Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa

Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa - Chương 462: Quá hà khắc (length: 7805)

Vỏ sò hóa ngọc vì thời cổ sinh đại, trân châu của loài ốc hóa thạch rồi lại hóa thạch, là di sản tự nhiên không thể tái sinh, hơn nữa điều kiện hình thành cực kỳ khắc nghiệt, cho nên cực kì hiếm hoi.
Cổ sinh vật hình thành hóa thạch xác suất cực kỳ thấp, hình thành ngọc xác suất càng là cực kỳ nhỏ bé, nghiễm nhiên có bốn yếu tố tự nhiên, hiếm có, cứng chắc và đẹp, vỏ sò hóa ngọc quả là trân phẩm.
Độ cứng của vỏ sò hóa ngọc có thể đạt tới 6.5-7.5. Giới học thuật xếp nó vào một loại đá quý hữu cơ tự nhiên.
Bởi vì vỏ sò hóa ngọc sinh ra từ thời địa chất Viễn Cổ, so với niên đại khủng long xuất hiện trên địa cầu còn sớm hơn.
Màu sắc thần bí của cổ động vật kèm theo hoa văn đẹp đẽ, cùng với tính chất hình thành kỳ diệu và độ hiếm có là giá trị nội tại của vỏ sò hóa ngọc.
Vỏ sò hóa ngọc, không chỉ có màu trắng mà còn có những màu sắc khác.
Tuy nhiên bây giờ, mọi người không có nhận thức được giá trị của vỏ sò hóa ngọc.
Những vỏ sò hóa ngọc không có tạp chất, kỹ thuật mài tương đối tốt, thường thường cũng có thể bán được giá tiền không tệ.
Nhìn thấy điều này, Hàn Tiểu Nhuỵ càng thêm chắc chắn công việc kinh doanh này có thể làm.
Từ thư viện trở về, Hàn Tiểu Nhuỵ đi vào phố buôn bán, cửa hàng đồ thủ công mỹ nghệ làm từ vỏ sò, hiện tại đã khai trương.
Bên cạnh còn có ba gian mặt tiền cửa hiệu trống, Hàn Tiểu Nhuỵ chuẩn bị bán vỏ sò hóa ngọc ở trong tiệm này.
Cửa hàng dễ làm, đặt trước mấy cái bể kính, lắp đặt một ít đèn ánh sáng dịu nhẹ, trang trí sơ qua là có thể đưa vào sử dụng.
Có thể chế tác đồ trang sức từ vỏ sò hóa ngọc, cần thợ thủ công lành nghề.
Bởi vì ốc biển đã hóa thành ngọc, phần lớn đều nằm trong san hô hóa thạch.
Nếu kinh nghiệm không nhiều, thợ động thủ, lực nhỏ gõ không ra vỏ sò hóa ngọc.
Lực quá mạnh rất có thể khiến vỏ sò hóa ngọc bị nứt bên trong, ảnh hưởng đến vẻ đẹp.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Tiểu Nhuỵ tìm Dương Chí Cương, muốn tìm thợ làm đồ trang sức bằng ngọc.
Dương Chí Cương nghe nói như thế, nghĩ nghĩ, "Người làm việc này, ta còn thực sự không biết! Ngươi chờ một chút, ta hỏi thăm giúp ngươi."
Hàn Tiểu Nhuỵ gật đầu, "Vậy thì phiền Dương thúc! Dù sao đây là việc cần kỹ thuật, ít người biết làm."
Dương Chí Cương cười cười, "Đều nói 'khác nghề như cách núi', muốn nói đánh cá chúng ta đều hiểu, những ngọc thạch này, không tiếp xúc qua, dĩ nhiên là không biết. Chúng ta không biết, không có nghĩa là người khác không biết."
Hàn Tiểu Nhuỵ vui vẻ đồng ý.
Từ chỗ Dương Chí Cương trở về, vừa lúc đi qua nhà họ Ngô.
Diêu Tử Khiêm cùng Ngô Linh Linh về nhà mẹ đẻ, cũng vừa vặn đi ra cửa.
Ngô Linh Linh nhìn thấy Hàn Tiểu Nhuỵ vội vàng chào hỏi, "Tiểu Nhuỵ, ngươi có việc gì?"
Hàn Tiểu Nhuỵ liền nói ra mục đích tìm Dương Chí Cương, "Dương thúc quan hệ rộng, nhưng lại không biết người làm việc này."
Ngô Linh Linh nghe nói như thế, lắc đầu bật cười, chỉ chỉ Diêu Tử Khiêm.
"Tìm hắn nha! Hắn ở phố đồ cổ, quen biết rất nhiều người bán ngọc thạch. Có rất nhiều đồ cổ làm bằng ngọc, phần lớn đều là ngọc hiện tại làm cũ, còn có một chút cửa hàng trực tiếp bán đồ trang sức làm từ ngọc mới."
Nghe nói như thế, Hàn Tiểu Nhuỵ mắt sáng lên, "Đúng vậy, xem đầu óc ta này, như không hoạt động vậy, lại không nhớ ra! Tử Khiêm, ngươi biết người làm việc này sao?"
Diêu Tử Khiêm cười gật đầu, "Ta hiện tại cùng người ở phố đồ cổ đều quen biết, cũng biết không ít ông chủ chế tác đồ trang sức bằng ngọc."
"Ngươi đừng vội, chờ buổi trưa ta trở về rồi hỏi thăm giúp ngươi. Xem có ai nguyện ý đến chỗ ngươi làm việc không."
Hàn Tiểu Nhuỵ cười nói: "Thuận tiện giúp ta hỏi thăm một chút tiền công của loại thợ này!"
"Được!" Diêu Tử Khiêm nhận việc này.
Buổi chiều Diêu Tử Khiêm từ Kim Sơn Loan trở lại phố đồ cổ, hắn không tùy tiện vào cửa hàng của người ta hỏi thăm.
Hắn tìm một tờ giấy lớn, viết thông báo tuyển dụng thợ kỹ thuật chế tác đồ trang sức bằng ngọc, tiền công ưu đãi.
Dán thông báo tuyển dụng lên cửa, không bao lâu, liền có một thanh niên hơn hai mươi tuổi ló đầu vào, "Ông chủ, nhà ông tuyển dụng thợ ngọc sao?"
Diêu Tử Khiêm trả lời: "Đúng vậy, ngươi muốn ứng tuyển sao?"
Người thanh niên gật đầu, "Vâng, tôi tên là Tôn Đại Dũng, là người học việc trước kia của Trân Bảo Hiên."
"Ngươi là người học việc bên đó, đến chỗ ta làm, ngươi đã bỏ công việc ở đó sao?" Diêu Tử Khiêm tò mò.
Người thanh niên lắc đầu cười khổ, "Học việc bình thường đều là làm việc vặt sau đó học nghề. Vốn tôi ba năm trước đã xuất sư, nhưng dựa theo quy củ, phải làm việc cho sư phó ba năm."
"Tôi cũng làm theo quy định, ba năm này hầu như không có tiền lương. Nhưng hiện tại đã qua ba năm, tôi muốn tiền lương, sư phó đồng ý cho, nhưng sư nương không đồng ý, còn nói tay nghề của tôi tốt là vì sư phó dạy tốt, muốn tôi làm cho họ 5 năm mới được."
Diêu Tử Khiêm ngẩn ra, "Như vậy là phá vỡ quy củ rồi! Ngươi cũng đã trưởng thành, trên có cha mẹ già, có thể còn muốn kiếm tiền nuôi gia đình, cưới vợ sinh con, không có tiền lương thì không được."
Tôn Đại Dũng xót xa, "Đúng vậy, trước kia cha mẹ tôi đều là công nhân viên, điều kiện kinh tế trong nhà cũng không tệ lắm, họ ủng hộ tôi làm việc mình thích, không kiếm tiền, họ cũng nuôi tôi."
"Nhưng hiện tại nhà máy dệt của mẹ tôi sắp đóng cửa, mẹ tôi nghỉ việc. Nhà máy của cha tôi cũng không thể trả đủ lương, đều trông chờ tôi ba năm kỳ mãn, sau đó kiếm tiền phụ giúp gia đình."
"Làm thêm hai năm cho sư phó và sư nương, nhà tôi đều chết đói chứ đừng nói đến cưới vợ sinh con, ngày tháng căn bản không sống nổi. Cũng không thể tôi hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn để cha mẹ nuôi."
Diêu Tử Khiêm gật đầu cười cười, "Nói đúng, nam tử hán đại trượng phu nhất định phải nuôi gia đình, không thể để cha mẹ quá vất vả. Vậy bây giờ mức lương bao nhiêu thì ngươi thấy vừa lòng?"
Tôn Đại Dũng nghĩ nghĩ, "Không thể thấp hơn 70 đồng."
Nghe nói như thế, Diêu Tử Khiêm thở phào, không tính cao, vẫn được, "Được, ta viết cho ngươi địa chỉ, ngươi mang theo dụng cụ, đến một cửa hàng đồ thủ công mỹ nghệ làm từ vỏ sò tìm quản lý cửa hàng, đến lúc đó sẽ có người kiểm tra tay nghề của ngươi."
Tôn Đại Dũng mắt sáng lên, "Cảm ơn Diêu đại sư."
Sư nương của hắn đã nói, trên con phố này, không ai dám tuyển dụng hắn.
Tôn Đại Dũng chỉ muốn đến đây thử xem, không ngờ lại được.
Tuy rằng còn chưa chính thức phỏng vấn, nhưng Tôn Đại Dũng rất tự tin vào tay nghề của mình.
Đồ ngọc bán trong cửa hàng sư phó, đại bộ phận đều do hắn và sư huynh làm.
Hắn không có lương, lương của sư huynh cũng ít đến thảm thương.
Tuy nhiên, vì sư nương đã nói vậy, sư huynh cũng chỉ có thể ấm ức tiếp tục làm ở Trân Bảo Các.
Tôn Đại Dũng trở lại cửa hàng, nói ngày mai có việc, xin nghỉ một ngày.
Gần đây việc tương đối nhiều, sư nương mặt nặng mày nhẹ, "Làm xong việc thì nhanh chóng quay lại, gần đây nhiều việc. Sư phó của các ngươi dạy các ngươi nghề, các ngươi phải có lương tâm, 'nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ'."
"Các ngươi mà dám không nghe lời, không làm việc cho tốt, sau này đừng hòng sống yên ổn trên con phố này. Tuy nhiên Đại Dũng, ngươi yên tâm, làm thêm hai năm nữa, đảm bảo cho ngươi tiền lương."
Nghĩ đến mức lương ít ỏi của sư huynh, chỉ bằng một nửa thợ ngọc khác, Tôn Đại Dũng không muốn ở lại đây thêm một khắc nào.
Tuy nhiên, trước khi tìm được việc mới, hắn cũng không dám cãi lời sư nương.
Bỏ vài dụng cụ vào túi, Tôn Đại Dũng lặng lẽ rời đi.
Ngày hôm sau, Tôn Đại Dũng bắt xe buýt, đến Kim Sơn Loan, rất ngạc nhiên, còn tưởng mình đi nhầm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận