Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 17: Thủ đoạn (length: 28126)

Khương Mật nắm Tiểu Tương Bao chuẩn bị rời đi, trước khi đi nhìn cái người đang ngồi dưới đất toàn thân ướt nước Vương Tam Thủy, trời nóng cực, Vương Tam Thủy bị lạnh cóng đến run cầm cập.
Nữ nhân kia vẫn còn cảm kích Liêu Vĩ Minh, lần nữa quỳ xuống, bị người khuyên đứng lên.
Khương Mật hít một hơi, buông tay Tiểu Tương Bao, đem miếng vải bông mua sáng nay lấy ra, đi qua xoa xoa mái tóc ẩm ướt của Vương Tam Thủy, dùng vải bông bao trùm đứa trẻ: "Lát nữa lại quỳ cũng không muộn, trước tiên đưa đứa trẻ đi bệnh viện, đứa trẻ bị cảm rồi."
Liêu Vĩ Minh vừa thấy Khương Mật, đã cảm thấy không có chuyện tốt! Da đầu hắn từng đợt run lên, lúc này cũng không để ý người phụ nữ quỳ dưới đất, tranh thủ thời gian xoay người ôm lấy Vương Tam Thủy dưới đất hướng bệnh viện chạy, "Chú đưa con đi bệnh viện, con cố gắng lên."
Sợ công lao bị cướp, càng sợ Khương Mật gây chuyện xấu.
Có thể đưa đi bệnh viện, Tam Thủy cũng có thể dễ chịu một chút.
Khương Mật nắm Tiểu Tương Bao, cùng Từ Nhạc Ninh cùng rời đi, cách rất xa còn có thể nghe được đám người đang thảo luận công đoàn xưởng may sống Lôi Phong nhảy sông cứu người.
Từ Nhạc Ninh: Khương Mật, ta biết ngay tâm nhãn của ngươi tốt.
Nhiều người như vậy lực chú ý đều đặt trên người người phụ nữ quỳ dưới đất và Liêu Vĩ Minh, đều cảm khái công đoàn xưởng may sống Lôi Phong. Chỉ có Khương Mật nghĩ đến Tam Thủy rất lạnh, còn cho Tam Thủy vải bông quấn người.
Khương Mật: "Thấy đứa trẻ có chút đáng thương."
Từ Nhạc Ninh: "Tam Thủy mạng lớn nha, vạn nhất không có ai phát hiện, vậy là xong rồi." Lại nói tiếp: "Nhưng mà ta thấy có gì đó lạ."
Khương Mật: "Hai ngày nữa, ngươi sẽ biết lạ chỗ nào."
Từ Nhạc Ninh: ! ! ! Ngươi nói cho ta nghe đi.
Khương Mật sờ sờ đầu Từ Nhạc Ninh, một mặt từ ái: "Ngươi chơi với Khương Thư Âm nhiều năm như vậy, nàng có hố ngươi đâu, chỉ là lừa tra nam, ngươi cảm tạ nàng đi."
Từ Nhạc Ninh: "Ý gì vậy?"
Khương Mật: "Mẹ của Tam Thủy có chút lạ, Tam Thủy sợ nàng, còn sợ hơn là bị rơi xuống sông."
Từ Nhạc Ninh: Cái này có liên quan gì đến Khương Thư Âm.
Khương Mật nhìn nàng ánh mắt càng từ ái, chuyện này có chút phức tạp, cái đầu hạt dưa từ lớn này của ngươi đừng suy nghĩ. Đừng làm mệt đầu óc.
Từ Nhạc Ninh: "Oa oa oa, Khương Mật, ngươi hàm ý mắng ta!" Nàng dừng xe đạp, lao vào Khương Mật, nhột nách Khương Mật.
Khương Mật: "! ! ! Quân tử động khẩu không động thủ, ngươi buông ra! Tiểu Tương Bao mau giúp ta."
Nàng cũng sợ nhột như nguyên chủ vậy, mấu chốt là, nàng còn không có sức lớn bằng Từ Nhạc Ninh mà còn chạy nhanh, trốn cũng không có chỗ trốn, chạy cũng chạy không xong a a a.
Từ Nhạc Ninh không ngờ Khương Mật lại sợ nhột như vậy, nàng nói: "Ta cũng đâu phải quân tử!" Tiểu Tương Bao cũng xông lên, ôm chân Từ Nhạc Ninh, ý muốn giúp đỡ, bất đắc dĩ vóc dáng quá thấp. Khương Mật: Ngươi buông tay, ta nói cho ngươi nghe." Lại nói: "Cúc áo váy của ngươi bung rồi, lộ hết rồi."
Từ Nhạc Ninh vội vàng sờ cúc áo, ngươi lừa ta!
Khương Mật: "Có người xem náo nhiệt kìa!" Quay đầu nhìn bên bờ sông có một thanh niên đang đứng, thật khéo, nàng quen người này. Thanh niên kia mặt ửng đỏ: "Đồng chí, chúng ta là bạn học của Nhạc Ninh, chúng ta có thể làm quen không?" Từ Nhạc Ninh liếc nhìn hai người, khách khí nói: "Uỷ viên thể dục hả, đây là Khương Mật, ngươi không nhận ra à?" Trình Nghị cả kinh cằm cũng muốn rớt xuống, cái cô gái mà hắn nhìn một chút cũng muốn đỏ mặt là Khương Mật Nhạc Ninh, ngươi đừng có nói đùa.
Khương Mật cười nhạo, Trình Nghị đồng chí, ta là Khương Mật.
Thái độ vẫn chấp nhận được, Trình Nghị trong trường học được coi là rất ít người không ức hiếp nguyên chủ, bất quá người khác ức hiếp Khương Mật, hắn cũng kệ.
Trình Nghị lắp bắp nói: "Các bạn ăn cơm chưa? Có muốn cùng nhau ăn cơm không?"
Khương Mật chỉ vào đồng hồ hắn mang theo: "Bây giờ phải hơn hai giờ rồi nhỉ, là ăn cơm chiều sao?"
Từ Nhạc Ninh: Giờ này mà còn chưa ăn cơm, vậy phải chết đói rồi.
Mặt Trình Nghị càng đỏ hơn.
Khương Mật cười: "Lần sau nhé, ta với Nhạc Ninh chiều còn có việc." Nắm Tiểu Tương Bao liền chuẩn bị đi.
Trình Nghị đuổi theo, cầm một miếng thịt khô đưa cho Tiểu Tương Bao: "Cầm mà ăn."
Từ Nhạc Ninh mặt đầy không vui, cảm thấy có người tranh Khương Mật với nàng, nàng nói: "Đây là cháu ta đấy."
Trình Nghị lại cầm một miếng thịt khô, thận trọng đưa tới: "Đồng chí Khương Mật, cô cầm về cho cháu trai cô ăn."
Khương Mật phì cười, véo một cái: "Cám ơn nha."
Đợi đi xa, Từ Nhạc Ninh phát hiện Trình Nghị vẫn còn đứng nhìn phía sau, Từ Nhạc Ninh nói: "Tên đàn ông nông cạn này, chỉ là nhìn thấy mặt ngươi đẹp nên vậy thôi, ngươi đừng có mắc lừa, nếu ngươi muốn tìm đối tượng, ta giới thiệu cho ngươi một người tốt. Anh họ ta đặc biệt ưu tú, là người ưu tú nhất nhà ta, ngày mai chúng ta đi kinh thành, ta dẫn ngươi đi gặp." Tiếp theo lại nói lẩm bẩm: "Trình Nghị này trước kia đối với ngươi tệ thế cơ mà."
Khương Mật: "Có thể tệ bằng ngươi đối với ta không?"
Từ Nhạc Ninh lập tức im tiếng, tủi thân: "Khương Mật, xin lỗi, về sau ta sẽ gấp bội tốt với ngươi." Khương Mật nhét miếng thịt bò khô vào miệng Từ Nhạc Ninh, "Ngon không?"
Từ Nhạc Ninh chớp mắt đã không còn gì, không thể ăn! Ngày mai ta mang cho ngươi thịt bò khô còn ngon hơn. Khương Mật vỗ vỗ tay, "Còn muốn biết tại sao không?" Đây là hỏi về chuyện vừa rồi của Khương Thư Âm.
Từ Nhạc Ninh: Muốn!
Khương Mật: "Về sau không được nhột nách ta nữa!"
Từ Nhạc Ninh qua loa gật đầu, Khương Mật: Chuyện chọn người của phó xưởng trưởng xưởng may, ngươi biết không? Thấy nàng gật đầu, Khương Mật tiếp tục nói: "Chức phó xưởng trưởng đang trống, trong những người đang được chọn, chủ nhiệm Trần phòng tuyên truyền và chủ tịch Liêu công đoàn là những người có tiếng nói nhất, một khi một trong hai người này lên chức, thì vị trí chủ nhiệm và chủ tịch sẽ bị bỏ trống. Ta không biết ai của phòng tuyên truyền sẽ lên, nhưng mà người có khả năng sẽ từ nhị thúc ta lên là lớn nhất. Trước hôm nay, phòng tuyên truyền có ưu thế hơn một chút, bất quá bây giờ, công đoàn cũng không kém. Hiểu không?"
Từ Nhạc Ninh: "Khương Ái Đảng muốn làm chủ tịch công đoàn!"
Khương Mật lại nói: "Hôm qua công đoàn dùng biện pháp vẫn còn tương đối ổn thỏa, mặc kệ là đi thăm mẹ goá con côi người già hay giúp đỡ công nhân nghèo khó, đều là những biện pháp tiến dần đều, cứ tiếp tục, cũng không tính yếu thế hơn so với phòng tuyên truyền, cơ hội cũng là không nhỏ. Biện pháp hôm nay thì lại cấp tiến mạo hiểm, trực tiếp nhảy xuống sông cứu người, thành Lôi Phong sống. Có lẽ lát nữa thôi, thư cảm ơn và cờ thưởng sẽ hướng đến công đoàn rồi. Như vậy tính ra là so với phòng tuyên truyền còn tiến thêm một bước."
Từ Nhạc Ninh: ! ! ! Cứu người là giả? ? ? Vậy Tam Thủy...
Khương Mật: "Chỉ cần là giả, thì chuyện sẽ có ngày bị bại lộ. Nếu sự tình là thật, Liêu Vĩ Minh thành phó xưởng trưởng, nhị thúc thuận lợi làm chủ tịch công đoàn. Nếu chuyện đã bị bại lộ, Liêu Vĩ Minh cũng chẳng làm được chủ tịch công đoàn, vị trí này cũng có thể bỏ trống. Thủ đoạn này, xác nhận là thủ bút của Khương Thư Âm. Chả trách sáng nay nhị thẩm muốn người kêu nhị thúc đến bệnh viện, phỏng chừng không có chuyện Thư Âm tự sát, nhị thẩm cũng sẽ dùng lý do khác gọi hắn trở về.
Từ Nhạc Ninh có chút ngất, nàng lẩm nhẩm trong lòng, cuối cùng đã hiểu, nàng chỉ cảm thấy thế giới này thật đáng sợ, lòng người quá phức tạp, nếu là giả, Tam Thủy cũng quá đáng thương, chúng ta có thể giúp nó không? Khương Mật, ta cảm thấy ngươi nhất định có biện pháp, đúng không?
Khương Mật: "Ừ."
Từ Nhạc Ninh thấy nàng không nói rõ ràng nữa, nàng lại hỏi: "Sao ngươi biết công đoàn hôm qua đã làm những gì vậy?"
Khương Mật: "Vừa rồi trong đám người không phải có người nói rồi sao? Bây giờ công đoàn xưởng may đang đè ép mấy nhà máy khác đó."
Đợi đến nhà Khương Mật, Từ Nhạc Ninh cũng không về nhà, tỏ vẻ buổi chiều muốn cùng Khương Mật làm đồ chơi cho Niên Niên, tiện thể ngủ trưa ở đây. Khương Mật: "Người nhà ngươi không lo sao?"
Từ Nhạc Ninh: "Bọn họ biết ta đi chơi với ngươi, thì yên tâm thôi."
Khương ba đang ngồi dưới gốc cây liễu trong viện hóng mát, đi cùng một đám các bà lão đang nói chuyện, ông không có thói quen ngủ trưa, trong phòng lại thấy khó chịu, nhìn thấy Khương Mật trở về, vội vàng mang theo ghế đẩu nhỏ về nhà.
"Có đói bụng không? Muốn ăn mì trứng gà hay là trứng gà hấp bánh?" Khương ba nhận đồ trong tay Khương Mật, ngồi xuống trước, pha cho con gái cốc sữa mạch nha.
Khương Mật kéo tay Khương ba, "Không ăn gì cả, không uống gì cả, no lắm rồi."
Khương ba bèn hỏi Khương Mật giữa trưa ăn gì, lại khen Khương Mật dạo này trên mặt đã có thêm thịt, khen Khương Mật thật xinh đẹp, là đứa trẻ xinh đẹp nhất nhà.
Cái này thật lòng khen, con nhà họ Khương ai nấy đều xinh đẹp, nhất là Khương Trạch và Khương Ngưng, đứng giữa đám người, cũng phát ra ánh hào quang.
Khương Mật lấy chiếc váy vừa mua ra so vào người, Khương ba nhìn thấy thì vui vẻ, chiếc váy này đẹp, về sau mỗi năm đều mua váy mới cho Mật Mật.
Ông đã được tăng lương rồi! Tháng sau có thể nhận 58 đồng tiền lương, ở cái thời đại này, đã thuộc loại lương cao.
Từ Nhạc Ninh thấy Khương ba dường như có lời muốn nói với Khương Mật, nàng liền dẫn Tiểu Tương Bao đi rửa mặt rửa tay.
Khương ba nhỏ giọng nói: "May mà hôm nay ta ở nhà! Hôm nay Tần Viễn tới, mang theo rất nhiều đồ, ta thấy đều rất trân quý, ta nói thế nào cũng không nhận, hắn cứ nằng nặc đòi để lại, biết làm sao đây? Đều ở trên giường lớn trong phòng chúng ta hết rồi."
Khương Mật: "Chọn một ít gửi cho anh cả chị hai, lại chọn một ít để tẩu tử mang về nhà, còn lại giữ lại chúng ta ăn." Khương ba: "Nhiều thế này không hay lắm?"
Khương Mật: "Có gì không hay đâu, con nuôi nhà ta cho mà, đợi sau này ta có tiền, ta cũng mua cho Niên Niên." Khương ba: "Nhà chúng ta biết bao giờ mới có tiền đây." Nghèo cả một đời rồi, căn bản không dám nghĩ đến ngày có tiền.
Khương Mật cười hì hì: Cha, chúng ta cứ an tâm nhận, ta xem một chút có cái gì.
Đồ đạc thật nhiều, đủ loại ăn uống dùng, ngoài ra còn có một cây nhân sâm chất lượng ngón tay.
Nàng cầm lên nhìn một chút, nàng đối nhân sâm cũng không hiểu rõ lắm, bất quá nhìn niên đại cũng không nhỏ, nàng nói: "Cái này để mụ cất kỹ, chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Mặt khác cứ theo như ta vừa nói, cho đại ca đại tỷ gửi một phần, nhị tẩu đưa về nhà mẹ đẻ một ít, còn lại chúng ta ăn." Nàng cầm hai hộp đồ hộp, "Chúng ta mở đồ hộp ăn."
Khương ba vẫn cảm thấy nhận nhiều đồ như vậy đuối lý, có chút không nỡ, Khương Mật nói: "Ngươi nếu không nhận, thế mới là khách sáo. Ba, ngươi giúp ta vặn ra, ta vặn không nổi."
Khương ba giúp nàng vặn ra, Khương Mật uống một ngụm nước quýt đồ hộp, ngọt ngào, nàng ôm đi một bình, để Khương ba uống bình còn lại.
Khương ba: "Ta không thích uống cái này, để lại ngươi buổi tối ăn."
Khương Mật: "Ngươi mau ăn, chỗ này còn nhiều, buổi tối muốn ăn thì lại mở."
Bị Khương Mật nhìn chằm chằm, Khương ba cũng ăn một miếng, thật sự là ngọt, còn ngọt hơn dưa hấu, "Ta thật sự là được lộc của Mật Mật. Để ta làm tổ trưởng, còn ăn nhiều đồ ngon như vậy."
Khương Mật: "Về sau, nhà chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn, còn có nhiều phúc khí ở phía sau chờ đó."
Khương ba vui vẻ: "Bây giờ thế này, ta nằm mơ cũng muốn cười tỉnh."
Khương Mật bưng đồ hộp hoa quả ra ngoài, cho Từ Nhạc Ninh và Tiểu Tương Bao cùng ăn, ăn xong, Khương Mật nói phải ngủ trưa một lát, nếu không buổi chiều mệt rã rời, buổi sáng dậy sớm quá, quan trọng nhất là, nàng muốn đi xem Tiểu Thủy Tích, hai lần trước đều là lúc ngủ tiến vào không gian mới thấy Tiểu Thủy Tích.
Tiểu Tương Bao ăn mấy miếng đồ hộp quýt, súc miệng xong, đã leo lên giường ngủ. Từ Nhạc Ninh: "Ta cũng buồn ngủ, ta buổi sáng năm giờ đã tỉnh."
Khương Mật chỉ vào giường: "Ngủ một lát đi."
Từ Nhạc Ninh đối với việc có thể nằm cùng Khương Mật tỏ ra hết sức vui mừng, mặc dù ở giữa còn có Tiểu Tương Bao.
Từ Nhạc Ninh kích động một hồi, lại nghĩ tới chuyện của Vương Tam Thủy, nàng nói: "Khương Mật, ngươi nói chờ xem là ý gì? Nếu Tam Thủy rơi xuống sông là cố ý, vậy mẹ hắn cũng quá ác độc. Đứa bé ba bốn tuổi a. Hắn có thể có bị ngược đãi không? Hắn có thể gặp nguy hiểm không?"
Khương Mật: "Không có gì bất ngờ, đến trưa thì người làm việc bên dưới sẽ tới."
Từ Nhạc Ninh: "Nếu xảy ra chuyện bất ngờ thì sao?"
Khương Mật: ... Không có bất ngờ, nếu như thật không đợi được, buổi tối chúng ta đi xem Tam Thủy. Dù sao đi nữa, Tam Thủy hiện tại an toàn, bây giờ sẽ không ai ngược đãi hắn. Hắn sẽ khỏe mạnh, bởi vì hắn là bằng chứng hội trưởng cứu người. Được rồi, ngươi ngủ không được cũng im miệng, đừng làm ồn để ta ngủ, ta vừa mới đã ngủ gà ngủ gật."
Từ Nhạc Ninh yên tâm nhắm mắt ngủ, không ai nói chuyện, Khương Mật hoàn toàn ngủ say.
Nàng lại giẫm lên bãi cỏ mềm mại, "Tiểu Thủy Tích, tiểu đáng yêu, tiểu ngoan ngoãn, ta tới rồi." Nàng chạy về phía giếng. Tiểu Thủy Tích Sưu một tiếng từ trong giếng đi ra, nhào lên mặt Khương Mật.
Ba, xúc cảm mát lạnh như đá lan ra trên mặt Khương Mật, đàn hồi.
Ừm, lần nào cũng là kiểu chào đón này, Khương Mật rất thích.
Một lát sau, Tiểu Thủy Tích lùi về sau, bay vào tay Khương Mật, soạt soạt soạt. Có vẻ như đang đợi vuốt ve.
Khương Mật hai tay vuốt ve ôm lấy: "Ôi, có phải ta chỉ có ngủ mới có thể vào được không? Nhớ ngươi muốn chết." Nàng hôn Tiểu Thủy Tích một cái.
Rồi bày tỏ cảm ơn Tiểu Thủy Tích đã giúp nàng trở nên xinh đẹp, khen Tiểu Thủy Tích là Tiểu Thủy Tích lợi hại nhất trên thế giới.
Tiểu Thủy Tích vẫn dụi vào tay nàng, có vẻ đặc biệt thích, nhất là tay phải của Khương Mật, trực tiếp bao lấy ngón tay của nàng. Khương Mật đưa tay ra nhìn hắn, ngươi sao vậy? Sao kỳ quặc thế? Thích ngón tay của ta?
Tiểu Thủy Tích biến ảo đủ loại hình dạng, có chút giống cục nước xù lông, Khương Mật ra vẻ hiểu nhưng cũng có chút khó hiểu, phỏng đoán: Muốn ta vuốt ve ngươi?
Sau vô số lần đoán sai, Khương Mật: Ngươi thích mùi vị tay này của ta?
Tiểu Thủy Tích hết sức vui vẻ.
Khương Mật nghĩ một hồi, có thứ gì tay phải sờ vào đâu? Rất nhanh, nàng giãn lông mày: "Ngươi thích nhân sâm!" Tiểu Thủy Tích không bọc lấy ngón tay của nàng nữa, vui sướng bay tới trước mặt nàng, lần nữa áp lên mặt nàng.
Khương Mật: "Ngươi chờ một lát, ta đi lấy nhân sâm cho ngươi."
Sau một khắc, Khương Mật tỉnh lại, Từ Nhạc Ninh và Tiểu Tương Bao đều ngủ say, nàng chạy đi tìm Khương ba, nói nàng cần nhân sâm.
Khương ba không hề hỏi một câu, liền đưa nhân sâm cho nàng, đồ đạc này đều là Tần Viễn đưa con, con muốn gì thì cứ lấy.
Khương Mật cười hì hì: "Chỉ cần cái này thôi, ba, con đi ngủ."
Khương Mật ôm nhân sâm ngủ tiếp, nhưng mà có chút lúng túng, không dễ dàng ngủ, dù sao vừa ngủ một giấc rồi. Nàng nhắm mắt đếm cừu, đếm sao, cuối cùng phát triển thành tụng kinh.
Rốt cuộc, lần nữa tới được không gian.
Tiểu Thủy Tích đang ở trên không trung xoay vòng chờ Khương Mật, thấy Khương Mật thì bay nhào tới, không thèm nghi lễ dán mặt nghênh đón, trực tiếp nhào vào tay Khương Mật tóm lấy nhân sâm.
Nhân sâm bị Tiểu Thủy Tích quấn lấy ở giữa, với tốc độ mắt thường thấy được biến mất, cuối cùng khô quắt thành vụn, rơi lả tả trên bãi cỏ.
Khương Mật nhìn rất thành thật, "Ngoan ngoãn nha, ngươi cũng tốn kém ghê a. Có phải những dược liệu quý đều được không? Ta đây đi đâu kiếm nhân sâm cho ngươi a? Ta nghèo còn có mấy chục cân thịt."
Tiểu Thủy Tích bắt đầu biến hóa, một đôi mắt to như ẩn như hiện xuất hiện trên người hắn, bất quá chỉ trong chốc lát, đôi mắt biến mất.
Khương Mật: "Một cây nhân sâm cũng không làm ngươi mọc ra mắt sao?" Tiểu Thủy Tích lại nhào vào mặt Khương Mật, thân mật dụi mặt nàng. Khương Mật ôm hắn, đi dạo trong không gian, đi vòng quanh bãi cỏ năm trăm lần, rồi đi xem nước trong giếng.
"Xem ra, đi tỉnh Bắc mua sắm cũng là chuyện tốt, nhân sâm ở đó chắc chắn sẽ rẻ hơn. Nếu thật mua không được, cũng có thể đi trên núi đào sâm. Ngươi thích nhân sâm vậy, ngươi có thể tìm được không? Trông chờ ta cho ngươi tìm khắp núi đồi, hơi khó à." Khương Mật véo má Tiểu Thủy Tích.
Nơi này là má đúng không, vừa rồi nơi này lờ mờ hiện lên đôi mắt, ha ha ha.
"Nếu không gian có thể trồng được hạt giống nhân sâm thì tốt, nước giếng của ngươi cũng không bình thường, dùng nước giếng tưới tiêu, có ra nhân sâm không?"
Tiểu Thủy Tích nhảy nhót trong lòng bàn tay Khương Mật, ngây ngốc đáng yêu.
Lúc Khương Mật tỉnh lại, Từ Nhạc Ninh và Tiểu Tương Bao cũng vừa tỉnh, Tiểu Tương Bao uống nhiều nước trước khi ngủ quá, lúc này muốn nhịn không nổi, xỏ giày vào rồi chạy ra ngoài tè.
Tiểu Tương Bao ba tuổi, mặc quần yếm ~ Từ Nhạc Ninh thì nhìn chằm chằm vào mặt Khương Mật, sao ngươi vừa tỉnh đã xinh đẹp như vậy. Khương Mật bày tỏ: "Cảm ơn khen ngợi."
Buổi chiều, Khương Mật bắt đầu làm con rối cho Niên Niên, đồ chơi cho con nít thì chỉ có con rối.
Niên Niên tuổi Ngưu, Khương Mật thiết kế một hình dạng con bê hoạt hình, đơn giản đáng yêu, muốn dùng vải bông màu cam và vải bông trắng ghép lại.
Từ Nhạc Ninh nói: "Nhà ta có máy may, chúng ta đến nhà ta đi!"
Khương Mật cảm thấy có thể thực hiện, liền mang theo vải bông và bông gòn cùng đến nhà Từ Nhạc Ninh, Tiểu Tương Bao cũng đi theo.
Bà nội Từ ở nhà, thấy Khương Mật và Tiểu Tương Bao tới, trong bụng nở hoa, hết lấy đồ ăn vặt lại lấy trái cây, biết được Khương Mật muốn dùng máy may làm con rối cho Niên Niên, bà liền dẫn bọn họ đi xem máy may.
Khương Mật không biết dùng, nhưng rất ham học hỏi.
Bà nội Từ làm mẫu vài lần, Khương Mật đã có thể bắt đầu, rất nhanh ghép các miếng vải lại với nhau. Bà nội Từ khen nàng thông minh, học nhanh.
Để Từ Nhạc Ninh nhét bông gòn vào.
Một con bê hoạt hình làm xong, thân màu cam, sừng trắng, mũi to trắng, nút áo đen làm mắt, vô cùng đáng yêu. Bà nội Từ: "Đáng yêu quá. Đứa nhỏ thích màu sắc sáng này lắm, Niên Niên chắc chắn thích."
Nghe nói tới Niên Niên, Tiểu Tương Bao cũng thèm thuồng.
Khương Mật: Lần sau mua vải, cô cũng làm cho cháu một cái. Vải còn lại cũng không làm được gì khác, chỉ có thể may miếng ghép hình thôi.
Từ Nhạc Ninh: "Nãi, nhà ta có vải bông không? Để Mật Mật làm cho Tiểu Tương Bao một cái, xem Tiểu Tương Bao thèm quá." Rồi giải thích cho bà hiểu là mảnh vải khác không dùng được.
Bà nội Từ khen Khương Mật thiện lương hào phóng, rồi đi tìm mấy miếng vải bông đến, màu trắng, màu đen, màu vàng, màu đỏ đều có, để Khương Mật tùy ý dùng.
Khương Mật lại thiết kế một con rối ngựa con cho Tiểu Tương Bao.
Cái này đơn giản hơn nhiều, khó mà đòi hỏi phức tạp, dùng vải đỏ, một chú ngựa con màu hồng làm xong chẳng mấy chốc.
Đứa nhỏ này tuổi Ngựa.
Tiểu Tương Bao cầm hai con rối chơi rất vui vẻ.
Khương Mật: "Ngươi cũng muốn sao?"
Từ Nhạc Ninh ha ha ha: Ngươi lại biết rồi?
Khương Mật: Đi kinh thành về đi. Lúc này ta cắt tóc cho ngươi, không thể muộn sáu giờ về nhà được.
Từ Nhạc Ninh: ! ! ! Nãi, để nãi xem Khương Mật đại biến hóa mỹ nhân thế nào, lát nữa thôi tôn nữ nãi biến mất, còn lại chính là đại mỹ nhân Nhạc Ninh."
Từ nãi nãi còn thật cảm thấy hứng thú, ở bên cạnh trêu Tiểu Tương Bao, cũng xem Khương Mật làm thế nào đại biến mỹ nhân.
Cây kéo cùng đồ trang điểm trên tay nàng tựa hồ mang theo ma pháp, khiến Từ nãi nãi đều nhìn ngây người, Nhạc Ninh vẫn là Nhạc Ninh ban đầu, nhưng mà càng đẹp mắt!
Từ nãi nãi khen: "Tay ngươi cũng thật khéo, cái này tùy tiện vẽ mấy đường, Nhạc Ninh liền như biến thành người khác vậy." Từ Nhạc Ninh cười không ngậm được mồm, nâng gương trái xem phải xem, quá đẹp mắt, ta về sau đều muốn trang điểm như vậy.
Tóc của Từ Nhạc Ninh không có xén, chỉ là giúp nàng cắt tạo cảm giác tầng lớp, nàng hợp với tóc dài, tìm kẹp ghim tóc mái bằng lên, lộ ra vầng trán đầy đặn.
Khương Mật: "Tóc dài của ngươi đẹp mắt, về sau đừng để tóc mái bằng nữa. Ngươi với chị Thu Hoa thật sự là tự làm xấu mình."
Đầu dưa của Vương Thu Hoa thích hợp để tóc mái bằng, nhưng nàng trống không. Trán Từ Nhạc Ninh đầy đặn hết sức xinh đẹp, lại còn để tóc mái bằng che mất. Từ Nhạc Ninh mím môi, Khương Thư Âm nói ta để tóc mái bằng đẹp mắt.
Được, vị đường tỷ này thật sự là một bụng ý xấu.
Khương Mật đi rửa tay một cái, cùng Từ nãi nãi nói chuyện một hồi, liền dẫn Tiểu Tương Bao cáo từ, Từ nãi nãi bảo nàng thường tới chơi, Từ Nhạc Ninh ở phía sau đẩy xe đạp: "Nãi, tối nay con ăn ở nhà Khương Mật, ăn cơm xong sẽ về."
Từ nãi nãi vui vẻ: "Được, chờ ca con tối đến đón con nha."
Chờ về đến nhà, liền thấy trước cửa để hai chiếc xe đạp, chờ vào phòng, thấy Khương ba đang nói chuyện với người.
Là Trương Vân Anh và Bành Dương.
Người đến giải quyết vấn đề Tam Thủy.
Phòng tuyên truyền đi giải quyết, so với việc Khương Mật tự mình giải quyết thì càng tốt. Khương Mật cười chào hỏi: "Chị Vân Anh, anh Bành Dương, sao hai người lại đến đây?"
Hai người vừa nhìn thấy Khương Mật, trực tiếp ngây người, căn bản không dám nhận! Chỉ mới mấy ngày, tựa như biến thành người khác, đẹp không giống người thật!
Khương Mật lại đem lý do thoái thác lúc trước giải thích một lần, cái gì là đổi kiểu tóc, tăng cân một chút, tâm tình vui vẻ hết mụn,... các kiểu. Trương Vân Anh mừng thay cho Khương Mật, nên tích cực lạc quan như vậy mà sống.
Bành Dương nhịn không được nhìn nhiều mấy lần, thật sự rất xinh đẹp, Khương ba ở bên cạnh ho khan, không vui có người nhìn chằm chằm khuê nữ như vậy. Bành Dương vội vàng dời mắt, nói: "Vốn là chủ nhiệm sáng nay đã muốn để hai chúng tôi đến xem rồi, nhưng mà bị trì hoãn."
Từ Nhạc Ninh cũng chào hỏi hai người, cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao lần trước còn bị hai người nghe được chính mình mắng Khương Mật. Cô nghĩ lại vẻ mặt của mình lúc trước, chỉ muốn cho cái người đó một trận. Đúng lúc Tiểu Tương Bao ôm con rối ngựa nhỏ: "Cô ơi, đi ra ngoài chơi."
Vừa nãy bên ngoài có bạn nhỏ, Tiểu Tương Bao đây là muốn ra khoe đồ chơi mới. Từ Nhạc Ninh lập tức nói: "Tôi trông Tiểu Tương Bao."
Chờ Từ Nhạc Ninh dẫn Tiểu Tương Bao đi rồi, Trương Vân Anh thở dài: "Hôm nay chủ nhiệm đi cùng xưởng trưởng nhắc tới chuyện nhà ở, nói Khương thúc ở trong xưởng làm việc hơn hai mươi năm, cẩn trọng một lòng vì công việc, lại hợp tiêu chuẩn phân nhà, lần này chia phòng, thế nào cũng nên cho một căn nhà chứ. Xưởng trưởng cũng coi như là đáp ứng, nói tiêu chuẩn phân nhà năm nay sẽ ưu tiên cho Khương thúc."
"Kết quả bọn họ mới nói được một nửa, cán sự Khương của công đoàn liền đến, phía sau còn có mấy ông công nhân già, cán sự Khương nói trong xưởng có mười mấy công nhân làm ba mươi năm nhà còn chưa giải quyết đâu. Mấy công nhân này cần cù chăm chỉ làm việc ba mươi năm như một ngày mà, xưởng mình không thể để mấy người này thất vọng, phải ưu tiên giải quyết nhà ở cho mấy người đó chứ."
"Ông công nhân kia khóc lóc nói, trong nhà ông ba đứa con, giờ kết hôn đều phải chen chúc ở chung một phòng, không mong nhà rộng lớn gì, chí ít có thể để con trai không cần chen ở cùng phòng với hai vợ chồng già, nếu không có cô nào chịu gả vào nhà này."
Khương ba lập tức cảm động, "Đảng nói rất đúng, đúng là phải nghĩ đến những người đang cần nhà ở hơn, nhà ta thì có thể ở tạm cũng được."
Bành Dương và Trương Vân Anh: ...
Khương Mật bưng nước lên, đưa cho Khương ba: "Uống nhiều nước vào, uống nhiều nước vào." Ý ngầm: Ngậm miệng lại, bớt nói!
Bành Dương nói: "Bây giờ xưởng trưởng cũng khó xử, chuyện nhà ở sợ là không dễ giải quyết. Bây giờ trong xưởng ai cũng khen cán sự Khương của công đoàn một lòng vì xưởng mà nghĩ, dẫn công đoàn đi thăm hỏi các mẹ goá con côi, lại tặng quà cho công nhân nghèo khó, giờ còn giúp mấy ông công nhân giải quyết chuyện nhà cửa."
Khương Mật chớp mắt, cái này mà khác gì mọi người nói, Khương Viên Đảng ta thích hợp làm chủ tịch công đoàn. Nhị thúc giỏi như vậy, chủ tịch công đoàn biết không?
Bành Dương suy tư một lát, tựa hồ cũng nghĩ đến điều này, "Cái này thì tôi không rõ. Chiều nay, có một cô gái trẻ đến đưa thư cảm ơn và cờ thưởng cho chủ tịch, cảm ơn chủ tịch đã liều mình nhảy xuống sông cứu mạng con trai cô ta."
Khương Mật nhằn hạt dưa, cờ thưởng trên đó có phải viết, cảm tạ cá nhân Liêu Vĩ Minh? Bành Dương gật đầu: "Đúng! Là cảm tạ cá nhân Liêu hội trưởng!"
Khương Mật: "Vậy chuyện này, đừng quản là tốt hay xấu, chẳng liên quan mấy đến công đoàn, đều là việc của Liêu Vĩ Minh." Nhị thúc giỏi tính toán đấy chứ, dù sao thì cũng phải cố gắng tách chuyện này ra khỏi công đoàn, đây là xem chức chủ tịch công đoàn là của mình rồi.
Bành Dương: ! ! !
Cái gì gọi là đừng quản là tốt hay xấu? Chuyện tốt sao lại là xấu?
Trương Vân Anh chán nản: "Hội trưởng làm được một chuyện tốt, hiện giờ như Lôi Phong sống của xưởng, xưởng trưởng còn khen ngợi anh ta nữa. Trần chủ nhiệm vừa mới dẫn người đi xung quanh chỗ cái đầm lớn, nói chỗ đó thường xuyên có người bơi lội."
Khóe môi Khương Mật hơi giật, cố nén không cười.
Bành Dương trong đầu nghĩ tới chuyện tốt chuyện xấu, trong miệng thì nói: "Trần chủ nhiệm dặn tôi nói lại với cô, chuyện nhà ở e là không dễ làm, hôm qua hứa hẹn hôm nay đã tan thành mây khói. Trần chủ nhiệm nói, cô ở quê dưỡng bệnh cho tốt, nếu thân thể không được thì đừng cố, cứ về thành phố chữa bệnh. Đến lúc đó chắc cũng sẽ có đợt tuyển công nhân, cô cứ đến đó thi."
Khương Mật: "Cảm ơn Trần chủ nhiệm có lòng." Cô thở dài: "Chuyện nhà cửa, vấn đề này thực sự phiền phức, xưởng trưởng chắc cũng đau đầu muốn bạc cả tóc rồi. Công đoàn thì dương danh, Trần chủ nhiệm e cũng phải đau đầu đây." Tiếp đó, cô chuyển chủ đề, "Lúc Tam Thủy rơi xuống sông, tôi với Từ Nhạc Ninh vừa hay ở không xa đó thấy được. Cũng mạo hiểm lắm, chậm một chút thôi là Tam Thủy gặp nguy hiểm rồi. Thằng bé Tam Thủy đáng thương, lúc vớt từ dưới sông lên thì không khóc, bị mẹ đánh cũng không khóc, hai người mang cho nó ít đồ ăn đi, thằng bé gầy quá, tôi thấy khó chịu." Cô chỉ vào mấy chiếc bánh quy và bánh ngọt trên bàn: "Cầm mấy thứ này mang cho nó đi, nó cần tẩm bổ hơn."
Trương Vân Anh cũng rất thương cảm: "Đứa nhỏ đáng thương, lát nữa chúng tôi sẽ đi thăm Tam Thủy, chắc nó bị dọa sợ quá không khóc được thôi."
Chuyện tốt chuyện xấu + Tam Thủy đáng thương + đi thăm Tam Thủy, một ý nghĩ loé lên trong đầu Bành Dương, một việc mà trước kia anh ta không dám nghĩ, việc cứu người không phải ngẫu nhiên!
Anh cau mày nhìn Khương Mật, tựa hồ đã hiểu ra đôi chút: "Chuyện này không phải ngẫu nhiên!"
Khương Mật biết Bành Dương thông minh ra, quả thật rất thông minh, Khương Mật nghiêm túc nói: "Anh Bành Dương, để ý đến thằng bé, cũng giúp đỡ thằng bé đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận