Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh
Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 65: (2) (length: 18696)
Cái con heo sữa quay này về sau phải thả về núi lớn, đúng là không thể cứ nhốt mãi như vậy.
Khương Mật kéo Tiểu Bạch và heo sữa quay lại gần, dạy dỗ chúng, dặn là đi "ị" nhất định không được tùy tiện đi bậy, phải đi "ị" bên cạnh chỗ ủ phân, rồi xúc hai cái thứ nhỏ "phân và nước tiểu" thành một đống nhỏ, chỉ vào đống "ị" nói: "Hai đứa mày cứ đi "ị" ở đây."
Hứa Niệm Nhi: "Cái Tiểu Bạch và heo sữa quay này bé tí tẹo, sao có thể nghe hiểu được tiếng người? "Ị" xong thì dọn là được, không cần phải vậy đâu."
Hà Chiêu Đệ: "Đúng đó, tùy tiện dọn chút là được rồi."
Khương Mật: "Từ từ dạy, tùy tiện "ị" bậy, nhỡ đâu giẫm phải một chân thì khó chịu lắm."
Hà Chiêu Đệ đám người bắt đầu dọn dẹp chuồng heo, cắt cỏ cho lợn, Kỷ Oánh Oánh thì đứng bên cạnh Khương Mật xem nàng dạy hai con vật nhỏ.
Khương Mật múc một ít nước, bỏ thêm chút nước không gian vào, cho Tiểu Bạch và heo sữa quay uống, một bát nước bị một chó một heo tranh nhau uống cạn sạch.
Kỷ Oánh Oánh: "Ngươi cho chúng nó đổ nước, bọn nó đều thích uống hơn." Mấy người khác cho uống nước, hai đứa này đều hờ hững lạnh lùng.
Khương Mật nhìn Tiểu Bạch và heo sữa quay uống nước xong thì lần lượt vỗ vỗ chúng, để chúng đi chơi.
Hai con vật nhỏ này uống nhiều nước không gian, thông minh hẳn lên, Khương Mật cảm thấy chúng có thể hiểu được ý mình.
Nàng và Kỷ Oánh Oánh cũng đi qua phụ giúp trộn thức ăn cho heo, bây giờ heo ăn đều là bã đậu và cỏ trộn vào nhau, bây giờ thì không tiếc bã đậu, về sau hết mất thì thôi.
Khương Mật lại đi cho thêm một ít nước không gian.
Chờ lúc cho heo ăn, con nào con nấy tranh nhau ăn, đợi ăn xong thì chỗ dính trên máng heo cũng liếm sạch.
Tô Văn Thần: "Cũng chỉ có cô ở đây trông nom thì lũ heo mới ăn tích cực thế, chứ không phải thì không."
Hứa Niệm Nhi: "!!! Đúng vậy đó, hôm qua bọn nó ăn không có hăng như hôm nay."
Khương Mật: "Có lẽ là tại có người xinh đẹp đứng xem, nên có cảm giác thèm ăn hơn?"
Mọi người: ...
Hà Chiêu Đệ đeo giỏ trúc, giơ tay ôm Kỷ Oánh Oánh: "Đi đi đi, lên núi hái nấm."
Hứa Niệm Nhi cũng đeo giỏ trúc: "Đi đi đi."
Nấm Kỷ Oánh Oánh hái được mấy hôm nay đều để riêng ra, phơi khô rồi mang về. Đây là ý của Trần Tích, mọi người đều đồng ý.
Mọi người đi hết, Khương Mật nhờ Tô Văn Thần giúp đào hố, nàng muốn trồng hạt dưa hấu.
Tô Văn Thần: ? ? ?
"Ngươi đừng tưởng là cứ đem hạt dưa hấu thả xuống đất là có thể nảy mầm ra hoa kết trái? Ngươi phải ươm hạt trước đã, đem hạt dưa hấu ươm xong rồi mới trồng. Với lại trời sắp trở lạnh rồi, đợi không được dưa hấu ra hoa kết trái đâu."
Trồng vội gặt vội xong rồi thì trời sẽ lạnh, tầm tháng mười là tuyết lớn rơi.
Khương Mật: "Đào hay không đào? Không đào thì đưa xẻng đây."
Tô Văn Thần: "Tôi đến tôi đến."
Hắn làm việc rất tỉ mỉ, trực tiếp xới một khoảnh đất tơi ra, nhổ cỏ dại bón nước, cuối cùng để Khương Mật trồng hạt dưa hấu vào, khẽ vùi một lớp mỏng, rồi tưới chút nước, mà nước tưới lại là nước không gian.
Tô Văn Thần nghĩ bụng, hạt dưa hấu mà kiểu này cũng nảy mầm được thì đúng là ghê gớm.
Tiểu Bạch và heo sữa quay kêu ngao ngao, đòi uống nước, Khương Mật xoa đầu chúng, cho chúng uống chỗ nước còn lại.
Thật sợ chúng uống nhiều nước không gian quá thì thành tinh mất.
Hai đứa lén đến khu dưa hấu đào đất, Khương Mật túm gáy chúng kéo ra, phê bình chúng không được vào đào đất. Tô Văn Thần dời hàng rào, lùi hàng rào đến chỗ này, tránh để Tiểu Bạch và heo sữa quay đào bới.
Tổng cộng trồng hơn chục hạt dưa hấu, còn lại thì đợi nảy mầm, về sau thường xuyên tưới nước là được.
Làm xong việc này, cũng đã quá trưa, Khương Mật nằm trên ghế đu, Tô Văn Thần đi tìm một bãi cỏ ngủ.
Chờ đến lúc sắp tan làm, Hứa Niệm Nhi ba người trở về, Kỷ Oánh Oánh đưa cho Khương Mật một cái đùi gà gói bằng lá cây, cũng để lại cho Tô Văn Thần một miếng thịt có xương, lớn bằng bàn tay, nhưng vẫn có thịt.
Khương Mật nhận đùi gà, vẫn còn nóng hôi hổi, thơm nức: "Mấy người bắt được gà rừng trên núi hả?" Nàng cắn một miếng: "Ngon quá, cám ơn mọi người, ngon thật đấy."
Có thể nhận được một cái đùi gà từ tay Hứa Niệm Nhi và Hà Chiêu Đệ thì đúng là vô cùng khó.
Có thể thấy hai người đối với Khương Mật thật sự rất tốt.
Nhìn miếng thịt của Tô Văn Thần kia thì ít thịt nhiều xương.
Hứa Niệm Nhi: "Ăn mau đi. Nếu không phải là do Oánh Oánh cầm thì tao thật không nhịn được mà ăn mất."
Khương Mật: "Vậy tao ăn nhanh lên."
Hứa Niệm Nhi bắt đầu kể chuyện bọn họ phát hiện hôm nay trên núi, ban đầu là hái nấm, không ngờ đụng phải Dương Mạn Lệ trên núi đào bới lung tung, chỗ này đào một tý, chỗ kia đào một tý, còn lẩm bẩm gì đó, nói là "vật ở đâu".
Bọn họ còn tưởng là có thể phát hiện ra gì hay ho, ở đằng sau theo hơn một tiếng, Dương Mạn Lệ cũng thật có nghị lực, đào mấy cái hố to, cuối cùng mệt lử, dựa vào gốc cây nghỉ, Hứa Niệm Nhi buồn cười không nhịn được cười ra tiếng, thấy Dương Mạn Lệ cứ như kẻ ngốc vậy.
Dương Mạn Lệ phát hiện có người theo dõi mình thì giận tím mặt, vứt mất cái xẻng nhỏ, đuổi theo Hứa Niệm Nhi ba người đánh.
Hà Chiêu Đệ và Kỷ Oánh Oánh chột dạ, chỉ lo chạy không đánh trả.
Hứa Niệm Nhi bị đuổi một hồi, thấy Dương Mạn Lệ vẫn đuổi theo không tha, tính tình của nàng cũng bốc lên, "Chỗ này có phải là nhà của mày đâu, tao gặp mày trên núi đào bới thì sao tao không được đi theo hả?"
Dương Mạn Lệ giận dữ như vậy, chủ yếu là do lần trước Khương Thư Âm và Hứa Niệm Nhi theo dõi, bây giờ Chu Hoài Lẫm căn bản không thèm để ý tới nàng, nàng dùng chuyện bảo tàng trên núi để dỗ anh ta cũng vô ích, đưa nửa viên đại đầu cho anh ta, Chu Hoài Lẫm dứt khoát không cần! Đuổi nàng đi, còn nói là nếu nàng mà lại tới tìm anh thì sẽ trực tiếp đi tìm đội trưởng, kiện nàng quấy rối anh.
Thù cũ oán mới gộp lại, nàng trực tiếp đánh nhau với Hứa Niệm Nhi, đánh nhau loạn cả lên, lăn qua lăn lại vào một vạt cỏ lún, hai người đồng thời hét lên một tiếng, rơi đến hoa cả mắt chóng mặt, kết quả còn có mấy con khác kêu lên.
Hai người đứng dậy xem xét thì phát hiện đã đập chết hai con gà rừng.
Hai người nhanh tay lẹ mắt, mỗi người cướp lấy một con, Dương Mạn Lệ cầm gà rừng hùng hổ bỏ đi, Hứa Niệm Nhi ôm gà rừng mừng rỡ, cũng không thèm để ý tới Dương Mạn Lệ nữa.
Hứa Niệm Nhi ba người tìm một chỗ gần nguồn nước, trực tiếp làm gà rừng, nhổ lông moi ruột rồi nướng, để lại cho Khương Mật một cái đùi gà, cho Tô Văn Thần miếng thịt tùy ý.
Khương Mật cũng gặm xong chân gà rừng, Tiểu Bạch vội muốn ăn, nàng cho Tiểu Bạch và heo sữa quay mỗi con một miếng thịt nhỏ, xương thì không dám cho Tiểu Bạch, sợ xương gà làm hại dạ dày nó.
Khương Mật cảm khái: "Dương Mạn Lệ cũng ghê thật, đánh nhau trên núi với ai cũng không tay không."
Cũng tò mò xem lần này Dương Mạn Lệ muốn đào bảo vật gì.
Hứa Niệm Nhi mắt sáng lên: "Lần sau tao rủ nó lên núi đánh nhau."
Hà Chiêu Đệ: "Có thể đấy. Cơ mà hai đứa mày sao không dụ được lợn rừng nhỉ? Nếu mà dụ được lợn rừng thì chúng ta lại được ăn thịt lợn rừng rồi."
Khương Mật: "Có lẽ chỉ có đánh nhau với Khương Thư Âm mới dụ được lợn rừng chăng?"
Mọi người cười phá lên.
Chờ hầm xong thức ăn cho heo, Tiểu Phan Tử và Ngưu thúc dẫn đàn dê và hai con bò về, Bì Bì đeo cái vòng cổ chuông, bị Tiểu Phan Tử dắt, Bì Bì be be be be kêu, Khương Mật cho Tiểu Phan Tử hai viên kẹo, nhận dây thừng từ tay Tiểu Phan Tử, "Sao lại buộc Bì Bì lại vậy?"
Tiểu Phan Tử nói: "Bì Bì thích chạy lung tung lắm, mà nó chỉ nghe lời anh Giai Hòa thôi, cháu sợ nó chạy mất."
Khương Mật sờ sừng dê trên đầu Bì Bì, cho nó ăn mấy cọng cỏ không gian, "Bì Bì đúng là thích chạy lung tung, chiều nay cứ để Bì Bì ở lại đây, ta trông nó."
Tiểu Phan Tử: "Cám ơn Mật Mật tỷ, vậy chiều nay cháu buộc Bì Bì vào cành cây."
Khương Mật lại cho Bì Bì ăn mấy cọng cỏ, Bì Bì hài lòng về bãi nhốt cừu, Khương Mật cũng đi theo Hứa Niệm Nhi về điểm thanh niên trí thức, bây giờ đồ ăn khá hơn nhiều rồi, bữa nào cũng có thể thấy chút thịt mỏng, trong đồ ăn cũng có mỡ heo xào, không còn là thịt luộc nước lã nữa.
Mọi người ăn cơm xong thì về phòng ngủ bù.
Đêm hội náo nhiệt đẹp mắt thì có đẹp, mỗi tội sáng dậy đi làm thì mệt rã rời, ai cũng buồn ngủ, Khương Mật nằm trên giường, lại sờ sờ cái kẹp tóc tai thỏ, nghĩ thầm về Dương Giai Hòa, không biết chuyện đã giải quyết thế nào rồi.
Hôm nay nhà họ Dương dậy sớm, bữa sáng cũng thịnh soạn, xào một đĩa cải bó xôi trứng gà, một đĩa thịt heo cải trắng, hầm một nồi cháo loãng, món chính là bánh ngô bột mì hai loại.
Ăn xong thì đi mượn hai chiếc xe đạp, hai người một chiếc đạp đi ra huyện, lần này Hà Lộ cũng đi theo.
Đến huyện thì trước tiên gửi xe ở bãi giữ xe, một lần ba xu, có thể gửi một ngày, có người trông coi, an toàn.
Thôi Hội Phương trả giá một chút, bốn chiếc xe một hào, thật ra bà cũng tiếc một hào này, nhưng mà họ đi đánh nhau, nhỡ mà làm hỏng xe thì sửa xe đạp là tốn tiền lắm đó.
Có xe đạp thì chạy thẳng tới nhà máy thịt thuộc viện gia súc, Thôi Hội Phương nói: "Giai Nhân ngoan ngoãn, hai đứa mày đi trước đi, tụi tao ở đằng sau."
Hà Lộ: "Lỡ đâu họ nghe được tin mà không đến thì sao?"
Hôm qua ồn ào như vậy, lỡ đâu họ nghe ngóng được, chắc chắn sẽ không dám đến.
Thôi Hội Phương: "Nếu họ không đến, thì tụi mình sẽ đi tìm. Dám bắt nạt con gái tao, tao sẽ không bỏ qua cho họ đâu."
Hôm nay ban ngày, nhiệm vụ chủ yếu là việc ly hôn của Dương Giai Dân, nhiệm vụ phụ là dọn dẹp mấy tên du côn này, nếu không thì cũng sẽ không tới đông người như vậy.
Dương Giai Dân cùng Dương Giai Nhân đi ở phía trước, Dương Giai Dân hôm nay mặc cũng là váy dài màu vàng nhạt, phía trước áo của nàng còn có thêm một cái đai lưng, chân đi tất trắng và giày da đen, tóc tết thành hai bím tóc to đen nhánh, trông thật thanh xuân xinh đẹp, bất quá nàng vẫn không nhịn được khom lưng rụt ngực, vừa đi đến chỗ này, liền cảm thấy không được tự nhiên.
Dương Giai Nhân nắm tay nàng: "Mẫn Mẫn, cứ đi thẳng, ta xem ai dám nhìn đểu."
Dương Giai Dân ưỡn thẳng người, lại đi về phía trước mấy chục mét, nhìn thấy dưới cột điện có mấy thanh niên đứng, trên tai kẹp điếu thuốc, nhìn theo hai người Dương Giai Dân, một tên đội mũ trong đó huýt sáo, "Ôi chà, ăn mặc gợi cảm vậy, có phải đang tìm mấy anh không? Còn cô em bên cạnh nữa, tới chơi cùng bọn anh đi." Ánh mắt không đứng đắn liếc nhìn hai chị em.
Dương Giai Dân đỏ mắt, ra sức che chắn Dương Giai Nhân, không cho những người này nhìn nàng.
Dương Giai Nhân kéo Dương Giai Dân sang một bên, vươn tay đi về phía năm tên du côn, nàng cười nói: "Được thôi, chúng ta cùng nhau chơi đùa, vui vẻ ha hả."
Dương Giai Nhân vừa cười một tiếng như vậy, trực tiếp làm tên đội mũ ngây người, ngay sau đó, Dương Giai Nhân vung tay tát vào mặt tên du côn hai cái, nhấc chân đá thẳng vào hạ bộ hắn.
Tên du côn lúc trước còn đang đắm chìm trong nhan sắc của Dương Giai Nhân, ngay sau đó liền bị đánh choáng váng, hắn bị đá trúng hạ bộ, lại còn là trong tình huống có phản ứng, tại chỗ thiếu chút nữa bị đá đứt, hắn khom lưng che hạ bộ, đau đớn thở hổn hển: "Mẹ nó, ngươi dám đánh ta?"
Dương Giai Nhân giơ tay tát cho hắn thêm hai cái nữa, cười nhẹ nhàng nói: "Chơi vui không? Ta thích nhất chơi trò này đấy."
Dương Giai Nhân tay nặng thật, nhị Lưu Tử liên tiếp trúng mấy cái tát, cái mũ trên đầu cũng rơi xuống đất, đau nhức cả đầu: "Má nó, ta, ta phải chơi chết ngươi."
Dương Giai Nhân rất thích cái dáng vẻ này của hắn: "Vậy ta thưởng thêm cho ngươi hai cái tát nữa, để ngươi tin chắc một chút."
Tên du côn: "???" "Đều nhìn gì vậy, nhìn tao bị đánh à, còn không mau lên?"
Dương Giai Nhân khoanh tay nhìn bốn người còn lại, bốn người này bị Dương Giai Nhân nhìn thấy phát hoảng, nhưng vẫn xông lên.
Dương Giai Nhân lùi về sau một bước: "Muốn đánh ta à? Đánh ngã anh trai em trai ta trước đi."
Dương Giai Cộng bước lên, một chân đạp ngã tên tóc húi cua mắt nhỏ xông lên đầu tiên, rồi đá ngã cả tên đang che hạ bộ kia: "Ai cho các ngươi ức hiếp nhị tỷ ta? Muốn chết hả."
Những người khác thấy Dương Giai Cộng cao lớn lại còn mạnh mẽ như vậy, phía sau còn có người mặt lạnh đi theo, liền quay người muốn chạy, bị Dương Giai Hòa đá hết cả đám về, quẳng vào nhau.
Dương Giai Nhân kéo Dương Giai Dân tới gần, cười lạnh: "Dám chiếm tiện nghi của bà đây, chán sống rồi hả?"
Lúc trước Chu Đại Long, nàng cũng đã từng thu dọn, nhưng nhà Chu Đại Long quá vô sỉ, trực tiếp làm ầm ĩ đến tận trường học, sau này Thôi Hội Phương dẫn người đến thu dọn nhà Chu Đại Long, Thôi Hội Phương không cho nàng ra tay.
Bây giờ, nàng ở đại đội lại thấy không ít người đánh nhau, bây giờ kinh nghiệm cũng thật phong phú.
Động tay đánh người thật là thoải mái.
Năm thanh niên nằm lăn lóc một chỗ, thảm nhất là tên mặt đen, lúc này nằm dưới đất, cong như tôm che hạ bộ, đau không chịu được.
Thôi Hội Phương: "Đưa đến cục công an đi, cũng là tội lưu manh đấy."
Dương Giai Hòa: "Ai bảo các người đứng ở chỗ này? Có ai cho các người bao nhiêu chỗ tốt?" Thấy bọn họ không nói, Dương Giai Hòa nói: "Không chịu nói đúng không, dù sao cũng là Tề Cảnh Văn, đưa đến cục công an."
Một tên tóc húi cua mắt nhỏ nói: "Tôi nói, tôi nói, là Tề Cảnh Văn bảo bọn tôi đứng ở đây, mỗi tháng cho bọn tôi năm đồng với hai gói thuốc, bọn tôi cũng không có làm gì khác, chỉ là nói vài câu cho bõ mồm thôi. Các người tha cho bọn tôi đi."
Mấy người khác cũng nói: "Là Tề Cảnh Văn, hắn nói để bọn tôi bôi xấu thanh danh của Dương Giai Dân, đến lúc đó sẽ cho bọn tôi hai mươi đồng tiền thưởng."
Dương Giai Hòa: "Tề Cảnh Văn vào cục cảnh sát rồi, các người đi trước đến nhà họ Tề lấy tiền, sau đó ta đưa các người vào cục cảnh sát."
Mấy tên du côn rối rít cầu xin tha thứ.
Dương Giai Hòa: "Không cần tiền à, vậy chúng ta đi thẳng đến cục công an."
Mấy người này nghiến răng, "Đi."
Vì đến tương đối sớm, mọi người còn đang ăn bữa sáng, cũng không cần phải đi xưởng, đi thẳng đến nhà họ Tề, lên lầu, bọn họ đứng bên cạnh canh, không cùng đi lên.
Dương Giai Cộng: "Nhanh lên, muốn tiền thì xuống đây, rồi đi theo chúng tôi đến cục cảnh sát, đừng hòng chạy, nếu dám chạy, ta bẻ gãy chân."
Dương Giai Hòa không tin: "Các người thật sự là thiếu có hai mươi đồng thôi sao? Không nói dối đấy chứ? Tề Cảnh Văn vào cục cảnh sát rồi, chuyện này cũng không hỏi hắn được rồi."
Tên mặt đen lúc này cũng lết tới nơi rồi, nhưng đi lại cứ kẹp hai chân rất kỳ quặc, hắn nghe vậy thì mắt láo liên, bởi vì Tề Cảnh Văn, bọn họ lúc này mới thê thảm thế này.
Sao có thể chỉ cần có hai mươi đồng được.
Năm tên du côn đi thẳng đến nhà Tề Cảnh Văn, cửa lớn nhà Tề vừa mới sửa qua loa lại bị năm tên du côn đẩy tung.
Nhà họ Tề một đêm không ngủ được, không tài nào ngủ được, ai oán lẫn nhau trách móc, bị oán trách nhiều nhất là Tề Cảnh Phương, là nàng dẫn Dương Giai Dân ra ngoài, về nhà lại không nói rõ ràng, Tề Cảnh Phương khóc ròng rã cả đêm, mắt sưng húp.
Đến sáng sớm, người thì đi làm, người thì đi học, Tề Cảnh Thụy đói bụng đau cả ruột, "Mẹ, bây giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng, mau làm cơm đi, con muốn ăn cơm chiên trứng."
Cơm gạo hấp tối qua chưa ăn hết, vẫn còn lại một bát.
Thẩm Tú Vân gắng gượng tinh thần chiên hai bát cơm trứng, một bát cho Tề Cảnh Thụy, một bát cho Tề Minh Lãng, nàng cùng Tề Cảnh Phương mỗi người một cái bánh ngô.
Tề Cảnh Phương không thể tin được: "Mẹ, mẹ cho con ăn bánh ngô?"
Thẩm Tú Vân: "Không muốn ăn thì đưa cho mẹ, chết đói đáng đời, cái đồ sao chổi, toàn là do con gây ra, nhìn con là thấy phiền." Bây giờ bà ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tề Cảnh Phương, nếu không phải con bé quá ngu ngốc, thì làm sao đến mức này được?
Còn chưa kịp chuẩn bị ăn cơm thì cửa lại bị đạp đổ.
Năm tên du côn xông vào, "Mấy anh em ở bên ngoài bị đánh, bọn mày lại còn ăn uống ngon lành." Rồi đoạt luôn hai bát cơm chiên trứng.
Người nhà họ Tề đương nhiên biết bọn chúng, chính là những tên du côn thường xuyên sỉ nhục Dương Giai Dân.
Tề Minh Lãng: "Các người muốn làm gì?"
Tên mặt đen: "Đưa tiền, Tề Cảnh Văn thuê bọn tao bôi xấu thanh danh của Dương Giai Dân, sắp thành công rồi, giờ lại bị nhà họ Tề các người làm hỏng, nhưng tiền thì không thể thiếu được! Một trăm đồng! Nhanh lấy ra đây."
Thẩm Tú Vân giở giọng lạ: "Các người ăn nói lung tung gì vậy? Cút mau!"
Hàng xóm nghe tiếng động cũng chạy đến xem, một bà lão kinh ngạc: "Mấy người các anh là do Tề Cảnh Văn thuê bằng tiền à?"
Tên tóc húi cua mắt nhỏ nói: "Ừ, nếu không thì chúng tôi cả ngày đứng ở đó làm gì, chúng tôi rảnh rỗi vậy sao?" Hắn xới cơm chiên trứng, ăn non nửa bát rồi đưa cho người khác.
Tên mặt đen: "Đừng nói nhiều, nhanh đưa tiền, một trăm đồng, thiếu một phút cũng không được. Nếu các người không đưa, bọn tao ở luôn trong nhà các người ăn ngủ luôn."
Tên tóc húi cua mắt nhỏ vung tay lên: "Về sau, nơi này là của bọn tao."
Vừa hay tay hắn vung trúng Tề Cảnh Phương, cô nàng thét lên, cảnh giác nhìn bọn chúng: "Các ngươi không được ở nhà ta, nếu các ngươi dám giở trò với ta, ta..."
Tên tóc húi cua mắt nhỏ nói: "Mày sỉ nhục ai đấy, đồ xấu người làm quái, ai thèm để mắt tới mày chứ, mắt còn bé hơn cả tao."
Tề Cảnh Phương cảm thấy mình bị sỉ nhục, oà khóc lớn.
Tề Minh Lãng: "Còn không mau về phòng, đừng làm trò mất mặt nữa."
Tề Cảnh Phương khóc chạy về phòng, hàng xóm xì xào bàn tán: "Vốn dĩ đã thấy người nhà họ Tề đủ thối nát rồi, bây giờ còn có thể tệ hơn được nữa. Chưa từng thấy ai tự mình đội nón xanh, cũng chưa từng thấy ai nhục nhã cô con dâu như vậy. Khó trách lại bị yếu sinh lý, đời trước tạo bao nhiêu nghiệp chướng vậy."
Tên mặt đen: "Tề Cảnh Văn bị yếu sinh lý à?"
Tên tóc húi cua mắt nhỏ: "Má nó, thật không nhìn ra."
Khương Mật kéo Tiểu Bạch và heo sữa quay lại gần, dạy dỗ chúng, dặn là đi "ị" nhất định không được tùy tiện đi bậy, phải đi "ị" bên cạnh chỗ ủ phân, rồi xúc hai cái thứ nhỏ "phân và nước tiểu" thành một đống nhỏ, chỉ vào đống "ị" nói: "Hai đứa mày cứ đi "ị" ở đây."
Hứa Niệm Nhi: "Cái Tiểu Bạch và heo sữa quay này bé tí tẹo, sao có thể nghe hiểu được tiếng người? "Ị" xong thì dọn là được, không cần phải vậy đâu."
Hà Chiêu Đệ: "Đúng đó, tùy tiện dọn chút là được rồi."
Khương Mật: "Từ từ dạy, tùy tiện "ị" bậy, nhỡ đâu giẫm phải một chân thì khó chịu lắm."
Hà Chiêu Đệ đám người bắt đầu dọn dẹp chuồng heo, cắt cỏ cho lợn, Kỷ Oánh Oánh thì đứng bên cạnh Khương Mật xem nàng dạy hai con vật nhỏ.
Khương Mật múc một ít nước, bỏ thêm chút nước không gian vào, cho Tiểu Bạch và heo sữa quay uống, một bát nước bị một chó một heo tranh nhau uống cạn sạch.
Kỷ Oánh Oánh: "Ngươi cho chúng nó đổ nước, bọn nó đều thích uống hơn." Mấy người khác cho uống nước, hai đứa này đều hờ hững lạnh lùng.
Khương Mật nhìn Tiểu Bạch và heo sữa quay uống nước xong thì lần lượt vỗ vỗ chúng, để chúng đi chơi.
Hai con vật nhỏ này uống nhiều nước không gian, thông minh hẳn lên, Khương Mật cảm thấy chúng có thể hiểu được ý mình.
Nàng và Kỷ Oánh Oánh cũng đi qua phụ giúp trộn thức ăn cho heo, bây giờ heo ăn đều là bã đậu và cỏ trộn vào nhau, bây giờ thì không tiếc bã đậu, về sau hết mất thì thôi.
Khương Mật lại đi cho thêm một ít nước không gian.
Chờ lúc cho heo ăn, con nào con nấy tranh nhau ăn, đợi ăn xong thì chỗ dính trên máng heo cũng liếm sạch.
Tô Văn Thần: "Cũng chỉ có cô ở đây trông nom thì lũ heo mới ăn tích cực thế, chứ không phải thì không."
Hứa Niệm Nhi: "!!! Đúng vậy đó, hôm qua bọn nó ăn không có hăng như hôm nay."
Khương Mật: "Có lẽ là tại có người xinh đẹp đứng xem, nên có cảm giác thèm ăn hơn?"
Mọi người: ...
Hà Chiêu Đệ đeo giỏ trúc, giơ tay ôm Kỷ Oánh Oánh: "Đi đi đi, lên núi hái nấm."
Hứa Niệm Nhi cũng đeo giỏ trúc: "Đi đi đi."
Nấm Kỷ Oánh Oánh hái được mấy hôm nay đều để riêng ra, phơi khô rồi mang về. Đây là ý của Trần Tích, mọi người đều đồng ý.
Mọi người đi hết, Khương Mật nhờ Tô Văn Thần giúp đào hố, nàng muốn trồng hạt dưa hấu.
Tô Văn Thần: ? ? ?
"Ngươi đừng tưởng là cứ đem hạt dưa hấu thả xuống đất là có thể nảy mầm ra hoa kết trái? Ngươi phải ươm hạt trước đã, đem hạt dưa hấu ươm xong rồi mới trồng. Với lại trời sắp trở lạnh rồi, đợi không được dưa hấu ra hoa kết trái đâu."
Trồng vội gặt vội xong rồi thì trời sẽ lạnh, tầm tháng mười là tuyết lớn rơi.
Khương Mật: "Đào hay không đào? Không đào thì đưa xẻng đây."
Tô Văn Thần: "Tôi đến tôi đến."
Hắn làm việc rất tỉ mỉ, trực tiếp xới một khoảnh đất tơi ra, nhổ cỏ dại bón nước, cuối cùng để Khương Mật trồng hạt dưa hấu vào, khẽ vùi một lớp mỏng, rồi tưới chút nước, mà nước tưới lại là nước không gian.
Tô Văn Thần nghĩ bụng, hạt dưa hấu mà kiểu này cũng nảy mầm được thì đúng là ghê gớm.
Tiểu Bạch và heo sữa quay kêu ngao ngao, đòi uống nước, Khương Mật xoa đầu chúng, cho chúng uống chỗ nước còn lại.
Thật sợ chúng uống nhiều nước không gian quá thì thành tinh mất.
Hai đứa lén đến khu dưa hấu đào đất, Khương Mật túm gáy chúng kéo ra, phê bình chúng không được vào đào đất. Tô Văn Thần dời hàng rào, lùi hàng rào đến chỗ này, tránh để Tiểu Bạch và heo sữa quay đào bới.
Tổng cộng trồng hơn chục hạt dưa hấu, còn lại thì đợi nảy mầm, về sau thường xuyên tưới nước là được.
Làm xong việc này, cũng đã quá trưa, Khương Mật nằm trên ghế đu, Tô Văn Thần đi tìm một bãi cỏ ngủ.
Chờ đến lúc sắp tan làm, Hứa Niệm Nhi ba người trở về, Kỷ Oánh Oánh đưa cho Khương Mật một cái đùi gà gói bằng lá cây, cũng để lại cho Tô Văn Thần một miếng thịt có xương, lớn bằng bàn tay, nhưng vẫn có thịt.
Khương Mật nhận đùi gà, vẫn còn nóng hôi hổi, thơm nức: "Mấy người bắt được gà rừng trên núi hả?" Nàng cắn một miếng: "Ngon quá, cám ơn mọi người, ngon thật đấy."
Có thể nhận được một cái đùi gà từ tay Hứa Niệm Nhi và Hà Chiêu Đệ thì đúng là vô cùng khó.
Có thể thấy hai người đối với Khương Mật thật sự rất tốt.
Nhìn miếng thịt của Tô Văn Thần kia thì ít thịt nhiều xương.
Hứa Niệm Nhi: "Ăn mau đi. Nếu không phải là do Oánh Oánh cầm thì tao thật không nhịn được mà ăn mất."
Khương Mật: "Vậy tao ăn nhanh lên."
Hứa Niệm Nhi bắt đầu kể chuyện bọn họ phát hiện hôm nay trên núi, ban đầu là hái nấm, không ngờ đụng phải Dương Mạn Lệ trên núi đào bới lung tung, chỗ này đào một tý, chỗ kia đào một tý, còn lẩm bẩm gì đó, nói là "vật ở đâu".
Bọn họ còn tưởng là có thể phát hiện ra gì hay ho, ở đằng sau theo hơn một tiếng, Dương Mạn Lệ cũng thật có nghị lực, đào mấy cái hố to, cuối cùng mệt lử, dựa vào gốc cây nghỉ, Hứa Niệm Nhi buồn cười không nhịn được cười ra tiếng, thấy Dương Mạn Lệ cứ như kẻ ngốc vậy.
Dương Mạn Lệ phát hiện có người theo dõi mình thì giận tím mặt, vứt mất cái xẻng nhỏ, đuổi theo Hứa Niệm Nhi ba người đánh.
Hà Chiêu Đệ và Kỷ Oánh Oánh chột dạ, chỉ lo chạy không đánh trả.
Hứa Niệm Nhi bị đuổi một hồi, thấy Dương Mạn Lệ vẫn đuổi theo không tha, tính tình của nàng cũng bốc lên, "Chỗ này có phải là nhà của mày đâu, tao gặp mày trên núi đào bới thì sao tao không được đi theo hả?"
Dương Mạn Lệ giận dữ như vậy, chủ yếu là do lần trước Khương Thư Âm và Hứa Niệm Nhi theo dõi, bây giờ Chu Hoài Lẫm căn bản không thèm để ý tới nàng, nàng dùng chuyện bảo tàng trên núi để dỗ anh ta cũng vô ích, đưa nửa viên đại đầu cho anh ta, Chu Hoài Lẫm dứt khoát không cần! Đuổi nàng đi, còn nói là nếu nàng mà lại tới tìm anh thì sẽ trực tiếp đi tìm đội trưởng, kiện nàng quấy rối anh.
Thù cũ oán mới gộp lại, nàng trực tiếp đánh nhau với Hứa Niệm Nhi, đánh nhau loạn cả lên, lăn qua lăn lại vào một vạt cỏ lún, hai người đồng thời hét lên một tiếng, rơi đến hoa cả mắt chóng mặt, kết quả còn có mấy con khác kêu lên.
Hai người đứng dậy xem xét thì phát hiện đã đập chết hai con gà rừng.
Hai người nhanh tay lẹ mắt, mỗi người cướp lấy một con, Dương Mạn Lệ cầm gà rừng hùng hổ bỏ đi, Hứa Niệm Nhi ôm gà rừng mừng rỡ, cũng không thèm để ý tới Dương Mạn Lệ nữa.
Hứa Niệm Nhi ba người tìm một chỗ gần nguồn nước, trực tiếp làm gà rừng, nhổ lông moi ruột rồi nướng, để lại cho Khương Mật một cái đùi gà, cho Tô Văn Thần miếng thịt tùy ý.
Khương Mật cũng gặm xong chân gà rừng, Tiểu Bạch vội muốn ăn, nàng cho Tiểu Bạch và heo sữa quay mỗi con một miếng thịt nhỏ, xương thì không dám cho Tiểu Bạch, sợ xương gà làm hại dạ dày nó.
Khương Mật cảm khái: "Dương Mạn Lệ cũng ghê thật, đánh nhau trên núi với ai cũng không tay không."
Cũng tò mò xem lần này Dương Mạn Lệ muốn đào bảo vật gì.
Hứa Niệm Nhi mắt sáng lên: "Lần sau tao rủ nó lên núi đánh nhau."
Hà Chiêu Đệ: "Có thể đấy. Cơ mà hai đứa mày sao không dụ được lợn rừng nhỉ? Nếu mà dụ được lợn rừng thì chúng ta lại được ăn thịt lợn rừng rồi."
Khương Mật: "Có lẽ chỉ có đánh nhau với Khương Thư Âm mới dụ được lợn rừng chăng?"
Mọi người cười phá lên.
Chờ hầm xong thức ăn cho heo, Tiểu Phan Tử và Ngưu thúc dẫn đàn dê và hai con bò về, Bì Bì đeo cái vòng cổ chuông, bị Tiểu Phan Tử dắt, Bì Bì be be be be kêu, Khương Mật cho Tiểu Phan Tử hai viên kẹo, nhận dây thừng từ tay Tiểu Phan Tử, "Sao lại buộc Bì Bì lại vậy?"
Tiểu Phan Tử nói: "Bì Bì thích chạy lung tung lắm, mà nó chỉ nghe lời anh Giai Hòa thôi, cháu sợ nó chạy mất."
Khương Mật sờ sừng dê trên đầu Bì Bì, cho nó ăn mấy cọng cỏ không gian, "Bì Bì đúng là thích chạy lung tung, chiều nay cứ để Bì Bì ở lại đây, ta trông nó."
Tiểu Phan Tử: "Cám ơn Mật Mật tỷ, vậy chiều nay cháu buộc Bì Bì vào cành cây."
Khương Mật lại cho Bì Bì ăn mấy cọng cỏ, Bì Bì hài lòng về bãi nhốt cừu, Khương Mật cũng đi theo Hứa Niệm Nhi về điểm thanh niên trí thức, bây giờ đồ ăn khá hơn nhiều rồi, bữa nào cũng có thể thấy chút thịt mỏng, trong đồ ăn cũng có mỡ heo xào, không còn là thịt luộc nước lã nữa.
Mọi người ăn cơm xong thì về phòng ngủ bù.
Đêm hội náo nhiệt đẹp mắt thì có đẹp, mỗi tội sáng dậy đi làm thì mệt rã rời, ai cũng buồn ngủ, Khương Mật nằm trên giường, lại sờ sờ cái kẹp tóc tai thỏ, nghĩ thầm về Dương Giai Hòa, không biết chuyện đã giải quyết thế nào rồi.
Hôm nay nhà họ Dương dậy sớm, bữa sáng cũng thịnh soạn, xào một đĩa cải bó xôi trứng gà, một đĩa thịt heo cải trắng, hầm một nồi cháo loãng, món chính là bánh ngô bột mì hai loại.
Ăn xong thì đi mượn hai chiếc xe đạp, hai người một chiếc đạp đi ra huyện, lần này Hà Lộ cũng đi theo.
Đến huyện thì trước tiên gửi xe ở bãi giữ xe, một lần ba xu, có thể gửi một ngày, có người trông coi, an toàn.
Thôi Hội Phương trả giá một chút, bốn chiếc xe một hào, thật ra bà cũng tiếc một hào này, nhưng mà họ đi đánh nhau, nhỡ mà làm hỏng xe thì sửa xe đạp là tốn tiền lắm đó.
Có xe đạp thì chạy thẳng tới nhà máy thịt thuộc viện gia súc, Thôi Hội Phương nói: "Giai Nhân ngoan ngoãn, hai đứa mày đi trước đi, tụi tao ở đằng sau."
Hà Lộ: "Lỡ đâu họ nghe được tin mà không đến thì sao?"
Hôm qua ồn ào như vậy, lỡ đâu họ nghe ngóng được, chắc chắn sẽ không dám đến.
Thôi Hội Phương: "Nếu họ không đến, thì tụi mình sẽ đi tìm. Dám bắt nạt con gái tao, tao sẽ không bỏ qua cho họ đâu."
Hôm nay ban ngày, nhiệm vụ chủ yếu là việc ly hôn của Dương Giai Dân, nhiệm vụ phụ là dọn dẹp mấy tên du côn này, nếu không thì cũng sẽ không tới đông người như vậy.
Dương Giai Dân cùng Dương Giai Nhân đi ở phía trước, Dương Giai Dân hôm nay mặc cũng là váy dài màu vàng nhạt, phía trước áo của nàng còn có thêm một cái đai lưng, chân đi tất trắng và giày da đen, tóc tết thành hai bím tóc to đen nhánh, trông thật thanh xuân xinh đẹp, bất quá nàng vẫn không nhịn được khom lưng rụt ngực, vừa đi đến chỗ này, liền cảm thấy không được tự nhiên.
Dương Giai Nhân nắm tay nàng: "Mẫn Mẫn, cứ đi thẳng, ta xem ai dám nhìn đểu."
Dương Giai Dân ưỡn thẳng người, lại đi về phía trước mấy chục mét, nhìn thấy dưới cột điện có mấy thanh niên đứng, trên tai kẹp điếu thuốc, nhìn theo hai người Dương Giai Dân, một tên đội mũ trong đó huýt sáo, "Ôi chà, ăn mặc gợi cảm vậy, có phải đang tìm mấy anh không? Còn cô em bên cạnh nữa, tới chơi cùng bọn anh đi." Ánh mắt không đứng đắn liếc nhìn hai chị em.
Dương Giai Dân đỏ mắt, ra sức che chắn Dương Giai Nhân, không cho những người này nhìn nàng.
Dương Giai Nhân kéo Dương Giai Dân sang một bên, vươn tay đi về phía năm tên du côn, nàng cười nói: "Được thôi, chúng ta cùng nhau chơi đùa, vui vẻ ha hả."
Dương Giai Nhân vừa cười một tiếng như vậy, trực tiếp làm tên đội mũ ngây người, ngay sau đó, Dương Giai Nhân vung tay tát vào mặt tên du côn hai cái, nhấc chân đá thẳng vào hạ bộ hắn.
Tên du côn lúc trước còn đang đắm chìm trong nhan sắc của Dương Giai Nhân, ngay sau đó liền bị đánh choáng váng, hắn bị đá trúng hạ bộ, lại còn là trong tình huống có phản ứng, tại chỗ thiếu chút nữa bị đá đứt, hắn khom lưng che hạ bộ, đau đớn thở hổn hển: "Mẹ nó, ngươi dám đánh ta?"
Dương Giai Nhân giơ tay tát cho hắn thêm hai cái nữa, cười nhẹ nhàng nói: "Chơi vui không? Ta thích nhất chơi trò này đấy."
Dương Giai Nhân tay nặng thật, nhị Lưu Tử liên tiếp trúng mấy cái tát, cái mũ trên đầu cũng rơi xuống đất, đau nhức cả đầu: "Má nó, ta, ta phải chơi chết ngươi."
Dương Giai Nhân rất thích cái dáng vẻ này của hắn: "Vậy ta thưởng thêm cho ngươi hai cái tát nữa, để ngươi tin chắc một chút."
Tên du côn: "???" "Đều nhìn gì vậy, nhìn tao bị đánh à, còn không mau lên?"
Dương Giai Nhân khoanh tay nhìn bốn người còn lại, bốn người này bị Dương Giai Nhân nhìn thấy phát hoảng, nhưng vẫn xông lên.
Dương Giai Nhân lùi về sau một bước: "Muốn đánh ta à? Đánh ngã anh trai em trai ta trước đi."
Dương Giai Cộng bước lên, một chân đạp ngã tên tóc húi cua mắt nhỏ xông lên đầu tiên, rồi đá ngã cả tên đang che hạ bộ kia: "Ai cho các ngươi ức hiếp nhị tỷ ta? Muốn chết hả."
Những người khác thấy Dương Giai Cộng cao lớn lại còn mạnh mẽ như vậy, phía sau còn có người mặt lạnh đi theo, liền quay người muốn chạy, bị Dương Giai Hòa đá hết cả đám về, quẳng vào nhau.
Dương Giai Nhân kéo Dương Giai Dân tới gần, cười lạnh: "Dám chiếm tiện nghi của bà đây, chán sống rồi hả?"
Lúc trước Chu Đại Long, nàng cũng đã từng thu dọn, nhưng nhà Chu Đại Long quá vô sỉ, trực tiếp làm ầm ĩ đến tận trường học, sau này Thôi Hội Phương dẫn người đến thu dọn nhà Chu Đại Long, Thôi Hội Phương không cho nàng ra tay.
Bây giờ, nàng ở đại đội lại thấy không ít người đánh nhau, bây giờ kinh nghiệm cũng thật phong phú.
Động tay đánh người thật là thoải mái.
Năm thanh niên nằm lăn lóc một chỗ, thảm nhất là tên mặt đen, lúc này nằm dưới đất, cong như tôm che hạ bộ, đau không chịu được.
Thôi Hội Phương: "Đưa đến cục công an đi, cũng là tội lưu manh đấy."
Dương Giai Hòa: "Ai bảo các người đứng ở chỗ này? Có ai cho các người bao nhiêu chỗ tốt?" Thấy bọn họ không nói, Dương Giai Hòa nói: "Không chịu nói đúng không, dù sao cũng là Tề Cảnh Văn, đưa đến cục công an."
Một tên tóc húi cua mắt nhỏ nói: "Tôi nói, tôi nói, là Tề Cảnh Văn bảo bọn tôi đứng ở đây, mỗi tháng cho bọn tôi năm đồng với hai gói thuốc, bọn tôi cũng không có làm gì khác, chỉ là nói vài câu cho bõ mồm thôi. Các người tha cho bọn tôi đi."
Mấy người khác cũng nói: "Là Tề Cảnh Văn, hắn nói để bọn tôi bôi xấu thanh danh của Dương Giai Dân, đến lúc đó sẽ cho bọn tôi hai mươi đồng tiền thưởng."
Dương Giai Hòa: "Tề Cảnh Văn vào cục cảnh sát rồi, các người đi trước đến nhà họ Tề lấy tiền, sau đó ta đưa các người vào cục cảnh sát."
Mấy tên du côn rối rít cầu xin tha thứ.
Dương Giai Hòa: "Không cần tiền à, vậy chúng ta đi thẳng đến cục công an."
Mấy người này nghiến răng, "Đi."
Vì đến tương đối sớm, mọi người còn đang ăn bữa sáng, cũng không cần phải đi xưởng, đi thẳng đến nhà họ Tề, lên lầu, bọn họ đứng bên cạnh canh, không cùng đi lên.
Dương Giai Cộng: "Nhanh lên, muốn tiền thì xuống đây, rồi đi theo chúng tôi đến cục cảnh sát, đừng hòng chạy, nếu dám chạy, ta bẻ gãy chân."
Dương Giai Hòa không tin: "Các người thật sự là thiếu có hai mươi đồng thôi sao? Không nói dối đấy chứ? Tề Cảnh Văn vào cục cảnh sát rồi, chuyện này cũng không hỏi hắn được rồi."
Tên mặt đen lúc này cũng lết tới nơi rồi, nhưng đi lại cứ kẹp hai chân rất kỳ quặc, hắn nghe vậy thì mắt láo liên, bởi vì Tề Cảnh Văn, bọn họ lúc này mới thê thảm thế này.
Sao có thể chỉ cần có hai mươi đồng được.
Năm tên du côn đi thẳng đến nhà Tề Cảnh Văn, cửa lớn nhà Tề vừa mới sửa qua loa lại bị năm tên du côn đẩy tung.
Nhà họ Tề một đêm không ngủ được, không tài nào ngủ được, ai oán lẫn nhau trách móc, bị oán trách nhiều nhất là Tề Cảnh Phương, là nàng dẫn Dương Giai Dân ra ngoài, về nhà lại không nói rõ ràng, Tề Cảnh Phương khóc ròng rã cả đêm, mắt sưng húp.
Đến sáng sớm, người thì đi làm, người thì đi học, Tề Cảnh Thụy đói bụng đau cả ruột, "Mẹ, bây giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng, mau làm cơm đi, con muốn ăn cơm chiên trứng."
Cơm gạo hấp tối qua chưa ăn hết, vẫn còn lại một bát.
Thẩm Tú Vân gắng gượng tinh thần chiên hai bát cơm trứng, một bát cho Tề Cảnh Thụy, một bát cho Tề Minh Lãng, nàng cùng Tề Cảnh Phương mỗi người một cái bánh ngô.
Tề Cảnh Phương không thể tin được: "Mẹ, mẹ cho con ăn bánh ngô?"
Thẩm Tú Vân: "Không muốn ăn thì đưa cho mẹ, chết đói đáng đời, cái đồ sao chổi, toàn là do con gây ra, nhìn con là thấy phiền." Bây giờ bà ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tề Cảnh Phương, nếu không phải con bé quá ngu ngốc, thì làm sao đến mức này được?
Còn chưa kịp chuẩn bị ăn cơm thì cửa lại bị đạp đổ.
Năm tên du côn xông vào, "Mấy anh em ở bên ngoài bị đánh, bọn mày lại còn ăn uống ngon lành." Rồi đoạt luôn hai bát cơm chiên trứng.
Người nhà họ Tề đương nhiên biết bọn chúng, chính là những tên du côn thường xuyên sỉ nhục Dương Giai Dân.
Tề Minh Lãng: "Các người muốn làm gì?"
Tên mặt đen: "Đưa tiền, Tề Cảnh Văn thuê bọn tao bôi xấu thanh danh của Dương Giai Dân, sắp thành công rồi, giờ lại bị nhà họ Tề các người làm hỏng, nhưng tiền thì không thể thiếu được! Một trăm đồng! Nhanh lấy ra đây."
Thẩm Tú Vân giở giọng lạ: "Các người ăn nói lung tung gì vậy? Cút mau!"
Hàng xóm nghe tiếng động cũng chạy đến xem, một bà lão kinh ngạc: "Mấy người các anh là do Tề Cảnh Văn thuê bằng tiền à?"
Tên tóc húi cua mắt nhỏ nói: "Ừ, nếu không thì chúng tôi cả ngày đứng ở đó làm gì, chúng tôi rảnh rỗi vậy sao?" Hắn xới cơm chiên trứng, ăn non nửa bát rồi đưa cho người khác.
Tên mặt đen: "Đừng nói nhiều, nhanh đưa tiền, một trăm đồng, thiếu một phút cũng không được. Nếu các người không đưa, bọn tao ở luôn trong nhà các người ăn ngủ luôn."
Tên tóc húi cua mắt nhỏ vung tay lên: "Về sau, nơi này là của bọn tao."
Vừa hay tay hắn vung trúng Tề Cảnh Phương, cô nàng thét lên, cảnh giác nhìn bọn chúng: "Các ngươi không được ở nhà ta, nếu các ngươi dám giở trò với ta, ta..."
Tên tóc húi cua mắt nhỏ nói: "Mày sỉ nhục ai đấy, đồ xấu người làm quái, ai thèm để mắt tới mày chứ, mắt còn bé hơn cả tao."
Tề Cảnh Phương cảm thấy mình bị sỉ nhục, oà khóc lớn.
Tề Minh Lãng: "Còn không mau về phòng, đừng làm trò mất mặt nữa."
Tề Cảnh Phương khóc chạy về phòng, hàng xóm xì xào bàn tán: "Vốn dĩ đã thấy người nhà họ Tề đủ thối nát rồi, bây giờ còn có thể tệ hơn được nữa. Chưa từng thấy ai tự mình đội nón xanh, cũng chưa từng thấy ai nhục nhã cô con dâu như vậy. Khó trách lại bị yếu sinh lý, đời trước tạo bao nhiêu nghiệp chướng vậy."
Tên mặt đen: "Tề Cảnh Văn bị yếu sinh lý à?"
Tên tóc húi cua mắt nhỏ: "Má nó, thật không nhìn ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận