Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 02: Đường tỷ (length: 19999)

Lão thái thái hàng xóm ngồi ở trong sân bên giếng nước giặt quần áo, nhìn thấy một lớn một nhỏ xách theo túi da bò đựng nước đi ra ngoài, cười híp mắt hỏi: "Tiểu Tương Bao, đây là đi đâu chơi vậy?"
Tiểu Tương Bao kêu nãi nãi, vui vẻ nói: "Đi, điện ảnh." Gấp gáp lôi kéo tay Khương Mật đi ra ngoài.
Ra sân nhỏ, hắn cũng không biết đường, bị Khương Mật nắm đi về hướng xưởng sắt thép Gia Chúc viện, rạp chiếu phim ở xưởng sắt thép Gia Chúc viện.
Khoảng cách không xa, hơn nửa giờ là có thể đến, nhưng Tiểu Tương Bao mới ba tuổi, đi một hồi thì được, đi lâu, thì phải ôm, Khương Mật sức yếu, cũng ôm không lâu, hai người vừa đi vừa chơi đùa, hơn một giờ mới đến xưởng sắt thép Gia Chúc viện.
Khương Mật hôn một cái Tiểu Tương Bao, "Thật là một gánh nặng ngọt ngào."
Đợi đến khi nhặt được phiếu, Khương Mật nắm Tiểu Tương Bao tiến rạp chiếu phim, trong rạp đã có không ít người, bọn họ tìm chỗ ngồi ở giữa ngồi xuống, ngay lúc đang chiếu phim là 《 Địa Đạo Chiến 》, Tiểu Tương Bao nháy mắt bị hấp dẫn, Khương Mật lần đầu tiên xem, cũng thấy thú vị.
Chỉ là thiếu một ít bắp rang và đồ uống, có thêm hạt dưa thì cũng tốt.
Bất đắc dĩ nguyên chủ quá nghèo, không có tiền mua.
Khương Mật vốn lo Tiểu Tương Bao ngồi không yên, nhưng hắn khá là lợi hại, trừ bỏ giữa chừng đi vệ sinh một lần, từ đầu ngồi đến cuối, còn nói muốn xem thêm một lát nữa.
Thời điểm này xem phim, có thể xem cả ngày.
Xem liền hai trận, chờ đến trưa hai người mới rời đi, Tiểu Tương Bao ở phía trước nhảy nhót đi, miệng nhỏ ba hoa về đại anh hùng, còn nói mình lớn lên cũng muốn làm đại anh hùng, đánh đuổi tiểu quỷ tử.
"Tiểu Tương Bao, đi xem phim hả?" Một cô nương mặc váy đứng ở trước mặt Tiểu Tương Bao, nàng đưa tay cho Tiểu Tương Bao hai viên kẹo sữa thỏ trắng, "Rất ngọt, ăn không?"
Tiểu Tương Bao nháy mắt khẩn trương, hắn cũng không nhận kẹo, quay đầu ôm chân Khương Mật, "Tiểu cô."
Khương Mật sờ sờ đầu Tiểu Tương Bao: "Không sao."
Tiểu cô nương mặc váy hoa nền trắng, trên chân một đôi giày da đen, tướng mạo xinh xắn, dáng người uyển chuyển, làn da trắng ngần, vô cùng xinh đẹp, sau lưng có năm sáu thiếu niên thiếu nữ đi theo, như chúng tinh phủng nguyệt vây quanh nàng, ánh mắt đều bất thiện nhìn chằm chằm Khương Mật.
Khương Thư Âm cười mặt mày cong cong: "Mật Mật, vốn định xuống buổi trưa đi tìm ngươi đó, đúng lúc gặp ở đây." Nàng hướng bên cạnh vẫy tay: "Vinh Nghiệp ca, anh mau tới đây." Nàng thân mật làm nũng: "Anh đã đồng ý với em chuyện hôm qua phải làm đó nha!"
Vệ Vinh Nghiệp đi tới, hướng về phía Khương Thư Âm cưng chiều cười cười: "Ừ, nghe em." Tiếp theo hắn nhìn lướt qua mặt Khương Mật, cảm thấy buồn nôn, nhìn nhiều chỉ thêm bẩn mắt, lại dời đi tầm mắt, "Chuyện lần trước, thật xin lỗi. Anh vốn định có thái độ tốt hơn với em, nhưng mà em lại thích anh, như vậy thì không phải là..."
Bên cạnh một tiểu cô nương mặc váy vàng nhạt nói tiếp: "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga..."
Vành mắt Tiểu Tương Bao đỏ lên, "Các ngươi không được nói tiểu cô của ta, tiểu cô ta không phải cóc."
Khương Mật xoay người ôm Tiểu Tương Bao, hôn lên mặt hắn một cái, con trai ngoan của ta...
Khương Thư Âm mím môi, "Nhạc Ninh, đừng nói như vậy, Mật Mật là em gái ta!"
Từ Nhạc Ninh liếc miệng: "Chị coi nó là em gái, nó cũng chẳng xem chị là chị tốt. Chị tốt với nó, lần nào nó cảm kích chị đâu chứ."
Vệ Vinh Nghiệp: "Có vài người á, vừa xấu xí vừa mờ ám, tâm còn xấu hơn mặt nữa."
Khương Thư Âm áy náy nhìn về phía Khương Mật: "Mật Mật, xin lỗi. Nhạc Ninh và Vinh Nghiệp không có ý xấu, em đừng giận."
Một tiểu cô nương khác cũng không vui: "Âm Âm, chị xin lỗi nó làm gì chứ! Nhạc Ninh và Vinh Nghiệp câu nào nói sai? Chị đúng là quá lương thiện."
Mấy người nói hồi lâu, không thấy Khương Mật lên tiếng, đồng loạt nhìn về phía Khương Mật.
Từ Nhạc Ninh xù lông: "Sao chị không nói gì?"
Khương Mật thản nhiên nhìn bọn họ, mỉm cười: "Ấy, đừng dừng mà. Mọi người tiếp tục đi, ta đang nghe hay đó, còn hay hơn lời thoại phim đó. Hay là mọi người mệt rồi? Có cần uống miếng nước không? Hay tìm ghế nghỉ một lát? Lát nữa nói tiếp?"
Từ Nhạc Ninh tức đến dựng ngược lông mày, chỉ vào Khương Mật: "Chị đừng có giả vờ ngu! Vinh Nghiệp đã nói xin lỗi chị rồi, chị còn muốn thế nào? Có phải chỉ tại chị thấy Âm Âm bênh chị không hả! Chị coi chúng tôi dễ bắt nạt quá hả?"
Khương Mật: "Xin lỗi ta, ta không nghe thấy à?"
Vệ Vinh Nghiệp trào phúng: "Mẹ kiếp, dung mạo của cô thì chó cũng chê, đầu óc cũng ngu như heo vậy?"
Khương Mật che tai Tiểu Tương Bao: "Ta ngược lại thấy mặt của anh rất giống một người đó."
Vệ Vinh Nghiệp lập tức không hiểu, còn đang nghĩ lời này có ý gì, sao nghe lại thấy sai sai! Thanh niên bên cạnh trợn mắt: "Ý chị mắng nó không phải là người à?"
Trông giống người thế mà, rõ ràng là người mà.
Vệ Vinh Nghiệp rống: "Con mẹ mày mới không phải người đó!"
Khương Mật sẽ không tranh xem ai to tiếng hơn đâu, kiếp trước nàng lăn lộn nửa đời người rồi, loại lời khó nghe nào mà chưa từng nghe, nàng lại hôn lên mặt Tiểu Tương Bao, dỗ dành một chút, đói rồi, muốn về nhà ăn bánh bao thịt lớn.
Khương Thư Âm ngọt ngào nói: "Mật Mật, vừa nãy Vinh Nghiệp ca đã xin lỗi rồi, anh ấy cũng mua một cây bút máy để đền cho em đó."
Vệ Vinh Nghiệp thở phì phò, móc từ trong túi ra một cây bút máy mới toanh muốn đưa cho Khương Mật, "Coi như huề."
Khương Mật bừng tỉnh đại ngộ, không muốn nhận, "À, thì ra vừa nãy là xin lỗi ta. Mà ta nhìn Vệ đồng chí cứ hàm tình mạch mạch nhìn chị gái, còn tưởng là xin lỗi chị gái nữa chứ." Nàng rộng lượng khoát tay: "Không sao. Nhưng mà, sau này xin lỗi người khác thì nhớ phải nhìn vào mắt người ta nhé, như vậy mới có lễ phép." Nàng chỉ vào cây bút máy: "Cây bút máy lần trước ta tặng anh, là để cảm ơn anh lúc đó đã giúp ta phụ đạo môn toán, dù gì thì, ta lúc đầu còn tưởng là anh có lòng tốt mới giúp đỡ cho một học sinh đáng thương như ta. Nếu là chị gái nhờ anh phụ đạo cho ta thì ta không cảm ơn anh đâu. Chị gái, cây bút máy này tặng lại cho chị, cám ơn chị nha."
Khương Thư Âm cảm động: "Mật Mật, em lại còn cám ơn chị, đây đều là chị nên làm mà." Lại giải thích: "Vinh Nghiệp ca vừa nãy xin lỗi thành tâm lắm, anh ấy không nhìn em, là bởi vì, bởi vì..." nàng suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra từ nào thích hợp.
Từ Nhạc Ninh hừ lạnh: "Vệ Vinh Nghiệp không nhìn cô, cô không biết tại sao à? Không phải chê cô xấu xí à, đã xấu còn dám đi xem phim?"
"Hay là mình đến Tổ dân phố hỏi xem, mình có được đến xem phim không?" Khương Mật nhìn chằm chằm cái răng cửa của Từ Nhạc Ninh: "Đã là bạn học cả rồi, ta khuyên cô hôm nay đừng mở miệng nói chuyện. Buổi sáng cô ăn hành tây hay rau xanh đấy? Răng cửa dính cả lá rau rồi, hay là đi dọn dẹp chút đi. Là nữ đồng chí, thì nên chú ý vệ sinh một chút."
Từ Nhạc Ninh vừa muốn mắng Khương Mật, nghe nói vậy liền im miệng, cảm nhận được ánh mắt của người khác, nhất là Diêm Hạo Dương cũng đang nhìn mình, má cô lập tức đỏ lên vì tức giận, mắt đỏ hoe, dậm chân một cái rồi chạy ra khỏi rạp chiếu phim.
Mấy nữ sinh vội vàng đuổi theo, Khương Thư Âm nhìn thoáng qua Khương Mật, cũng đuổi theo.
Khương Mật lại nhắc nhở thêm một câu: "Nhớ giữ gìn vệ sinh nha." Nói xong ôm Tiểu Tương Bao đi ra ngoài.
"Mẹ kiếp, cô đúng là một cái con sao chổi mắc dịch, làm người ta tức muốn chết mà còn muốn đi?" Vệ Vinh Nghiệp ở phía sau tức đến nổ phổi mắng, đưa tay túm cổ áo sau Khương Mật, loạng choạng kéo cả nàng và Tiểu Tương Bao lại.
Khương Mật: ? Lịch sự của ngươi đâu?
Giây tiếp theo, nàng ôm Tiểu Tương Bao ngã xuống đất, đương nhiên, quay chậm ngã xuống, cũng không để đầu chạm đất, trước khi ngã nàng che chở Tiểu Tương Bao, và ở bên tai Tiểu Tương Bao nói nhanh: "Khóc, tiểu cô đùa với con trò chơi, khóc lớn vào, lát nữa chúng ta đi ăn kem."
Kiếp trước nàng cũng là ảnh hậu thị hậu, có tài ăn nói, nàng giỡn lại là được, không để bọn họ hả hê là được rồi. Nhưng mà đã động tay chân với nàng, thì chuẩn bị mà chảy máu đi, nàng diễn cũng phải cho hắn sống dở chết dở mới được!
Sợ hãi dọa Tiểu Tương Bao, không dám cắn lưỡi lấy máu, nếu không thì sẽ càng giống.
Tiểu Tương Bao sợ đến ngây người, thấy tiểu cô trong nháy mắt nằm xuống đất, giây sau, tiểu cô lại véo véo lòng bàn tay của nó, giựt giựt tay nhỏ, nó nhớ đến lời vừa rồi tiểu cô nói, chơi đùa! ! !
Nó cất giọng khóc, vừa khóc vừa hô: "Tiểu cô."
Đám người kia vừa nãy còn ầm ĩ đứng ở đây, vốn đã thu hút ánh mắt của không ít người, bây giờ thấy cảnh này, rất nhiều người đã xúm lại, một cô nương mặc váy xanh lục ngồi xuống, đầu tiên sờ xem hơi thở Khương Mật, rồi ấn vào huyệt nhân trung của Khương Mật.
Khương Mật: Có hơi đau... Đánh mình thật mà.
Tiểu Tương Bao ôm Khương Mật, không cho người khác đụng vào, vừa khóc vừa kêu: "Người xấu, mấy người đều là người xấu."
Cô nương váy xanh lục thấy người còn có thở, chỉ là ngất đi, nàng giận dữ mắng đám thiếu niên Vệ Vinh Nghiệp: "Vừa nãy ta đã nhìn mấy người nửa ngày rồi, mấy người là đàn ông con trai lại đi bắt nạt một cô bé con hả? Còn đánh người ta đến ngất xỉu nữa?"
Một phụ nữ trung niên dẫn con đến xem phim cũng nhíu mày: "Đáng thương quá, xem mặt mày tái mét kìa, mau đưa đến bệnh viện thôi." Lại dỗ dành Tiểu Tương Bao: "Ngoan đừng khóc, lại chỗ bà nội nè, chơi với chị tỷ trước nha."
Tiểu Tương Bao lắc đầu, ôm chặt Khương Mật khóc lớn.
Người soát vé rạp chiếu phim cũng chạy tới, rồi đi gọi chủ nhiệm đến.
Khương Mật cảm thấy người thời đại này giản dị và tốt bụng, liền mặc kệ bản thân tiếp tục giả vờ ngất, thỉnh thoảng cẩn thận xoa bóp tay Tiểu Tương Bao, sợ hãi hắn thật bị dọa.
Vệ Vinh Nghiệp kinh ngạc, "Ta, không phải ta, ta chỉ kéo nàng một chút, nàng giả bộ, nàng là giả bộ."
Mọi người chỉ trỏ, một người trẻ tuổi đeo kính nói: "Ngươi vừa mắng người ta tiểu cô nương nửa ngày, người ta tiểu cô nương muốn đi, còn ngăn lại không cho đi, bá đạo như ngươi vậy, coi mình là thiếu gia nhà tư bản hả."
Cô nương váy xanh nói: "Một đại nam nhân công kích tướng mạo con gái người ta, câu nào cũng không rời lợn, oai phong thật đấy, ta vừa rồi đã không nhìn nổi rồi."
Chủ rạp chiếu phim tìm người đi đẩy xe, trước tiên đưa người đến bệnh viện, còn về Vệ Vinh Nghiệp, tự nhiên là người tổ dân phố ngăn lại.
Khương Thư Âm mấy cô nương khuyên xong Từ Nhạc Ninh đang nỉ non, cũng xác nhận trên răng không có rau xanh mới quay lại.
Khương Thư Âm: "Mật Mật có lẽ nhìn lầm, ta cũng không thấy. Nhạc Ninh rất sạch sẽ, chúng ta đều biết mà."
Một cô nương khác hùa theo: "Đúng đó, ta cũng không thấy, Khương Mật chắc chắn là cố ý!"
Thực ra Từ Nhạc Ninh cũng không chắc có rau hay không, có lẽ nàng vừa mới dùng lưỡi liếm sạch, nhưng mà mặc kệ có hay không, nàng đều tin chắc là không có, nàng nghiến răng nghiến lợi: "Sao nàng xấu vậy." Sau đó lại mắng vài câu.
Ba người vừa đến cửa rạp chiếu phim, liền thấy một phụ nữ trung niên ôm Khương Mật, đặt nàng vào xe, "Tội nghiệp, sao gầy thế này."
Tiểu Tương Bao nắm tay nàng cũng leo lên, nép vào bên cạnh nàng khóc, Vệ Vinh Nghiệp kéo xe, Diêm Hạo Dương mấy người đi bên cạnh theo, bên cạnh còn vây quanh một đám người.
Khương Thư Âm kinh ngạc: "Chuyện gì xảy ra? Mật Mật sao thế?"
Mọi người đẩy xe hướng bệnh viện đi, chạy rất nhanh.
Khương Thư Âm mấy người vừa chạy theo, cũng biết sự tình, Khương Thư Âm: "Vinh Nghiệp ca từ trước đến nay không đánh người, chắc có hiểu lầm ở đây, Mật Mật từ bé người yếu lại không chịu đói, lại xem phim nửa ngày, có phải đói xong chóng mặt không?"
Vệ Vinh Nghiệp hét: "Ta không có đánh người, nàng là đói xong chóng mặt!"
Người trẻ tuổi đeo kính nói: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, phải để bác sĩ khám. Dù sao tôi thấy là cậu kéo tiểu cô nương kia."
Nằm trên xe, Khương Mật thầm nghĩ, người chị họ này có ý gì đây, giẫm em gái giẫm thật chuẩn nha.
Không một câu nào vô ích.
Đến bệnh viện, Khương Mật được đưa vào phòng bệnh, thân thể nàng này rất yếu, dinh dưỡng không đầy đủ nghiêm trọng, bác sĩ kiểm tra một phen, trước tiên truyền dịch dinh dưỡng.
Vệ Vinh Nghiệp trong hành lang hô hào mình không hề động tay đánh người, nhấn mạnh Khương Mật là đồ yếu đuối, xem phim trưa thì đói xong chóng mặt.
Từ Nhạc Ninh mấy người cũng nói Khương Mật trước kia ở trường đã ngất rồi! Không liên quan gì đến Vệ Vinh Nghiệp.
Cô nương váy xanh tại chỗ phản bác hắn, nói hắn miệng độc tâm nhãn xấu còn không dám nhận.
Y tá bảo hắn nhỏ tiếng một chút, trước tiên thông báo cho người nhà bệnh nhân.
Khương Thư Âm: "Tôi là người nhà của Mật Mật, tôi là chị gái cô ấy."
Y tá: "Chị cũng không được, thông báo cha mẹ cô ấy đi."
Lúc này, Tiểu Tương Bao nép bên giường bệnh nói, "Nãi, ở, cung, tiêu, xã."
Còn lại chỉ chờ người thân đến.
Mẹ Khương đến rất nhanh, cô nương váy xanh kể lại chi tiết quá trình, bao gồm nhóm người này đã mắng Khương Mật như thế nào, mẹ Khương biết sự việc, giận tím người tại chỗ cho Vệ Vinh Nghiệp một cái tát, làm sự việc ầm ĩ lên, tổ dân phố và người của hội phụ nữ đều tới.
Mặc người khác khuyên nhủ thế nào, bà ngồi bên giường bệnh ôm tay Khương Mật khóc.
Khương Mật biết mẹ Khương tới, mới dám lén meo meo buông tay Tiểu Tương Bao, Tiểu Tương Bao khóc: "Nãi, bọn họ, xấu, mắng, tiểu cô."
Lúc này Vệ Vinh Nghiệp thực sự sợ, cúi gằm mặt, chờ cha mẹ hắn đến.
Khương Thư Âm giải thích: "Thím, Vinh Nghiệp ca từ trước đến giờ không đánh người, ở đây có hiểu lầm."
Từ Nhạc Ninh: "Khương Mật từ nhỏ thân thể không tốt, trước kia ở trường cũng ngất rồi, lần này, nàng xem phim cả buổi trưa, chắc là đói xong chóng mặt thôi."
Mẹ Khương ngồi bên giường lau nước mắt: "Các người mắng Mật Mật ta như thế, đây là đâm dao vào lòng ta đó, các người ở trường rốt cuộc hành hạ Mật Mật ta như thế nào? Ta hối hận rồi, đáng lẽ ta không nên bắt Mật Mật đi học, nó đâu có đi học, mù chữ còn hơn bây giờ. Mật Mật ta lớn lên thế nào, liên quan gì đến các người? Dựa vào đâu?"
Vệ Vinh Nghiệp: "Cũng không phải một mình ta nói như thế về nàng, ai cũng nói vậy mà."
Từ Nhạc Ninh cãi: "Chúng ta cũng học theo người khác."
Mẹ Khương càng đau lòng.
Khương Mật không chịu được mẹ Khương đau lòng như vậy, nàng chậm rãi mở mắt ra, cố ngồi dậy trên giường, lại đau chỗ cổ tay đang truyền dịch, nàng đau tê một trận.
Cũng thu hút ánh mắt của mọi người.
Mẹ Khương vội vàng giữ tay nàng: "Mật Mật, con tỉnh rồi, nhanh nằm xuống. Có chỗ nào không khỏe không?"
Khương Mật nhìn khắp phòng bệnh người, đặc biệt khi nhìn đến Vệ Vinh Nghiệp, nàng nức nở kêu một tiếng: "Mẹ."
Mẹ Khương tim tan nát, ôm Khương Mật: "Mẹ có lỗi với con, mẹ không nên ép con đi học."
Lần đầu tiên mẹ Khương biết, Khương Mật ở trường bị bắt nạt, nguyên chủ vốn kiệm lời ít nói, bị bắt nạt trong trường cũng không kể với người nhà, người nhà vẫn cho rằng nguyên chủ tự ti nhút nhát do ngoại hình.
Hóa ra không chỉ như vậy.
Khương Mật cũng khóc theo: "Mẹ, xin lỗi, để mẹ lo lắng. Con không sao, con không sợ đánh không sợ mắng, con chỉ sợ mẹ khóc thôi."
Nàng khóc quá đỉnh, chỉ cần nguyên chủ xinh một chút, nàng vừa khóc thế này, lòng mọi người đều sẽ nghiêng về nàng ngay.
Vệ Vinh Nghiệp: "Khương Mật, ta không đánh cô, ta chỉ kéo cô một chút, cô nói rõ với mọi người đi, cô ngất không liên quan gì đến ta."
Khương Mật cúi đầu khóc thút thít: "Anh nói không liên quan thì không liên quan vậy, tôi quen rồi, nhưng mà sao anh lại nhục mạ tôi trước mặt Tiểu Tương Bao? Anh dọa nó sợ, nó mới có ba tuổi thôi mà."
Khương Mật bóp tay Tiểu Tương Bao, Tiểu Tương Bao tiếp tục gào.
Cô nương váy xanh: "Da mặt cậu đúng là dày đó, trước mặt mọi người mà còn dám uy hiếp tiểu cô nương, lại còn coi mình là thiếu gia nhà tư bản à?"
Hà chủ nhiệm tổ dân phố: "Đến đây nãy giờ, chưa nghe được các cô cậu một tiếng xin lỗi. Các cô cậu là học sinh trường nào? Trường này dạy học sinh kiểu này sao?"
Hoàng chủ nhiệm hội phụ nữ khuyên giải: "Trẻ con đùa nghịch, mau chóng xin lỗi đi."
Đến khi cha mẹ Vệ Vinh Nghiệp chạy tới, vừa nghe được những lời này, họ đã biết đại khái chuyện gì trên đường đi, cha Vệ một tay vỗ vào đầu Vệ Vinh Nghiệp: "Còn không mau xin lỗi."
Vệ Vinh Nghiệp đâu dám cãi: "Khương Mật, xin lỗi."
Cô nương váy xanh: "Trước kia mắng người ta oai phong lắm mà, tôi cách xa như vậy còn nghe thấy, giờ sao nhỏ như muỗi kêu vậy?"
Cha Vệ lại một tát vào đầu Vệ Vinh Nghiệp.
Vệ Vinh Nghiệp gầm lên: "Khương Mật, xin lỗi."
Khương Mật nhỏ giọng nức nở: "Lần sau đừng đánh người, tôi không sợ bị mắng, nhưng mà thân thể tôi không tốt, nếu anh đánh chết tôi, ba mẹ tôi sống sao?"
Vệ Vinh Nghiệp: "Ta không có đánh cô."
Khương Mật vội đổi giọng: "Không có."
Mẹ Khương tức đến run cả người, tay chỉ vào Vệ Vinh Nghiệp: "Cút, cút cho tôi."
Khương Thư Âm bước ra, ở bên cạnh khóc: "Thím, bớt giận, hôm nay đều là tại con, con không nên bắt Vệ đồng học xin lỗi Mật Mật, nếu không có con thì không có sự tình phía sau, đều là lỗi của con, Mật Mật, xin lỗi, con đừng trách Vệ đồng học, con cứ trách con đi."
Từ Nhạc Ninh: "Khương Mật, cô nói xem rốt cuộc muốn giải quyết như thế nào? Chẳng phải chỉ là giận Vệ Vinh Nghiệp không thích cô, không chấp nhận lời cô tỏ tình thôi sao? Giờ làm náo loạn như vậy, chẳng lẽ cô còn muốn đến với Vệ Vinh Nghiệp?"
Một nữ sinh khác không thể tin nổi: "Cô giả vờ ngất mục đích là thế này sao? Cô cũng không nhìn lại mình xem, sao xứng với Vệ Vinh Nghiệp?"
Vệ Vinh Nghiệp kinh ngạc: "Khương Mật, ta không cưới cô đâu! Cô dẹp cái ý nghĩ đó đi."
Mẹ Vệ lúc này thừa cơ nói: "Khương đồng học à, con gái quan trọng nhất là tự trọng, nếu con thấy làm một màn như này mà có thể gả vào nhà ta thì con dẹp ý nghĩ đó đi."
Thấy đó, đây gọi là "tứ lạng bạt thiên cân".
Một câu của Khương Thư Âm, nháy mắt đảo ngược tình thế hôm nay.
Cho dù Vệ Vinh Nghiệp có lỗi, cũng không phải hoàn toàn sai.
Người vây xem đều nhìn Khương Mật và Vệ Vinh Nghiệp, nếu là như vậy thì Vệ Vinh Nghiệp quá thảm, trước không nói những thứ khác, Vệ Vinh Nghiệp xác thực đẹp trai lịch sự, ăn mặc cũng đẹp, chứng tỏ gia cảnh cũng tương đối tốt.
Sau khi tỏ tình bị từ chối, lại nghĩ ra một màn như thế? Ách...
Bạn cần đăng nhập để bình luận