Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh - Chương 27: Rượu thuốc (2) (length: 22251)

Lúc nhà họ Thẩm chuẩn bị về, mẹ Khương thu dọn một ít đồ mà họ đã nhắc tới trước đó để Chu Phù Du mang đi, Khương Ngưng cũng ôm một hũ rượu thuốc cho Chu Phù Du, bảo họ mang về uống.
Chu Phù Du cảm nhận sâu sắc rượu thuốc này tốt, nàng nói: "Ông nội Hoài Thành thân thể không tốt lắm, ông ấy uống chắc chắn tốt cho sức khỏe, ta liền không từ chối. " Lại nói với mẹ Khương: "Những thứ này mọi người cứ giữ lại mà ăn, sao lại còn xách về làm gì."
Đợi người nhà họ Thẩm đi rồi, mọi người vẫn còn bàn tán về công dụng của rượu thuốc.
Khương Mật lại đổi một hũ rượu khác, ba Khương nhìn tỉ lệ đổi rượu của nàng, càng vui mừng vì lúc nãy không mang nửa bình kia ra, nửa bình này độ tinh khiết cao, có thể đổi ba bình.
Nửa bình rượu còn lại này, sẽ không cho người ngoài uống nữa, bọn họ một nhà tự mình uống.
Khương Mật lại cho Lưu Vân một bình, lại bảo mẹ Khương ngày mai gửi cho đại ca một bình, tiện thể gửi cả ảnh chụp họ chụp ở Kinh Đại đi nữa. Quần áo và giày mua trước đó đã gửi đi rồi.
Còn phần đại tỷ, đợi khi nào nàng xuống nông thôn sẽ đưa cho.
Mẹ Khương: "Con đã chia hết rồi, con thì uống gì? Cái này con cứ giữ lại uống từ từ, người con yếu, mỗi ngày uống một chút, thân thể nhất định có thể khỏe lên."
Khương Mật: "Hiện tại thân thể con tốt hơn nhiều rồi." Chia đại khái, còn lại thì ngày mai nàng mang đến kinh thành.
Còn nói tới chuyện Khương Ngưng quyết định, nhà Thẩm Hoài Thành thập phần có thành ý, lễ hỏi ba trăm đồng, ngoài ra tam chuyển một vang cũng đủ cả. Khương Ngưng: "Mẹ, tiền lễ hỏi mẹ cầm trả nợ, con đã nói với Thẩm Hoài Thành rồi, con không có của hồi môn, tiền lễ hỏi sẽ trả nợ." Lưu Vân kinh ngạc: "Hoài Thành đồng ý sao?"
Khương Ngưng: "Chuyện này hai bên đã nói trước với nhau rồi." Lưu Vân thầm nghĩ, tên muội phu này thật sự rất thích Ngưng Ngưng!
Mẹ Khương trừng nàng: "Đây là cái kiểu nói gì vậy? Dùng tiền lễ hỏi của con trả nợ, nhà ta thành người như thế nào chứ."
Khương Ngưng: "Tiền lúc đầu con mua công việc nợ, đương nhiên là con phải trả rồi. Nếu không thì đợi con thu được tiền công sẽ thanh toán sổ sách, rồi mới kết hôn."
Ba Khương cũng trừng nàng: "Ba và mẹ con vẫn còn làm được mấy năm, sổ sách trong nhà còn cần con trả à? Bất quá, của hồi môn chúng ta cũng không có nhiều, ba mẹ cho con thêm một trăm đồng xem như của hồi môn."
Khương Ngưng: "Con không cần."
Khương Mật vui vẻ: "Tỷ, em cũng cho tỷ thêm của hồi môn."
Lưu Vân che miệng cười: "Đến lúc đó bọn chị cũng cho em thêm của hồi môn."
Buổi tối lúc ngủ, Khương Mật dùng lọ tráng men đổ nửa chén nước cho Khương Miểu uống, trong này vẫn còn một chút không gian nước. Bây giờ người cần bổ thân thể nhất trong nhà chính là Khương Miểu.
Khương Miểu: "Mật Mật tỷ, thân thể của em rất nhẹ, như đầu óc cũng nhẹ theo, giống như muốn bay lên ấy, có chút không chân thật."
Khương Mật ấn vào đầu cô bé, dùng sức thật mạnh!
Như vậy có thật không?
Khương Miểu cười cong mắt: "Thật."
Khương Mật: "Ngủ đi, ngày mai ta dẫn em đến kinh thành chơi."
Ngày hôm sau, nhà họ Khương ăn điểm tâm, mẹ Khương liên tục dặn dò, đi xe buýt nhất định phải cẩn thận, tốt nhất là ngồi ở hàng ghế sau gần cửa sổ. Bây giờ hàng ghế trước của xe không ai dám ngồi, rất sợ lại gặp phải chuyện đá lăn xuống.
Khương Mật tỏ vẻ nhất định nghe lời mẹ Khương, sẽ ngồi ở hàng ghế sau.
Lần này, Khương Mật không mang Tiểu Tương Bao theo, Tiểu Tương Bao mặc quần áo mới đi cùng Lưu Vân đến tiệm cơm quốc doanh, hai mắt đẫm lệ nhìn Khương Mật, cô cô, con sẽ nhớ người.
Khương Mật sờ đầu nó: "Rất nhanh cô sẽ về, về rồi mang cho con đồ ăn ngon." Tiểu Tương Bao gật đầu mạnh.
Khương Mật trước tiên dẫn Khương Miểu đi một chuyến phụ liên, trên đường Khương Mật nói với Khương Miểu: "Ta biết con thông minh, cho nên ta cũng không dạy con cái gì, đến phụ liên, con nhớ cảm ơn chị Bình Bình. Về sau chuyện của con, vẫn cần nhờ chị ấy quan tâm nhiều."
Khương Miểu: "Con nghe Mật Mật tỷ."
Đến phụ liên, Khương Mật đã bày tỏ lòng cảm kích sâu sắc với Từ Bình Bình vì đã để tâm tới chuyện của Miểu Miểu, che chở công việc nhà cửa cho cô bé, còn lo toan tốt cho tương lai, là một cán bộ một lòng vì nhân dân.
Khương Miểu cũng theo sau cảm ơn Từ Bình Bình, nói chị ấy giống như tỷ tỷ ruột quan tâm và lo lắng cho cô bé.
Từ Bình Bình cũng cảm động rơi nước mắt, tỏ vẻ đây đều là việc mình nên làm, chỉ hận là mình không biết chuyện của Khương Miểu sớm hơn, không thể sớm giải cứu Khương Miểu khỏi tay người mẹ kế độc ác.
Tiếp đó, Khương Mật lại dẫn Khương Miểu đi làm giấy khai sinh vào kinh, rồi rời khỏi phụ liên.
Nàng vừa mới đi thì viện trưởng cô nhi viện dẫn theo mấy đứa nhỏ cũng đến, mấy đứa nhỏ mặc váy mới mà viện trưởng đã may suốt đêm, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ, bọn nhỏ hát một bài hát ca ngợi Từ Bình Bình, khen Từ Bình Bình là cô giáo tốt bụng, viện trưởng cũng đưa lên thư cảm ơn.
Từ Bình Bình nhận thư cảm ơn, khen các bé hát hay, rồi phát bánh kẹo cho các bé ăn, còn nói sau này nhất định sẽ đấu tranh giành thêm sự giúp đỡ cho cô nhi viện.
Vốn dĩ, cô chỉ muốn xử lý tốt các vấn đề hiện thực, làm ra chút thành tích, nay được cảm ơn như vậy, cũng là cảm thấy tâm tình dâng trào, về sau càng muốn tận tâm vì quần chúng mà làm việc.
Khương Mật đã dẫn Khương Miểu đến bến xe, trước tiên đưa cô bé đi gặp chủ nhiệm bến xe, nói lại một lần về công việc của Khương Miểu, đại khái tháng sau sẽ đến làm, cảm ơn bến xe trước đây đã quan tâm Khương Miểu, sau đó liền dẫn Khương Miểu mua vé lên xe.
Bây giờ xe tuyến đi kinh thành rất ít người, chuyện mới xảy ra ba ngày, ai cũng lo sợ, cả tài xế lái xe cũng sợ hãi, thỉnh thoảng mới có người ngồi xe, nhưng một nửa phần đầu cũng bỏ trống.
Khương Mật dắt Khương Miểu ngồi ở phía sau gần chỗ cửa sổ, chờ xe chạy, trên xe chỉ có hơn chục người, ai cũng nơm nớp lo sợ, rất là bất an.
Khương Miểu không bị say xe, ngồi cạnh cửa sổ, dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Khương Mật cũng dựa bên cạnh nhìn theo, gió có chút mạnh, thổi rối cả tóc, nàng lấy tay gạt tóc ra sau tai, bóc hạt dưa ăn.
Khương Miểu cũng bóc hạt dưa, cô bé bóc rất nhanh, đợi khi cóp được một nắm hạt dưa, liền đưa hết cho Khương Mật. Khương Mật có cảm giác mình đang bắt nạt trẻ con, cũng bóc một ít hạt dưa cho Khương Miểu.
Đến khi xe đi ngang qua ngã ba Hoàng Thạch, Khương Mật rõ ràng cảm nhận được người bên cạnh thở phào một hơi, ngay cả tài xế cũng dùng khăn lau mồ hôi trán, có thể thấy nỗi ám ảnh ở đây lớn cỡ nào.
Sau đó một đường thuận lợi, đến bến xe kinh thành, Khương Mật xách đồ đạc dẫn Khương Miểu xuống xe, vừa xuống xe, Từ Nhạc Ninh liền lao tới, giành lấy túi của Khương Mật, đưa cho một chàng trai cao lớn đứng phía sau nàng.
Từ Nhạc Ninh vui vẻ nắm tay Khương Mật: "Mật Mật, cậu đến rồi à. Tớ nhớ cậu quá." Lại giới thiệu với Khương Mật: "Đây là anh họ tớ, Từ Nhạc Lăng, năm nay hai mươi ba tuổi, vẫn chưa lập gia đình. Anh họ, đây là Mật Mật, xinh cực kì luôn, còn thông minh nữa."
Từ Nhạc Lăng xoa đầu Khương Mật: "Thì ra đây là nhóc mà Nhạc Ninh nhắc tới, trông xinh thật. Các em có đói không? Anh đưa mọi người đi ăn cơm trước nhé."
Khương Mật: ... Nàng ngẩng đầu nhìn Từ Nhạc Lăng, một gã to con một mét chín, dáng dấp rất đẹp trai, kiểu đẹp trai mạnh mẽ ấy.
Nàng đưa tay gạt tay Từ Nhạc Lăng ra, bước sang bên trái vài bước, đứng lên một cái ụ đá, miễn cưỡng trông giống cao bằng Từ Nhạc Lăng: "Ai là nhóc hả?"
Từ Nhạc Lăng vội đổi giọng: "Đồng chí Khương Mật, tôi lỡ lời."
Từ Nhạc Ninh rất mong Khương Mật có thể trở thành chị dâu của mình trong tương lai, bất quá thật đáng tiếc, Khương Mật lại thích kiểu người lớn lên đẹp đẽ đặc biệt, còn Từ Nhạc Lăng lại xem Khương Mật như một đứa nhóc, một đứa nhóc xinh đẹp đặc biệt.
Từ Nhạc Ninh cũng phát hiện Khương Miểu, đợi khi nàng biết đây là Vương Tam Thủy, người sau này sẽ đi theo Khương Mật, nàng đã rất kinh ngạc.
Cậu có một đứa con nuôi rồi, bây giờ lại còn muốn một đứa con gái nuôi nữa sao?
Khương Mật liếc xéo nàng, từ trên ụ đá nhảy xuống: "Cái gì con gái nuôi chứ! Khương Miểu, em gái tớ, năm nay tám tuổi."
Từ Nhạc Ninh, "Nếu em là em gái của Mật Mật, vậy sau này em cũng là em gái của chị. Hôm nay chị không biết em đến, nên không chuẩn bị quà gặp mặt, ngày mai chị bù cho em."
Khương Miểu ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn Nhạc Ninh tỷ tỷ."
Từ Nhạc Lăng muốn dẫn Khương Mật đi ăn cơm, Khương Mật nói là sẽ trực tiếp đi tìm thầy Hà Sổ, thầy Hà chắc sẽ chuẩn bị cơm cho bọn họ. Từ Nhạc Lăng lái xe đưa bọn họ đến đó, sau đó đi trước.
Khương Mật dắt Khương Miểu, Từ Nhạc Ninh vui vẻ xách túi đi theo bên cạnh, đợi đến khi vào trong, liền thấy Tề lão gia tử đeo khẩu trang ngồi ở dưới gốc cây táo. Vừa thấy Khương Mật, ông vui vẻ đứng dậy, "Mật nha đầu tới rồi à."
Khương Mật nắm tay Khương Miểu, giới thiệu: "Tề gia gia, đây là em gái con, Khương Miểu."
Khương Miểu ngoan ngoãn lễ phép: "Tề gia gia, cháu chào ông ạ."
Hà Sổ mấy người đều đang bận ở chuồng heo, hôm nay trường học muốn dắt đi một con heo, bên đó đang mổ heo. Tề lão gia tử sợ Khương Mật tới không gặp được ai, cho nên mới ra đây chờ. Từ Nhạc Ninh để đồ đạc vào phòng, mấy người cùng nhau đi xem mổ heo.
Heo ở đây nuôi rất mập, một con có thể được hơn hai trăm cân, heo đã mổ xong, đang được xẻ thịt, nhìn rất ngon. Hà Sổ thấy nàng tới, cười với nàng: "Tối nay chúng ta sẽ hầm thịt heo mà ăn."
Thịt heo đã được xẻ gần xong, giữ lại tầm mười cân, ngoài ra lại giữ lại một ít xương lớn, còn lại trường học dắt đi. Đến khi thịt heo đã được mang đi, họ cũng chuẩn bị ăn cơm.
Tống Chí nấu hai con gà mái, lại nấu một nồi cơm. Mỗi người xới một bát cơm, bên trên phủ đầy canh gà thịt gà hầm vàng óng, vị kia, ngon thật.
Khương Mật lấy ra hai bình rượu thuốc, một hũ cho Tề lão gia tử, một hũ đưa cho thầy Hà Sổ.
"Đây là rượu thuốc con tự làm, con nghiền nát nhân sâm năm mươi năm tuổi rồi bỏ vào, còn trộn thêm một chút dược liệu khác nữa. "
Ta ở nhà uống qua một lần, trị liệu đau lưng mỏi gối mấy bệnh vặt này, hiệu quả đặc biệt tốt. Không biết đối trị liệu hen suyễn có tác dụng hay không, Tề gia gia cũng thử một lần."
Tề lão gia tử khóe môi dưới giật giật, ngươi đem nhân sâm đập nát bỏ vào?
Khương Mật: Mọi người đều khen ta làm tốt.
Hà Sổ muốn nói lại thôi, cuối cùng nói ra: "Đây là người khác cũng không nghĩ đến tốt... biện pháp."
Khương Mật: Cũng không cần phải khen ngốc nghếch như vậy.
Đến lúc ăn cơm, Tề lão gia tử vẫn ở trong phòng ăn, hắn vặn ra rượu thuốc, trước tiên ngửi một cái, cũng không ngửi thấy mùi dược liệu, bất quá lại khác với rượu trắng thông thường, trong này mang theo một chút ngọt ngào.
Tề lão gia tử nhấp một ngụm, rượu trắng vào trong miệng, cái vị ngọt này càng thêm đậm đà, uống xong, đầu óc tựa hồ cũng tỉnh táo hơn.
Hắn liên tục uống mấy ngụm, liền nghe bên ngoài Lương Thiên Diệp nói: "Rượu ngon."
Một lát sau, Trương Oa nói: "Sao ta cảm thấy xương cổ không đau!"
Tống Chí kinh hỉ: "Ta cảm giác mắt ta nhìn đồ vật rõ hơn."
Từ Nhạc Ninh: ! ! ! Thật hay giả? ? ?
Nàng kích động, cũng rót một chén rượu, uống một ngụm nhỏ, rượu ngon! Ta không còn đau lợi! Nàng tỏ vẻ hai ngày này quá nhớ Khương Mật, ban đêm ngủ không ngon bốc hỏa.
Tề lão gia tử lại uống thêm mấy ngụm, hắn cũng thấy thân thể thoải mái hơn, rượu này, thật tốt.
Hà Sổ mấy người đã nhận ra chỗ tốt của rượu này, tranh thủ đậy nắp lại, để dành cho lão sư từ từ uống, hy vọng có thể giúp ích cho bệnh hen suyễn của lão sư.
Mọi người lại hết lời khen Khương Mật một trận.
Đến bữa ăn, Tề lão gia tử lại nói một ít tin tức của Trần Bân, hắn tìm người viết thư tố cáo, nhân viên nhà trường rất coi trọng, hoàn toàn không để ý đến Trần Bân giải thích, trực tiếp gọi cục công an điều tra.
Vốn dĩ mọi người đều nghĩ chuyện này chỉ là hiểu lầm, nhưng cảnh sát lại thật sự điều tra ra được một vài điểm đáng ngờ, mấy cô nương ở kinh thành bị mất tích trước kia, đều từng có tiếp xúc với Trần Bân.
Tề lão gia tử cảm khái: "Chuyện này có lẽ thật sự bị ngươi đoán trúng."
Từ Nhạc Ninh: "Khương Mật, ngươi đúng là quá lợi hại."
Khương Mật theo Hà Sổ lão sư bận rộn đến trưa, cơ bản đã học được quá trình nuôi trồng sinh thái tổng hợp gà, vịt, lợn, cá một cách khái quát, về phần những hạng mục cần chú ý cụ thể hơn, cũng đã nhắc nhở một chút, như vậy cũng đã đến chạng vạng tối.
Từ Nhạc Ninh dẫn Khương Miểu chạy đến, gọi Khương Mật và mọi người đi ăn thịt.
Còn nhỏ giọng trách móc Khương Mật, Miểu Miểu thật không giống một đứa trẻ, rất ít nói, cũng không thích để ý đến ta lắm. Ta mang nàng đi chơi, nàng nhìn ta bằng ánh mắt như nhìn người ngốc...
Khương Mật: . . .
Trình độ nấu nướng của Tống Chí và những người khác bình thường, thích nhất là hầm đồ ăn, hầm gà hầm vịt hầm thịt heo, chiều nay thịt heo và xương đều hầm hết lên, lại hấp bánh ngô, đem thịt heo băm, trộn chung với ớt và cà rốt, kẹp vào bánh ngô, cuối cùng lại rưới thêm một thìa canh nước thịt, rất thơm.
Khương Mật ăn hai cái bánh bao nhân thịt, lại gặm một cái đầu heo xương, thịt ở xương không nhiều, nhưng tủy trong xương rất thơm, ăn rất đã. Đến bữa tối, Từ Nhạc Lăng cũng đến đón Từ Nhạc Ninh, Khương Mật dắt Khương Miểu cùng rời đi, ba cô gái nhỏ không thể ở lại đây.
Từ Nhạc Lăng đưa Từ Nhạc Ninh và hai người kia đến nhà Phương Liễu Liễu, Khương Mật đưa hai bình rượu thuốc ra, Từ Nhạc Ninh trước tiên nói về việc rượu thuốc này được làm từ nhân sâm năm mươi năm, sau đó lại tâng bốc những điểm tốt của rượu thuốc, có thể dưỡng nhan làm đẹp, cường thân kiện thể, còn chỉ vào cằm cho Phương Liễu Liễu xem, nói trưa nay vẫn còn một cái mụn, sau khi uống rượu thuốc, mụn không thấy nữa.
Phương Liễu Liễu vô cùng kinh ngạc trước sự lợi hại của Khương Mật, còn nói mình giữ một bình từ từ uống, một bình kia đưa cho trưởng bối để điều dưỡng cơ thể.
Đợi đến lúc đi ngủ buổi tối, Khương Mật lấy ra bình rượu thuốc cuối cùng đưa cho Từ Nhạc Ninh, Từ Nhạc Ninh xúc động muốn khóc, "Ô ô ô, Khương Mật, ngươi đối với ta thật tốt. Nhân sâm đắt như vậy, rượu thuốc tốt như vậy, ta nhất định sẽ uống thật kỹ, không phụ lòng hữu nghị sâu sắc của ngươi đối với ta."
Khương Mật: "Ghê tởm."
Ngày hôm sau, Khương Mật sáng sớm đã đi vườn trái cây, lại ở trong vườn cả ngày, bận rộn đến tận trưa, coi như đã nắm vững phương pháp ủ phân xây hầm khí metan, về phần việc chuyển đổi và sử dụng khí metan, vẫn phải từ từ học.
Nàng thật không phải người làm việc, về cơ bản học vẫn là kiến thức lý thuyết, thực hành không quá nhiều.
Đến bữa trưa, nàng mệt quá không chịu được nằm dưới gốc cây ăn quả ngủ luôn, trong ngực còn ôm hai con thỏ nhỏ, trong lòng bàn tay vẫn nắm chặt mấy cây gậy gỗ dài.
Đến khi nàng vào không gian, không đem theo thỏ, ngược lại mấy cây gậy trong tay lại mang theo vào được. Hình như là không thể kéo theo vật vào, Khương Mật có chút tiếc nuối. Tiểu Thủy Tích nhiệt tình dụi mặt vào người nàng, Khương Mật hưởng thụ một đợt SPA. Sau đó liền bắt đầu làm giàn cho cây nho, hiện giờ dây nho đã leo cao ba, bốn mét, dưa hấu non cũng đã nở những bông hoa nhỏ.
Nàng làm một cái giàn nho đơn giản, lại để dây nho bò lên trên, vỗ tay một cái, liền chờ ngày ăn nho và dưa hấu.
Khương Mật theo Hà Sổ lão sư học hai ngày, đến ngày thứ ba, Khương Mật dẫn Khương Miểu đi sở thú ở kinh thành một chuyến, sau đó lên xe về Tân Thành, cùng đi còn có Từ Nhạc Ninh, nàng muốn tiễn Khương Mật xuống nông thôn.
Nghĩ đến Khương Mật còn có ba ngày nữa là phải xuống nông thôn, nàng không khỏi rơi nước mắt.
Khương Mật, hay là ta cũng xuống nông thôn với ngươi đi.
Khương Mật: Miểu Miểu xuống nông thôn, ta còn đưa nó đi học. Ngươi xuống nông thôn, ngày nào cũng phải xuống đất làm việc, ngươi chịu được à?
Từ Nhạc Ninh: "Vậy ngươi chịu được sao?"
Khương Mật: "Nghĩ đến chuyện ngày nào cũng bắt đầu làm việc, ta đã muốn bị hói đầu."
Nhìn Từ Nhạc Ninh khóc càng thương tâm, nàng nói: "Ta mà ngày nào cũng làm việc, chẳng phải sẽ bỏ lỡ những ngày này học tập sao, được rồi, đừng khóc nữa, khó coi quá đi."
Trong lúc đó Từ Nhạc Ninh đưa Khương Miểu hai cái váy nhỏ, một đôi giày da nhỏ, coi như quà gặp mặt.
Đến Khương gia, trời đã gần sáu giờ, Khương ba thấy nàng về, vội vàng chạy ra đón, khuê nữ, con về rồi, ta còn sợ hôm nay con không về được.
Khương Mật cười: "Ngày mai nhị tỷ đính hôn, sao ta không thể ở nhà được."
Khương ba vội vàng vào nhà lấy một tờ báo ra, Mật Mật, bài viết của con lên báo Nhân Dân nhật báo rồi, ở đây này, chiếm gần nửa trang bìa đấy." Ông cười không ngậm được miệng, hôm nay, ta đến xưởng may, phó xưởng trưởng gọi ta đến, cho ta xem báo, hỏi có phải do con viết không. Con gái nhỏ của ta viết bài lên báo rồi.
Từ Nhạc Ninh vội vàng đến xem, sau khi xem xong, sắc mặt phức tạp... Những chuyện nàng và Vệ Vinh Nghiệp bắt nạt Khương Mật đều được đăng lên báo, may mà dùng tên giả, nếu không nàng thật sự không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Khương Mật an ủi nàng: Không sao, mọi người không biết Từ Tiểu Nhạc là ngươi.
Từ Nhạc Ninh: !
Khương Mật: "Lần sau, ta sẽ viết phần sau, nói Từ Tiểu Nhạc biết sai liền đổi, còn cứu được một đứa nhỏ bị bọn buôn người lừa bán."
Từ Nhạc Ninh cố gắng tỏ vẻ kiên cường: "Cảm ơn ngươi, nhưng mà thật sự không cần."
Khương Mật còn chưa thấy tiền nhuận bút từ báo Nhân Dân, đã thấy trước bài viết của mình được đăng báo, nàng cũng nhận ra dạo gần đây đã quá ham chơi, quên mất đại kế viết bản thảo kiếm tiền.
Phải tỉnh lại.
Nàng bây giờ không thiếu ăn không thiếu mặc không thiếu tiền, nhưng mà số tiền này đều không phải tự mình nàng kiếm, nàng phải từ chuyện này kiếm tiền. Viết bản thảo, bắt đầu từ ngày mai.
Khương Mật cười hì hì nói ra: "Có lẽ nhà chúng ta sắp chuyển nhà rồi."
Khương ba vội vàng nói: Đúng! Liêu Vĩ Minh và Khương Ái Đảng phạm lỗi rồi, bây giờ đều đang chuẩn bị dọn nhà đi. Trần chủ nhiệm nói, đến lúc đó sẽ cho chúng ta làm đơn xin căn phòng lớn ba phòng ngủ một phòng khách." Lại nói nhỏ, sẽ để chúng ta ở nhà của Liêu Vĩ Minh.
Đến bữa tối, Từ Nhạc An tới đón Từ Nhạc Ninh, nàng ôm khư khư bình rượu thuốc mang đi.
Không lâu sau, Bành Dương lại đến một chuyến, lần này đưa hai bộ áo quần vải thô cho con nít, "Mẹ tôi giúp làm, đưa cho Miểu Miểu mặc. Tỉnh Bắc lạnh, coi chừng đứa bé bị cóng."
Khương Mật cười nhận lấy, khen tài khéo léo của □□ thật tốt.
Bành Dương chủ yếu cũng là đến nói về chuyện báo chí, hắn nói: "Vốn Trần chủ nhiệm giúp các người làm đơn xin nhà Liêu, phó xưởng trưởng vẫn cảm thấy có chút Không hợp quy, thấy bài báo của con rồi, lập tức cho duyệt. Đợi nhà Liêu dọn đi rồi, nhà các con là có thể chuyển đến."
Khương Mật: Rất cảm ơn chú Trần và anh Bành Dương đã để ý đến chuyện nhà của con.
Bành Dương cũng không ở lại lâu, lại đi.
Khương Mật đem tin tốt này công bố, Khương ba tiếp nhận thông tin dưới góc độ có thể, còn Khương Mật thì cho rằng tin đã được phê duyệt! Chuyện đã ván đóng thuyền rồi.
Khương mẹ nói: "Đáng lẽ chậm thêm hai ngày đính hôn, như vậy đã có thể ở nhà mới rồi." Lại thở dài: "Qua mấy ngày nữa, Mật Mật cũng phải xuống thôn, Mật Mật mà không phải xuống thôn thì tốt rồi."
Mọi người đều rất thương cảm, Lưu Vân cũng thở dài: "Mật Mật, khi đó con không báo danh thì tốt."
Khương Mật: "Đến lúc đó chúng ta thường liên lạc, với cả, con đâu phải không trở về nữa. Trước khi chúng ta dọn nhà, cũng sẽ quét vôi nhà mới một lần."
Nói đến chuyện dọn nhà, mọi người lại phấn khởi hơn một chút.
Tiểu Khương gia Triệu Thục Phân lại khóc một hồi, "Tôi không muốn lại ở trong cái khu tập thể này nữa, vừa bẩn vừa loạn, nhà lại thấp, không cách âm, không chừng người khác chê cười tôi ra sao đây. Thời gian này thật là không thể chịu đựng được nữa, số tôi khổ, sao lại gặp phải chuyện này chứ."
Khương Thư Ngọc cùng Khương Thư Thần trầm mặc dọn dẹp đồ đạc, hai người đều đang học cấp hai, bởi vì chuyện của Khương Ái Đảng, hai người trong trường học cũng không dám ngẩng đầu lên được.
Khương Thư Ngọc: "Ta không muốn đi học."
Khương Thư Âm nhíu mày, nàng cũng phiền chết, giá trị khí vận đã giảm xuống 64! Nếu như xuống đến 59, vậy trung tâm mua sắm liền muốn lại hạ cấp! Hơn nữa Vệ Vinh Nghiệp cậu của Tiết Dương không biết bị điên cái gì, tìm nàng mấy lần, nói là có thể cho nàng đi gặp Khương Ái Đảng.
Nàng tuyệt đối không muốn đi, đi nông trường, liền đến địa bàn của Tiết Dương, nàng chẳng phải là mặc người chém giết.
Có một lần Tiết Dương nói chuyện quá rõ ràng, nàng trực tiếp tát Tiết Dương một cái, kết quả người này không buồn, còn càng cao hứng, giá trị yêu thích vù vù vù Tăng, +5, +5, +5, thật đúng là đồ tiện cốt.
Khương Thư Âm cũng sợ hãi, đây là biến thái, nàng sợ mình bị Tiết Dương làm, trong nhà cũng không dám ra ngoài.
May mắn nàng muốn xuống nông thôn.
Trước đây nàng không thích xuống nông thôn, bây giờ ở trong thành phố ở lại thực sự khó chịu, hận không thể lập tức đi ngay, mong chờ công lược nam chính, trở thành nữ chính mệnh định của thế giới này.
Khuyên hai em trai, lại khuyên Triệu Thục Phân, mẹ, hiện tại khổ cực là ngắn ngủi, mẹ cho Thư Ngọc Thư Thần học tập cho giỏi, đến lúc đó ta ở dưới quê tham gia thi đại học, nhà chúng ta có thể ra ba người sinh viên đại học. Ngày tốt đẹp đều ở tương lai!
Triệu Thục Phân nghĩ đến tương lai, cuối cùng là có hi vọng, "Khương Ngưng cái con nhỏ chết tiệt kia muốn gả vào Thẩm gia, nghe nói Thẩm gia là người Bắc Kinh, đặc biệt có tiền có quyền, nàng sao lại tốt số như vậy. Thư Âm, ngươi xuống nông thôn về sau tuyệt đối đừng tìm đám dân quê, dựa vào dung mạo của ngươi, về sau thi đậu đại học, nhất định gả còn tốt hơn."
Khương Thư Âm càng tức, Thẩm Hoài Thành vì sao không chết đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận