Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa

Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa - Chương 586: Người từng trải kinh nghiệm (length: 7891)

Anh Dương vỗ vỗ vai Trần Văn Hiên, "Tiểu Trần, chúng ta công tác xa nhà lâu như vậy, thật có lỗi với cha mẹ, vợ con ở nhà. Sau khi trở về, bị cằn nhằn vài câu, chúng ta cứ nghe thôi, cũng đừng cãi lại người nhà."
"Ta là người từng trải, rất hiểu cái khó của người nhà lính. Ta cùng lão bà, hai bên đều là con một. Mấy năm nay đều là bà xã ta lo liệu việc hai nhà, cả đời ta áy náy với nàng. Hiện tại ta cái gì cũng nghe nàng, tương lai về hưu, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng."
Uống vài chén rượu, mắt anh Dương đỏ hoe.
"Đúng vậy, Tiểu Trần, ngươi còn trẻ. Chúng ta xứng đáng với quốc gia, nhưng duy chỉ có lỗi với người thân. Mỗi lần đi biền biệt, là một hai năm, mấy năm trời gia đình không được quan tâm."
Tất cả mọi người đều lớn tuổi hơn Trần Văn Hiên, chỉ bảo hắn sau này nên đối xử với vợ như thế nào.
Đó chính là hoàn toàn tin tưởng vợ, nhường nhịn, yêu thương, chiều chuộng.
Trần Văn Hiên gối đầu lên bức điện của vợ con rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, hắn hăng hái bắt tay vào công việc.
Có lẽ là từ nhỏ không sống cùng cha mẹ, nên Trần Văn Hiên không nhớ cha mẹ, anh chị em nhiều lắm.
Hắn chỉ bận tâm Hàn Tiểu Tinh và con.
Tuy nhiên, hắn cũng biết có chị gái và anh rể ở đó, có thể chăm sóc Hàn Tiểu Tinh chu đáo.
Nghĩ vậy, Trần Văn Hiên càng thêm tập trung vào công việc. Cố gắng hoàn thành nhiệm vụ sớm, để có thể về nhà sớm hơn.
Sức khỏe Hàn Tiểu Tinh hồi phục rất tốt, chiều ngày thứ ba nằm viện đã có thể xuất viện.
Hàn Tiểu Nhuỵ có chút lo lắng, "Tiểu Tinh, hay là nằm thêm mấy ngày nữa đi?"
Hàn Tiểu Tinh xua tay, kiên quyết về nhà, "Chị, em cũng là bác sĩ, biết tình trạng sức khoẻ của mình. Bây giờ ngay cả bác sĩ khoa sản cũng nói em có thể xuất viện rồi, chị đừng cản nữa."
"Hơn nữa, bệnh viện của chúng ta tuy không tệ, nhưng làm sao thoải mái bằng ở nhà? Em muốn về nhà, không muốn nằm viện."
Ở bệnh viện, chị gái, anh rể, cả dì Thái, chị Liên phải thay phiên nhau chạy qua đây.
Được ở nhà thì khác, gần gũi chăm sóc, tiện lợi hơn nhiều.
Cô cũng muốn về nhà để được yên tĩnh hơn một chút.
Sự quan tâm của lãnh đạo và đồng nghiệp quá nồng nhiệt, Hàn Tiểu Tinh còn phải chuẩn bị tinh thần, cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Về nhà, có thể thực sự nghỉ ngơi.
Hàn Tiểu Nhuỵ không yên tâm, lại đặc biệt tìm đến bác sĩ khoa sản, kiểm tra cẩn thận cho Hàn Tiểu Tinh.
Xác định hiện tại đã đạt điều kiện xuất viện, Hàn Tiểu Nhuỵ mới đồng ý.
Để Hàn Tiểu Tinh và con thoải mái hơn, cô trực tiếp cho tài xế lái chiếc RV từ nhà họ Từ đến.
Dì Thái bẻ hai cành đào trong rừng đào cạnh nhà.
"Tiểu Nhuỵ, trẻ con mới sinh, hồn nhẹ, mang theo cành đào, con sẽ tránh được tai họa, bình an khỏe mạnh."
Hàn Tiểu Nhuỵ nghe vậy liền nhận lấy, Hoa quốc đúng là có tục lệ này.
Cho dù là từ bệnh viện về nhà, hay bình thường đi thăm người thân, nếu nhà có trẻ nhỏ đều sẽ mang theo một hai cành đào.
Tuy không tin quỷ thần, nhưng Hàn Tiểu Nhuỵ vẫn tôn trọng truyền thống này.
"Cảm ơn mẹ nuôi, quả nhiên nhà có người già như có một kho báu, việc gì cũng nghĩ đến!" Hàn Tiểu Nhuỵ khen ngợi, cảm ơn dì Thái chu đáo.
Dì Thái mỉm cười, "Ta còn sợ các con, người trẻ tuổi, lại thấy người già chúng ta phiền phức! Nhưng có những thứ, truyền lại hàng ngàn năm không phải là không có lý do."
"Đến tuổi chúng ta, sống thông suốt, càng kính sợ trời đất quỷ thần. Thà rằng tin là có, không thể tin là không."
Hàn Tiểu Nhuỵ gật đầu, "Mẹ nuôi, mẹ nói đúng. Có một số việc tuy ở thời cổ đại không thể giải thích rõ ràng, nhưng biện pháp giải quyết quả thực hữu hiệu."
"Mặc dù bây giờ thông qua khoa học giải thích, mọi người hiểu nguyên lý và quá trình, nhưng cũng không khỏi thán phục kinh nghiệm quý báu mà người xưa đúc kết được qua quan sát."
Cầm cành đào, Hàn Tiểu Nhuỵ đến bệnh viện.
Đứa cháu trai được bọc trong tã đỏ, Hàn Tiểu Nhuỵ tự mình bế, tay cầm cành đào.
Hàn Tiểu Nhuỵ miệng lẩm bẩm, Bình an, khỏe mạnh, lớn lên thành tài, tâm địa lương thiện...
Tất cả những lời chúc tốt đẹp, chỉ mong sao dành hết cho đứa trẻ mới sinh vài ngày này.
Sức khỏe Hàn Tiểu Tinh hồi phục rất tốt, căn bản không cần người dìu, sau khi giữ ấm cẩn thận, tự mình đi ra khỏi bệnh viện.
Trên xe RV có chỗ nằm, Hàn Tiểu Tinh ngồi rất thoải mái.
Tài xế lái xe rất vững vàng, tốc độ cũng không nhanh.
Đứa bé được đặt trong nôi, thoải mái hơn được người lớn bế, lúc này đang nắm chặt tay nhỏ, ngủ ngon lành.
Lũ trẻ đều đang ở trường, trong nhà rất yên tĩnh.
Hàn Tiểu Tinh trở về phòng, nằm trên giường mình, cảm thán, "Ở ngoài ngàn vạn tốt, không bằng ở nhà!"
Hàn Tiểu Nhuỵ bế con đặt lên giường, "Chị cũng vậy, ở nhà mới hoàn toàn thả lỏng! Ở bên ngoài thì khác, lúc nào cũng phải chú ý hình tượng."
Hàn Tiểu Tinh gật đầu, "Đúng vậy chị, chị nhìn em xem. Mới sinh con xong mà bụng vẫn còn to thế này. Em có phải nên ăn ít đi một chút không?"
Nghĩ đến vòng eo thon thả trước kia, Hàn Tiểu Tinh sắp khóc.
Nếu không giảm được cân, quần áo cô đều không mặc vừa.
Hàn Tiểu Nhuỵ vừa buồn cười vừa thương, "Em vừa mới sinh con xong, cơ thể còn chưa hồi phục. Mẹ nuôi và chị Liên làm cơm cữ cho em, đều đã cân đối dinh dưỡng rồi."
"Không hề nhiều mỡ, sẽ không khiến em béo lên đâu. Chờ cơ thể em dần hồi phục, hết cữ, nếu có béo thì tập thể dục là được."
"Nhưng bây giờ chị không cho phép em hành hạ bản thân, càng không được để mình bị đói, hại sức khỏe. Chị sinh bốn đứa, chị có kinh nghiệm dày dặn, em cứ tin chị."
"Em quên rồi sao, lúc chị sinh đứa đầu, không ăn uống đầy đủ, cũng không nghỉ ngơi tốt, trong lòng còn chất chứa uất ức, người thì gầy đi, nhưng tóc rụng cả nắm. Cả người đều uể oải."
"Lúc sinh đứa thứ hai, em xem chị thoải mái, người béo tốt. Ăn được ngủ được, đúng là béo lên một chút, nhưng con bú mẹ, sẽ tiêu hao rất nhiều dinh dưỡng trong cơ thể. Cộng thêm việc tập luyện sau này, em xem chị bây giờ, béo chỗ nào?"
Hàn Tiểu Tinh nhìn trên nhìn dưới dáng người chị gái, cười gật đầu, "Đúng là, trừ ngực to ra, chỗ khác không béo."
Vừa dứt lời, dì Thái bưng bát canh gà hầm gân sen vừa nấu xong tới.
"Tiểu Tinh, lại đây uống bát canh. Cả nước lẫn cái, đều ăn hết nhé."
Hàn Tiểu Tinh thực ra không đói, nhưng vẫn nhận lấy "Cảm ơn dì Thái."
Gân sen này đều là chị gái vớt từ bụng cá hoàng thần ngư, mèo mập moi ra phơi khô.
Chất lượng thượng hạng, rất tốt cho bà bầu và sản phụ.
Bây giờ trên thị trường, rất khó mua được loại dược liệu chất lượng cao này.
Vì giá quá cao nên rất nhiều gian thương bắt đầu làm giả.
Nếu không phải người quen biết, tuyệt đối đừng mua.
Tám chín phần mười là mua phải hàng giả, nếu chỉ là vô dụng thì thôi, vấn đề là có loại còn pha trộn nhiều chất độc hại.
Hàn Tiểu Tinh uống hết canh vài ngụm, rồi từ từ ăn thịt.
Phải nói, tay nghề dì Thái thật sự quá tốt, dù không đói bụng, Hàn Tiểu Tinh cũng có thể ăn hết.
Mỗi lần dì Thái đều cho ít một, nếu nhiều, Hàn Tiểu Tinh cũng ăn không nổi.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của người nhà, sức khoẻ Hàn Tiểu Tinh hồi phục nhanh chóng trông thấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận