Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa

Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa - Chương 342: Là bằng hữu, lại là chiến hữu (length: 7611)

Tuy rằng bà Từ mỗi ngày cầu nguyện Hàn Tiểu Nhuỵ có thể sớm mang thai, nhưng thật sự không nghĩ tới nhanh như vậy.
Tính toán ngày, đây là vừa kết hôn liền có thai.
Trách không được nàng tìm người xem ngày, được ra đến Hàn Tiểu Nhuỵ mắn đẻ, lời này một chút cũng không sai, quá đúng.
"Tiểu Nhuỵ, khó chịu không? Có muốn ăn gì không ?" Bà Từ cười hỏi, "Lúc trước ta mang thai, rất lạ, lại thích ăn chao. Bình thường ta chưa bao giờ ăn, thấy thối. Nhưng lúc đó lại thấy thơm, trên đời không có gì thơm hơn chao."
Ông Từ nghe vợ nhớ lại thời trẻ, ngẩn người, phảng phất bị kéo về đến vài chục năm trước hồi tưởng.
"Đúng vậy, quan trọng là còn chuyên môn ăn chao đầu cầu Lão Lý làm. Cách rất xa đã ngửi thấy mùi thối."
Bà Từ liên tục gật đầu, "Đúng vậy; bất quá, chỉ ốm nghén một tháng, sau đó thì không muốn ăn nữa."
Hàn Tiểu Nhuỵ cười cười, "Bà ngoại, ông ngoại, hai người không cần lo lắng. Hiện tại thân thể cháu rất tốt, không có bất kỳ khó chịu gì. Con ngoan lắm, bây giờ không nghén, cái gì cũng ăn được."
Từ Doanh Doanh cười cười, "Tiểu Nhuỵ, cậu mang thai thật sự không mệt sao?"
Hàn Tiểu Nhuỵ lắc đầu, "Không mệt, không có cảm giác gì cả. Ban đầu, ngay cả khi phát hiện có thai, cháu cũng không để ý, vẫn ra biển như thường."
Từ Doanh Doanh sững sờ, "Ra biển? Tiểu Nhuỵ, cậu cũng quá dũng cảm đấy?"
Hàn Tiểu Nhuỵ mím môi cười một tiếng, "Cháu là thuyền trưởng, không cho cháu làm việc thì sao được. Cháu chỉ cần dẫn dắt đội tàu, tìm kiếm đàn cá là được. Cháu kinh nghiệm phong phú, chỉ cần cháu đi theo, thu nhập trên thuyền có thể tăng thêm ba phần, thậm chí năm phần."
Bà Từ nhìn chồng, lại nhìn Hàn Tiểu Nhuỵ, "Tiểu Nhuỵ à, mang thai thế này đừng lên thuyền nữa. Trên biển lênh đênh, vạn nhất có chuyện gì, quay về cũng không được đâu!"
Hàn Tiểu Nhuỵ cười cười, "Vâng, cháu sẽ chú ý, yên tâm, không có chuyện gì đâu."
Từ Doanh Doanh thấy Hàn Tiểu Nhuỵ nói vậy, dở khóc dở cười, xem ra khuyên không được.
Hàn Tiểu Nhuỵ quá cứng đầu, ngay cả Diệp Phong cũng không cản được.
Thôi, cô cũng không muốn nói nhiều.
Ăn cơm tối ở nhà họ Từ xong, cả hai cáo từ ra về.
Ở nhà còn có con nhỏ, Hàn Tiểu Nhuỵ không thể bỏ con lại để qua đêm cùng Diệp Phong bên này được.
"Lái xe cẩn thận." Bà Từ dặn dò, "Tuyệt đối đừng mất tập trung, trên xe con còn có vợ con đấy!"
"Bà ngoại, biết cháu lái xe thế nào mà, hai người nên biết rõ chứ." Diệp Phong cười nói, "Dì, dì chăm sóc bà ngoại và ông ngoại cho tốt nhé, cuối tuần chúng cháu lại về."
"Được, đến lúc đó dì sẽ bảo nhà bếp hầm ít thuốc bổ cho Tiểu Nhuỵ bồi bổ." Từ Doanh Doanh đáp, vẫy tay chào.
Dọc đường, Diệp Phong lái xe rất vững, tốc độ cũng không nhanh.
"Diệp Phong, nếu bà ngoại và ông ngoại hỏi, anh đừng nói em ra biển, cứ bảo em ở nhà nhé." Hàn Tiểu Nhuỵ cười nói, nếu nói thật khiến người lớn lo lắng, vậy thì nói dối thôi.
Diệp Phong dở khóc dở cười, "Anh thay em nói dối thì được, nhưng nếu họ nhớ em, đến tìm em, em đang lênh đênh trên biển, anh biết tìm đâu?"
Hàn Tiểu Nhuỵ cười hắc hắc, "Đến lúc đó thì nhờ anh nói em là người mà đến Mẹ Tổ cũng phải chạy theo đút cơm, ra biển đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Đúng rồi, vừa xuống thuyền đã bị anh lôi đi, quên mất trên thuyền còn có thứ quý giá chưa lấy xuống."
Diệp Phong cười nói: "Thứ gì mà khiến em khẩn trương vậy?"
Hàn Tiểu Nhuỵ cười đắc ý, "Long Tiên Hương, anh không ngờ tới chứ gì? Bảy khối, phỏng chừng hơn một trăm cân. Ngày mai em sẽ đem bán hết."
Diệp Phong sững sờ, "Nếu em bây giờ không cần tiền, thật ra anh khuyên em nên giữ lại."
Hàn Tiểu Nhuỵ chớp mắt, "Ý anh là nói sau này nó sẽ lên giá?"
Diệp Phong gật đầu, "Tất nhiên, Long Tiên Hương vốn là của hiếm. Bây giờ kinh tế phát triển, cái gì cũng lên giá, thứ quý như Long Tiên Hương tự nhiên cũng nằm trong số đó."
"Thậm chí anh cảm thấy Long Tiên Hương sẽ tăng giá mạnh hơn những thứ khác, dù sao vật này được giới nhà giàu săn đón."
"Kinh tế hiện đại ngày càng mở rộng, đầu tư cũng ngày càng sâu rộng, sau này người giàu sẽ càng nhiều, thứ này sẽ càng tăng giá."
Hàn Tiểu Nhuỵ nghĩ nghĩ, rồi gật đầu, "Vậy được, mấy thứ này em giữ lại! Phơi khô xong sẽ tìm chỗ cất giấu."
Diệp Phong cười nói: "Nhà lớn trong thành của chúng ta có tầng hầm, phơi khô xong cứ để ở dưới đó."
Hàn Tiểu Nhuỵ tán thành, "Tốt, để ở tầng hầm hợp lý hơn là để ở chỗ em."
Số Long Tiên Hương này là do Hàn Tiểu Nhuỵ phát hiện nhờ Tiểu Đại hải xà và cá heo nhỏ dẫn đường.
Hàn Tiểu Nhuỵ chỉ cần thưởng thêm cho người chèo thuyền là được, không cần chia phần trăm.
Về đến nhà, Lương Tiểu Ngọc đã mang Long Tiên Hương trả lại, lúc này đã qua sơ chế.
Hàn Tiểu Nhuỵ đặt chúng lên gác xép, nơi thoáng mát, chắc là được.
Dương Chí Cương đang chơi trò xếp đá cùng Bình Bình và An An, thấy Hàn Tiểu Nhuỵ và Diệp Phong về, liền cười hỏi "Có thật không?"
Hàn Tiểu Nhuỵ cười đáp: "Dạ, thật ạ! Dương thúc!"
Dương Chí Cương rất mừng, "Tốt quá! Sau này Bình Bình và An An có em rồi!"
Diệp Phong cười nói: "Bình Bình và An An nhất định sẽ là chị cả tốt!"
Dương Chí Cương cáo từ ra về, Diệp Phong tiễn ông ra cửa, "Dương thúc, chú yên tâm, dù cháu có con, cháu vẫn coi Bình Bình và An An như con ruột."
Dương Chí Cương thở phào, vỗ vai Diệp Phong, "Chú tin lời cháu, cháu là người có trách nhiệm. Nhiều khi, chú cũng ước có đứa con trai như cháu. Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ thôi."
"Chúng ta làm bạn bè cũng tốt. Cùng nhau uống rượu, tán gẫu, chơi cờ cũng không tệ. Đời người, không thể nào thập toàn thập mỹ, bây giờ cũng tốt, chú rất hài lòng."
Diệp Phong gật đầu, "Vâng, cuộc sống hiện tại rất tốt. Với cháu, sống ngày nào, hay ngày đó."
Cách đây không lâu, Diệp Phong trở về từ chiến trường, như cái xác không hồn, lòng dạ chết lặng, hoang mang, còn bị chứng rối loạn tâm lý nghiêm trọng.
Nhưng giờ đây, Diệp Phong đã hoàn toàn thoải mái, mỗi ngày trôi qua đều ý nghĩa, tích cực chào đón ngày mai.
Dương Chí Cương cũng cười, "Đúng vậy, tuy hai chúng ta không phải cha con ruột, nhưng chúng ta đều là con dân đất Việt, từng là bộ đội. Chú từng tham gia chiến tranh phản kích tự vệ chống Ấn Độ, cháu tham gia chiến tranh phản kích tự vệ chống Campuchia. Nhưng trận của chú dễ đánh hơn, các cháu đánh gian nan hơn."
"Những năm 60, lúc đó chúng ta nghĩ Ấn Độ là cường quốc châu Á, tưởng rằng sẽ khó đánh. Ai ngờ lại đánh đến tận Delhi. Nếu không phải sau đó được lệnh rút lui, vì đây là chiến tranh bảo vệ chứ không phải xâm lược, thì chúng ta đã chiếm được Delhi rồi."
Diệp Phong cười, trận chiến đó, xuất hiện rất nhiều tình huống dở khóc dở cười.
Ba người đuổi mấy trăm người chạy, còn bắt đối phương đầu hàng, "Quân địch không chỉ không đầu hàng mà còn dám bắn về phía ta" thật sự khí phách.
"Nhưng mà Dương thúc sống ở vùng biển, có thể vượt qua phản ứng trên cao nguyên, đến đó bảo vệ tổ quốc, đáng khen ngợi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận