Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 70: (2) (length: 13950)

Bây giờ Khương gia chuyển tới xưởng may Gia Chúc viện bên trong, ở tại tầng bốn, chờ đến cửa phòng, Khương Trạch lấy ra chìa khóa mở cửa, Khương Mật tay trái Khương Miểu tay phải Tiểu Tương Bao đi vào.
Phòng này thật là rộng rãi, ba phòng ngủ một phòng khách, phía đông có một cái cửa sổ thủy tinh, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, vô cùng sáng sủa.
Phòng này phía trước ở là chủ tịch công hội! Là xưởng may bên trong nhóm phòng ốc có hình lớn nhất tốt nhất.
Còn chưa đợi Khương Trạch giới thiệu, Tiểu Tương Bao đã lôi kéo Khương Mật hướng một gian trong phòng chạy, nàng đẩy cửa phòng ra: "Tam cô, tứ cô, đây là phòng của các ngươi!"
Phòng ở phía tây nhất, dựa vào tường có một cửa sổ, thủy tinh sáng bóng sạch sẽ, phòng bố trí thật ấm áp, bày một chiếc giường một mét hai, trên giường phủ mảnh vụn hoa ga giường cùng đệm chăn, còn thả một đôi gối đầu nhỏ cùng màu.
Bên giường là một cái bàn, một bên khác bàn là một cái tủ đứng.
Phòng này trang trí rất không tệ, dùng làm phòng cưới cũng không kém!
Bất quá không gian không lớn, phòng ở một lần nữa sửa lại bố cục, đem ba phòng đổi thành bốn phòng.
Tiểu Tương Bao chỉ vào mảnh vụn hoa: "Đây là ta cùng đại cô nhị cô cùng nhau chọn đó! Có phải đặc biệt đẹp không?"
Khương Mật cười: "Tiểu Tương Bao của chúng ta quá biết chọn đi, đẹp như vậy, ta rất thích."
Khương Trạch xách mấy túi vải vào, hắn là ca ca cũng không thể ở lại đây xem muội muội thu dọn đồ dùng cá nhân, hắn nói: "Mật Mật, Miểu Miểu, ta đi chợ mua thức ăn, hai tỷ muội ở nhà nghỉ ngơi chút." Tiếp đó lại đưa cho Khương Mật hai chiếc chìa khóa, một cái là khóa cửa lớn, một cái là khóa phòng của Khương Mật.
Nếu Khương Mật muốn ra ngoài đi dạo, cũng có chìa khóa về nhà.
Khương Mật và Khương Miểu cùng nhau thu xếp quần áo, hai người mỗi người mang hai ba bộ y phục cùng đồ dùng cá nhân thường dùng, ngoài ra Khương Miểu còn có mấy bộ áo vải và áo bông nhỏ chưa mặc đến, đều may theo cỡ lớn, trông có hơi nhỏ.
Khương Miểu vóc dáng lớn nhanh, lúc xuống nông thôn cũng chỉ cao hơn Tiểu Tương Bao hai ba centimet, bây giờ đã cao hơn Tiểu Tương Bao hơn mười centimet rồi.
Khương Mật lấy quà tặng cho Tiểu Tương Bao ra, một cái ná cao su, một bộ truyện tranh.
Tiểu Tương Bao rất thích, vuốt ve ná cao su ngắm nghía, đáng tiếc người nhỏ sức yếu, cũng kéo không xa, chỉ khoe khoang chơi, Khương Mật dặn hắn không được dùng ná cao su bắn người, cũng không được bắn vào đồ đạc trong nhà.
Tiểu Tương Bao nghịch một hồi, lại ôm truyện tranh liếc xem, thích mấy hình ảnh trong sách.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Khương Mật dùng nước trong không gian pha một ấm nước cam, ba người mỗi người một cốc, ngồi ở phòng khách uống, lấy ra một quyển truyện tranh kể cho Tiểu Tương Bao và Khương Miểu, bất ngờ phát hiện, chữ Khương Miểu thường thấy đều có thể nhận biết hơn một nửa.
Khương Miểu mới đi học không lâu mà!
Khương Mật hết lời khen Khương Miểu lợi hại, rồi dạy Khương Miểu nhận thêm chữ khác, chờ đọc hết một quyển truyện tranh, Tiểu Tương Bao nâng cốc tráng men đựng nước cam đã uống hết, còn hỏi Khương Mật có uống nữa không.
Khương Mật sờ sờ cái bụng tròn trịa của Tiểu Tương Bao, "Không uống, tối ta lại pha cho ngươi." Còn cười nói: "Dưa hấu chín chưa? Có dưa hấu để ăn không?"
Tiểu Tương Bao ưỡn bụng nhỏ, "Thèm á!"
Chờ đến ba giờ rưỡi, Khương Trạch mua đồ ăn về, hắn mua một cân sườn, một con vịt, còn có ít rau xanh, liền bắt đầu nấu cơm.
Khương Mật nhìn ra ngoài một lát, thấy cũng không cần đến mình, liền dẫn Khương Miểu cùng Tiểu Tương Bao đi đón Khương mẹ.
Bây giờ ở trong xưởng may Gia Chúc viện, cách cung tiêu xã nơi Khương mẹ đi làm ba con phố, đi bộ hơn 20 phút.
Vị trí đặc biệt tốt!
Gần đến cung tiêu xã, Khương Mật đi mua kem, ba người mỗi người một cây, mua thêm mười cây nữa, bỏ vào túi lưới xách theo, liền đi vào cung tiêu xã.
Lúc này không có nhiều người, dù sao đồ tốt buổi sáng đã bán hết, mấy người bán hàng đều ở trước quầy nhai hạt dưa nói chuyện phiếm, kể chuyện bát quái.
Khương Mật vừa đi vào, liền thu hút sự chú ý của mọi người, thật là xinh đẹp.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Khương Mật chạy tới quầy thực phẩm, vòng qua quầy hàng, đưa tay ôm ngây người Tô Trân Trân, "Mẹ!"
Tô Trân Trân liên tiếp đáp mấy tiếng, vành mắt đỏ hoe, đưa tay ôm lấy Khương Mật: "Mật Mật, Mật Mật!"
Khương Mật: "Ừ, là ta, ta về thăm người."
Tô Trân Trân ôm con gái một lát, sau khi buông ra liền nhìn ngắm Khương Mật từ trên xuống dưới, con gái lớn cao, cũng mập lên một chút, xinh đẹp hơn, đứng ở sảnh cung tiêu xã, còn xinh đẹp hơn cả cô gái trên quảng cáo.
Tô Trân Trân lại kéo Khương Miểu xem, đứa nhỏ này cũng cao, mập, tinh thần tốt hơn rồi.
"Mới xuống xe lửa hả? Sao không ở nhà nghỉ ngơi? Ngồi tàu mấy ngày, mệt lắm đấy? Mau ngồi chút, lát nữa tan làm, chúng ta về nhà."
Khương Mật kéo tay Tô Trân Trân làm nũng: "Mẹ, con nhớ người lắm, chỉ hận không thể theo ga tàu tới thăm người luôn. Gặp mẹ rồi, con không mệt chút nào."
Tô Trân Trân tim như tan chảy.
Những người khác cũng hâm mộ nhìn Tô Trân Trân, trước kia còn không thấy gì, năm nay Khương gia đúng là đổi vận, chồng thăng chức tăng lương, còn được đổi sang căn phòng lớn ba phòng ngủ một phòng khách, con gái lớn về thì được vào làm nhân viên bán vé ở nhà ga, con trai thứ hai cũng được chuyển thành đầu bếp chính thức của tiệm cơm quốc doanh, con gái thứ hai cũng sắp cưới, điều kiện bên nhà trai tốt cực kỳ, là người kinh thành đấy.
Con gái út thì... rất lợi hại, giờ nhìn vẻ xinh xắn này, sau này gả cho ai cũng không tệ đâu.
Chồng giỏi giang chăm lo gia đình, yêu thương vợ, con cái thì đứa nào đứa nấy đều hiếu thuận!
Cả đời này, đáng giá.
Mọi người ai cũng khen Khương Mật hiếu thảo, vừa về đã vội đến thăm mẹ, rồi khen Khương Mật ngày càng xinh đẹp.
Tô Trân Trân cười rạng rỡ.
Mọi người khen xong thì hỏi Khương Mật ở nông thôn sống thế nào, Khương Mật vừa trả lời câu hỏi của mọi người, vừa đưa kem cho mọi người, mua nhiều nên còn thừa mấy cây, Khương mẹ liền mang vào văn phòng trong đưa cho mọi người.
Trong lòng bà không nỡ chút nào, kem những tám hào một cây! Hơn chục cây thì mất những tám hào rồi, đủ mua một cân thịt heo, nhưng bà vui quá, nhìn Khương Mật là biết con gái ở nông thôn sống rất tốt, không hề đen đi, còn trắng trẻo ra! Bà hoàn toàn yên tâm rồi.
Lãnh đạo cũng ăn kem, còn hỏi lấy ở đâu ra.
Tô Trân Trân cười nói: "Con Mật Mật và Miểu Miểu nhà tôi ở nông thôn về, tiện đường ghé thăm tôi tan làm nên mua kem, có cả đá bảo quản đấy, chủ nhiệm cũng ăn thử đi."
Chủ nhiệm nói: "Cô thật là nuôi được cô con gái hiếu thảo, về nhà một cái là chạy tới thăm cô trước."
Một người khác nói: "Đâu chỉ vậy đâu, nhà cô Tô con gái ai nấy đều hiếu thuận hết. Con gái nhà cô ở tỉnh Bắc thế nào hả cô?"
Tô Trân Trân nói: "Con gái tôi thông minh, ở đâu cũng sống tốt."
Chủ nhiệm cười: "Giờ cũng thong thả rồi, cô về sớm một lát đi, về mà ở cùng con gái."
Tô Trân Trân: "Cảm ơn chủ nhiệm."
Khi Tô Trân Trân quay lại, Khương Mật đang kể cho mọi người nghe chuyện đi nông thôn chen ngang, có mấy người bán hàng nhà có con cái hoặc người thân cũng muốn xuống nông thôn chen ngang.
Đều nghĩ tới tỉnh Bắc.
Nhưng lại sợ, bọn họ đều biết Khương Dung ở đội thanh niên trí thức bị ngược đãi.
Nhỡ mà lại gặp phải cái loại đội đó...
Khương Mật kể qua một lần tình hình tỉnh Bắc, thứ nhất, phần lớn các đội đều đặc biệt tốt, dân quê chất phác, đội trưởng hiền lành, không coi thanh niên trí thức là người ngoài, chỉ cần chịu làm thì có ăn no bụng. Còn chuyện mà chị cả gặp phải ở đội kia, là do chị cả dũng cảm vạch trần ông đội trưởng ác độc đối với thanh niên trí thức, nên chính quyền thành phố Tuyền Xuân mới chỉnh đốn, bây giờ thanh niên trí thức đều sống rất tốt.
Nhỡ mà đội nào dám bắt nạt thanh niên trí thức, thì cứ việc tới ủy ban xử lý thanh niên trí thức mà khiếu nại, đừng có chịu thiệt.
Một xã viên hỏi: "Vậy chị gái cô chẳng những cứu mình, còn cứu được nhiều người sao?"
Khương Mật: "Vậy khẳng định rồi, chị gái ta là anh hùng không sợ cường quyền không sợ hy sinh. Hơn nữa không chỉ chị gái ta, mấy người thanh niên trí thức đội Hạnh Hoa bọn họ... cũng dũng cảm, chính họ đã cùng nhau lên tiếng cứu mình, cứu những người thanh niên trí thức bị ngược đãi ở các đội khác nữa."
Chủ nhiệm vừa cùng Tô Trân Trân đi ra vừa hay nghe được câu này, cảm thấy Tô Trân Trân vụng về trong lời ăn tiếng nói, hóa ra lại sinh được cô con gái ăn nói giỏi giang.
Ông ta đã ăn kem con bé đưa, đương nhiên phải tỏ vẻ quan tâm đôi câu, thể hiện mình là một lãnh đạo biết lo cho thuộc cấp, ông ta hỏi thăm Khương Mật và Khương Miểu tình hình ở nông thôn, Khương Mật trả lời vài câu ngắn gọn.
Thấy Khương Mật vừa xinh đẹp vừa thông minh, ông ta cũng nảy sinh ý định mai mối, thằng em của ông ta đã xem mặt không biết bao nhiêu cô rồi, mà vẫn không thành, chỉ vì chê người ta không đẹp.
Chứ với cái dung mạo của Khương Mật, đảm bảo em trai ông ta thích.
Hai đứa mà kết hôn thì nhà ông sẽ thêm một thành viên tài giỏi, tìm người hợp tác cho Khương Mật, Khương Mật cũng không cần phải đi xuống nông thôn, Khương gia chắc chắn sẽ đồng ý thôi.
Bất quá lúc này không phải lúc để nói chuyện đó.
Nghĩ vậy, thái độ của ông ta đối với Khương Mật liền càng thêm nhiệt tình, coi Khương Mật như em dâu tương lai vậy.
Khương Mật vốn dĩ rất được lòng người, Tô Trân Trân thì không nghĩ nhiều như vậy.
Tô Trân Trân tan làm sớm, mang theo Khương Mật rời đi, vừa ra ngoài bà liền nhỏ giọng hỏi: "Sao lại có chuyện đính hôn? Con thật sự muốn xuống nông thôn à?"
Ngươi thông minh như vậy, sao có thể phạm chuyện hồ đồ? Ngươi cái điện báo kia nói không minh bạch, ta trong mấy ngày qua đều muốn sầu chết rồi, hận không thể bay đến bên cạnh ngươi."
Khương Mật nói: "Ta phát điện báo thời điểm, còn cho trong nhà gửi thư cùng đồ, còn chưa nhận được sao? Cũng khá lâu rồi."
Tô Trân Trân: "Ngươi còn gửi thư? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Khương Mật gật đầu: "Trong thư nói khá rõ ràng, ta cùng Giai Hòa ca đính hôn, Giai Hòa ca lớn lên đặc biệt đẹp trai." Tô Trân Trân vừa muốn nói chuyện, Khương Mật nói: "Đẹp trai xác thực không thể làm cơm ăn, nhưng mà Dương Giai Hòa không chỉ có lớn lên đẹp mắt, còn đặc biệt lợi hại. Hơn nữa, cũng không phải đến nông thôn, đây không phải là mới vừa đính hôn sao?"
Tô Trân Trân: "Vậy ngươi mang Dương Giai Hòa về Tân Thành? Đều ở Tân Thành tìm việc làm?" Nàng nhìn quanh bốn phía, thấy trên đường không có người, nàng thấp giọng nói: "Hôm qua, Trần Phó xưởng trưởng còn hé lộ tin tức cho ba ngươi, nói xưởng may muốn tuyển người, đến lúc đó ngươi vào Tuyên Truyền Khoa. Ngươi về trước, chờ các ngươi sang năm có thể lãnh chứng, lại đưa Dương Giai Hòa đến, chúng ta tìm cách, dời hộ khẩu cho Dương Giai Hòa, rồi tìm việc cho hắn."
Trần Phó xưởng trưởng chính là Trần Cao Lĩnh, trước kia là chủ nhiệm Tuyên Truyền Khoa, nhờ Khương Mật vận động mới lên Phó xưởng trưởng.
Khương Mật: "Mẹ, cách của mẹ cũng tốt, nhưng mà ta với Giai Hòa ca đã nhận lời người khác, giữa tháng mười đi vào thành phố tham gia kiểm tra của thị ủy và cục công an thành phố."
Tô Trân Trân: "! ! ! ! Thật?"
Vì quá kích động, giọng bà ta đều cao lên.
Khương Mật: "Chắc chắn là thật, không tin mẹ hỏi Miểu Miểu."
Khương Miểu: "Thím, chị Mật Mật từ trước đến giờ không lừa người."
Tô Trân Trân: "Lạy trời, nếu mà thi đậu, về sau là có thể thay đổi địa vị? Có thể thi đậu không?"
Khương Mật: "Mười phần chắc chín?"
Tô Trân Trân: ! ! ! Còn định hỏi thêm, thì gặp mấy người quen cũ, lại hàn huyên một phen, sau đó, Tô Trân Trân cũng không hỏi nữa, chuyện gì cũng chờ về nhà rồi nói.
Dưới lầu gặp Khương Trạch, hắn nói: "Mẹ, cơm làm xong rồi, rau trộn đợi con về rồi trộn, con đi đón Lưu Vân. Con trai, đi không?"
Tiểu Tương Bao tỏ vẻ không đi, cậu phải bồi cô Mật Mật.
Tô Trân Trân nói: "Ừ, đi đi." Bà cũng không phải là kiểu mẹ chồng khó tính, không ưa việc vợ chồng con mình ân ái, con mình sống tốt thì gia đình mới hưng thịnh được.
Về đến nhà, còn chưa mở cửa đã nghe thấy mùi cơm chín từ trong nhà, đợi mở cửa ra, Tô Trân Trân liền kéo Khương Mật ngồi xuống, tiếp tục truy hỏi chuyện công việc ở Suối Xuân.
Sau khi Khương Mật nói xong, Tô Trân Trân nắm tay Khương Mật rất kích động: "Con gái ta giỏi quá, ở đâu cũng giỏi. Mẹ xem như yên tâm rồi, mẹ sợ con bị người ta lừa, sợ Dương Giai Hòa không phải người tốt. Phận nữ nhi mà, lấy chồng chính là lần đầu thai thứ hai, nếu mà gả sai người. . ."
Khương Mật: "Gả sai thì ly hôn, cái này đơn giản thôi mà."
Tô Trân Trân: ". . . Dương Giai Hòa thật sự đẹp vậy hả? Có ảnh không?"
Khương Mật cười: "Có! Con mang theo nè." Cô chạy về phòng lấy một quyển vở, bên trong kẹp mấy tấm ảnh, đưa cho Tô Trân Trân: "Mẹ, đẹp không? Thực ra Giai Hòa ca không ăn ảnh, ảnh chụp không lột tả hết vẻ đẹp của anh ấy!"
Bức ảnh đầu tiên là Khương Mật chụp chung với Dương Giai Hòa, Dương Giai Hòa nghiêng đầu nhìn Khương Mật, ánh mắt dịu dàng cưng chiều, chỉ là một góc mặt, đã khiến Tô Trân Trân nghĩ đến một từ: Đẹp như Quan Ngọc. !
Bạn cần đăng nhập để bình luận