Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh
Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 37: Xông lên a (thoải mái) (2) (length: 17790)
Mọi người chen chúc nhau đến xem lương thực rượu, đầu năm nay lương thực quý hiếm, ai mà dùng để cất rượu, ngày thường, mọi người uống cũng không nổi rượu, dù cho có dịp tốt một chút, cũng chỉ đến cuối năm mới có thể nhấp môi một ngụm.
Mà nơi này, chừng hơn trăm bình, ở một góc phòng trống, hẳn là nhà đại đội trưởng uống hết.
Được rồi, trước không bàn chuyện bóc lột, chèn ép thanh niên trí thức, chỉ riêng chỗ hầm lương thực rượu này thôi, cũng đủ cho nhà này uống đến no bụng rồi.
Đám tiểu tướng hăng hái phát hiện ra điều này, bọn họ lập công lớn rồi.
Lại đi gặp nhà kế toán, ở nhà kế toán cũng lục ra được chừng mười bình rượu, xem ra là nhà đại đội trưởng cho.
Còn lại chính là tìm người, đại đội trưởng và kế toán trốn ở trên núi, nếu không chịu xuống, đúng là khó tìm, nhưng mà đám tiểu tướng còn nhiều thời gian, bọn họ tại chỗ bãi miễn chức vị đại đội trưởng và kế toán, kêu gọi xã viên cùng nhau lên núi tìm kiếm khắp nơi.
Thanh niên trí thức của hai đại đội cũng cùng đi theo.
Khương Mật và mọi người không cùng lên núi, những việc còn lại thì giao cho đám tiểu tướng này là được, nàng khen đám tiểu tướng là đại anh hùng, giải phóng quần chúng bị áp bức khổ nạn.
Chờ đám tiểu tướng lên núi bắt người, mấy người Khương Mật cũng hướng đại đội Hạnh Hoa đi đến, Hà Chiêu Đệ hết sức tiếc nuối không thể mang đi được chút lương thực rượu, chủ yếu là không có chỗ nào giấu thật, trên người nàng bây giờ đều là đồ đạc.
Tiện tay ôm đi một vò rượu, thật sợ bị đám tiểu tướng tịch thu.
Đến đại đội Hạnh Hoa, Trần Tích bảo Hà Chiêu Đệ mấy người đến chỗ máy kéo chờ trước, nàng thế này người đầy đồ đạc, quá gây sự chú ý.
Hứa Niệm Nhi: "Chưa từng thấy người mang thai à? Hơn nữa, cũng không ai quản chúng ta. Chúng ta mau trở về xem thử, không biết có thể kiếm thêm được món hời gì không, hôm nay xem như phát tài rồi."
Mọi người đều gật đầu, phát tài!
Thảo nào nhiều người muốn làm tiểu hồng binh, cái cảm giác đi lục soát nhà người xấu này, quá là thích thú.
Đợi đến nhà đại đội trưởng đại đội Hạnh Hoa, bên ngoài vây đầy một đám quân nhân, Tiêu Khai Dương dẫn Tiêu Nhã An và mấy người đứng một bên, sắc mặt khó coi, chắc là bị đuổi ra ngoài.
Hai cha con Tiêu Khai Dương đều nhìn về phía Khương Mật, ánh mắt không mấy thiện cảm, Khương Mật hoàn toàn không sợ, không thèm nhìn thẳng.
Nàng cây chính gốc đỏ, không sợ ủy ban cách mạng.
Mấy người Khương Mật cũng không vào được, ở ngoài nhìn náo nhiệt bên trong, bên trong tựa hồ đang kiểm kê đồ đạc nhà họ Cao, người trong sân đã không còn ai, nhìn từng túi từng túi lương thực, Hà Chiêu Đệ hâm mộ nói: "Nếu có thể mang đi vài túi thì tốt."
So với cái này, đồ đạc giấu trên người bọn họ thật là lèo tèo không đáng kể.
Khương Mật kéo Khương Dung: "Tỷ, lần này tỷ bị dọa sợ không ít, lại còn ốm nặng, ta đưa tỷ đến bệnh viện trước, bệnh viện trong huyện mình khám không tốt, tỷ về Tân Thành dưỡng bệnh."
Nàng đã quyết tâm rồi, lần này cho Khương Dung trực tiếp bị bệnh rồi về Tân Thành.
Khương Thư Âm: "Chị cả không khỏe sao?"
Trong lòng hiểu rõ, chỉ là muốn nhân cơ hội về thành!
Thật không muốn để cho nàng về thành.
Mọi người cũng đều nhìn về phía Khương Dung, trạng thái lúc này của nàng kỳ thực rất tốt, đại thù đã báo, còn cứu được thanh niên trí thức các đại đội khác, thật là hả hê.
Khương Dung nhìn Khương Mật, nhất thời không kịp chuyển ý, "Mật Mật, muội đừng lo."
Khương Miểu mở to mắt tròn xoe: "Chị cả bị bệnh thì phải đi bệnh viện khám, đừng sợ uống thuốc sợ tiêm."
Khương Mật đưa tay xoa xoa nước mắt không có thật: "Chúng ta đến bệnh viện trước đi."
Hứa Niệm Nhi: "Cần gì phải đến bệnh viện, cứ nằm hai ngày, ăn chút gì ngon ngon, là lại khỏe thôi."
Triệu Phàm đã hiểu ý Khương Mật, đây là nhân cơ hội cho Khương Dung về thành. Nàng nắm tay Khương Dung, "Đi bệnh viện khám xem sao, nếu khám không tốt thì về Tân Thành mà khám."
Khương Mật kiên quyết đưa Khương Dung đến bệnh viện, chờ Phương Minh sau khi ra ngoài, Khương Mật nói trước tiên đưa chị cả vào viện.
Phương Minh cùng quân nhân đi ra, Phương Minh bảo Khương Dung dưỡng thương cho tốt, chờ xong việc, sẽ đi thăm nàng. Lại cảm tạ các nàng lần này đã nhiệt tình giúp đỡ, trợ giúp được nhiều người vô tội, còn nói huyện sẽ ban phát phần thưởng và giấy khen cho họ.
Người quân nhân kia cũng khen bọn họ dũng cảm.
Hứa Niệm Nhi: "Còn có tiền thưởng sao?"
Phương Minh nói: "Có."
Người quân nhân kia nhìn bụng và chân Hứa Niệm Nhi, liếc mắt một cái đã thấy, bên trong toàn đồ ăn, nhưng mà Phương Minh không để ý, tự nhiên cũng coi như không thấy.
Về phần Dư Mai và Kỷ Oánh Oánh đã được đồng chí cảnh sát đưa về thành, đưa về tận nhà, có người nhà bầu bạn chăm sóc, mới đầu có thể sẽ rất đau khổ, nhưng mà tương lai cũng có hi vọng.
Quyên Tử cũng được anh trai và mẹ đón về nhà, trạng thái tinh thần của Quyên Tử vẫn không tốt, vẫn hay đánh người, phát điên, hy vọng thời gian có thể làm nguôi ngoai những vết thương này.
Phần bồi thường sau này đều sẽ trích ra từ tài sản của nhà họ Cao.
Khương Dung cũng rưng rưng cáo biệt nhóm thanh niên trí thức đại đội Hạnh Hoa.
Triệu Phàm nắm tay Khương Dung: "Chúng ta thắng rồi."
Khương Dung: "Ừ, thắng rồi, sau này, chúng ta đều sẽ tốt."
Khương Dung trở về điểm thanh niên trí thức một chuyến, lấy đồ đạc của mình, quần áo dày và chăn bông ở Tân Thành không dùng đến, nàng hỏi ý Khương Mật xong, liền để lại hết ở điểm thanh niên trí thức, tặng cho những thanh niên trí thức cần dùng.
Khương Mật nói: "Chị Triệu Phàm, chị Chu Di, lần này may mà có các chị nói cho em chuyện này, cảm ơn các chị."
Khương Mật dặn dò: "Bây giờ các chị là người bị hại, có chuyện gì khó xử cứ khóc lên, khóc lóc kêu than thì mới có thể được giải quyết! Không chỉ chuyện trước đây thiếu hụt công điểm lương thực, mất gà vịt, mà còn những chuyện khác, có thể là công việc, hoặc là chuyện gì khác." Nàng lại dặn dò một câu: "Trong đại đội nhiều chuyện đã thâm căn cố đế, quan hệ cũng rắc rối phức tạp, các chị ở đây đã lâu, cũng hiểu rõ nhất. Nếu an toàn, thì ở lại, không an toàn, thì rời đi."
Triệu Phàm cẩn thận suy nghĩ: "Công việc? Có thể làm thế nào?"
Khương Mật: "Không thử sao biết là không được."
Chu Di kéo tay Khương Mật: "Tôi đã đoán là cô có cách, cô thật là có cách."
Khương Mật cười: "Tôi thật sự là rất may mắn, mới có thể trên xe lửa gặp được các chị. Mà các chị lại nguyện ý tin tưởng tôi."
Khương Dung cũng mới biết Khương Mật có thể chạy đến, là do Triệu Phàm và Chu Di đêm qua đã phái người đưa tin cho Khương Mật, nàng nói: "Hai mươi đồng cũng không thể để Đại Tráng đêm hôm đi một chuyến, còn thiếu bao nhiêu?"
Triệu Phàm: "Tôi tình nguyện bỏ tiền, mua một cái tương lai, tôi quá lời rồi. Sau này chị về rồi, quên chỗ này đi, tương lai sống cho tốt."
Dư Phi: "Quên chỗ này đi, tương lai còn xa vời."
Khương Dung lắc đầu: "Được cùng các cậu chung sống ba năm này, là khoảng thời gian khó quên nhất của đời tôi. Tôi sẽ viết thư cho các cậu." Nàng lần lượt ôm từng người, "Tạm biệt."
Trước khi đi, Khương Mật lặng lẽ nhét vào túi Triệu Phàm hai mươi đồng tiền và một ít phiếu lương thực, họ đều có thể mạnh mẽ hơn một chút, đòi bồi thường từ điểm thanh niên trí thức của huyện, cuộc sống tương lai sẽ rất tốt.
Khương Dung mang theo quần áo và đồ dùng khác cùng Khương Mật rời đi, đồ của nàng không nhiều, lại không mang theo quần áo dày và chăn bông, một bao quần áo là xong. Xách đồ đạc cùng nhau đi ra khỏi đại đội.
Chờ đến cửa thôn, không thấy máy kéo đâu.
Hứa Niệm Nhi: "Không phải là lái máy kéo chạy mất rồi chứ?" Họ lại đi về trước một đoạn, phát hiện máy kéo ở một ngõ nhỏ.
Liền nghe thấy Chu Tự Cường đang khuyên Chu Minh Đức lái máy kéo về đại đội.
Chu Tự Cường nói: "Anh không biết đâu, bọn chúng tàn ác lắm, đánh người đại đội Hạnh Hoa mình đầy thương tích, hôm nay bọn chúng đừng hòng đi được từ chỗ này."
Dương Đại Cương: "Mau đi thôi, nhỡ người xã viên người ta muốn trả thù, giữ lại máy kéo của mình thì xong đời."
Chu Minh Đức kỳ thực có chút do dự, nếu như máy kéo xảy ra vấn đề... Hắn nói: "Tôi vào xem sao, nếu nửa tiếng mà tôi chưa ra, hai người anh lái máy kéo đi."
Dương Đại Cương: "Anh như vậy không phải tự chui đầu vào rọ sao? Bọn chúng bây giờ chắc chắn bị người đại đội Hạnh Hoa xử lý rồi, cứ chờ xem, ngày mai kiểu gì cũng phải đến đội mình để đưa người đi, đến lúc đó chẳng nói là đội mình sao."
Hứa Niệm Nhi xông thẳng lên, cho hai người mỗi người một bạt tai, "Đồ hèn nhát sợ trứng, sợ gây chuyện thì đừng có mà theo. Cho các anh hai mươi đồng mà ba chân bốn cẳng đã bán rẻ chúng tôi rồi, hai anh mà đặt ở thời chiến, chính là đồ Hán gian."
Dương Đại Cương và Chu Tự Cường kinh hãi nhìn mấy người Khương Mật: "Các cô..."
Chu Minh Đức nhìn trên người họ đều bầm dập, mang theo vết thương, quần áo cũng rách rưới tả tơi, "Sao các cô bị thương thành thế này?"
Hà Chiêu Đệ: "Vậy là anh chưa thấy bọn họ bị thương nặng như thế nào."
Vu Đạt: "Bọn đã đánh bọn tôi, bây giờ đều đang nằm đấy cả rồi."
Chu Minh Đức kinh hãi: "Sao bọn họ lại thả các cô ra ngoài?"
Hứa Niệm Nhi: "Để ý cách dùng từ nhé, không phải là bọn họ thả bọn tôi, mà là chúng tôi tự mình đi ra ngoài. Đã xử lý chúng nó xong, còn dám cản đường sao?"
Dương Giai Hòa: "Cảnh sát và bộ đội đều đến rồi, chúng ta về thôi." Lấy ra từ trong túi một ít đồ ăn vặt cho hắn, "Lót dạ trước đã."
Chu Minh Đức: "Sao tôi lại không thấy!"
Dương Giai Hòa: "Đi theo đường phía tây, bên kia gần hơn một chút, lát nữa chúng ta đi đường phía tây."
Chu Minh Đức nhìn những đồ đạc giấu trong quần áo của Hứa Niệm Nhi và mọi người: "Các cô..."
Hứa Niệm Nhi: "Sao? Chưa từng thấy phụ nữ mang thai sao?"
Chu Minh Đức một lời khó nói hết, hắn lay động máy kéo, mọi người cũng đều lên xe, về phần Chu Tự Cường cùng Dương Đại Cương núp ở nơi hẻo lánh bên trong, rất là không mặt mũi gặp người.
Dương Đại Cương: "Cảnh sát cùng bộ đội đều đi? !"
Hà Chiêu Đệ sờ sờ trên lưng lương thực, đặc biệt thỏa mãn: "Hối hận đi, hai cái đồ hèn nhát túng hóa."
Chu Tự Cường cùng Dương Đại Cương hối hận ruột đều xanh, nếu như sớm biết, bọn họ khẳng định không đi a, dạng này trở về, trong thôn không chừng thế nào chê cười bọn họ đâu, nhưng lúc đó là thật sợ hãi.
Tâm tình của mọi người đều rất tốt, lần này lại là ăn lại là uống, lại là cầm, mặt khác còn phát tiền, suy nghĩ một chút đều sảng khoái! Mọi người nhao nhao nói trở về muốn làm sao ăn.
Đầu tiên là kia tầm mười cân thịt ba chỉ, làm một nồi thịt kho tàu, rồi chưng một nồi lớn cơm gạo, một người một chén lớn cơm với thịt kho tàu, tư vị kia, nghĩ một chút đều sảng khoái.
Cứ như thế mặc sức tưởng tượng, cũng đến cổng bệnh viện huyện.
Khương Mật, Khương Dung và Khương Miểu xuống xe, nàng đưa cho Chu Minh Đức hai mươi đồng tiền, "Minh Đức ca, hôm nay vất vả ngươi đi một chuyến."
Chu Minh Đức bị giật nảy mình, đây là hai mươi đồng tiền! Không phải hai đồng tiền, "Cho ta hai đồng tiền là đủ rồi, dùng không được nhiều như vậy."
Khương Mật nhét tiền vào tay hắn, "Minh Đức ca, bởi vì ngươi lái máy kéo chở chúng ta một đoạn đường, mới có thể cứu được Đại tỷ của ta, bao nhiêu tiền đều đáng giá, cám ơn Minh Đức ca."
Nếu không có máy kéo, đi xe đạp đến đại đội Hạnh Hoa, nhìn thấy chính là thi thể Khương Dung.
Chậm một bước đều không được.
Chu Minh Đức không rõ sự tình đến mức nào: "Nhưng mà ta xác thực chỉ là chạy một chuyến, hai đồng tiền là đủ."
Khương Mật cười cười, "Đáng giá."
Hà Chiêu Đệ: "Thịt heo hôm nay chúng ta phải ăn, vạn nhất hôm nay không ăn, ngày mai đã có thể hỏng!"
Khương Mật cười: "Ừ, hôm nay cám ơn các ngươi."
Trần Tích: "Chăm sóc tốt Khương Dung đồng chí, trong đội ta giúp ngươi xin hai ngày nghỉ."
Khương Mật: "Cám ơn Tích tỷ."
Nàng lại sờ soạng một cái kẹo sữa thỏ trắng lớn cho Dương Giai Hòa: "Giai Hòa ca, giúp ta nói với Cẩu Đản một tiếng, giúp Miểu Miểu xin hai ngày nghỉ. Kẹo chia cho Cẩu Đản ba người một ít."
Dương Giai Hòa cười: "Ừm."
Máy kéo chạy đi, Chu Minh Đức: "Cẩu Đản là con trai ta, vì sao không nói trực tiếp với ta? Không cần cho kẹo cũng được."
Dương Giai Hòa ngồi bên cạnh Chu Minh Đức, bóc một viên kẹo sữa, ném vào miệng, ngọt, "Vậy ngươi nói với Cẩu Đản một phen, ta sẽ không cho kẹo."
Chu Minh Đức: ! ! !
Dương Giai Hòa cười cho hắn ba viên kẹo, "Một người một viên, nhớ giúp Miểu Miểu xin nghỉ."
Khương Mật giúp Khương Dung làm thủ tục nhập viện, thời này, người nằm viện không nhiều, giường trống rất nhiều, y tá liền giúp nàng làm thủ tục nhập viện.
Trong phòng bệnh chỉ có ba chị em, không có người ngoài, Khương Dung ôm Khương Mật: "Ta cứ tưởng sẽ không còn được gặp lại các ngươi."
Vừa nói một câu, liền bắt đầu nghẹn ngào.
Khương Mật vỗ lưng Khương Dung, vành mắt cũng đỏ lên: "Đại tỷ, thiếu một chút nữa, chậm một bước nữa, ta cũng không gặp được ngươi. Cao Kiếm Cao Khánh dùng ta hù dọa ngươi?"
Khương Dung lấy ra một tấm hình, "Thư và gói các ngươi gửi tới, đều bị Cao gia phá hủy, bọn họ thấy được ảnh của ngươi, biết ngươi ở Lạc Thành Lĩnh chen ngang..."
Khương Mật vỗ vỗ lưng nàng: "Tỷ, Phương Minh thúc thúc hôm nay chắc sẽ giúp ngươi làm sáng tỏ mọi chuyện, chúng ta ngày mai mua vé, ngươi về Tân Thành. Tiếp nhận công việc của Miểu Miểu, đi bến xe làm người bán vé, người một nhà ở cùng nhau, hơn ở nông thôn nhiều."
Khương Dung chưa biết chuyện của Khương Miểu, Khương Mật đại khái nói một lần.
Khương Dung: "Công việc này..."
Khương Mật: "Đừng nói ngươi không cần, chúng ta đều là người một nhà."
Khương Dung: "Vậy còn ngươi? Chờ ngươi muốn trở về thành, chỗ nào có đơn vị tiếp nhận?"
Khương Mật: "Ta hiện tại rất lợi hại đấy, muốn về khi nào, lúc đó sẽ có công việc. Chờ ngươi trở về, chúng ta có thể đã dọn đến nhà lầu ở. Ngươi chỉ sợ còn chưa biết, ba hiện tại là tổ trưởng, cuối năm chắc có thể lên lớp trưởng. Nhị ca bây giờ cũng là người cầm muôi. Nhị tỷ tháng mười một kết hôn. Trong nhà hiện tại ngày càng tốt, chờ đại ca cũng về thành thì tốt." Nàng lại có chút sầu: "Đại ca có thể có bị ức hiếp không?"
Khương Yển ở tỉnh Dự, khoảng cách hơi xa.
Nàng muốn chạy đi qua, không phải dễ dàng, "Tháng mười một tới, cho đại ca về tham gia hôn lễ của nhị tỷ."
Trước tiên gọi người về xem thế nào.
Khương Dung nghe xong rất cao hứng, "Mật Mật cũng xinh đẹp lên, là người xinh đẹp nhất nhà chúng ta. Ta từ nhỏ đã cảm thấy, Mật Mật lớn lên, nhất định là đẹp nhất. Bây giờ Mật Mật, như là từ bé, lớn vụt lên. Tiếp đó nàng ôm Khương Miểu, "Miểu Miểu, ta là đại tỷ."
Khương Miểu ngoan ngoãn gọi: "Đại tỷ."
Ba chị em ở trong bệnh viện hàn huyên nửa ngày, bữa tối Khương Mật ra quán cơm quốc doanh mua bánh bao thịt lớn và bát cháo, Khương Miểu ở trong bệnh viện trông Khương Dung.
Chờ đến lúc ăn cơm, Phương Minh tới, hắn còn dẫn theo một người phụ nữ trung niên mặt hiền lành, là vợ hắn Thường Thiến.
Phương Minh: "Đang ăn đó à? Để thêm hai món nữa."
Thường Thiến mở hộp cơm ra, bên trong là thịt kho tàu và khoai tây sợi chua cay, còn có sáu cái bánh bao trắng, có hai món này, bữa tối của các nàng càng phong phú.
Phương Minh đã giải quyết xong chuyện của đại đội Hạnh Hoa, người liên quan Cao gia đều đưa đến bệnh viện để chữa trị trước tiên, ngoài ra đại đội trưởng và kế toán của đại đội Hà Hoa cũng đã tìm thấy, bất quá hai người này tạm thời bị nhóm lính mang đi, nói là ngày mai sẽ dẫn đi dạo phố huyện, đương nhiên, trước khi dạo phố, cũng sẽ ghé bệnh viện dẫn theo người nhà họ Cao.
Lộ trình đã được sắp xếp xong, đi một vòng quanh huyện, sẽ đi ngang qua bệnh viện, họ có thể nhìn thấy từ cửa sổ.
Khương Mật nói: "Sáng mai ta dậy sớm nhặt chút rau héo và đá vụn, thế nào cũng phải ném chút đi."
Phương Minh lại cầm một tờ giấy chứng nhận, đã đóng dấu của đại đội Hạnh Hoa, Khương Dung cầm giấy chứng nhận này có thể mua vé xe về thành.
"Chờ khi nào Tân Thành làm xong thủ tục tiếp nhận, gửi thư tới, ta giúp ngươi làm giấy tờ ở đây. Phương Minh nói xong thở dài một phen: "Con đã chịu khổ rồi."
Thanh niên trí thức về thành, xã phải mở giấy chứng nhận cho về.
Khương Dung lắc đầu: "Không khổ, đều sống được qua."
Phương Minh lại nói: "Mấy thanh niên trí thức đều sẽ có đền bù, phần của con, phía sau sẽ đều gửi chung cho con." Vé xe ta nhờ người mua hộ, sáng mai để thím của các con đưa tới.
Khương Dung: "Không cần đâu, con tự mình đặt vé, có gì đưa cho Mật Mật là được rồi."
Phương Minh: "Các con nghỉ sớm, sau này đều hướng về phía trước."
Không ai dám hỏi Khương Dung đã gặp chuyện gì, không ai dám nhắc tới, không ai dám nghĩ.
Phương Minh trước khi đi nói: "Mật Mật, chờ đưa đại tỷ về Tân Thành, đến nhà ăn một bữa cơm, ta cùng con uống hai chén."
Khương Mật: ...
"Phương thúc thúc, con một ly đã gục rồi."
Phương Minh: "Ta uống rượu trắng, để con uống đồ uống."
Khương Mật gật đầu: "Được ạ."
Đây là có chuyện muốn hỏi nàng a, vừa vặn, nàng cũng tò mò chuyện ủy ban khu phố, luôn cảm thấy, Tiêu Khai Dương cha con sẽ tìm nàng, sớm hay muộn.
Mà nơi này, chừng hơn trăm bình, ở một góc phòng trống, hẳn là nhà đại đội trưởng uống hết.
Được rồi, trước không bàn chuyện bóc lột, chèn ép thanh niên trí thức, chỉ riêng chỗ hầm lương thực rượu này thôi, cũng đủ cho nhà này uống đến no bụng rồi.
Đám tiểu tướng hăng hái phát hiện ra điều này, bọn họ lập công lớn rồi.
Lại đi gặp nhà kế toán, ở nhà kế toán cũng lục ra được chừng mười bình rượu, xem ra là nhà đại đội trưởng cho.
Còn lại chính là tìm người, đại đội trưởng và kế toán trốn ở trên núi, nếu không chịu xuống, đúng là khó tìm, nhưng mà đám tiểu tướng còn nhiều thời gian, bọn họ tại chỗ bãi miễn chức vị đại đội trưởng và kế toán, kêu gọi xã viên cùng nhau lên núi tìm kiếm khắp nơi.
Thanh niên trí thức của hai đại đội cũng cùng đi theo.
Khương Mật và mọi người không cùng lên núi, những việc còn lại thì giao cho đám tiểu tướng này là được, nàng khen đám tiểu tướng là đại anh hùng, giải phóng quần chúng bị áp bức khổ nạn.
Chờ đám tiểu tướng lên núi bắt người, mấy người Khương Mật cũng hướng đại đội Hạnh Hoa đi đến, Hà Chiêu Đệ hết sức tiếc nuối không thể mang đi được chút lương thực rượu, chủ yếu là không có chỗ nào giấu thật, trên người nàng bây giờ đều là đồ đạc.
Tiện tay ôm đi một vò rượu, thật sợ bị đám tiểu tướng tịch thu.
Đến đại đội Hạnh Hoa, Trần Tích bảo Hà Chiêu Đệ mấy người đến chỗ máy kéo chờ trước, nàng thế này người đầy đồ đạc, quá gây sự chú ý.
Hứa Niệm Nhi: "Chưa từng thấy người mang thai à? Hơn nữa, cũng không ai quản chúng ta. Chúng ta mau trở về xem thử, không biết có thể kiếm thêm được món hời gì không, hôm nay xem như phát tài rồi."
Mọi người đều gật đầu, phát tài!
Thảo nào nhiều người muốn làm tiểu hồng binh, cái cảm giác đi lục soát nhà người xấu này, quá là thích thú.
Đợi đến nhà đại đội trưởng đại đội Hạnh Hoa, bên ngoài vây đầy một đám quân nhân, Tiêu Khai Dương dẫn Tiêu Nhã An và mấy người đứng một bên, sắc mặt khó coi, chắc là bị đuổi ra ngoài.
Hai cha con Tiêu Khai Dương đều nhìn về phía Khương Mật, ánh mắt không mấy thiện cảm, Khương Mật hoàn toàn không sợ, không thèm nhìn thẳng.
Nàng cây chính gốc đỏ, không sợ ủy ban cách mạng.
Mấy người Khương Mật cũng không vào được, ở ngoài nhìn náo nhiệt bên trong, bên trong tựa hồ đang kiểm kê đồ đạc nhà họ Cao, người trong sân đã không còn ai, nhìn từng túi từng túi lương thực, Hà Chiêu Đệ hâm mộ nói: "Nếu có thể mang đi vài túi thì tốt."
So với cái này, đồ đạc giấu trên người bọn họ thật là lèo tèo không đáng kể.
Khương Mật kéo Khương Dung: "Tỷ, lần này tỷ bị dọa sợ không ít, lại còn ốm nặng, ta đưa tỷ đến bệnh viện trước, bệnh viện trong huyện mình khám không tốt, tỷ về Tân Thành dưỡng bệnh."
Nàng đã quyết tâm rồi, lần này cho Khương Dung trực tiếp bị bệnh rồi về Tân Thành.
Khương Thư Âm: "Chị cả không khỏe sao?"
Trong lòng hiểu rõ, chỉ là muốn nhân cơ hội về thành!
Thật không muốn để cho nàng về thành.
Mọi người cũng đều nhìn về phía Khương Dung, trạng thái lúc này của nàng kỳ thực rất tốt, đại thù đã báo, còn cứu được thanh niên trí thức các đại đội khác, thật là hả hê.
Khương Dung nhìn Khương Mật, nhất thời không kịp chuyển ý, "Mật Mật, muội đừng lo."
Khương Miểu mở to mắt tròn xoe: "Chị cả bị bệnh thì phải đi bệnh viện khám, đừng sợ uống thuốc sợ tiêm."
Khương Mật đưa tay xoa xoa nước mắt không có thật: "Chúng ta đến bệnh viện trước đi."
Hứa Niệm Nhi: "Cần gì phải đến bệnh viện, cứ nằm hai ngày, ăn chút gì ngon ngon, là lại khỏe thôi."
Triệu Phàm đã hiểu ý Khương Mật, đây là nhân cơ hội cho Khương Dung về thành. Nàng nắm tay Khương Dung, "Đi bệnh viện khám xem sao, nếu khám không tốt thì về Tân Thành mà khám."
Khương Mật kiên quyết đưa Khương Dung đến bệnh viện, chờ Phương Minh sau khi ra ngoài, Khương Mật nói trước tiên đưa chị cả vào viện.
Phương Minh cùng quân nhân đi ra, Phương Minh bảo Khương Dung dưỡng thương cho tốt, chờ xong việc, sẽ đi thăm nàng. Lại cảm tạ các nàng lần này đã nhiệt tình giúp đỡ, trợ giúp được nhiều người vô tội, còn nói huyện sẽ ban phát phần thưởng và giấy khen cho họ.
Người quân nhân kia cũng khen bọn họ dũng cảm.
Hứa Niệm Nhi: "Còn có tiền thưởng sao?"
Phương Minh nói: "Có."
Người quân nhân kia nhìn bụng và chân Hứa Niệm Nhi, liếc mắt một cái đã thấy, bên trong toàn đồ ăn, nhưng mà Phương Minh không để ý, tự nhiên cũng coi như không thấy.
Về phần Dư Mai và Kỷ Oánh Oánh đã được đồng chí cảnh sát đưa về thành, đưa về tận nhà, có người nhà bầu bạn chăm sóc, mới đầu có thể sẽ rất đau khổ, nhưng mà tương lai cũng có hi vọng.
Quyên Tử cũng được anh trai và mẹ đón về nhà, trạng thái tinh thần của Quyên Tử vẫn không tốt, vẫn hay đánh người, phát điên, hy vọng thời gian có thể làm nguôi ngoai những vết thương này.
Phần bồi thường sau này đều sẽ trích ra từ tài sản của nhà họ Cao.
Khương Dung cũng rưng rưng cáo biệt nhóm thanh niên trí thức đại đội Hạnh Hoa.
Triệu Phàm nắm tay Khương Dung: "Chúng ta thắng rồi."
Khương Dung: "Ừ, thắng rồi, sau này, chúng ta đều sẽ tốt."
Khương Dung trở về điểm thanh niên trí thức một chuyến, lấy đồ đạc của mình, quần áo dày và chăn bông ở Tân Thành không dùng đến, nàng hỏi ý Khương Mật xong, liền để lại hết ở điểm thanh niên trí thức, tặng cho những thanh niên trí thức cần dùng.
Khương Mật nói: "Chị Triệu Phàm, chị Chu Di, lần này may mà có các chị nói cho em chuyện này, cảm ơn các chị."
Khương Mật dặn dò: "Bây giờ các chị là người bị hại, có chuyện gì khó xử cứ khóc lên, khóc lóc kêu than thì mới có thể được giải quyết! Không chỉ chuyện trước đây thiếu hụt công điểm lương thực, mất gà vịt, mà còn những chuyện khác, có thể là công việc, hoặc là chuyện gì khác." Nàng lại dặn dò một câu: "Trong đại đội nhiều chuyện đã thâm căn cố đế, quan hệ cũng rắc rối phức tạp, các chị ở đây đã lâu, cũng hiểu rõ nhất. Nếu an toàn, thì ở lại, không an toàn, thì rời đi."
Triệu Phàm cẩn thận suy nghĩ: "Công việc? Có thể làm thế nào?"
Khương Mật: "Không thử sao biết là không được."
Chu Di kéo tay Khương Mật: "Tôi đã đoán là cô có cách, cô thật là có cách."
Khương Mật cười: "Tôi thật sự là rất may mắn, mới có thể trên xe lửa gặp được các chị. Mà các chị lại nguyện ý tin tưởng tôi."
Khương Dung cũng mới biết Khương Mật có thể chạy đến, là do Triệu Phàm và Chu Di đêm qua đã phái người đưa tin cho Khương Mật, nàng nói: "Hai mươi đồng cũng không thể để Đại Tráng đêm hôm đi một chuyến, còn thiếu bao nhiêu?"
Triệu Phàm: "Tôi tình nguyện bỏ tiền, mua một cái tương lai, tôi quá lời rồi. Sau này chị về rồi, quên chỗ này đi, tương lai sống cho tốt."
Dư Phi: "Quên chỗ này đi, tương lai còn xa vời."
Khương Dung lắc đầu: "Được cùng các cậu chung sống ba năm này, là khoảng thời gian khó quên nhất của đời tôi. Tôi sẽ viết thư cho các cậu." Nàng lần lượt ôm từng người, "Tạm biệt."
Trước khi đi, Khương Mật lặng lẽ nhét vào túi Triệu Phàm hai mươi đồng tiền và một ít phiếu lương thực, họ đều có thể mạnh mẽ hơn một chút, đòi bồi thường từ điểm thanh niên trí thức của huyện, cuộc sống tương lai sẽ rất tốt.
Khương Dung mang theo quần áo và đồ dùng khác cùng Khương Mật rời đi, đồ của nàng không nhiều, lại không mang theo quần áo dày và chăn bông, một bao quần áo là xong. Xách đồ đạc cùng nhau đi ra khỏi đại đội.
Chờ đến cửa thôn, không thấy máy kéo đâu.
Hứa Niệm Nhi: "Không phải là lái máy kéo chạy mất rồi chứ?" Họ lại đi về trước một đoạn, phát hiện máy kéo ở một ngõ nhỏ.
Liền nghe thấy Chu Tự Cường đang khuyên Chu Minh Đức lái máy kéo về đại đội.
Chu Tự Cường nói: "Anh không biết đâu, bọn chúng tàn ác lắm, đánh người đại đội Hạnh Hoa mình đầy thương tích, hôm nay bọn chúng đừng hòng đi được từ chỗ này."
Dương Đại Cương: "Mau đi thôi, nhỡ người xã viên người ta muốn trả thù, giữ lại máy kéo của mình thì xong đời."
Chu Minh Đức kỳ thực có chút do dự, nếu như máy kéo xảy ra vấn đề... Hắn nói: "Tôi vào xem sao, nếu nửa tiếng mà tôi chưa ra, hai người anh lái máy kéo đi."
Dương Đại Cương: "Anh như vậy không phải tự chui đầu vào rọ sao? Bọn chúng bây giờ chắc chắn bị người đại đội Hạnh Hoa xử lý rồi, cứ chờ xem, ngày mai kiểu gì cũng phải đến đội mình để đưa người đi, đến lúc đó chẳng nói là đội mình sao."
Hứa Niệm Nhi xông thẳng lên, cho hai người mỗi người một bạt tai, "Đồ hèn nhát sợ trứng, sợ gây chuyện thì đừng có mà theo. Cho các anh hai mươi đồng mà ba chân bốn cẳng đã bán rẻ chúng tôi rồi, hai anh mà đặt ở thời chiến, chính là đồ Hán gian."
Dương Đại Cương và Chu Tự Cường kinh hãi nhìn mấy người Khương Mật: "Các cô..."
Chu Minh Đức nhìn trên người họ đều bầm dập, mang theo vết thương, quần áo cũng rách rưới tả tơi, "Sao các cô bị thương thành thế này?"
Hà Chiêu Đệ: "Vậy là anh chưa thấy bọn họ bị thương nặng như thế nào."
Vu Đạt: "Bọn đã đánh bọn tôi, bây giờ đều đang nằm đấy cả rồi."
Chu Minh Đức kinh hãi: "Sao bọn họ lại thả các cô ra ngoài?"
Hứa Niệm Nhi: "Để ý cách dùng từ nhé, không phải là bọn họ thả bọn tôi, mà là chúng tôi tự mình đi ra ngoài. Đã xử lý chúng nó xong, còn dám cản đường sao?"
Dương Giai Hòa: "Cảnh sát và bộ đội đều đến rồi, chúng ta về thôi." Lấy ra từ trong túi một ít đồ ăn vặt cho hắn, "Lót dạ trước đã."
Chu Minh Đức: "Sao tôi lại không thấy!"
Dương Giai Hòa: "Đi theo đường phía tây, bên kia gần hơn một chút, lát nữa chúng ta đi đường phía tây."
Chu Minh Đức nhìn những đồ đạc giấu trong quần áo của Hứa Niệm Nhi và mọi người: "Các cô..."
Hứa Niệm Nhi: "Sao? Chưa từng thấy phụ nữ mang thai sao?"
Chu Minh Đức một lời khó nói hết, hắn lay động máy kéo, mọi người cũng đều lên xe, về phần Chu Tự Cường cùng Dương Đại Cương núp ở nơi hẻo lánh bên trong, rất là không mặt mũi gặp người.
Dương Đại Cương: "Cảnh sát cùng bộ đội đều đi? !"
Hà Chiêu Đệ sờ sờ trên lưng lương thực, đặc biệt thỏa mãn: "Hối hận đi, hai cái đồ hèn nhát túng hóa."
Chu Tự Cường cùng Dương Đại Cương hối hận ruột đều xanh, nếu như sớm biết, bọn họ khẳng định không đi a, dạng này trở về, trong thôn không chừng thế nào chê cười bọn họ đâu, nhưng lúc đó là thật sợ hãi.
Tâm tình của mọi người đều rất tốt, lần này lại là ăn lại là uống, lại là cầm, mặt khác còn phát tiền, suy nghĩ một chút đều sảng khoái! Mọi người nhao nhao nói trở về muốn làm sao ăn.
Đầu tiên là kia tầm mười cân thịt ba chỉ, làm một nồi thịt kho tàu, rồi chưng một nồi lớn cơm gạo, một người một chén lớn cơm với thịt kho tàu, tư vị kia, nghĩ một chút đều sảng khoái.
Cứ như thế mặc sức tưởng tượng, cũng đến cổng bệnh viện huyện.
Khương Mật, Khương Dung và Khương Miểu xuống xe, nàng đưa cho Chu Minh Đức hai mươi đồng tiền, "Minh Đức ca, hôm nay vất vả ngươi đi một chuyến."
Chu Minh Đức bị giật nảy mình, đây là hai mươi đồng tiền! Không phải hai đồng tiền, "Cho ta hai đồng tiền là đủ rồi, dùng không được nhiều như vậy."
Khương Mật nhét tiền vào tay hắn, "Minh Đức ca, bởi vì ngươi lái máy kéo chở chúng ta một đoạn đường, mới có thể cứu được Đại tỷ của ta, bao nhiêu tiền đều đáng giá, cám ơn Minh Đức ca."
Nếu không có máy kéo, đi xe đạp đến đại đội Hạnh Hoa, nhìn thấy chính là thi thể Khương Dung.
Chậm một bước đều không được.
Chu Minh Đức không rõ sự tình đến mức nào: "Nhưng mà ta xác thực chỉ là chạy một chuyến, hai đồng tiền là đủ."
Khương Mật cười cười, "Đáng giá."
Hà Chiêu Đệ: "Thịt heo hôm nay chúng ta phải ăn, vạn nhất hôm nay không ăn, ngày mai đã có thể hỏng!"
Khương Mật cười: "Ừ, hôm nay cám ơn các ngươi."
Trần Tích: "Chăm sóc tốt Khương Dung đồng chí, trong đội ta giúp ngươi xin hai ngày nghỉ."
Khương Mật: "Cám ơn Tích tỷ."
Nàng lại sờ soạng một cái kẹo sữa thỏ trắng lớn cho Dương Giai Hòa: "Giai Hòa ca, giúp ta nói với Cẩu Đản một tiếng, giúp Miểu Miểu xin hai ngày nghỉ. Kẹo chia cho Cẩu Đản ba người một ít."
Dương Giai Hòa cười: "Ừm."
Máy kéo chạy đi, Chu Minh Đức: "Cẩu Đản là con trai ta, vì sao không nói trực tiếp với ta? Không cần cho kẹo cũng được."
Dương Giai Hòa ngồi bên cạnh Chu Minh Đức, bóc một viên kẹo sữa, ném vào miệng, ngọt, "Vậy ngươi nói với Cẩu Đản một phen, ta sẽ không cho kẹo."
Chu Minh Đức: ! ! !
Dương Giai Hòa cười cho hắn ba viên kẹo, "Một người một viên, nhớ giúp Miểu Miểu xin nghỉ."
Khương Mật giúp Khương Dung làm thủ tục nhập viện, thời này, người nằm viện không nhiều, giường trống rất nhiều, y tá liền giúp nàng làm thủ tục nhập viện.
Trong phòng bệnh chỉ có ba chị em, không có người ngoài, Khương Dung ôm Khương Mật: "Ta cứ tưởng sẽ không còn được gặp lại các ngươi."
Vừa nói một câu, liền bắt đầu nghẹn ngào.
Khương Mật vỗ lưng Khương Dung, vành mắt cũng đỏ lên: "Đại tỷ, thiếu một chút nữa, chậm một bước nữa, ta cũng không gặp được ngươi. Cao Kiếm Cao Khánh dùng ta hù dọa ngươi?"
Khương Dung lấy ra một tấm hình, "Thư và gói các ngươi gửi tới, đều bị Cao gia phá hủy, bọn họ thấy được ảnh của ngươi, biết ngươi ở Lạc Thành Lĩnh chen ngang..."
Khương Mật vỗ vỗ lưng nàng: "Tỷ, Phương Minh thúc thúc hôm nay chắc sẽ giúp ngươi làm sáng tỏ mọi chuyện, chúng ta ngày mai mua vé, ngươi về Tân Thành. Tiếp nhận công việc của Miểu Miểu, đi bến xe làm người bán vé, người một nhà ở cùng nhau, hơn ở nông thôn nhiều."
Khương Dung chưa biết chuyện của Khương Miểu, Khương Mật đại khái nói một lần.
Khương Dung: "Công việc này..."
Khương Mật: "Đừng nói ngươi không cần, chúng ta đều là người một nhà."
Khương Dung: "Vậy còn ngươi? Chờ ngươi muốn trở về thành, chỗ nào có đơn vị tiếp nhận?"
Khương Mật: "Ta hiện tại rất lợi hại đấy, muốn về khi nào, lúc đó sẽ có công việc. Chờ ngươi trở về, chúng ta có thể đã dọn đến nhà lầu ở. Ngươi chỉ sợ còn chưa biết, ba hiện tại là tổ trưởng, cuối năm chắc có thể lên lớp trưởng. Nhị ca bây giờ cũng là người cầm muôi. Nhị tỷ tháng mười một kết hôn. Trong nhà hiện tại ngày càng tốt, chờ đại ca cũng về thành thì tốt." Nàng lại có chút sầu: "Đại ca có thể có bị ức hiếp không?"
Khương Yển ở tỉnh Dự, khoảng cách hơi xa.
Nàng muốn chạy đi qua, không phải dễ dàng, "Tháng mười một tới, cho đại ca về tham gia hôn lễ của nhị tỷ."
Trước tiên gọi người về xem thế nào.
Khương Dung nghe xong rất cao hứng, "Mật Mật cũng xinh đẹp lên, là người xinh đẹp nhất nhà chúng ta. Ta từ nhỏ đã cảm thấy, Mật Mật lớn lên, nhất định là đẹp nhất. Bây giờ Mật Mật, như là từ bé, lớn vụt lên. Tiếp đó nàng ôm Khương Miểu, "Miểu Miểu, ta là đại tỷ."
Khương Miểu ngoan ngoãn gọi: "Đại tỷ."
Ba chị em ở trong bệnh viện hàn huyên nửa ngày, bữa tối Khương Mật ra quán cơm quốc doanh mua bánh bao thịt lớn và bát cháo, Khương Miểu ở trong bệnh viện trông Khương Dung.
Chờ đến lúc ăn cơm, Phương Minh tới, hắn còn dẫn theo một người phụ nữ trung niên mặt hiền lành, là vợ hắn Thường Thiến.
Phương Minh: "Đang ăn đó à? Để thêm hai món nữa."
Thường Thiến mở hộp cơm ra, bên trong là thịt kho tàu và khoai tây sợi chua cay, còn có sáu cái bánh bao trắng, có hai món này, bữa tối của các nàng càng phong phú.
Phương Minh đã giải quyết xong chuyện của đại đội Hạnh Hoa, người liên quan Cao gia đều đưa đến bệnh viện để chữa trị trước tiên, ngoài ra đại đội trưởng và kế toán của đại đội Hà Hoa cũng đã tìm thấy, bất quá hai người này tạm thời bị nhóm lính mang đi, nói là ngày mai sẽ dẫn đi dạo phố huyện, đương nhiên, trước khi dạo phố, cũng sẽ ghé bệnh viện dẫn theo người nhà họ Cao.
Lộ trình đã được sắp xếp xong, đi một vòng quanh huyện, sẽ đi ngang qua bệnh viện, họ có thể nhìn thấy từ cửa sổ.
Khương Mật nói: "Sáng mai ta dậy sớm nhặt chút rau héo và đá vụn, thế nào cũng phải ném chút đi."
Phương Minh lại cầm một tờ giấy chứng nhận, đã đóng dấu của đại đội Hạnh Hoa, Khương Dung cầm giấy chứng nhận này có thể mua vé xe về thành.
"Chờ khi nào Tân Thành làm xong thủ tục tiếp nhận, gửi thư tới, ta giúp ngươi làm giấy tờ ở đây. Phương Minh nói xong thở dài một phen: "Con đã chịu khổ rồi."
Thanh niên trí thức về thành, xã phải mở giấy chứng nhận cho về.
Khương Dung lắc đầu: "Không khổ, đều sống được qua."
Phương Minh lại nói: "Mấy thanh niên trí thức đều sẽ có đền bù, phần của con, phía sau sẽ đều gửi chung cho con." Vé xe ta nhờ người mua hộ, sáng mai để thím của các con đưa tới.
Khương Dung: "Không cần đâu, con tự mình đặt vé, có gì đưa cho Mật Mật là được rồi."
Phương Minh: "Các con nghỉ sớm, sau này đều hướng về phía trước."
Không ai dám hỏi Khương Dung đã gặp chuyện gì, không ai dám nhắc tới, không ai dám nghĩ.
Phương Minh trước khi đi nói: "Mật Mật, chờ đưa đại tỷ về Tân Thành, đến nhà ăn một bữa cơm, ta cùng con uống hai chén."
Khương Mật: ...
"Phương thúc thúc, con một ly đã gục rồi."
Phương Minh: "Ta uống rượu trắng, để con uống đồ uống."
Khương Mật gật đầu: "Được ạ."
Đây là có chuyện muốn hỏi nàng a, vừa vặn, nàng cũng tò mò chuyện ủy ban khu phố, luôn cảm thấy, Tiêu Khai Dương cha con sẽ tìm nàng, sớm hay muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận