Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa

Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa - Chương 427: Ngươi đừng ghen tị (length: 7508)

Bác Lưu, bác ngồi. Diệp Phong, pha trà cho bác Lưu! Hàn Tiểu Nhuỵ có chút kinh ngạc, bình thường, những người đàn ông trong thời gian ở cữ sẽ không đến nhà thăm hỏi, phần lớn là phụ nữ trong nhà đến.
Nếu bác Lưu lúc này đến đây, nhất định là có chuyện.
Bác Lưu cười cười, "Đáng lẽ ra cháu đang ở cữ, bác không nên đến! Nhưng có việc bác phải nói với cháu, kẻo cháu chịu thiệt."
Hàn Tiểu Nhuỵ hơi sững sờ, vội vàng hỏi: "Gần đây trong thôn có chuyện gì xảy ra sao ạ?"
Bác Lưu khẽ gật đầu, "Bác tháng trước đã nghỉ hưu, bây giờ trong thôn là Tào Học Văn làm bí thư chi bộ."
"Vốn dĩ mọi chuyện đều tốt nhưng mấy hôm nay, trong thôn, ông Tống chủ nhiệm vụng trộm nói với bác, Tào Học Văn mấy hôm nay hay đi ăn cơm với người Nhật Bản, còn nói người nhà của Tào Học Văn muốn đi Nhật Bản du lịch."
"Bác nghĩ, thôn chúng ta với công ty Nhật Bản bên kia cũng chẳng có qua lại gì. Cho dù có, cũng sẽ không có quá nhiều quan hệ với một người trong thôn ủy."
"Nghĩ đi nghĩ lại, bác xem chừng, đám người Nhật Bản này hẳn là cái đám mấy hôm trước muốn chiếm lấy khu vui chơi và thủy cung trên nước của chúng ta."
Nghe vậy, sắc mặt Hàn Tiểu Nhuỵ thay đổi hẳn, "Mấy hòn đảo nhỏ đó, tôi đã ký hợp đồng với thôn, tận sáu mươi năm! Tiền thuê tôi cũng đã trả mười năm rồi!"
Bác Lưu gật đầu, "Đúng là cho cháu nhận thầu, nhưng nếu họ Tào kia làm sai trái, nói tiền thuê nhận thầu quá thấp, nguyện ý bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, cho thuê lại với giá cao hơn thì sao! Chẳng phải sẽ gây ra rất nhiều phiền phức hay sao?"
Hàn Tiểu Nhuỵ rùng mình, "Ăn trong nói ngoài như vậy, Tào Học Văn không sợ không sống yên ổn ở Kim Sơn Loan này sao?"
Bác Lưu thở dài, "Sợ chỉ sợ tiền tài làm mờ mắt, Tào Học Văn nếu muốn làm vậy, thật đủ làm người ta thấy buồn nôn."
Hàn Tiểu Nhuỵ gật đầu, "Quả thật là vậy! Cảm ơn bác Lưu đã báo tin, tôi bên này cũng có thể sớm chuẩn bị."
Bác Lưu cười nói, "Hai năm nay, Kim Sơn Loan chúng ta, dưới sự dẫn dắt của cháu, phát triển rất nhanh. Hầu như nhà nào thu nhập cũng tăng lên nhiều so với năm ngoái, chúng tôi đều ghi nhận trong lòng."
Hàn Tiểu Nhuỵ cười nói: "Giai đoạn đầu đang đầu tư, chưa thấy lợi nhuận. Đợi đến khi đi vào hoạt động, sẽ bắt đầu kiếm tiền."
"Đến lúc đó, chỉ cần là người có hộ khẩu trong thôn chúng ta, dù lớn hay nhỏ, cứ chia tiền theo đầu người, được lợi là toàn bộ người dân trong thôn."
"Nếu đám người nước ngoài kia chiếm lấy khu vui chơi và thủy cung trên nước, những công trình có thể dẫn khách du lịch này tất nhiên sẽ chèn ép khu phố buôn bán của Kim Sơn Loan chúng ta."
"Hơn nữa, bọn họ chẳng muốn đầu tư, lại muốn chúng ta bỏ tiền ra mời họ đến thiết kế xây dựng, còn muốn chiếm cổ phần lớn. Đây là ăn cướp trắng trợn, coi chúng ta là xã hội cũ, muốn cướp là cướp sao?"
Bác Lưu đồng tình, "Đúng đấy, quá đáng lắm. Nước ngoài có ý đồ xấu, lũ Hán gian còn ghê tởm hơn. Bên này bác cũng sẽ phái người theo dõi, một khi Tào Học Văn làm tổn hại đến lợi ích của Kim Sơn Loan chúng ta, chúng ta sẽ không bỏ qua cho hắn."
"Đừng tưởng lên làm bí thư chi bộ thôn là có thể muốn làm gì thì làm. Nếu không thể dẫn dắt người dân có cuộc sống tốt hơn, ngược lại chỉ nghĩ cách làm tổn hại lợi ích của dân làng, vậy thì bí thư chi bộ kiểu đó để làm gì!"
Bí thư Lưu đi rồi, Hàn Tiểu Nhuỵ trầm ngâm suy nghĩ.
Diệp Phong khẽ cười, "Không phải chuyện gì to tát, trước hết trong thôn không phải chỉ có mình Tào Học Văn. Hơn nữa, các em có hợp đồng, nếu bị tổn hại lợi ích, cứ kiên quyết không nhượng bộ."
"Hơn nữa, người Nhật Bản dù có thủ đoạn thông thiên, giành được quyền nhận thầu. Ngay trước mắt chúng ta, liệu có thể để cho người nước ngoài sống yên ổn ở bên cạnh, xây dựng, kinh doanh hay không?"
Hàn Tiểu Nhuỵ cười ha hả, "Đúng rồi, không chỉ vậy, em còn muốn xem thử rốt cuộc có bao nhiêu kẻ ăn cây táo, rào cây sung."
Diệp Phong nhíu mày, "Yên tâm, em quên anh làm nghề gì à?"
"Không quên, lão công tuyệt vời." Hàn Tiểu Nhuỵ cười nói, "Giúp em điều tra một chút, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."
"Được!" Diệp Phong cười, sờ trán Hàn Tiểu Nhuỵ, "Việc này cứ giao cho anh, em cứ yên tâm ở cữ."
Tình trạng sức khỏe của Hàn Tiểu Nhuỵ rất tốt, sữa rất nhiều.
Cho dù sinh đôi, sữa cũng đủ cho các con bú.
Bà cụ Từ cuối cùng cũng khỏi cảm, bà giục tài xế trong nhà lái xe đưa bà đến.
Trên xe, Từ Doanh Doanh hỏi: "Mẹ, con vừa thấy trong túi mẹ có một cái hộp, hình như rất quý giá, bên trong là gì vậy ạ?"
Bà cụ Từ cười, "Là một bộ trang sức kim cương quý giá. Tiểu Nhuỵ sinh con, vất vả như vậy, mẹ muốn thưởng cho con bé."
Đồ mà mẹ nói là quý giá chắc chắn là đồ tốt.
Mắt Từ Doanh Doanh sáng lên, "Mẹ, có phải là Alice chi tâm không ạ?"
"Ừ." Bà cụ Từ trả lời, lo con gái ghen tị nên nói thêm, "Đây là của Tiểu Nhuỵ, mẹ còn có Mặt trời chi tâm, để dành cho con. Doanh Doanh, những thứ này chỉ là vật ngoài thân. Con người mới là quan trọng nhất."
"Bây giờ con 40, đợi con của con 20 tuổi thì con cũng đã 60 rồi. Con có thể giúp đỡ con cái được mấy năm? Nhưng lúc đó, Diệp Phong và Tiểu Nhuỵ đang độ tuổi sung sức. Có họ chăm lo, con cái của con cũng có chỗ dựa."
"Mẹ biết con ở nước ngoài mấy năm nay, chịu ảnh hưởng của văn hóa phương Tây, thấy độc lập tự do, tinh tế và ích kỷ là quan trọng nhất. Thật ra mẹ muốn nói với con, đó chỉ là những lời bịa đặt của kẻ có tiền lừa gạt những kẻ ngốc nghếch ở tầng lớp dưới. Gia đình tan vỡ, con người ích kỷ, gia đình như vậy chỉ biết nói miệng 'anh yêu em', thật ra lúc gặp chuyện thì chẳng giúp được gì."
"Một gia tộc không đoàn kết thì không có sức cạnh tranh, không thể tập trung sức mạnh làm việc lớn, đặc biệt yếu ớt. Những thứ dạy trong trường học, không phải mẹ cổ hủ, con cứ chờ xem, bây giờ bọn họ không thấy có vấn đề gì, hai mươi năm sau sẽ đào tạo ra một lũ ngốc."
Từ Doanh Doanh cười, "Mẹ, nếu con hơn hai mươi tuổi, mẹ nói với con những điều này, con sẽ không tin đâu. Nhưng con năm nay 40 tuổi rồi, kinh nghiệm sống cho con biết, những lời mẹ nói là lời vàng ngọc."
"Nhà chúng ta, nếu không có mẹ và em trai, Diệp Phong, liệu con có thể đường hoàng làm mẹ đơn thân được không? Không phải là vì có gia đình làm chỗ dựa, cho con sự yên tâm sao? Dù con gặp khó khăn cũng có thể vượt qua."
"Nói về giáo dục, con dự định cho con cái học tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông ở trong nước, ra nước ngoài học đại học. Mẹ nói đúng, giáo dục nào mà có vui vẻ gì? Nhưng nhất định phải học! Cho dù không thể trở thành thiên tài, nhân tài, nhưng đọc nhiều sách, học nhiều thì đầu óc cũng không đến nỗi trống rỗng, toàn là rác rưởi."
Bà cụ Từ gật đầu tán thành, "Trước đây mẹ không hiểu, từ khi đọc vài cuốn sách, mẹ mới biết giáo dục vui vẻ là lừa người. Con học trường tư và trường công lập có môi trường học tập hoàn toàn khác nhau. Chẳng lẽ người giàu đều ngốc, cố ý để con cái chịu khổ sao?"
"Tất nhiên là không, giáo dục vui vẻ là do họ tạo ra, để người dân bình thường tin rằng học hành vô dụng, bằng cấp vô dụng, như vậy những người có tiền có quyền sẽ nắm giữ được tài nguyên cấp cao, ngăn cản sự lưu thông của xã hội, tranh thủ thêm cơ hội cho con cái của họ. Một bà già như mẹ còn hiểu được đạo lý này, con nên hiểu. Đồ của phương Tây, có cái hữu ích, nhưng có cái chỉ là đồ bỏ đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận