Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa

Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa - Chương 71: Hạ ngoan tâm (length: 7976)

Tất cả mọi người bị lời nói của Dương Chí Cương làm hoảng sợ, mắt tròn mắt dẹt.
Nhất là Trương Tú Phương, lập tức nóng nảy, "Dương Chí Cương, ngươi nói bậy bạ gì vậy, đây chính là con trai độc nhất của chúng ta! Trong nhà cũng không phải không có tiền, làm gì phải ở rể?"
Dương Kiến Minh cũng không cho là đúng, "Ba, ngươi chỉ có một mình con trai là ta, về sau những lời tổn thương tình cảm như vậy, đừng nói nữa!"
Bố mẹ Trương nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Dương Chí Cương, lập tức dịu lại, không dám quá phận như vừa rồi nữa.
Trương Lệ Lệ bịt mặt tiếp tục khóc.
"Có đứa con trai như Dương Kiến Minh, là ta, Dương Chí Cương, đổ tám đời xui xẻo, còn không bằng không có! Ta coi như đời này trả nợ!"
"Ta kiếm tiền dễ dàng lắm sao? Phải dãi nắng dầm mưa ở trên biển! Nhưng nó thì sao, có bao giờ nghĩ cho ta, một người làm cha, đến mức phải làm những chuyện vô liêm sỉ như thế này không!"
Trương Tú Phương nghe lời Dương Chí Cương, trong lòng cũng có vài phần bất mãn với con trai.
Dù là trước kia Hàn Tiểu Nhuỵ, hay bây giờ là Trương Lệ Lệ, đều là con trai mình tự chọn.
Nhưng bây giờ thì sao?
Con cũng sắp sinh rồi, lại còn không hiểu chuyện, ở bên ngoài ve vãn gái gú, làm xằng làm bậy.
"Kiến Minh, ngươi nhanh chóng xin lỗi ba ngươi!" Trương Tú Phương kéo Dương Kiến Minh, muốn hắn thành thật một chút.
Dương Kiến Minh nhìn thấy khuôn mặt sắt đen của cha mình, cười gượng, "Ba, ba đừng giận!"
Dương Chí Cương nhìn Dương Kiến Minh, rồi lại nhìn Trương Tú Phương, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên ba người nhà họ Trương.
"Mua cái nhà ở cạnh trường học, ta đồng ý! Lễ hỏi, 1001! Cũng là vì hiện tại Lệ Lệ đang mang thai, nếu ta không mua nhà, đứa nhỏ này cũng tội nghiệp!"
Trương Lệ Lệ lại có thể coi trọng cái thứ như Dương Kiến Minh, cũng thật xui xẻo.
Tuy rằng Trương Lệ Lệ làm cũng không đúng, nhưng Dương Chí Cương vẫn cảm thấy con trai mình sai nhiều hơn.
Mẹ Trương nóng nảy, "Vừa mới Tú Phương đã đồng ý 10001 rồi!"
"Ai đồng ý thì đi mà đòi, dù sao ta không có tiền!" Dương Chí Cương cũng bày tỏ thái độ, không chiều theo yêu cầu nhà họ Trương.
Trương Lệ Lệ vừa nghe bố chồng đổi giọng tức giận khóc lớn, "Tôi không sống được nữa, tôi sẽ bỏ đứa bé!"
Trương Tú Phương sợ nhất là đứa con trong bụng Trương Lệ Lệ, "Dương Chí Cương, đây chính là cháu trai của chúng ta, sao ngươi có thể nói như vậy chứ?"
Dương Chí Cương lạnh lùng nhìn Trương Lệ Lệ đang lấy bụng làm cớ.
"Cháu trai thì sao? Ngay cả con trai ta còn không trông cậy được, nói gì đến cháu trai!"
Trương Tú Phương tức giận run người, "Dương Chí Cương, ngươi còn nói như vậy, ta sẽ ly hôn với ngươi!"
Dương Chí Cương lạnh lùng nói: "Ước gì, vừa lúc ngươi dẫn theo đứa con trai đòi nợ này, cho nó làm bố mẹ luôn, đi chăm sóc cháu trai của ngươi!"
"Ta, Dương Chí Cương, trèo cao không nổi, ta cũng không muốn cứ phải dọn dẹp đống hỗn độn cho thằng con bất hiếu này. Việc này, đều do nó gây ra thì nó tự xử lý."
Nói xong, Dương Chí Cương quay lưng bỏ đi.
Dương Chí Cương từ bệnh viện đi ra, trực tiếp bắt taxi, về nhà.
Nhà họ Trương vốn còn muốn đòi hỏi thêm, lúc này cũng không dám làm càn nữa.
Trương Lệ Lệ vừa nãy chỉ là dọa người, thật sự bắt nàng bỏ con, nàng không nỡ!
Trương Tú Phương dậm chân, thấy Dương Chí Cương chỉ giỏi gây thêm phiền phức, nhưng lúc này nàng cũng tỉnh táo lại, cũng chán ghét nhà họ Trương hét giá trên trời.
Trương Lệ Lệ nháy mắt với mẹ ruột, chỉ chỉ mẹ chồng.
Mẹ Trương mở miệng, "Bà thông gia, ông thông gia sao lại như vậy chứ?"
Trương Tú Phương cúi đầu, "Thực ra nhà tôi điều kiện không tồi, nói mua nhà là mua nhà liền. Lúc trước, chẳng phải các người, dân thành phố, cũng sống chen chúc trong hai gian phòng sao?"
"Bà..." Mẹ Trương tức tối, "Dương Kiến Minh, anh cũng nói như vậy sao? Mà nói đi cũng phải nói lại, mua xe cũng là cho vợ chồng son các anh, cho anh đi lại chứ!"
Dương Kiến Minh nhìn người khác lái xe, đã sớm thèm muốn "Mẹ vợ, về nhà con sẽ nói chuyện với ba con. Ông ấy đang bực tức, đợi hết giận con sẽ nói."
Dương Kiến Minh đang nghĩ cách nào để bố già mua xe cho hắn, căn bản không thông cảm cho sự vất vả của bố.
Dương Chí Cương bắt xe đến thẳng trung tâm bán sỉ hải sản, nhìn thấy Dương Kiến Quốc đang quét dọn vệ sinh.
Cùng là do hắn nuôi lớn, tại sao cháu trai Dương Kiến Quốc lại có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế? Còn con trai Dương Kiến Minh lại ích kỷ như vậy?
Dương Kiến Quốc nhìn thấy Nhị thúc đang hút thuốc ở đằng xa, mặt mày ủ rũ, vội vàng chạy lại, kéo Nhị thúc vào trong, "Nhị thúc, Trương Lệ Lệ không sao chứ?"
Dương Chí Cương ngồi xuống ghế, tay cầm cốc nước nóng Dương Kiến Quốc vừa rót, "Bác sĩ nói không có vấn đề gì. Kiến Minh cười nói với nữ sinh kia, Trương Lệ Lệ tức giận, nhân cơ hội này làm to chuyện, đưa ra yêu sách với ta đấy!"
Dương Kiến Quốc xót xa cho Dương Chí Cương, "Nhị thúc, thúc chưa ăn cơm phải không? Cháu ra quán nhỏ mua bát mì hải sản cho thúc nhé."
Nói xong, Dương Kiến Quốc chạy đi mua cơm cho Dương Chí Cương.
Nhìn bóng lưng cháu trai, Dương Chí Cương hạ quyết tâm.
Ăn xong bát mì tôm tươi, Dương Chí Cương thấy trong lòng thoải mái hơn chút, "Kiến Quốc, ta nghĩ sẽ cho thuê quầy hải sản này, không muốn làm nữa."
"Kiến Minh sở dĩ ở bên ngoài không sợ trời không sợ đất, thay đổi xoành xoạch, nguyên nhân là vì quá nhiều tiền. Ta không cho, nhưng Trương Tú Phương cho."
"Một mình ta vừa phải ra khơi, vừa quản quầy hải sản bán sỉ, làm không xuể, tiền kiếm được từ quầy hải sản đều vào tay Trương Tú Phương. Ta không muốn để cháu chịu thiệt thòi ở đây nữa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là cho thuê đi."
Dương Kiến Quốc thấy Nhị thúc gầy hơn trước, tóc bạc nhiều hơn, sống mũi cay cay, "Nhị thúc, thúc làm thế nào cũng được, cháu chỉ mong thúc nghĩ thoáng một chút."
"Tốt!" Dương Chí Cương vỗ vai Dương Kiến Quốc, "Anh chị biết cháu có thể lớn khôn như vậy, chắc chắn sẽ rất vui mừng."
"Nhị thúc!" Dương Kiến Quốc khóc, Nhị thẩm và rất nhiều người trong thôn đều nói hắn đối tốt với Nhị thúc là vì tiền của Nhị thúc.
Kỳ thực không phải vậy, lúc nhỏ, bố mẹ mất ngoài biển, là Nhị thúc nuôi nấng, che chở cho hắn.
Trong lòng hắn, Nhị thúc cũng như cha ruột vậy.
Hôm sau, Dương Chí Cương hành động rất nhanh, ngay trong ngày đã cho thuê quầy hàng, thu tiền thuê hàng năm.
Xong việc, Dương Chí Cương về nhà, ngủ một giấc ngon lành.
Bảo dưỡng thuyền xong xuôi, Dương Chí Cương cùng người chèo thuyền giương buồm ra khơi, đánh cá trên biển có thể khiến hắn quên hết mọi phiền não.
Hàn Tiểu Nhuỵ và Lương Tiểu Ngọc nhìn chiếc thuyền lớn của Dương Chí Cương rời bến, trong mắt tràn đầy hâm mộ!
"Tiểu Nhuỵ, cậu cố gắng lên, sau này sẽ mua thuyền lớn." Lương Tiểu Ngọc cười nói, biết Hàn Tiểu Nhuỵ có tiền, có thể mua được.
Hàn Tiểu Nhuỵ cười lớn, "Được, đợi tớ mua thuyền lớn, tớ làm thuyền trưởng, cậu làm thuyền phó."
"Vậy quyết định vậy nhé." Lương Tiểu Ngọc nói đùa, bây giờ cô đã thích đánh cá rồi.
Mỗi ngày đều có thu hoạch, trong lòng hạnh phúc ngập tràn, rất có cảm giác thành tựu.
Nhóm Vương Căn Sinh càng muốn đi theo sau thuyền đánh cá của Hàn Tiểu Nhuỵ, thu hoạch nhiều gấp bội so với trước kia.
Rắn biển nhỏ thấy Hàn Tiểu Nhuỵ lái thuyền thì rất vui mừng, một mình dẫn đầu, đưa Hàn Tiểu Nhuỵ đến những chỗ tốt hơn.
Trước kia, Hàn Tiểu Nhuỵ không tin vào khả năng của rắn biển nhỏ, từ khi nhặt được Long Tiên Hương, bán được nhiều tiền như vậy, Hàn Tiểu Nhuỵ đơn phương tuyên bố rắn biển nhỏ là bạn nhỏ, thú cưng của nàng.
Lần này, chạy xa hơn.
Hơn ba tiếng mới dừng lại.
Khi Hàn Tiểu Nhuỵ dùng dị năng hệ thủy tìm kiếm, đập vào mắt toàn là một màu đỏ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận