Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa

Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa - Chương 402: Lại hống lại lừa (length: 7919)

Tiểu Nhuỵ, Thuận Thuận hiện tại một tuổi còn chưa biết nói chuyện! Ta nhớ Mẫn Mẫn khi đó một tuổi cái miệng nhỏ nhắn ba ba nói!" Ngô Thúy Thúy hỏi Hàn Tiểu Nhuỵ, "Có thể nào là chậm nói không?"
Hàn Tiểu Nhuỵ quay đầu nhìn về phía Dương Thuận Thuận đang tập đi trong xe cùng các chị chơi đùa, "Chưa vội, con còn nhỏ."
"Bình Bình cùng An An khi còn nhỏ có thể bị ta ảnh hưởng khá lớn, khi đó bầu không khí gia đình rất căng thẳng, chính ta tâm trạng cũng không tốt."
Ngô Thúy Thúy nghe vậy, vỗ vỗ lưng Hàn Tiểu Nhuỵ, "Ngươi khi đó thật vất vả, gặp phải bà bà cùng chồng như thế!"
Hàn Tiểu Nhuỵ cười cười, cảm khái nói: "Lúc đó nghĩ quẩn, có tình uống nước lã cũng no. Bị đàn ông phụ bạc cứ như trời sập, suýt chút nữa tự kết liễu đời mình."
"Bây giờ nghĩ lại thấy mình khi đó thật ngu! Giá mà nghĩ thoáng hơn, có lẽ Bình Bình và An An cũng sẽ không khép kín, chơi đùa, giao tiếp nhiều với các bạn nhỏ, có lẽ tâm trạng có thể tốt hơn."
"May mà khi đó có chú Dương, còn có chị Thúy Thúy, anh Kiến Quốc giúp đỡ, nếu không thật sự không chịu đựng nổi, e là đã không còn mẹ con chúng ta."
Ngô Thúy Thúy vội vàng nói: "Đừng nhắc lại chuyện buồn trước kia nữa, giờ nhìn ngươi sướng thế này! Coi như khổ tận cam lai!"
"Con bé Thuận Thuận hay cười, cũng không khép kín. Trừ biết gọi mẹ, cái gì cũng không biết nói chắc lại là con bé lười."
Hàn Tiểu Nhuỵ cười gật đầu, "Có người nói sớm, có người nói muộn! Nếu ngươi không yên tâm, thứ ba tuần này, chuyên gia Vương sẽ đến trường mẫu giáo này, ngươi có thể đưa Thuận Thuận đến cho bà ấy xem."
"Được!" Ngô Thúy Thúy gật đầu, "Người ta là chuyên gia, nếu thật có vấn đề gì, cũng có thể phát hiện sớm! Dương Kiến Minh cái đồ mất dạy đó, hắn thì ung dung tự tại còn ta thì sợ mấy cái nghiệp chướng hắn gây ra lại ứng vào con cái."
"Ngày nào đó ta phải đi chùa dâng hương, cúng dường nhiều chút, phù hộ mấy đứa nhỏ nhà chúng ta bình an, khỏe mạnh lớn lên."
Hàn Tiểu Nhuỵ định nói có tiền thì có thể giúp đỡ những người nghèo khó.
Tuy nhiên Ngô Thúy Thúy đã tin Phật, tin nhân quả báo ứng, tiêu tiền mua sự an tâm cũng tốt.
Hôm nay Dương Chí Cương say rượu, Dương Kiến Quốc sắp xếp Nhị thúc nghỉ ở phòng khách tầng một.
Trương Tú Phương định đến, nhưng Dương Chí Cương đã khóa cửa.
Hôm nay là ngày vui, không thể để Trương Tú Phương ra làm mất vui.
Bởi vì trong lòng Trương Tú Phương căn bản không có bốn đứa cháu gái, bà ta ra ngoài chỉ là kiếm chuyện.
Cả ngày mong ngóng con trai Dương Kiến Minh từ Mỹ về đón bà, nhưng hiện tại hơn nửa năm, trừ lần gửi con về viết thư, liền không có tin tức.
Dù vậy, trong lòng Trương Tú Phương, con trai mãi là người tốt nhất, hiếu thảo nhất.
Nhưng con trai mãi không viết thư, bà ta rất lo lắng.
Hiện tại sức khỏe khá hơn chút, bà ta lật lại thư con trai trước đó viết, tìm được địa chỉ.
Viết thư, nhờ bảo mẫu gửi đi.
Bảo mẫu nói với Dương Chí Cương, Dương Chí Cương không ngăn cản, dù sao cũng là mẹ con.
Tuy nhiên, Dương Chí Cương biết tính con trai bạc bẽo, cho dù nhận được thư, cũng sẽ không hồi âm, càng không đón Trương Tú Phương đi chữa bệnh.
Tùy bà ta.
Dương Chí Cương thì muốn ly hôn, nhưng Trương Tú Phương nhất quyết không đồng ý.
Dù sao Trương Tú Phương không ngốc, ngoài Dương Chí Cương chịu bỏ tiền chữa bệnh, thuê người chăm sóc, nhà mẹ đẻ không có khả năng đó.
"Bà muốn viết thì viết, nhưng con trai mình, bà tự hiểu. Ngay cả con mình cũng không nuôi, bà nghĩ nó sẽ quan tâm cha mẹ sao?" Dương Chí Cương thở dài, "Tóm lại, bà cứ dưỡng bệnh cho tốt, giữ gìn sức khỏe."
Trương Tú Phương sốt ruột, "Chí Cương, hay là anh nói tôi sắp chết. Gửi điện báo cho con trai? Tôi nhớ con trai."
Dương Chí Cương cười lạnh, "Dùng cái chết uy hiếp con trai quay về, con trai như vậy, bà cần làm gì? Dù sao tôi sẽ không gửi, tôi cũng chẳng trông chờ gì nó. Bà không cam tâm thì tự làm."
Trương Tú Phương nghe vậy, nhờ bảo mẫu tìm xe, đưa bà đến bưu điện, rồi gửi điện báo cho Dương Kiến Minh.
Nội dung điện báo cũng rất mạnh bạo.
Mẹ mất, về ngay.
Xa tận bên kia đại dương, Dương Kiến Minh nhận được điện báo, bán tín bán nghi.
Hắn hiểu cha mình, dù không có tình cảm, cũng sẽ chăm sóc mẹ tốt.
Mẹ ở nhà dưỡng bệnh, có thể xảy ra chuyện gì?
Tuy nhiên, mấy ngày tới anh phải đi Nhật Bản với vợ, tiện thể về nhà một chuyến.
Elly là một người phụ nữ dịu dàng, rất yêu Dương Kiến Minh, thậm chí vì muốn giao tiếp tốt với Dương Kiến Minh, cô học tiếng Trung.
Biết Dương Kiến Minh muốn đưa cô về Trung Quốc, cô rất vui, chuẩn bị rất chu đáo.
Hai tuần sau, Dương Kiến Minh đưa vợ Elly đến Kim Sơn Loan.
Trương Tú Phương nhìn Dương Kiến Minh bảnh bao trong bộ vest, lại nhìn Elly tóc vàng mắt xanh, ngẩn người.
Tuy nhiên rất nhanh Trương Tú Phương thấy con trai đến, kích động, "Kiến Minh, con cuối cùng cũng về... Con cuối cùng cũng về... Mẹ nhớ con lắm."
Dương Kiến Minh ngẩn ra, "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Trương Tú Phương nghe vậy, lập tức không vui, vỗ Dương Kiến Minh, nhưng chỉ là giơ cao đánh khẽ, "Nếu tôi không nói tôi chết thì con có về thăm tôi không?"
Dương Kiến Minh cười ngượng, "Con đương nhiên mong mẹ sống lâu trăm tuổi."
"Con trai, khi nào con đưa mẹ sang Mỹ chữa bệnh?" Trương Tú Phương mong chờ nhìn con trai, "Giờ mẹ phải chống gậy, bên Mỹ chữa bệnh tiên tiến, sang đó chữa, mẹ nhất định sẽ khỏi."
Dương Kiến Minh gãi đầu, "Mẹ, con bên đó mới ổn định, chưa kiếm được nhiều tiền, mẹ đợi thêm chút nữa. Khi nào con kiếm đủ tiền, con sẽ đón mẹ sang chữa bệnh."
Trương Tú Phương thất vọng, "Con trai, mẹ là mẹ của con! Con xem con mặc đồ đẹp thế này, lại lấy vợ ở Mỹ, sao lại không có tiền? Con không muốn chữa bệnh cho mẹ sao? Trước đây con nói đều là lừa mẹ?"
"Mẹ, sao con lại lừa mẹ? Chỉ là mẹ không có bảo hiểm, bên đó chữa bệnh rất đắt, tiền con kiếm không đủ." Dương Kiến Minh giải thích, đây cũng là sự thật.
Tuy Elly có tiền, nhưng hắn không tiện mở miệng nhờ Elly bỏ tiền.
Trương Tú Phương nghiến răng, "Dù sao mẹ cũng phải đi Mỹ chữa bệnh, con nói đại khái cần bao nhiêu tiền?"
"Ít nhất cũng phải mười vạn USD." Dương Kiến Minh suy nghĩ, rồi nói: "Con giờ mới tích góp được hai vạn, không đủ. Sang đó không có tiền, chúng ta ở xa nhà như vậy, biết làm sao?"
Trương Tú Phương hôm ở bưu điện đã hỏi tỉ giá hối đoái, một USD đổi được ba khối tứ mao ngũ nhân dân tệ.
Nhưng một lần đổi không được nhiều, chắc phải ra chợ đen đổi, giá sẽ cao hơn.
"Mười vạn USD, tôi có cách." Trương Tú Phương quyết tâm.
Dương Kiến Minh ngạc nhiên, "Mẹ, mẹ lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"
Trương Tú Phương đắc ý, "Xin ba con chứ, hồi chưa cấm biển, ba con đi biển một chuyến kiếm được mười, hai chục vạn. Đừng nói mười vạn USD, hai chục vạn cũng có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận