Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa

Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa - Chương 415: Phương pháp không đúng; thời cơ không đối (length: 8121)

May mắn là từ Nhật Bản cùng Âu Mỹ, gom góp được bảy thứ tám thứ, thậm chí còn có một ít thiết bị Liên Xô mang về, xây dựng thành phòng thí nghiệm.
Nhưng muốn thực hiện cải tiến kỹ thuật, cần tri thức dự trữ phong phú hơn từ các chuyên gia. Đây chính là điều mà trong nước còn thiếu.
Những học sinh trong nước được cử đi du học, bây giờ vẫn chưa học xong để trở về.
Hơn nữa, những học sinh này có trở về, cũng chưa chắc sẽ trực tiếp chọn Đại Lương.
Lúc này, một chuyên gia Lưu trong nước nói: "Diệp Phong, ta thấy ngươi thành tâm nghiên cứu mấy thứ này, nước Mỹ cùng Tây Âu bên kia, ngươi không đào được người, nhưng ta cảm thấy ngươi có thể nghĩ tới việc đào người từ Liên Xô."
"Liên Xô?" Diệp Phong ngạc nhiên, "Có thể sao?"
"Sao lại không thể?" Chuyên gia Lưu trả lời, "Bên đó vì cuộc chạy đua lưỡng cực với phương Tây, đời sống người dân không được tốt lắm, các giáo sư chuyên gia cũng sống không dễ dàng. Hiện tại lượng quốc mậu tăng trưởng nhanh chóng, đơn vị của chúng ta ba tháng trước còn đi Liên Xô khảo sát."
"Chúng ta có một số vấn đề chưa hiểu, tôi đã trực tiếp hỏi một số chuyên gia. Chúng ta tặng quà tương đối nhiều, họ liền chỉ cho chúng ta một số vấn đề mấu chốt, giúp chúng ta giảm bớt rất nhiều đường vòng cùng hao tổn trong thực nghiệm, quan trọng nhất là tiết kiệm thời gian."
"Rất nhiều giáo sư hoặc một số nhân viên khoa học kỹ thuật, công việc không được như ý. Họ bằng lòng đến thì tốt nhất, không muốn đến, chúng ta cũng không mất gì, dù sao cũng cứ thử xem sao."
Diệp Phong gật đầu, "Chuyên gia Lưu, ông nói đúng. Nhưng mà, tôi không biết chuyên gia nào liên quan đến chất bán dẫn. Sang Liên Xô, tôi cũng tìm không thấy người có năng lực!"
Chuyên gia Lưu mỉm cười, "Thầy của tôi từng làm giáo sư tại Đại học Mát-xcơ-va, hiện đã nghỉ hưu, tuy không phải chuyên ngành chất bán dẫn, nhưng ông ấy quen biết rất nhiều người trong ngành này."
"Nếu ngươi muốn đi Liên Xô, ta có thể cho ngươi phương thức liên lạc. Đường dây của ta chỉ có một, ngươi có thể hỏi thăm thêm người khác, chuẩn bị nhiều hơn."
Nghe vậy, Diệp Phong như mở cờ trong bụng, "Cảm ơn chuyên gia Lưu đã cho tôi ý tưởng và mối quan hệ này."
Chia tay chuyên gia Lưu, thấy trời đã muộn, Diệp Phong về nhà.
Một số việc, ngày mai hãy tiếp tục, không nên nóng vội.
Về đến nhà, lúc ăn cơm, Diệp Phong bàn luận vấn đề này với Hàn Tiểu Nhuỵ.
Hàn Tiểu Tinh ngồi bên cạnh nghe, nói: "Anh rể, em thấy anh cho dù tìm được nhân viên liên quan, cũng chưa chắc mời được người ta. Trong thời gian em du lịch nước ngoài, em gặp rất nhiều người nước ngoài, được thấy những điều tiên tiến của nước ngoài, trong đó có cả người Liên Xô."
"Tuy Liên Xô đối địch với các nước phương Tây, cạnh tranh trên mọi phương diện, nhưng riêng về mức sống thì thua xa các nước phương tây. Em có thể cảm nhận rõ ràng sự ngưỡng mộ phương Tây đến từ tận đáy lòng của những người trẻ Liên Xô. Trong quá trình trò chuyện với họ, rất nhiều người muốn ở lại phương Tây, không muốn quay về."
"Nếu có thể ra nước ngoài kiếm sống, Âu Mỹ là lựa chọn hàng đầu của các chuyên gia Liên Xô, hoặc những người trẻ có kinh nghiệm kỹ thuật tiên tiến, chứ không phải Hoa quốc. Nếu không có cơ hội tốt, Hoa quốc chưa hẳn có thể tranh giành được nhân tài tương ứng."
Diệp Phong sững người, từng ra nước ngoài làm nhiệm vụ, đương nhiên hiểu rõ tình hình bên ngoài.
Diệp Phong mỉm cười, "Đi nước ngoài một chuyến quả nhiên khác biệt, trong thời gian ngắn đã có thể nhìn ra nhiều vấn đề như vậy. Giỏi lắm, xem ra sau này vẫn phải ra ngoài nhiều hơn."
Hàn Tiểu Tinh cười cười, khiêm tốn nói: "Em học tâm lý học nên khi gặp bất cứ ai, em đều sẽ quan sát kỹ lời nói và cử chỉ của họ. Nếu không phải đặc công được huấn luyện chuyên nghiệp, lời nói cử chỉ của người bình thường đều có thể phản ánh tất cả. Cho dù đối phương nói dối, nhưng ngôn ngữ cơ thể cũng sẽ bộc lộ ra."
"Nói đến đây, em có thể học đại học lần nữa, có cơ hội làm lại từ đầu, đều nhờ anh rể và chị cả. Không có hai người, giờ em chỉ là một người phụ nữ bình thường, đến tuổi thì lấy chồng, sống một cuộc đời tầm thường."
Hàn Tiểu Nhuỵ mỉm cười, "Đây là điều chúng ta nên làm, thấy em tiến bộ nhiều như vậy, lại thông minh như thế, tương lai chắc chắn sẽ là nhân tài xuất sắc trong ngành. Nước ta trong lĩnh vực này vẫn còn tương đối lạc hậu, tiềm năng phát triển trong tương lai là vô hạn."
"Thậm chí chị còn nghĩ, chờ những khoản đầu tư bên này sinh lời, chị sẽ mua đất, mua luôn mảnh đất trống cạnh thôn, tự xây dựng cơ sở chuyên điều trị cho trẻ em tự kỷ từ ba đến sáu tuổi, kết hợp điều trị và giáo dục mầm non. Có thể làm thành một đơn vị trực thuộc của bệnh viện nhi, để nhiều trẻ em gặp vấn đề này được điều trị kịp thời."
Hàn Tiểu Tinh nghe vậy, mắt sáng lên, "Chị, chị thật sự muốn làm vậy sao? Nước ngoài đúng là có những cơ sở như vậy, bác sĩ trong bệnh viện chẩn đoán bị tự kỷ, sau đó dựa vào chẩn đoán, có thể đến cơ sở đó tham gia các chương trình học tương ứng, mục đích là để điều trị cho trẻ."
"Nhưng họ không có giai đoạn mầm non, nếu có điều kiện, hoặc trường mầm non nhận, nhưng một số trường hợp có xu hướng bạo lực thì không nhận, không có tiêu chuẩn thống nhất. Còn ở nước ta, không phải em nói quá, chỉ có những thành phố lớn như Thân Thành, Kinh Thị mới có những cơ sở liên quan."
"Ở nông thôn, những đứa trẻ này bị coi là hư, khờ khạo, nặng hơn là ngốc, đần độn. Thực ra trong rất nhiều trường hợp, sau khi được can thiệp điều trị, tình trạng của các bé có thể cải thiện rất nhiều. Không nói đâu xa, Bình Bình và An An, còn có Văn Quân, trước kia như thế nào, bây giờ ra sao. Mới chưa đầy một năm rưỡi, không nói đến tương lai sẽ đạt được thành tựu gì, nhưng ít nhất có thể trở thành người bình thường."
"Chúng ta làm người lớn giúp đỡ, sau này cuộc sống của các con sẽ dễ dàng hơn nhiều. Làm việc này, đừng nghĩ đến kiếm tiền. Chị, vậy chị phải kiếm nhiều tiền hơn nữa, nếu chị có thể giúp được nhiều trẻ em như vậy, thì đúng là tích đức lớn."
Hàn Tiểu Nhuỵ mỉm cười, "Chị sẽ cố gắng, đợi đến khi tài chính thoải mái, chị sẽ mua đất, xây dựng các công trình liên quan, cải tạo cảnh quan để thu hút nhiều người hơn."
"Đến lúc đó, nếu thực sự có những bậc phụ huynh đưa con đến điều trị, thậm chí từ khắp nơi trên cả nước tìm đến, phụ huynh có thể tìm việc làm ở xung quanh, con cái được điều trị ở bên cạnh, cũng có thể giảm bớt áp lực kinh tế."
Hàn Tiểu Tinh nhìn chị gái bằng ánh mắt đầy kính trọng, "Chị, chị thật sự quá tốt, em chỉ mới thấy vấn đề ở tầng thứ nhất, chị đã nghĩ đến tầng thứ hai, nghĩ đến cả khó khăn của phụ huynh. Có nguồn thu nhập, phụ huynh cũng có thể yên tâm đưa con đi điều trị. Can thiệp điều trị, hoạt động tập thể ở trường mầm non, tình yêu thương của cha mẹ, ba yếu tố kết hợp lại, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn."
Diệp Phong nhìn Hàn Tiểu Nhuỵ bằng ánh mắt yêu thương và tự hào.
Quả không hổ danh là vợ của hắn.
"Chuyện này không có gì to tát, nghèo lo thân mình, đạt thì lo thiên hạ. Kiếm nhiều tiền như vậy, cả nhà chúng ta tiêu được bao nhiêu. Cũng nên làm một số việc có ý nghĩa." Hàn Tiểu Nhuỵ cười nói, "Chị tin rằng những người như chị ở nước ta ngày càng nhiều, chỉ là hiện tại mọi người đang nỗ lực vì phát triển kinh tế, có thể sẽ có chút thiếu sót, nhưng chúng ta muốn thực hiện công nghiệp hóa, muốn đất nước giàu mạnh, không thể làm thực dân, cũng không thể cướp bóc, vậy thì chỉ còn cách nỗ lực phấn đấu."
"Mà này, em vừa dội gáo nước lạnh vào anh rể em, nói chúng ta không mời được chuyên gia Liên Xô. Chị phản đối quan điểm này, bây giờ không mời được, không có nghĩa là sau này không mời được, chỉ có thể nói là phương pháp chưa đúng; thời cơ chưa đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận