bên cạnh còn để một giỏ hoa quả điểm tâm, thật đúng là một khung cảnh tĩnh lặng và tốt đẹp.
Vương Thu Hoa đương nhiên cũng nhận ra Diêm Hạo Dương, thấy hai người thân mật như vậy, cơn giận bùng nổ, vén tay áo, hùng hổ xông lên, một phen túm tóc Khương Thư Âm, lôi dậy.
Khương Thư Âm đang ngủ say bị giật mình tỉnh giấc, lại bị ăn ngay một cái tát vào mặt, lập tức ngã lăn ra đất, Diêm Hạo Dương cũng kịp phản ứng, che chở Khương Thư Âm, "Chị Thu Hoa, chị bỏ tay ra! Chị làm rụng tóc Thư Âm mất." Thấy nàng không buông tay, trực tiếp gỡ tay Vương Thu Hoa ra.
Vương Thu Hoa buông tóc Khương Thư Âm, tát Diêm Hạo Dương ba ba ba hai cái.
Từ Nhạc Ninh khóc chạy tới: "Diêm Hạo Dương, ngươi ở bên ngoài riêng tư gặp gỡ Khương Thư Âm, có lỗi với ta sao?"
Mặt Diêm Hạo Dương đau rát, bị người phát hiện, trong lòng giờ cũng bối rối, luống cuống, hắn không thể đánh nhau với Vương Thu Hoa, nắm chặt tay Vương Thu Hoa: "Nhạc Ninh, em nói vớ vẩn gì vậy? Thư Âm tâm tình không tốt, anh đưa cô ấy đến công viên giải sầu, em có thể oan cho anh, nhưng không thể oan cho Thư Âm, chúng ta là hữu nghị cách mạng thuần khiết."
Từ Nhạc Ninh cảm thấy trời sụp: "Tâm tình nàng không tốt? Tâm tình ta thì tốt? Ngươi biết đưa nàng đi giải sầu, sao không biết đưa ta đi giải sầu? Khương Thư Âm, đây là vị hôn phu của ta, không phải vị hôn phu của ngươi."
A di ở bên cạnh nhìn chằm chằm không chớp mắt, nể tình hai mao tiền lên tiếng: "Trai đơn gái chiếc nằm trên một tấm đệm, còn nói là thuần khiết? Có phải phải cởi đồ ngủ cùng nhau mới không thuần khiết à?"
Ngón tay Khương Thư Âm run rẩy, sao Từ Nhạc Ninh lại tới đây?
Nàng rưng rưng cụp mắt, "Nhạc Ninh, ta là người thế nào, cậu còn không biết sao?"
Nếu là bình thường, Từ Nhạc Ninh chắc chắn không đành lòng thấy Khương Thư Âm khóc như vậy, nhưng bây giờ nàng còn tâm trí nào mà xót a.
Diêm Hạo Dương thích Khương Thư Âm, Khương Thư Âm thích Diêm Hạo Dương, hai người sau lưng nàng làm trò đồi bại! Nàng oa oa khóc lớn, che mặt bỏ chạy.
Khương Thư Âm: ...
Vương Thu Hoa: Nàng đang trốn đi đâu vậy? Hay là thu thập đôi cẩu nam nữ này đây?
Nàng giơ chân đạp vào giữa háng Diêm Hạo Dương một cước, Diêm Hạo Dương đau điếng, nàng quay người nhặt tấm nệm lên, đuổi theo hướng Từ Nhạc Ninh chạy.
A di: "Hay là các người cứ tiếp tục?"
Khương Thư Âm khóc: "Diêm Hạo Dương, anh mau đuổi theo đi, Nhạc Ninh thích anh nhất, anh không thể làm tổn thương trái tim của cô ấy, giữa chúng ta trong sạch, anh phải giải thích cho rõ ràng, và đòi lại cái đệm." Nói rồi cũng chạy, trong lòng bực mình hai ngày này mọi chuyện không thuận.
Diêm Hạo Dương đuổi theo sau lưng Khương Thư Âm, nhét một giỏ hoa quả điểm tâm vào tay Khương Thư Âm, "Đây đều là món em thích ăn, em cầm lấy ăn. Anh nghe em hết, anh đi dỗ Từ Nhạc Ninh, không để bọn họ nói bậy."
Từ Nhạc Ninh chạy ra công viên, cũng không biết muốn đi đâu, bị Vương Thu Hoa đuổi kịp, Vương Thu Hoa mắng: "Ngươi chạy cái gì? Ta đang thu thập bọn họ đó."
Từ Nhạc Ninh lẩm bẩm: "Khương Mật, ta muốn tìm Khương Mật."
Vương Thu Hoa hết cách với em họ, không thể đánh được, đành chở cô ta đi tìm Khương Mật, hai người chạy trước một chuyến tới bệnh viện, biết được Khương Mật xuất viện rồi, lại đến nhà Khương Mật.
Bạn học mấy chục năm, địa chỉ nhà Khương Mật, Từ Nhạc Ninh vẫn biết rõ.
Nàng thất thần gõ cửa, đánh thức Khương Mật đang ngủ say, Khương Mật ngáp dài đi mở cửa, mời Từ Nhạc Ninh và Vương Thu Hoa vào nhà.
Nàng rót một ly nước, bưng uống, "Nửa ngày liền điều tra ra hết?" Chỉ cái cốc trên bàn: "Đừng khách khí, khát thì tự rót nước uống."
Từ Nhạc Ninh đang nức nở oa một tiếng gào khóc, "Ta đối tốt với bọn hắn như vậy, sao bọn họ lại đối xử với ta như vậy."
Vương Thu Hoa đạp xe một đường, giờ lại là thời điểm nắng gắt nhất, mồ hôi nhễ nhại, nàng rót một cốc nước ấm, uống một hơi cạn sạch, lại đưa tấm đệm cho Khương Mật xem: "Chúng ta ở công viên vắng vẻ bên hồ phát hiện đôi cẩu nam nữ kia, hai người đang nằm trên một tấm đệm ngủ đây."
Khương Mật: "Cô biết nói chuyện đó! Thôi, đừng khóc nữa, khóc cũng không giải quyết được vấn đề, lại làm tỉnh đại chất tử của ta."
Chị họ coi trọng Diêm Hạo Dương? Hôm qua ngược lại nhìn không ra! Còn có thể trải chiếu đơn nơi công cộng hẹn hò, xem ra chị họ ngày thường quá thuận buồm xuôi gió, căn bản không có lòng cảnh giác.
Từ Nhạc Ninh khóc đến nấc cụt, "Ta điều tra rõ ràng rồi, ta nên làm gì?"
Khương Mật nghĩ ngợi: "Gặp phải tra nam mà còn không chạy, hay muốn xuống thôn làm thanh niên trí thức, đi đào rau dại cho tỉnh não?"
Từ Nhạc Ninh khóc: "Bọn họ phản bội ta, ta hận bọn hắn."
Hai người cùng nhau hận, không phải dạng người não yêu đương, Khương Mật cười: "Cậu đến chỗ của ta khóc vô dụng a? Cũng không phải ta cướp vị hôn phu thông gia từ bé của cậu, cũng không phải ta ngoại tình phụ cậu, đi chỗ khác mà khóc."
Vương Thu Hoa: "Nhạc Ninh, ta dẫn cô đi nhà khác mà khóc." Lại gấp tấm đệm lên: "Em gái Khương, hôm nào mời cô ăn cơm."
Đến trưa, Từ Nhạc Ninh bận rộn, từ chỗ Vương Thu Hoa dẫn dắt, trước đến nhà Khương Thư Âm khóc một trận, rồi lại đến nhà Diêm Hạo Dương khóc một trận.
Lần này thì tốt rồi, mọi người đều biết chuyện Diêm Hạo Dương và Khương Thư Âm nằm trên một tấm đệm ngủ trong công viên.
Nhà họ Khổng.
Tiểu lão thái thái chỉ vào trán mẹ Khổng Vi Vi mắng, "Ngươi cứ nuông chiều con bé thế à? Tuổi còn nhỏ đã không lo học hành, đi theo người ta nhục mạ tiểu cô nương, còn ép tiểu cô nương suýt nhảy lầu tự tử."
Mẹ Khổng oan uổng, cái gì bà cũng không biết, đã bị mẹ ruột chỉ vào mũi mắng, "Mẹ, mẹ mắng con, cũng phải cho con biết lý do chứ. Sau khi Vi Vi tốt nghiệp liền ngoan ngoãn ở nhà, vài bữa nữa thì đi làm, sao lại thành không lo học hành được."
Khổng Vi Vi thấy chuyện đã vỡ lở, kinh hoàng.
Tiểu lão thái thái lơ đễnh nhìn nàng: "Tự ngươi nói đi, hay để ta nói giúp?"
Khổng Vi Vi chưa bao giờ thấy bà ngoại lạnh nhạt với mình như vậy, nàng muốn làm nũng, nhưng sắc mặt tiểu lão thái thái không hề thả lỏng, Khổng Vi Vi mở miệng kể chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Cuối cùng nàng giải thích: "Khương Mật bình thường thân thể đã không tốt, hôm qua đâu phải Vệ Vinh Nghiệp đánh xỉu, rõ ràng là chính cô ta đói xong chóng mặt thôi. Còn chuyện nhảy lầu, con cũng không biết là cô ta muốn xuống nông thôn xen ngang. Cô ta thích Vệ Vinh Nghiệp, nhất định muốn gả cho Vệ Vinh Nghiệp rồi. Diêm Hạo Dương cũng nói, cô ta nhảy lầu chính là cố ý, muốn ép nhà họ Vệ bỏ tiền nhiều hơn, nhà cô ta rất nghèo, còn thiếu rất nhiều nợ nần. Bà, sao bà biết? Có phải nhà Khương Mật tìm đến bà? Có phải cũng muốn con bồi thường!"
Mẹ Khổng cũng khuyên: "Mẹ, Vi Vi chỉ là chơi cùng Khương Thư Âm, mẹ cũng biết con bé đó, rất xuất sắc, xinh đẹp, thành tích học tập cũng đứng đầu. Khương Mật đó, chắc hẳn là giống Vi Vi nói đó thôi, là một kẻ tâm cơ."
Tiểu lão thái thái thất vọng lắc đầu: "Nếu như ta chưa từng gặp Khương Mật, có lẽ ta đã tin các người rồi. An An hôm qua bị sốt, truyền dịch ở bệnh viện, vừa khéo gặp. Hôm qua Nhạc Ninh đã biết sai rồi, hối hận cả đêm không ngủ được, cùng bố mẹ nói rồi, sáng sớm hôm nay đã đến bệnh viện bồi tội. Đến bây giờ con vẫn còn bênh vực kẻ sai, con không phải ngoan cố, con là một lòng một dạ."
An An: "Chị Vi Vi, người ta không sợ sai, sai thì phải dũng cảm gánh chịu."
Khổng Vi Vi gầm lên: "Con đã nói rồi, cô ta cố ý, cô ta ác độc, các người không hiểu sao!"
Mẹ Khổng: "Vi Vi! Con nói năng kiểu gì vậy?"
Tiểu lão thái thái thất vọng, hùng hổ dẫn An An rời đi, vừa hay gặp bố Khổng tan tầm về, đỡ lấy đồ ăn cho tiểu lão thái thái, líu ríu nói: "Cháu nội nhà ông Khương đúng là hỗn trướng a, sắp đính hôn đến nơi rồi mà còn ở bên ngoài chơi bời lêu lổng."
Thường nói chuyện tốt không ra khỏi nhà, chuyện xấu đồn ngàn dặm, chuyện Diêm Hạo Dương và Khương Thư Âm nằm ngủ trên một tấm đệm trong công viên đã truyền khắp khu nội bộ cơ quan.
Dù Diêm Hạo Dương có nói hai người trong sạch, chỉ là đang dạo mát trong công viên.
Nhưng mà không ai tin, cái ga giường hình vuông nát hoa kia không ít người đều gặp, nghe nói là nhà Diêm Hạo Dương.
Khổng Vi Vi chấn kinh: "Diêm Hạo Dương cùng người ở bên ngoài bừa bãi? Hắn sao có thể phụ lòng Nhạc Ninh! Mẹ, ta đi xem Nhạc Ninh một chút."
Khổng ba dìu bà cụ nhỏ vào nhà, "Ngươi đừng có nhúng vào. Sau này á, ngươi cách cái con bé họ Khương kia xa ra một chút, con bé đó, tuyệt đối không biết kiểm điểm, nên đưa đến nông trường đi."
Khổng Vi Vi: "Khương Mật?"
Khổng ba: "Mật với chả Mật, là Khương Thư Âm. Nghe nói hôm qua còn ép người nhảy lầu đấy."
Khổng Vi Vi lộ vẻ hoang mang, "Sao có thể! Ba, nhất định là ba nhầm lẫn."
Bà cụ nhỏ cười lạnh: "Thật là giỏi giang quá rồi."
Khổng Vi Vi hoàn toàn không thể tin, "Ta đi tìm Nhạc Ninh, khẳng định có hiểu lầm, Âm Âm không thể làm chuyện như vậy." Nói xong liền muốn đi tìm Từ Nhạc Ninh.
Khổng ba: "Sao không thể, cả ga giường trải trên bãi cỏ đều bị lấy ra rồi."
Bà cụ nhỏ chỉ vào mặt Khổng ba mắng: "Ngươi còn rảnh đi nhìn người khác chê cười, hôm qua ép người nhảy lầu còn có con gái ngươi, con gái ngươi lập tức liền ném hết mặt mũi nhà ta rồi, còn không ngăn nó lại, để nó ở nhà luôn đi."
Khổng ba: ? ? ?
Ăn dưa thì ăn trúng nhà mình! Đau mặt.
Nhà họ Khương vui vẻ hòa thuận, chuyện đầu tiên Khương mẹ và Khương Ngưng làm khi về nhà, chính là nhìn mặt Khương Mật.
So với buổi sáng, mặt Khương Mật càng sạch sẽ, trên mặt còn sót lại mấy nốt mụn nhỏ, không những không xấu, mà nhìn còn có chút lanh lợi, làn da trắng nõn toàn bộ, ngũ quan lại rất xinh đẹp, cực kỳ dễ nhìn.
"Gầy quá, mập thêm chút nữa, chắc chắn sẽ xinh hơn ta. Mắt của Mật Mật đẹp nhất, thêm cái nốt ruồi son này nữa, còn đẹp hơn cả tiểu đồng nữ bên cạnh Quan Âm." Khương Trạch khen, "Lát nữa uống thêm canh gà, ăn thêm thịt, phải bồi bổ cho khỏe lên."
Khương Mật trịnh trọng gật đầu: "Ta nhất định phải khỏe lên, không kéo chân sau nhan sắc nhà ta."
Khương Ngưng: "Lát nữa viết thư cho anh cả và chị cả, cũng kể cho bọn họ tin tốt này. Mật Mật ngày mai đi hiệu ảnh chụp hai tấm ảnh bỏ vào. Anh cả và chị cả xem chắc chắn vui lắm."
Khương Mật hếch cằm nhỏ lên: "Ta viết xong rồi, bất quá giờ không chụp ảnh, gầy ba ba không đẹp, đợi ta béo lên một chút, chúng ta đi chụp ảnh gia đình. Hôm nay ta cũng viết xong thư cảm ơn cho chị Vân Anh và anh Bành Dương rồi." Tiếp theo lại hỏi Khương Ngưng, có chỗ nào làm cờ thưởng không, nàng làm một lá, gửi đến ban Tuyên Truyền nhà máy bông vải.
Khương Ngưng cong mắt cười: "Hôm trưa Hoài Thành đã nói với ta rồi, đã đặt trước làm một lá, sáng mai lấy, không làm lỡ buổi sáng mai ngươi mang đến nhà máy bông vải."
Khương Mật cười hắc hắc: "Anh rể đầu óc tốt đấy."
Khương Ngưng lười nói về cách xưng hô, Khương mẹ nói: "Mật Mật, nói với anh cả và chị cả, đừng gửi đồ về nhà, nhà mình không thiếu gì hết, để bọn họ tự mua đồ. Ngày mai ta chuẩn bị ít đồ, ngươi sau này gửi cùng một thể. Chỗ anh cả chị cả con không dễ mua đồ hàng ngày, chị con cũng nên mua mảnh vải, thêm cái quần áo mới, chị ấy chắc chắn không nỡ mua."
Khương Mật: "Mẹ, lần này bồi thường bao nhiêu tiền vậy? Có đủ cho anh cả và chị cả mỗi người một chiếc máy may, lại mua một đôi giày không?"
Khương mẹ thở hốc vì kinh ngạc: "Cái con bé chết tiệt này, ngươi coi tiền đâu ra vậy hả. Tiền này muốn đưa con đến nông thôn tiêu, đến nông thôn, làm gì không tốn tiền chứ."
Khương Mật: "Vậy cho anh cả mua đôi giày, cho chị cả mua bộ quần áo đi. Không thể ít hơn nữa!"
Khương Ngưng lấy từ trong túi ra năm đồng: "Mẹ, đây là tiền thưởng tháng này của con, thêm vào, cho anh cả chị cả mua đi."
Lưu Vân cũng quay về phòng một chuyến: "Mẹ, chúng con cũng thêm năm đồng, thời tiết sắp trở lạnh rồi, cho anh cả chị cả mỗi người mua một bộ quần áo, mua đôi giày. Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt lên thôi, ba con bảo rồi, cuối tháng A Trạch có thể cầm thìa xới cơm rồi, lương đã có thể lên đến 38.62 đồng."
Khương mẹ vành mắt đỏ hoe, vén tay áo lau nước mắt: "Haizzz, mua, ta cho Khương Yển và Dung Dung mua đi."
Khương Mật cười hì hì ghé đến: "Mẹ, mẹ cũng đừng ghen tị khi anh cả chị cả có quần áo mới để mặc nha, đợi mai sau nhà ta có nhiều tiền hơn, cũng sẽ mua cho mẹ và ba nữa."
Khương Ngưng và Lưu Vân cũng cười phụ họa.
Khương mẹ phì cười, véo má Khương Mật: "Quỷ tinh nghịch."
Mọi người cười thành một đoàn, Khương Ái Quốc xách hai túi đồ lẩm nhẩm hát đi vào nhà.
Là hai túi quà buổi sáng Khương mẹ chuẩn bị.
Khương mẹ: "Hai đồng chí tiếp nhận không?"
Khương Ái Quốc lắc đầu: "Giống như Mật Mật nói, ta làm sao đưa được, bọn họ đều không nhận, lãnh đạo ban Tuyên Truyền còn bắt tay ta nữa, nói với ta, bảo ta nói về bảo con bồi bổ nhiều, còn làm chủ lấy ra năm đồng tiền dinh dưỡng cho ta."
Khương mẹ: "Thật sự cho năm đồng hả!"
Khương Ái Quốc trực tiếp lấy năm đồng từ trong túi ra đưa cho Khương mẹ.
Khương Mật cười tủm tỉm nhìn Khương ba: "Ba, còn có chuyện tốt khác đúng không?"
Khương Ái Quốc cười toe toét ngây ngô: "Tổ trưởng hôm nay nói với ta, sắp lên chức, anh ta nói rất coi trọng ta."
Mọi người kích động, Khương mẹ: "Vậy là có thể chắc chắn chưa?"
Khương Ái Quốc làm việc trong xưởng hai mươi năm cẩn trọng, lĩnh lương cấp hai 41.23 đồng, chuyện lên chức gì đó luôn không liên quan gì đến hắn.
Khương Ái Quốc: "Chắc là xong rồi." Hắn hỏi hai cô con gái: "Có phải liên quan đến việc ta đi cảm ơn hai đồng chí ở ban Tuyên Truyền không? Ta có chút không hiểu."
Khương Mật cười: "Ba, là do ba làm việc cẩn thận, một lòng cống hiến cho nhà máy, nên ba mới được lên làm tổ trưởng."
Khương Ái Quốc: "Ta làm được hai mươi năm rồi, trước đây tổ trưởng chúng ta rất coi trọng ta, nhưng anh ta lại coi trọng một người trẻ tuổi khác."
Khương Mật và Khương Ngưng liền giải thích cho Khương Ái Quốc, hắn xuất hiện trước mặt lãnh đạo ban Tuyên Truyền, giúp ban Tuyên Truyền có danh tiếng, mà bản thân hắn lại làm trong xưởng hơn hai mươi năm, an phận thủ thường, yên tâm làm việc, lãnh đạo tự nhiên là cân nhắc hắn.
Khương Ái Quốc mặt mày hớn hở, "Ta lại được Mật Mật thơm lây." Tiếp theo, hắn nhìn con gái út mặt, càng cao hứng: "Mật Mật, sao ba thấy con càng đẹp ra vậy? Nhìn cái làn da này, trong suốt, mấy cái nốt mụn nhỏ trên mặt nhìn đều đáng yêu."
Khương Mật ngẩng khuôn mặt nhỏ cho Khương ba nhìn: "Chờ hết mụn, chắc chắn sẽ càng đẹp hơn."
Khương ba cười toe toét, "Lớn thêm một chút, mập thêm một chút, Mật Mật chắc chắn là đứa trẻ xinh đẹp nhất nhà ta."
Khương Trạch nấu cơm xong, nồi đất hầm gà non hầm nấm, dùng dầu gà xào hai món rau, đồ ăn chính là màn thầu bột mì.
Khương mẹ gắp canh gà, những người khác mỗi người một chén canh, hai miếng thịt thêm mấy cái nấm, Tiểu Tương Bao cũng vậy, riêng Khương Mật thì một bát lớn đầy ụ, vẻ mặt tươi cười: "Mụn của Mật Mật sắp hết rồi, sẽ có thể béo lên, ăn nhiều một chút cho có thịt."
Khương Mật hít hà một cái, "Thơm quá, tay nghề nhị ca càng ngày càng đỉnh rồi! Thật hạnh phúc, ở nhà cũng được thưởng thức tay nghề đầu bếp của quán cơm Quốc Doanh." Nàng dùng đũa gắp cái đùi gà để vào chén Tiểu Tương Bao: "Thưởng cho Tiểu Tương Bao vì hôm qua buổi trưa đã bảo vệ tiểu cô."
Lại còn khen mọi người: "Hôm qua chưa kịp khen Tiểu Tương Bao, hôm nay phải khen thật nhiều! Tiểu Tương Bao hôm qua dũng cảm ghê, che trước mặt bảo vệ ta đấy! Lúc ta ngất xỉu rồi, cũng là con trông chừng ta, không cho ai chạm vào ta luôn đó."
Tiểu Tương Bao kiêu ngạo ưỡn ngực: "Bảo vệ, tiểu cô cô."
Tiếp theo, Khương Mật muốn gắp đồ ngon trong chén cho mọi người, Khương mẹ: "Nhờ con mà mọi người cũng được uống canh gà, ăn miếng thịt lót dạ, thôi thì, con ăn hết đi."
Khương ba: "Chờ ta và Khương Trạch nhận được lương, mua mấy cân thịt, chúng ta làm một bữa sủi cảo, còn lại làm thành thịt muối, cũng gửi cho Khương Yển và Dung Dung một hũ."
Tiểu Tương Bao: "Ăn sủi cảo!"
Khương mẹ: "Dạo này cuộc sống trở nên có hương vị hơn. Chờ tiết kiệm được chút tiền, trả tiền lễ hỏi của Vân Vân trước."
Lưu Vân: "Mẹ, con tiêu không hết tiền đâu, trả trước cho dì cả và nhà cậu đi."
Khương mẹ: "Trả cho con trước."
Khương Trạch đưa tay nắm lấy tay Lưu Vân cười, "Mẹ, nghe Vân Vân đi. Mẹ còn định giữ lại tiền lễ hỏi của Vân Vân sao?"
Lưu Vân: "Con không cần tiền lễ hỏi con cũng đồng ý."
Khương Trạch: "Quả đúng là cô vợ tốt của ta."
Khương Mật nhìn nhị ca, lại nhìn nhị tỷ, hai người đều tương đối lụy tình nhỉ.
Người nhà họ Khương chọn đối tượng giỏi thật, ha ha ha.
Đến tối đi ngủ, Khương Mật và Khương Ngưng rửa mặt xong, Khương ba đổi nước ấm để ở cửa, hai chị em mang nước vào phòng lau mình, mùa hè trời nóng, không lau mình thì mồ hôi nhễ nhại, ngủ không được.
Khương Mật thèm thuồng nhìn Khương Ngưng, lại cúi đầu nhìn chính mình, bằng phẳng như sân bay, buồn lòng… Khương Ngưng lấy tay chọt vào trán nàng: "Sau này chắc chắn sẽ lớn thôi."
Khương Mật: "Muốn đi nhà tắm ngâm bồn, trên người ta toàn bụi bặm."
Khương Ngưng tính thời gian: "Mấy hôm nữa là có phiếu đi tắm, đến lúc đó chị đưa em đi."
Lúc đi ngủ, Khương Mật không buồn ngủ, thấy Khương Ngưng cũng không ngủ, liền lôi kéo nàng hỏi: "Muốn nghe chuyện bát quái không?"
Không có người phụ nữ nào không thích nghe chuyện bát quái, Khương Ngưng: "Chuyện gì?"
Khương Mật liền kể lại chuyện Từ Nhạc Ninh tìm đến, Khương Ngưng nghe mà líu lưỡi: "Thư Âm thông minh vậy mà, sao lại làm ra chuyện hồ đồ này chứ."
Nàng nửa ngồi dậy, "Mật Mật, thanh danh đối với con gái rất quan trọng, nhất là sau khi ngươi về nông thôn, càng phải chú ý thanh danh. Thanh danh của ngươi tốt, người khác muốn tính toán ngươi, đều phải suy nghĩ một phen, còn nếu thanh danh một khi xấu, cái gì tốt xấu đều sẽ đổ lên người ngươi."
Người nhà bọn họ đối với Khương Thư Âm ấn tượng đều rất tốt, có thể thấy cô nương này lợi hại chỗ nào.
Khương Mật: "Nhị tỷ, ta sau này sẽ không để người khác khi dễ, đừng quản thanh danh của ta tốt xấu. Ta cũng sẽ không để người khác khi dễ nhà chúng ta."
Khương Ngưng cười: "Ta tin ngươi."
Hai tỷ muội lại nói chuyện một hồi thì thầm, liền mỗi người ngủ.
Trong đêm, Khương Mật như ngủ như tỉnh ở giữa, phát hiện mình ở vào một mảnh trên đồng cỏ, giữa bãi cỏ là một cái giếng, nàng giẫm lên cỏ xanh mềm mại đi tới bên cạnh giếng, nghiêng người nhìn xuống bên trong, một khối nước lớn chừng bàn tay theo trong giếng bay lên, Ba một tiếng đập vào mặt nàng.
Sau một khắc, Khương Mật từ trong giấc mơ bừng tỉnh, cảm giác vừa rồi mộng cảnh quá mức chân thực! Nàng theo bản năng đưa tay sờ mặt, sờ thấy giọt nước! ! !
Khương Ngưng cũng tỉnh, nàng bật đèn pin chiếu nóc phòng: "Nóc phòng bị dột rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận