Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 103: Kết thúc chương (đi học sinh con bạo. . . (length: 41147)

Ngày 14 tháng 6, Dương Giai Hòa cùng Khương Mật cùng nhau xin nghỉ phép kết hôn, trở về thôn Dương Gia.
Ngày 15 tháng 6, người nhà mẹ đẻ của Khương Mật từ Tân Thành chạy đến, Phương Liễu Liễu, Từ Nhạc Ninh, thầy Hà Sổ cũng đồng loạt tới.
Niên Niên còn quá nhỏ nên không mang theo.
Dương Giai Hòa và Khương Mật đi ra ga tàu đón.
Đón người xong thì đi ăn cơm tại tiệm cơm quốc doanh trước, sau đó đưa họ về nhà khách nghỉ ngơi.
Điều kiện ở nhà khách sẽ tốt hơn một chút.
Khương Mật vốn không muốn cho họ đến, nói sau khi kết hôn sẽ cùng Dương Giai Hòa cùng nhau đến Tân Thành, rồi tổ chức tiệc ở Tân Thành. Nhưng ba mẹ Khương có ý muốn là, chỉ cần có thể đến thì nhất định phải tận mắt nhìn thấy Khương Mật xuất giá.
Phương Liễu Liễu và Từ Nhạc Ninh thì khỏi phải nói, cũng nhất định phải tới.
Tề lão gia tử vốn cũng muốn đến, nhưng ông dù sao tuổi cũng cao, sợ lặn lội đường xa có chuyện gì, trại nuôi heo lại đang bận rộn, nên Hà Sổ đại diện mọi người đến xem.
Hà Sổ không ở nhà khách, mà đi xem trại nuôi heo và hầm khí biogas ở thôn Dương Gia.
Năm sau, thôn Dương Gia có đến bốn mươi con heo, riêng người chăn heo trong xã đã có năm người, do Hứa Niệm Nhi và Hà Chiêu Đệ chủ yếu phụ trách.
Nhiều heo như vậy thì phân và nước tiểu thải ra rất nhiều, chỉ dùng để ủ phân thì lãng phí tài nguyên.
Khương Mật sau khi thương lượng với đội trưởng, đã đào một cái hầm khí biogas, còn nuôi cá con ở con sông phía sau trại nuôi heo.
Khí metan trong hầm biogas có thể cung cấp điện cho trại nuôi heo, nhưng họ không mua được, cũng không đủ tiền mua, tạm thời dùng để nấu cám lợn ở trại nuôi heo, nhưng cái này cũng chỉ là giải pháp tình thế thôi, dù sao trên núi thì không thiếu củi đốt.
Bây giờ thầy Hà Sổ tới, thầy Hà Sổ biết lắp ráp mà, sau này trại nuôi heo sẽ có điện.
Lượng điện này chắc chắn không đủ dùng cho cả đại đội, chủ yếu là để cải thiện điều kiện của trại nuôi heo, giúp heo bò sống tốt hơn một chút.
Chiều hôm đó, Chu Minh Đức lái máy kéo ra đón họ về.
Từ Nhạc Ninh cũng nhất định đòi về thôn theo, nói là buổi tối muốn cùng Khương Mật ở lại nhà trọ thanh niên trí thức.
Máy kéo vừa đến thôn Dương Gia, đội trưởng và kế toán liền ra đón, thân mật chiêu đãi Hà Sổ.
Hà Sổ nói: “Ta đi xem trại nuôi heo trước đã.”
Đội trưởng: “Thầy Hà nghỉ ngơi chút đi đã, cũng chậm rãi chút.”
Hà Sổ nói mình không mệt, cứ đi trại nuôi heo trước.
Bây giờ quy mô của trại nuôi heo đã lớn hơn trước nhiều, lại mở rộng chuồng heo để cố gắng giúp 40 con heo này sống tốt hơn.
Đàn lợn nuôi ở đại đội của họ đúng là tốt, 40 con heo giống đều đã nuôi lớn, bây giờ con nào con nấy trắng trẻo mập mạp trông rất được, đợi đến cuối năm thì con nào cũng trên trăm hai cân heo béo.
Hà Sổ nhìn qua, thấy thiết kế của Khương Mật rất hợp ý, chỉ cần chỉnh một vài chi tiết nhỏ là được.
Hắn lại nói một số vật liệu cần cho máy phát điện khí metan, bảo đội trưởng cử người đi mua, những vật liệu này có thể mua ở nhà máy máy kéo.
Chu Hoài Lẫm bây giờ đang làm ở nhà máy máy kéo, hắn tìm trong xưởng được một ít linh kiện cũ, coi như là nửa bán nửa cho.
Nhưng như vậy cũng không hề rẻ, tốn mất khoảng hơn trăm đồng.
Nhưng số tiền này, thôn Dương Gia sẵn lòng chi.
Chờ Dương Minh Đức và Chu Hoài Lẫm mua về thì để Hà Sổ xem, các linh kiện cũ này đều dùng được, Hà Sổ thay bộ quần áo cũ rồi bắt tay vào làm.
Khương Mật giúp thầy Hà Sổ pha nước quýt, đều là dùng nước từ không gian, còn chuẩn bị lê núi, mơ, anh đào và các loại trái cây, đội trưởng còn lấy từ trong nhà ra đủ loại hoa quả khô, còn nói buổi tối sẽ giết một con dê để chiêu đãi thầy Hà.
Hà Sổ bận rộn đến trưa, đợi ăn cơm chiều, lại bận rộn thêm một lúc, đến hơn mười giờ tối thì lắp xong máy phát điện khí metan.
Trong trại nuôi heo lập tức sáng đèn.
Không ít xã viên đã ngủ cũng chạy ra xem, kích động không thôi, đại đội của họ có điện rồi ư?
Trại nuôi heo này đã trở thành nơi đầu tiên trong các đại đội ở Lạc Thành Lĩnh có điện.
Hà Sổ: “Ngày mai sẽ lắp thêm mấy cái quạt vào trong chuồng heo, như vậy heo sẽ không sợ nóng.”
Đội trưởng cười không ngậm được miệng: “Đời tôi còn chưa dùng đèn điện bao giờ đâu, vậy mà heo lại dùng trước rồi.”
Một phụ nữ trong thôn cười: “Chúng tôi còn chưa được dùng quạt máy nữa đấy.”
Kế toán: “Thầy Hà ơi, các hộ gia đình chúng tôi có dùng được hầm khí biogas không ạ? Phân gà, phân vịt, phân người và nước tiểu trong nhà cũng nhiều lắm đấy.”
Hà Sổ: “Nguyên lý thì giống nhau cả thôi. Chủ yếu là lắp máy phát điện…”
Kế toán: “Thầy Hà ơi, thầy có thể dạy cho chúng tôi được không? Thầy cứ yên tâm, chúng tôi nhất định không để thầy dạy không đâu.”
Hà Sổ đương nhiên không có vấn đề gì, bảo kế toán tìm vài người thông minh học nhanh đến.
Hứa Niệm Nhi chen vào: “Thầy Hà ơi, thầy xem con được không, con học cái gì cũng nhanh lắm.”
Hà Sổ đã ở trại nuôi heo cả buổi, thấy cô bé này phụ trách chăn heo, lại rất thân với Mật Mật, vừa pha trà rót nước, vừa quạt gió bên cạnh, vô cùng siêng năng, Hà Sổ đương nhiên dạy rồi, hắn nói: “Được, con đi theo học.”
Hà Sổ lại dạy bác Ngưu cách tắt đèn, rồi về nghỉ ngơi.
Hà Sổ dở khóc dở cười: “Để tự tôi đi.”
Khương Mật thấy thầy Hà Sổ bị cướp mất, nàng cũng cùng Từ Nhạc Ninh về nhà trọ thanh niên trí thức.
Từ Nhạc Ninh và Khương Mật ngủ chung, Khương Miểu bây giờ cũng có giường riêng, ở ngay bên cạnh Khương Mật.
Buổi tối vẫn rất nóng, Khương Mật nói: “Trong nhà khách có quạt, cậu không ở đấy, ở đây có nóng không?”
Từ Nhạc Ninh ôm tay Khương Mật: “Trên người cậu mát quá, còn dễ chịu hơn quạt. Dương Giai Hòa thật là có phúc!”
Từ khi Tiểu Thủy Tích nâng cấp, Khương Mật đã không sợ nóng nữa, ngày nắng to cô cũng vẫn thấy mát mẻ, thoải mái, còn thoang thoảng mùi trái cây thơm ngát.
Khương Mật:…
Từ Nhạc Ninh: “Cậu không thấy ngại hả? Hai người đã đính hôn cả năm rồi, chẳng lẽ cái gì cũng chưa xảy ra ư?”
Khương Mật nghĩ đến lần trước, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng: “Cậu không mệt à? Mau đi ngủ đi.”
Từ Nhạc Ninh: “Cứ nghĩ đến bạn thân của mình ngày mai kết hôn, tớ lại buồn rầu không ngủ được, cậu mới 18 tuổi, sao đã vội kết hôn sớm như vậy rồi. Sống tự do tự tại mới vui.”
Hà Chiêu Đệ ghé sát lại nghe: “Đúng đấy đúng đấy, kết hôn sớm thế làm gì? Cứ một mình thì thích nhất.”
Mấy người nói chuyện rất lâu, Trần Tích nói: “Ngày mai Mật Mật còn phải dậy sớm nữa! Ngủ trước thôi.”
Đợi mọi người đều im lặng, Khương Mật lại có chút không ngủ được.
Ngày mai là sinh nhật 18 tuổi của cô, cũng là ngày cô kết hôn.
Ngày 18 tháng 6, ngày tốt để kết hôn.
Khương Mật hơn sáu giờ đã tỉnh, Trần Tích đã chuẩn bị xong bữa sáng thịnh soạn, chiêu đãi người nhà mẹ đẻ của Khương Mật.
Đợi cô đứng dậy, thay bộ quân phục, tết hai bím tóc đen, bím tóc không lớn, chỉ dài đến vai, lại trang điểm nhẹ, thoa son môi.
Cô nhìn mình trong gương, rất xinh đẹp.
Cô đã kết hôn nhiều lần trong phim, mặc áo cưới, mặc lễ phục, nhưng đây là lần đầu tiên mặc quân phục kết hôn, đây là nét đặc sắc riêng của thời đại này.
Đợi ăn sáng xong thì đã đến tám giờ, Tô Trân Trân lại giúp Khương Mật sửa lại tóc, đội mũ lên cho cô.
“Mật Mật.” Vừa gọi tên cô, bà liền nghẹn ngào không nói được, “Nhà mẹ đẻ luôn là chỗ dựa của con.”
Khương Ái Quốc: “Có chuyện gì cứ về nhà, có ba mẹ ở sau lưng con.”
Khương Mật đưa tay ôm cha mẹ, nước mắt cũng không kìm được rơi xuống, “Vâng ạ.”
Khương Dung cầm khăn cẩn thận lau nước mắt cho cô: “Mau nín đi, đừng để trang điểm bị lem.” Bà khuyên như vậy lại tự làm mình khóc theo.
Đến tám giờ hai mươi thì bên ngoài vang tiếng pháo, Dương Giai Hòa đến đón dâu.
Khương Trạch xoay người cõng Khương Mật đưa cô xuất giá.
Khương Yển không thể đến, tỉnh đang mùa gặt vội, thanh niên trí thức không xin nghỉ được.
Dương Giai Hòa lái xe máy hai bánh gắn hoa hồng lớn đến đón dâu, anh đúng là biết lái xe hơi, nhưng đường trong đại đội hẹp, không lái được.
Anh từ xe máy bước xuống, từng bước đi đến trước mặt Khương Mật, muốn ôm cô đi, Khương Trạch nói: “Nếu con dám đối xử không tốt với Mật Mật thì ta sẽ đưa Mật Mật về nhà.”
Dương Giai Hòa cười: “Sẽ không có chuyện đó đâu.” Anh đưa tay về phía Khương Mật: “Mật Mật, anh đến cưới em.”
Khương Mật đưa tay, Dương Giai Hòa nắm lấy.
Dương Giai Hòa ôm cô lên, đặt vào xe hai bánh, rồi lái xe về nhà họ Dương.
Một đường rải kẹo mừng vui vẻ, về đến nhà họ Dương, Dương Giai Hòa ôm cô vào nhà mới.
Như vậy là coi như đã kết hôn.
Phòng của Dương Giai Hòa được quét vôi lại, đồ đạc trên giường đều là màu đỏ rực, đồ dùng trong nhà cũng được dán chữ song hỷ màu đỏ.
Không ít trẻ con lũ lượt chạy vào, gọi Khương Mật tỷ tỷ, chúc tỷ tỷ Khương Mật hạnh phúc, tân hôn viên mãn, mãi mãi xinh đẹp.
Không biết ai đã dạy chúng như vậy, nói cũng nghe hay đáo để.
Khương Mật cầm kẹo mừng phát cho chúng.
Đến mười giờ rưỡi thì bắt đầu ăn cơm, bàn tiệc rất ngon, mỗi bàn mười mấy món, làm mười hai bàn, có canh gà nấm, vịt luộc, gà kho tàu, thịt kho tàu, thịt dê thì là, thỏ cay, và các món từ lợn mổ, ngoài ra còn có rau, bánh bao cũng là bánh bao trắng to, mỗi người hai cái.
Lãnh đạo và đồng nghiệp của Khương Mật và Dương Giai Hòa cũng đều đến, riêng một bàn dành cho hai người, một bàn dành cho người nhà của Khương Mật, một bàn cho các đồng chí thanh niên trí thức, hai bàn cho người thân của Khương Mật, số còn lại là hàng xóm ở thôn Dương Gia.
Nhà ai làm tiệc cưới mà có nhiều món ăn ngon như vậy cơ chứ.
Đến giờ ăn cơm, Dương Giai Hòa cùng Khương Mật trước tiên mời rượu, cảm tạ mọi người đến tham gia hôn lễ của bọn hắn, loại rượu này đều là pha trộn nước không gian, cũng bỏ thêm chút linh thủy đấy.
Đợi ăn cơm xong, đưa tiễn tân khách, Thôi Hội Phương liền giục Khương Mật và Dương Giai Hòa về phòng nghỉ ngơi.
Khương Mật mở rương đồ cưới của mình ra, từ bên trong lật lấy một chiếc váy dài màu đỏ, chuẩn bị thay. Mặc quân trang có hơi khó chịu.
Nàng nhìn Dương Giai Hòa, "Ngươi ra ngoài đi, ta thay quần áo."
Dương Giai Hòa cụp mắt nhìn nàng, trêu ghẹo nàng: "Mật Mật, ta giúp ngươi thay."
Khương Mật phồng má:
"Không muốn! Ta không đổi."
Mặt không kiềm được đỏ ửng lên.
Dương Giai Hòa: "Thật không muốn sao?"
Khương Mật: "Không muốn! ! !"
Dương Giai Hòa cười: "Được, vậy chờ tối, ta giúp ngươi, cởi."
Khương Mật: "! ! !"
Dương Giai Hòa: "Vậy ta thay trước, ngươi nhắm mắt lại, không được nhìn trộm."
Khương Mật: . . ."Thay đi thay đi, ta không nhìn trộm."
Dương Giai Hòa: "Ta không tin." Tìm một dải lụa đỏ buộc mắt Khương Mật lại.
Khương Mật bĩu môi, "Đồ lòng dạ hẹp hòi."
Nàng nghe thấy tiếng động huyên náo không ngừng vang lên, tưởng tượng thấy dáng vẻ Dương Giai Hòa cởi quần áo, ừm, còn khá là có cảm giác.
Đáng tiếc, bị buộc lụa đỏ, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ lắm.
Ngay sau đó, tay nàng bị Dương Giai Hòa nắm lấy, cảm giác có thứ gì đó được đeo vào ngón tay, nàng giật dải lụa đỏ ra xem, là một chiếc nhẫn hồng ngọc. "Thích không?"
Khương Mật đưa tay ôm cổ Dương Giai Hòa, hôn một cái lên môi hắn, "Rất thích."
Dương Giai Hòa cũng không vừa lòng với cái hôn nhạt nhẽo này, nhưng bên ngoài toàn người, những chuyện khác chắc chắn cũng không làm được, vừa rồi cũng chỉ là trêu Mật Mật thôi, "Ta ra ngoài đợi ngươi, thay quần áo xong chúng ta đi điểm thanh niên trí thức."
Chờ hắn ra ngoài, Khương Mật đổi một chiếc váy đỏ, rồi lại chải chuốt lại tóc, còn cài lên tóc hai chiếc kẹp tóc vui mừng.
Dương Giai Hòa nói với Thôi Hội Phương một tiếng, liền dẫn Khương Mật chạy ra ngoài chơi.
Người nhà mẹ đẻ của Khương Mật đều ở điểm thanh niên trí thức, thấy Khương Mật trở về, Khương mẹ nói: "Sao ngày đầu tiên đã ra ngoài vậy?"
Khương Mật: "Có muốn lên núi dạo một vòng không, xem có thể bắt được chút thịt rừng hay hái nấm không."
Khương mẹ: "Hôm nay con mới kết hôn, sao lại có thể chạy lung tung." Sợ bị nhà chồng không thích.
Dương Giai Hòa: "Không có nhiều quy củ như vậy đâu."
Thế là dưới sự dẫn dắt của Khương Mật và Dương Giai Hòa, một đám người kéo nhau lên núi.
Trên núi vật tư phong phú, thỏ hoang gà rừng đặc biệt nhiều, nếu may mắn có thể gặp cả hươu và hoẵng, thỉnh thoảng còn có thể gặp lợn rừng.
Khương Mật thả Tiểu Bạch và heo sữa quay đều vào trong núi, trên thực tế là đưa vào không gian, một heo một chó trong không gian tha hồ chiếm đất làm vua, chơi vui vẻ.
Sau đó Khương Mật lại mua thêm hai con heo con cũng bỏ vào, nhưng heo sữa quay tuyệt không thích, nó quay ra nuôi mấy con heo con này, cái này là để dành cho Khương Mật nuôi heo thịt để ăn.
Nàng cũng từng hỏi Tiểu Bạch và heo sữa quay, có muốn ra núi chơi không, chúng không chịu đâu, trong không gian nước tốt khí tốt, chúng muốn ở trong đó mãi thôi.
Đến trên núi, người vui nhất chắc chắn là Tiểu Tương Bao, nó thấy cái gì cũng thích, gặp quả dại, liền muốn trèo lên hái, dưới sự hướng dẫn của Dương Giai Hòa, nó còn tìm thấy một ổ thỏ, bắt cho nó một chú thỏ con.
Tiểu Tương Bao: "Tối ăn thỏ cay tê."
Nhị tẩu không đến, chị ấy mấy tháng trước vừa sinh đứa thứ hai, một cô bé mũm mĩm, tên là Bánh Ngọt ngày Tết ông Táo, con còn nhỏ, không thể lặn lội đường xa đi xe lửa.
Khương Trạch buộc hai con thỏ béo còn lại bỏ vào giỏ trúc: "Được, mỗi bữa chúng ta đều ăn thỏ cay tê."
Tô Trân Trân nào có thấy cảnh này bao giờ, hiếm lạ vô cùng: "Nơi này tốt thật, nhiều thịt thế." Nàng đang hái mộc nhĩ, trên cành khô này có rất nhiều mộc nhĩ.
Khương Ngưng cũng thấy lạ, ngồi xổm bên cạnh Tô Trân Trân hái.
Đến trên núi, mọi người đã bắt được hai con thỏ, một con gà rừng, còn hái được không ít nấm và mộc nhĩ, đến bên suối, Dương Giai Hòa hỏi mọi người có đói không, có muốn ăn thịt nướng không.
Từ Nhạc Ninh xoa bụng, muốn ăn, nhưng mà ăn không nổi, buổi trưa ăn no quá.
Bọn họ lại chơi ở bên suối một lúc, đến khi trời chạng vạng thì xuống núi, buổi tối ăn chút gì đó ở điểm thanh niên trí thức, sau khi ăn xong, Chu Minh Đức mở máy kéo chở mọi người về nhà khách trong huyện.
Một đám thanh niên chờ náo động phòng, kết quả đợi mãi đợi mãi, cuối cùng cũng chờ được người, Dương Giai Hòa đổ hết đường đỏ và tiền mừng trong túi ra ngoài.
Tiền mừng toàn là năm hào một đồng, đám tiểu tử không nhịn được cúi đầu xuống đoạt.
Dương Giai Hòa nắm tay Khương Mật chạy vào phòng, trực tiếp khóa trái cửa, hắn sao nỡ để người khác náo Mật Mật của hắn.
Đợi mọi người nhặt xong tiền mừng và kẹo cưới, ngẩng đầu lên thì thấy người đã chạy mất, mấy người đuổi đến cửa ra sức gõ cửa muốn vào.
Dương Giai Hòa trực tiếp kéo cả rèm che cửa sổ lại, đưa tay che tai Khương Mật: "Một lát nữa hãy đi."
Tô Văn Thần: "Thôi được rồi, đêm hôm khuya khoắt rồi, chắc cũng không biết mở cửa. Ta về trước." Vận may của hắn tốt, nhặt được một tờ năm hào, còn có một nắm đường.
Dương Giai Cộng: "Giai Hòa chắc chắn không mở cửa đâu, vừa rồi không ngăn được thì bây giờ đã muộn, tản đi thôi."
Đợi một lúc, thấy Dương Giai Hòa thật sự không mở cửa, biết làm sao được, chỉ có thể rút lui thôi.
Lát sau, Thôi Hội Phương dặn Dương Giai Cộng khóa cửa lớn, rồi bảo mọi người tranh thủ về phòng ngủ sớm, ngày mai còn phải bắt đầu làm việc.
Thôi Hội Phương liếc nhìn phòng của con trai út, chờ ôm cháu đây mà.
Ngoài phòng hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Dương Giai Hòa mới ra ngoài gọi nước tắm.
Cái thùng tắm này, Khương Mật trước đã thấy rồi, rất lớn, đủ để người trưởng thành nằm vào tắm rửa, nhưng cũng tốn nước.
Dương Giai Hòa xách hai thùng nước nóng, lại xách hai thùng nước lạnh đổ vào cùng, Khương Mật lại lặng lẽ đổ thêm nửa thùng nước không gian vào.
Khương Mật muốn tắm rửa, nàng muốn đuổi Dương Giai Hòa ra ngoài.
Dương Giai Hòa sao có thể ra ngoài được, "Ta giúp em kỳ lưng."
Khương Mật ôm lấy ngón tay Dương Giai Hòa nũng nịu: "Anh ra ngoài trước nha."
Dương Giai Hòa đưa tay ôm eo Khương Mật: "Mật Mật, hai ta kết hôn rồi mà." Vuốt lưng Khương Mật, động tác thân mật.
Khương Mật hô hấp trì trệ, nháy mắt cứng đờ, đưa tay đẩy hắn ra: "Dương Giai Hòa."
Dương Giai Hòa cúi đầu hôn môi nàng, Khương Mật: "Cho em đánh răng!"
Dương Giai Hòa cười khẽ, "Được, đánh răng."
Hai người trong phòng đánh răng.
Khương Mật: "Em... em hơi khát."
Dương Giai Hòa lại giúp nàng rót nước, còn hỏi: "Có đói không? Anh pha cho em ly bột ngũ cốc nhé."
Khương Mật lắc đầu, cầm cốc nước uống hai ngụm lớn, xua tan chút tâm tình hồi hộp.
Dương Giai Hòa cứ thế nhìn nàng, ánh mắt nóng rực.
Khương Mật hít sâu một hơi, đưa tay ôm cổ Dương Giai Hòa.
. . .
Sau khi cưới, Dương Giai Hòa không còn kìm chế nữa, hắn nhịn hơn một năm, bây giờ, không cần nhịn nữa.
May mắn, hắn rất ôn nhu, không thể kháng cự được sự ôn nhu của hắn.
. . .
Dương Giai Hòa ôm Khương Mật, làn da nàng mát lạnh, ôm thật là sảng khoái, hôn lên môi nàng một cái, dỗ dành: "Mật bảo, ngủ đi."
Khương Mật vừa buồn ngủ lại vừa mệt, không muốn nói thêm câu nào, vừa nhắm mắt liền ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Khương Mật đưa tay che mắt, trở mình, cảm thấy hơi chật, nàng lập tức cứng đờ, cảnh đêm qua hiện lên trong đầu.
Nàng kết hôn rồi, theo bản năng trốn về sau.
Dương Giai Hòa vòng tay ôm eo nàng, "Bà xã, buổi sáng tốt lành."
Khương Mật đề phòng hắn, đưa tay lấy quần áo.
Sáng sớm, trong sân gà trống bắt đầu gáy, người nhà họ Dương lần lượt rời giường, Thôi Hội Phương bảo mọi người nhẹ tay, đừng làm ồn đến giấc ngủ của Mật Mật.
Đúng là khéo tay thật.
Người khéo tay, học gì cũng nhanh.
Đợi khi rửa mặt thơm tho xong, liền thấy Dương Giai Hòa cầm bút kẻ mày, một tay ôm cằm nàng, bắt nàng ngẩng đầu, muốn giúp Khương Mật vẽ lông mày.
"Sau này quãng đời còn lại, anh sẽ vẽ lông mày cho em."
Ôn nhu triền miên như vậy, sao Khương Mật có thể không vui cho được?
Lông mày Khương Mật có dáng rất đẹp, chỉ cần dùng bút kẻ mày nhẹ nhàng phác vài nét là được, Dương Giai Hòa giúp nàng vẽ trông rất đẹp.
Khương Mật cầm gương lên, "Anh Giai Hòa, anh giỏi dỗ tiểu cô nương thật đó."
Dương Giai Hòa xoa đầu nàng, "Đời này chỉ dỗ mình em."
Thôi Hội Phương nghe thấy tiếng động thức dậy trong phòng, hỏi: "Mật Mật tỉnh rồi à? Bây giờ ăn cơm luôn hay là mẹ mang vào phòng cho con?"
Khương Mật nói: "Mẹ, con tỉnh rồi, lát nữa con ra ngay ạ."
Thôi Hội Phương toe toét miệng cười: "Ờ, được."
Cách xưng hô này còn khá tây đấy, nghe cũng hay.
Bà rất thích Khương Mật, Khương Mật thế nào bà đều thấy tốt.
Sau khi thu xếp xong xuôi, Khương Mật và Dương Giai Hòa cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Hôm nay Khương Miểu không đến, nàng cùng Từ Nhạc Ninh đều ở điểm thanh niên trí thức, coi như là Khương Mật bồi Từ Nhạc Ninh, sau này Khương Miểu cũng sẽ ở lại nhà họ Dương.
Thôi Hội Phương một chút ý kiến cũng không có, Khương Miểu có thể ở lại đây bao lâu chứ? Có thể ăn được bao nhiêu chứ?
Bà không những không ý kiến, mà còn đối xử với Khương Miểu như con cái trong nhà.
Người khác nói với bà, bà không thể nuôi Khương Miểu, nên ném cô bé tới điểm thanh niên trí thức, hoặc là chạy về thành phố đi, phải thật tốt nắm con dâu, không thể để con dâu nắm đi.
Bà nghe vậy liền mắng thẳng mặt.
Ăn cơm xong, tất cả mọi người bắt đầu làm việc, người nhà họ Khương cũng từ trong huyện tới, hôm nay còn muốn đi leo núi, trừ Khương Trạch, những người khác nào có leo núi, đâu thấy qua khắp nơi đều có đồ tốt như đại sơn! Tân Thành cũng có núi, nhưng mà trên núi ngay cả cái nấm cũng không tìm thấy.
Hôm nay bọn họ còn muốn ở trên núi ăn đồ nướng!
Thôi Hội Phương là phụ nữ chủ nhiệm, cũng không cần làm việc, hơn nữa người nhà đều tới, nàng khẳng định được đi theo, còn kéo cả Dương Giai Trung đang đợi ở nhà, Dương Giai Nhân, Dương Giai Dân hai vợ chồng đều đến.
Hiện tại là chủ nhật, trường học thứ hai mới vào học, Tô Văn Thần, Dương Giai Nhân đều không đi làm, Dương Giai Dân cũng nghỉ ngơi.
Lúc lên núi, Tô Trân Trân kéo Khương Mật hỏi nàng đêm qua thế nào, Khương Mật đỏ mặt nói rất tốt.
Tô Trân Trân liền triệt để yên tâm, kỳ thật dù không hỏi, nhìn Khương Mật sắc mặt này, hồng nhuận có sáng bóng, thì cũng là tốt không chê vào đâu được!
Lên núi nửa đường trước là Khương Mật tự mình đi, nửa đường sau là Dương Giai Hòa cõng, cùng Tiểu Tương Bao một đãi ngộ.
Nàng mặc dù dùng linh thủy bồi bổ, nhưng vẫn là rất mệt. Trước kia, Dương Giai Hòa cũng thường xuyên cõng nàng như vậy, nhưng lần này, luôn cảm thấy không được tự nhiên, rõ ràng hai người còn thân mật hơn.
Nàng muốn xuống dưới, tự mình đi.
Dương Giai Hòa vỗ vỗ nàng, "Sao vậy?"
Khương Mật: "Ngươi thả ta xuống, chính ta đi."
Dương Giai Hòa buông nàng ra, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, còn có đôi mắt lấp lánh, hắn nhíu mày: "Ngươi đang nghĩ cái gì?"
Khương Mật che mặt, phản bác: "Ta cái gì cũng không nghĩ! ! !"
Chờ đến trên núi, Dương Giai Hòa lại bắt mấy con cá, Khương Trạch cũng học bắt cá, nhưng mà không chính xác, nện không trúng, hắn trực tiếp cởi quần áo nhảy xuống bơi, hắn bơi rất lợi hại, khi còn bé thường xuyên theo mấy đứa trẻ lớn đi đập chứa nước vụng trộm bơi bắt cá.
Khương Mật đem một con cá đưa đến trước mặt nhị ca, để hắn bắt được một con cá lớn, hưng phấn leo lên bờ.
Có Khương Trạch đầu bếp ở đây, nấu cơm sự tình, hết thảy đều giao cho hắn.
Trừ nướng cá, Dương Giai Trung còn bắt hai con gà rừng, ngược lại không phát hiện tổ thỏ, Thôi Hội Phương còn đem nửa cái đùi dê ướp sẵn còn lại trong nhà mang đến, mặt khác lại nướng một ít nấm, vậy là đủ ăn.
Khương Mật lại lén lút từ trong không gian ném ra hai con thỏ, bị Dương Giai Trung dùng hai tảng đá đập ngất.
Lúc này, thỏ cũng đủ rồi.
Nguyên liệu nấu ăn nhiều ăn không hết.
Tô Trân Trân cùng Thôi Hội Phương trò chuyện, cảm thán Dương gia thật là một nơi tốt.
Thôi Hội Phương: "Trên núi xác thực nhiều đồ tốt, nhưng không phải lúc nào cũng may mắn như vậy, có người lên núi, đừng nói bắt thỏ gà rừng, ngay cả nấm cũng chưa chắc tìm thấy. May mắn là, đều là Mật Mật mang đến. Ngươi tin không, nếu như chúng ta không cùng Mật Mật cùng nhau lên núi, có lẽ nửa con gà rừng cũng không thấy được."
Tô Trân Trân rất thích nghe những lời này, nàng cười mắt cong cong, lại khen con cái Dương gia, khen mấy đứa con trai hiếu thuận nghe lời có bản lĩnh, khen hai cô con gái thông minh hiền lành tháo vát, lại khen con cái Dương gia lớn lên đều xinh đẹp, cuối cùng còn nói cháu đích tôn Dương gia Cường Cường lớn lên khỏe mạnh bụ bẫm, xem qua chính là đứa bé thông minh dễ nhìn.
Thôi Hội Phương cũng khen mấy chị em nhà họ Khương.
Hai người càng nói càng vui vẻ, cuối cùng còn nói tới chuyện con cái không kết hôn, Thôi Hội Phương lo nhà mình con trai con gái lớn không muốn kết hôn, Tô Trân Trân cũng lo, nàng cũng lo con trai con gái mình không chịu kết hôn.
Hai người là gặp nhau hận muộn, nói qua nói lại, đột nhiên nhìn nhau một cái, ánh mắt đều nhìn về con cái nhà đối phương không kết hôn.
Thôi Hội Phương: "Giai Trung cái gì cũng tốt, bây giờ tuổi còn trẻ đã là doanh trưởng, năm nay lại lập công, nghe nói là còn có thể thăng. À, đúng rồi, Giai Trung còn học trường quân đội đấy. Chỉ là bộ đội của hắn ở quân doanh Tây Bắc, có hơi xa."
Tô Trân Trân không sợ xa, Khương Dung vì chuyện trước đây, rất bài xích chuyện kết hôn gần gũi, nàng cũng không dám nói chuyện này, không kết hôn khẳng định không được, nếu hai đứa nhìn nhau vừa ý, thân càng thêm thân cũng đâu có sao, cũng khen Khương Dung một lượt.
Bất quá hai người bọn họ nói thế nào cũng vô dụng, còn phải xem con cái thế nào.
Hai người vô tình hay cố ý tác hợp Dương Giai Trung với Khương Dung.
Dương Giai Trung cùng Khương Dung: . . .
Khương Mật thì thầm với Dương Giai Hòa: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Dương Giai Hòa thưởng thức ngón tay Khương Mật: "Cái gì?" Ngón tay Khương Mật mềm nhũn, xúc cảm đặc biệt tốt, hận không thể lúc nào cũng nắm trong tay.
Khương Mật nhích tới: "Anh trai lớn của ngươi với chị cả của ta đó. Ngươi nhìn mắt hai mẹ chúng ta xem kìa."
Dương Giai Hòa: . . .
"Đừng để ý."
Từ Nhạc Ninh chơi chán ở bên suối, cũng chạy đến, nàng không vui vẻ ngồi cạnh Khương Mật, đưa tay giữ chặt tay Khương Mật, đặt một vật vào lòng bàn tay nàng: "Đẹp không? Đá hình trái tim, tặng cho ngươi."
Khương Mật hất tay Dương Giai Hòa ra, cùng Từ Nhạc Ninh tụm lại xem tảng đá, còn bị Từ Nhạc Ninh kéo đi tiếp tục tìm đá, Từ Nhạc Ninh còn nói, lát nữa khắc tên hai người lên tảng đá.
Dương Giai Hòa: . . .
May mà Từ Nhạc Ninh không ở Lạc Thành Lĩnh được mấy ngày.
Mùi thịt càng lúc càng nồng, hấp dẫn mọi người đến cạnh Khương Trạch.
Nướng cá nhanh nhất, Khương Trạch đưa cá nướng cho mọi người, để mọi người ăn trước.
Dù là độ lửa hay mùi vị, đều tuyệt! Thêm nữa cá suối so với cá sông càng ngon hơn!
Thôi Hội Phương không ngớt lời khen Khương Trạch tay nghề tốt, đây là thứ ngon nhất bà từng nếm, bà cùng Tô Trân Trân vô tình hay cố ý chen Dương Giai Trung và Khương Dung lại với nhau.
Mấu chốt là hai người này không biết không giác, căn bản không nhận ra.
Tiếp theo là thỏ nướng và gà nướng chín, thỏ nướng trong không gian đưa ra thơm quá, bị mọi người ăn hết, hận không thể liền xương cốt đều cắn nát ăn luôn.
Thơm nức mũi!
Gà nướng so với thỏ nướng, hương vị có phần bình thường, còn lại là hết sạch.
Nấm nướng cũng ngon, một túi nấm nướng bị quét sạch, cuối cùng là đùi dê nướng.
Bị cắt thành miếng nhỏ, mọi người trực tiếp cầm ăn, cũng ăn quá nửa.
Khương Mật cách một khoảng cách đem Tiểu Bạch và heo sữa quay từ không gian đi ra, hai con trong không gian quá thoải mái, bộ lông bóng loáng không dính nước, heo sữa quay đã không còn đáng yêu nữa, nó là lợn rừng, bây giờ cái đầu cực lớn, trông thập phần hung dữ.
Tiểu Bạch là chó ngao Tây Tạng, cái đó cũng chẳng đáng yêu chút nào.
Một chó một heo chạy về phía này, người nhà họ Khương đều bị giật mình, toàn thân dựng lông tơ, kinh ngạc nhìn con lợn rừng kia và con chó đen lớn.
Nếu bị cắn một cái, thì còn sống được sao?
Khương Mật vội nói: "Đừng sợ đừng sợ, đây là ta nuôi."
Tiểu Bạch và heo sữa quay cũng chạy đến trước mặt, cũng kịp thời dừng lại, giống như trẻ con ngồi xổm trước mặt Khương Mật, muốn vuốt ve muốn cho ăn.
Khương Mật cho chúng ăn ít thịt gà nướng và thịt dê nướng, hai con bây giờ quen ăn thịt sống rồi, thật ra cũng không thích ăn cái này, chúng chỉ thích được Khương Mật cho ăn.
Tiểu Tương Bao có vẻ rất phấn khích, kích động xoay vòng, nếu không phải bị Khương Trạch ôm, nó chắc chắn đã chạy tới.
Chờ Khương Trạch xác định Tiểu Bạch và heo sữa quay không gây hại thì mới dám buông Tiểu Tương Bao.
Tiểu Tương Bao vừa xuống liền chạy tới, nó muốn sờ Tiểu Bạch, nhưng lại có chút sợ hãi, "Cô ơi, cháu có thể sờ không?"
Bên cạnh, Khương Miểu đã bảo vệ Tiểu Bạch, thân mật xoa đầu Tiểu Bạch.
Tiểu Tương Bao thấy thế, gan lớn hơn, tay nhỏ ôm Tiểu Bạch, cũng muốn cọ.
Tiểu Bạch và Tiểu Tương Bao không quen, vừa định nhe răng, Khương Mật liền che miệng nó, "Đây là Tiểu Tương Bao, không được dữ với nó."
Tiểu Bạch và heo sữa quay xuất hiện, trực tiếp hút hết mọi sự chú ý, Từ Nhạc Ninh luống cuống tay chân, cũng ôm Tiểu Bạch, còn muốn bảo Tiểu Bạch chở nó chạy một vòng nữa chứ.
Tiểu Bạch cao đến một mét hai đấy, thân hình lại lớn, giống một con nghé con.
Tiểu Bạch nhe răng với nàng.
Từ Nhạc Ninh: "Mật Mật, Mật Mật, nó nhe răng với em kìa."
Khương Mật: "Tiểu Bạch ~ "
Tiểu Bạch oan ức ba ba, nhưng nhất định không cõng Từ Nhạc Ninh, đây là giới hạn cuối cùng của nó.
Khương Trạch nhìn heo sữa quay mà thèm thuồng, toàn là thịt a! Con heo sữa quay này chắc phải bốn trăm cân rồi, đi đường là rung chuyển cả lên! Còn có đôi răng nanh kia, hàn quang lạnh lẽo.
Bất quá mọi người chắc chắn không dám sờ heo sữa quay, lông kia vừa bóng vừa trơn, nhưng lại khó giải quyết như gai vậy.
Đến trưa, thời gian trôi nhanh, Tiểu Bạch và heo sữa quay còn bắt một con hươu bào và một con dê núi, lại dẫn Khương Mật tìm được bốn con lợn rừng, Khương Mật trực tiếp thu tất cả chúng vào không gian.
Coi như tìm bạn cho heo sữa quay.
Khương Miểu và Tiểu Tương Bao buồn rầu không vui, vẫn muốn chơi với Tiểu Bạch và heo sữa quay.
Khương Mật: "Tiểu Bạch và heo sữa quay không thích hợp nuôi ở đội sản xuất, thả trên núi là tốt nhất, nhìn dáng vẻ Tiểu Bạch và heo sữa quay xem, chúng sống rất tốt." Nàng xoa đầu Khương Miểu, "Sau này chúng ta nhớ chúng nó, cũng có thể tới núi thăm chúng bất cứ lúc nào mà."
Khương Miểu biết như vậy là tốt nhất cho Tiểu Bạch và heo sữa quay.
Tiểu Tương Bao ôm chân Khương Mật nũng nịu: "Cô ơi, ngày mai còn đến!"
Khương Mật: "Chỉ cần cháu không sợ mệt."
Tô Trân Trân và những người khác là vé xe ngày 19, ngày mai còn có thể chơi một ngày.
Tiểu Tương Bao kiêu ngạo vỗ bộ ngực nhỏ, "Nam tử hán đại trượng phu, không sợ mệt."
Đương nhiên, lời này cũng chỉ là lúc này nói một chút, đợi đến khi xuống núi, hắn mệt đến mắt đều không mở ra được rồi, đi đường thì cứ gật gù, Khương Trạch vội ôm hắn, sợ hắn ngã.
Tiểu Tương Bao vẫn còn lẩm bẩm: "Ta không mệt, ta muốn tự mình đi." Chờ đầu hơi chạm vào vai Khương Trạch, hắn ngủ ngay lập tức.
Khương Mật giữa trưa không ngủ, hôm qua có lẽ đã ngủ quá nhiều, lúc này cũng rất buồn ngủ, Dương Giai Hòa cõng nàng lên, Khương Mật vốn muốn tự mình đi, nhưng mà nằm trên lưng hắn thật thoải mái nha.
Hơn nữa nàng buồn ngủ quá.
Chờ xuống núi rồi, Khương Mật mới tỉnh, ngủ đến tay chân đều tê, sau khi xuống khỏi lưng Dương Giai Hòa, lại phải đứng vịn một lúc mới đi được.
Bữa tối lại càng phong phú, hầm thịt hươu, nướng thịt dê, bọn họ chắc chắn ăn không hết, lại cho thanh niên trí thức một phần, đại đội trưởng cùng kế toán cũng lén đưa một phần.
Thôi Hội Phương: "Cái này nếu là mùa đông thì tốt, đem thịt nhét vào tuyết hầm, để đông cứng lại, các ngươi có thể mang đến Tân Thành ăn."
Bây giờ trời nóng, thật sự không để được đồ ăn.
Chờ ăn cơm, đã hơn tám giờ, lại phiền Chu Minh Đức lái máy kéo đi một chuyến.
Chu Minh Đức rất vui, mấy ngày qua chạy mấy chuyến, đã để dành được không ít tiền rồi.
Hôm sau, lại ở trên núi chơi một ngày, đến ngày 19 tháng 6, Tô Trân Trân và Phương Liễu Liễu cùng những người khác có chuyến tàu lúc 1 giờ 30 chiều.
Đại đội trưởng đích thân đến tiễn, hắn quá cảm tạ Hà Sổ lão sư, cảm kích vô cùng đưa cho Hà Sổ lão sư đặc sản nơi này, còn nhét thêm một trăm đồng.
Hà Sổ không biết bên trong có tiền, nếu biết, hắn nói gì cũng không nhận.
Hơn nữa, đại đội hiện tại cũng không có nhiều tiền, nhưng mà cái ơn này, đại đội trưởng và kế toán sẽ không bao giờ quên.
Đại đội trưởng nắm tay Hà Sổ: "Về sau mỗi mùa đông hàng năm, chúng ta đều gửi thịt cho Hà lão sư."
Hà Sổ dở khóc dở cười: "Ta cũng là nuôi heo, còn có thể thiếu thịt ăn?"
Đại đội trưởng: "Gửi thịt dê, gửi thịt rừng!"
Vì là chuyến tàu chiều, buổi sáng, Khương Mật lại dẫn mọi người đến tiệm chụp ảnh chụp hình, ăn cơm trưa thật sớm, lúc này mới đưa mọi người ra ga tàu.
Lương khô là đại đội trưởng và Thôi Hội Phương chuẩn bị, thịt kho. Trứng gà luộc. Bánh nướng hành mỡ.
Tiểu Tương Bao không muốn đi, ôm eo Khương Mật không buông, nghẹn giọng gào: "Cô cô, ta cũng muốn ở lại đây, cho ta ở đây đi, ta thích nơi này."
Khương Mật xoay người ôm Tiểu Tương Bao: "Ta cũng không nỡ xa ngươi."
Khương Trạch trực tiếp nhấc Tiểu Tương Bao lên, đưa cho Tô Trân Trân trên xe lửa, bản thân cũng leo lên.
Tiểu Tương Bao nghẹn giọng khóc: "Cô cô, ta không muốn đi. Ta muốn lên núi, ta muốn cưỡi Tiểu Bạch."
Hôm qua cho Tiểu Tương Bao được cưỡi Tiểu Bạch đấy!
Hắn vừa khóc như vậy, ngược lại làm mọi người bớt cảm thương hơn nhiều.
Chờ tàu rời đi, Khương Mật cảm thấy vắng vẻ, xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại. Dương Giai Hòa nhẹ nhàng ôm nàng: "Năm nay ăn Tết, chúng ta về Tân Thành."
Khương Mật: "Thật?"
Dương Giai Hòa: "Ta cố gắng một chút, tranh thủ xin thêm ít ngày nghỉ đông."
Khương Mật: "Vậy ta cũng cố gắng một chút."
Khương Miểu thấy Mật Mật tỷ được dỗ dành vui vẻ, nàng cũng cười theo. Tỷ phu rất giỏi, rất biết dỗ Mật Mật tỷ nha.
Dương Giai Hòa thấy nàng cao hứng, lại dẫn hai chị em Khương Mật Khương Miểu đi xem phim, là phim hài, Khương Mật coi như khôi phục được tâm trạng.
Buổi tối, Khương Mật tắm rửa thay váy ngủ hai dây, ngồi khoanh chân trên giường nhìn Dương Giai Hòa tắm, mặt mũi và vóc dáng này, thật sự là nhìn không đủ mà.
Nàng suy nghĩ rất lâu, nàng xác định bản thân hoàn toàn tin tưởng Dương Giai Hòa, cũng xác định Dương Giai Hòa rất xứng đáng với sự tin tưởng của nàng.
Nàng thật sự không muốn khi Dương Giai Hòa ngủ say sưa vào ban đêm, một mình lẻn vào không gian trồng trọt, cũng không muốn sau khi có được rồi lại lén lút lấy đồ từ không gian ra ngoài.
Về sau phải đường đường chính chính chia sẻ đồ ăn thức uống trong không gian với Dương Giai Hòa.
Tiểu Thủy Tích trước nói sẽ cho không gian làm mấy người máy, một năm trôi qua rồi, người máy cũng chẳng thấy đâu, đối tượng giao dịch của không gian hoàn toàn dựa vào vận may.
Trong khoảnh khắc, nàng trực tiếp đem Dương Giai Hòa đưa vào không gian, cả cái thùng gỗ cùng theo, tiếp theo, bản thân nàng cũng vào không gian.
Dương Giai Hòa: ? ? ?
Chỉ một cái chớp mắt, hắn đã đến một nơi xa lạ, à, theo tới còn có thùng gỗ và thùng nước đó.
Đây là không gian của Mật Mật?
Hắn đánh giá hoàn cảnh nơi này, rất đẹp, phảng phất thế ngoại đào nguyên.
Bầu trời màu xanh thẳm, cỏ xanh biếc, trồng đủ loại hoa quả, hít thở toàn là mùi trái cây, giống hệt hơi thở trên người Mật Mật.
Hắn hít sâu một hơi, giây sau, Mật Mật của hắn cũng xuất hiện, đứng ngay bên cạnh hắn.
Khương Mật mặt hốt hoảng: "Sao thế sao thế? Sao chúng ta lại xuất hiện ở đây? Đây là đâu? A, làm sao bây giờ?" Dương Giai Hòa: !
Nếu Mật Mật muốn diễn, vậy thì cùng nhau diễn thôi ~ Hắn kéo khăn tắm trên thùng gỗ quấn ngang hông đứng dậy, đưa tay ôm Khương Mật: "Ngoan bảo, đừng sợ. Có ta ở đây mà. May mà chúng ta cùng nhau đến nơi này, chỉ cần hai chúng ta cùng nhau, thì không cần sợ gì." Hắn nhìn hết thảy xung quanh: "Chúng ta hình như đến một không gian khác rồi, xung quanh không có ai, trên thế giới này hình như chỉ có hai người chúng ta."
Khương Mật: "Có thể có quái thú không?"
Dương Giai Hòa: "Đừng sợ, có ta ở đây." Hắn ôm Khương Mật, đặt nàng xuống bãi cỏ, "Chúng ta tiếp tục làm nốt chuyện đang làm đi, chuyện vẫn chưa xong."
Khương Mật: ! ! !
"Trời làm chăn đất làm giường."
"Thế gian chỉ có hai người chúng ta."
Khương Mật: "Ngươi im đi."
Thấy Dương Giai Hòa thực sự muốn tiếp tục, nàng vội xin tha: "Có phải là anh biết rồi không?"
Dương Giai Hòa: "Biết em có không gian?" Hắn cười nhẹ hôn môi Khương Mật: "Cám ơn Mật bảo đã chia sẻ cho anh, anh thích nơi này."
Khương Mật: ! ! !
"Vừa nãy anh còn diễn với em?"
Dương Giai Hòa: "Chẳng phải anh đang phối hợp với em à?"
Khương Mật bĩu môi: "Anh lừa em!"
Dương Giai Hòa bèn đưa tay cù nàng, Khương Mật dùng tay chân kháng cự, muốn đạp văng Dương Giai Hòa, kết quả bị Dương Giai Hòa giữ chân gãi lòng bàn chân.
Khương Mật cười ra nước mắt, vội nũng nịu xin tha.
Dương Giai Hòa bế nàng lên, hôn lên vết nước mắt trên khóe mắt nàng: "Ở đây, được không?"
Ban ngày ban mặt thế này, chắc chắn không được mà.
Khương Mật giẫm lên bãi cỏ, dẫn Dương Giai Hòa đến khu trung tâm.
Đi vào thì thấy nơi này khác biệt, cỏ ở đây càng xanh mướt, không khí ở đây dường như càng trong lành hơn, đến gần hơn chút nữa thì thấy một căn nhà tranh, phía trước nhà tranh có trồng dây nho và cây anh đào, còn có một cái giếng cổ mộc mạc.
Cái giếng nhìn rất đặc biệt.
Tiểu Thủy Tích không có chạy ra, lại đang thăng cấp rồi, lần này có thể tiêu hóa hết Hồng Ngọc.
Khương Mật nắm tay hắn vào khu trung tâm, "Sau này đây chính là trụ sở bí mật của chúng ta~"
Dương Giai Hòa ôm Khương Mật đi về phía nhà tranh, căn nhà tranh này do Khương Mật sửa, rất đơn sơ, bình thường cũng chỉ để một ít gia cụ và đồ vật quý giá các loại, Khương Mật có thể di chuyển toàn bộ căn nhà bên ngoài vào, nhưng nàng cũng không có căn nhà nào để chuyển vào mà.
Vì quá đơn sơ, Khương Mật cơ bản không ngủ ở trong, nàng buồn ngủ thì đều nằm trên bãi cỏ, cỏ rất mềm mại, ngủ rất ngon.
Chính giữa nhà tranh có một chiếc giường La Hán, trên đó trải chăn bông.
Dương Giai Hòa đặt Khương Mật lên, cúi đầu hôn lên môi nàng. Khương Mật nhắm mắt lại, theo hắn.
Trải nghiệm ở đây, thật tuyệt vời.
Giọng của nàng, hắn thích.
Giọng của hắn, nàng cũng thích.
Dương Giai Hòa: "Em có thể lấy t đi vào không? Ở trong ngăn kéo đầu giường ấy. Em còn nhỏ, chúng ta chậm chút nữa mới có em bé.
18 tuổi không phải tuổi để sinh con, sinh con rất nguy hiểm.
Tương lai còn dài mà.
Khương Mật đương nhiên không muốn có con, bản thân nàng vẫn là em bé mà! Làm sao mà muốn có con được, nàng nhỏ giọng nói: "Ở đây có lẽ không cần, em có cách...
Năng lực khống chế nước trong không gian của nàng, rất mạnh, chỉ yếu hơn Tiểu Thủy Tích một chút, nàng có thể khống chế mọi nguyên tố nước trong không gian.
Chờ kết thúc, Dương Giai Hòa ôm Khương Mật đi tắm, trong nhà tranh có bồn tắm, còn lớn hơn bồn tắm của Dương Giai Hòa một chút, ngâm tắm thoải mái hơn.
Đây là Khương Mật dùng tích điểm đổi từ chủ không gian khác.
Toàn bộ gia cụ trong không gian đều là đổi được như vậy.
Hơn nữa đây đều là nước trong không gian, thật sự rất tốt cho cơ thể.
Nơi này thật dễ chịu, Khương Mật là người thích hưởng thụ, người bên cạnh gối biết thì về sau mới càng thoải mái hơn.
Khương Mật: "Sao anh biết?"
Dương Giai Hòa: "Em cũng không đặc biệt giấu anh. Hoa quả đột nhiên xuất hiện, thịt cũng vậy, một số thứ đột nhiên biến mất, em còn cho Bì Bì Tiểu Bạch heo con ăn cỏ xanh. Anh tưởng em sẽ giấu anh cả đời.
Mật Mật, em tin tưởng, không đề phòng với anh, anh rất vui.
Khương Mật cười, với Dương Giai Hòa, nàng chưa từng cố ý che giấu.
Nàng tin tưởng hắn.
"Hôm nào dẫn Bì Bì vào đây đi, nơi này có núi có nước có đồng cỏ, Bì Bì chắc chắn rất thích. Còn có thể cùng Tiểu Bạch và Heo con chơi cùng nhau.
Dương Giai Hòa nắm lấy nàng, đem nàng ôm vào trên đầu gối mình, hắn hiện tại cái gì đều không quan tâm, chỉ quan tâm người trước mắt: "Ừ? Trong nước thử xem, như thế nào?
Khương Mật cắn môi: "Một đống việc đang chờ ngươi đấy, bắp ngô này thu hoạch, lúa mạch này trồng, hoa quả cũng đều chín, còn có cái nhà tranh này...
Dương Giai Hòa ngăn chặn miệng của nàng, "Không hoảng hốt, thời gian còn rất dài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận